Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-636
Chương 636: Cô để tóc dài càng ưa nhìn hơn
Hàn Thúy Lan mang vẻ mặt nghỉ ngờ: Hàn Đần Độn? Ai là Hàn Đần Độn cơ.
Nhưng cô ta rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, lập tức nổi giận Con mẹ anh mới là đồ đần độn ấy.
Nhưng, việc khẩn cấp trước mắt vẫn là cứu người.
Cô ta vội vàng đi lên Diệp Huyền Tân duỗi tay túm lấy tóc của Cô ta.
Hàn Thúy Lan kinh hãi, bảo vệ tóc mình theo bản năng.
Anh quát lớn: “Có muốn cứu người không đây? Bỏ tay ra!
Hàn Thúy Lan chỉ đành cố nén sự khuất nhục mà bỏ tay mình ra.
Diệp Huyền Tân thuận tay tháo dây thun buộc tóc đuôi ngựa của cô ta xuống.
Mái tóc dài của cô ta lập tức xõa xuống, phủ lên bờ vai Diệp Huyền Tân chế nhạo: “Con gái tập võ mà còn để tóc dài, xem ra cô rất thích chưng diện nhỉ. Cơ mà không cần chiếc dây thun này đâu, thực ra cô xõa tóc trông ưa nhìn hơn!
Hàn Thúy Lan: Con mẹ nó đã nó lúc nào rồi mà anh còn nói chuyện này nữa!
Cứu người quan trọng hơn, cứu người quan trọng hơn!
Diệp Huyền Tân: “Đi, tìm thêm mấy sợi dây thun nữa đi, tôi cần dùng!
Hàn Thúy Lan lập tức quay đầu, nói với đám người nhà họ Hàn: “Mau đưa hết dây thun của các người cho tôi.!
Cô ta nhanh chóng gom đủ mười sợi dây thun, rồi đưa cho Diệp Huyền Tân.
Anh lập tức dùng những sợi dây thun này để ngăn cách những túi máu phồng lên trên người người bệnh, rồi lại ném một túi lưu huỳnh cho Hàn Thúy Lan: “Đắp lưu huỳnh lên chân người bệnh.!
Hàn Thúy Lan lập tức làm theo.
Diệp Huyền Tân thì lại lôi kim châm cứu ra, rồi bắt đầu châm cứu cho người bệnh.
Thiên La thập tam châm, châm thứ tám, châm cầm máu.
Châm này có thể làm giảm tốc độ lưu thông máu, từ đó đạt đến hiệu quả cầm máu.
Nhìn thấy cách châm cứu của anh, đôi mắt của Lý Thánh Thủ nóng rực.
Cách châm cứu này thật quen mắt!
Đây là… Thiên La thập tam châm trong truyền thuyết sao?
Thiên La thập tam châm do chỉ huy Diệp, sĩ quan số một Đại Hạ đích thân sáng chế ra, chỉ truyền có người trong nhà mà không truyền ra ngoài!
Lễ nào người trẻ tuổi này chính là truyền nhân của chỉ huy Diệp!
Mình thua bởi truyền nhân của chỉ huy Diệp cũng không thiệt chút nào.
Cùng với một loạt hành động cứu chữa của Diệp Huyền Tân, tình trạng của người bệnh đã chuyển biến tốt hơn rất nhiều.
Vẻ mặt đau đớn của người bệnh cũng đã biến mất, đồng tử vốn giãn rộng cũng đã khôi phục lại vẻ bình thường, điểm đen nhỏ trong tinh thể đã biến mất không còn thấy nữa.
Túi máu phồng lên của ông cụ cũng đã dần dần tan đi dưới tác dụng của lưu huỳnh.
Hàn Thúy Lan thử dò hô hấp và nhịp tim của ông cụ một chút, hở phào nhẹ nhõm Bố đã thoát khỏi nguy hiểm đến tính mạng rồi.
Thần kinh đang căng thẳng của đám người nhà họ Hàn cũng được thả lỏng, tất cả đều đi lên, khen ngợi và cảm ơn Diệp Huyền Tân.
Hàn Thúy Lan thì lại nhìn Lý Thánh Thủ một cách hung hăng dọa người: “Lý Thánh Thủ, suýt chút nữa thì ông đã hại chết bố tôi rồi, ông vốn dĩ không xứng với cái danh thánh thủ này. Ông chính là một tên lang băm!!
Mặt của Lý Thánh Thủ lập tức trở nên tái nhợt.
Xong rồi, lân này hoàn toàn xong rồi. Nếu chuyện này lan truyền ra ngoài thì tên tuổi một đời này của mình sẽ bị hủy trong chốc lát Từ thánh thủ, lập tức rớt xuống thành “lang băng”, còn chẳng bãng lấy tính mạng của ông ta đi cho rồi. Trong lúc nhất thời, ông †a mất hết can đảm, chỉ hận không thể lấy cái chết để chứng minh sự trong sạch!
