Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-482
Chương 482
Độc Lang và Sói Hoang đứng hình tại chỗ.
Đồ đàn ông ăn bám vợ? Cô ta dám nói chỉ huy Diệp là đồ ăn bám vợ ư?
Đúng là đi tìm đường chết mà.
Đương nhiên, điều này không phải điều đáng nói, thứ đáng nói ở đây là Chỉ huy Diệp không hề nổi giận, thay vào đó là… không hề có chút gì gọi là sốc mà đã coi đó là thói quen hàng ngày.
ngôn tình sủng
Chỉ huy Diệp, anh là chỉ huy Diệp sao?
Diệp Huyền Tần suốt ngày bị Từ Nam Huyên nói rằng là đồ ăn bám vợ nên anh đối với ba từ này đã sớm không để tâm đến rồi, vì vậy anh không có phản ứng nào gọi là quá gắt gao với nó cả.
Anh cười lạnh nhạt nói: “Phạm Thúy Lan, tôi không có nhiều thời gian đâu. Mau tận dụng mà khai báo tội của cô đi, tôi có thể tha cho cô một con đường sống.”
Phạm Thúy Lan: “Có cái rắm nhé, có chết tôi cũng không nói.”
Diệp Huyền Tần khẽ cười: “Tôi đảm bảo là chắc chắn cô sẽ chủ động nói cho tôi biết.”
Phạm Thúy Lan: “Không thể!”
Diệp Huyền Tần: “Trên đời này không có gì là không thể cả!”
Phạm Thúy Lan cầm súng, lùi về sau một bước: “Đứng im cho tôi, không được bước lên.”
“Bây giờ, ngay lập tức mở ra một con đường để tôi rời đi.”
“Tôi biết rằng ba người đều không phải người tầm thường, giết cả ba có chút khó khăn.”
“Nhưng tôi chắc chắn, người đầu tiên xông lên chắc chắn sẽ phải chết.”
Diệp Huyền Tần chế giễu: “Sao tôi chẳng tin tí gì nhỉ?”
Phạm Thúy Lan: “Không tin? Không tin thì anh có thể thử.”
Diệp Huyền Tần: “Thử thì thử…”
Mới nói được một nửa thì anh kinh hãi nhìn về phía sau lưng Phạm Thúy Lan hét lớn: “Mẹ kiếp, anh Năm, đừng giết người, phải giữ cho cô ta sống…”
Phạm Thúy Lan kinh ngạc, vô thức định quay đầu lại nhìn.
Không ngờ vẫn còn có người!
Rốt cuộc chỗ này có bao nhiêu cao thủ đang phục kích đây?
Thế nhưng, cô đã rất nhanh tỉnh táo trở lại.
Tên khốn nạn này chắc chắn đang muốn lừa mình quay đầu lại, như vậy anh ta sẽ nhân cơ hội mà cướp súng của mình.
Tuyệt đối không được quay đầu.
Phạm Thúy Lan buộc mình ngăn cản cảm giác muốn quay đầu lại.
Quả nhiên, phía sau không có động tĩnh gì!
Cô ta thở phào nhẹ nhõm, cũng may chưa rơi vào bẫy.
Tuy là cô ta không bị lừa nhưng cũng có chút bị mất tập trung.
Đối với Diệp Huyền Tần mà nói, anh chỉ cần không phẩy một giây thôi cũng có thể giết được cô ta.
Nhân lúc cô ta không để ý, cổ tay Diệp Huyền Tần rung lên, một chiếc kim bạc được ném ra, đâm vào huyệt ở trên cổ tay của Phạm Thúy Lan.
Tay Phạm Thúy Lan tê tê, không tự chủ được mà bỏ súng ra, khẩu súng rơi xuống đất.
Đầu Phạm Thúy Lan ong lên rồi bùng nổ, cô ta nhanh chóng cúi người định nhặt súng.
Khẩu súng chính là cơ hội sống sót duy nhất của cô ta.
Nhưng Sói Hoang sớm đã có chuẩn bị rồi, anh ta đá một phát vào chiếc ghế đẩu bên cạnh, chiếc ghế bay về hướng Phạm Thúy Lan.
Cô ta bị hất bay ra đằng sau vài bước, chiếc ghế thì vỡ tan tành.
Không đợi Phạm Thúy Lan đứng vững, Độc Lang nhào tới, đè cô ta xuống, vặn hai tay của cô ta ra sau lưng rồi còng lại.
