Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2392
Chương 2392:
Diệp Huyền Tần nghe xong có hơi ngạc nhiên: “Quà nhân dịp ngày gì cơ?”
Như Lan nói: “Hôm nay là Ngày của Cha, Bố, Chúc mừng Ngày của Cha.”
Hay quá!
Diệp Huyền Tần hiểu ý cô bé, mỉm cười.
Đây là lần đầu tiên anh thực sự có kỷ niệm Ngày của Cha.
Như Lan đưa bức tranh ra cho Diệp Huyền Tần xem: “Bố ơi, đây là bố này, bố mặc bộ quân phục trông rất oai phong. Đây là mẹ của con, mẹ của con mặc chiếc váy dài trông rất xinh đẹp. Còn đây là Như Lan. Như lan được nằm tay của bố và mẹ, Như Lan là cô bé nhỏ nhắn hạnh phúc nhất trên thế giới.”
“Bố, đây là bãi biển Lan Hạ. Con nghe nói bên ở bờ biển này có hải sản và các loại sao biển. Con ước một ngày nào đó bố có thể đưa mẹ và Như Lan ra biển bắt hải sản và đi nhặt sao biển nữa.”
Diệp Huyền Tần kéo tay Như Lan, hỏi cô bé: “Như Lan, trước đây chắc con chưa từng đi ra biển đúng không? Là ai nói cho con biết ở biển có nhiều hải sản, có thể đi ra bờ biển bắt hải sản?”
Như Lan nói: “Con xem trên điện thoại. Các bạn nhỏ khác đều được bố mẹ dẫn đi chơi biển bắt hải sản, Như Lan cũng muốn đi.”
Diệp Huyền Tần nhìn cô bé rồi nói: “Được, chờ chút nữa bố sẽ dẫn mẹ và con đi biển bắt hải sản, như vậy có được không?”
Trên mặt Như Lan tràn đầy sự kinh ngạc: “Bố, bố nói thật sao?”
“Một chút nữa bố sẽ dẫn Như Lan đi biển sao?” Diệp Huyền Tần gật đầu: “Tất nhiên rồi, đã bao giờ bố gạt con chưa?”
Thật hay quá!
Cả người cô bé cực kỳ kích động, nhảy cẫng lên mấy cái: “Như Lan rất vui, một chút nữa Như Lan sẽ được đi biển!”
“Ăn cơm trước đã.” Từ Lam Khiết cầm đồ ăn đi ra. Cô bé vội vàng nói với Từ Lam Khiết: “Mẹ ơi, bố vừa nói chút nữa sẽ dẫn mẹ con mình đi ra bờ biển bắt hải sản đó! Sau khi đến đó chúng ta sẽ cắm trại ở bên bờ biển luôn nhé!
Từ Lam Khiết nói: “Như Lam đừng nghịch nữa, từ đây đi đến biển rất xa, lúc chúng ta đến biển thì trời cũng tối rồi, lúc đấy bờ biển sớm đã không còn rồi.”
“Mau ăn cơm xong rồi đi tắm rửa, đi ngủ.
Như Lan thất vọng nhìn về phía Diệp Huyền Tần: “Bố, có phải vừa nãy bố chỉ định dỗ con thôi đúng không?”
Diệp Huyền Tần cười khẽ, sau đó lấy điện thoại ra, gọi cho Trương Nhị: “Trương Nhị, bây giờ tôi sẽ cùng con gái tôi đi tới bờ biển bắt hải sản, ông mau sắp xếp một chút đi.”
“Hả? Phải đợi đến lúc thủy triều rút mới đi bắt hải sản được sao? Vậy bao giờ thủy triều mới rút?”
“Sau hai tiếng nữa mới rút sao? Được rồi, tôi sẽ đến bờ biển trong vòng hai tiếng đó.”
