Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-784
Chương 784
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
Chương 784
Biết được tin tức này, tất cả mọi người của Tân Môn cũng cực kỳ chấn động.
Môn chủ đã biến mất rất lâu rồi, vừa xuất hiện một cái là đã mang đến tin tức khiến cho mọi người đều kinh sợ.
Vẻ mặt của Hứa Bắc Xuyên dại ra, Mặt Theo đã hồi phục khỏe mạnh cũng trợn mắt há hốc mồm.
“Xếp vị trí thứ hai của Bảng Anh Hùng, sư phụ áp chế thiên tài liên quan đến Ân giới, hoàn toàn trở thành thiên kiệu đầu tiên ở ngoại giới rồi.” Mặt Theo mang theo vẻ bội phục mà nói.
“Hơn nữa cái này sư phụ cũng quá khí phách đi chứ, tam phẩm đánh lục phẩm, cũng chỉ có sư phụ mới dám thôi.” Hứa Bắc Xuyên cười khổ rồi nói.
“Sư tổ mẫu vẫn luôn bế quan, chúng ta có phải thông báo cho bà ấy biết không?” Mặt Thẹo nói.
“Cái này…” Hứa Bắc Xuyên có chút do dự, thông thường thì hận là phải thông báo đó, nhưng lúc này Châu Cẩm vẫn còn đang bế quan.
“Không cần đầu, tôi đi với các người Lúc này, một ông cụ đã đi tới, chính là ông cụ Cổ.
“Bây giờ sư tổ mẫu của các người đang ở trong thời khắc mẩu chốt, đừng đi quấy rầy bà ấy”
Ánh mắt của ông cụ Cổ nhìn về phía sau núi, đôi mắt mang theo ánh sao. Bên trong trận pháp bị phong bế kia, một cổ hơi thở không ngừng dâng lên, làm cho chính mình đều dần dần cảm nhận được một tia khủng Lần này Châu Cẩm đang phá trận mà ra, e là sẽ lập tức kéo lên đến cảnh giới cuối cùng rồi.
Ông cụ Cổ dẫn theo Hứa Bắc Xuyên và Mặt Thẹo, nhanh chóng rời khỏi Tân môn. Cùng lúc đó, tin tức giống như là đội chân dài điện cuồng mà truyền khắp cả giới võ đạo.
Bất kể là các gia tộc tông môn võ đạo lớn của thế giới ẩn hay là ngoại giới, tất cả cũng đều sau khi biết được tin tức thì chạy tới đảo Hỏa Sơn.
Chỉ cần là võ giả có thời gian, không có một ai muốn bỏ qua một sự kiện như vậy. Giao thủ giữa các cảnh vốn là đã hiếm thấy, huống chi là thiên kiêu ngoại giới đối chiến với cường giả ẩn giới đã thành danh đã lâu, cực kỳ nực cười. Ngay lúc võ giả giống như là châu chấu mà chạy tới, điên cuồng mà chạy tới đảo Hóa Sơn.
Trên hòn đảo.
Trên một ngọn núi cao cao Lạc Việt Ban cùng với ông cụ đứng tháng ở đó, nhìn về phía một đỉnh núi ở phương xa.
Trong mặt Lạc Việt Ban mang theo tia lo lắng nhìn thấy ở nơi đó có một thân ảnh đang ngồi xếp bằng.
Từ lúc hẹn giao đấu cuộc chiến sinh tử với Phong Vân Kinh xong thì Tần Trạm bèn bắt đầu bế quan.
“Sư phụ, Tần Trạm đã bế quan một tuần rồi, người nói anh ta có thể kết thành bao nhiêu Cổ Ấn Thần Vương chứ?” Lạc Việt Ban nhịn không được mà có chút hiếu kỳ nói.
Là truyền nhân của thể sĩ cổ luyện, anh ta cũng sở hữu Cổ Ấn Thần Vương, hơn nữa số lượng cũng không ít, nhưng dù sao thì thời gian tu luyện của Tân Trạm cũng quá ngắn.
“ít nhất thì cũng ba tầm đi.” Ông cụ chậm rãi lên tiếng nói.
“Với ba tấm Cổ Ấn Thần Vương kia, Tân Trạm có thể đánh thắng được Phong Vân Kinh không?” Lạc Việt Ban nói.
