Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-331
Chương 331
Từ Đức Lương tò mò nói: “Vậy chuyện này liên quan gì tới việc chúng ta tổ chức tiệc ở Khách sạn Hà Lan?”
Từ Hiên Thắng nói: “Ôi, cho tới bây giờ, thứ khiến nhà họ Từ chúng ta phải dè chừng chính là thế giới ngầm đấy.”
“Nếu lần này chúng ta có thể hợp tác với kẻ bí ẩn đó, có thế giới ngầm chống lưng vậy thì nhà họ Từ chúng ta sẽ càng kiên cố hơn. Thậm chí ngay cả nhà họ Trịnh đứng đầu Thành phố Giang cũng không thể so được.”
“Lần này chúng ta tới khách sạn Hà lan nhất định phải chi một khoản tiền lớn, nếu như tiêu số tiền lớn hơn ba tỷ đồng thì có thể ngồi cùng bàn với kẻ bí ẩn đó.”
“Điều này góp một phần quan trọng trong việc có thể hợp tác với thế giới ngầm hay không.”
Vẻ mặt mọi người ai nấy đều như hiểu ra mọi chuyện.
Từ Đức Lương nói: “Ông ơi, vừa hay cháu vừa mới quen anh Kha ở Khách sạn Hà Lan.”
“Nếu ông cho cháu chút chi phí, nói không chừng cháu có thể nhờ anh ấy sắp xếp cho chúng ta trực tiếp gặp mặt kẻ thần bí.”
Từ Hiên Thắng mừng rỡ nói: “Thật sao? Ha ha, Đức Lương, lần này ông quả thật có cái nhìn khác về cháu đấy.”
“Được, ông sẽ đưa cho cháu một khoản để cháu mở rộng mối quan hệ này.”
Ánh mắt Từ Đức Lương nhìn Từ Nam Huyên với vẻ đầy mỉa mai: “Ông yên tâm, cháu nhất định sẽ dùng khoản tiền này để thương lượng chứ không bỏ túi riêng đâu.”
Khuôn mặt của Từ Nam Huyên đỏ bừng lên, cô ta trừng mắt nhìn Từ Đức Lương.
Tên khốn kiếp này rõ ràng là đang cố tình chế giễu cô ta.
Hừ, tất cả đều tại Diệp Huyền Tần.
“Đi thôi, chúng ta tới khách sạn Hà Lan đi.” Từ Hiên Thắng nói.
Người nhà họ Từ bắt đầu túm năm tụm bảy rời khỏi khán phòng.
Chỉ có Từ Nam Huyên là không ai để ý tới.
Từ Nam Huyên thở ngắn than dài, trong lòng vô cùng giận Diệp Huyền Tần.
Bên ngoài tòa nhà, một chiếc xe Santana hòa lẫn trong đám siêu xe trước mặt mọi người khiến người ta không khỏi không chú ý đến.
Sau khi biết được chiếc xe này là của Diệp Huyền Tần, mọi người càng cười lớn mỉa mai anh.
Diệp Huyền Tần không thèm chú ý đến bọn họ, trực tiếp đi lên xe.
Từ Lam Khiết vừa định lên xe lại bị Từ Nam Huyên kéo lại: “Lam Khiết, ngồi xe Maserati của chị đi.”
“Chiếc xe này không xứng với em đâu.”
“Hừ, không biết xấu hổ mà còn lái chiếc xe rách nát này tới, không cảm thấy mất mặt sao.”
Diệp Huyền Tần phản bác lại, giọng nói anh có chút trào phúng: “Cô đừng quên, anh hùng trái đất của cô cũng lái chiếc xe rách nát như thế này.”
Từ Nam Huyên càng thêm bất mãn: “Anh câm miệng, anh có tư cách gì mà so sánh với anh hùng trái đất của tôi chứ.”
“Anh hùng trái đất của tôi lái chiếc xe Santana là vì anh ấy khiêm tốn thôi.”
Diệp Huyền Tần nói: “Tôi cũng vì khiêm tốn thôi.”
Từ Nam Huyên lập tức nói: “Anh mà khiêm tốn cái nỗi gì, anh dám khoác lác trước mặt bao nhiêu người hạng mục Nghĩa Tân là của anh, anh khiêm tốn chỗ nào chứ?”
“Tôi cảnh cáo anh, nếu vì anh ra vẻ khiến cho Tập đoàn Diệp Linh của Lam Khiết vào tay ông tôi, tôi sẽ thiến anh ngay lập tức.”
