Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2408
Chương 2408:
Chuyện gì đã xảy ra với Trịnh Thiên? Theo lẽ thường, anh ta nên chạy đi trước, trở lại công ty trước, dọn dẹp tài liệu và loại bỏ chứng cứ.
Tại sao Trịnh Thiên lại không chạy?
Không phải là bị dọa tới nhũn cả chân ra đấy chứ.
Đúng là một tên đần.
Nghĩ đến đây, vẻ mặt của mọi người lần lượt thay đổi, bên Trịnh Thiên có vấn đề về thuế, thuế của bọn họ cũng có vấn đề.
Nếu Diệp Huyền Tần cũng có trong tay tài liệu của tất cả bọn họ thì…
Mặt của họ đều xanh.
Lợi dụng lúc sự việc còn chưa bại lộ, một số người trong thâm tâm muốn lên đi. Tuy nhiên, có một hàng nhân viên bảo vệ đã đứng ở cửa, cản đường họ.
Nếu bây giờ họ bỏ trốn và thu hút sự chú ý của thanh tra thuế thì sẽ gặp rắc rối. không, họ không thể chạy thoát được.
Họ lần lượt lấy điện thoại di động ra, gọi cho trợ lý thư ký, sẵn sàng để họ giúp sửa đổi sổ sách.
Nhưng khi họ lấy điện thoại di động ra, lập tức phát hiện điện thoại di động không có tín hiệu gì cả.
Không lý nào, làm thế nào mà điện thoại lại không có tín hiệu trong một khu vực trung tâm nhộn nhịp và sôi động như vậy.
Chỉ có thể có một câu trả lời, đó là ai đó đã cài đặt thiết bị gây nhiều tín hiệu.
Về lý do lắp thiết bị gây nhiều tín hiệu… 100% là do Diệp Huyền Tần đề phòng bọn họ bí mật liên lạc với công ty mà cố ý cắt đứt tín hiệu.
Họ ý thức được lần này họ đá phải vào lưới sắt rồi. Người tuyệt vọng nhất hiện trường là Trịnh Thiên.
Trịnh Thiên rất khó hiểu, với đôi chân cực kỳ dẻo dai của mình ngày thường, tại sao anh ta muốn di chuyển mà lại không cử động được?
Thanh tra thuế lại hét lên: “Người đại diện theo pháp luật của Công ty trách nhiệm hữu hạn Phát triển Văn hóa Thiên Thu, Trịnh Thiên, là ai?”
Diệp Huyền Tần khẽ cười: “Hai anh à, là cái tên này này, anh ta định chạy nhưng bị tôi ngăn lại rồi.”
Hai vị thanh tra khẽ cười nhìn Diệp Huyền Tần: “Cảm ơn, cám ơn.” Hai người họ kéo Trịnh Thiên lên, Trịnh Thiên thậm chỉ không thể tự mình đứng dậy.
Thanh tra thuế thờ ơ nói: “Trịnh Thiên, anh có biết tại sao mình bị bắt không?”
Trịnh Thiên giả vờ bối rối: “A? Tôi… Tôi không biết. Tôi luôn tuân thủ các quy tắc và luật pháp, vì vậy chắc chắn các anh có sai sót gì rồi.”
Thanh tra thuế dửng dưng nói: “Hừ, chúng tôi kiểm tra hóa đơn của anh thì phát hiện anh lập khống rất nhiều tài khoản, trốn thuế, lậu thuế còn trắng trợn hơn, anh gan to đấy!”
Trịnh Thiên nghiến răng không chịu thừa nhận: “Tôi đã bị oan, tôi đã bị oan, làm sao tôi có thể trốn thuế, chắc chắn có người đã hãm hại tôi…
Thanh tra thuế phớt lờ lời bào chữa của Trịnh Thiên và cưỡng chế đưa anh ta đi.
Mọi người tại hiện trường đều có chút kinh ngạc. . Ban đầu, họ nghĩ rằng Diệp Huyền Tần đã mời thanh tra thuế đến kiểm tra thuế của họ.
Thật bất ngờ, họ trực tiếp rời đi cùng với Trịnh Thiên. Một trăm phần trăm, Diệp Huyền Tần đã không kiểm tra tài khoản của họ và không tìm thấy bằng chứng. Họ thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Huyền Tần nói: “Được rồi, kế tiếp.”
Các nhà cung cấp nhìn nhau, phút chốc im lặng, không ai muốn làm con chim đầu đàn tiếp theo. Nhưng ngay sau đó, một chàng trai gầy gò đi tới: “Tôi tới đây.” Diệp Huyền Tần hờ hững liếc anh ta một cái: “Tên”
Anh chàng gầy gò nói: “Mao Đông Vũ, bạn bè anh em gọi tôi một tiếng Mao gia”.
Diệp Huyền Tần nói: “Anh biết không, chỉ cần nhìn vào chữ “gia” này, tôi có thể giết cả họ mạc nhà anh.” Mao Đông Vũ cười gần: “Thật sao? Tôi sợ hãi quá
Diệp Huyền Tần hừ lạnh một tiếng, lấy ra một đống tài liệu.
Mao Đông Vũ cười khinh thường nói: “Họ Diệp, nếu như anh muốn gây phiền phức cho tôi về khoản thuế má, tôi khuyên anh nên càng sớm càng tốt xua tan ý nghĩ này đi thì hơn.”
