Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-421
Chương 421
Đại trưởng lão nghe thấy thế, thì không dám lên tiếng, không dám hỏi nhiều nữa, sau đó từ trong phòng lùi ra ngoài.
Trong phòng to như vậy, chỉ còn một mình phủ chủ.
Bà ấy luôn có bộ dạng lười biếng, cho dù là đứng hay là ngồi.
Mà lúc này, trong mắt bà lóe lên ánh sáng, khí tức lười biếng lúc trước biến mất không thấy, thay vào đó là khí thế khó nói nên lời.
Trên máy bay, Tần Trạm hơi nhắm mắt lại.
Nhìn anh giống như nhàn nhã, nhưng trong đầu không ngừng xoay vòng, giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Sau đó anh lấy áo choàng màu đen kia ra, nhỏ giọng nói: “Có thể thành công hay không, phải dựa vào mày rồi.”
Lúc đến phủ Dược Thần, dĩ nhiên là đêm khuya.
Nhưng phủ Dược Thần rất to không có người nào đi vào giấc ngủ, bọn họ đều đang đợi Tần Trạm.
Tần Trạm vừa mới trở về, tất cả mọi người xông tới.
“Chúc mừng Tần trưởng lão!” Bọn họ khom người chúc mừng.
Tần Trạm bất giác nhìn về phía phủ chủ, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Xem ra thực sự giống như tôi nghĩ.”
Phủ chủ liếc mắt nhìn Tần Trạm một cái, nói: “Đi theo tôi.”
Đi theo phủ chủ vào trong phủ Dược Thần, phủ chủ hỏi: “Gặp bọn họ rồi hả?”
Tần Trạm gật đầu nói: “Phủ chủ, bà yên tâm đi, tôi sẽ không khiến bà thất vọng.”
“Thất vọng sao?” Phủ chủ cười nói: “Không phải là cậu thắng rồi à?”
“Tôi không nói chuyện này.” Đôi mắt Tần Trạm nhìn chằm chằm phủ chủ.
Phủ chủ cau mày, rất lâu sau lông mày mới chậm rãi giãn ra.
“Cậu thông minh hơn tôi nghĩ nhiều.” Phủ chủ cười nói.
“Bà càng sâu không lường được hơn tôi tưởng tượng nhiều.” Tần Trạm đáp lễ.
Phủ chủ đứng dậy, bà ấy duỗi thắt lưng nói: “Đan dược chỗ ban an ninh thế nào?”
“Tối nay tôi viết phương thuốc cho bà xem.” Tần Trạm nói: “Bà dựa vào phương thuốc này luyện chế, hẳn là sẽ không xảy ra vấn đề.”
“Ừm.” Phủ chủ gật đầu đồng ý.
Ban đêm cùng ngày, Tần Trạm múa bút thành văn, viết gần chục ngàn chữ, mới viết xong phương thuốc.
Nhưng phương thuốc này không phải là toàn bộ, mà được Tần Trạm chia làm hai phần.
Một phần giao cho phủ chủ của phủ Dược Thần, một phần khác thì giấu trong phủ trưởng lão.
“Chỉ mong vĩnh viễn không cần dùng.” Tần Trạm giấu một nửa phương thuốc đi, nhỏ giọng lẩm bẩm nói.
Ngày hôm sau, Tần Trạm giao phương thuốc cho phủ chủ.
Phủ chủ không thèm nhìn một cái, đã nói: “Phương thuốc này tôi sẽ tạm giữ lấy, sẽ không giao cho ban an ninh.”
“Cảm ơn phủ chủ.” Tần Trạm nhẹ nhàng thở ra.
Hai người không mưu mà hợp, cho dù Tần Trạm giao phương thuốc này cho phủ chủ, phủ chủ cũng sẽ không đi luyện chế nó, mà đợi Tần Trạm tự mình ra tay.
Rất nhanh, Tần Trạm rời khỏi phủ Dược Thần.
Hiệp hội võ đạo thủ đô, ông cụ Tô và quản gia của nhà họ Tô đang ngồi trong phòng họp.
“Ông cụ Tô, ông cảm thấy chủ ý này của tôi thế nào?” Thương Trụ cười tít mắt nói: “Một khi chuyện này thành, Tần Trạm sẽ phải chết không thể nghi ngờ! Đến khi đó cho dù là Diệp Thiên Vọng cũng không thể nói gì!”
