Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-381
Chương 381
Sau khi Tần Trạm rời khỏi văn phòng đi ra ngoài, anh bước xuống lầu.
Vừa đi được mấy bước đã gặp mặt người phụ nữ đeo kính râm và khẩu trang dưới lầu.
Cô ta nhíu mày, hung dữ nhìn qua Tần Trạm.
Thế nhưng Tần Trạm không để ý đến cô ta, thậm chí ngay cả nhìn cũng không nhìn cô ta lấy một lần.
Cảm giác bị người ta ngó lơ khiến cho cô ta cảm thấy tức giận, lại chẳng thể làm gì.
Lúc đi đến cổng, Tần Trạm lại gặp được người quen.
Người này không phải ai khác mà chính là Sở Hinh Viên.
Cô ấy ngạc nhiên nhìn qua Tần Trạm, lên tiếng.
“Tần Trạm, thật đúng là trùng hợp, chúng ta lại gặp mặt nhau rồi nhỉ?” Tần Trạm nhìn thoáng qua cô ta, cười đáp.
“Thật đúng là trùng hợp, sao cô lại chạy đến đây thế?”
Sở Hinh Viên chỉ vào hành lang, đáp.
“Anh không biết gì à, đại sư phong thủy ở Thanh Sơn đã đến rồi, có rất nhiều người muốn gặp ông ấy!”
“Đại sư phong thủy Thanh Sơn ư?” Tần Trạm hơi nhíu mày, sau đó cười khẩy. “Khoảng thời gian gần đây, thủ đô thật đúng là náo nhiệt.”
“Anh có muốn cùng tôi vào xem một lần không?” Sở Hinh Viên hỏi.
Tần Trạm lắc đầu.
“Tôi không có hứng thú, tôi đi trước đây.”
Sau khi nói xong câu này, Tần Trạm rời khỏi tòa nhà văn phòng.
Trong ngôi biệt thự Hương Uyển, thỉnh thoảng truyền ra một tiếng kêu kỳ lạ, tiếng kêu này phát ra từ trong phòng bệnh của Tô Vũ.
Lúc này đây trên người anh ta đều bị một luồng khí đen sền sệt bao phủ, nửa người dưới gần như đã thối rữa, hiển nhiên là dáng vẻ nửa người nửa quỷ.
“Thật đúng là một cơ thể tốt.” Trong mắt của người mặc áo đen tràn đầy vẻ hưng phấn, gã ta liếm môi một cái, nhếch môi cười nói.
“Chỉ cần tôn thượng dung hợp được với cơ thể hoàn mỹ này, nhất định có thể trở nên vô địch thiên hạ, ha ha ha!”
Đúng lúc này, Tiêu Dĩnh Thiến từ bên ngoài đi vào.
Ánh mắt của bà ta lạnh lùng nhìn người đàn ông áo đen, nói.
“Cậu biển con trai tôi thành dáng vẻ nửa người nửa quỷ này, rốt cuộc là muốn làm gì.”
Người áo đen cười khà khà, quái gở nói.
“Bà chủ, đối với Tô Vũ mà nói, dáng vẻ quan trọng ư? Hiện tại ở trong lòng cậu ta chỉ có cừu hận, chỉ có cừu hận với Tần Trạm mà thôi, tôi có thể giúp cậu ta báo thù, như thế là đủ rồi!”
Sắc mặt của Tiêu Dĩnh Thiến có chút khó coi, nhưng lúc này đây Tiêu Dĩnh Thiến đã leo lên lưng hổ, khó mà xuống được, chỉ có thể tiếp tục kiên trì, đâm lao thì phải theo lao.
Lúc này ở thủ đô nhìn như gió êm sóng lặng, nhưng trên thực tế mạch nước ngầm không ngừng chảy.
Không biết có bao nhiêu ánh mắt đang ở trong một góc bí mật nào đó nhìn chằm chằm Tần Trạm.
Mà Tần Trạm, từ đầu đến cuối anh đều dựa theo bố cục của mình.
Ba ngày sau, Tần Trạm nhận được điện thoại đến từ Trần Sinh Hùng.
Ông ta nói ở trong điện thoại.
“Tần Trạm, những tư liệu mà cậu muốn, tôi đã chuẩn bị xong cho cậu rồi, đến lấy đi.”
“Được, cảm ơn ông.” Tần Trạm đồng ý, sau đó anh đi đến tòa nhà Tân Hải. Trần Sinh Hùng ném một chồng tư liệu đến trước mặt Tần Trạm, nói. “Những thứ mà cậu cần đều ở chỗ này, cầm lấy đi.”
