Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-632
Chương 632
“Xong rồi, lần này nhất định là thua rồi.”
Phương Hiểu Điệp hoàn toàn không nhìn thấy rõ mọi thứ ngoài cửa sổ, chỉ cảm giác được mình đang bị hoa mắt. Rồi sau đó, tốc độ xe đột nhiên giảm xuống.
Tân Trạm khôi phục được tốc độ của xe về trạng thái bình thường. “Chúng ta đang ở đâu vậy?” Phương Hiểu Điệp mơ hồ nhìn quanh bốn phía.
Nơi này dường như không phải là đường đua. “Đã sớm đi qua vạch đích từ lâu rồi.”
Tần Trạm nói: “Đây là đường về nhà “Vậy chúng ta thắng rồi sao?” Phương Hiểu Điệp có chút mơ hồ.
Ở bên kia, Diêm Khoan vốn đang trơ mắt nhìn Tân Trạm lái xe, ánh mắt chợt lóe lên. Nhưng anh ta cũng không có dấu hiệu dừng lại, chẳng mấy chốc lại biến mất khỏi tầm mắt. “Lão đại, tình huống này là sao vậy?” Mấy tên đàn em đều ngẩn người ra. Người thắng cuộc sẽ giành được bảy mươi tỷ đồng. Tần
Trạm này không cần tiền sao? “Anh ta không cần tiền của tôi.” Diệm Khoan thở dài nói: “Thậm chí, anh ta vốn có thể không cần quan tâm đến thắng thua của cuộc đua này. Bởi vì anh ta biết, mình không thể nào thua cuộc được “Từ đầu đến cuối, anh ta chưa từng coi chúng ta ra gì cả. “Tôi thua, nhưng mà cũng là thua trong cam tâm tình nguyện”
“Các anh em, đây mới thật sự là Xe thân”
Ánh mắt Diêm Khoan nóng rực: “Không màng danh lợi, không bị ngoại vật lung lay. Cảnh giới như vậy đã hoàn ta vượt xa bọn tôi. Hôm nay, Diêm Khoan tôi có thể tận mắt nhìn thấy phong thái của Xe thần, chết cũng không hối tiếc nữa rồi.”
Giờ khắc này, bóng dáng của Tần Trạm đã khắc sâu trong tâm trí của anh ta.
Những tên đàn em cũng gặp phải một chấn động mạnh.
Nghĩ lại một chút, biểu hiện của Tân Trạm chính xác là phong thái như mây trôi hững hờ trên trời, như giếng cổ không sóng nhưng lại vô cùng tự tin, không hề liều lĩnh. “Nhưng xe thân không cần, Diêm Khoan tôi cũng không thể ép đưa. Đồ đã thua vào tay người khác, Diêm Khoan tôi cũng không thể nào cầm ngược trở lại được.
Diêm Khoan cần răng, lập tức chui vào một chiếc xe, chạy vut di. “Cậu hai, cậu lái chậm một chút thôi.” Một người đàn ông cao to vạm vỡ cũng vội vàng chui vào trong xe, sợ cậu chủ của mình xảy ra vấn đề. “Xe thần, anh cứ chờ tôi đấy.” Diệm Khoan nhấn chân ga, chiếc xe thể thao đột nhiên lao vụt về hướng của Tân Trạm. Bóng đêm bao trùm, bên ngoài cửa xe ngày càng tối hơn.
Dọc đường đi, đến tận bây giờ, Phương Hiểu Điệp vẫn chưa cảm thấy quen thuộc. Nhìn Tân Trạm lái xe nhanh như gió lốc, cô nhóc mới cảm nhận được cái danh hiệu tay đua của chị gái cô nhóc trước đó. giống như là một sự sỉ nhục vậy.
