• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Chiến thần vĩ đại nhất (164 Viewers)

  • Chương 921: Thân phận của người thanh niên áo đen

Mấy người bọn họ lại tiếp tục lên đường, có điều lần này thì Tân Trạm và Chúc Diêu đã bị quản chế chặt chẽ.



Nghiêm Trác Văn cũng bộc lộ triệt để bản tính của mình chứ không còn che giấu tính cách thật của bản thân như lúc trước nữa, suốt quãng đường anh ta liên tục châm chọc trào phúng Tân Trạm.



Tân Trạm im lặng không đáp lời, anh âm thầm cảm nhận phong ấn ô quang trên tay mình, cái thứ này y như lời của người thanh niên áo đen đã nói, vô cùng thần kỳ, không chỉ trói buộc cơ thể của anh mà còn phong ấn lại cả khí tức khiến anh không dùng nổi cái gì cả, kể cả nguyên khí của mình.



Về phía Chúc Diêu, tuy cô ta không phải chịu phong ấn ô quang nhưng khí tức bên ngoài cơ thể lại về con số không, rõ ràng người thanh niên áo đen sẽ không để lại bất cứ lỗ hổng nào cả.



“Tân Trạm, xin lỗi anh, khiến anh bị liên lụy mất rồi”



Chúc Diêu cười khổ, cảm thấy khá là áy náy nói với Tân Trạm: “Với mức độ tàn độc của hai kẻ kia, chắc chắn bọn họ sẽ không thả chúng ta đi đâu.”



Vốn tưởng chỉ là nguy hiểm nhất thời không ngờ bây giờ lại bị kẻ khác bắt lại, sống chết cũng không do bản thân quyết định.



Chúc Diêu bây giờ đã gần như tuyệt vọng rồi “Không có gì, chẳng phải chúng ta vẫn còn sống hay sao, hơn nữa thật thật giả giả, cái này rất khó để nói chính xác được.’ Tân Trạm cười đáp.



Vẻ mặt thả lỏng của anh khiến Chúc Diêu sững người ra đôi chút, Tân Trạm nói vậy là có ý gì chứ, đã thành ra như thế này rồi mà anh vẫn còn có cách để trở mình hay sao?”



“Nực cười, anh đúng là tự tin thật đấy”



Người thanh niên áo đen nghe thấy thế thì cười khẩy, đảo mắt nhìn họ với vẻ khinh thường.



Trong mắt anh ta, hai người họ bây giờ là con sâu cái kiến dưới chân anh ta, lúc nào cũng có thể giẫm chết dễ dàng Một lúc sau, quả nhiên đám người họ đi tới khu vực lửa cháy hừng hực, ngọn lửa cao ngút trời, dường như trải dài vô tận, còn mãnh liệt hơn so với lúc ở đoạn cầu gấy lúc trước.



Nếu bảo chỗ lúc trước là sông lửa thì chỗ này phải gọi là biển lửa.



“Sử dụng cách lúc trước của anh đưa chúng ta bay qua nơi này mau.’ Nghiêm Trác Văn gác rìu lên cổ Tân Trạm, ra lệnh cho anh.



“Bây giờ tu vi của tôi đã bị phong tỏa rồi nên không thể đưa các người đi được” Tân Trạm nói.



“Định dùng cách này để thoát khỏi trói buộc của bọn tôi hả?” Người thanh niên áo đen cười lạnh: “Nói cho anh biết, cái phong ấn ô quang này tôi có thể điều khiển bằng suy nghĩ tùy theo ý mình, bây giờ anh có thể sử dụng phép thuật nhưng nếu như anh định ra tay với bọn tôi thì tôi có thế phong ấn anh lại lần nữa ngay lập tức”



“Các anh cẩn thận quá đấy”



Tân Trạm cười nhạt nói: “Thoạt nhìn thì có vẻ các anh rất sợ tôi thì phải?”



“Sợ anh ấy hả? Ha ha ha, bây giờ anh là tù nhân của bọn tôi, bọn tôi là dao thớt, anh là thịt cá, sao tôi phải sợ anh chứ?” Người thanh niên áo đen cười lạnh bảo: “Đừng có lắm lời nữa, đi mau.”



