Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-28
Chương 28
Trong hộp có ba thứ, một viên ngọc bội, một tảng đá màu đen và một lá thư.
Tần Trạm phủi bụi dính trên lá thư rồi vội vàng mở nó ra. Trong thư là chữ viết của cha anh.
Tần Trạm đọc lá thư này thật kỹ, sợ sẽ bỏ sót một chữ nào đó. Đại khái thì lá thư này nói rõ cho Tần Trạm biết xuất thân, cùng với tương lai của mình, nhưng lại không để lại lời nào về thân phận của cha.
Cuối lá thư là một dòng chữ rất dễ khiến người ta chú ý: Mẹ con là người thường, cô ấy ở thủ đô, tên là Châu Cẩm. Trước khi con có thực lực đủ mạnh thì đừng bước chân vào thủ đô, cũng đừng đi tìm mẹ con.
“Châu Cẩm…” Tần Trạm khẽ nỉ non, nói vậy ít ra mẹ mình còn sống.
“Thực lực đủ mạnh.” Tần Trạm thầm nghĩ, xem ra thế giới này cũng không đơn giản như mình nghĩ.
Đọc xong lá thư này, Tần Trạm đã nhận được một cuộc điện thoại, người gọi chính là Tô Uyên. Cô nói: “Trần Khải đã xảy ra chuyện.”
“Trần Khải là ai?” Tần Trạm khó hiểu.
“Chính là người mặc áo kaki trên bữa tiệc ấy, nghe bảo vợ ông ấy trúng tà.” Tô Uyên nói: “Anh mau tới đây xem đi.”
“Nhanh đến thế sao?” Tần Trạm nhíu mày. Dự tính của anh là trong vòng 3 ngày, nhà ông mặc áo kaki đó chắc chắn sẽ xảy ra chuyện, nhưng không ngờ lại nhanh đến thế.
Anh hỏi Tô Uyên địa chỉ rồi dẫn mặt thẹo đến nhà Trần Khải, Trần Khải là người của chính phủ nên nhà ông ta không xa hoa mà chỉ là khu dân cư bình thường. Cửa nhà bị mở toang hoác, Trần Khải và một người trẻ tuổi đang sứt đầu mẻ trán đứng ngoài cửa.
“Ông Khải.” Tần Trạm bước đến chào hỏi.
Song biểu hiện của Trần Khải lại khác với suy nghĩ của anh. Ông ta nhíu mày hỏi: “Sao cậu lại đến đây?”
Tần Trạm xấu hổ nói: “Không phải ông kêu tôi đến đây sao?”
“Tôi ư? “Trần Khải chỉ vào mũi mình: “Tôi kêu cậu khi nào?”
Trong lòng Tần Trạm hơi khó chịu. Anh cau mày nói: “Ông Khải, nếu ông còn không vứt vòng tay đi thì mấy ngày nữa sẽ không còn kịp nữa đâu.”
Nghe vậy, Trần Khải tức giận đến bật cười. Ông ta nhìn người trẻ tuổi bên cạnh, nói: “Con trai, mau nói với cậu bạn này xem con lấy vòng tay này ở đâu đi.”
Ánh mắt người trẻ tuổi hơi bối rối, cứng đầu nói: “Đây là vòng tay tôi mua từ đại sư trong chùa Nam Huệ.”
“Cậu nghe thấy gì chưa? Chùa Nam Huệ cách đây mấy trăm cây số, chẳng lẽ lại có kẻ muốn hãm hại tôi từ ngàn dặm xa xôi?” Trần Khải cười nhạo.
Tần Trạm lạnh lùng nhìn người trẻ tuổi: “Tốt nhất cậu hãy nói thật đi, nếu không cậu không gánh vác nổi hậu quả đâu.”
Người trẻ tuổi này vẫn cứng đầu nói: “Tôi mua từ chùa Nam Huệ chứ ở đâu! Cậu đừng có nói bậy bạ!”
Tần Trạm còn định nói gì đó, Trần Khải lại xua tay: “Được rồi cậu Trạm, cậu đừng thêm phiền nữa, tôi đã mời thầy tướng giỏi nhất Đạm Thành rồi, ông ấy sẽ tới đây nhanh thôi.”
Nói tới đây, Trần Khải thoáng dừng lại, nói tiếp: “Cậu có muốn ở lại ăn tối không?” Rõ ràng là hạ lệnh đuổi khách.
Nếu đã vậy thì Tần Trạm không tiện nói thêm gì nữa. Anh gật đầu: “Tạm biệt ông Khải. Nhưng hy vọng ông đừng hối hận. Nếu ông mời tôi thì sẽ phải trả tiền đấy.”
Tần Trạm bỏ lại câu này rồi xoay người rời đi. Trần Khải nhíu mày nhìn bóng lưng Tần Trạm: “Người trẻ tuổi thời nay thật là cậy tài khinh thường, không biết khiêm tốn.”
Sau khi Tần Trạm rời đi chưa được bao lâu, Bạch Thịnh đã đến nhà họ Trần.
“Thầy Thịnh, cuối cùng thầy cũng đã đến.” Trần Khải vội nghênh đón: “Không hiểu sao bà nhà tôi lại bắt đầu nói nhảm nhí, hồi chiều tôi dẫn bà ấy đến bệnh viện một chuyến mà không khám được gì cả.”
Bạch Thịnh khẽ gật đầu, nhìn lướt qua căn nhà rồi cười nói: “Ông đừng lo lắng, chẳng qua là bị trúng tà bình thường thôi. Chờ tôi làm lễ cúng bái là được.”
Trong hộp có ba thứ, một viên ngọc bội, một tảng đá màu đen và một lá thư.
Tần Trạm phủi bụi dính trên lá thư rồi vội vàng mở nó ra. Trong thư là chữ viết của cha anh.
Tần Trạm đọc lá thư này thật kỹ, sợ sẽ bỏ sót một chữ nào đó. Đại khái thì lá thư này nói rõ cho Tần Trạm biết xuất thân, cùng với tương lai của mình, nhưng lại không để lại lời nào về thân phận của cha.
Cuối lá thư là một dòng chữ rất dễ khiến người ta chú ý: Mẹ con là người thường, cô ấy ở thủ đô, tên là Châu Cẩm. Trước khi con có thực lực đủ mạnh thì đừng bước chân vào thủ đô, cũng đừng đi tìm mẹ con.
“Châu Cẩm…” Tần Trạm khẽ nỉ non, nói vậy ít ra mẹ mình còn sống.
“Thực lực đủ mạnh.” Tần Trạm thầm nghĩ, xem ra thế giới này cũng không đơn giản như mình nghĩ.
Đọc xong lá thư này, Tần Trạm đã nhận được một cuộc điện thoại, người gọi chính là Tô Uyên. Cô nói: “Trần Khải đã xảy ra chuyện.”
“Trần Khải là ai?” Tần Trạm khó hiểu.
“Chính là người mặc áo kaki trên bữa tiệc ấy, nghe bảo vợ ông ấy trúng tà.” Tô Uyên nói: “Anh mau tới đây xem đi.”
“Nhanh đến thế sao?” Tần Trạm nhíu mày. Dự tính của anh là trong vòng 3 ngày, nhà ông mặc áo kaki đó chắc chắn sẽ xảy ra chuyện, nhưng không ngờ lại nhanh đến thế.
Anh hỏi Tô Uyên địa chỉ rồi dẫn mặt thẹo đến nhà Trần Khải, Trần Khải là người của chính phủ nên nhà ông ta không xa hoa mà chỉ là khu dân cư bình thường. Cửa nhà bị mở toang hoác, Trần Khải và một người trẻ tuổi đang sứt đầu mẻ trán đứng ngoài cửa.
“Ông Khải.” Tần Trạm bước đến chào hỏi.
Song biểu hiện của Trần Khải lại khác với suy nghĩ của anh. Ông ta nhíu mày hỏi: “Sao cậu lại đến đây?”
Tần Trạm xấu hổ nói: “Không phải ông kêu tôi đến đây sao?”
“Tôi ư? “Trần Khải chỉ vào mũi mình: “Tôi kêu cậu khi nào?”
Trong lòng Tần Trạm hơi khó chịu. Anh cau mày nói: “Ông Khải, nếu ông còn không vứt vòng tay đi thì mấy ngày nữa sẽ không còn kịp nữa đâu.”
Nghe vậy, Trần Khải tức giận đến bật cười. Ông ta nhìn người trẻ tuổi bên cạnh, nói: “Con trai, mau nói với cậu bạn này xem con lấy vòng tay này ở đâu đi.”
Ánh mắt người trẻ tuổi hơi bối rối, cứng đầu nói: “Đây là vòng tay tôi mua từ đại sư trong chùa Nam Huệ.”
“Cậu nghe thấy gì chưa? Chùa Nam Huệ cách đây mấy trăm cây số, chẳng lẽ lại có kẻ muốn hãm hại tôi từ ngàn dặm xa xôi?” Trần Khải cười nhạo.
Tần Trạm lạnh lùng nhìn người trẻ tuổi: “Tốt nhất cậu hãy nói thật đi, nếu không cậu không gánh vác nổi hậu quả đâu.”
Người trẻ tuổi này vẫn cứng đầu nói: “Tôi mua từ chùa Nam Huệ chứ ở đâu! Cậu đừng có nói bậy bạ!”
Tần Trạm còn định nói gì đó, Trần Khải lại xua tay: “Được rồi cậu Trạm, cậu đừng thêm phiền nữa, tôi đã mời thầy tướng giỏi nhất Đạm Thành rồi, ông ấy sẽ tới đây nhanh thôi.”
Nói tới đây, Trần Khải thoáng dừng lại, nói tiếp: “Cậu có muốn ở lại ăn tối không?” Rõ ràng là hạ lệnh đuổi khách.
Nếu đã vậy thì Tần Trạm không tiện nói thêm gì nữa. Anh gật đầu: “Tạm biệt ông Khải. Nhưng hy vọng ông đừng hối hận. Nếu ông mời tôi thì sẽ phải trả tiền đấy.”
Tần Trạm bỏ lại câu này rồi xoay người rời đi. Trần Khải nhíu mày nhìn bóng lưng Tần Trạm: “Người trẻ tuổi thời nay thật là cậy tài khinh thường, không biết khiêm tốn.”
Sau khi Tần Trạm rời đi chưa được bao lâu, Bạch Thịnh đã đến nhà họ Trần.
“Thầy Thịnh, cuối cùng thầy cũng đã đến.” Trần Khải vội nghênh đón: “Không hiểu sao bà nhà tôi lại bắt đầu nói nhảm nhí, hồi chiều tôi dẫn bà ấy đến bệnh viện một chuyến mà không khám được gì cả.”
Bạch Thịnh khẽ gật đầu, nhìn lướt qua căn nhà rồi cười nói: “Ông đừng lo lắng, chẳng qua là bị trúng tà bình thường thôi. Chờ tôi làm lễ cúng bái là được.”
Bình luận facebook