Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2534
Chương 2534:
“A lô, là ba nuôi sao? Ngọc Anh rất nhớ ba, khi nào thì ba tới tìm Ngọc Anh chơi ạ”
Giọng Diệp Huyền Tân toàn là sự cưng chiều: “Ngọc Anh, ba nuôi cũng nhớ con, chờ ba nuôi làm xong chuyện ở đây thì sẽ đi tìm Ngọc Anh ngay, mua kẹo hồ lô mà Ngọc Anh thích nhất”
“Cám ơn ba nuôi.” Ngọc Anh hăng hái nói.
Diệp Huyền Tân nói: “Ngọc Anh, trong khoảng thời gian này con có nghe lời mẹ và có học tập cho giỏi hay không?”
Ngọc Anh kiêu ngạo nói: “Ba nuôi, Ngọc Anh rất nghe lời, còn nữa Ngọc Anh thi được hạng nhất nhận được phần thưởng của cô giáo đó.”
“Con có thể đưa phần thưởng cho ba nuôi được không ạ?”
Diệp Huyền Tân cười: “Cám ơn Ngọc Anh, đây là món quà tốt nhất mà ba nuôi nhận được”
“Được rồi, Ngọc Anh nên đi học, ngoan. Chờ ba nuôi.”
Ừ, tốt.
Cúp điện thoại.
Diệp Huyền Tân cất điện thoại, nhìn Chu Trung: “Mày không muốn hỏi ta gì sao?”
Chu Trung cẩn thận nói: “Vừa nãy là con gái của Oanh Anh à”
Diệp Huyền Tân gật đầu: “Tất nhiên”
Chu Trung: “Oanh Anh… Kết hôn rồi? Với ai? Đối phương có đối xử tốt với em ấy hay không?”
Diệp Huyền Tân lắc đầu.
Đột nhiên Chu Trung nhận thức được cái gì, trợn to hai mắt: “Mày… Mày có ý gì?”
“Oanh Anh không kết hôn, vậy thì con gái Ngọc Anh của em ấy là…”
Diệp Huyền Tân tìm hình của Ngọc Anh rồi ném cho Chu Trung nhìn: “Tự nhìn đi”
Chu Trung luống cuống tay chân cầm điện thoại di động lên, chỉ nhìn hình một cái lại khóc rống lên.
Đường đường là đàn ông cao bảy mét lại ôm điện thoại di động, không có hình tượng mà khóc to, nước mắt, nước mũi tèm nhem.
Bé gái trong hình, rất là đáng yêu, đẹp, nhất là đôi mắt long lanh nhìn Chu Trung làm lòng anh ta trở nên mềm mại.
Quan trọng nhất chính là, ngũ quan của cô bé quả thực là sao chép của mình!
Lớn lên giống mình như thế thì còn lời giải thích nào khác sao?
Chỉ có một lời giải thích chính là con bé là con gái mình.
Chu Trung sụp đổ ngay tại chỗ, vừa khóc vừa cười.
“Con gái của Chu Trung, Ngọc Anh là con gái con gái của Chu Trung tôi!”
“Ha ha, Chu Trung có con gái, tôi có con gái.”
“Tôi thật đáng chết, tôi rất đáng chết, nhiều năm như vậy để mình Oanh Anh chăm sóc cho con gái của chúng tôi, tôi không xứng làm chồng của Oanh Anh lại càng không đáng là ba của Ngọc Anh, tôi là tên súc sinh, không, ngay cả súc sinh mà tôi cũng không bằng!”
“Ngọc Anh, xin lỗi, xin lỗi con, là do ba không tốt, ba không thể ở bên cạnh con để chăm sóc cho con…”
“Ba đáng chết, ba tự đánh mình, Oanh Anh, Ngọc Anh, hai người có thể tha thứ cho ba được không?”
Chu Trung điên cuồng đánh vào mặt mình.
Diệp Huyền Tân đứng một bên nhìn mà vô cùng xúc động.
Người đàn ông cứng rắn, không gì có thể đánh bại này, cuối cùng đã bị sụp đổ, vỡ vụn một cách dễ dàng bởi chiếc áo bông nhỏ của cô.
Diệp Huyền Tân cũng là một người ba, đặc biệt có thể hiểu được hành động điên cuồng lúc này của Chu Trung.
Đợi một lúc sau khi Chu Trung phát tiết, Diệp Huyền Tân cuối cùng cũng lên tiếng.
