Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2407
Chương 2407:
“Nếu anh trả cho chúng tôi số tiền bồi thường thiệt hại đã vi phạm, anh sẽ mất rất nhiều tiền. Chúng tôi không những không mất gì mà thậm chí còn kiếm được tiền phạt. “Việc mua bán này rất có lời. Anh có thể vui lòng trả lại cho chúng tôi những thiệt hại vi phạm điều ước ngay bây giờ.
Diệp Huyền Tần ngoài cười trong không cười nhìn tên để râu quai nón: “Tốt lắm, anh hãy nói cho tôi biết tên của anh. Râu quai nón: “Đi không đổi tên ngồi không đổi họ,
Trịnh Thiên.”
Tốt!
Diệp Huyền Tần lấy ngân phiếu ra và hỏi, “Tập đoàn Đạo Vương tôi đây nợ anh bao nhiêu tiền?”
Râu quai nón: “Không hơn không kém, một trăm triệu.
Diệp Huyền Tần vung tay viết một trăm triệu vào tờ séc.
Trịnh Thiên mồm đầy râu đang định đưa tay đón lấy, nhưng Diệp Huyền Tần đã ngăn lại: “Chờ một chút, có thứ này muốn cho anh xem.
Cái gì?
Trịnh Thiên râu ria đầy nghi ngờ.
Diệp Huyền Tần từ trong gầm bàn lấy ra một đống lớn tài liệu, vỗ xuống bàn.
Cái này là cái gì?
Trịnh Thiên râu quai nón nghi ngờ nói: “Lấy một đống giấy lộn không có giá trị ra dọa tôi? Nghĩ tôi sợ sao?”
Diệp Huyền Tần: “Có giá trị hay không, anh nhìn qua không phải là biết rồi sao.
Trịnh Thiên cầm tài liệu lên và nhìn lướt qua, mặt anh ta đỏ bừng ngay lập tức.
Anh ta vội vàng lật xem đồng thông tin còn lại, trong lòng kích động đến kịch liệt: “Chết tiệt, chết tiệt, đây là số sách của công ty tôi!”
“Sao anh dám ăn trộm tài liệu của tôi, anh… anh phạm pháp, tôi muốn gọi cảnh sát.”
Diệp Huyền Tần: “Gọi cảnh sát thì không cần làm phiền đầu. Tôi đã đi trước anh một bước, đã gọi cảnh sát cho anh rồi.”
“Trịnh Thiên, anh thật to gan. Anh ngang nhiên làm số liệu giả. Chỉ năm ngoái số tiền trốn thuế và lậu thuế đã lên tới 100 triệu! “Nếu sự việc này bại lộ, theo luật, anh sẽ phải nộp 800 triệu tiền thuế, cộng với một năm rưỡi ngồi tù.” Không biết xấu hổ, đồ khốn nạn.
Trịnh Thiên ôm hết đống giấy tờ vào tay rồi dùng một ngọn lửa đốt hết một phen. “Hừ, hiện tại hóa đơn đã cháy hết, anh không có chứng cứ, tôi có thể kiện anh tội vu oan!”
Diệp Huyền Tần lắc đầu thở dài, “Ái chà, tôi đánh giá quá cao chỉ số thông minh của anh rồi. Anh cho rằng tôi sẽ cho anh xem số liệu gốc sao?”
“Đây chỉ là bản photoc, bản chính thật tôi đã gửi cho Cục thanh tra thuế hộ anh rồi.”
Anh… anh…
Trịnh Thiên gần như tắt thở.
Lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng còi cảnh sát.
Mọi người nhìn về phía âm thanh phát ra, nhìn thấy một chiếc xe cảnh sát lao tới, trên xe viết bốn chữ “Kiểm tra thuế” rất dễ thấy
Suy nghĩ bằng ngón chân cũng biết cái xe kiểm tra thuế này là đến đón Trịnh Thiên đây mà.
Trịnh Thiên đỏ mặt, phản ứng đầu tiên của anh ta tất nhiên là bỏ chạy.
Tuy nhiên, Diệp Huyền Tần đã sớm chuẩn bị cho hành động này của anh ta. Anh phóng ra mười ba cây kim từ trong không trung, bắn trúng ngay trên đầu gối của Trịnh Thiên.
Chân của Trịnh Thiên ngay lập tức bị tê liệt bởi mười ba cây kim này, anh ta không thể cử động một chút. Trịnh Thiên nặng nề ngã xuống đất, mất một chiếc răng.
Thanh tra thuế bước vào, liếc nhìn cảnh tượng với ảnh mắt thờ ơ, nói: “Ai là người đại diện theo pháp luật của Công ty trách nhiệm hữu hạn Phát triển Văn hóa Thiên Thu, Trịnh Thiên?”
Mọi người ánh mắt lần lượt rơi vào người Trịnh Thiên, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.
