Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-685
Chương 685: Trần đại sư xuất hiện
Rất nhanh, Trần Phi Hảo đã bước vào phòng dưới sự hộ tống của nhóm người quyền thế.
Trần Phi Hảo thân hình to béo, vai u thịt bắp, hai cánh tay to khỏe như người vượn, nhất cử nhất động đều toát ra khí thế khiến cho người trong phòng nghẹt thở.
Không hổ danh là cường giả cấp tông sư.
Ông ta vừa vào, tên đầu nấm bèn khóc òa lên: “Chú ơi, cháu ngoại trai của chú bị người ta đánh, chú phải đòi lại công bằng cho cháu đấy”
Trần Phi Hảo nhìn chăm chăm vào tên đầu nấm, tức giận nói: “Đường đường là đàn ông con trai lại quỳ xuống khóc lóc thảm thiết, thật làm mất mặt võ giả!”
“Còn không mau đứng lên!”
Tên đầu nấm đáp: “Chú ơi, chân và cánh tay của cháu bị người ta đánh gấy rồi, không đứng lên được”
“Cái gì!” Trên mặt Trần Phi Hảo đột nhiên nổi gân xanh: “Cháu ngoại trai của Trần Phi Hảo tôi cũng dám đánh. Đây là xúc phạm người có quyên thế lớn”
“Chẳng lẽ cháu không nói cho đối phương biết, cháu là cháu ngoại trai của Trần Phi Hảo sao!
Tên đầu nấm nói: “Cháu nói rồi, nhưng đối phương vẫn không dừng lại, thậm chí còn dọa sẽ tước danh hiệu đại sư của chú!”
“Ngạo mạn!” Trần Phi Hảo nổi giận đập vỡ bàn.
Một cái bàn đá cẩm thạch lại bị ông ta đập vỡ tan tành!
Rầm!
Đồng tử của tất cả mọi người đều co lại, vẻ mặt căng thẳng, không nhịn được hít vào một hơi lạnh.
Bọn họ bị luồng sát khí từ trên người Trần Phi Hảo tỏa ra làm cho hoảng sợ.
“Tao muốn xem xem, là kẻ nào to gan dám tước danh hiệu đại sư của tao.”
Ngay khi tên đầu nấm chuẩn bị chỉ vào Diệp Huyền Tân, Tử Hàm đột nhiên nói: “Trần Phi Hảo, lâu lắm không gặp, ông vẫn sống tốt chứ?”
Trần Phi Hảo nhìn thấy Tử Hàm, có chút ngạc nhiên: “Tử Hàm ~ kẻ giết người hàng đầu tỉnh Hà Sơn? Thật trùng hợp quá”
“Chúng ta ngồi nói chuyện đi” Tử Hàm nói.
Trần Phi Hảo gật đầu, vừa định ngồi xuống, đột nhiên ông ta nhớ ra điều gì đó, lạnh lùng nói: “Tử Hàm, ông muốn nói chuyện gì với tôi vậy?”
“Đừng nói là ông quen biết tên muốn tước đi danh hiệu đại sư của tôi, muốn xin tha cho kẻ đó đấy nhé”
“Tôi cảnh cáo ông, hôm nay ai nói hộ cậu †a cũng vô ích. Tôi phải rút gân lột da tên ngạo mạn đó!”
Tử Hàm thở dài: “Nếu như tôi nhất định phải bảo vệ đối phương thì sao!”
Trần Phi Hảo nói không chút do dự: “Vậy tôi cũng sẽ rút gân lột da ông luôn!”
Trong lời nói của ông ta tràn ngập sự khinh thường và chế nhạo “Kẻ giết người hàng đầu tỉnh Hà Sơn”
Tử Hàm cũng tức giận.
Dù thế nào ông ta cũng là tiền bối của Trần Phi Hảo, bị vãn bối vô lễ coi thường như vậy, ai mà không tức giận chứ!
Ông lạnh lùng nói: “Trần Phi Hảo, ông mạnh miệng thật đấy”
“Ông đừng quên, mười năm trước, ông đã từng bại dưới tay tôi”
“Thật là nực cười khi một tên bại tướng lại đi dọa rút gân lột da kẻ chiến thẳng”
Giọng điệu của Trần Phi Hảo vẫn tràn đầy sự khinh thường: “Là đàn ông thì không kể những việc dũng cảm mình đã làm!”
