Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-464
Chương 464
Từ Huy Hùng nhặt chiếc USB lên rồi đưa cho Từ Liên: “Từ Liên, con xem bên trong này là cái thứ gì.”
Từ Huy Hùng cũng rất tò mò, rốt cuộc bên trong cái USB thần thần bí bí mà Diệp Huyền Tần đã từng nói.
Từ Liên vội vàng cắm USB vào trong máy tính, bên trong liền phát ra âm thanh.
Nghe xong đoạn ghi âm, gương mặt của Từ Huy Hùng từ đỏ hồng chuyển sang trắng bệch.
Chết tiệt, chết tiệt, rốt cuộc là ai đã ghi âm cuộc nói chuyện này lại?
Đoạn ghi âm này đã đủ để chứng minh lòng lang dạ sói của Từ Huy Hùng.
Gia đình Từ Huy Hoàng không có mưu đồ gì, chỉ có Diệp Huyền Tần mới có thể làm ra chuyện quỷ quyệt này thôi.
Diệp Huyền Tần, tiên sư nhà cậu!
Sau khi nghe lại đoạn ghi âm một lần nữa thì Từ Hiên Lâm lại càng tức giận hơn, ông ấy lại cầm nạng trên tay đập về phía Từ Huy Hùng.
Từ Huy Hùng giơ tay lên đỡ, ông ta dễ dàng nắm được nạng sau đó liền kéo mạnh, giật nạng về phía mình.
Từ Hiên Lâm bị kéo loạng choạng suýt ngã xuống đất.
Dù sao cũng lộ mặt rồi, Từ Huy Hùng liền không thèm khách sáo với Từ Hiên Lâm nữa: “Hừ, con chỉ là muốn một chút gia sản, bố có cần phải quá đáng như vậy không?”
“Tất cả là bởi vì sự bất công của bố mà gia đình nhà chú ba Từ Huy Hoàng mới thuận buồm xuôi gió, ăn sung mặc sướng như vậy.”
“Còn chúng con thì bị dồn vào thế bần cùng, thậm chí ăn uống cũng trở thành một vấn đề nặng nề.”
“Cho dù bố có để lại hết toàn bộ tài sản cho con thì cũng không thể nào thu hẹp lại được khoảng cách giàu nghèo giữa hai gia đình.”
“Cái gì!” Từ Hiên Lâm nhìn ông ta chằm chằm.
Ông ấy không dám tin là Từ Huy Hùng lại có thể nói năng hồ đồ như vậy được.
“Bố đối tốt với con trai thứ ba sao? Bố luôn vì bọn con, vì bọn con mà đấu tranh, thậm chí không tiếc làm tổn hại đến đứa con trai thứ ba để giúp con, vậy mà bây giờ con lại nói rằng bố công bằng với Từ Huy Hoàng sao?”
Từ Huy Hùng: “Lẽ nào con nói sai sao? Bố luôn đối xử tốt với nhà chú ba, nhà chú ba cái gì cũng tốt hơn bọn con.”
“Cút đi!” Từ Hiên Lâm tức giận mắng: “Cuộc sống nhà thằng ba là do bản thân nó tự giành lấy, chứ không liên quan gì đến bố.”
“Hừ, đều trách bố, tất cả là do bố đã chiều hư con rồi, chiều chuộng đến mức con còn không nhận ra được năng lực của bản thân.”
“Năm đó bố nên bóp cổ cho con chết từ khi con được sinh ra.”
Nói xong Từ Hiên Lâm liền bóp cổ Từ Huy Hùng trong lúc ông ta không chuẩn bị gì.
Từ Hiên Lâm gần như phát điên và dùng hết sức lực, Từ Huy Hùng thì bị bóp chặt đến trợn tròn hai mắt.
Lúc này Từ Huy Hùng cũng không khách sáo liền đưa tay tát thẳng vào mặt của Từ Hiên Lâm.
“Bốp!”
Tiếng tát nghe thật chói tai, Từ Huy Hùng đã dùng một lực rất lớn.
Từ Hiên Lâm liền ngã ngửa ra mặt đất.
Ầm!
Sau một hồi ồn ào, Từ Hiên Lâm đập đầu xuống đất, ông ấy co giật hai lần thì không có động tĩnh gì nữa.
Sau đầu máu chảy ra giống như màu của một đóa hồng nở rộ vậy.
Diệp Huyền Tần quả thật nói không sai, chiếc USB này có thể giết chết được Từ Hiên Lâm.
Từ Huy Hùng và Từ Liên sững người nhìn vũng máu.
