Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-91
Chương 91
Vũ Ngọc Chi an toàn rồi, Từ Linh Khiết cũng không có gì cần phải kiêng dè nữa, cô thuận lợi kí hợp đồng với nhà họ thẩm.
Sau khi kí hợp đồng xong cô không lề mề giây nào mà vội vàng chạy về nhà, cô muốn nhìn thấy Vũ Ngọc Chi ngay lập tức.
Về đến nhà, cô thấy cả nhà đang ngồi xem TV cùng nhau.
Từ Linh Khiết gấp gáp không đợi kịp mà vội hỏi: “Cá, em làm sao chạy khỏi được khỏi nhà họ Phương thế.”
Vũ Ngọc Chi chỉ tay vào TV nói: “Xem thời sự đi.”
“Thời sự?” Từ Linh Khiết nghi hoặc nhìn về phía TV rồi hỏi lại.
“Hôm nay nhà họ Phương ở Tân Hải bị tình nghi trộm cướp súng ống đạn dược nên bị đưa ra xét xử, tài sản sung vào công quỹ, tất cả những người liên quan đều phải ra hầu tòa án quân sự.”
“Thượng tá Thành Trung đích thân dẫn đội, bố trí canh phòng nghiêm cẩn, một giọt nước cũng chảy không lọt, không để bất cứ một kẻ nào có cơ hội lọt lưới…”
Từ Linh Khiết kinh ngạc che miệng lại, cô nói: “Nhà họ Phương to lớn như vậy, cứ sụp đổ như thế sao?”
Qua một hồi lâu cô mới bình tĩnh lại được đôi chút.
Sau khi bình tĩnh lại, cô cảm thấy bên trong việc này còn có rất nhiều điểm đáng ngờ.
Cô rất khó hiểu nói: “Kì lạ thật, nhà họ Phương kinh doanh bất động sản, căn bản là có trộm cướp súng ống đạn dược cũng không có ích gì mà…trừ khi đầu óc của bọn họ bị úng nước mới làm vậy…”
“Hơn nữa, sớm không bị phát hiện muộn không bị phát hiện, sao lại cố tình bị phát hiện lúc này cơ chứ… sợ là còn có ẩn tình khác ở đây nữa.”
Từ Huy Hoàng nói: “Bây giờ bên ngoài đều đang đồn rằng nhà họ thẩm ở Tân Hải chẳng qua cũng chỉ là con rối của nguyên soái Tần mà thôi.”
“Phương Ngạn sỉ nhục nhà họ thẩm, chính là đang sỉ nhục nguyên soái Tần.”
“Mọi người ai cũng đều biết nguyên soái Tần là loại người thà chết chứ không chịu nhục!”
“Hơn nữa Thành Trung cũng là thuộc hạ của nguyên soái Tần, rất có thể là nguyên soái Tần ra lệnh cho Thành Trung ra tay.”
Từ Linh Khiết có hơi đăm chiêu nói: “À, vậy thì nguyên soái Tần đó bụng dạ cũng hẹp hòi quá rồi.”
Khụ khụ!
Diệp Huyền Tần và Vũ Ngọc Chi cùng nhau ho khan mấy tiếng.
Từ Linh Khiết khó hiểu nhìn hai người bọn họ, hỏi: “Hai người bị sao thế?”
Hai người đều vội lắc đầu nói: “Không có gì, không có gì cả.”
Vũ Ngọc Chi nhìn về phía Diệp Huyền Tần trộm cười.
Giờ khắc này cô ấy có một loại cảm giác mình vô cùng hơn người khi mà ‘cả thế gian say, một mình ta tỉnh’.
Điện thoại của Diệp Huyền Tần đột nhiên vang lên.
Anh lướt nhìn số điện thoại gọi tới một cái, trong lúc nhất thời sắc mặt liền trở nên nghiêm túc.
Người gọi đến lần này chính là cấp trên của anh.
Anh nói một câu ‘anh đi ra ngoài nhận điện thoại’ rồi liền đi xuống lầu.
Anh trở lại trên xe rồi mới nhấn nút nghe máy: “Xin chào,…”
Diệp Huyền Tần và vị cấp trên này có địa vị ngang nhau nên tất nhiên không cần phải thận trọng quá.
Đầu bên kia truyền đến một giọng nói trầm ổn, già nua nhưng vẫn còn đầy mạnh mẽ hùng hồn: “Huyền Tần, động tĩnh cậu gây ra lần này ở thành phố Tân Hải hơi lớn.”
Diệp Huyền Tần nói: “Chỉ là một gia tộc bé tí thuộc tầng lớp trung lưu mà thôi, đấy mà là động tĩnh gì lớn chứ.”
