Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2391
Chương 2391:
Vương Chấn Nam và Lý Bảo Khánh lết, bò từ từ đến trước mặt Bát gia. “Bát gia, cầu xin anh, chúng em năn nỉ anh, xin anh hãy giúp đỡ chúng em với.”
“Nhà em trên còn có già, dưới còn có trẻ, nếu như em thật sự bị bắt đi thì cả gia đình em sẽ chết đói mất.”
“Bát gia, em không thể ngồi tù được, xin anh chàm chước, châm chước cho chúng em. Chúng em nguyện vì anh mà bất chấp gian khổ, sẵn sàng nhảy vào dầu sôi lửa bỏng, không bao giờ dám từ chối anh!”
Bát gia tung thêm một cú đấm thật mạnh vào hai người bọn họ.
Chọc giận anh của tao rồi chúng mày còn muốn toàn thân nguyên vẹn quay trở về sao?
Cút mẹ chúng mày đi, nếu mày có thể sống sót thì Đức Phật đã còn sống rồi!
Bên này, Diệp Huyền Tần đi một mạch về đến nhà.
Ngay khi cánh cửa được mở ra, một mùi thơm ngào ngạt của thức ăn xông lên.
Anh thay đổi dép đi trong nhà, bước vào, Từ Lam Khiết ở trong bếp xào rau, mồ hôi nhễ nhại. “Anh về sớm vậy, anh ngồi một lát đi, đồ ăn chuẩn bị sắp xong rồi đây!”
Được rồi!
Diệp Huyền Tần khẽ mỉm cười, đi về phía bàn ăn.
Trên bàn ăn, Như Lan còn đang nằm sấp xuống, ngủ thiếp đi, trên tay vẫn cầm một bức tranh vẽ. Diệp Huyền Tần cầm bức tranh lên, nhìn lướt qua.
Bức tranh rất vụng về và đơn giản, một người đàn ông cao lớn và một người phụ nữ dịu dàng, tay đang dắt một cô bé dễ thương và đứng trên bờ biển lộng gió.
Quần áo của người đàn ông bị thổi tung lên, mái tóc dài của người phụ nữ cũng bị thổi bay, và cơ thể của cô gái nhỏ bay lên theo gió.
Bức tranh đơn giản nhưng lại làm cho người ta rất cảm động.
Đây là thế giới hoàn hảo trong mắt Như Lan, chỉ cần bố và mẹ ở bên cạnh mình là được.
Đáng tiếc thay ngay cả mong muốn nhỏ bé này của Như Lan mà anh cũng không thể nào đáp ứng được.
Trong lòng anh cảm thấy vô cùng áy náy.
Diệp Huyền Tần cẩn thận bế Như Lan lên, nhìn khuôn mặt hồn nhiên, ngây thơ của cô bé, anh khẽ hôn lên trán Như Lan.
Không ngờ, hành động này lại khiến Như Lan giật mình.
Như Lan thận trọng mở mắt ra, mơ màng nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt của cô bé dừng lại, nhìn chằm chăm vào gương mặt của Diệp Huyền Trân.
Đầu tiên, cô bé cảm thấy ngạc nhiên, trong ánh mắt hiện lên vẻ không thể tin nổi những gì mình đang thấy. Sau đó, cô bé từ từ định thần lại, hai mắt của cô bé ngay lập tức sáng lên như, tinh thần vô cùng phấn khích. “Bố, bố ơi, bố về rồi sao”
“Bố ơi, Như Lan nhớ bố muốn chết luôn.”
Nghe giọng nói của Như Lan, Diệp Huyền Tần cảm thấy vô cùng đau lòng.
Anh ôm Như Lan chặt hơn: “Như Lan, nói cho bố xem, con nhớ bố ở đâu nào.”
Như Lan chỉ vào trái tim của mình: “Như Lan thầm nhớ bố ở đây này.”
Câu trả lời này có phần vượt xa dự đoán của Diệp Huyền Tần.
Bởi vì trước đây Như Lan luôn trả lời rằng: “Con nhớ bố ở trong bụng”, nhưng bây giờ thực sự cô bé đã ả lời là: “Con nhớ bố ở trong tim.
Điều này thể hiện cái gì?
Điều này cho thấy Như Lan đã hiểu chuyện và đã trưởng thành hơn một chút rồi.
Chờ khi Như Lan trả lời “tâm trí” nhờ về bố thì đến lúc ấy, Như Lan đã thực sự trưởng thành rồi. Trong lòng Diệp Huyền Tần cảm thấy vô cùng tiếc nuối khi không thể cùng Như Lan lớn lên, trưởng thành. Ôi, từ nay về sau phải chăm sóc Như Lan nhiều hơn nữa mới được.
Như Lan đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, vội vàng cầm lấy bức tranh trong tay đưa cho Diệp Huyền Tần: “Bố ơi, bố nhìn này, đây là quà tặng nhân ngày lễ con tặng cho bố đấy.”
Quà tặng nhân dịp ngày lễ?