Ông cụ Tô xoa trán, nói: “Tôi không muốn chậm trễ quá nhiều thời gian với một tiểu bối. Không phải hiệp hội võ đạo thủ đô có đại võ tông sao, phái người đi giết cậu ta.”
Thương Trụ nghe thấy thế, không khỏi cười mỉa nói: “Hiệp hội võ đạo thủ đô đúng là có đại võ tông, nhưng mà ông cũng biết rồi đấy, đại võ tông có ý nghĩa gì, không phải có thể dễ dàng sử dụng. Huống chi cả hiệp hội võ đạo cũng không có mấy đại võ tông.”
“Những tên võ phu này thật phiền phức.” Trong giọng nói của ông cụ Tô tràn ngập khinh bỉ, không thèm che giấu chút nào.
Thư ký Trịnh ở bên cạnh có chút khó chịu nói: “Ông cụ Tô, nhà họ Tô các ông có tiền như thế, sao không đi mời một đại võ tông, trực tiếp giết Tần Trạm đi? Chỉ cần các ông cho nhiều tiền, tôi tin đại võ tông sẽ nguyện ý ra tay vì các ông.”
Ông cụ Tô liếc mắt nhìn anh ta, hừ lạnh nói: “Tốn mấy trăm tỷ hoặc mấy ngàn tỷ mua một cái đầu người, loại mua bán lỗ vốn này, tôi sẽ làm sao?”
Xét đến cùng, dù sao ông cụ Tô này cũng là thương nhân, đối với ông ta mà nói, mọi chuyện đều có thể dùng giá trị cân nhắc.
Thư ký Trịnh quái gở nói: “Ông nói đúng, vẫn nên dùng hiệp hội võ đạo chúng tôi mà không tốn tiền tiện hơn.”
Ông cụ Tô lạnh giọng nói: “Cậu đang châm chọc tôi sao?”
“Không dám, tôi cũng không có can đảm đó.” Tuy ngoài miệng thư ký Trịnh nói như vậy, nhưng trong lòng vô cùng khinh bỉ.
“Ông cụ Tô, ông yên tâm đi, lần này kế hoạch của chúng tôi vô cùng hoàn mỹ, chỉ cần Tần Trạm dám xuất hiện, chúng tôi nhất định sẽ bắt cậu ta!” Thương Trụ mở miệng hòa giải.
Ông cụ Tô có chút không kiên nhẫn nói: “Được, tôi hi vọng có thể mau chóng nhìn thấy kết quả.
“Không thành vấn đề.” Thương Trụ vội vàng chắp tay đồng ý.
Sau khi rời khỏi hiệp hội võ đạo thủ đô, ông cụ Tô cau mày nói: “Có phải Tần Trạm còn có Tần Môn gì hay không?”
“Đúng vậy, ông chủ.” Quản gia ở bên cạnh khom người nói.
Ông cụ Tô xua tay nói: “Mau chóng xử lý đi”
“Dạ, ông chủ.” Quản gia gật đầu nói.
Cùng ngày, Tân Môn nghênh đón vài đám người.
Làn sóng đầu tiên đến từ hiệp hội võ đạo, tiến hành kiểm tra đối với Tần Môn, rõ ràng là ít đi nửa người.
Làn sóng thứ hai, là đến từ thế gia võ đạo tạo áp lực, còn cưỡng ép dụ dỗ, Tần Môn lại tổn thất một phần ba lượng người.
Tần Môn đau khổ cay đắng mới kéo lên được, bị vài ba câu của ông cụ Tô mà hoàn toàn tan rã.
Trong nhà, Tần Trạm yêu thương sờ đầu Hỏa Hồ.
Hỏa Hồ cũng rất thân thiết cọ vào cánh tay Tân Trạm.
“Nào, cắn tao một cái thử xem.” Tân Trạm kéo Hỏa Hồ nói.
Hỏa Hồ dùng lực lắc đầu, bộ dạng từ chổi.
Tần Trạm cười nói: “Không sao, cắn tao bị thương tao không trách mày, còn khen thưởng mày ăn no nê, thế nào?”
