Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-707
Chương 707: Tôi chính là ông chủ mới
*Ừm” Diệp Huyền Tân cúp điện thoại.
Anh vừa cúp máy, tiếng di động của Ngưu Đạo vang lên.
Không nghi ngờ gì nữa, chắc chắn là Tử Hàm gọi.
Ngưu Đạo không bắt máy, ông ta đã hóa đá từ lâu!
Thực tế, không chỉ Ngưu Đạo, tất cả những người có mặt đều bị đả kích, hóa đá tại chỗ, ngẩn người nhìn Diệp Huyền Tần.
Người đàn ông trẻ tuổi, lái chiếc Santana rách nát và mặc quần áo bình thường này thực sự là ông chủ mới của họ, là Chỉ huy Diệp nổi tiếng!
Bọn họ không chỉ không chào đón chỉ huy Diệp, thậm chí bọn họ còn ra tay với chỉ huy Diệp!
Xong rồi, bọn họ xong đời rồi!
Nếu chỉ huy Diệp muốn truy cứu với bọn họ, bọn họ có mười cái đầu cũng không đủ đền tội.
Mọi người đều sợ đến mức hai chân mềm nhữn, chỉ hận không thể ngay lập tức quỳ xuống dưới chân Diệp Huyền Tần.
Tỉng tỉng ting, ting ting ting!
Tiếng chuông di động liên tục vang lên, giống như tiếng bùa đòi mạng, khiến Ngưu Đạo run cả người. Ông ta trả lời điện thoại.
Tử Hàm tức giận nói: “Ngưu Đạo, ông có ý gì hả?”
“Cho dù là ông hối hận, không muốn giao Tập đoàn Đế Hào cho cậu Diệp, thì ông cũng không cần đối xử với cậu ấy như thế chứ!”
Ngưu Đạo hoang mang nuốt nước bọt: “Ông Tử Hàm, hiểu lầm, chuyện này là hiểu lầm..”
Tử Hàm thờ ơ nói: “Hừm, tốt hơn hết là ông nên cầu xin cậu Diệp tha thứ cho ông.
Nếu không, hậu quả ông tự chịu!”
Tử Hàm cúp điện thoại.
Ngưu Đạo không thể chịu được nữa, ông ta hét lớn một tiếng, rồi quỳ xuống trước mặt Diệp Huyền Tân.
“Cậu Diệp, tôi như mù.”
“Tôi xin lỗi, mong cậu Diệp tha thứ cho tôi…. tôi đáng chết, tôi có mắt Diệp Huyền Tân khinh thường liếc nhìn ông ta, sau đó dời tầm mắt về phía Tiết Chính Khải và Tưởng Phong Quang: “Bây giờ nên làm gì, không cần tôi phải nói chứ!”
Hai người họ quỳ trên mặt đất, và điên cuồng tự tát vào mặt mình.
Lúc này, cả hai bọn họ đều đã sụp đổ.
Mẹ kiếp, bọn họ đã làm gì thế này!
Cướp người phụ nữ của chỉ huy Diệp, ra tay đánh anh, thậm chí còn mời người đến ra tay với anh! Bọn họ có chết một trăm lần cũng không đủ để đền tội!
Đây có còn là cậu học sinh nghèo ai ai cũng có thể bắt nạt không?
Đây có phải là cậu bé ăn xin suýt chết đói trên đường phố không?
Mới chỉ có mấy năm ngắn ngủi, làm sao anh có thể lớn mạnh như ngày hôm nay được!
Diệp Huyền Tân nói với một vài công nhân: “Giao cho các anh một nhiệm vụ, đếm đủ bọn họ tự tát một trăm cái”
“Thiếu một cái, giết ngay!”
Mấy công nhân cứng nhắc gật đầu.
Lúc này, bọn họ vô cùng phấn khích, vừa rồi bọn họ đã ngồi cùng một xe với chỉ huy Diệp, thực sự là vinh dự của bọn họ!
Diệp Huyền Tân quay người đi về phía.
Tập đoàn Đế Hào.
Khi anh bước đến bên cạnh cô Phó Tổng giám đốc xinh đẹp, cô ấy mới hoàn hồn lại.