“Hoàn toàn không có khả năng.” Lời nói của ông cụ rất dứt khoát, khiến cho vẻ mặt của Lạc Việt Ban nhất thời cứng đờ.
Trong thời gian bảy ngày, có thể cô đọng lại ba tấm Cổ Ấn Thần Vương thì đã xem như cực kỳ không dễ dàng gì rồi, mà sư phụ lại nói Tần Trạm nhất định sẽ thua.
“Ít nhất Tân Trạm phải có được bảy tấm Cổ Ấn Thần Vương thì mới có thể đánh thắng Phong Vân Kinh được.
Ông cụ nói: “Con đừng quên, bây giờ cậu ta đã không thể thi triển linh khí, mà tu vi của đối phương còn cao hơn cậu ta tam phẩm, đây là sự chênh lệch khoảng cách”
“Bảy tấm Cổ Ấn Thần Vương sao?”
Lạc Việt Ban nhìn về phía đỉnh núi ở nơi xa xa, nhìn đạo thân ảnh sừng sững kia, đôi mắt anh ta lóe ra vẻ lo lång.
Bảy tấm Cổ Ấn Thần Vương, tương đương với cực hạn của thân thể Tân Trạm, Tần Trạm có thể làm đến mức đó sao? “Đi thôi, đừng đi quấy rầy cậu ta.”
Ông cụ lắc đầu, ông nhìn thật sâu về phía Tần Trạm, đối với điều này, ông ta cũng không có nằm chắc được.
Thấy trò hai người chậm rãi rời đi. Hôm đó, đêm khuya.
Ông cụ ngồi xếp bằng trên đỉnh núi, vô số luồng khí như rồng rắn khắp trời đất, không ngừng xuất ra nhập vào trong cơ thể ông ta.
Thân ảnh của Tân Trạm chậm rãi xuất hiện, đi đến bên cạnh ông cụ.
“Xong rồi.” Ông cụ mở mắt ra rồi nói.
“U”
Gió đêm nhẹ nhàng thổi vút qua, một mảnh yên tĩnh trên đỉnh núi.
Ông cụ không hỏi Tân Trạm đã ngưng kết được bao nhiều tấm Cổ Ấn Thần Vương, Tân Trạm cũng không chủ động đề cập đến Hai người cứ như vậy đứng dưới sao trời.
“Hoàn cảnh ở nơi đây thế nào? Ông cụ nói, “Làm cho người ta vui vẻ thoải mái.” Tân Trạm ngôi xuống bên cạnh ông cụ rồi nói “Tiền bối, thật ra tôi rất muốn dừng lại, cứ như vậy lợi lỏng mà ngồi trên đỉnh núi, thưởng thức sự tốt đẹp của thế giới, nhưng vẫn luôn không ngừng có phiền toái tìm tới cửa, đảm kẻ xấu này, ép tôi đến mức không thể không ra tay, không thể không giết người.”
“Đây là cuộc sống đã định trước của tôi sao?” Đôi mắt của Tân Trạm có một tia mệt mỏi hiện lên. Dường như là bản thân anh có kẻ địch chém không hết, luôn luôn có người ngăn trở con đường phía trước của anh.
“Không, đây là lựa chọn của cậu, mà không phải do lẽ trời.”
Ông cụ chậm rãi nói: “Mỗi người đều có một ngày sẽ hiểu rõ được vì sao mình được sinh ra, nếu cậu đã được sinh ra để làm cường giả, vậy thì phải đi gánh vác càng nhiều điều ác của thế gian, mới có thể làm cho người phàm nhìn thấy càng nhiều cảnh đẹp hơn.”
“Nhưng như vậy thì mệt chết, không phải sao?” Tần Trạm lắc đầu nói.
“Nếu muốn để cậu quay trở về làm người phàm, cậu có nguyện ý không?” Lông mày ông cụ khẽ nhúc nhích mà nói.
Tân Trạm hơi hơi ngày người.