Sự phối hợp chặt chẽ, liền mạch và ăn ý của ba người họ căn bản không cho Phạm Thúy Lan thời gian để kịp phản ứng lại.
Nhìn cô ta như một con bọ bị ba người họ tùy ý trêu đùa vậy.
Phạm Thúy Lan sụp đổ.
Ở trước ba người này, cô ta không ngờ là mình không có sức đánh trả.
Chỉ vì có một mánh khóe mà đã bị đối phương bắt lấy rồi.
Phạm Thúy Lan rơi vào trạng thái nghi ngờ bản thân sâu sắc.
Trước đây, cô ta cảm thấy rằng với thực lực của mình, ở trên đường có thể hiên ngang mà bước đi, không nói có thể thần chặn thán thì giết thần, quỷ chặn đường thì giết quỷ, nhưng ít nhất là nếu có gặp những cao thủ hàng đầu thì vẫn đủ sức chạy thoát thân.
Nhưng nhìn bây giờ, cô ta thấy năng lực của mình kém quá, kém đến mức mà không thể ra tay được.
Ngay cả đến ba tên vớ vẩn này cũng không đánh nổi, thật là buồn nôn quá đi mất!
Cô ta cảm thấy bản thân không xứng làm sát thủ chút nào!
Nhưng cô ta nào có biết rằng, việc này không thể trách cô ta được.
Dù cho có đánh chết cô ta cũng không nghĩ ra ba người trước mặt cô ta căn bản không phải ba tên vớ vẩn.
Mà đây đường đường là chỉ huy Diệp và hai thượng sĩ do đích thân anh huấn luyện.
Cô ta có thể thắng dưới tay ba người này mới lạ đấy.
Phạm Thúy Lan rất nhanh đã sắp xếp lại đống suy nghĩ lộn xộn của mình để nghĩ đến hành động tiếp theo nên làm gì.
Mục đầu tiên của chương đầu tiên trong quy tắc của sát thủ: sát thủ bị bắt giữ, nếu cơ hội trốn thoát dưới bảy mươi phần trăm thì phải lôi kẻ địch cùng chết chung, nếu không thể thì phải uống thuốc độc tự tử.’
Độc Lang và Sói Hoang đứng hình tại chỗ.
Đồ đàn ông ăn bám vợ? Cô ta dám nói chỉ huy Diệp là đồ ăn bám vợ ư?
Đúng là đi tìm đường chết mà.
Đương nhiên, điều này không phải điều đáng nói, thứ đáng nói ở đây là Chỉ huy Diệp không hề nổi giận, thay vào đó là… không hề có chút gì gọi là sốc mà đã coi đó là thói quen hàng ngày.
ngôn tình sủng
Chỉ huy Diệp, anh là chỉ huy Diệp sao?
Diệp Huyền Tần suốt ngày bị Từ Nam Huyên nói rằng là đồ ăn bám vợ nên anh đối với ba từ này đã sớm không để tâm đến rồi, vì vậy anh không có phản ứng nào gọi là quá gắt gao với nó cả.
Anh cười lạnh nhạt nói: “Phạm Thúy Lan, tôi không có nhiều thời gian đâu. Mau tận dụng mà khai báo tội của cô đi, tôi có thể tha cho cô một con đường sống.”
Phạm Thúy Lan: “Có cái rắm nhé, có chết tôi cũng không nói.”
Diệp Huyền Tần khẽ cười: “Tôi đảm bảo là chắc chắn cô sẽ chủ động nói cho tôi biết.”
Phạm Thúy Lan: “Không thể!”
Diệp Huyền Tần: “Trên đời này không có gì là không thể cả!”
Phạm Thúy Lan cầm súng, lùi về sau một bước: “Đứng im cho tôi, không được bước lên.”
“Bây giờ, ngay lập tức mở ra một con đường để tôi rời đi.”
“Tôi biết rằng ba người đều không phải người tầm thường, giết cả ba có chút khó khăn.”
“Nhưng tôi chắc chắn, người đầu tiên xông lên chắc chắn sẽ phải chết.”
Diệp Huyền Tần chế giễu: “Sao tôi chẳng tin tí gì nhỉ?”
Phạm Thúy Lan: “Không tin? Không tin thì anh có thể thử.”