Dù sao thì lúc Tần Trạm tăng tốc độ, cô nhóc bị dọa đến nỗi ngu cả người. “Gọi điện thoại sao?” Thấy Phương Hiếu Điệp hơi sững người, Tần Trạm hỏi. “Ừ, em đã bảo Phương Khải Phong sắp xếp người lái xe đưa em về nhà rồi.” Phương Hiểu Điệp nói. “Sau này, em không được phép đi đua xe nữa, biết chưa?” nói. “Sau này em sẽ không đi nữa.” Phương Hiểu Điệp có hơi uất ức.
Còn nói cô nhóc sao, không phải anh cũng đang phi như bay đấy à? “Anh đưa em đi đâu đấy?” Phương Hiểu Điệp đột nhiên hiểu kỳ nói. “Tới Tân Môn một Em giúp anh bận rộn một “Làm xong có thưởng không?” Phương Hiểu Điệp hỏi. “Còn phải xem biểu hiện của em.” Tần Trạm suy nghĩ một chút.
Nếu như Phương Hiểu Điệp thật sự có cách có thể khiến cho ba mẹ vui vẻ lên, cuộc sống phong phú hơn chút thì thưởng cho cô nhóc một xíu cũng chẳng vấn đề gì. “Hóa ra là bác gái. Để em nghĩ một chút Biết cầu của Tần Trạm, Phương Hiểu Điệp bắt đầu nghiêm túc hỏi.
Nhưng Tân Trạm lại nhíu chân mày, dần dần giảm tốc. “Sao thế?” Phương Hiểu Điệp cũng phát hiện ra có điều gì đó không đúng. “Em có cảm thấy là quá yên tĩnh rồi hay không?” thật có hơi yên tĩnh, không còn nghe thấy tiếng côn trùng kêu nữa” Phương Hiểu Điệp nói.
Sắc mặt Tân Trạm cũng hơi ngưng lại, áp một lá bùa vào trong cơ thể Phương Hiểu Điệp. “Nhớ là chút nữa không được chạy lung tung đâu
Tần Trạm dứt khoát dừng xe ở ven đường, hai người đều xuống xe.
Màn đêm ngày càng sâu thẳm, sương mù giăng kín bốn phía, thoắt ẩn thoắt hiện, như có như
Thần thức của Tần Trạm tản ra, quét đi khắp bốn phía xung quanh.
Sau đó, anh kinh ngạc phát hiện ra thần thức của mình bị ngăn cản lại bởi sương mù, bị hạn chế trong giới hạn một trăm “Tần Trạm, em hơi sợ. Phương Hiểu Điệp nhìn không gian mét. hoang vắng xung quanh, sương mù giăng lối. Cô kéo tay Tân
Tram.
Lúc này, phía sau hai người chợt vang lên tiếng động cơ xe chạy từ xa dân dẫn đến gần. “Anh Tram.”
Diêm Khoan nhìn thấy Tân Trạm đứng ở ven đường, cũng xuống xe, kích động chạy tới. “Đây là tiền mà tôi đã thua cuộc. Tất cả đều nằm trong tấm thẻ ATM này.”
Tần Trạm nhìn Diêm Khoan có chút kinh ngạc. Vốn dĩ mình không định lấy tiền, thế nhưng đối phương lại đuổi theo đến tận đây để đưa tiền.
Xem ra tên nhóc này vẫn không có thuốc chữa như vậy. “Anh Trạm, tôi muốn hỏi một chút, tôi có thể theo anh học đua xe được không? Bao nhiêu tiền cũng được.” Diêm Khoan kích động nói.
Tân Trạm lắc đầu một cái, nhìn sương mù bốn phía tỏa ra càng ngày càng dày đặc rồi dẫn dẫn áp sát bọn họ. “Cậu tới không đúng lúc rồi. “Hả?” Diêm Khoan hơi sững sở. “Cậu chủ” Vệ sĩ của Diêm Khoan cũng ý thức được có điều gì đó không đúng, vội vàng đi tới bên cạnh anh ta.
Nhưng đúng lúc này, xung quanh bốn phía vang lên từng tràng âm thanh quỷ dị.