Cô vội vàng cúi đầu chào Diệp Huyền Tân: “Anh Diệp, là lỗi của chúng tôi, chúng tôi có mắt không nhìn thấy núi Thái Sơn, không nhận ra anh”
“Ngoài ra, tôi không quản lý tốt nhân viên của mình, để bọn họ đánh công nhân của anh, tôi chắc chẳn sẽ điều tra chuyện này và cho anh một lời giải thích hợp lý”
Diệp Huyền Tần gật đầu: “Ừ”
Mặc dù ban nãy cô Phó Tổng giám đốc này ban nãy không nói giúp cho anh, nhưng cũng không góp phần vào việc đánh anh, cô ấy chỉ làm những việc trong chức trách của mình, nên Diệp Huyền Tân không có ý định truy cứu trách nhiệm của cô ấy.
Sau khi Diệp Huyền Tân vào công ty, Ngưu Đạo đã nhanh chóng chạy mất.
Bây giờ ông ta càng nghĩ càng sợ, Diệp Huyền Tân lại chính là Chỉ huy Diệp!
Vậy mà ông chủ lại muốn lôi kéo Chỉ huy Diệp để đối phó với Diệp Huyền Tân, đúng là một câu chuyện nực cười.
Nếu như chỉ huy Diệp điều tra ra chuyện này, e rằng tính mạng của ông ta sẽ gặp nguy hiểm.
Bây giờ ông ta chỉ có thể nhờ Tử Hàm cầu xin cho mình thôi.
Ông ta gọi điện thoại của Tử Hàm.
Tử Hàm vừa nghe điện thoại đã hung hăng nói: “Chuyện của cậu Diệp đã xử lý xong chưa?”
Ngưu Đạo đau khổ cầu xin: “Ông Tử Hàm, chỉ huy Diệp không hề cho tôi một cơ hội để cầu xin tha thứ.”
“Tôi cầu xin ông giúp tôi nói rõ sự việc với chỉ huy Diệp, mong cậu ấy tha mạng cho tôi “Dừng lại” Thẩm Quân nói: “Chuyện này liên quan gì đến chỉ huy Diệp? Ông chọc giận chỉ huy Diệp sao?
Ngưu Đạo ngẩn người: “Cậu Diệp không phải là chỉ huy Diệp sao?”
Tử Hàm nói: “Ai nói với ông cậu Diệp là chỉ huy Diệp?”
*Ừm” Diệp Huyền Tân cúp điện thoại.
Anh vừa cúp máy, tiếng di động của Ngưu Đạo vang lên.
Không nghi ngờ gì nữa, chắc chắn là Tử Hàm gọi.
Ngưu Đạo không bắt máy, ông ta đã hóa đá từ lâu!
Thực tế, không chỉ Ngưu Đạo, tất cả những người có mặt đều bị đả kích, hóa đá tại chỗ, ngẩn người nhìn Diệp Huyền Tần.
Người đàn ông trẻ tuổi, lái chiếc Santana rách nát và mặc quần áo bình thường này thực sự là ông chủ mới của họ, là Chỉ huy Diệp nổi tiếng!
Bọn họ không chỉ không chào đón chỉ huy Diệp, thậm chí bọn họ còn ra tay với chỉ huy Diệp!
Xong rồi, bọn họ xong đời rồi!
Nếu chỉ huy Diệp muốn truy cứu với bọn họ, bọn họ có mười cái đầu cũng không đủ đền tội.
Mọi người đều sợ đến mức hai chân mềm nhữn, chỉ hận không thể ngay lập tức quỳ xuống dưới chân Diệp Huyền Tần.
Tỉng tỉng ting, ting ting ting!
Tiếng chuông di động liên tục vang lên, giống như tiếng bùa đòi mạng, khiến Ngưu Đạo run cả người. Ông ta trả lời điện thoại.
Tử Hàm tức giận nói: “Ngưu Đạo, ông có ý gì hả?”
“Cho dù là ông hối hận, không muốn giao Tập đoàn Đế Hào cho cậu Diệp, thì ông cũng không cần đối xử với cậu ấy như thế chứ!”
Ngưu Đạo hoang mang nuốt nước bọt: “Ông Tử Hàm, hiểu lầm, chuyện này là hiểu lầm..”
Tử Hàm thờ ơ nói: “Hừm, tốt hơn hết là ông nên cầu xin cậu Diệp tha thứ cho ông.
Nếu không, hậu quả ông tự chịu!”
Tử Hàm cúp điện thoại.