Chết tiệt, không phải ông ấy sẽ chết chứ?
Tại sao ông ta lại sơ suất như vậy?
Từ Huy Hùng đá nhẹ vào chân của Từ Hiên Lâm: “Lão già mau đứng dậy đi, ngàn vạn lần ông không thể chết được, chúng tôi không có tiền để làm đám ma cho ông đâu.”
Từ Hiên Lâm bất động.
Từ Huy Hùng lại đá nhưng Từ Hiên Lâm vẫn không có phản ứng.
Từ Huy Hùng suy sụp: “Xong rồi, xong rồi, tôi giết người rồi!”
“Lão già này, lúc sống cũng không cho tôi được lợi ích gì, đã thế chết đi rồi còn hại tôi… tiên sư tổ tông nhà ông.”
“Từ Liên, bây giờ chúng ta phải làm sao đây.”
Từ Từ Liên vội vàng bước tới và thăm dò hơi thở của Từ Hiên Lâm.
Cô ta thở phào: “Bố yên tâm đi, ông nội vẫn còn hơi thở.”
“Có điều xem ra cho dù có sống thì cũng chỉ là một người tàn phế.”
Từ Huy Hùng: “Mau, mau đưa đi bệnh viện.”
Từ Từ Liên nói: “Bố, bố sợ cái gì vậy?”
“Ông nội xảy ra chuyện như vậy, không liên quan gì đến chúng ta cả.”
Từ Huy Hùng hồ đồ nói: “Từ Liên, con có ý gì vậy?”
Từ Từ Liên nói: “Chính gia đình Từ Huy Hoàng đã khiến ông nội rơi vào tình trạng thực vật như bây giờ, là ông ta bất hiếu.”
Từ Huy Hùng vỗ đầu chợt hiểu ra: “À, phải rồi, đúng, là do ông ta giận Từ Huy Hoàng, không liên quan gì đến chúng ta.”
“Từ Huy Hoàng, tên nghịch tử nhà chú, chú đã khiến bố trở nên như vậy, chú sẽ không xong với anh đâu.”
“Mau, mau đưa đến bệnh viện, lão già này ngàn vạn lần không thể chết được”
Nói xong những lời này ngay cả Từ Huy Hùng cũng tin vào.”
Từ Huy Hùng nhặt chiếc USB lên rồi đưa cho Từ Liên: “Từ Liên, con xem bên trong này là cái thứ gì.”
Từ Huy Hùng cũng rất tò mò, rốt cuộc bên trong cái USB thần thần bí bí mà Diệp Huyền Tần đã từng nói.
Từ Liên vội vàng cắm USB vào trong máy tính, bên trong liền phát ra âm thanh.
Nghe xong đoạn ghi âm, gương mặt của Từ Huy Hùng từ đỏ hồng chuyển sang trắng bệch.
Chết tiệt, chết tiệt, rốt cuộc là ai đã ghi âm cuộc nói chuyện này lại?
Đoạn ghi âm này đã đủ để chứng minh lòng lang dạ sói của Từ Huy Hùng.
Gia đình Từ Huy Hoàng không có mưu đồ gì, chỉ có Diệp Huyền Tần mới có thể làm ra chuyện quỷ quyệt này thôi.
Diệp Huyền Tần, tiên sư nhà cậu!
Sau khi nghe lại đoạn ghi âm một lần nữa thì Từ Hiên Lâm lại càng tức giận hơn, ông ấy lại cầm nạng trên tay đập về phía Từ Huy Hùng.
Từ Huy Hùng giơ tay lên đỡ, ông ta dễ dàng nắm được nạng sau đó liền kéo mạnh, giật nạng về phía mình.
Từ Hiên Lâm bị kéo loạng choạng suýt ngã xuống đất.
Dù sao cũng lộ mặt rồi, Từ Huy Hùng liền không thèm khách sáo với Từ Hiên Lâm nữa: “Hừ, con chỉ là muốn một chút gia sản, bố có cần phải quá đáng như vậy không?”
“Tất cả là bởi vì sự bất công của bố mà gia đình nhà chú ba Từ Huy Hoàng mới thuận buồm xuôi gió, ăn sung mặc sướng như vậy.”
“Còn chúng con thì bị dồn vào thế bần cùng, thậm chí ăn uống cũng trở thành một vấn đề nặng nề.”
“Cho dù bố có để lại hết toàn bộ tài sản cho con thì cũng không thể nào thu hẹp lại được khoảng cách giàu nghèo giữa hai gia đình.”