Đối phương nói: “Chuyện tôi muốn nói không phải là chuyện này.”
“Ý của tôi chính là cậu ở thành phố Tân Hải náo loạn như vậy nên tất cả các thế lực thù địch đều đã biết cậu đang ở thành phố Tân Hải rồi.”
“Hơn nữa lần trước lễ mừng cũng được tổ chức ở thành phố Tân Hải, những thế lực thù địch kia đều đoán rằng cậu đang định cư ở thành phố Tân Hải, sẽ không trở về biên giới nữa.”
“Những thế lực thù địch đó bây giờ đối với chúng ta như hổ rình mồi, bất cứ lúc nào cũng có khả năng bọn họ sẽ xâm phạm biên giới…”
“Cậu vẫn nên tranh thủ thời gian quay về biên giới một chuyến, giúp chúng tôi hù dọa mấy thế lực không chịu yên phận đó chút đi.”
Diệp Huyền Tần có hơi khó xử, anh nói: “Xin lỗi, tôi khó có thể tuân theo mệnh lệnh được, ở thành phố Tân Hải còn có chuyện tôi vẫn chưa xử lý xong.”
Đối phương không tự chủ được mà phụt cười, nói: “Những chuyện của cậu tôi đều đã nghe nói cả rồi, tôi biết cậu nhất định sẽ không quay lại.”
“Nếu không thì thế này đi, cậu đi tham gia buổi luận đàm của Hiệp hội Đông y sắp được tổ chức đi.”
“Đến lúc đó tôi sẽ thả ra tin tức nói cậu đến thành phố Tân Hải để tham gia buổi luận đàm của Hiệp hội Đông y mà không phải là định cư luôn ở đó.”
“Sau khi tham gia buổi luận đàm xong thì cậu vẫn nên quay về biên giới một chuyến đi, như thế thì những thế lực thù địch đó cũng không có gan xâm phạm chúng ta nữa.”
Diệp Huyền Tần suy nghĩ trong chốc lát rồi gật đầu nói: “Trước tiên thì cứ làm như vậy đi.”
Đối phương nói: “Được, nếu cậu đã không có ý kiến gì khác thì bây giờ tôi sẽ thả tin tức này ra.””
Vũ Ngọc Chi an toàn rồi, Từ Linh Khiết cũng không có gì cần phải kiêng dè nữa, cô thuận lợi kí hợp đồng với nhà họ thẩm.
Sau khi kí hợp đồng xong cô không lề mề giây nào mà vội vàng chạy về nhà, cô muốn nhìn thấy Vũ Ngọc Chi ngay lập tức.
Về đến nhà, cô thấy cả nhà đang ngồi xem TV cùng nhau.
Từ Linh Khiết gấp gáp không đợi kịp mà vội hỏi: “Cá, em làm sao chạy khỏi được khỏi nhà họ Phương thế.”
Vũ Ngọc Chi chỉ tay vào TV nói: “Xem thời sự đi.”
“Thời sự?” Từ Linh Khiết nghi hoặc nhìn về phía TV rồi hỏi lại.
“Hôm nay nhà họ Phương ở Tân Hải bị tình nghi trộm cướp súng ống đạn dược nên bị đưa ra xét xử, tài sản sung vào công quỹ, tất cả những người liên quan đều phải ra hầu tòa án quân sự.”
“Thượng tá Thành Trung đích thân dẫn đội, bố trí canh phòng nghiêm cẩn, một giọt nước cũng chảy không lọt, không để bất cứ một kẻ nào có cơ hội lọt lưới…”
Từ Linh Khiết kinh ngạc che miệng lại, cô nói: “Nhà họ Phương to lớn như vậy, cứ sụp đổ như thế sao?”
Qua một hồi lâu cô mới bình tĩnh lại được đôi chút.
Sau khi bình tĩnh lại, cô cảm thấy bên trong việc này còn có rất nhiều điểm đáng ngờ.
Cô rất khó hiểu nói: “Kì lạ thật, nhà họ Phương kinh doanh bất động sản, căn bản là có trộm cướp súng ống đạn dược cũng không có ích gì mà…trừ khi đầu óc của bọn họ bị úng nước mới làm vậy…”
“Hơn nữa, sớm không bị phát hiện muộn không bị phát hiện, sao lại cố tình bị phát hiện lúc này cơ chứ… sợ là còn có ẩn tình khác ở đây nữa.”