“Phương tiện giao thông trên đất liền không dùng được thì sẽ dùng máy bay trên không. Cho dù có phải sử dụng cả máy bay chiến hạm quân sự thì cũng phải hoàn thành nhiệm vụ. “Ừ, tôi sẽ đợi ở nhà.
Cúp điện thoại, Diệp Huyền Tần quay sang nói với Như Lan: “Như Lan, bố đã sắp xếp xong xuôi, ngay bây giờ chúng ta có thể đi tới bờ biển bắt hải sản.
Thật tốt quá! Bố thật lợi hại l
Như Lan ôm lấy cổ Diệp Huyền Tần, hôn mạnh một cái lên má anh.
Trên mặt Từ Lam Khiết đầy vẻ bất đắc dĩ nhìn Diệp Huyền Tần: “Diệp Huyền Tần, anh không cảm thấy làm như vậy rất khoa trương sao? Chì vì muốn đi biển mà sử dụng cả máy bay chiến hạm… “Như vậy thì có là gì?” Diệp Huyền Tần nói: “ Chỉ cần con gái vui là được, cho dù là cả một tàu sân bay chiến hạm thì cũng sắp xếp được.
Từ Lam Khiết chặc lưỡi một cái, Diệp Huyền Tần đúng là ông bố cuồng con gái.
Máy bay chiến hạm rất nhanh đã xuất hiện, Diệp Huyền Tần cùng với Từ Lam Khiết và Như Lan đi lên máy bay, sau đó máy bay di chuyển về hướng biển.
Diệp Huyền Tần và Từ Lam Khiết không ngờ tới, Như Lan có vẻ mạnh mẽ hơn so với tưởng tượng của hai người. Ở trên máy bay chiến hạm, Như Lan không hề tỏ ra sợ hãi, ngược lại còn kích động, hưng phấn hơn ngày thường.
Cô bé khua chân múa tay, cổ cũ cho hai người đang điều khiển máy bay, muốn họ tăng tốc độ để mau tới biển.
Nhìn bộ dạng cô bé giống như muốn tự mình lái máy bay chiến hạm vậy.
Diệp Huyền Tần nghe xong có hơi ngạc nhiên: “Quà nhân dịp ngày gì cơ?”
Như Lan nói: “Hôm nay là Ngày của Cha, Bố, Chúc mừng Ngày của Cha.”
Hay quá!
Diệp Huyền Tần hiểu ý cô bé, mỉm cười.
Đây là lần đầu tiên anh thực sự có kỷ niệm Ngày của Cha.
Như Lan đưa bức tranh ra cho Diệp Huyền Tần xem: “Bố ơi, đây là bố này, bố mặc bộ quân phục trông rất oai phong. Đây là mẹ của con, mẹ của con mặc chiếc váy dài trông rất xinh đẹp. Còn đây là Như Lan. Như lan được nằm tay của bố và mẹ, Như Lan là cô bé nhỏ nhắn hạnh phúc nhất trên thế giới.”
“Bố, đây là bãi biển Lan Hạ. Con nghe nói bên ở bờ biển này có hải sản và các loại sao biển. Con ước một ngày nào đó bố có thể đưa mẹ và Như Lan ra biển bắt hải sản và đi nhặt sao biển nữa.”
Diệp Huyền Tần kéo tay Như Lan, hỏi cô bé: “Như Lan, trước đây chắc con chưa từng đi ra biển đúng không? Là ai nói cho con biết ở biển có nhiều hải sản, có thể đi ra bờ biển bắt hải sản?”
Như Lan nói: “Con xem trên điện thoại. Các bạn nhỏ khác đều được bố mẹ dẫn đi chơi biển bắt hải sản, Như Lan cũng muốn đi.”
Diệp Huyền Tần nhìn cô bé rồi nói: “Được, chờ chút nữa bố sẽ dẫn mẹ và con đi biển bắt hải sản, như vậy có được không?”
Trên mặt Như Lan tràn đầy sự kinh ngạc: “Bố, bố nói thật sao?”
