Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-617
Chương 617: Sự đảo ngược lớn
Lần này thì hay rồi, anh đã hoàn toàn đắc tội với Thiếu Mã Gia, Thiếu Mã Gia chẳng những không nói tốt về mình với chủ tịch Hàn, thậm chí sẽ còn giật dây chủ tịch Hàn không cho công ty nhà mình ra nhập thị trường nữa.
Tâm huyết và nỗ lực hơn nửa năm nay đã hoàn toàn bị đốt hết sạch.
Diệp Huyền Tân ngược lại cũng chẳng có sự dao động cảm xúc gì quá lớn Thời gian sẽ chứng minh tất cả thôi Mặc dù mọi người đã ngồi xuống hết, nhưng vẫn còn bàn luận về chuyện của anh như cũ, tiếng châm biếm vẫn không dứt Từ Lam Khiết lại càng xấu hổ không chịu nối, không dám ngẩng đầu lên. Cuối cùng cô vẫn cần răng, đứng dậy định rời đi. Ở lại đây đã không còn bất cứ ý nghĩa gì nữa, thậm chí còn phải chịu đựng những lời châm biếm vô Tình!
Diệp Huyền Tân kéo cô lại: “Lam Khiết, em đi đâu đấy?”
Cô đáp với vẻ mặt vô cảm: “Về nhà”
Anh nói: “Em vẫn chưa nói kế hoạch ra mắt thị trường với chủ tịch Hàn mà, sao có thế đi được?”
Phụt!
Mấy vị khách ở bên cạnh nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người, không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Từ Lam Khiết càng ngượng ngùng hơn.
Đúng lúc này thì một chiếc xe của chính phủ dừng ở cửa.
Người phục vụ ở cửa vội vàng hô một tiếng với Thiếu Mã Gia: “Cậu Mã, chủ tịch Hàn tới rồi”
Mọi người trong đại sảnh đều tiến lên, chủ động ra ngoài đón, ở cửa lập tức bị chen đến chật như nêm cối.
Chủ tịch Hàn là khách quý quan trọng nhất ngày hôm nay, nhất định phải tiếp đón cho thật tốt. Nếu có thể để lại ấn tượng tốt cho.
chủ tịch Hàn, vậy chủ tịch Hàn sẽ quan tâm bọn họ một chút về mặt chính sách, vậy bọn họ có thể thăng tiến rất nhanh.
Chủ tịch Hàn tới rồi, lúc này, Từ Lam Khiết cũng không tiện rời đi nữa.
Cô dứt khoát quyết định sẽ đi ra đón chủ tịch Hàn, lỡ như có thể lộ mặt mình, và để lại ấn tượng tốt cho chủ tịch Hàn thì sao.
Thế nhưng, Diệp Huyền Tân lại kéo cô lại: “Lam Khiết, đừng đi lên đón tiếp, lát nữa ông ta sẽ chủ động tới kính rượu thôi.”
Từ Lam Khiết liếc mắt nhìn anh, thở dài một cách chua xót. Bỏ đi, không đi thì không đi. Lúc này chủ tịch Hàn đã bị vây ba tầng trong ba tầng ngoài, cho dù mình có đi lên thì chắc chắn cũng không thể nào lộ mặt được.
Thiếu Mã Gia lập tức dẫn đầu, chủ động mở cửa xe cho chủ tịch Hàn: “Chủ tịch Hàn, hoan nghênh ông đã tới đây, sự xuất hiện của ông thật là vẻ vang cho kẻ hèn này”
Chủ tịch Hàn mỉm cười: “Cậu Mã nói quá lời rồi, cậu tới đầu tư vào thành phố Tân Hải chúng tôi, chính là vinh hạnh của thành phố.
Tôi đại diện cho toàn bộ công dân trong thành phố tới chào đón cậu Mã, cũng là chuyện hợp tình hợp lý thôi”
Thiếu Mã Gia cười ha ha: “Ông Hàn khách sáo, khách sáo rồi, mời vào mời vào mời vào”
Hai má của Từ Nam Huyên đỏ hồng.
Anh hùng cái thế của mình quả nhiên không tầm thường, có thể nói chuyện vui vẻ với chủ tịch Hàn như vậy.
Những thương nhân khác cũng mang vẻ mặt khâm phục.