Tần Trạm nhận lấy tư liệu, đứng dậy, gật đầu nói.
“Cảm ơn.”
Sau khi quay về nhà, Tần Trạm mở phần tư liệu này ra đọc, cẩn thận lật xem.
Phần tư liệu này rất dày, Tần Trạm đọc suốt bốn, năm tiếng mới đọc hết được số tài liệu đó.
Căn cứ vào những gì mà trên này viết, Yến Thiên và Yến Võ là hai anh em số khổ, từ nhỏ đã không cha không mẹ, sau đó được một môn phái có tên Bích Viêm Tông thu dưỡng.
Mà hai anh em Yến Võ và Yến Thiên cũng là người không chịu thua kém, nhanh chóng cho thấy thiên phú siêu phàm ở trong Bích Viêm Tông, trở thành người nổi bật trong Bích Viêm Tông.
Vốn dĩ Yến Võ và Yến Thiên có thể bình an sống hết một đời, không ngờ có một ngày, tất cả đều thay đổi.
Bích Viêm Tông bị một môn phái có tên là Thiên Nguyên môn diệt, ngày đó đúng lúc Yến Thiên và Yến Võ không ở đấy, mới có thể trốn khỏi kiếp nạn này.
Sau khi biết chuyện, Yến Võ và Yến Thiên vô cùng bi phẫn, nhưng đối mặt với một Thiên Nguyên môn to lớn, bọn họ cũng không có vốn liếng để báo thù, môn chủ của Thiên Nguyên môn càng là một vị võ tông đỉnh phong hàng thật giá thật.
Vì thế Yến Thiên và Yến Võ núp trong bóng tối, giết chết cậu chủ cả của Thiên Nguyên môn.
Ban đầu có lẽ chuyện này không cần đến hiệp hội võ đạo thủ đô ra mặt, nhưng không may, Thiên Nguyên môn chính là môn phái lệ thuộc vào hiệp hội võ đạo thủ đô.
Vì vậy Yến Võ bị bắt, Yến Thiên phải bỏ trốn.
Vốn dĩ Yến Võ bị hiệp hội võ đạo thủ đô tuyên án tử hình, nhưng vào giây phút gã ta bị hành hình, Tiêu Dĩnh Thiến cứu gã ta, đồng thời còn cho gã ta một vị trí rất cao, kể từ đó, giữa hai bên mới nảy sinh mối quan hệ sâu xa.
Sau khi đọc hết phần tài liệu này xong, Tần Trạm sờ cằm, trong lòng nghĩ thầm.
“Nói như thế, mình và Yến Võ hẳn là có chung một kẻ thù, đều ghi hận hiệp hội võ đạo thủ đô mới đúng.”
Kể từ đó, sự việc dễ làm hơn nhiều.
Tần Trạm giơ tay lên, vỗ lên mặt Yến Võ.
Sau khi làm gã ta tỉnh lại, Tân Trạm cúi người cười nói.
“Yến Võ, Thiên Nguyên môn vẫn còn chứ?”
Sau khi nghe thấy ba chữ này, sắc mặt của Yến Võ nhất thời thay đổi.
Gã ta hừ lạnh một tiếng.
“Thiên Nguyên môn cái gì chứ, tôi chẳng biết gì cả”
“Anh không biết ư?” Tân Trạm cau mày: “Thiên Nguyên môn là kẻ thù của anh, anh không thể không biết, nhiều năm qua, vì sao anh không đi báo thù, ngược lại còn nhận giặc làm cha, vào nhà họ Tô?”
“Cậu đừng có mà nói nhảm!” Đại hộ pháp giận tím mặt.
“Nếu như không có nhà họ Tô, tôi đã sớm chết rồi, ơn cứu mạng đó, cả đời này tôi sẽ ghi nhớ.”
“Ơn cứu mạng?” Tần Trạm cười mỉa.
“Yến Võ, anh và Yến Thiên là hai anh em, nhưng chỉ số IQ của hai người, hình như không cùng một đẳng cấp.” .
ngôn tình ngược
“Cậu có ý gì?” Yến Võ nhất thời giận tím mặt.
Tần Trạm thản nhiên nói.
“Anh làm việc cho nhà họ Tô nhiều năm như thế, anh cũng biết nhà họ Tô là loại người gì rồi đó, bọn họ xem mạng người như cỏ rác, nếu như không có giá trị lợi dụng, sao bọn họ lại cứu anh chứ?”
Yến Võ không những không giận, ngược lại còn cười, gã ta cười nói.
“Tần Trạm à, chẳng lẽ cậu không lợi dụng tôi? Nếu như cậu không muốn lợi dụng tôi, chỉ sợ đã sớm giết chết tôi rồi nhỉ?”
Câu nói này làm cho Tần Trạm nghẹn họng không trả lời được, anh gãi đầu, đồng ý với cách nói này.
“Hình như chính là như vậy.”
Yến Võ lạnh lùng nói.
“Cậu không cân lãng phí sức lực trên người tôi làm gì, tôi sẽ không giúp cậu đâu.”
Tần Trạm trâm mặc một lúc, sau đó đáp.
“Nhà họ Tô và hiệp hội võ đạo thủ đô đều là cá mè một lứa, nếu như nhà họ Tô thật sự đối xử tốt với anh, bọn họ sẽ không giữ lại Thiên Nguyên môn cho đến tận bây giờ, trong mắt bọn họ, giá trị trên người anh kém xa hiệp hội võ đạo thủ đô.”
“Tôi đương nhiên biết.” Yến Võ hừ lạnh đáp.
“Nhưng như thế thì sao chứ?”
“Anh không muốn báo thù Thiên Nguyên môn nữa à? Bích Viêm tông nuôi dưỡng anh và anh trai, anh để bọn họ chết oan uổng như thế ư?”
Giọng nói Tần Trạm giống như tiếng chuông lớn, làm đầu óc gã ta ong ong.
Yến Võ cười khẩy: “Tần Trạm, cậu đứng đó nói chuyện mà không đau eo à, Thiên Nguyên môn là môn phái lệ thuộc vào hiệp hội võ đạo, sừng sững trăm năm không bị xô ngã, làm sao có thể báo thù được chứ? Chẳng lẽ để cho tôi lấy sức của một người để chống lại chính quyền hả?”
“Hiệp hội võ đạo thủ đô không đại diện cho chính quyền.” Tần Trạm thản nhiên nói.
“Đây là do chính miệng thống lĩnh Diệp Thiên Vọng nói.”
Yến Võ hơi cau mày, giống như muốn hỏi chút gì đó, nhưng sau cùng lại không nói gì.
Điều này lập tức khiến cho Tần Trạm cảm thấy có hy vọng, anh cười nói.
“Nếu như tôi giúp anh báo thù, sau này anh đi theo tôi, được chứ?”
Sau khi Tần Trạm rời khỏi văn phòng đi ra ngoài, anh bước xuống lầu.
Vừa đi được mấy bước đã gặp mặt người phụ nữ đeo kính râm và khẩu trang dưới lầu.
Cô ta nhíu mày, hung dữ nhìn qua Tần Trạm.
Thế nhưng Tần Trạm không để ý đến cô ta, thậm chí ngay cả nhìn cũng không nhìn cô ta lấy một lần.
Cảm giác bị người ta ngó lơ khiến cho cô ta cảm thấy tức giận, lại chẳng thể làm gì.
Lúc đi đến cổng, Tần Trạm lại gặp được người quen.
Người này không phải ai khác mà chính là Sở Hinh Viên.
Cô ấy ngạc nhiên nhìn qua Tần Trạm, lên tiếng.
“Tần Trạm, thật đúng là trùng hợp, chúng ta lại gặp mặt nhau rồi nhỉ?” Tần Trạm nhìn thoáng qua cô ta, cười đáp.
“Thật đúng là trùng hợp, sao cô lại chạy đến đây thế?”
Sở Hinh Viên chỉ vào hành lang, đáp.
“Anh không biết gì à, đại sư phong thủy ở Thanh Sơn đã đến rồi, có rất nhiều người muốn gặp ông ấy!”
“Đại sư phong thủy Thanh Sơn ư?” Tần Trạm hơi nhíu mày, sau đó cười khẩy. “Khoảng thời gian gần đây, thủ đô thật đúng là náo nhiệt.”
“Anh có muốn cùng tôi vào xem một lần không?” Sở Hinh Viên hỏi.
Tần Trạm lắc đầu.
“Tôi không có hứng thú, tôi đi trước đây.”
Sau khi nói xong câu này, Tần Trạm rời khỏi tòa nhà văn phòng.
Trong ngôi biệt thự Hương Uyển, thỉnh thoảng truyền ra một tiếng kêu kỳ lạ, tiếng kêu này phát ra từ trong phòng bệnh của Tô Vũ.
Lúc này đây trên người anh ta đều bị một luồng khí đen sền sệt bao phủ, nửa người dưới gần như đã thối rữa, hiển nhiên là dáng vẻ nửa người nửa quỷ.