“Lam Khiết, chúng ta đi thôi.”
Ánh mắt Từ Lam Khiết có chút do dự nhìn Diệp Huyền Tần sau đó vẫn đi theo Từ Nam Huyên.
Cô vô cùng thất vọng với biểu hiện hôm nay của Diệp Huyền Tần.
Tuy rằng Lý Khả Diệu và Từ Huy Hoàng không nói ra nhưng trong lòng bọn họ cũng vô cùng bất mãn.
Thể diện thật sự quan trọng như vậy sao? Đáng để lấy Tập đoàn Diệp Linh ra đánh cược sao?
Tập đoàn Diệp Linh là tia hy vọng duy nhất của bọn họ.
Ôi, nếu biết trước như vậy thì đã không để Diệp Huyền Tần cùng tới đây rồi.
Bây giờ thì tốt rồi, một khi thua cược, thì bọn họ sẽ phải làm lại từ đầu tất cả.
Suốt dọc đường đi, đôi vợ chồng già không hề nói chuyện.
Diệp Huyền Tần cũng lười giải thích cho những hành động của anh.
Đợi lát nữa quản gia đi xác minh xem bản hợp đồng là thật hay giả thì sự trong sạch của anh cũng sẽ được chứng minh thôi.
Từ Lam Khiết ngồi lên chiếc xe Maserati.
Ánh mắt Từ Lam Khiết rũ xuống, có chút không vui.
Ai cũng có thể nhìn ra rằng cô đang lo lắng chuyện Diệp Huyền Tần lấy Tập đoàn Diệp Linh ra để đánh cược.
Từ Nam Huyên nói: “Hừ, Lam Khiết, giờ em biết hối hận rồi chứ.”
“Tùy tiện chọn một người đàn ông trên đường cũng sẽ tốt hơn anh ta, sao em phải chọn anh ta chứ.”
“Bây giờ em hối hận vẫn còn kịp. Chỉ cần em chia tay với anh ta, Tập đoàn Diệp Linh sẽ không còn liên quan gì tới anh ta nữa, vậy thì anh ta cũng sẽ không có tư cách lấy Tập đoàn Diệp Linh ra để cá cược, thế nên cuộc đánh cược ban nãy coi như bỏ đi…”
Từ Đức Lương tò mò nói: “Vậy chuyện này liên quan gì tới việc chúng ta tổ chức tiệc ở Khách sạn Hà Lan?”
Từ Hiên Thắng nói: “Ôi, cho tới bây giờ, thứ khiến nhà họ Từ chúng ta phải dè chừng chính là thế giới ngầm đấy.”
“Nếu lần này chúng ta có thể hợp tác với kẻ bí ẩn đó, có thế giới ngầm chống lưng vậy thì nhà họ Từ chúng ta sẽ càng kiên cố hơn. Thậm chí ngay cả nhà họ Trịnh đứng đầu Thành phố Giang cũng không thể so được.”
“Lần này chúng ta tới khách sạn Hà lan nhất định phải chi một khoản tiền lớn, nếu như tiêu số tiền lớn hơn ba tỷ đồng thì có thể ngồi cùng bàn với kẻ bí ẩn đó.”
“Điều này góp một phần quan trọng trong việc có thể hợp tác với thế giới ngầm hay không.”
Vẻ mặt mọi người ai nấy đều như hiểu ra mọi chuyện.
Từ Đức Lương nói: “Ông ơi, vừa hay cháu vừa mới quen anh Kha ở Khách sạn Hà Lan.”
“Nếu ông cho cháu chút chi phí, nói không chừng cháu có thể nhờ anh ấy sắp xếp cho chúng ta trực tiếp gặp mặt kẻ thần bí.”
Từ Hiên Thắng mừng rỡ nói: “Thật sao? Ha ha, Đức Lương, lần này ông quả thật có cái nhìn khác về cháu đấy.”
“Được, ông sẽ đưa cho cháu một khoản để cháu mở rộng mối quan hệ này.”
Ánh mắt Từ Đức Lương nhìn Từ Nam Huyên với vẻ đầy mỉa mai: “Ông yên tâm, cháu nhất định sẽ dùng khoản tiền này để thương lượng chứ không bỏ túi riêng đâu.”
Khuôn mặt của Từ Nam Huyên đỏ bừng lên, cô ta trừng mắt nhìn Từ Đức Lương.
Tên khốn kiếp này rõ ràng là đang cố tình chế giễu cô ta.