“Một chút nữa bố sẽ dẫn Như Lan đi biển sao?” Diệp Huyền Tần gật đầu: “Tất nhiên rồi, đã bao giờ bố gạt con chưa?”
Thật hay quá!
Cả người cô bé cực kỳ kích động, nhảy cẫng lên mấy cái: “Như Lan rất vui, một chút nữa Như Lan sẽ được đi biển!”
“Ăn cơm trước đã.” Từ Lam Khiết cầm đồ ăn đi ra. Cô bé vội vàng nói với Từ Lam Khiết: “Mẹ ơi, bố vừa nói chút nữa sẽ dẫn mẹ con mình đi ra bờ biển bắt hải sản đó! Sau khi đến đó chúng ta sẽ cắm trại ở bên bờ biển luôn nhé!
Từ Lam Khiết nói: “Như Lam đừng nghịch nữa, từ đây đi đến biển rất xa, lúc chúng ta đến biển thì trời cũng tối rồi, lúc đấy bờ biển sớm đã không còn rồi.”
“Mau ăn cơm xong rồi đi tắm rửa, đi ngủ.
Như Lan thất vọng nhìn về phía Diệp Huyền Tần: “Bố, có phải vừa nãy bố chỉ định dỗ con thôi đúng không?”
Diệp Huyền Tần cười khẽ, sau đó lấy điện thoại ra, gọi cho Trương Nhị: “Trương Nhị, bây giờ tôi sẽ cùng con gái tôi đi tới bờ biển bắt hải sản, ông mau sắp xếp một chút đi.”
“Hả? Phải đợi đến lúc thủy triều rút mới đi bắt hải sản được sao? Vậy bao giờ thủy triều mới rút?”
“Sau hai tiếng nữa mới rút sao? Được rồi, tôi sẽ đến bờ biển trong vòng hai tiếng đó.”
“Phương tiện giao thông trên đất liền không dùng được thì sẽ dùng máy bay trên không. Cho dù có phải sử dụng cả máy bay chiến hạm quân sự thì cũng phải hoàn thành nhiệm vụ. “Ừ, tôi sẽ đợi ở nhà.
Cúp điện thoại, Diệp Huyền Tần quay sang nói với Như Lan: “Như Lan, bố đã sắp xếp xong xuôi, ngay bây giờ chúng ta có thể đi tới bờ biển bắt hải sản.
Thật tốt quá! Bố thật lợi hại l
Như Lan ôm lấy cổ Diệp Huyền Tần, hôn mạnh một cái lên má anh.
Trên mặt Từ Lam Khiết đầy vẻ bất đắc dĩ nhìn Diệp Huyền Tần: “Diệp Huyền Tần, anh không cảm thấy làm như vậy rất khoa trương sao? Chì vì muốn đi biển mà sử dụng cả máy bay chiến hạm… “Như vậy thì có là gì?” Diệp Huyền Tần nói: “ Chỉ cần con gái vui là được, cho dù là cả một tàu sân bay chiến hạm thì cũng sắp xếp được.
Từ Lam Khiết chặc lưỡi một cái, Diệp Huyền Tần đúng là ông bố cuồng con gái.
Máy bay chiến hạm rất nhanh đã xuất hiện, Diệp Huyền Tần cùng với Từ Lam Khiết và Như Lan đi lên máy bay, sau đó máy bay di chuyển về hướng biển.
Diệp Huyền Tần và Từ Lam Khiết không ngờ tới, Như Lan có vẻ mạnh mẽ hơn so với tưởng tượng của hai người. Ở trên máy bay chiến hạm, Như Lan không hề tỏ ra sợ hãi, ngược lại còn kích động, hưng phấn hơn ngày thường.
Cô bé khua chân múa tay, cổ cũ cho hai người đang điều khiển máy bay, muốn họ tăng tốc độ để mau tới biển.
Nhìn bộ dạng cô bé giống như muốn tự mình lái máy bay chiến hạm vậy.