Trong màn sương mù dày đặc lại xuất hiện những khuôn mặt người vô cùng kinh khủng. “Có quỷ” Diêm Khoan sợ hãi đến nỗi toàn thân run rẩy. “Chú Trương, chuyện gì đang xảy ra vậy?”
“Xin hỏi là ai đang cai quản ở đây? Tôi là người của nhà họ ở Thủ đô, hy vọng các hạ có thể để cho chúng tôi rời khỏi Chủ Trương lấy can đảm bước lên một bước, nói vọng vào đây. trong màn sương dày không có ai trả lời, chủ Trương đang định lên tiếng lần nữa.
Cả một màn sương mù dày đặc kia đột nhiên rung lên, biến thành hình dáng của một con sư tử to lớn, nhào về phía chủ Trương rồi cần một cái
Trạm đẩy ông ta qua một bên.
Chiếc miệng khổng lồ của con sư tử to lớn kia vừa rơi xuống, lập tức nuốt chửng Tân “A! Xe, Xe thần bị ăn rồi.”
Diêm Khoan ngã “bịch” xuống đất, chân tay tê liệt, trán chảy đầy mồ hôi. giả thần giả quỷ ở đây vậy? Ra đây cho tôi?”
Mặt chủ Trương cũng vô cùng tức giận, ông ta tu vi của mình lên mức tối đa. “Ha ha, đối phó với mấy người cũng chẳng cần phải giả giả
Lúc này, một âm thanh vang lên từ trong màn sương mù. Sau đó, một bóng người màu đen chậm rãi đi ra từ trong đó. “Là Diêm Khoan nhìn người đàn ông mặc áo đen trước mặt, có chút ngẩn ra.
Người này chính là người thanh niên đeo kính râm mà mình thuê mà “Không sai, anh không ngờ được đúng không. Người thanh niên đeo kính râm cười lạnh nói. “Tôi đã sớm thấy cậu có gì đó không đúng rồi. Cậu định làm gì cậu chủ nhà tôi Trương hừ nhẹ một tiếng, mặt đây cảnh giác. “Cứ bình tĩnh, mấy người không cần phải vội vàng như Người thanh niên đeo kính râm cười nói: “Thật ra thì mục tiêu của tôi căn bản không phải là thằng nhóc ngốc nghếch kia, mà là cô
Người thanh niên đeo kính râm chỉ vào Phương Hiểu Điệp. “Tôi sao? Nhưng tôi không quen biết anh Phương Hiểu Diep hoi sung so.
Người thanh niên đeo kính râm lộ ra vẻ mặt tàn nhẫn, cười gần nói: “Cô thật sự là không quen tôi sao? Sư phụ với tôi ấn trọng như núi, nhưng ba cô chỉ vì luyện hóa cho một người phàm mà truy lùng ông ấy, cuối cùng còn bị xử tử. “Thù oàn này không đội trời chung. Cho nên, tôi thế, nhất định phải tự tay giết chết cô, phải khiến cho ba cô đau đớn đến nỗi không muốn sống nữa. “Cho nên ông mới tiếp cận tôi vì Phương Hiểu Điệp thôi à” Diêm Khoan trợn tròn mắt. “Không sai, chỉ trách anh quá ngu xuẩn mà thôi. Vốn dĩ tôi còn định để anh thu phục được Phương Hiểu Điệp, sau đó mượn tay anh giết chết cô ta. Nhưng không ngờ rằng tên cao thủ kia đột nhiên xuất hiện, phá hỏng kế hoạch của tôi. Nhưng mà không sao, anh ta cũng bị con ác quỷ của tôi nuốt chửng rồi.”
Người thanh niên đeo kính râm cười lạnh nói: “Tốt lắm, không nói nhiều lời thừa thải nữa, đi chết đi.
Vừa nói xong, anh ta lập tức khống chế ác quỷ nhào về hướng Phương Hiểu Điệp
“Xong rồi, lần này nhất định là thua rồi.”