“A lô, là ba nuôi sao? Ngọc Anh rất nhớ ba, khi nào thì ba tới tìm Ngọc Anh chơi ạ”
Giọng Diệp Huyền Tân toàn là sự cưng chiều: “Ngọc Anh, ba nuôi cũng nhớ con, chờ ba nuôi làm xong chuyện ở đây thì sẽ đi tìm Ngọc Anh ngay, mua kẹo hồ lô mà Ngọc Anh thích nhất”
“Cám ơn ba nuôi.” Ngọc Anh hăng hái nói.
Diệp Huyền Tân nói: “Ngọc Anh, trong khoảng thời gian này con có nghe lời mẹ và có học tập cho giỏi hay không?”
Ngọc Anh kiêu ngạo nói: “Ba nuôi, Ngọc Anh rất nghe lời, còn nữa Ngọc Anh thi được hạng nhất nhận được phần thưởng của cô giáo đó.”
“Con có thể đưa phần thưởng cho ba nuôi được không ạ?”
Diệp Huyền Tân cười: “Cám ơn Ngọc Anh, đây là món quà tốt nhất mà ba nuôi nhận được”
“Được rồi, Ngọc Anh nên đi học, ngoan. Chờ ba nuôi.”
Ừ, tốt.
Cúp điện thoại.
Diệp Huyền Tân cất điện thoại, nhìn Chu Trung: “Mày không muốn hỏi ta gì sao?”
Chu Trung cẩn thận nói: “Vừa nãy là con gái của Oanh Anh à”
Diệp Huyền Tân gật đầu: “Tất nhiên”
Chu Trung: “Oanh Anh… Kết hôn rồi? Với ai? Đối phương có đối xử tốt với em ấy hay không?”
Diệp Huyền Tân lắc đầu.
Đột nhiên Chu Trung nhận thức được cái gì, trợn to hai mắt: “Mày… Mày có ý gì?”
“Oanh Anh không kết hôn, vậy thì con gái Ngọc Anh của em ấy là…”
Diệp Huyền Tân tìm hình của Ngọc Anh rồi ném cho Chu Trung nhìn: “Tự nhìn đi”
Chu Trung luống cuống tay chân cầm điện thoại di động lên, chỉ nhìn hình một cái lại khóc rống lên.
Đường đường là đàn ông cao bảy mét lại ôm điện thoại di động, không có hình tượng mà khóc to, nước mắt, nước mũi tèm nhem.
Bé gái trong hình, rất là đáng yêu, đẹp, nhất là đôi mắt long lanh nhìn Chu Trung làm lòng anh ta trở nên mềm mại.
Quan trọng nhất chính là, ngũ quan của cô bé quả thực là sao chép của mình!
Lớn lên giống mình như thế thì còn lời giải thích nào khác sao?
Chỉ có một lời giải thích chính là con bé là con gái mình.
Chu Trung sụp đổ ngay tại chỗ, vừa khóc vừa cười.
“Con gái của Chu Trung, Ngọc Anh là con gái con gái của Chu Trung tôi!”
“Ha ha, Chu Trung có con gái, tôi có con gái.”
“Tôi thật đáng chết, tôi rất đáng chết, nhiều năm như vậy để mình Oanh Anh chăm sóc cho con gái của chúng tôi, tôi không xứng làm chồng của Oanh Anh lại càng không đáng là ba của Ngọc Anh, tôi là tên súc sinh, không, ngay cả súc sinh mà tôi cũng không bằng!”
“Ngọc Anh, xin lỗi, xin lỗi con, là do ba không tốt, ba không thể ở bên cạnh con để chăm sóc cho con…”
“Ba đáng chết, ba tự đánh mình, Oanh Anh, Ngọc Anh, hai người có thể tha thứ cho ba được không?”
Chu Trung điên cuồng đánh vào mặt mình.
Diệp Huyền Tân đứng một bên nhìn mà vô cùng xúc động.
Người đàn ông cứng rắn, không gì có thể đánh bại này, cuối cùng đã bị sụp đổ, vỡ vụn một cách dễ dàng bởi chiếc áo bông nhỏ của cô.
Diệp Huyền Tân cũng là một người ba, đặc biệt có thể hiểu được hành động điên cuồng lúc này của Chu Trung.
Đợi một lúc sau khi Chu Trung phát tiết, Diệp Huyền Tân cuối cùng cũng lên tiếng.
Bình luận facebook