“Cậu nhìn ngọn núi này xem, ngọn núi nhỏ nhìn lên trên đỉnh cao, nhưng mà bọn họ lại không biết càng lên đỉnh cao thì càng phải đối mặt với càng nhiều gió táp mưa sa. Đỉnh núi cao hâm mộ núi thấp, nhưng không biết rằng mình cũng đang được đối phương hâm mộ “
Đôi mắt ông cụ chớp động ra vẻ cảm thông.
“Cậu chính là đỉnh núi kia, phải đi thẳng lên tới trời xanh.”
“Tôi hiểu.”
Đôi mắt Tần Trạm hiện lên vẻ hiểu ra, trong nháy mắt, trên bầu trời, từng đạo hơi thở vô hình không ngừng xuất hiện, dũng mãnh mà bay nhanh vào trong thân thể của Tân Trạm.
Tân Trạm nhằm hai mắt lại, cẩn thận cảm.
Tu vi của anh, cũng không bởi vì hiểu được trời đất mà tăng lên chút nào, nhưng Tân Trạm cảm nhận tâm tình của mình đã có sự khuếch trương kinh người.
“Luồng khí giác ngộ.
Chú ý đến luồng hơi thở này trên không trung, đôi mắt ông cụ xẹt qua một tia khiếp sợ.
Ông ta cũng không nghĩ tới, mình mới nói có dặm ba câu mà lại có thể khiến cho Tân Trạm hiểu ra được, hơn nữa còn sinh ra luồng khí giác ngộ cực kỳ hiếm thấy “Nếu như người này mà có thể vượt qua được kiếp nạn này, dựa vào luồng khí giác ngộ, e rằng tu vi sẽ vượt cấp mà tăng lên. Ông cụ hít một hơi thật sâu, đôi mắt ông ta tuôn ra vẻ rung động.
“Tiền bối, tôi lại muốn cảm tạ ông rồi.
Sau một hỏi, Tân Trạm mở to mắt, anh cảm nhận được tâm tình của mình đã có sự trưởng thành rất lớn, một ít nỗi lòng tiêu cực lung tung trước kia đều tan thành mây khỏi Tần Trạm lấy ra một bản ghi chép giao cho ông cụ.
“Tiền bối, ông giúp tôi nhiều như vậy. Tôi không có gì có thể hồi bảo lại cho ông, đây là phương pháp điều chế đã được cải tạo cho lọ mực và bầu rượu kia, xem như là một chút tâm ý của tôi đi.”
Ông cụ có chút kinh ngạc, ông ta nhận lấy bản ghi chép này.
Ánh mắt ông ta đảo qua một chút tư liệu ở bên trên, ông cụ lộ ra vẻ kinh ngạc.
Ông ta cũng chưa từng nói với Tần Trạm thành phần của lọ mực hay bầu rượu kia, nhưng phương pháp điều chế mà Tân Trạm đưa ra lại gần như là dự đoán được tất cả, hơn nữa còn tốt hơn so với thành phần sở luyện của mình nữa.
“Phương pháp phối thuốc này của cậu có chút thú vị, lão phu bèn nhận vậy. Ông cụ gật đầu nói.
Tân Trạm cười cười, mấy thứ này đều được ngưng tụ từ Vô Tự Thiên Thư ở trong đầu mà tinh luyện ra, hiệu quả tuyệt đối không cần phải lo lắng.
Chỉ cần mình chạm qua thứ gì đó, phần lớn Vô Tự Thiên Thư đều có thể phân giải mà tinh luyện ra.
“Tiên bối, ông luyện chế ra bầu rượu kia là vì áp chế một căn bệnh nào đó đi.” Tần Tram đột nhiên nói.
Thân hình ông cụ hơi hơi cứng đờ, có thâm ý khác mà nhìn Tân Trạm.
Đây là bí mật lớn nhất trên người ông ta, cho dù là Lạc Việt Ban thì cũng không biết được, nhưng Tân Trạm lại nhìn ra được “Trước mắt tôi vẫn còn chưa có năng lực để chữa bệnh giúp ông, không có cách nào khác, bản lĩnh luyện thuốc thì chưa đủ. Nhưng chờ cho tôi có cơ hội luyện ra đan dược bát phẩm, tôi sẽ cố hết sức để giúp ông khôi phục khỏe mạnh”
Sắc mặt Tân Trạm trịnh trọng, ưng thuận hứa hẹn.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
Chương 784
Biết được tin tức này, tất cả mọi người của Tân Môn cũng cực kỳ chấn động.