Dưới sự vây quanh của mọi người, chủ tịch Hàn đi đến ghế chủ dùng bữa. Toàn bộ quá trình cũng không liếc mắt nhìn Diệp Huyền Tân một cái. Sau khi ông ta ngồi xuống, lúc này mọi người mới trở về vị trí của mình để ngồi.
Mấy người trẻ tuổi ngồi chung bàn với Diệp Huyền Tân nói lời trêu chọc: “Anh Diệp, sao chủ tịch Hàn không qua kính rượu cho anh thế?”
“Khác hẳn với những gì anh nói ghê!”
Diệp Huyền Tân đáp: “Ông ta chưa nhìn thấy tôi mà thôi”
Phụt!
Mọi người bật cười to.
“Lý do này thật con mẹ nó thuyết phục, suýt chút nữa thì tôi đã tin rồi”
“Các anh em, có chuyện này tôi vẫn luôn giấu mọi người, thực ra tôi cũng có một tình bạn sâu sắc với chủ tịch Hàn, chủ tịch Hàn thấy tôi cũng phải kính rượu cho tôi đấy”
*Ồ, vậy tại sao ông ấy không tới đây kính rượu cậu?”
“Bởi vì chủ tịch Hàn chưa nhìn thấy tôi”
“Há há há hát”
Đầu của Từ Lam Khiết sắp cúi xuống dưới gầm bàn luôn rồi.
Mất mặt, quá mức mất mặt.
Cô đã hạ quyết tâm, lát nữa phải lén chuồn mất nhân lúc không có người nào để ý đến Diệp Huyền Tân quay đầu nhìn thoáng qua chủ tịch Hàn, phát hiện ra ông ta chuẩn bị uống rượu dưới những lời nịnh nọt của Thiếu Mã Gia.
Anh lập tức trách mảng với vẻ mặt bất mãn: “Chủ tịch Hàn, tôi đã nói với ông rất nhiều lần rồi, không được phép uống rượu. Cơ thể của ông có bệnh gì mà trong lòng ông vẫn không rõ hay sao?”
Lời này vừa nói ra, khiến hiện trường đều im lặng!
Mọi người đều nhìn về phía Diệp Huyền Tân với ánh mắt hoảng sợ!
Lần này thì hay rồi, anh đã hoàn toàn đắc tội với Thiếu Mã Gia, Thiếu Mã Gia chẳng những không nói tốt về mình với chủ tịch Hàn, thậm chí sẽ còn giật dây chủ tịch Hàn không cho công ty nhà mình ra nhập thị trường nữa.
Tâm huyết và nỗ lực hơn nửa năm nay đã hoàn toàn bị đốt hết sạch.
Diệp Huyền Tân ngược lại cũng chẳng có sự dao động cảm xúc gì quá lớn Thời gian sẽ chứng minh tất cả thôi Mặc dù mọi người đã ngồi xuống hết, nhưng vẫn còn bàn luận về chuyện của anh như cũ, tiếng châm biếm vẫn không dứt Từ Lam Khiết lại càng xấu hổ không chịu nối, không dám ngẩng đầu lên. Cuối cùng cô vẫn cần răng, đứng dậy định rời đi. Ở lại đây đã không còn bất cứ ý nghĩa gì nữa, thậm chí còn phải chịu đựng những lời châm biếm vô Tình!
Diệp Huyền Tân kéo cô lại: “Lam Khiết, em đi đâu đấy?”
Cô đáp với vẻ mặt vô cảm: “Về nhà”
Anh nói: “Em vẫn chưa nói kế hoạch ra mắt thị trường với chủ tịch Hàn mà, sao có thế đi được?”
Phụt!
Mấy vị khách ở bên cạnh nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người, không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Từ Lam Khiết càng ngượng ngùng hơn.
Đúng lúc này thì một chiếc xe của chính phủ dừng ở cửa.
Người phục vụ ở cửa vội vàng hô một tiếng với Thiếu Mã Gia: “Cậu Mã, chủ tịch Hàn tới rồi”
Mọi người trong đại sảnh đều tiến lên, chủ động ra ngoài đón, ở cửa lập tức bị chen đến chật như nêm cối.
Chủ tịch Hàn là khách quý quan trọng nhất ngày hôm nay, nhất định phải tiếp đón cho thật tốt. Nếu có thể để lại ấn tượng tốt cho.
chủ tịch Hàn, vậy chủ tịch Hàn sẽ quan tâm bọn họ một chút về mặt chính sách, vậy bọn họ có thể thăng tiến rất nhanh.