Diệp Huyền Tân đột nhiên mở miệng: “Được rồi, các người đúng là ăn no rồi giết đầu bếp. Nếu không nhờ có một loạt thao tác lúc trước của Lý Thánh Thủ làm bước đệm cho.
phương pháp trị liệu của tôi, thì tôi cũng không có khả năng chữa khỏi cho bố cô. Công lao lần này, một mình ông ấy có thể chiếm đến ba phần rồi!
Lý Thánh Thủ lập tức nhìn anh với ánh mắt biết ơn. Người thường xem náo nhiệt, còn người trong nghề nhìn rõ chuyên môn, một người lành nghề như ông ta biết rõ hơn bất cứ người nào khác. Công lao của ông ta vốn cực kỳ nhỏ, thậm chí còn suýt chút nữa gây ra sự cố chữa bệnh.
Diệp Huyền Tân nói như vậy, rõ ràng là đang giải vây cho mình, là coi trọng mình mà thôi, Sự khoan dung và cảnh giới của người trẻ tuổi này đã bỏ xa mình mấy con phố rồi.
Ông ta lại càng thêm khâm phục anh hơn Diệp Huyền Tân nói như vậy, nên ánh mắt Hàn Thúy Lan nhìn Lý Thánh Thủ mới dịu đi rất nhiều.
Hàn Thúy Lan dặn người làm: “Đi, mau đi lấy ba mươi lăm tỷ tiền mặt trả tiền khám bệnh cho anh ta.!
Diệp Huyền Tân lắc đầu cười: “Ba mươi lăm tỷ mà cũng muốn tôi ra tay sao? Các người không khỏi đang suy nghĩ viển vông rồi.
Thù lao về mặt vật chất thì các người không trả nổi đâu. Hàn Thúy Lan, quỳ xuống xin lỗi đi, tôi sẽ coi đó là tiền khám bệnh!
Lý Thánh Thủ biết, lời nói này của anh là thật.
Để truyền nhân của chỉ huy Diệp ra tay, quả thực là tiền tỷ cũng khó có thể mua được.
Thế nhưng, Hàn Thúy Lan lại cho rằng anh đang cố ý sỉ nhục mình. Cô ta cản chặt răng: “Anh… anh đúng là quá đáng quá rồi đấy.
Thêm ba trăm năm mươi tỷ nữa, nhà họ Hàn tôi không nợ ơn người khác!
Hàn Thúy Lan mang vẻ mặt nghỉ ngờ: Hàn Đần Độn? Ai là Hàn Đần Độn cơ.
Nhưng cô ta rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, lập tức nổi giận Con mẹ anh mới là đồ đần độn ấy.
Nhưng, việc khẩn cấp trước mắt vẫn là cứu người.
Cô ta vội vàng đi lên Diệp Huyền Tân duỗi tay túm lấy tóc của Cô ta.
Hàn Thúy Lan kinh hãi, bảo vệ tóc mình theo bản năng.
Anh quát lớn: “Có muốn cứu người không đây? Bỏ tay ra!
Hàn Thúy Lan chỉ đành cố nén sự khuất nhục mà bỏ tay mình ra.
Diệp Huyền Tân thuận tay tháo dây thun buộc tóc đuôi ngựa của cô ta xuống.
Mái tóc dài của cô ta lập tức xõa xuống, phủ lên bờ vai Diệp Huyền Tân chế nhạo: “Con gái tập võ mà còn để tóc dài, xem ra cô rất thích chưng diện nhỉ. Cơ mà không cần chiếc dây thun này đâu, thực ra cô xõa tóc trông ưa nhìn hơn!
Hàn Thúy Lan: Con mẹ nó đã nó lúc nào rồi mà anh còn nói chuyện này nữa!
Cứu người quan trọng hơn, cứu người quan trọng hơn!
Diệp Huyền Tân: “Đi, tìm thêm mấy sợi dây thun nữa đi, tôi cần dùng!
Hàn Thúy Lan lập tức quay đầu, nói với đám người nhà họ Hàn: “Mau đưa hết dây thun của các người cho tôi.!
Cô ta nhanh chóng gom đủ mười sợi dây thun, rồi đưa cho Diệp Huyền Tân.
Anh lập tức dùng những sợi dây thun này để ngăn cách những túi máu phồng lên trên người người bệnh, rồi lại ném một túi lưu huỳnh cho Hàn Thúy Lan: “Đắp lưu huỳnh lên chân người bệnh.!
Hàn Thúy Lan lập tức làm theo.
Diệp Huyền Tân thì lại lôi kim châm cứu ra, rồi bắt đầu châm cứu cho người bệnh.
Thiên La thập tam châm, châm thứ tám, châm cầm máu.
Châm này có thể làm giảm tốc độ lưu thông máu, từ đó đạt đến hiệu quả cầm máu.