Phương Hiểu Điệp hoàn toàn không nhìn thấy rõ mọi thứ ngoài cửa sổ, chỉ cảm giác được mình đang bị hoa mắt. Rồi sau đó, tốc độ xe đột nhiên giảm xuống.
Tân Trạm khôi phục được tốc độ của xe về trạng thái bình thường. “Chúng ta đang ở đâu vậy?” Phương Hiểu Điệp mơ hồ nhìn quanh bốn phía.
Nơi này dường như không phải là đường đua. “Đã sớm đi qua vạch đích từ lâu rồi.”
Tần Trạm nói: “Đây là đường về nhà “Vậy chúng ta thắng rồi sao?” Phương Hiểu Điệp có chút mơ hồ.
Ở bên kia, Diêm Khoan vốn đang trơ mắt nhìn Tân Trạm lái xe, ánh mắt chợt lóe lên. Nhưng anh ta cũng không có dấu hiệu dừng lại, chẳng mấy chốc lại biến mất khỏi tầm mắt. “Lão đại, tình huống này là sao vậy?” Mấy tên đàn em đều ngẩn người ra. Người thắng cuộc sẽ giành được bảy mươi tỷ đồng. Tần
Trạm này không cần tiền sao? “Anh ta không cần tiền của tôi.” Diệm Khoan thở dài nói: “Thậm chí, anh ta vốn có thể không cần quan tâm đến thắng thua của cuộc đua này. Bởi vì anh ta biết, mình không thể nào thua cuộc được “Từ đầu đến cuối, anh ta chưa từng coi chúng ta ra gì cả. “Tôi thua, nhưng mà cũng là thua trong cam tâm tình nguyện”
“Các anh em, đây mới thật sự là Xe thân”
Ánh mắt Diêm Khoan nóng rực: “Không màng danh lợi, không bị ngoại vật lung lay. Cảnh giới như vậy đã hoàn ta vượt xa bọn tôi. Hôm nay, Diêm Khoan tôi có thể tận mắt nhìn thấy phong thái của Xe thần, chết cũng không hối tiếc nữa rồi.”
Giờ khắc này, bóng dáng của Tần Trạm đã khắc sâu trong tâm trí của anh ta.
Những tên đàn em cũng gặp phải một chấn động mạnh.
Nghĩ lại một chút, biểu hiện của Tân Trạm chính xác là phong thái như mây trôi hững hờ trên trời, như giếng cổ không sóng nhưng lại vô cùng tự tin, không hề liều lĩnh. “Nhưng xe thân không cần, Diêm Khoan tôi cũng không thể ép đưa. Đồ đã thua vào tay người khác, Diêm Khoan tôi cũng không thể nào cầm ngược trở lại được.
Diêm Khoan cần răng, lập tức chui vào một chiếc xe, chạy vut di. “Cậu hai, cậu lái chậm một chút thôi.” Một người đàn ông cao to vạm vỡ cũng vội vàng chui vào trong xe, sợ cậu chủ của mình xảy ra vấn đề. “Xe thần, anh cứ chờ tôi đấy.” Diệm Khoan nhấn chân ga, chiếc xe thể thao đột nhiên lao vụt về hướng của Tân Trạm. Bóng đêm bao trùm, bên ngoài cửa xe ngày càng tối hơn.
Dọc đường đi, đến tận bây giờ, Phương Hiểu Điệp vẫn chưa cảm thấy quen thuộc. Nhìn Tân Trạm lái xe nhanh như gió lốc, cô nhóc mới cảm nhận được cái danh hiệu tay đua của chị gái cô nhóc trước đó. giống như là một sự sỉ nhục vậy.
