Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-35
Chương 35
Lời đe dọa của Phương Ngạn khiến những người trong nhà họ Từ phải sợ chết khiếp!
Sở Trường lại quỳ xuống trước mặt Từ Lam Khiết lần nữa, mặt đau khổ mà cầu xin cô nhận bản hợp đồng thế chấp. Sau khi Từ Lam Khiết dè dặt nhận lấy hợp đồng, Sở Trường như trút được gánh nặng, vội vàng tránh xa khỏi nơi này.
Diệp Huyền Tần khẽ cười: “Lam Khiết, em vẫn chưa ăn sáng đúng không, anh mời em ăn.”
Từ Hiên Lâm nổi cơn tam bành: “Ăn cái gì mà ăn,mày còn có tâm trạng để ăn cơm à! Sao mày dám đưa kéo cho Sở Trường thế hả, bây giờ mày đã hoàn toàn đắc tội Phương Ngạn rồi!Nếu nhà họ Phương tới hỏi tội thì mày tự đi mà chịu đi!”
Nói xong, ông ta lại quay sang quát Từ Linh Nhi: “Lam Khiết,nếu mày không muốn nhà họ Từ xong đời thì mười ngày sau tự đến nhà họ Phương đi, nếu không, bọn tao chỉ đành áp dụng biện pháp cưỡng chế!”
Từ Lam Khiết nhìn về phía Diệp Huyền Tần, cô biết Diệp Huyền Tần sẽ không để mình thất vọng.
Quả nhiên, Diệp Huyền Tần nói: “Yên tâm đi, Lam Khiết. Mười ngày sau, nhà họ Phương sẽ bị đổi sang họ Từ thôi, Từ trong Từ Lam Khiết.”
Mọi người cười phá lên, ban đầu họ còn tưởng Diệp Huyền Tần sẽ nói mấy lời sến sẩm như “Anh sẽ bảo vệ em” hay “Hãy để anh giải quyết mối lo ngại do nhà họ Phương đem đến”, không ngờ Diệp Võ Đạo lại tính lôi cả toàn bộ nhà họ Phương, đúng là khoác lác, coi trời bằng vung mà.
Từ Hiên Lâm lạnh lùng nói: “Hừ, mày có thể sống qua được mười ngày không còn chưa biết được, thế mà còn dám ngông cuồng nói ra những lời như vậy! Chúng ta đi!”
Từ Hiên Lâm dẫn bác cả, chú hai và những người khác đi ra khỏi phòng bệnh. Lúc này, gia đình Từ Lam Khiết mới xem như trút được gánh nặng.
Từ Lam Khiết nhìn Diệp Huyền Tần với hai mắt sáng ngời và nói: “Giờ thì anh nói cho em biết làm cách nào mà anh đã khống chết được Sở Trường đi.”
Từ Huy Hoàng và Lý Khả Diệu cũng lắng tai nghe.
Diệp Huyền Tần bảo: “Em còn nhớ ông chủ thần bí đã thu mua toàn bộ các nhà máy nguyên vật liệu thép trên khắp thành phố Lâm Hải đó không?”
Từ Lam Khiết gật đầu: “Dĩ nhiên rồi. Người đó cũng tham gia vào chuyện này sao?”
Diệp Huyền Tần đáp: “Đúng vậy, người đó có ký hợp đồng cung cấp nguyên liệu với bọn Sở Trường, có điều Sở Trường không cung cấp nguyên liệu đúng thời hạn nên đã vi phạm điều lệ trong hợp đồng. Sở Trường phải bồi thường mọi vốn lưu động đang có trong tay cho đối phương làm tiền vi phạm hợp đồng. Anh ta không có tiền bồi thường cho chúng ta nên chỉ có thể thế chấp nhà máy.”
Từ Huy Hoàng và Lý Khả Diệu đã hiểu. Thì ra nhờ có ông chủ thần bí kia mà chuyện này đã được giải quyết, không liên quan gì đến Diệp Huyền Tần. Chẳng qua, hành động ấy của ông chủ thần bí kia như đang có ý giúp Từ Lam Khiết vậy.
Vì sao người đó giúp Linh Nhi?Chẳng lẽ người đó cũng được tướng lĩnh Diệp ra chỉ thị sao? Khả năng này cực lớn.
Tuy nhiên, trong lòng Từ Lam Khiết vẫn còn một ít nghi ngờ. Lý trí nói cho cô biết chuyện này không hề đơn giản như vậy! Nhưng cô còn chưa kịp hỏi lại thì bỗng nhiên Lý Khả Diệu lên tiếng: “Diệp Huyền Tần, vừa rồi Lam Khiết muốn chết theo cậu, chắc cậu cũng thấy rồi. Chúng tôi đồng ý cậu và Linh Nhi tiếp tục quen nhau, chúng tôi chỉ hi vọng cậu đừng phụ tình yêu sâu nặng mà Lam Khiết dành cho cậu là được.”