“Cái gì!” Từ Hiên Lâm nhìn ông ta chằm chằm.
Ông ấy không dám tin là Từ Huy Hùng lại có thể nói năng hồ đồ như vậy được.
“Bố đối tốt với con trai thứ ba sao? Bố luôn vì bọn con, vì bọn con mà đấu tranh, thậm chí không tiếc làm tổn hại đến đứa con trai thứ ba để giúp con, vậy mà bây giờ con lại nói rằng bố công bằng với Từ Huy Hoàng sao?”
Từ Huy Hùng: “Lẽ nào con nói sai sao? Bố luôn đối xử tốt với nhà chú ba, nhà chú ba cái gì cũng tốt hơn bọn con.”
“Cút đi!” Từ Hiên Lâm tức giận mắng: “Cuộc sống nhà thằng ba là do bản thân nó tự giành lấy, chứ không liên quan gì đến bố.”
“Hừ, đều trách bố, tất cả là do bố đã chiều hư con rồi, chiều chuộng đến mức con còn không nhận ra được năng lực của bản thân.”
“Năm đó bố nên bóp cổ cho con chết từ khi con được sinh ra.”
Nói xong Từ Hiên Lâm liền bóp cổ Từ Huy Hùng trong lúc ông ta không chuẩn bị gì.
Từ Hiên Lâm gần như phát điên và dùng hết sức lực, Từ Huy Hùng thì bị bóp chặt đến trợn tròn hai mắt.
Lúc này Từ Huy Hùng cũng không khách sáo liền đưa tay tát thẳng vào mặt của Từ Hiên Lâm.
“Bốp!”
Tiếng tát nghe thật chói tai, Từ Huy Hùng đã dùng một lực rất lớn.
Từ Hiên Lâm liền ngã ngửa ra mặt đất.
Ầm!
Sau một hồi ồn ào, Từ Hiên Lâm đập đầu xuống đất, ông ấy co giật hai lần thì không có động tĩnh gì nữa.
Sau đầu máu chảy ra giống như màu của một đóa hồng nở rộ vậy.
Diệp Huyền Tần quả thật nói không sai, chiếc USB này có thể giết chết được Từ Hiên Lâm.
Từ Huy Hùng và Từ Liên sững người nhìn vũng máu.
Chết tiệt, không phải ông ấy sẽ chết chứ?
Tại sao ông ta lại sơ suất như vậy?
Từ Huy Hùng đá nhẹ vào chân của Từ Hiên Lâm: “Lão già mau đứng dậy đi, ngàn vạn lần ông không thể chết được, chúng tôi không có tiền để làm đám ma cho ông đâu.”
Từ Hiên Lâm bất động.
Từ Huy Hùng lại đá nhưng Từ Hiên Lâm vẫn không có phản ứng.
Từ Huy Hùng suy sụp: “Xong rồi, xong rồi, tôi giết người rồi!”
“Lão già này, lúc sống cũng không cho tôi được lợi ích gì, đã thế chết đi rồi còn hại tôi… tiên sư tổ tông nhà ông.”
“Từ Liên, bây giờ chúng ta phải làm sao đây.”
Từ Từ Liên vội vàng bước tới và thăm dò hơi thở của Từ Hiên Lâm.
Cô ta thở phào: “Bố yên tâm đi, ông nội vẫn còn hơi thở.”
“Có điều xem ra cho dù có sống thì cũng chỉ là một người tàn phế.”
Từ Huy Hùng: “Mau, mau đưa đi bệnh viện.”
Từ Từ Liên nói: “Bố, bố sợ cái gì vậy?”
“Ông nội xảy ra chuyện như vậy, không liên quan gì đến chúng ta cả.”
Từ Huy Hùng hồ đồ nói: “Từ Liên, con có ý gì vậy?”
Từ Từ Liên nói: “Chính gia đình Từ Huy Hoàng đã khiến ông nội rơi vào tình trạng thực vật như bây giờ, là ông ta bất hiếu.”
Từ Huy Hùng vỗ đầu chợt hiểu ra: “À, phải rồi, đúng, là do ông ta giận Từ Huy Hoàng, không liên quan gì đến chúng ta.”
“Từ Huy Hoàng, tên nghịch tử nhà chú, chú đã khiến bố trở nên như vậy, chú sẽ không xong với anh đâu.”
“Mau, mau đưa đến bệnh viện, lão già này ngàn vạn lần không thể chết được”
Nói xong những lời này ngay cả Từ Huy Hùng cũng tin vào.”