Dù sao thì lúc Tần Trạm tăng tốc độ, cô nhóc bị dọa đến nỗi ngu cả người. “Gọi điện thoại sao?” Thấy Phương Hiếu Điệp hơi sững người, Tần Trạm hỏi. “Ừ, em đã bảo Phương Khải Phong sắp xếp người lái xe đưa em về nhà rồi.” Phương Hiểu Điệp nói. “Sau này, em không được phép đi đua xe nữa, biết chưa?” nói. “Sau này em sẽ không đi nữa.” Phương Hiểu Điệp có hơi uất ức.
Còn nói cô nhóc sao, không phải anh cũng đang phi như bay đấy à? “Anh đưa em đi đâu đấy?” Phương Hiểu Điệp đột nhiên hiểu kỳ nói. “Tới Tân Môn một Em giúp anh bận rộn một “Làm xong có thưởng không?” Phương Hiểu Điệp hỏi. “Còn phải xem biểu hiện của em.” Tần Trạm suy nghĩ một chút.
Nếu như Phương Hiểu Điệp thật sự có cách có thể khiến cho ba mẹ vui vẻ lên, cuộc sống phong phú hơn chút thì thưởng cho cô nhóc một xíu cũng chẳng vấn đề gì. “Hóa ra là bác gái. Để em nghĩ một chút Biết cầu của Tần Trạm, Phương Hiểu Điệp bắt đầu nghiêm túc hỏi.
Nhưng Tân Trạm lại nhíu chân mày, dần dần giảm tốc. “Sao thế?” Phương Hiểu Điệp cũng phát hiện ra có điều gì đó không đúng. “Em có cảm thấy là quá yên tĩnh rồi hay không?” thật có hơi yên tĩnh, không còn nghe thấy tiếng côn trùng kêu nữa” Phương Hiểu Điệp nói.
Sắc mặt Tân Trạm cũng hơi ngưng lại, áp một lá bùa vào trong cơ thể Phương Hiểu Điệp. “Nhớ là chút nữa không được chạy lung tung đâu
Tần Trạm dứt khoát dừng xe ở ven đường, hai người đều xuống xe.
Màn đêm ngày càng sâu thẳm, sương mù giăng kín bốn phía, thoắt ẩn thoắt hiện, như có như
Thần thức của Tần Trạm tản ra, quét đi khắp bốn phía xung quanh.
Sau đó, anh kinh ngạc phát hiện ra thần thức của mình bị ngăn cản lại bởi sương mù, bị hạn chế trong giới hạn một trăm “Tần Trạm, em hơi sợ. Phương Hiểu Điệp nhìn không gian mét. hoang vắng xung quanh, sương mù giăng lối. Cô kéo tay Tân
Tram.
Lúc này, phía sau hai người chợt vang lên tiếng động cơ xe chạy từ xa dân dẫn đến gần. “Anh Tram.”
Diêm Khoan nhìn thấy Tân Trạm đứng ở ven đường, cũng xuống xe, kích động chạy tới. “Đây là tiền mà tôi đã thua cuộc. Tất cả đều nằm trong tấm thẻ ATM này.”
Tần Trạm nhìn Diêm Khoan có chút kinh ngạc. Vốn dĩ mình không định lấy tiền, thế nhưng đối phương lại đuổi theo đến tận đây để đưa tiền.
Xem ra tên nhóc này vẫn không có thuốc chữa như vậy. “Anh Trạm, tôi muốn hỏi một chút, tôi có thể theo anh học đua xe được không? Bao nhiêu tiền cũng được.” Diêm Khoan kích động nói.
Tân Trạm lắc đầu một cái, nhìn sương mù bốn phía tỏa ra càng ngày càng dày đặc rồi dẫn dẫn áp sát bọn họ. “Cậu tới không đúng lúc rồi. “Hả?” Diêm Khoan hơi sững sở. “Cậu chủ” Vệ sĩ của Diêm Khoan cũng ý thức được có điều gì đó không đúng, vội vàng đi tới bên cạnh anh ta.
Nhưng đúng lúc này, xung quanh bốn phía vang lên từng tràng âm thanh quỷ dị.