Môn chủ đã biến mất rất lâu rồi, vừa xuất hiện một cái là đã mang đến tin tức khiến cho mọi người đều kinh sợ.
Vẻ mặt của Hứa Bắc Xuyên dại ra, Mặt Theo đã hồi phục khỏe mạnh cũng trợn mắt há hốc mồm.
“Xếp vị trí thứ hai của Bảng Anh Hùng, sư phụ áp chế thiên tài liên quan đến Ân giới, hoàn toàn trở thành thiên kiệu đầu tiên ở ngoại giới rồi.” Mặt Theo mang theo vẻ bội phục mà nói.
“Hơn nữa cái này sư phụ cũng quá khí phách đi chứ, tam phẩm đánh lục phẩm, cũng chỉ có sư phụ mới dám thôi.” Hứa Bắc Xuyên cười khổ rồi nói.
“Sư tổ mẫu vẫn luôn bế quan, chúng ta có phải thông báo cho bà ấy biết không?” Mặt Thẹo nói.
“Cái này…” Hứa Bắc Xuyên có chút do dự, thông thường thì hận là phải thông báo đó, nhưng lúc này Châu Cẩm vẫn còn đang bế quan.
“Không cần đầu, tôi đi với các người Lúc này, một ông cụ đã đi tới, chính là ông cụ Cổ.
“Bây giờ sư tổ mẫu của các người đang ở trong thời khắc mẩu chốt, đừng đi quấy rầy bà ấy”
Ánh mắt của ông cụ Cổ nhìn về phía sau núi, đôi mắt mang theo ánh sao. Bên trong trận pháp bị phong bế kia, một cổ hơi thở không ngừng dâng lên, làm cho chính mình đều dần dần cảm nhận được một tia khủng Lần này Châu Cẩm đang phá trận mà ra, e là sẽ lập tức kéo lên đến cảnh giới cuối cùng rồi.
Ông cụ Cổ dẫn theo Hứa Bắc Xuyên và Mặt Thẹo, nhanh chóng rời khỏi Tân môn. Cùng lúc đó, tin tức giống như là đội chân dài điện cuồng mà truyền khắp cả giới võ đạo.
Bất kể là các gia tộc tông môn võ đạo lớn của thế giới ẩn hay là ngoại giới, tất cả cũng đều sau khi biết được tin tức thì chạy tới đảo Hỏa Sơn.
Chỉ cần là võ giả có thời gian, không có một ai muốn bỏ qua một sự kiện như vậy. Giao thủ giữa các cảnh vốn là đã hiếm thấy, huống chi là thiên kiêu ngoại giới đối chiến với cường giả ẩn giới đã thành danh đã lâu, cực kỳ nực cười. Ngay lúc võ giả giống như là châu chấu mà chạy tới, điên cuồng mà chạy tới đảo Hóa Sơn.
Trên hòn đảo.
Trên một ngọn núi cao cao Lạc Việt Ban cùng với ông cụ đứng tháng ở đó, nhìn về phía một đỉnh núi ở phương xa.
Trong mặt Lạc Việt Ban mang theo tia lo lắng nhìn thấy ở nơi đó có một thân ảnh đang ngồi xếp bằng.
Từ lúc hẹn giao đấu cuộc chiến sinh tử với Phong Vân Kinh xong thì Tần Trạm bèn bắt đầu bế quan.
“Sư phụ, Tần Trạm đã bế quan một tuần rồi, người nói anh ta có thể kết thành bao nhiêu Cổ Ấn Thần Vương chứ?” Lạc Việt Ban nhịn không được mà có chút hiếu kỳ nói.
Là truyền nhân của thể sĩ cổ luyện, anh ta cũng sở hữu Cổ Ấn Thần Vương, hơn nữa số lượng cũng không ít, nhưng dù sao thì thời gian tu luyện của Tân Trạm cũng quá ngắn.
“ít nhất thì cũng ba tầm đi.” Ông cụ chậm rãi lên tiếng nói.
“Với ba tấm Cổ Ấn Thần Vương kia, Tân Trạm có thể đánh thắng được Phong Vân Kinh không?” Lạc Việt Ban nói.