Lúc này Hỏa Hồ mới thỏa hiệp, nó liếm cái miệng lông lá xù xì, phập” một tiếng cắn lên cánh tay Tần Trạm.
Răng của Hỏa Hồ dùng lực cắn lên thân thể Tần Trạm, phát ra âm thanh “keng thật to.
Cúi đầu nhìn, chỉ thấy trên cánh tay của Tần Trạm vừa vặn chỉ để lại vết máu to cỡ lỗ kim.
Hỏa Hồ trợn to đôi mắt tròn vo, rõ ràng là ngây ngẩn cả người.
Vẻ mặt nó không phục, lại nhào lên cắn một cái.
Nhưng mà lần này vẫn có kết quả như thết “Không tệ, không tệ.” Tân Trạm rất hài lòng, răng Hỏa Hồ vô cùng sắc bén, cho dù là yêu thú cấp bậc võ tông đều có thể dễ dàng xé nát!
Nhưng lúc này lại không có cách nào làm gì được Tần Trạm! Đủ để nói nên thân thể Tần Trạm mạnh cỡ nào.
“Thân thể này của mình, có lẽ xem như là đại võ tông, không thể phá vỡ.”
Tần Trạm nghĩ thầm trong lòng.
Đương nhiên, thủ đoạn của đại võ tông còn nhiều, muốn giết Tân Trạm, vấn là chuyện dễ dàng.
Lúc này bỗng nhiên bên ngoài nhà có tiếng gõ cửa.
Tần Trạm nhướng mày, lập tức mở thân thức ra.
Chỉ thấy ngoài cửa có hai người đàn ông mặc âu phục, hai người kia đều là võ giả.
“Ai thế.” Phương Hiểu Điệp thấy Tầ Trạm chậm chạp không mở cửa, vẻ mặt không vui đi tới cửa.
Vừa mới mở cửa ra, hai người đàn ông mặc đồ đen lập tức đưa cho Phương Hiểu Điệp một thiệp mời.
“Hiệp hội võ đạo thủ đô mời môn chủ của Tần Môn tham dự đại hội trăm tông.” Vẻ mặt hai người mặc đồ đen này không đổi nói.
Đại trưởng lão nghe thấy thế, thì không dám lên tiếng, không dám hỏi nhiều nữa, sau đó từ trong phòng lùi ra ngoài.
Trong phòng to như vậy, chỉ còn một mình phủ chủ.
Bà ấy luôn có bộ dạng lười biếng, cho dù là đứng hay là ngồi.
Mà lúc này, trong mắt bà lóe lên ánh sáng, khí tức lười biếng lúc trước biến mất không thấy, thay vào đó là khí thế khó nói nên lời.
Trên máy bay, Tần Trạm hơi nhắm mắt lại.
Nhìn anh giống như nhàn nhã, nhưng trong đầu không ngừng xoay vòng, giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Sau đó anh lấy áo choàng màu đen kia ra, nhỏ giọng nói: “Có thể thành công hay không, phải dựa vào mày rồi.”
Lúc đến phủ Dược Thần, dĩ nhiên là đêm khuya.
Nhưng phủ Dược Thần rất to không có người nào đi vào giấc ngủ, bọn họ đều đang đợi Tần Trạm.
Tần Trạm vừa mới trở về, tất cả mọi người xông tới.
“Chúc mừng Tần trưởng lão!” Bọn họ khom người chúc mừng.
Tần Trạm bất giác nhìn về phía phủ chủ, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Xem ra thực sự giống như tôi nghĩ.”
Phủ chủ liếc mắt nhìn Tần Trạm một cái, nói: “Đi theo tôi.”
Đi theo phủ chủ vào trong phủ Dược Thần, phủ chủ hỏi: “Gặp bọn họ rồi hả?”
Tần Trạm gật đầu nói: “Phủ chủ, bà yên tâm đi, tôi sẽ không khiến bà thất vọng.”
“Thất vọng sao?” Phủ chủ cười nói: “Không phải là cậu thắng rồi à?”
“Tôi không nói chuyện này.” Đôi mắt Tần Trạm nhìn chằm chằm phủ chủ.
Phủ chủ cau mày, rất lâu sau lông mày mới chậm rãi giãn ra.
“Cậu thông minh hơn tôi nghĩ nhiều.” Phủ chủ cười nói.
“Bà càng sâu không lường được hơn tôi tưởng tượng nhiều.” Tần Trạm đáp lễ.
Phủ chủ đứng dậy, bà ấy duỗi thắt lưng nói: “Đan dược chỗ ban an ninh thế nào?”
“Tối nay tôi viết phương thuốc cho bà xem.” Tần Trạm nói: “Bà dựa vào phương thuốc này luyện chế, hẳn là sẽ không xảy ra vấn đề.”
“Ừm.” Phủ chủ gật đầu đồng ý.
Ban đêm cùng ngày, Tần Trạm múa bút thành văn, viết gần chục ngàn chữ, mới viết xong phương thuốc.
Nhưng phương thuốc này không phải là toàn bộ, mà được Tần Trạm chia làm hai phần.
Một phần giao cho phủ chủ của phủ Dược Thần, một phần khác thì giấu trong phủ trưởng lão.
“Chỉ mong vĩnh viễn không cần dùng.” Tần Trạm giấu một nửa phương thuốc đi, nhỏ giọng lẩm bẩm nói.
Ngày hôm sau, Tần Trạm giao phương thuốc cho phủ chủ.
Phủ chủ không thèm nhìn một cái, đã nói: “Phương thuốc này tôi sẽ tạm giữ lấy, sẽ không giao cho ban an ninh.”
“Cảm ơn phủ chủ.” Tần Trạm nhẹ nhàng thở ra.
Hai người không mưu mà hợp, cho dù Tần Trạm giao phương thuốc này cho phủ chủ, phủ chủ cũng sẽ không đi luyện chế nó, mà đợi Tần Trạm tự mình ra tay.
Rất nhanh, Tần Trạm rời khỏi phủ Dược Thần.
Hiệp hội võ đạo thủ đô, ông cụ Tô và quản gia của nhà họ Tô đang ngồi trong phòng họp.
“Ông cụ Tô, ông cảm thấy chủ ý này của tôi thế nào?” Thương Trụ cười tít mắt nói: “Một khi chuyện này thành, Tần Trạm sẽ phải chết không thể nghi ngờ! Đến khi đó cho dù là Diệp Thiên Vọng cũng không thể nói gì!”
Ông cụ Tô xoa trán, nói: “Tôi không muốn chậm trễ quá nhiều thời gian với một tiểu bối. Không phải hiệp hội võ đạo thủ đô có đại võ tông sao, phái người đi giết cậu ta.”
Thương Trụ nghe thấy thế, không khỏi cười mỉa nói: “Hiệp hội võ đạo thủ đô đúng là có đại võ tông, nhưng mà ông cũng biết rồi đấy, đại võ tông có ý nghĩa gì, không phải có thể dễ dàng sử dụng. Huống chi cả hiệp hội võ đạo cũng không có mấy đại võ tông.”
“Những tên võ phu này thật phiền phức.” Trong giọng nói của ông cụ Tô tràn ngập khinh bỉ, không thèm che giấu chút nào.
Thư ký Trịnh ở bên cạnh có chút khó chịu nói: “Ông cụ Tô, nhà họ Tô các ông có tiền như thế, sao không đi mời một đại võ tông, trực tiếp giết Tần Trạm đi? Chỉ cần các ông cho nhiều tiền, tôi tin đại võ tông sẽ nguyện ý ra tay vì các ông.”
Ông cụ Tô liếc mắt nhìn anh ta, hừ lạnh nói: “Tốn mấy trăm tỷ hoặc mấy ngàn tỷ mua một cái đầu người, loại mua bán lỗ vốn này, tôi sẽ làm sao?”
Xét đến cùng, dù sao ông cụ Tô này cũng là thương nhân, đối với ông ta mà nói, mọi chuyện đều có thể dùng giá trị cân nhắc.
Thư ký Trịnh quái gở nói: “Ông nói đúng, vẫn nên dùng hiệp hội võ đạo chúng tôi mà không tốn tiền tiện hơn.”
Ông cụ Tô lạnh giọng nói: “Cậu đang châm chọc tôi sao?”
“Không dám, tôi cũng không có can đảm đó.” Tuy ngoài miệng thư ký Trịnh nói như vậy, nhưng trong lòng vô cùng khinh bỉ.