Trong màn sương mù dày đặc lại xuất hiện những khuôn mặt người vô cùng kinh khủng. “Có quỷ” Diêm Khoan sợ hãi đến nỗi toàn thân run rẩy. “Chú Trương, chuyện gì đang xảy ra vậy?”
“Xin hỏi là ai đang cai quản ở đây? Tôi là người của nhà họ ở Thủ đô, hy vọng các hạ có thể để cho chúng tôi rời khỏi Chủ Trương lấy can đảm bước lên một bước, nói vọng vào đây. trong màn sương dày không có ai trả lời, chủ Trương đang định lên tiếng lần nữa.
Cả một màn sương mù dày đặc kia đột nhiên rung lên, biến thành hình dáng của một con sư tử to lớn, nhào về phía chủ Trương rồi cần một cái
Trạm đẩy ông ta qua một bên.
Chiếc miệng khổng lồ của con sư tử to lớn kia vừa rơi xuống, lập tức nuốt chửng Tân “A! Xe, Xe thần bị ăn rồi.”
Diêm Khoan ngã “bịch” xuống đất, chân tay tê liệt, trán chảy đầy mồ hôi. giả thần giả quỷ ở đây vậy? Ra đây cho tôi?”
Mặt chủ Trương cũng vô cùng tức giận, ông ta tu vi của mình lên mức tối đa. “Ha ha, đối phó với mấy người cũng chẳng cần phải giả giả
Lúc này, một âm thanh vang lên từ trong màn sương mù. Sau đó, một bóng người màu đen chậm rãi đi ra từ trong đó. “Là Diêm Khoan nhìn người đàn ông mặc áo đen trước mặt, có chút ngẩn ra.
Người này chính là người thanh niên đeo kính râm mà mình thuê mà “Không sai, anh không ngờ được đúng không. Người thanh niên đeo kính râm cười lạnh nói. “Tôi đã sớm thấy cậu có gì đó không đúng rồi. Cậu định làm gì cậu chủ nhà tôi Trương hừ nhẹ một tiếng, mặt đây cảnh giác. “Cứ bình tĩnh, mấy người không cần phải vội vàng như Người thanh niên đeo kính râm cười nói: “Thật ra thì mục tiêu của tôi căn bản không phải là thằng nhóc ngốc nghếch kia, mà là cô
Người thanh niên đeo kính râm chỉ vào Phương Hiểu Điệp. “Tôi sao? Nhưng tôi không quen biết anh Phương Hiểu Diep hoi sung so.
Người thanh niên đeo kính râm lộ ra vẻ mặt tàn nhẫn, cười gần nói: “Cô thật sự là không quen tôi sao? Sư phụ với tôi ấn trọng như núi, nhưng ba cô chỉ vì luyện hóa cho một người phàm mà truy lùng ông ấy, cuối cùng còn bị xử tử. “Thù oàn này không đội trời chung. Cho nên, tôi thế, nhất định phải tự tay giết chết cô, phải khiến cho ba cô đau đớn đến nỗi không muốn sống nữa. “Cho nên ông mới tiếp cận tôi vì Phương Hiểu Điệp thôi à” Diêm Khoan trợn tròn mắt. “Không sai, chỉ trách anh quá ngu xuẩn mà thôi. Vốn dĩ tôi còn định để anh thu phục được Phương Hiểu Điệp, sau đó mượn tay anh giết chết cô ta. Nhưng không ngờ rằng tên cao thủ kia đột nhiên xuất hiện, phá hỏng kế hoạch của tôi. Nhưng mà không sao, anh ta cũng bị con ác quỷ của tôi nuốt chửng rồi.”
Người thanh niên đeo kính râm cười lạnh nói: “Tốt lắm, không nói nhiều lời thừa thải nữa, đi chết đi.
Vừa nói xong, anh ta lập tức khống chế ác quỷ nhào về hướng Phương Hiểu Điệp
Bình luận facebook