“Hoàn toàn không có khả năng.” Lời nói của ông cụ rất dứt khoát, khiến cho vẻ mặt của Lạc Việt Ban nhất thời cứng đờ.
Trong thời gian bảy ngày, có thể cô đọng lại ba tấm Cổ Ấn Thần Vương thì đã xem như cực kỳ không dễ dàng gì rồi, mà sư phụ lại nói Tần Trạm nhất định sẽ thua.
“Ít nhất Tân Trạm phải có được bảy tấm Cổ Ấn Thần Vương thì mới có thể đánh thắng Phong Vân Kinh được.
Ông cụ nói: “Con đừng quên, bây giờ cậu ta đã không thể thi triển linh khí, mà tu vi của đối phương còn cao hơn cậu ta tam phẩm, đây là sự chênh lệch khoảng cách”
“Bảy tấm Cổ Ấn Thần Vương sao?”
Lạc Việt Ban nhìn về phía đỉnh núi ở nơi xa xa, nhìn đạo thân ảnh sừng sững kia, đôi mắt anh ta lóe ra vẻ lo lång.
Bảy tấm Cổ Ấn Thần Vương, tương đương với cực hạn của thân thể Tân Trạm, Tần Trạm có thể làm đến mức đó sao? “Đi thôi, đừng đi quấy rầy cậu ta.”
Ông cụ lắc đầu, ông nhìn thật sâu về phía Tần Trạm, đối với điều này, ông ta cũng không có nằm chắc được.
Thấy trò hai người chậm rãi rời đi. Hôm đó, đêm khuya.
Ông cụ ngồi xếp bằng trên đỉnh núi, vô số luồng khí như rồng rắn khắp trời đất, không ngừng xuất ra nhập vào trong cơ thể ông ta.
Thân ảnh của Tân Trạm chậm rãi xuất hiện, đi đến bên cạnh ông cụ.
“Xong rồi.” Ông cụ mở mắt ra rồi nói.
“U”
Gió đêm nhẹ nhàng thổi vút qua, một mảnh yên tĩnh trên đỉnh núi.
Ông cụ không hỏi Tân Trạm đã ngưng kết được bao nhiều tấm Cổ Ấn Thần Vương, Tân Trạm cũng không chủ động đề cập đến Hai người cứ như vậy đứng dưới sao trời.
“Hoàn cảnh ở nơi đây thế nào? Ông cụ nói, “Làm cho người ta vui vẻ thoải mái.” Tân Trạm ngôi xuống bên cạnh ông cụ rồi nói “Tiền bối, thật ra tôi rất muốn dừng lại, cứ như vậy lợi lỏng mà ngồi trên đỉnh núi, thưởng thức sự tốt đẹp của thế giới, nhưng vẫn luôn không ngừng có phiền toái tìm tới cửa, đảm kẻ xấu này, ép tôi đến mức không thể không ra tay, không thể không giết người.”
“Đây là cuộc sống đã định trước của tôi sao?” Đôi mắt của Tân Trạm có một tia mệt mỏi hiện lên. Dường như là bản thân anh có kẻ địch chém không hết, luôn luôn có người ngăn trở con đường phía trước của anh.
“Không, đây là lựa chọn của cậu, mà không phải do lẽ trời.”
Ông cụ chậm rãi nói: “Mỗi người đều có một ngày sẽ hiểu rõ được vì sao mình được sinh ra, nếu cậu đã được sinh ra để làm cường giả, vậy thì phải đi gánh vác càng nhiều điều ác của thế gian, mới có thể làm cho người phàm nhìn thấy càng nhiều cảnh đẹp hơn.”
“Nhưng như vậy thì mệt chết, không phải sao?” Tần Trạm lắc đầu nói.
“Nếu muốn để cậu quay trở về làm người phàm, cậu có nguyện ý không?” Lông mày ông cụ khẽ nhúc nhích mà nói.
Tân Trạm hơi hơi ngày người.