Diệp Huyền Tần: “Thử thì thử…”
Mới nói được một nửa thì anh kinh hãi nhìn về phía sau lưng Phạm Thúy Lan hét lớn: “Mẹ kiếp, anh Năm, đừng giết người, phải giữ cho cô ta sống…”
Phạm Thúy Lan kinh ngạc, vô thức định quay đầu lại nhìn.
Không ngờ vẫn còn có người!
Rốt cuộc chỗ này có bao nhiêu cao thủ đang phục kích đây?
Thế nhưng, cô đã rất nhanh tỉnh táo trở lại.
Tên khốn nạn này chắc chắn đang muốn lừa mình quay đầu lại, như vậy anh ta sẽ nhân cơ hội mà cướp súng của mình.
Tuyệt đối không được quay đầu.
Phạm Thúy Lan buộc mình ngăn cản cảm giác muốn quay đầu lại.
Quả nhiên, phía sau không có động tĩnh gì!
Cô ta thở phào nhẹ nhõm, cũng may chưa rơi vào bẫy.
Tuy là cô ta không bị lừa nhưng cũng có chút bị mất tập trung.
Đối với Diệp Huyền Tần mà nói, anh chỉ cần không phẩy một giây thôi cũng có thể giết được cô ta.
Nhân lúc cô ta không để ý, cổ tay Diệp Huyền Tần rung lên, một chiếc kim bạc được ném ra, đâm vào huyệt ở trên cổ tay của Phạm Thúy Lan.
Tay Phạm Thúy Lan tê tê, không tự chủ được mà bỏ súng ra, khẩu súng rơi xuống đất.
Đầu Phạm Thúy Lan ong lên rồi bùng nổ, cô ta nhanh chóng cúi người định nhặt súng.
Khẩu súng chính là cơ hội sống sót duy nhất của cô ta.
Nhưng Sói Hoang sớm đã có chuẩn bị rồi, anh ta đá một phát vào chiếc ghế đẩu bên cạnh, chiếc ghế bay về hướng Phạm Thúy Lan.
Cô ta bị hất bay ra đằng sau vài bước, chiếc ghế thì vỡ tan tành.
Không đợi Phạm Thúy Lan đứng vững, Độc Lang nhào tới, đè cô ta xuống, vặn hai tay của cô ta ra sau lưng rồi còng lại.
Sự phối hợp chặt chẽ, liền mạch và ăn ý của ba người họ căn bản không cho Phạm Thúy Lan thời gian để kịp phản ứng lại.
Nhìn cô ta như một con bọ bị ba người họ tùy ý trêu đùa vậy.
Phạm Thúy Lan sụp đổ.
Ở trước ba người này, cô ta không ngờ là mình không có sức đánh trả.
Chỉ vì có một mánh khóe mà đã bị đối phương bắt lấy rồi.
Phạm Thúy Lan rơi vào trạng thái nghi ngờ bản thân sâu sắc.
Trước đây, cô ta cảm thấy rằng với thực lực của mình, ở trên đường có thể hiên ngang mà bước đi, không nói có thể thần chặn thán thì giết thần, quỷ chặn đường thì giết quỷ, nhưng ít nhất là nếu có gặp những cao thủ hàng đầu thì vẫn đủ sức chạy thoát thân.
Nhưng nhìn bây giờ, cô ta thấy năng lực của mình kém quá, kém đến mức mà không thể ra tay được.
Ngay cả đến ba tên vớ vẩn này cũng không đánh nổi, thật là buồn nôn quá đi mất!
Cô ta cảm thấy bản thân không xứng làm sát thủ chút nào!
Nhưng cô ta nào có biết rằng, việc này không thể trách cô ta được.
Dù cho có đánh chết cô ta cũng không nghĩ ra ba người trước mặt cô ta căn bản không phải ba tên vớ vẩn.
Mà đây đường đường là chỉ huy Diệp và hai thượng sĩ do đích thân anh huấn luyện.
Cô ta có thể thắng dưới tay ba người này mới lạ đấy.
Phạm Thúy Lan rất nhanh đã sắp xếp lại đống suy nghĩ lộn xộn của mình để nghĩ đến hành động tiếp theo nên làm gì.
Mục đầu tiên của chương đầu tiên trong quy tắc của sát thủ: sát thủ bị bắt giữ, nếu cơ hội trốn thoát dưới bảy mươi phần trăm thì phải lôi kẻ địch cùng chết chung, nếu không thể thì phải uống thuốc độc tự tử.’
Bình luận facebook