Vương Chấn Nam và Lý Bảo Khánh lết, bò từ từ đến trước mặt Bát gia. “Bát gia, cầu xin anh, chúng em năn nỉ anh, xin anh hãy giúp đỡ chúng em với.”
“Nhà em trên còn có già, dưới còn có trẻ, nếu như em thật sự bị bắt đi thì cả gia đình em sẽ chết đói mất.”
“Bát gia, em không thể ngồi tù được, xin anh chàm chước, châm chước cho chúng em. Chúng em nguyện vì anh mà bất chấp gian khổ, sẵn sàng nhảy vào dầu sôi lửa bỏng, không bao giờ dám từ chối anh!”
Bát gia tung thêm một cú đấm thật mạnh vào hai người bọn họ.
Chọc giận anh của tao rồi chúng mày còn muốn toàn thân nguyên vẹn quay trở về sao?
Cút mẹ chúng mày đi, nếu mày có thể sống sót thì Đức Phật đã còn sống rồi!
Bên này, Diệp Huyền Tần đi một mạch về đến nhà.
Ngay khi cánh cửa được mở ra, một mùi thơm ngào ngạt của thức ăn xông lên.
Anh thay đổi dép đi trong nhà, bước vào, Từ Lam Khiết ở trong bếp xào rau, mồ hôi nhễ nhại. “Anh về sớm vậy, anh ngồi một lát đi, đồ ăn chuẩn bị sắp xong rồi đây!”
Được rồi!
Diệp Huyền Tần khẽ mỉm cười, đi về phía bàn ăn.
Trên bàn ăn, Như Lan còn đang nằm sấp xuống, ngủ thiếp đi, trên tay vẫn cầm một bức tranh vẽ. Diệp Huyền Tần cầm bức tranh lên, nhìn lướt qua.
Bức tranh rất vụng về và đơn giản, một người đàn ông cao lớn và một người phụ nữ dịu dàng, tay đang dắt một cô bé dễ thương và đứng trên bờ biển lộng gió.
Quần áo của người đàn ông bị thổi tung lên, mái tóc dài của người phụ nữ cũng bị thổi bay, và cơ thể của cô gái nhỏ bay lên theo gió.
Bức tranh đơn giản nhưng lại làm cho người ta rất cảm động.
Đây là thế giới hoàn hảo trong mắt Như Lan, chỉ cần bố và mẹ ở bên cạnh mình là được.
Đáng tiếc thay ngay cả mong muốn nhỏ bé này của Như Lan mà anh cũng không thể nào đáp ứng được.
Trong lòng anh cảm thấy vô cùng áy náy.
Diệp Huyền Tần cẩn thận bế Như Lan lên, nhìn khuôn mặt hồn nhiên, ngây thơ của cô bé, anh khẽ hôn lên trán Như Lan.
Không ngờ, hành động này lại khiến Như Lan giật mình.
Như Lan thận trọng mở mắt ra, mơ màng nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt của cô bé dừng lại, nhìn chằm chăm vào gương mặt của Diệp Huyền Trân.
Đầu tiên, cô bé cảm thấy ngạc nhiên, trong ánh mắt hiện lên vẻ không thể tin nổi những gì mình đang thấy. Sau đó, cô bé từ từ định thần lại, hai mắt của cô bé ngay lập tức sáng lên như, tinh thần vô cùng phấn khích. “Bố, bố ơi, bố về rồi sao”
“Bố ơi, Như Lan nhớ bố muốn chết luôn.”
Nghe giọng nói của Như Lan, Diệp Huyền Tần cảm thấy vô cùng đau lòng.
Anh ôm Như Lan chặt hơn: “Như Lan, nói cho bố xem, con nhớ bố ở đâu nào.”
Như Lan chỉ vào trái tim của mình: “Như Lan thầm nhớ bố ở đây này.”
Câu trả lời này có phần vượt xa dự đoán của Diệp Huyền Tần.
Bởi vì trước đây Như Lan luôn trả lời rằng: “Con nhớ bố ở trong bụng”, nhưng bây giờ thực sự cô bé đã ả lời là: “Con nhớ bố ở trong tim.
Điều này thể hiện cái gì?
Điều này cho thấy Như Lan đã hiểu chuyện và đã trưởng thành hơn một chút rồi.
Chờ khi Như Lan trả lời “tâm trí” nhờ về bố thì đến lúc ấy, Như Lan đã thực sự trưởng thành rồi. Trong lòng Diệp Huyền Tần cảm thấy vô cùng tiếc nuối khi không thể cùng Như Lan lớn lên, trưởng thành. Ôi, từ nay về sau phải chăm sóc Như Lan nhiều hơn nữa mới được.
Như Lan đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, vội vàng cầm lấy bức tranh trong tay đưa cho Diệp Huyền Tần: “Bố ơi, bố nhìn này, đây là quà tặng nhân ngày lễ con tặng cho bố đấy.”
Quà tặng nhân dịp ngày lễ?
Bình luận facebook