Chủ tịch Hàn tới rồi, lúc này, Từ Lam Khiết cũng không tiện rời đi nữa.
Cô dứt khoát quyết định sẽ đi ra đón chủ tịch Hàn, lỡ như có thể lộ mặt mình, và để lại ấn tượng tốt cho chủ tịch Hàn thì sao.
Thế nhưng, Diệp Huyền Tân lại kéo cô lại: “Lam Khiết, đừng đi lên đón tiếp, lát nữa ông ta sẽ chủ động tới kính rượu thôi.”
Từ Lam Khiết liếc mắt nhìn anh, thở dài một cách chua xót. Bỏ đi, không đi thì không đi. Lúc này chủ tịch Hàn đã bị vây ba tầng trong ba tầng ngoài, cho dù mình có đi lên thì chắc chắn cũng không thể nào lộ mặt được.
Thiếu Mã Gia lập tức dẫn đầu, chủ động mở cửa xe cho chủ tịch Hàn: “Chủ tịch Hàn, hoan nghênh ông đã tới đây, sự xuất hiện của ông thật là vẻ vang cho kẻ hèn này”
Chủ tịch Hàn mỉm cười: “Cậu Mã nói quá lời rồi, cậu tới đầu tư vào thành phố Tân Hải chúng tôi, chính là vinh hạnh của thành phố.
Tôi đại diện cho toàn bộ công dân trong thành phố tới chào đón cậu Mã, cũng là chuyện hợp tình hợp lý thôi”
Thiếu Mã Gia cười ha ha: “Ông Hàn khách sáo, khách sáo rồi, mời vào mời vào mời vào”
Hai má của Từ Nam Huyên đỏ hồng.
Anh hùng cái thế của mình quả nhiên không tầm thường, có thể nói chuyện vui vẻ với chủ tịch Hàn như vậy.
Những thương nhân khác cũng mang vẻ mặt khâm phục.
Dưới sự vây quanh của mọi người, chủ tịch Hàn đi đến ghế chủ dùng bữa. Toàn bộ quá trình cũng không liếc mắt nhìn Diệp Huyền Tân một cái. Sau khi ông ta ngồi xuống, lúc này mọi người mới trở về vị trí của mình để ngồi.
Mấy người trẻ tuổi ngồi chung bàn với Diệp Huyền Tân nói lời trêu chọc: “Anh Diệp, sao chủ tịch Hàn không qua kính rượu cho anh thế?”
“Khác hẳn với những gì anh nói ghê!”
Diệp Huyền Tân đáp: “Ông ta chưa nhìn thấy tôi mà thôi”
Phụt!
Mọi người bật cười to.
“Lý do này thật con mẹ nó thuyết phục, suýt chút nữa thì tôi đã tin rồi”
“Các anh em, có chuyện này tôi vẫn luôn giấu mọi người, thực ra tôi cũng có một tình bạn sâu sắc với chủ tịch Hàn, chủ tịch Hàn thấy tôi cũng phải kính rượu cho tôi đấy”
*Ồ, vậy tại sao ông ấy không tới đây kính rượu cậu?”
“Bởi vì chủ tịch Hàn chưa nhìn thấy tôi”
“Há há há hát”
Đầu của Từ Lam Khiết sắp cúi xuống dưới gầm bàn luôn rồi.
Mất mặt, quá mức mất mặt.
Cô đã hạ quyết tâm, lát nữa phải lén chuồn mất nhân lúc không có người nào để ý đến Diệp Huyền Tân quay đầu nhìn thoáng qua chủ tịch Hàn, phát hiện ra ông ta chuẩn bị uống rượu dưới những lời nịnh nọt của Thiếu Mã Gia.
Anh lập tức trách mảng với vẻ mặt bất mãn: “Chủ tịch Hàn, tôi đã nói với ông rất nhiều lần rồi, không được phép uống rượu. Cơ thể của ông có bệnh gì mà trong lòng ông vẫn không rõ hay sao?”
Lời này vừa nói ra, khiến hiện trường đều im lặng!
Mọi người đều nhìn về phía Diệp Huyền Tân với ánh mắt hoảng sợ!
Bình luận facebook