Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chiến Thần Phong Vân - Chương 2475
“Ông nghĩ mà xem, chúng tôi đã bị một đám cường giả của Đại Hạ vây lại, cố lắm mới có thể chạy thoát được, thì đó chính là chút may mắn trong vô vàn điều không may rồi.”
“Mặc dù chúng tôi trốn thoát được nhưng lại bị thương nặng. Với tình huống như vậy thì không thể nào mà phá được bức tường đó, để tấn công bí cảnh Côn Luân được”
“Trên thực tế, nếu chúng ta đang khỏe mạnh mà đi phá bức tường bí cảnh, thì đó lại là một chuyện rất dễ dàng”
Ảnh Chủ Lão Tổ hiểu ra: “Thì ra là vậy. Hừ, tôi đã nói, làm sao mà đồ đệ của Ảnh Chủ Lão Tổ lại yếu như vậy được”
Diệp Hiên Tân lau đi mồ hôi lạnh trên trán, trái tim đang treo lơ lửng cũng đã buông xuống rồi.
May mà mình thông minh, tùy tiện bịa một lời nói dối để lấy lại chút mặt mũi cho âm phủ, nếu không thì Ảnh Chủ Lão Tổ thực sự có thể giết chết mình rồi!
Côn Luân Vệ lại không tin: “Mấy lời nói dóc này chỉ đi lừa được trẻ con ba tuổi thôi, thực lực không được thì chính là không được, còn phải kiếm cớ làm gì”
Diệp Hiên Tân vội vàng nói: “Ảnh Chủ Lão Tổ, bố nuôi tôi, Thiên Ma Vương bị cường giả Đại Hạ làm bị thương trước, lại bị bức tường của bí cảnh của Côn Luân làm cho bị thương tiếp, lúc đó thì Thần Soái mới có cơ hội chém giết bố nuôi tôi”
“Nghiêm khắc mà nói thì anh ta cũng là kẻ thù của bố nuôi tôi. Xin Ảnh Chủ Lão Tổ báo thù cho bố nuôi tôi đi!”
Ảnh Chủ Lão Tổ: “Hừ, ai dá chắc chắn hắn ta là người chết “Vậy thì tôi sẽ tiện thể báo thù cho Thiên Ma Vương luôn tranh Vận Quốc với tôi, thì Ngạo mạn!
Côn Luân Vệ tức giận nói: “Hôm nay còn không biết ai sống ai chết đâu, tiếp chiêu đi!”
Trận chiến diễn ra vô cùng căng thẳng.
Những cường giả như họ sớm đã đến cảnh giới Tiên Ma rồi, thậm chí còn vượt qua cả cảnh giới Tiên Ma, đương nhiên sẽ không còn tỷ thích bằng quyền cước nữa.
Côn Luân Vệ bạo phát lực ý chí, Ảnh Chủ Lão Tổ bùng phát âm khí, hai người điên cuồng va chạm giữa không trung.
Lực ý chí và âm khi là cách thức tấn công cực mạnh của họ, ai có thể giữ đến cuối cùng, thì người đó sẽ là người chiến thắng.
Hai người đối đầu nhau giữa không trung, uy lực phát ra không khác gì là đạn hạt nhân đang nổ tung.
Không gian bị đánh sập, cứ nứt ra từng đường, từng đường. Không khí di chuyển một cách điên cuồng, nó cuốn theo các đám mây làm cho bầu trời trở nên hỗn loạn.
Lúc này thực sự là giống hệt như ngày tận thế.
Vẫn may là họ đã kịp thời xây một bức tường, để tách trận chiến ra một không gian khác, không làm ảnh hưởng ra bên ngoài.
Nếu không thì những nơi trong phạm vi một trăm mét quanh đây phải gặp tai ương như thế giới diệt vong.
Đương nhiên, họ làm như vậy không phải để bảo vệ cho sự an toàn của con người và tài sản của Đại Hạ, họ chỉ lo sẽ gây ra động tĩnh quá lớn, làm cho Đại Hạ dốc hết lực trả thù mình.
Đại Hạ là con sư tử ngủ say của phương Đông, nếu như chọc giận vào Đại Hạ thì người dân sẽ dốc sức đối phó với họ, vậy thì chắc chắn họ sẽ bị tiêu diệt.
Đương nhiên, Đại Hạ cũng sẽ phải trả một cái giá không hề nhỏ.
Thời gian qua, Đại Hạ vẫn luôn không dùng sức mạnh của đất nước để đối phó với họ, là bởi vì cái giá phải bỏ ra quá lớn, cái mất lại nhiều hơn cái được.
Âm ầm ầm! Đùng đoàng!
Chiến trường trong kết giới sớm đã bị nổ cho trở nên hỗn loạn, nhưng hai bên vẫn chưa phân được thắng bại.
Cứ tiếp tục thế này, hai bên sẽ đều bị thiệt hại nặng nề.