Cuối cùng thì tảng đá luôn treo lơ lửng trong lòng Diệp Huyền Tần đã rơi xuống, anh đã qua được cửa bố mẹ vợ rồi.
Diệp Vô Đạo vội nói: “Bố mẹ yên tâm, sau này con sẽ dùng cả đời để đối xử tốt với Lam Khiết. Dẫu sao, Lam Khiết chính là người thân duy nhất của con trên thế giới này.”
Lý Khả Diệu bỗng nhiên thở dài: “Thằng bé này cũng số khổ, ngay cả người thân cũng không có,khổ cực trưởng thành một mình. Nếu con không chê thì cứ xem dì và Đại Hải là bố mẹ ruột thịt của con đi. Yên tâm, dì và chú cũng sẽ coi con như con ruột.”
Diệp Huyền Tần cảm động vô cùng, thật ra anh có “người thân”, bố mẹ cũng còn sống, đang ở nhà họ Diệp ở thủ đô. Chẳng qua, những người được gọi là “bố mẹ” ấy đã vì lợi ích mà hy sinh anh, không chút do dự nào. Còn hai người này, họ không bị cám dỗ bởi lợi ích mà Phương Ngạn và “cậu Diệp” đưa ra mà lựa chọn anh.
Tuy không có quan hệ máu mủ, nhưng lại như người thân thật sự.
Từ Lam Khiết ngây ngốc cười, nửa thật nửa đùa: “Bố mẹ, hai người suy nghĩ cho kỹ đấy, nếu con ở bên Diệp Huyền Tần thì Phương Ngạn kia nhất định sẽ điên cuồng trả thù chúng ta.Hai người không sợ Diệp Huyền Tần sẽ kéo phiền phức đến nhà chúng ta hả?”
Lý Khả Diệu thở dài, mặt ủ mày ê.
Từ Huy Hoàng luôn im lặng nãy giờ bỗng nhiên lên tiếng: “Nhà họ Phương muốn trả thù thì cứ trả thù đi.Chẳng qua, bố sẽ cho nhà máy dừng hoạt động, nếu thật sự không được thì cả nhà rời khỏi Lâm Hải thôi. Được thấy hai con sống tốt, hai ông bà già này đã thỏa mãn lắm rồi.””
Lời đe dọa của Phương Ngạn khiến những người trong nhà họ Từ phải sợ chết khiếp!
Sở Trường lại quỳ xuống trước mặt Từ Lam Khiết lần nữa, mặt đau khổ mà cầu xin cô nhận bản hợp đồng thế chấp. Sau khi Từ Lam Khiết dè dặt nhận lấy hợp đồng, Sở Trường như trút được gánh nặng, vội vàng tránh xa khỏi nơi này.
Diệp Huyền Tần khẽ cười: “Lam Khiết, em vẫn chưa ăn sáng đúng không, anh mời em ăn.”
Từ Hiên Lâm nổi cơn tam bành: “Ăn cái gì mà ăn,mày còn có tâm trạng để ăn cơm à! Sao mày dám đưa kéo cho Sở Trường thế hả, bây giờ mày đã hoàn toàn đắc tội Phương Ngạn rồi!Nếu nhà họ Phương tới hỏi tội thì mày tự đi mà chịu đi!”
Nói xong, ông ta lại quay sang quát Từ Linh Nhi: “Lam Khiết,nếu mày không muốn nhà họ Từ xong đời thì mười ngày sau tự đến nhà họ Phương đi, nếu không, bọn tao chỉ đành áp dụng biện pháp cưỡng chế!”
Từ Lam Khiết nhìn về phía Diệp Huyền Tần, cô biết Diệp Huyền Tần sẽ không để mình thất vọng.
Quả nhiên, Diệp Huyền Tần nói: “Yên tâm đi, Lam Khiết. Mười ngày sau, nhà họ Phương sẽ bị đổi sang họ Từ thôi, Từ trong Từ Lam Khiết.”
Mọi người cười phá lên, ban đầu họ còn tưởng Diệp Huyền Tần sẽ nói mấy lời sến sẩm như “Anh sẽ bảo vệ em” hay “Hãy để anh giải quyết mối lo ngại do nhà họ Phương đem đến”, không ngờ Diệp Võ Đạo lại tính lôi cả toàn bộ nhà họ Phương, đúng là khoác lác, coi trời bằng vung mà.
Từ Hiên Lâm lạnh lùng nói: “Hừ, mày có thể sống qua được mười ngày không còn chưa biết được, thế mà còn dám ngông cuồng nói ra những lời như vậy! Chúng ta đi!”