“Nếu anh trả cho chúng tôi số tiền bồi thường thiệt hại đã vi phạm, anh sẽ mất rất nhiều tiền. Chúng tôi không những không mất gì mà thậm chí còn kiếm được tiền phạt. “Việc mua bán này rất có lời. Anh có thể vui lòng trả lại cho chúng tôi những thiệt hại vi phạm điều ước ngay bây giờ.
Diệp Huyền Tần ngoài cười trong không cười nhìn tên để râu quai nón: “Tốt lắm, anh hãy nói cho tôi biết tên của anh. Râu quai nón: “Đi không đổi tên ngồi không đổi họ,
Trịnh Thiên.”
Tốt!
Diệp Huyền Tần lấy ngân phiếu ra và hỏi, “Tập đoàn Đạo Vương tôi đây nợ anh bao nhiêu tiền?”
Râu quai nón: “Không hơn không kém, một trăm triệu.
Diệp Huyền Tần vung tay viết một trăm triệu vào tờ séc.
Trịnh Thiên mồm đầy râu đang định đưa tay đón lấy, nhưng Diệp Huyền Tần đã ngăn lại: “Chờ một chút, có thứ này muốn cho anh xem.
Cái gì?
Trịnh Thiên râu ria đầy nghi ngờ.
Diệp Huyền Tần từ trong gầm bàn lấy ra một đống lớn tài liệu, vỗ xuống bàn.
Cái này là cái gì?
Trịnh Thiên râu quai nón nghi ngờ nói: “Lấy một đống giấy lộn không có giá trị ra dọa tôi? Nghĩ tôi sợ sao?”
Diệp Huyền Tần: “Có giá trị hay không, anh nhìn qua không phải là biết rồi sao.
Trịnh Thiên cầm tài liệu lên và nhìn lướt qua, mặt anh ta đỏ bừng ngay lập tức.
Anh ta vội vàng lật xem đồng thông tin còn lại, trong lòng kích động đến kịch liệt: “Chết tiệt, chết tiệt, đây là số sách của công ty tôi!”
“Sao anh dám ăn trộm tài liệu của tôi, anh… anh phạm pháp, tôi muốn gọi cảnh sát.”
Diệp Huyền Tần: “Gọi cảnh sát thì không cần làm phiền đầu. Tôi đã đi trước anh một bước, đã gọi cảnh sát cho anh rồi.”
“Trịnh Thiên, anh thật to gan. Anh ngang nhiên làm số liệu giả. Chỉ năm ngoái số tiền trốn thuế và lậu thuế đã lên tới 100 triệu! “Nếu sự việc này bại lộ, theo luật, anh sẽ phải nộp 800 triệu tiền thuế, cộng với một năm rưỡi ngồi tù.” Không biết xấu hổ, đồ khốn nạn.
Trịnh Thiên ôm hết đống giấy tờ vào tay rồi dùng một ngọn lửa đốt hết một phen. “Hừ, hiện tại hóa đơn đã cháy hết, anh không có chứng cứ, tôi có thể kiện anh tội vu oan!”
Diệp Huyền Tần lắc đầu thở dài, “Ái chà, tôi đánh giá quá cao chỉ số thông minh của anh rồi. Anh cho rằng tôi sẽ cho anh xem số liệu gốc sao?”
“Đây chỉ là bản photoc, bản chính thật tôi đã gửi cho Cục thanh tra thuế hộ anh rồi.”
Anh… anh…
Trịnh Thiên gần như tắt thở.
Lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng còi cảnh sát.
Mọi người nhìn về phía âm thanh phát ra, nhìn thấy một chiếc xe cảnh sát lao tới, trên xe viết bốn chữ “Kiểm tra thuế” rất dễ thấy
Suy nghĩ bằng ngón chân cũng biết cái xe kiểm tra thuế này là đến đón Trịnh Thiên đây mà.
Trịnh Thiên đỏ mặt, phản ứng đầu tiên của anh ta tất nhiên là bỏ chạy.
Tuy nhiên, Diệp Huyền Tần đã sớm chuẩn bị cho hành động này của anh ta. Anh phóng ra mười ba cây kim từ trong không trung, bắn trúng ngay trên đầu gối của Trịnh Thiên.
Chân của Trịnh Thiên ngay lập tức bị tê liệt bởi mười ba cây kim này, anh ta không thể cử động một chút. Trịnh Thiên nặng nề ngã xuống đất, mất một chiếc răng.
Thanh tra thuế bước vào, liếc nhìn cảnh tượng với ảnh mắt thờ ơ, nói: “Ai là người đại diện theo pháp luật của Công ty trách nhiệm hữu hạn Phát triển Văn hóa Thiên Thu, Trịnh Thiên?”
Mọi người ánh mắt lần lượt rơi vào người Trịnh Thiên, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.
Bình luận facebook