Hơn nữa Vận Quốc cũng bị sức mạnh của họ làm cho sợ hãi, rồi lại chạy mấy không để lại dấu vết.
“Mặc dù chúng tôi trốn thoát được nhưng lại bị thương nặng. Với tình huống như vậy thì không thể nào mà phá được bức tường đó, để tấn công bí cảnh Côn Luân được”
“Trên thực tế, nếu chúng ta đang khỏe mạnh mà đi phá bức tường bí cảnh, thì đó lại là một chuyện rất dễ dàng”
Ảnh Chủ Lão Tổ hiểu ra: “Thì ra là vậy. Hừ, tôi đã nói, làm sao mà đồ đệ của Ảnh Chủ Lão Tổ lại yếu như vậy được”
Diệp Hiên Tân lau đi mồ hôi lạnh trên trán, trái tim đang treo lơ lửng cũng đã buông xuống rồi.
May mà mình thông minh, tùy tiện bịa một lời nói dối để lấy lại chút mặt mũi cho âm phủ, nếu không thì Ảnh Chủ Lão Tổ thực sự có thể giết chết mình rồi!
Côn Luân Vệ lại không tin: “Mấy lời nói dóc này chỉ đi lừa được trẻ con ba tuổi thôi, thực lực không được thì chính là không được, còn phải kiếm cớ làm gì”
Diệp Hiên Tân vội vàng nói: “Ảnh Chủ Lão Tổ, bố nuôi tôi, Thiên Ma Vương bị cường giả Đại Hạ làm bị thương trước, lại bị bức tường của bí cảnh của Côn Luân làm cho bị thương tiếp, lúc đó thì Thần Soái mới có cơ hội chém giết bố nuôi tôi”
“Nghiêm khắc mà nói thì anh ta cũng là kẻ thù của bố nuôi tôi. Xin Ảnh Chủ Lão Tổ báo thù cho bố nuôi tôi đi!”
Ảnh Chủ Lão Tổ: “Hừ, ai dá chắc chắn hắn ta là người chết “Vậy thì tôi sẽ tiện thể báo thù cho Thiên Ma Vương luôn tranh Vận Quốc với tôi, thì Ngạo mạn!
Côn Luân Vệ tức giận nói: “Hôm nay còn không biết ai sống ai chết đâu, tiếp chiêu đi!”
Trận chiến diễn ra vô cùng căng thẳng.
Những cường giả như họ sớm đã đến cảnh giới Tiên Ma rồi, thậm chí còn vượt qua cả cảnh giới Tiên Ma, đương nhiên sẽ không còn tỷ thích bằng quyền cước nữa.
Côn Luân Vệ bạo phát lực ý chí, Ảnh Chủ Lão Tổ bùng phát âm khí, hai người điên cuồng va chạm giữa không trung.
Lực ý chí và âm khi là cách thức tấn công cực mạnh của họ, ai có thể giữ đến cuối cùng, thì người đó sẽ là người chiến thắng.
Hai người đối đầu nhau giữa không trung, uy lực phát ra không khác gì là đạn hạt nhân đang nổ tung.
Không gian bị đánh sập, cứ nứt ra từng đường, từng đường. Không khí di chuyển một cách điên cuồng, nó cuốn theo các đám mây làm cho bầu trời trở nên hỗn loạn.
Lúc này thực sự là giống hệt như ngày tận thế.
Vẫn may là họ đã kịp thời xây một bức tường, để tách trận chiến ra một không gian khác, không làm ảnh hưởng ra bên ngoài.
Nếu không thì những nơi trong phạm vi một trăm mét quanh đây phải gặp tai ương như thế giới diệt vong.
Đương nhiên, họ làm như vậy không phải để bảo vệ cho sự an toàn của con người và tài sản của Đại Hạ, họ chỉ lo sẽ gây ra động tĩnh quá lớn, làm cho Đại Hạ dốc hết lực trả thù mình.
Đại Hạ là con sư tử ngủ say của phương Đông, nếu như chọc giận vào Đại Hạ thì người dân sẽ dốc sức đối phó với họ, vậy thì chắc chắn họ sẽ bị tiêu diệt.
Đương nhiên, Đại Hạ cũng sẽ phải trả một cái giá không hề nhỏ.
Thời gian qua, Đại Hạ vẫn luôn không dùng sức mạnh của đất nước để đối phó với họ, là bởi vì cái giá phải bỏ ra quá lớn, cái mất lại nhiều hơn cái được.
Âm ầm ầm! Đùng đoàng!
Chiến trường trong kết giới sớm đã bị nổ cho trở nên hỗn loạn, nhưng hai bên vẫn chưa phân được thắng bại.
Cứ tiếp tục thế này, hai bên sẽ đều bị thiệt hại nặng nề.
Hơn nữa Vận Quốc cũng bị sức mạnh của họ làm cho sợ hãi, rồi lại chạy mấy không để lại dấu vết.
Bình luận facebook