Ngưu Đạo không thể chịu được nữa, ông ta hét lớn một tiếng, rồi quỳ xuống trước mặt Diệp Huyền Tân.
“Cậu Diệp, tôi như mù.”
“Tôi xin lỗi, mong cậu Diệp tha thứ cho tôi…. tôi đáng chết, tôi có mắt Diệp Huyền Tân khinh thường liếc nhìn ông ta, sau đó dời tầm mắt về phía Tiết Chính Khải và Tưởng Phong Quang: “Bây giờ nên làm gì, không cần tôi phải nói chứ!”
Hai người họ quỳ trên mặt đất, và điên cuồng tự tát vào mặt mình.
Lúc này, cả hai bọn họ đều đã sụp đổ.
Mẹ kiếp, bọn họ đã làm gì thế này!
Cướp người phụ nữ của chỉ huy Diệp, ra tay đánh anh, thậm chí còn mời người đến ra tay với anh! Bọn họ có chết một trăm lần cũng không đủ để đền tội!
Đây có còn là cậu học sinh nghèo ai ai cũng có thể bắt nạt không?
Đây có phải là cậu bé ăn xin suýt chết đói trên đường phố không?
Mới chỉ có mấy năm ngắn ngủi, làm sao anh có thể lớn mạnh như ngày hôm nay được!
Diệp Huyền Tân nói với một vài công nhân: “Giao cho các anh một nhiệm vụ, đếm đủ bọn họ tự tát một trăm cái”
“Thiếu một cái, giết ngay!”
Mấy công nhân cứng nhắc gật đầu.
Lúc này, bọn họ vô cùng phấn khích, vừa rồi bọn họ đã ngồi cùng một xe với chỉ huy Diệp, thực sự là vinh dự của bọn họ!
Diệp Huyền Tân quay người đi về phía.
Tập đoàn Đế Hào.
Khi anh bước đến bên cạnh cô Phó Tổng giám đốc xinh đẹp, cô ấy mới hoàn hồn lại.
Cô vội vàng cúi đầu chào Diệp Huyền Tân: “Anh Diệp, là lỗi của chúng tôi, chúng tôi có mắt không nhìn thấy núi Thái Sơn, không nhận ra anh”
“Ngoài ra, tôi không quản lý tốt nhân viên của mình, để bọn họ đánh công nhân của anh, tôi chắc chẳn sẽ điều tra chuyện này và cho anh một lời giải thích hợp lý”
Diệp Huyền Tần gật đầu: “Ừ”
Mặc dù ban nãy cô Phó Tổng giám đốc này ban nãy không nói giúp cho anh, nhưng cũng không góp phần vào việc đánh anh, cô ấy chỉ làm những việc trong chức trách của mình, nên Diệp Huyền Tân không có ý định truy cứu trách nhiệm của cô ấy.
Sau khi Diệp Huyền Tân vào công ty, Ngưu Đạo đã nhanh chóng chạy mất.
Bây giờ ông ta càng nghĩ càng sợ, Diệp Huyền Tân lại chính là Chỉ huy Diệp!
Vậy mà ông chủ lại muốn lôi kéo Chỉ huy Diệp để đối phó với Diệp Huyền Tân, đúng là một câu chuyện nực cười.
Nếu như chỉ huy Diệp điều tra ra chuyện này, e rằng tính mạng của ông ta sẽ gặp nguy hiểm.
Bây giờ ông ta chỉ có thể nhờ Tử Hàm cầu xin cho mình thôi.
Ông ta gọi điện thoại của Tử Hàm.
Tử Hàm vừa nghe điện thoại đã hung hăng nói: “Chuyện của cậu Diệp đã xử lý xong chưa?”
Ngưu Đạo đau khổ cầu xin: “Ông Tử Hàm, chỉ huy Diệp không hề cho tôi một cơ hội để cầu xin tha thứ.”
“Tôi cầu xin ông giúp tôi nói rõ sự việc với chỉ huy Diệp, mong cậu ấy tha mạng cho tôi “Dừng lại” Thẩm Quân nói: “Chuyện này liên quan gì đến chỉ huy Diệp? Ông chọc giận chỉ huy Diệp sao?
Ngưu Đạo ngẩn người: “Cậu Diệp không phải là chỉ huy Diệp sao?”
Tử Hàm nói: “Ai nói với ông cậu Diệp là chỉ huy Diệp?”
Bình luận facebook