“Thật đúng là một cơ thể tốt.” Trong mắt của người mặc áo đen tràn đầy vẻ hưng phấn, gã ta liếm môi một cái, nhếch môi cười nói.
“Chỉ cần tôn thượng dung hợp được với cơ thể hoàn mỹ này, nhất định có thể trở nên vô địch thiên hạ, ha ha ha!”
Đúng lúc này, Tiêu Dĩnh Thiến từ bên ngoài đi vào.
Ánh mắt của bà ta lạnh lùng nhìn người đàn ông áo đen, nói.
“Cậu biển con trai tôi thành dáng vẻ nửa người nửa quỷ này, rốt cuộc là muốn làm gì.”
Người áo đen cười khà khà, quái gở nói.
“Bà chủ, đối với Tô Vũ mà nói, dáng vẻ quan trọng ư? Hiện tại ở trong lòng cậu ta chỉ có cừu hận, chỉ có cừu hận với Tần Trạm mà thôi, tôi có thể giúp cậu ta báo thù, như thế là đủ rồi!”
Sắc mặt của Tiêu Dĩnh Thiến có chút khó coi, nhưng lúc này đây Tiêu Dĩnh Thiến đã leo lên lưng hổ, khó mà xuống được, chỉ có thể tiếp tục kiên trì, đâm lao thì phải theo lao.
Lúc này ở thủ đô nhìn như gió êm sóng lặng, nhưng trên thực tế mạch nước ngầm không ngừng chảy.
Không biết có bao nhiêu ánh mắt đang ở trong một góc bí mật nào đó nhìn chằm chằm Tần Trạm.
Mà Tần Trạm, từ đầu đến cuối anh đều dựa theo bố cục của mình.
Ba ngày sau, Tần Trạm nhận được điện thoại đến từ Trần Sinh Hùng.
Ông ta nói ở trong điện thoại.
“Tần Trạm, những tư liệu mà cậu muốn, tôi đã chuẩn bị xong cho cậu rồi, đến lấy đi.”
“Được, cảm ơn ông.” Tần Trạm đồng ý, sau đó anh đi đến tòa nhà Tân Hải. Trần Sinh Hùng ném một chồng tư liệu đến trước mặt Tần Trạm, nói. “Những thứ mà cậu cần đều ở chỗ này, cầm lấy đi.”
Tần Trạm nhận lấy tư liệu, đứng dậy, gật đầu nói.
“Cảm ơn.”
Sau khi quay về nhà, Tần Trạm mở phần tư liệu này ra đọc, cẩn thận lật xem.
Phần tư liệu này rất dày, Tần Trạm đọc suốt bốn, năm tiếng mới đọc hết được số tài liệu đó.
Căn cứ vào những gì mà trên này viết, Yến Thiên và Yến Võ là hai anh em số khổ, từ nhỏ đã không cha không mẹ, sau đó được một môn phái có tên Bích Viêm Tông thu dưỡng.
Mà hai anh em Yến Võ và Yến Thiên cũng là người không chịu thua kém, nhanh chóng cho thấy thiên phú siêu phàm ở trong Bích Viêm Tông, trở thành người nổi bật trong Bích Viêm Tông.
Vốn dĩ Yến Võ và Yến Thiên có thể bình an sống hết một đời, không ngờ có một ngày, tất cả đều thay đổi.
Bích Viêm Tông bị một môn phái có tên là Thiên Nguyên môn diệt, ngày đó đúng lúc Yến Thiên và Yến Võ không ở đấy, mới có thể trốn khỏi kiếp nạn này.
Sau khi biết chuyện, Yến Võ và Yến Thiên vô cùng bi phẫn, nhưng đối mặt với một Thiên Nguyên môn to lớn, bọn họ cũng không có vốn liếng để báo thù, môn chủ của Thiên Nguyên môn càng là một vị võ tông đỉnh phong hàng thật giá thật.
Vì thế Yến Thiên và Yến Võ núp trong bóng tối, giết chết cậu chủ cả của Thiên Nguyên môn.
Ban đầu có lẽ chuyện này không cần đến hiệp hội võ đạo thủ đô ra mặt, nhưng không may, Thiên Nguyên môn chính là môn phái lệ thuộc vào hiệp hội võ đạo thủ đô.
Vì vậy Yến Võ bị bắt, Yến Thiên phải bỏ trốn.
Vốn dĩ Yến Võ bị hiệp hội võ đạo thủ đô tuyên án tử hình, nhưng vào giây phút gã ta bị hành hình, Tiêu Dĩnh Thiến cứu gã ta, đồng thời còn cho gã ta một vị trí rất cao, kể từ đó, giữa hai bên mới nảy sinh mối quan hệ sâu xa.