“Cậu nhìn ngọn núi này xem, ngọn núi nhỏ nhìn lên trên đỉnh cao, nhưng mà bọn họ lại không biết càng lên đỉnh cao thì càng phải đối mặt với càng nhiều gió táp mưa sa. Đỉnh núi cao hâm mộ núi thấp, nhưng không biết rằng mình cũng đang được đối phương hâm mộ “
Đôi mắt ông cụ chớp động ra vẻ cảm thông.
“Cậu chính là đỉnh núi kia, phải đi thẳng lên tới trời xanh.”
“Tôi hiểu.”
Đôi mắt Tần Trạm hiện lên vẻ hiểu ra, trong nháy mắt, trên bầu trời, từng đạo hơi thở vô hình không ngừng xuất hiện, dũng mãnh mà bay nhanh vào trong thân thể của Tân Trạm.
Tân Trạm nhằm hai mắt lại, cẩn thận cảm.
Tu vi của anh, cũng không bởi vì hiểu được trời đất mà tăng lên chút nào, nhưng Tân Trạm cảm nhận tâm tình của mình đã có sự khuếch trương kinh người.
“Luồng khí giác ngộ.
Chú ý đến luồng hơi thở này trên không trung, đôi mắt ông cụ xẹt qua một tia khiếp sợ.
Ông ta cũng không nghĩ tới, mình mới nói có dặm ba câu mà lại có thể khiến cho Tân Trạm hiểu ra được, hơn nữa còn sinh ra luồng khí giác ngộ cực kỳ hiếm thấy “Nếu như người này mà có thể vượt qua được kiếp nạn này, dựa vào luồng khí giác ngộ, e rằng tu vi sẽ vượt cấp mà tăng lên. Ông cụ hít một hơi thật sâu, đôi mắt ông ta tuôn ra vẻ rung động.
“Tiền bối, tôi lại muốn cảm tạ ông rồi.
Sau một hỏi, Tân Trạm mở to mắt, anh cảm nhận được tâm tình của mình đã có sự trưởng thành rất lớn, một ít nỗi lòng tiêu cực lung tung trước kia đều tan thành mây khỏi Tần Trạm lấy ra một bản ghi chép giao cho ông cụ.
“Tiền bối, ông giúp tôi nhiều như vậy. Tôi không có gì có thể hồi bảo lại cho ông, đây là phương pháp điều chế đã được cải tạo cho lọ mực và bầu rượu kia, xem như là một chút tâm ý của tôi đi.”
Ông cụ có chút kinh ngạc, ông ta nhận lấy bản ghi chép này.
Ánh mắt ông ta đảo qua một chút tư liệu ở bên trên, ông cụ lộ ra vẻ kinh ngạc.
Ông ta cũng chưa từng nói với Tần Trạm thành phần của lọ mực hay bầu rượu kia, nhưng phương pháp điều chế mà Tân Trạm đưa ra lại gần như là dự đoán được tất cả, hơn nữa còn tốt hơn so với thành phần sở luyện của mình nữa.
“Phương pháp phối thuốc này của cậu có chút thú vị, lão phu bèn nhận vậy. Ông cụ gật đầu nói.
Tân Trạm cười cười, mấy thứ này đều được ngưng tụ từ Vô Tự Thiên Thư ở trong đầu mà tinh luyện ra, hiệu quả tuyệt đối không cần phải lo lắng.
Chỉ cần mình chạm qua thứ gì đó, phần lớn Vô Tự Thiên Thư đều có thể phân giải mà tinh luyện ra.
“Tiên bối, ông luyện chế ra bầu rượu kia là vì áp chế một căn bệnh nào đó đi.” Tần Tram đột nhiên nói.
Thân hình ông cụ hơi hơi cứng đờ, có thâm ý khác mà nhìn Tân Trạm.
Đây là bí mật lớn nhất trên người ông ta, cho dù là Lạc Việt Ban thì cũng không biết được, nhưng Tân Trạm lại nhìn ra được “Trước mắt tôi vẫn còn chưa có năng lực để chữa bệnh giúp ông, không có cách nào khác, bản lĩnh luyện thuốc thì chưa đủ. Nhưng chờ cho tôi có cơ hội luyện ra đan dược bát phẩm, tôi sẽ cố hết sức để giúp ông khôi phục khỏe mạnh”
Sắc mặt Tân Trạm trịnh trọng, ưng thuận hứa hẹn.
Bình luận facebook