“Ông cụ Tô, ông yên tâm đi, lần này kế hoạch của chúng tôi vô cùng hoàn mỹ, chỉ cần Tần Trạm dám xuất hiện, chúng tôi nhất định sẽ bắt cậu ta!” Thương Trụ mở miệng hòa giải.
Ông cụ Tô có chút không kiên nhẫn nói: “Được, tôi hi vọng có thể mau chóng nhìn thấy kết quả.
“Không thành vấn đề.” Thương Trụ vội vàng chắp tay đồng ý.
Sau khi rời khỏi hiệp hội võ đạo thủ đô, ông cụ Tô cau mày nói: “Có phải Tần Trạm còn có Tần Môn gì hay không?”
“Đúng vậy, ông chủ.” Quản gia ở bên cạnh khom người nói.
Ông cụ Tô xua tay nói: “Mau chóng xử lý đi”
“Dạ, ông chủ.” Quản gia gật đầu nói.
Cùng ngày, Tân Môn nghênh đón vài đám người.
Làn sóng đầu tiên đến từ hiệp hội võ đạo, tiến hành kiểm tra đối với Tần Môn, rõ ràng là ít đi nửa người.
Làn sóng thứ hai, là đến từ thế gia võ đạo tạo áp lực, còn cưỡng ép dụ dỗ, Tần Môn lại tổn thất một phần ba lượng người.
Tần Môn đau khổ cay đắng mới kéo lên được, bị vài ba câu của ông cụ Tô mà hoàn toàn tan rã.
Trong nhà, Tần Trạm yêu thương sờ đầu Hỏa Hồ.
Hỏa Hồ cũng rất thân thiết cọ vào cánh tay Tân Trạm.
“Nào, cắn tao một cái thử xem.” Tân Trạm kéo Hỏa Hồ nói.
Hỏa Hồ dùng lực lắc đầu, bộ dạng từ chổi.
Tần Trạm cười nói: “Không sao, cắn tao bị thương tao không trách mày, còn khen thưởng mày ăn no nê, thế nào?”
Lúc này Hỏa Hồ mới thỏa hiệp, nó liếm cái miệng lông lá xù xì, phập” một tiếng cắn lên cánh tay Tần Trạm.
Răng của Hỏa Hồ dùng lực cắn lên thân thể Tần Trạm, phát ra âm thanh “keng thật to.
Cúi đầu nhìn, chỉ thấy trên cánh tay của Tần Trạm vừa vặn chỉ để lại vết máu to cỡ lỗ kim.
Hỏa Hồ trợn to đôi mắt tròn vo, rõ ràng là ngây ngẩn cả người.
Vẻ mặt nó không phục, lại nhào lên cắn một cái.
Nhưng mà lần này vẫn có kết quả như thết “Không tệ, không tệ.” Tân Trạm rất hài lòng, răng Hỏa Hồ vô cùng sắc bén, cho dù là yêu thú cấp bậc võ tông đều có thể dễ dàng xé nát!
Nhưng lúc này lại không có cách nào làm gì được Tần Trạm! Đủ để nói nên thân thể Tần Trạm mạnh cỡ nào.
“Thân thể này của mình, có lẽ xem như là đại võ tông, không thể phá vỡ.”
Tần Trạm nghĩ thầm trong lòng.
Đương nhiên, thủ đoạn của đại võ tông còn nhiều, muốn giết Tân Trạm, vấn là chuyện dễ dàng.
Lúc này bỗng nhiên bên ngoài nhà có tiếng gõ cửa.
Tần Trạm nhướng mày, lập tức mở thân thức ra.
Chỉ thấy ngoài cửa có hai người đàn ông mặc âu phục, hai người kia đều là võ giả.
“Ai thế.” Phương Hiểu Điệp thấy Tầ Trạm chậm chạp không mở cửa, vẻ mặt không vui đi tới cửa.
Vừa mới mở cửa ra, hai người đàn ông mặc đồ đen lập tức đưa cho Phương Hiểu Điệp một thiệp mời.
“Hiệp hội võ đạo thủ đô mời môn chủ của Tần Môn tham dự đại hội trăm tông.” Vẻ mặt hai người mặc đồ đen này không đổi nói.