Từ Huy Hoàng nói: “Bây giờ bên ngoài đều đang đồn rằng nhà họ thẩm ở Tân Hải chẳng qua cũng chỉ là con rối của nguyên soái Tần mà thôi.”
“Phương Ngạn sỉ nhục nhà họ thẩm, chính là đang sỉ nhục nguyên soái Tần.”
“Mọi người ai cũng đều biết nguyên soái Tần là loại người thà chết chứ không chịu nhục!”
“Hơn nữa Thành Trung cũng là thuộc hạ của nguyên soái Tần, rất có thể là nguyên soái Tần ra lệnh cho Thành Trung ra tay.”
Từ Linh Khiết có hơi đăm chiêu nói: “À, vậy thì nguyên soái Tần đó bụng dạ cũng hẹp hòi quá rồi.”
Khụ khụ!
Diệp Huyền Tần và Vũ Ngọc Chi cùng nhau ho khan mấy tiếng.
Từ Linh Khiết khó hiểu nhìn hai người bọn họ, hỏi: “Hai người bị sao thế?”
Hai người đều vội lắc đầu nói: “Không có gì, không có gì cả.”
Vũ Ngọc Chi nhìn về phía Diệp Huyền Tần trộm cười.
Giờ khắc này cô ấy có một loại cảm giác mình vô cùng hơn người khi mà ‘cả thế gian say, một mình ta tỉnh’.
Điện thoại của Diệp Huyền Tần đột nhiên vang lên.
Anh lướt nhìn số điện thoại gọi tới một cái, trong lúc nhất thời sắc mặt liền trở nên nghiêm túc.
Người gọi đến lần này chính là cấp trên của anh.
Anh nói một câu ‘anh đi ra ngoài nhận điện thoại’ rồi liền đi xuống lầu.
Anh trở lại trên xe rồi mới nhấn nút nghe máy: “Xin chào,…”
Diệp Huyền Tần và vị cấp trên này có địa vị ngang nhau nên tất nhiên không cần phải thận trọng quá.
Đầu bên kia truyền đến một giọng nói trầm ổn, già nua nhưng vẫn còn đầy mạnh mẽ hùng hồn: “Huyền Tần, động tĩnh cậu gây ra lần này ở thành phố Tân Hải hơi lớn.”
Diệp Huyền Tần nói: “Chỉ là một gia tộc bé tí thuộc tầng lớp trung lưu mà thôi, đấy mà là động tĩnh gì lớn chứ.”
Đối phương nói: “Chuyện tôi muốn nói không phải là chuyện này.”
“Ý của tôi chính là cậu ở thành phố Tân Hải náo loạn như vậy nên tất cả các thế lực thù địch đều đã biết cậu đang ở thành phố Tân Hải rồi.”
“Hơn nữa lần trước lễ mừng cũng được tổ chức ở thành phố Tân Hải, những thế lực thù địch kia đều đoán rằng cậu đang định cư ở thành phố Tân Hải, sẽ không trở về biên giới nữa.”
“Những thế lực thù địch đó bây giờ đối với chúng ta như hổ rình mồi, bất cứ lúc nào cũng có khả năng bọn họ sẽ xâm phạm biên giới…”
“Cậu vẫn nên tranh thủ thời gian quay về biên giới một chuyến, giúp chúng tôi hù dọa mấy thế lực không chịu yên phận đó chút đi.”
Diệp Huyền Tần có hơi khó xử, anh nói: “Xin lỗi, tôi khó có thể tuân theo mệnh lệnh được, ở thành phố Tân Hải còn có chuyện tôi vẫn chưa xử lý xong.”
Đối phương không tự chủ được mà phụt cười, nói: “Những chuyện của cậu tôi đều đã nghe nói cả rồi, tôi biết cậu nhất định sẽ không quay lại.”
“Nếu không thì thế này đi, cậu đi tham gia buổi luận đàm của Hiệp hội Đông y sắp được tổ chức đi.”
“Đến lúc đó tôi sẽ thả ra tin tức nói cậu đến thành phố Tân Hải để tham gia buổi luận đàm của Hiệp hội Đông y mà không phải là định cư luôn ở đó.”
“Sau khi tham gia buổi luận đàm xong thì cậu vẫn nên quay về biên giới một chuyến đi, như thế thì những thế lực thù địch đó cũng không có gan xâm phạm chúng ta nữa.”
Diệp Huyền Tần suy nghĩ trong chốc lát rồi gật đầu nói: “Trước tiên thì cứ làm như vậy đi.”
Đối phương nói: “Được, nếu cậu đã không có ý kiến gì khác thì bây giờ tôi sẽ thả tin tức này ra.””
Bình luận facebook