Chuyện gì đã xảy ra với Trịnh Thiên? Theo lẽ thường, anh ta nên chạy đi trước, trở lại công ty trước, dọn dẹp tài liệu và loại bỏ chứng cứ.
Tại sao Trịnh Thiên lại không chạy?
Không phải là bị dọa tới nhũn cả chân ra đấy chứ.
Đúng là một tên đần.
Nghĩ đến đây, vẻ mặt của mọi người lần lượt thay đổi, bên Trịnh Thiên có vấn đề về thuế, thuế của bọn họ cũng có vấn đề.
Nếu Diệp Huyền Tần cũng có trong tay tài liệu của tất cả bọn họ thì…
Mặt của họ đều xanh.
Lợi dụng lúc sự việc còn chưa bại lộ, một số người trong thâm tâm muốn lên đi. Tuy nhiên, có một hàng nhân viên bảo vệ đã đứng ở cửa, cản đường họ.
Nếu bây giờ họ bỏ trốn và thu hút sự chú ý của thanh tra thuế thì sẽ gặp rắc rối. không, họ không thể chạy thoát được.
Họ lần lượt lấy điện thoại di động ra, gọi cho trợ lý thư ký, sẵn sàng để họ giúp sửa đổi sổ sách.
Nhưng khi họ lấy điện thoại di động ra, lập tức phát hiện điện thoại di động không có tín hiệu gì cả.
Không lý nào, làm thế nào mà điện thoại lại không có tín hiệu trong một khu vực trung tâm nhộn nhịp và sôi động như vậy.
Chỉ có thể có một câu trả lời, đó là ai đó đã cài đặt thiết bị gây nhiều tín hiệu.
Về lý do lắp thiết bị gây nhiều tín hiệu… 100% là do Diệp Huyền Tần đề phòng bọn họ bí mật liên lạc với công ty mà cố ý cắt đứt tín hiệu.
Họ ý thức được lần này họ đá phải vào lưới sắt rồi. Người tuyệt vọng nhất hiện trường là Trịnh Thiên.
Trịnh Thiên rất khó hiểu, với đôi chân cực kỳ dẻo dai của mình ngày thường, tại sao anh ta muốn di chuyển mà lại không cử động được?
Thanh tra thuế lại hét lên: “Người đại diện theo pháp luật của Công ty trách nhiệm hữu hạn Phát triển Văn hóa Thiên Thu, Trịnh Thiên, là ai?”
Diệp Huyền Tần khẽ cười: “Hai anh à, là cái tên này này, anh ta định chạy nhưng bị tôi ngăn lại rồi.”
Hai vị thanh tra khẽ cười nhìn Diệp Huyền Tần: “Cảm ơn, cám ơn.” Hai người họ kéo Trịnh Thiên lên, Trịnh Thiên thậm chỉ không thể tự mình đứng dậy.
Thanh tra thuế thờ ơ nói: “Trịnh Thiên, anh có biết tại sao mình bị bắt không?”
Trịnh Thiên giả vờ bối rối: “A? Tôi… Tôi không biết. Tôi luôn tuân thủ các quy tắc và luật pháp, vì vậy chắc chắn các anh có sai sót gì rồi.”
Thanh tra thuế dửng dưng nói: “Hừ, chúng tôi kiểm tra hóa đơn của anh thì phát hiện anh lập khống rất nhiều tài khoản, trốn thuế, lậu thuế còn trắng trợn hơn, anh gan to đấy!”
Trịnh Thiên nghiến răng không chịu thừa nhận: “Tôi đã bị oan, tôi đã bị oan, làm sao tôi có thể trốn thuế, chắc chắn có người đã hãm hại tôi…
Thanh tra thuế phớt lờ lời bào chữa của Trịnh Thiên và cưỡng chế đưa anh ta đi.
Mọi người tại hiện trường đều có chút kinh ngạc. . Ban đầu, họ nghĩ rằng Diệp Huyền Tần đã mời thanh tra thuế đến kiểm tra thuế của họ.
Thật bất ngờ, họ trực tiếp rời đi cùng với Trịnh Thiên. Một trăm phần trăm, Diệp Huyền Tần đã không kiểm tra tài khoản của họ và không tìm thấy bằng chứng. Họ thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Huyền Tần nói: “Được rồi, kế tiếp.”
Các nhà cung cấp nhìn nhau, phút chốc im lặng, không ai muốn làm con chim đầu đàn tiếp theo. Nhưng ngay sau đó, một chàng trai gầy gò đi tới: “Tôi tới đây.” Diệp Huyền Tần hờ hững liếc anh ta một cái: “Tên”
Anh chàng gầy gò nói: “Mao Đông Vũ, bạn bè anh em gọi tôi một tiếng Mao gia”.
Diệp Huyền Tần nói: “Anh biết không, chỉ cần nhìn vào chữ “gia” này, tôi có thể giết cả họ mạc nhà anh.” Mao Đông Vũ cười gần: “Thật sao? Tôi sợ hãi quá
Diệp Huyền Tần hừ lạnh một tiếng, lấy ra một đống tài liệu.
Mao Đông Vũ cười khinh thường nói: “Họ Diệp, nếu như anh muốn gây phiền phức cho tôi về khoản thuế má, tôi khuyên anh nên càng sớm càng tốt xua tan ý nghĩ này đi thì hơn.”