Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-466
Chương 466
“Ngọt ngào, nụ cười của em thật ngọt ngào, tựa như bông hoa nở trong gió xuân…”
Cùng lúc đó, bài hát “Ngọt ngào” cũng đang được phát trên xe của Diệp Huyền Tần.
Anh vừa đưa Uyển Nhi đến trường, lúc này đang trên đường đến tập đoàn Diệp Linh.
Rõ ràng gu của Diệp Huyền Tần không phải là bài hát này, anh đưa tay định nhấn vào bài hát tiếp theo.
“Rượu ngon và cà phê, tôi chỉ muốn gọi một ly…”
Diệp Huyền Tần cau mày, lại nhấn chuyển sang bài hát tiếp theo.
“Mỗi lần đi ngang qua quán cà phê này, không nhịn được thả chậm bước chân…”
Anh bực dọc tắt máy phát nhạc: “Sao lại toàn là bài cũ, xem ra hôm nào đó phải đi đổi chiếc xe khác rồi.”
Chiếc xe này trước đây luôn do Từ Huy Hoàng lái, những bài hát trên xe đương nhiên là những nhạc xưa mà Từ Huy Hoàng thích.
Khi đang tập trung lái xe, anh vô tư không hề biết rằng một chiếc Maserati đang theo sau mình.
Chủ sở hữu của Maserati đương nhiên là Từ Nam Huyên.
Từ Nam Huyên nhìn chằm chằm bóng lưng Diệp Huyền Tần qua lớp kính mờ mờ, vẻ mặt mờ mịt.
Càng nhìn, cô càng cảm thấy chiếc xe này và bóng lưng kia trông giống như anh hùng vĩ đại của cô.
Một ý tưởng đáng sợ và táo bạo nảy lên trong đầu cô.
Người đàn ông bám váy phụ nữ này, không phải là anh hùng của cô đấy chứ.
Suy nghĩ này khiến mặt cô tái mét, trong lòng có chút tuyệt vọng.
Cô hít một hơi thật sâu và lẩm bẩm: “Kỹ năng lái xe của anh hùng rất trâu bò, nhưng kỹ năng lái xe của anh ta không tốt lắm nhỉ.”
“Chà, mình phải kiểm tra kỹ năng của anh ta. Nếu kỹ năng của anh ta tệ, đủ để chứng minh rằng anh ta không là anh hùng của mình.”
Nghĩ như vậy, Từ Nam Huyên tăng tốc để đuổi theo, đuổi kịp xe Diệp Huyền Tần.
Từ Nam Huyên: “Tên họ Bám, thật là khéo quá.”
Diệp Huyền Tần quay đầu lại liếc nhìn Từ Nam Huyên: “Cô bị mù từ khi nào vậy? Tôi tự có thể nhìn ra tôi là Diệp Huyền Tần. Họ của tôi là Diệp, không phải Bám.”
Từ Nam Huyên: “Đừng giả vờ, Diệp Huyền Tần chỉ là vỏ bọc cho anh thôi, tên thật của anh là Bám Váy.”
Diệp Huyền Tần: “Tôi giết cô bây giờ.”
Từ Nam Huyên: “Diệp Huyền Tần, cái kỹ năng lái xe nát bét này của anh mà cũng học đòi lái xe? Tôi càng ngày càng khinh thường anh rồi, phải làm sao đây?”
Diệp Huyền Tần cảm thấy buồn cười: “Kỹ năng lái xe của tôi tệ lắm? Ha ha, đối với tôi mà nói, đây chính là trò đùa hài hước nhất trên đời.”
Nhà vô địch đua xe đã giành được chức vô địch đua xe quân sự thế giới mười năm liên tiếp mà có kỹ năng lái xe hơi tệ. Tin hay không đây? Câu này có thể khiến cô trở thành kẻ thù của cả thế giới.
Từ Nam Huyên: “Ồ, anh khá tự tin nhỉ, có muốn so tài không?”
“Hôm nay bà đây sẽ cho anh biết tại sao nước biển lại mặn.”
Diệp Huyền Tần: “Ờ, để tôi chống mắt lên xem cô thể hiện.”
Từ Nam Huyên hét lên ‘bắt đầu’ rồi sau đó đạp ga và phóng đi.
Diệp Huyền Tần vốn định đua rồi, nhưng cuối cùng lại không đạp ga.
Tại sao Từ Nam Huyên đột nhiên muốn đua xe cùng mình? Theo tính khí của cô ta, giữa đường gặp mặt mình thì đã sớm lủi đi mất.
Nếu không thì chắc chắc có chuyện quỷ quái gì xảy ra rồi.
Không phải cô ấy đang cố gắng kiểm tra kỹ năng lái xe của mình để kiểm tra mình có phải là anh hùng của cô ấy hay không đấy chứ?
À, vậy thì nhất định không thể thể hiện kỹ năng lái xe của mình, kẻo bị lộ.
Điều gì sẽ xảy ra nếu cô ta biết rằng mình là một anh hùng của cô ta rồi bám lấy mình thì phải làm sao?
Cho nên, Diệp Huyền Tần chỉ thể hiện được một phần mười kỹ năng lái xe của mình.
Nhưng dù chỉ thể hiện một phần mười, anh cũng không bị tuột lại sau Từ Nam Huyên quá xa.
Nhìn thấy Diệp Huyền Tần không thể đuổi kịp mình, tảng đá lớn treo trong lòng Từ Nam Huyên cuối cùng cũng rơi xuống.
Với kỹ năng lái xe nát bét này, xách giày cho anh hùng của mình còn không xứng.
Cô từ từ giảm tốc độ, nhìn Diệp Huyền Tần giơ ngón giữa lên: “Đồ bám váy, kỹ thuật lái xe nát như vậy, nếu không có vợ thì anh chỉ là kẻ ăn mày thôi.”
Diệp Huyền Tần: “…”
“Cô thì biết cái gì chứ, đường cao tốc này giới hạn tốc độ một trăm sáu mươi, sợ là bị cảnh sát giao thông giam xe.”
Từ Nam Huyên: “Ha ha, cảnh sát giao thông cũng chỉ bắt mấy người dễ bắt nạt, tránh mấy người cứng rắn, cũng chỉ chặn mấy chiếc xe đồng nát như của anh.”
“Xe của tôi là Maserati, nhìn xe là biết người lái có thân phận gì rồi. Cảnh sát giao thông dĩ nhiên không dám chặn.”
Diệp Huyền Tần: “Thật sao? Tôi tại sao không tin vào mấy cái thứ quỷ này nhỉ?”
Từ Nam Huyên: “Ha ha, ăn không được nho lại chê nho chua.”
“Lười nói chuyện với thứ thiếu kiến thức như anh, ở sau hít rắm đi.”
Từ Nam Huyên lại nhấn ga vút đi.
Diệp Huyền Tần không nói gì thêm, lấy điện thoại ra gọi cho Độc Lang.
“Tại lối ra phía bắc của cao tốc Tân Hải, bố trí một vài cảnh sát giao thông chặn một chiếc Maserati.”
“Về lý do… cô ta đã chạy quá tốc độ và chiếc xe đã được lắp ráp lại bất hợp pháp.”
Độc Lang: “Hiểu rồi.”
“Ngọt ngào, nụ cười của em thật ngọt ngào, tựa như bông hoa nở trong gió xuân…”
Cùng lúc đó, bài hát “Ngọt ngào” cũng đang được phát trên xe của Diệp Huyền Tần.
Anh vừa đưa Uyển Nhi đến trường, lúc này đang trên đường đến tập đoàn Diệp Linh.
Rõ ràng gu của Diệp Huyền Tần không phải là bài hát này, anh đưa tay định nhấn vào bài hát tiếp theo.
“Rượu ngon và cà phê, tôi chỉ muốn gọi một ly…”
Diệp Huyền Tần cau mày, lại nhấn chuyển sang bài hát tiếp theo.
“Mỗi lần đi ngang qua quán cà phê này, không nhịn được thả chậm bước chân…”
Anh bực dọc tắt máy phát nhạc: “Sao lại toàn là bài cũ, xem ra hôm nào đó phải đi đổi chiếc xe khác rồi.”
Chiếc xe này trước đây luôn do Từ Huy Hoàng lái, những bài hát trên xe đương nhiên là những nhạc xưa mà Từ Huy Hoàng thích.
Khi đang tập trung lái xe, anh vô tư không hề biết rằng một chiếc Maserati đang theo sau mình.
Chủ sở hữu của Maserati đương nhiên là Từ Nam Huyên.
Từ Nam Huyên nhìn chằm chằm bóng lưng Diệp Huyền Tần qua lớp kính mờ mờ, vẻ mặt mờ mịt.
Càng nhìn, cô càng cảm thấy chiếc xe này và bóng lưng kia trông giống như anh hùng vĩ đại của cô.
Một ý tưởng đáng sợ và táo bạo nảy lên trong đầu cô.
Người đàn ông bám váy phụ nữ này, không phải là anh hùng của cô đấy chứ.
Suy nghĩ này khiến mặt cô tái mét, trong lòng có chút tuyệt vọng.
Cô hít một hơi thật sâu và lẩm bẩm: “Kỹ năng lái xe của anh hùng rất trâu bò, nhưng kỹ năng lái xe của anh ta không tốt lắm nhỉ.”
“Chà, mình phải kiểm tra kỹ năng của anh ta. Nếu kỹ năng của anh ta tệ, đủ để chứng minh rằng anh ta không là anh hùng của mình.”
Nghĩ như vậy, Từ Nam Huyên tăng tốc để đuổi theo, đuổi kịp xe Diệp Huyền Tần.