“Tôi của bây giờ, ông không dây vào được đâu… Ông đã già quá rồi, về nhà mà chuẩn bị quan tài đi”
Nói bóng nói gió Tử Hàm đã già rồi, không còn giúp ích được gì nữa.
Tử Hàm vẫn lạnh lùng nói: “Thật sao? Vậy ngày hôm nay tôi muốn nhờ ông chỉ bảo xem Trần Phi Hảo có gì mà tôi không thể dây vào được”
Trân Phi Hảo: “Haha, được, vậy hôm nay tôi sẽ tiếp ông đến cùng”
“Tất cả tránh ra hết cho ông đây!”
Mọi người không chần chừ, ngay lập tức †ạo một khoảng trống.
Một trong mười đại tông sư của Đại Hạ, một kẻ giết người hàng đầu tỉnh Hà Sơn, ngày thường có thể nhìn thấy một trong hai người bọn họ ra tay là vinh hạnh lắm rồi.
Hôm nay, có thể tận mắt chứng kiến hai cường giả đối đầu với nhau, kiếp này có chết thì cũng không có gì để luyến tiếc.
Vương Minh tràn đầy lo lắng: “Bạn già, ông..”
Tử Hàm nhìn ông ta khẽ lắc đầu: “Tôi đã quyết định rồi, ông đừng khuyên tôi làm gì cả”
“Danh dự, không phải là do người khác ban tặng, mà là bản thân mình đấu tranh vì nó”
Vương Minh thở dài, không nói nhiều nữa.
Chỉ là trong lòng có phần phê bình Diệp Huyền Tân: Nếu như không phải Diệp Huyền Tân, thì ngày hôm nay ông bạn già của mình đâu cần phải bí quá hóa liều như thế.
Nếu như ông ta thua trong trận đấu này thì tên tuổi anh hùng cả đời của ông ta sẽ hủy hoại!
Rất nhanh, Trần Phi Hảo đã bước vào phòng dưới sự hộ tống của nhóm người quyền thế.
Trần Phi Hảo thân hình to béo, vai u thịt bắp, hai cánh tay to khỏe như người vượn, nhất cử nhất động đều toát ra khí thế khiến cho người trong phòng nghẹt thở.
Không hổ danh là cường giả cấp tông sư.
Ông ta vừa vào, tên đầu nấm bèn khóc òa lên: “Chú ơi, cháu ngoại trai của chú bị người ta đánh, chú phải đòi lại công bằng cho cháu đấy”
Trần Phi Hảo nhìn chăm chăm vào tên đầu nấm, tức giận nói: “Đường đường là đàn ông con trai lại quỳ xuống khóc lóc thảm thiết, thật làm mất mặt võ giả!”
“Còn không mau đứng lên!”
Tên đầu nấm đáp: “Chú ơi, chân và cánh tay của cháu bị người ta đánh gấy rồi, không đứng lên được”
“Cái gì!” Trên mặt Trần Phi Hảo đột nhiên nổi gân xanh: “Cháu ngoại trai của Trần Phi Hảo tôi cũng dám đánh. Đây là xúc phạm người có quyên thế lớn”
“Chẳng lẽ cháu không nói cho đối phương biết, cháu là cháu ngoại trai của Trần Phi Hảo sao!
Tên đầu nấm nói: “Cháu nói rồi, nhưng đối phương vẫn không dừng lại, thậm chí còn dọa sẽ tước danh hiệu đại sư của chú!”
“Ngạo mạn!” Trần Phi Hảo nổi giận đập vỡ bàn.
Một cái bàn đá cẩm thạch lại bị ông ta đập vỡ tan tành!
Rầm!
Đồng tử của tất cả mọi người đều co lại, vẻ mặt căng thẳng, không nhịn được hít vào một hơi lạnh.
Bọn họ bị luồng sát khí từ trên người Trần Phi Hảo tỏa ra làm cho hoảng sợ.
