Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2510
Chương 2510:
Đáng chết, manh mối này lại lần nữa bị gián đoạn.
Giờ phút này, ông hiệu trưởng nghe thấy động tĩnh, cũng chạy tới.
Cho đến khi nhìn thấy hiệu trưởng tiền nhiệm bị treo ngược như thế, ông hiệu trưởng lập tức đầu nặng chân nhẹ, suýt chút không đứng vững mà ngã xuống đất ngất đi, may mắn kịp thời được Diệp Huyền Tân nâng lên.
Ông hiệu trưởng tê tâm liệt phế hô to: “Nhanh… Nhanh cứu người, nhanh cứu người đi.”
“Chủ nhiệm Đồng, mau gọi điện thoại cấp cứu”
Chủ nhiệm Đồng run rẩy mà nói: “Ông hiệu trưởng, người chết đã lâu, đã không cứu nổi nữa…”
Mẹ nó!
Ông hiệu trưởng dứt khoát tự mình chạy lên phía trước, cứu lấy hiệu trưởng tiền nhiệm: “Thầy, thầy cố chịu đựng, tôi nhất định sẽ cứu thầy, nhất định có thể cứu sống thầy mà…”
Tuy rằng hiện tại bọn họ căn bản có thể chắc chắn rằng, hiệu trưởng trước đây làm không ít chuyện đáng xấu hổ, chẳng phải người tốt gì, nhưng dù sao ông ta cũng là sư phụ của lão hiệu trưởng, lão hiệu trưởng vẫn tôn trọng ông ấy.
Diệp Huyền Tân thở dài, đi lên giúp lão hiệu trưởng đưa cựu hiệu trưởng xuống.
Lão hiệu trưởng vội vàng làm hô hấp nhân tạo cho cựu hiệu trưởng.
Diệp Huyền Tân đã kiểm tra các đặc điểm thể chất của cựu hiệu trưởng, chứng tỏ rằng ông ấy đã chết ít nhất một giờ, đừng nói là anh, cho dù có là thần tiên hạ phàm cũng không cứu nổi được ông ta.
Đoạn manh mối này cứ thế mà bị chặt đứt sao?
Làm sao Diệp Huyền Tân có thể can tâm được.
Anh nhìn một lượt từ trên xuống dưới cựu hiệu trưởng, hy vọng có thể tìm ra manh mối.
Lòng bàn tay của lão hiệu trưởng thu hút sự chú ý của Diệp Huyền Tân.
Mặc dù lão hiệu trưởng đã chết từ lâu, tay ông ấy vẫn nắm chặt.
Chẳng lẽ trong tay ông ấy đang giữ thứ gì quan trọng ư?
Cách nghĩ này khiến Diệp Huyền Tân lần nữa nhìn thấy tia hy vọng.
Anh vội vàng mở lòng bàn tay cựu hiệu trưởng, quả nhiên trong lòng bàn tay ông ấy tìm được một tờ giấy.
Anh mở tờ giấy ra và xem, trên đó chỉ viết ba chữ “Giải thoát rồi”.
Ý của cựu hiệu trưởng là ông ấy chết coi như là giải thoát rồi sao?
Cũng có thể nói rằng, trước đây ông ấy và Lý Nghĩa Chính và Lý Nghĩa Hồng vì Cự Chưởng thần bí cống hiến, không không bằng chết?
Thực tế bọn họ bất đắc dĩ phải cống hiến cho Cự Chưởng thần bí?
Khả năng này là rất lớn.
Ngay lúc Diệp Huyền Tân đang tiếc nuối vì bản thân anh đến muộn, máy liên lạc của anh kêu lên.
Là tin tức của Độc Lang.
Diệp Huyền Tân tập tức nhận tin.
Độc Lang nói: “Anh, xảy ra chuyện lớn rồi. Con gái của trưởng lão, cũng là Tú Vy mà anh để em theo dõi, chết rồi”
Cái gì?