Nhìn thấy cách châm cứu của anh, đôi mắt của Lý Thánh Thủ nóng rực.
Cách châm cứu này thật quen mắt!
Đây là… Thiên La thập tam châm trong truyền thuyết sao?
Thiên La thập tam châm do chỉ huy Diệp, sĩ quan số một Đại Hạ đích thân sáng chế ra, chỉ truyền có người trong nhà mà không truyền ra ngoài!
Lễ nào người trẻ tuổi này chính là truyền nhân của chỉ huy Diệp!
Mình thua bởi truyền nhân của chỉ huy Diệp cũng không thiệt chút nào.
Cùng với một loạt hành động cứu chữa của Diệp Huyền Tân, tình trạng của người bệnh đã chuyển biến tốt hơn rất nhiều.
Vẻ mặt đau đớn của người bệnh cũng đã biến mất, đồng tử vốn giãn rộng cũng đã khôi phục lại vẻ bình thường, điểm đen nhỏ trong tinh thể đã biến mất không còn thấy nữa.
Túi máu phồng lên của ông cụ cũng đã dần dần tan đi dưới tác dụng của lưu huỳnh.
Hàn Thúy Lan thử dò hô hấp và nhịp tim của ông cụ một chút, hở phào nhẹ nhõm Bố đã thoát khỏi nguy hiểm đến tính mạng rồi.
Thần kinh đang căng thẳng của đám người nhà họ Hàn cũng được thả lỏng, tất cả đều đi lên, khen ngợi và cảm ơn Diệp Huyền Tân.
Hàn Thúy Lan thì lại nhìn Lý Thánh Thủ một cách hung hăng dọa người: “Lý Thánh Thủ, suýt chút nữa thì ông đã hại chết bố tôi rồi, ông vốn dĩ không xứng với cái danh thánh thủ này. Ông chính là một tên lang băm!!
Mặt của Lý Thánh Thủ lập tức trở nên tái nhợt.
Xong rồi, lân này hoàn toàn xong rồi. Nếu chuyện này lan truyền ra ngoài thì tên tuổi một đời này của mình sẽ bị hủy trong chốc lát Từ thánh thủ, lập tức rớt xuống thành “lang băng”, còn chẳng bãng lấy tính mạng của ông ta đi cho rồi. Trong lúc nhất thời, ông †a mất hết can đảm, chỉ hận không thể lấy cái chết để chứng minh sự trong sạch!
Diệp Huyền Tân đột nhiên mở miệng: “Được rồi, các người đúng là ăn no rồi giết đầu bếp. Nếu không nhờ có một loạt thao tác lúc trước của Lý Thánh Thủ làm bước đệm cho.
phương pháp trị liệu của tôi, thì tôi cũng không có khả năng chữa khỏi cho bố cô. Công lao lần này, một mình ông ấy có thể chiếm đến ba phần rồi!
Lý Thánh Thủ lập tức nhìn anh với ánh mắt biết ơn. Người thường xem náo nhiệt, còn người trong nghề nhìn rõ chuyên môn, một người lành nghề như ông ta biết rõ hơn bất cứ người nào khác. Công lao của ông ta vốn cực kỳ nhỏ, thậm chí còn suýt chút nữa gây ra sự cố chữa bệnh.
Diệp Huyền Tân nói như vậy, rõ ràng là đang giải vây cho mình, là coi trọng mình mà thôi, Sự khoan dung và cảnh giới của người trẻ tuổi này đã bỏ xa mình mấy con phố rồi.
Ông ta lại càng thêm khâm phục anh hơn Diệp Huyền Tân nói như vậy, nên ánh mắt Hàn Thúy Lan nhìn Lý Thánh Thủ mới dịu đi rất nhiều.
Hàn Thúy Lan dặn người làm: “Đi, mau đi lấy ba mươi lăm tỷ tiền mặt trả tiền khám bệnh cho anh ta.!
Diệp Huyền Tân lắc đầu cười: “Ba mươi lăm tỷ mà cũng muốn tôi ra tay sao? Các người không khỏi đang suy nghĩ viển vông rồi.
Thù lao về mặt vật chất thì các người không trả nổi đâu. Hàn Thúy Lan, quỳ xuống xin lỗi đi, tôi sẽ coi đó là tiền khám bệnh!
Lý Thánh Thủ biết, lời nói này của anh là thật.
Để truyền nhân của chỉ huy Diệp ra tay, quả thực là tiền tỷ cũng khó có thể mua được.
Thế nhưng, Hàn Thúy Lan lại cho rằng anh đang cố ý sỉ nhục mình. Cô ta cản chặt răng: “Anh… anh đúng là quá đáng quá rồi đấy.
Thêm ba trăm năm mươi tỷ nữa, nhà họ Hàn tôi không nợ ơn người khác!
Bình luận facebook