Tân Trạm lắc đầu, anh cảm nhận được là cái phong ấn ô quang kia đúng là có nới ra một chút, ngay lập tức, anh vận chuyển U Lam Minh Hỏa ra ngoài để nó bay lơ lửng trên đỉnh đầu mọi người.



“Bảo sao anh không sợ cái địa tâm chi hỏa này”



Nhìn thấy cảnh trước mắt, Nghiêm Trác Văn híp mắt lại, xong anh ta kéo Tần Trạm, bốn người lập tức bay lên trời, nhờ có U Lam Minh Hỏa mà bọn họ nhanh chóng vượt qua được biển lửa trước mặt.



Đi không bao lâu, trước mắt họ hiện ra một tòa cung điện vô cùng xa hoa tráng lệ, lan can được điêu khắc chạm trổ, vô cùng khí thế.



Cánh cửa đồng xanh bên ngoài điện không chỉ cao lớn, dày nặng mà còn được khắc họa hai chiếc lông vũ trên đó.



Con ngươi Tân Trạm hơi co lại, đây mới thật sự là bảo tàng chỉ địa.



“Cuối cùng cũng đến nơi rồi, tôi có thể cảm nhận được khí tức của bảo vật trong đấy”



Nghiêm Trác Văn nhìn cánh cửa, nhiệt tình trong đôi mắt ngùn ngụt.



Anh ta và người thanh niên áo đen đều có hơi mệt mỏi, cả quãng đường tới đây, yêu thú càng lúc càng nhiều, cả hai người bọn họ đều đã tiêu hao kha khá sức mình nhưng đến được bảo tàng chỉ địa thật sự, cả hai đều cảm thấy phấn chấn vô cùng.



Đẩy cánh cổng đồng xanh ra, họ cất bước đi vào trong.



Bên trong cung điện không quá lớn nhưng lại vô cùng tráng lệ, bốn phía chung quanh nạm đủ thứ bảo châu linh thạch, mà bên trong quả cầu trên điện thờ có một cái lông vũ màu vàng đang bay lơ lửng ở trong.



Nhưng bên ngoài chiếc lông vũ có hào quang lóe sáng lấp lánh chứng tỏ đây là một trận pháp đang bảo vệ nó ở bên trong.



“Đã đến đây rồi thì anh phải lật quân bài chưa mở của mình ra thôi” Đột nhiên, người thanh niên áo đen nhìn về phía Nghiêm Trác ‘Văn và nói thế.



“Anh không phải sốt ruột, đây cũng chẳng phải lần đầu tôi với anh hợp tác với nhau, chẳng lẽ tôi lại lừa cậu hay sao?” Nghiêm Trác Văn cười nói. “Trận pháp này kiên cố vô cùng, chúng ta không thể dùng sức mạnh để phá vỡ nó được, thay vào đó, người phụ nữ này là nhân tố then chốt để lấy được bảo vật”



Nói xong thì Nghiêm Trác Văn với tay kéo Chúc Diêu lại gần anh ta.



Ánh mắt anh ta lóe lên vẻ tàn nhãn rồi một ánh sáng lướt qua trước mắt mọi người.



Chúc Diêu kêu lên một tiếng đau đớn, cánh tay cô ta bị rạch, máu tươi trào ra.



Nghiêm Trác Văn xuất ra một vòng lửa bọc lấy số máu tươi đó.



“Anh xem này Nghiêm Trác Văn ném chỗ máu đấy vào vòng bảo vệ, trong thoáng chốc, trận pháp rung mạnh, từ từ hấp thụ số máu ấy, mà uy lực của nó cũng dần dần giảm bớt.



“Chuyện gì thế này?” Người thanh niên áo đen ngẩn ra “Nhà họ Chúc có huyết mạch từ thượng cổ, tôi đoán là tổ tiên của cô ta có thể có chút liên quan với nơi này, con cháu tới lấy chí bảo do tố tiên để lại đương nhiên là họ sẽ không làm khó dễ rồi”



Nghiêm Trác Văn nhếch môi cười xong anh ta nhìn về phía Chúc Diêu nói: “Thánh nữ Chúc Diêu, cảm ơn cô đã phối hợp với tôi, đợi tôi lấy được chí bảo rồi sẽ thả cô rời khỏi đây”



Nhưng mà Chúc Diêu lại dựng ngược mày lên, nhìn về phía Nghiêm Trác Văn, cười lạnh.