Từ Nam Huyên: “Tên họ Bám, thật là khéo quá.”
Diệp Huyền Tần quay đầu lại liếc nhìn Từ Nam Huyên: “Cô bị mù từ khi nào vậy? Tôi tự có thể nhìn ra tôi là Diệp Huyền Tần. Họ của tôi là Diệp, không phải Bám.”
Từ Nam Huyên: “Đừng giả vờ, Diệp Huyền Tần chỉ là vỏ bọc cho anh thôi, tên thật của anh là Bám Váy.”
Diệp Huyền Tần: “Tôi giết cô bây giờ.”
Từ Nam Huyên: “Diệp Huyền Tần, cái kỹ năng lái xe nát bét này của anh mà cũng học đòi lái xe? Tôi càng ngày càng khinh thường anh rồi, phải làm sao đây?”
Diệp Huyền Tần cảm thấy buồn cười: “Kỹ năng lái xe của tôi tệ lắm? Ha ha, đối với tôi mà nói, đây chính là trò đùa hài hước nhất trên đời.”
Nhà vô địch đua xe đã giành được chức vô địch đua xe quân sự thế giới mười năm liên tiếp mà có kỹ năng lái xe hơi tệ. Tin hay không đây? Câu này có thể khiến cô trở thành kẻ thù của cả thế giới.
Từ Nam Huyên: “Ồ, anh khá tự tin nhỉ, có muốn so tài không?”
“Hôm nay bà đây sẽ cho anh biết tại sao nước biển lại mặn.”
Diệp Huyền Tần: “Ờ, để tôi chống mắt lên xem cô thể hiện.”
Từ Nam Huyên hét lên ‘bắt đầu’ rồi sau đó đạp ga và phóng đi.
Diệp Huyền Tần vốn định đua rồi, nhưng cuối cùng lại không đạp ga.
Tại sao Từ Nam Huyên đột nhiên muốn đua xe cùng mình? Theo tính khí của cô ta, giữa đường gặp mặt mình thì đã sớm lủi đi mất.
Nếu không thì chắc chắc có chuyện quỷ quái gì xảy ra rồi.
Không phải cô ấy đang cố gắng kiểm tra kỹ năng lái xe của mình để kiểm tra mình có phải là anh hùng của cô ấy hay không đấy chứ?
À, vậy thì nhất định không thể thể hiện kỹ năng lái xe của mình, kẻo bị lộ.
Điều gì sẽ xảy ra nếu cô ta biết rằng mình là một anh hùng của cô ta rồi bám lấy mình thì phải làm sao?
Cho nên, Diệp Huyền Tần chỉ thể hiện được một phần mười kỹ năng lái xe của mình.
Nhưng dù chỉ thể hiện một phần mười, anh cũng không bị tuột lại sau Từ Nam Huyên quá xa.
Nhìn thấy Diệp Huyền Tần không thể đuổi kịp mình, tảng đá lớn treo trong lòng Từ Nam Huyên cuối cùng cũng rơi xuống.
Với kỹ năng lái xe nát bét này, xách giày cho anh hùng của mình còn không xứng.
Cô từ từ giảm tốc độ, nhìn Diệp Huyền Tần giơ ngón giữa lên: “Đồ bám váy, kỹ thuật lái xe nát như vậy, nếu không có vợ thì anh chỉ là kẻ ăn mày thôi.”
Diệp Huyền Tần: “…”
“Cô thì biết cái gì chứ, đường cao tốc này giới hạn tốc độ một trăm sáu mươi, sợ là bị cảnh sát giao thông giam xe.”
Từ Nam Huyên: “Ha ha, cảnh sát giao thông cũng chỉ bắt mấy người dễ bắt nạt, tránh mấy người cứng rắn, cũng chỉ chặn mấy chiếc xe đồng nát như của anh.”
“Xe của tôi là Maserati, nhìn xe là biết người lái có thân phận gì rồi. Cảnh sát giao thông dĩ nhiên không dám chặn.”
Diệp Huyền Tần: “Thật sao? Tôi tại sao không tin vào mấy cái thứ quỷ này nhỉ?”
Từ Nam Huyên: “Ha ha, ăn không được nho lại chê nho chua.”
“Lười nói chuyện với thứ thiếu kiến thức như anh, ở sau hít rắm đi.”
Từ Nam Huyên lại nhấn ga vút đi.
Diệp Huyền Tần không nói gì thêm, lấy điện thoại ra gọi cho Độc Lang.
“Tại lối ra phía bắc của cao tốc Tân Hải, bố trí một vài cảnh sát giao thông chặn một chiếc Maserati.”
“Về lý do… cô ta đã chạy quá tốc độ và chiếc xe đã được lắp ráp lại bất hợp pháp.”
Độc Lang: “Hiểu rồi.”
Bình luận facebook