Sau khi đọc hết phần tài liệu này xong, Tần Trạm sờ cằm, trong lòng nghĩ thầm.
“Nói như thế, mình và Yến Võ hẳn là có chung một kẻ thù, đều ghi hận hiệp hội võ đạo thủ đô mới đúng.”
Kể từ đó, sự việc dễ làm hơn nhiều.
Tần Trạm giơ tay lên, vỗ lên mặt Yến Võ.
Sau khi làm gã ta tỉnh lại, Tân Trạm cúi người cười nói.
“Yến Võ, Thiên Nguyên môn vẫn còn chứ?”
Sau khi nghe thấy ba chữ này, sắc mặt của Yến Võ nhất thời thay đổi.
Gã ta hừ lạnh một tiếng.
“Thiên Nguyên môn cái gì chứ, tôi chẳng biết gì cả”
“Anh không biết ư?” Tân Trạm cau mày: “Thiên Nguyên môn là kẻ thù của anh, anh không thể không biết, nhiều năm qua, vì sao anh không đi báo thù, ngược lại còn nhận giặc làm cha, vào nhà họ Tô?”
“Cậu đừng có mà nói nhảm!” Đại hộ pháp giận tím mặt.
“Nếu như không có nhà họ Tô, tôi đã sớm chết rồi, ơn cứu mạng đó, cả đời này tôi sẽ ghi nhớ.”
“Ơn cứu mạng?” Tần Trạm cười mỉa.
“Yến Võ, anh và Yến Thiên là hai anh em, nhưng chỉ số IQ của hai người, hình như không cùng một đẳng cấp.” .
ngôn tình ngược
“Cậu có ý gì?” Yến Võ nhất thời giận tím mặt.
Tần Trạm thản nhiên nói.
“Anh làm việc cho nhà họ Tô nhiều năm như thế, anh cũng biết nhà họ Tô là loại người gì rồi đó, bọn họ xem mạng người như cỏ rác, nếu như không có giá trị lợi dụng, sao bọn họ lại cứu anh chứ?”
Yến Võ không những không giận, ngược lại còn cười, gã ta cười nói.
“Tần Trạm à, chẳng lẽ cậu không lợi dụng tôi? Nếu như cậu không muốn lợi dụng tôi, chỉ sợ đã sớm giết chết tôi rồi nhỉ?”
Câu nói này làm cho Tần Trạm nghẹn họng không trả lời được, anh gãi đầu, đồng ý với cách nói này.
“Hình như chính là như vậy.”
Yến Võ lạnh lùng nói.
“Cậu không cân lãng phí sức lực trên người tôi làm gì, tôi sẽ không giúp cậu đâu.”
Tần Trạm trâm mặc một lúc, sau đó đáp.
“Nhà họ Tô và hiệp hội võ đạo thủ đô đều là cá mè một lứa, nếu như nhà họ Tô thật sự đối xử tốt với anh, bọn họ sẽ không giữ lại Thiên Nguyên môn cho đến tận bây giờ, trong mắt bọn họ, giá trị trên người anh kém xa hiệp hội võ đạo thủ đô.”
“Tôi đương nhiên biết.” Yến Võ hừ lạnh đáp.
“Nhưng như thế thì sao chứ?”
“Anh không muốn báo thù Thiên Nguyên môn nữa à? Bích Viêm tông nuôi dưỡng anh và anh trai, anh để bọn họ chết oan uổng như thế ư?”
Giọng nói Tần Trạm giống như tiếng chuông lớn, làm đầu óc gã ta ong ong.
Yến Võ cười khẩy: “Tần Trạm, cậu đứng đó nói chuyện mà không đau eo à, Thiên Nguyên môn là môn phái lệ thuộc vào hiệp hội võ đạo, sừng sững trăm năm không bị xô ngã, làm sao có thể báo thù được chứ? Chẳng lẽ để cho tôi lấy sức của một người để chống lại chính quyền hả?”
“Hiệp hội võ đạo thủ đô không đại diện cho chính quyền.” Tần Trạm thản nhiên nói.
“Đây là do chính miệng thống lĩnh Diệp Thiên Vọng nói.”
Yến Võ hơi cau mày, giống như muốn hỏi chút gì đó, nhưng sau cùng lại không nói gì.
Điều này lập tức khiến cho Tần Trạm cảm thấy có hy vọng, anh cười nói.
“Nếu như tôi giúp anh báo thù, sau này anh đi theo tôi, được chứ?”
Bình luận facebook