Hừ, tất cả đều tại Diệp Huyền Tần.
“Đi thôi, chúng ta tới khách sạn Hà Lan đi.” Từ Hiên Thắng nói.
Người nhà họ Từ bắt đầu túm năm tụm bảy rời khỏi khán phòng.
Chỉ có Từ Nam Huyên là không ai để ý tới.
Từ Nam Huyên thở ngắn than dài, trong lòng vô cùng giận Diệp Huyền Tần.
Bên ngoài tòa nhà, một chiếc xe Santana hòa lẫn trong đám siêu xe trước mặt mọi người khiến người ta không khỏi không chú ý đến.
Sau khi biết được chiếc xe này là của Diệp Huyền Tần, mọi người càng cười lớn mỉa mai anh.
Diệp Huyền Tần không thèm chú ý đến bọn họ, trực tiếp đi lên xe.
Từ Lam Khiết vừa định lên xe lại bị Từ Nam Huyên kéo lại: “Lam Khiết, ngồi xe Maserati của chị đi.”
“Chiếc xe này không xứng với em đâu.”
“Hừ, không biết xấu hổ mà còn lái chiếc xe rách nát này tới, không cảm thấy mất mặt sao.”
Diệp Huyền Tần phản bác lại, giọng nói anh có chút trào phúng: “Cô đừng quên, anh hùng trái đất của cô cũng lái chiếc xe rách nát như thế này.”
Từ Nam Huyên càng thêm bất mãn: “Anh câm miệng, anh có tư cách gì mà so sánh với anh hùng trái đất của tôi chứ.”
“Anh hùng trái đất của tôi lái chiếc xe Santana là vì anh ấy khiêm tốn thôi.”
Diệp Huyền Tần nói: “Tôi cũng vì khiêm tốn thôi.”
Từ Nam Huyên lập tức nói: “Anh mà khiêm tốn cái nỗi gì, anh dám khoác lác trước mặt bao nhiêu người hạng mục Nghĩa Tân là của anh, anh khiêm tốn chỗ nào chứ?”
“Tôi cảnh cáo anh, nếu vì anh ra vẻ khiến cho Tập đoàn Diệp Linh của Lam Khiết vào tay ông tôi, tôi sẽ thiến anh ngay lập tức.”
“Lam Khiết, chúng ta đi thôi.”
Ánh mắt Từ Lam Khiết có chút do dự nhìn Diệp Huyền Tần sau đó vẫn đi theo Từ Nam Huyên.
Cô vô cùng thất vọng với biểu hiện hôm nay của Diệp Huyền Tần.
Tuy rằng Lý Khả Diệu và Từ Huy Hoàng không nói ra nhưng trong lòng bọn họ cũng vô cùng bất mãn.
Thể diện thật sự quan trọng như vậy sao? Đáng để lấy Tập đoàn Diệp Linh ra đánh cược sao?
Tập đoàn Diệp Linh là tia hy vọng duy nhất của bọn họ.
Ôi, nếu biết trước như vậy thì đã không để Diệp Huyền Tần cùng tới đây rồi.
Bây giờ thì tốt rồi, một khi thua cược, thì bọn họ sẽ phải làm lại từ đầu tất cả.
Suốt dọc đường đi, đôi vợ chồng già không hề nói chuyện.
Diệp Huyền Tần cũng lười giải thích cho những hành động của anh.
Đợi lát nữa quản gia đi xác minh xem bản hợp đồng là thật hay giả thì sự trong sạch của anh cũng sẽ được chứng minh thôi.
Từ Lam Khiết ngồi lên chiếc xe Maserati.
Ánh mắt Từ Lam Khiết rũ xuống, có chút không vui.
Ai cũng có thể nhìn ra rằng cô đang lo lắng chuyện Diệp Huyền Tần lấy Tập đoàn Diệp Linh ra để đánh cược.
Từ Nam Huyên nói: “Hừ, Lam Khiết, giờ em biết hối hận rồi chứ.”
“Tùy tiện chọn một người đàn ông trên đường cũng sẽ tốt hơn anh ta, sao em phải chọn anh ta chứ.”
“Bây giờ em hối hận vẫn còn kịp. Chỉ cần em chia tay với anh ta, Tập đoàn Diệp Linh sẽ không còn liên quan gì tới anh ta nữa, vậy thì anh ta cũng sẽ không có tư cách lấy Tập đoàn Diệp Linh ra để cá cược, thế nên cuộc đánh cược ban nãy coi như bỏ đi…”
Bình luận facebook