Đáng chết, manh mối này lại lần nữa bị gián đoạn.
Giờ phút này, ông hiệu trưởng nghe thấy động tĩnh, cũng chạy tới.
Cho đến khi nhìn thấy hiệu trưởng tiền nhiệm bị treo ngược như thế, ông hiệu trưởng lập tức đầu nặng chân nhẹ, suýt chút không đứng vững mà ngã xuống đất ngất đi, may mắn kịp thời được Diệp Huyền Tân nâng lên.
Ông hiệu trưởng tê tâm liệt phế hô to: “Nhanh… Nhanh cứu người, nhanh cứu người đi.”
“Chủ nhiệm Đồng, mau gọi điện thoại cấp cứu”
Chủ nhiệm Đồng run rẩy mà nói: “Ông hiệu trưởng, người chết đã lâu, đã không cứu nổi nữa…”
Mẹ nó!
Ông hiệu trưởng dứt khoát tự mình chạy lên phía trước, cứu lấy hiệu trưởng tiền nhiệm: “Thầy, thầy cố chịu đựng, tôi nhất định sẽ cứu thầy, nhất định có thể cứu sống thầy mà…”
Tuy rằng hiện tại bọn họ căn bản có thể chắc chắn rằng, hiệu trưởng trước đây làm không ít chuyện đáng xấu hổ, chẳng phải người tốt gì, nhưng dù sao ông ta cũng là sư phụ của lão hiệu trưởng, lão hiệu trưởng vẫn tôn trọng ông ấy.
Diệp Huyền Tân thở dài, đi lên giúp lão hiệu trưởng đưa cựu hiệu trưởng xuống.
Lão hiệu trưởng vội vàng làm hô hấp nhân tạo cho cựu hiệu trưởng.
Diệp Huyền Tân đã kiểm tra các đặc điểm thể chất của cựu hiệu trưởng, chứng tỏ rằng ông ấy đã chết ít nhất một giờ, đừng nói là anh, cho dù có là thần tiên hạ phàm cũng không cứu nổi được ông ta.
Đoạn manh mối này cứ thế mà bị chặt đứt sao?
Làm sao Diệp Huyền Tân có thể can tâm được.
Anh nhìn một lượt từ trên xuống dưới cựu hiệu trưởng, hy vọng có thể tìm ra manh mối.
Lòng bàn tay của lão hiệu trưởng thu hút sự chú ý của Diệp Huyền Tân.
Mặc dù lão hiệu trưởng đã chết từ lâu, tay ông ấy vẫn nắm chặt.
Chẳng lẽ trong tay ông ấy đang giữ thứ gì quan trọng ư?
Cách nghĩ này khiến Diệp Huyền Tân lần nữa nhìn thấy tia hy vọng.
Anh vội vàng mở lòng bàn tay cựu hiệu trưởng, quả nhiên trong lòng bàn tay ông ấy tìm được một tờ giấy.
Anh mở tờ giấy ra và xem, trên đó chỉ viết ba chữ “Giải thoát rồi”.
Ý của cựu hiệu trưởng là ông ấy chết coi như là giải thoát rồi sao?
Cũng có thể nói rằng, trước đây ông ấy và Lý Nghĩa Chính và Lý Nghĩa Hồng vì Cự Chưởng thần bí cống hiến, không không bằng chết?
Thực tế bọn họ bất đắc dĩ phải cống hiến cho Cự Chưởng thần bí?
Khả năng này là rất lớn.
Ngay lúc Diệp Huyền Tân đang tiếc nuối vì bản thân anh đến muộn, máy liên lạc của anh kêu lên.
Là tin tức của Độc Lang.
Diệp Huyền Tân tập tức nhận tin.
Độc Lang nói: “Anh, xảy ra chuyện lớn rồi. Con gái của trưởng lão, cũng là Tú Vy mà anh để em theo dõi, chết rồi”
Cái gì?
Bình luận facebook