Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-16
Chương 16
Bản thân tài xế vốn đã tràn đầy ác ý với Tần Trạm, bây giờ nghe Tần Trạm nói vậy, anh ta càng giận tím mặt. Tô Uyên và cụ Tô cũng cảm thấy quái dị. Xưa nay Tần Trạm vẫn luôn là người khiêm tốn, sao hôm nay lại bắt đầu kiêu ngạo? Thân thể gầy yếu của anh đừng nói là đánh người, chắc cả chó cũng đánh không lại ấy chứ
“Tôi ngược lại muốn lĩnh giáo thử xem.” Tài xế cố nén giận, bước lên trước.
“Anh có chắc là muốn đánh không?” Tần Trạm không biết địch ý của anh ta với mình nên thấy hơi khó ra tay. Dù gì anh ta cũng là người nhà họ Tô, lỡ mình đánh anh ta bị thương thì phải làm sao đây?
“Chắc chắn.” Tài xế không nói nhảm mà nhanh chóng xông về phía Tân Trạm.
“Vương Hùng, ra tay nhẹ thôi, cậu Trạm là khách của tôi.” Cụ Tô nhắc nhở.
“Vâng.” Vương Hùng đáp, sau đó nhanh chóng múa quyền quân đội.
Cách đó không xa, Tần Trạm lại không hề nhúc nhích. Anh kinh ngạc phát hiện động tác của tài xế Vương Hùng lại bị thả chậm trong mắt mình.
Tô Uyên há miệng, đang định lên tiếng can ngăn thì bị cụ Tô cản lại. Không lâu sau, Vương Hùng đã xông đến trước mặt Tần Trạm, dùng hết sức mạnh đấm thẳng vào mũi Tần Trạm. Ngay khi nắm đấm của anh ta sắp chạm vào mũi Tần Trạm thì một tiếng “Đùng” vang lên, Vương Hùng tức khắc văng ra ngoài, ngã bệt xuống đất ngất xỉu, động tác cực nhanh, ngay cả Hoàng Lĩnh cũng không thấy rõ.
“Anh không sao chứ?” Tần Trạm vội vã chạy đến trước mặt Vương Hùng, lo lắng hỏi. Vương Hùng đã ngất xỉu, kêu kiểu gì cũng không tỉnh dậy. Tần Trạm không nhịn được thở dài: “Tôi đã bảo rồi mà, sợ đánh anh bị thương, thế mà anh còn không chịu nghe.”
Mọi người không nhịn được trợn trắng mắt, thằng nhóc này quả thực là đang làm màu!
Hoàng Lĩnh không khỏi nhíu mày, nhìn thoáng qua Vương Hùng, thầm nghĩ: “Cú đấm kia ngay cả mình cũng chưa chắc đã chịu được…”
“Không ngờ võ công của cậu Trạm lại cao đến thế!” Cụ Tô vuốt râu cười, trong lòng càng thêm phấn khởi. Xem ra Tần Trạm còn vĩ đại hơn mình nghĩ, nếu bồi dưỡng thêm chốc lát, nói không chừng sẽ thật sự trở thành nhân vật tầm cỡ.
Tô Uyên thì vô cùng vui vẻ, tràn đầy phấn khởi.
Tần Trạm khiêm tốn nói: “So với ông Lĩnh, tôi không đáng nhắc đến.”
Hoàng Lĩnh không nói gì, một lát sau bỗng hỏi: “Không biết cậu xuất thân từ môn phái nào? Sư phụ là ai?”
“Cái này..” Tần Trạm nhất thời không biết trả lời như thế nào, chẳng lẽ lại nói là truyền thừa của cha mình? E rằng sẽ không ai chịu tin đâu.
“Ha ha ha, e rằng là cao thủ ẩn thế đấy.” Cụ Tô ra mặt hòa giải.
Hoàng Lĩnh khẽ gật đầu, không hề nghi ngờ. Rất nhiều cao thủ đều kiêng kỵ chuyện bị bên ngoài biết nên Tần Trạm không nói cũng là điều dễ hiểu.
“Hôm nay cậu Trạm đến đây là có chuyện gì?” Cụ Tô phất tay, dẫn mọi người đi ngồi vào bàn ăn.
Tần Trạm gật đầu: “Đầu tiên là muốn khám xem thân thể của cụ.”
“Ha ha, cậu Trạm có tâm.” Cụ Tô hài lòng gật đầu.
“Thứ hai là tôi mang theo ít thuốc cho ngài, ngài dùng theo định kỳ thì sẽ có lợi cho sức khỏe.” Dứt lời, Tần Trạm lấy túi đựng Hoàn Nguyên đan đã được chuẩn bị sẵn đưa cho cụ Tô.
Cụ Tô rất sung sướng, vội nói: “Cảm ơn.”
Tần Trạm đáp lời, sau đó không biết nên nói gì. Bầu không khí bỗng trở nên gượng gạo. Thấy vậy, cụ Tô bèn đứng dậy nói: “Tôi với ông Lĩnh còn có chút việc riêng, Uyên, con chơi với cậu Trạm đi.” Sau ông dẫn Hoàng Lĩnh rời đi.
Trên mặt cỏ rộng lớn nhất thời chỉ còn lại Tần Trạm và Tô Uyên. Cụ Tô vừa rời đi, Tô Uyên đã phấn khởi nói: “Không ngờ võ công của anh lại cao đến thế.”