“Tao muốn xem xem, là kẻ nào to gan dám tước danh hiệu đại sư của tao.”
Ngay khi tên đầu nấm chuẩn bị chỉ vào Diệp Huyền Tân, Tử Hàm đột nhiên nói: “Trần Phi Hảo, lâu lắm không gặp, ông vẫn sống tốt chứ?”
Trần Phi Hảo nhìn thấy Tử Hàm, có chút ngạc nhiên: “Tử Hàm ~ kẻ giết người hàng đầu tỉnh Hà Sơn? Thật trùng hợp quá”
“Chúng ta ngồi nói chuyện đi” Tử Hàm nói.
Trần Phi Hảo gật đầu, vừa định ngồi xuống, đột nhiên ông ta nhớ ra điều gì đó, lạnh lùng nói: “Tử Hàm, ông muốn nói chuyện gì với tôi vậy?”
“Đừng nói là ông quen biết tên muốn tước đi danh hiệu đại sư của tôi, muốn xin tha cho kẻ đó đấy nhé”
“Tôi cảnh cáo ông, hôm nay ai nói hộ cậu †a cũng vô ích. Tôi phải rút gân lột da tên ngạo mạn đó!”
Tử Hàm thở dài: “Nếu như tôi nhất định phải bảo vệ đối phương thì sao!”
Trần Phi Hảo nói không chút do dự: “Vậy tôi cũng sẽ rút gân lột da ông luôn!”
Trong lời nói của ông ta tràn ngập sự khinh thường và chế nhạo “Kẻ giết người hàng đầu tỉnh Hà Sơn”
Tử Hàm cũng tức giận.
Dù thế nào ông ta cũng là tiền bối của Trần Phi Hảo, bị vãn bối vô lễ coi thường như vậy, ai mà không tức giận chứ!
Ông lạnh lùng nói: “Trần Phi Hảo, ông mạnh miệng thật đấy”
“Ông đừng quên, mười năm trước, ông đã từng bại dưới tay tôi”
“Thật là nực cười khi một tên bại tướng lại đi dọa rút gân lột da kẻ chiến thẳng”
Giọng điệu của Trần Phi Hảo vẫn tràn đầy sự khinh thường: “Là đàn ông thì không kể những việc dũng cảm mình đã làm!”
“Tôi của bây giờ, ông không dây vào được đâu… Ông đã già quá rồi, về nhà mà chuẩn bị quan tài đi”
Nói bóng nói gió Tử Hàm đã già rồi, không còn giúp ích được gì nữa.
Tử Hàm vẫn lạnh lùng nói: “Thật sao? Vậy ngày hôm nay tôi muốn nhờ ông chỉ bảo xem Trần Phi Hảo có gì mà tôi không thể dây vào được”
Trân Phi Hảo: “Haha, được, vậy hôm nay tôi sẽ tiếp ông đến cùng”
“Tất cả tránh ra hết cho ông đây!”
Mọi người không chần chừ, ngay lập tức †ạo một khoảng trống.
Một trong mười đại tông sư của Đại Hạ, một kẻ giết người hàng đầu tỉnh Hà Sơn, ngày thường có thể nhìn thấy một trong hai người bọn họ ra tay là vinh hạnh lắm rồi.
Hôm nay, có thể tận mắt chứng kiến hai cường giả đối đầu với nhau, kiếp này có chết thì cũng không có gì để luyến tiếc.
Vương Minh tràn đầy lo lắng: “Bạn già, ông..”
Tử Hàm nhìn ông ta khẽ lắc đầu: “Tôi đã quyết định rồi, ông đừng khuyên tôi làm gì cả”
“Danh dự, không phải là do người khác ban tặng, mà là bản thân mình đấu tranh vì nó”
Vương Minh thở dài, không nói nhiều nữa.
Chỉ là trong lòng có phần phê bình Diệp Huyền Tân: Nếu như không phải Diệp Huyền Tân, thì ngày hôm nay ông bạn già của mình đâu cần phải bí quá hóa liều như thế.
Nếu như ông ta thua trong trận đấu này thì tên tuổi anh hùng cả đời của ông ta sẽ hủy hoại!
Bình luận facebook