Từ Hiên Lâm dẫn bác cả, chú hai và những người khác đi ra khỏi phòng bệnh. Lúc này, gia đình Từ Lam Khiết mới xem như trút được gánh nặng.
Từ Lam Khiết nhìn Diệp Huyền Tần với hai mắt sáng ngời và nói: “Giờ thì anh nói cho em biết làm cách nào mà anh đã khống chết được Sở Trường đi.”
Từ Huy Hoàng và Lý Khả Diệu cũng lắng tai nghe.
Diệp Huyền Tần bảo: “Em còn nhớ ông chủ thần bí đã thu mua toàn bộ các nhà máy nguyên vật liệu thép trên khắp thành phố Lâm Hải đó không?”
Từ Lam Khiết gật đầu: “Dĩ nhiên rồi. Người đó cũng tham gia vào chuyện này sao?”
Diệp Huyền Tần đáp: “Đúng vậy, người đó có ký hợp đồng cung cấp nguyên liệu với bọn Sở Trường, có điều Sở Trường không cung cấp nguyên liệu đúng thời hạn nên đã vi phạm điều lệ trong hợp đồng. Sở Trường phải bồi thường mọi vốn lưu động đang có trong tay cho đối phương làm tiền vi phạm hợp đồng. Anh ta không có tiền bồi thường cho chúng ta nên chỉ có thể thế chấp nhà máy.”
Từ Huy Hoàng và Lý Khả Diệu đã hiểu. Thì ra nhờ có ông chủ thần bí kia mà chuyện này đã được giải quyết, không liên quan gì đến Diệp Huyền Tần. Chẳng qua, hành động ấy của ông chủ thần bí kia như đang có ý giúp Từ Lam Khiết vậy.
Vì sao người đó giúp Linh Nhi?Chẳng lẽ người đó cũng được tướng lĩnh Diệp ra chỉ thị sao? Khả năng này cực lớn.
Tuy nhiên, trong lòng Từ Lam Khiết vẫn còn một ít nghi ngờ. Lý trí nói cho cô biết chuyện này không hề đơn giản như vậy! Nhưng cô còn chưa kịp hỏi lại thì bỗng nhiên Lý Khả Diệu lên tiếng: “Diệp Huyền Tần, vừa rồi Lam Khiết muốn chết theo cậu, chắc cậu cũng thấy rồi. Chúng tôi đồng ý cậu và Linh Nhi tiếp tục quen nhau, chúng tôi chỉ hi vọng cậu đừng phụ tình yêu sâu nặng mà Lam Khiết dành cho cậu là được.”
Cuối cùng thì tảng đá luôn treo lơ lửng trong lòng Diệp Huyền Tần đã rơi xuống, anh đã qua được cửa bố mẹ vợ rồi.
Diệp Vô Đạo vội nói: “Bố mẹ yên tâm, sau này con sẽ dùng cả đời để đối xử tốt với Lam Khiết. Dẫu sao, Lam Khiết chính là người thân duy nhất của con trên thế giới này.”
Lý Khả Diệu bỗng nhiên thở dài: “Thằng bé này cũng số khổ, ngay cả người thân cũng không có,khổ cực trưởng thành một mình. Nếu con không chê thì cứ xem dì và Đại Hải là bố mẹ ruột thịt của con đi. Yên tâm, dì và chú cũng sẽ coi con như con ruột.”
Diệp Huyền Tần cảm động vô cùng, thật ra anh có “người thân”, bố mẹ cũng còn sống, đang ở nhà họ Diệp ở thủ đô. Chẳng qua, những người được gọi là “bố mẹ” ấy đã vì lợi ích mà hy sinh anh, không chút do dự nào. Còn hai người này, họ không bị cám dỗ bởi lợi ích mà Phương Ngạn và “cậu Diệp” đưa ra mà lựa chọn anh.
Tuy không có quan hệ máu mủ, nhưng lại như người thân thật sự.
Từ Lam Khiết ngây ngốc cười, nửa thật nửa đùa: “Bố mẹ, hai người suy nghĩ cho kỹ đấy, nếu con ở bên Diệp Huyền Tần thì Phương Ngạn kia nhất định sẽ điên cuồng trả thù chúng ta.Hai người không sợ Diệp Huyền Tần sẽ kéo phiền phức đến nhà chúng ta hả?”
Lý Khả Diệu thở dài, mặt ủ mày ê.
Từ Huy Hoàng luôn im lặng nãy giờ bỗng nhiên lên tiếng: “Nhà họ Phương muốn trả thù thì cứ trả thù đi.Chẳng qua, bố sẽ cho nhà máy dừng hoạt động, nếu thật sự không được thì cả nhà rời khỏi Lâm Hải thôi. Được thấy hai con sống tốt, hai ông bà già này đã thỏa mãn lắm rồi.””
Bình luận facebook