Bản thân tài xế vốn đã tràn đầy ác ý với Tần Trạm, bây giờ nghe Tần Trạm nói vậy, anh ta càng giận tím mặt. Tô Uyên và cụ Tô cũng cảm thấy quái dị. Xưa nay Tần Trạm vẫn luôn là người khiêm tốn, sao hôm nay lại bắt đầu kiêu ngạo? Thân thể gầy yếu của anh đừng nói là đánh người, chắc cả chó cũng đánh không lại ấy chứ
“Tôi ngược lại muốn lĩnh giáo thử xem.” Tài xế cố nén giận, bước lên trước.
“Anh có chắc là muốn đánh không?” Tần Trạm không biết địch ý của anh ta với mình nên thấy hơi khó ra tay. Dù gì anh ta cũng là người nhà họ Tô, lỡ mình đánh anh ta bị thương thì phải làm sao đây?
“Chắc chắn.” Tài xế không nói nhảm mà nhanh chóng xông về phía Tân Trạm.
“Vương Hùng, ra tay nhẹ thôi, cậu Trạm là khách của tôi.” Cụ Tô nhắc nhở.
“Vâng.” Vương Hùng đáp, sau đó nhanh chóng múa quyền quân đội.
Cách đó không xa, Tần Trạm lại không hề nhúc nhích. Anh kinh ngạc phát hiện động tác của tài xế Vương Hùng lại bị thả chậm trong mắt mình.
Tô Uyên há miệng, đang định lên tiếng can ngăn thì bị cụ Tô cản lại. Không lâu sau, Vương Hùng đã xông đến trước mặt Tần Trạm, dùng hết sức mạnh đấm thẳng vào mũi Tần Trạm. Ngay khi nắm đấm của anh ta sắp chạm vào mũi Tần Trạm thì một tiếng “Đùng” vang lên, Vương Hùng tức khắc văng ra ngoài, ngã bệt xuống đất ngất xỉu, động tác cực nhanh, ngay cả Hoàng Lĩnh cũng không thấy rõ.
“Anh không sao chứ?” Tần Trạm vội vã chạy đến trước mặt Vương Hùng, lo lắng hỏi. Vương Hùng đã ngất xỉu, kêu kiểu gì cũng không tỉnh dậy. Tần Trạm không nhịn được thở dài: “Tôi đã bảo rồi mà, sợ đánh anh bị thương, thế mà anh còn không chịu nghe.”
Mọi người không nhịn được trợn trắng mắt, thằng nhóc này quả thực là đang làm màu!
Hoàng Lĩnh không khỏi nhíu mày, nhìn thoáng qua Vương Hùng, thầm nghĩ: “Cú đấm kia ngay cả mình cũng chưa chắc đã chịu được…”
“Không ngờ võ công của cậu Trạm lại cao đến thế!” Cụ Tô vuốt râu cười, trong lòng càng thêm phấn khởi. Xem ra Tần Trạm còn vĩ đại hơn mình nghĩ, nếu bồi dưỡng thêm chốc lát, nói không chừng sẽ thật sự trở thành nhân vật tầm cỡ.
Tô Uyên thì vô cùng vui vẻ, tràn đầy phấn khởi.
Tần Trạm khiêm tốn nói: “So với ông Lĩnh, tôi không đáng nhắc đến.”
Hoàng Lĩnh không nói gì, một lát sau bỗng hỏi: “Không biết cậu xuất thân từ môn phái nào? Sư phụ là ai?”
“Cái này..” Tần Trạm nhất thời không biết trả lời như thế nào, chẳng lẽ lại nói là truyền thừa của cha mình? E rằng sẽ không ai chịu tin đâu.
“Ha ha ha, e rằng là cao thủ ẩn thế đấy.” Cụ Tô ra mặt hòa giải.
Hoàng Lĩnh khẽ gật đầu, không hề nghi ngờ. Rất nhiều cao thủ đều kiêng kỵ chuyện bị bên ngoài biết nên Tần Trạm không nói cũng là điều dễ hiểu.
“Hôm nay cậu Trạm đến đây là có chuyện gì?” Cụ Tô phất tay, dẫn mọi người đi ngồi vào bàn ăn.
Tần Trạm gật đầu: “Đầu tiên là muốn khám xem thân thể của cụ.”
“Ha ha, cậu Trạm có tâm.” Cụ Tô hài lòng gật đầu.
“Thứ hai là tôi mang theo ít thuốc cho ngài, ngài dùng theo định kỳ thì sẽ có lợi cho sức khỏe.” Dứt lời, Tần Trạm lấy túi đựng Hoàn Nguyên đan đã được chuẩn bị sẵn đưa cho cụ Tô.
Cụ Tô rất sung sướng, vội nói: “Cảm ơn.”
Tần Trạm đáp lời, sau đó không biết nên nói gì. Bầu không khí bỗng trở nên gượng gạo. Thấy vậy, cụ Tô bèn đứng dậy nói: “Tôi với ông Lĩnh còn có chút việc riêng, Uyên, con chơi với cậu Trạm đi.” Sau ông dẫn Hoàng Lĩnh rời đi.
Trên mặt cỏ rộng lớn nhất thời chỉ còn lại Tần Trạm và Tô Uyên. Cụ Tô vừa rời đi, Tô Uyên đã phấn khởi nói: “Không ngờ võ công của anh lại cao đến thế.”
Bình luận facebook