“Nghiêm Trác Văn, anh làm như vậy với tôi vốn không hề có ý định để tôi sống ra khỏi đây phải không?”



“Cô nói không sai, đúng là như vậy”



Nghiêm Trác Văn lắc đầu mỉm cười, kéo mạnh Chúc Diêu về phía mình: “Thánh nữ Chúc Diêu bị võ giả thần bí tấn công, dọc đường đi tôi vẫn luôn bảo. ô nên cho dù có là ba cô đi chăng nữa thì chäc chản cũng sẽ không ngờ được người đấy là tôi.”



“Hai người các anh tính toán giỏi lắm, cho dù là cướp bảo vật hay là diễn trò trước mặt người khác cũng tính toán cẩn thận cả Tần Trạm đứng bên cạnh nghe thế thì lắc đầu cảm khái.



“Đây là sự cách biệt về trí khôn đấy, cho dù anh có thể vạch trân được chúng tôi thì người thắng sau cùng vẫn là bọn tôi, còn anh thì phải chết”



Người thanh niên áo đen cười lạnh, rút trường kiếm ra, đâm mạnh, xuyên thẳng qua ngực Tần Trạm.



“Không!” Chúc Diêu gào to, cô ta cố hết sức giãy giụa nhưng lại bị Nghiêm Trác Văn vung tay đánh ngất xỉu.



Hai mắt Tân Trạm trợn trừng lên, tựa như không thể tin được mọi chuyện lại thành ra thế này, anh nhìn về phía đôi mắt được lộ ra ngoài của người thanh niên áo đen, thở dài hỏi: “Giờ thì anh có thể nói cho tôi biết anh là ai rồi chứ?”



“Tân Trạm, tôi là bạn cũ của anh đấy.”



“Hàn Cửu Thiên, không ngờ lại là anh”



Tân Trạm nhìn về phía người thanh niên, vừa bất ngờ lại vừa như trút được gánh nặng.



“Tôi thật không ngờ là việc mà Tô Vũ, Đổng Thiên Lâu với Triệu Tân Đông làm mãi không được mà tôi lại làm được, xem ra cái danh thiên tài của bọn họ chẳng qua cũng chỉ là được thổi phồng lên mà thôi”



Hàn Cửu Thiên để lộ gương mặt thật của mình, nhìn Tân Trạm với vẻ vô cùng khoái trá “Tôi với anh không thù không oán với nhau, tại sao anh phải giết tôi?” Tân Trạm thở dài hỏi.



“Không thù không oán sao? Hàn Cửu Thiên tôi đã được định trước là thiên tài đứng đầu thế giới bên ngoài nhưng mà lại bị anh đè trên đầu mình, võ giả bây giờ chỉ biết có Tân Trạm anh, nào ai biết tên Hàn Cửu Thiên tôi chứ”



Hàn Cửu Thiên nhìn chằm chằm vào Tân Trạm, đôi mắt tràn ngập sự ghen tị và oán hận: “Nhưng mà anh yên tâm đi, sau khi anh chết, Hàn Cửu Thiên tôi sẽ giết Triệu Lam Sơn, đến lúc ấy tôi sẽ vang danh thiên hạ, hoàn toàn che lấp hào quang năm xưa của anh”



Hàn Cửu Thiên ngửa mặt lên trời cười to, đôi mắt tràn đầy khát vọng.



Anh ta rút trường kiếm ra, máu bản ra từ lồng ngục Tân Trạm khiến anh quỳ rạp xuống đất.



“Cho nên anh chỉ có thể chết đi thôi, tiếc là ở đây không có người nên không ai có thể chiêm ngưỡng tư thế oai hùng của tôi lúc giết anh cả. Có điều anh chết trong tay Hàn Cửu Thiên tôi thì cũng chứng tỏ được rằng tôi mới thật sự là người đứng đầu thế giới bên ngoài”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom