Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 925: Bão kiếm
Sau khi nó xuất hiện thì hướng lên trời và phát ra tiếng kêu vang rền, một luồng khí tà ác như đến từ vùng hoang vu lan tràn khắp xung quanh làm người ta phải thấy khiếp sợ.
Nghiêm Trác Văn cũng hừm một tiếng khó chịu, dấu vết cây rìu xuất hiện giữa hai chân mày không ngừng chuyển động. Cơ thể anh ta dần dần to ra rồi biến thành một người khổng lồ cao ba thước, cơ bắp trên vai anh ta méo mó, sau đó lại mọc thêm ra một đôi tay nữa.
Bốn cánh tay mạnh mẽ, rắn chắc, mỗi tay cầm một cây rìu khổng lồ vừa dày vừa nặng, giống hệt như một chiến thần thời thượng cổ.
Hai người họ một người đứng trước, một người đứng sau tạo thành thế gọng kiềm, kẹp Tân Trạm ở giữa rồi bộc phát ra khí tức cực mạnh.
“Trời ơi, không ngờ Nghiêm Trác Văn đã kích thích thiên phú thần thông của huyết mạch Cự Ma thượng cổ sống dậy, không hổ là thánh tử vấn tông đệ tứ”
Anh xem người thanh niên áo đen đó cũng không kém cạnh gì, con Bạch Cốt Cự Thú đó là vũ khí tuyệt học của tộc Ma Cốt Thượng cổ”
“Chậc, chậc, chậc, một Cự Ma Thượng cổ, một Ma Cốt Thượng cổ không tiếc thi triển tuyệt học, cùng nhau bao vây và tấn công một người, rốt cuộc người đó là ai mà lại có sức mạnh khủng khiếp đến như vậy”
Cuộc chiến của Tân Trạm và hai người đó đã sớm thu hút sự chú ý của không ít võ giả.
Lúc này có rất nhiều người vây đến xem cảnh họ đánh nhau, ai nấy cũng tỏ ra kinh hãi và bàn tán xôn xao.
Lúc mọi người còn đang bàn tán thì hai bên đã bắt đầu tấn công.
Bốn cây rìu khổng lồ của Nghiêm Trác Văn chém trong không trung, ánh sáng sắc bén chém ra làm Tần Trạm không ngừng lùi về sau. Hàn Cửu Thiên cưỡi Cốt Thú xông qua, Cốt Thú dùng chân hung hãn đạp Tân Trạm một cái làm anh văng vào nơi sâu thảm dưới lòng đất Sắc mặt Tân Trạm nặng trĩu, dưới sự tấn công điên cuồng không tiếc khí tức Tinh Thần của hai người đó, dù là Xạ Nhật Cung Quyết hay là U Lam Minh Hỏa thì cũng không thể nào phát huy tác dụng được.
Dù anh có dùng Du Long Quyết để né tránh thì cũng vẫn liên tục gặp phải nguy hiểm.
“Tân Trạm, anh cũng thật là ngông cuồng, đã bị đứt linh mạch và bị thương nặng mà còn dám chạy đến khu vực trung tâm này để cướp đi vật báu mà hai chúng tôi đã để mắt đến”
“Đến bây giờ mà anh vẫn không nỡ dùng khí Tỉnh Thần sao? Vậy thì chúng tôi sẽ chém chết anh để cho khí tức đó của anh không còn chỗ nào để dùng nữa”
Hàn Cửu Thiên vô cùng tức giận, hai người họ đã bất chấp mọi giá, vận dụng khí Tinh Thần còn Tân Trạm thì vẫn dùng phép thuật thông thường để giao đấu, việc này làm hai người họ cảm thấy bị sỉ nhục nặng nề.
“Oanh Thiên Chiến Phủ!”
Ánh mắt Nghiêm Trác Văn vô cùng hung tợn, bốn cánh tay của anh ta giơ lên cao, sau đó thì bốn cây rìu khổng lồ sắc bén đột nhiên chém xuống như núi đổ.
Cốt Thú của Hàn Cửu Thiên liên tục phun ra những luồng khí màu trắng xám, tạo thành một cái mạng nhện, bao bọc hết toàn bộ không gian xung quanh Tân Trạm khiến anh không còn đường nào để chạy.
“Để coi anh có chết không!”
Hai người họ đồng thời dùng tuyệt chiêu của mình và phối hợp với nhau một cách vô cùng ăn ý. Mặt đất lập tức rung chuyển mạnh, một âm thanh chói tai như muốn xé rách màng nhĩ vang lên, ánh sáng chọc trời làm màn đêm u tối trở nên sáng rực như ban ngày.
Một đám khói mù cực lớn bay lên, khiến cung điện đổ nát đó biến mất hoàn toàn chỉ trong chớp mắt.
Các võ giả lùi hết về sau, né tránh uy lực của cơn sóng khí đang lan rộng ra.
Tất cả mọi người nhìn thấy cú tấn công của khu vực trung tâm và sự lan tỏa của khói bụi nồng nặc thì đều vô cùng kinh hãi.
“Chắc cái tên này đã tiêu đời rồi”
“Bị hai người đó tấn công bằng thủ đoạn khủng khiếp như vậy thì nhất định là không thể nào còn sống”
“Chỉ là không biết người đó đã làm gì mà lại khiến Nghiêm Trác Văn căm hận như vậy, không tiếc tiêu hao khí Tinh Thần”
“Lúc nấy tôi nghe người thanh niên áo đen gọi người đó là Tân Trạm, lẽ nào là Tân Trạm đó sao?”
“Chuyện này chắc không thể nào đâu, Tân Trạm đó sao còn dám vào chỗ này, lẽ nào anh 1a không sợ Triệu Lam Sơn tìm đến cửa sao?”
Trong lúc mọi người đang nói chuyện thì khói bụi linh khí trên cung điện đổ nát từ từ tản ra, một cái hố sâu cực lớn thay thế cho vị trí trước đó của cung điện.
Nghiêm Trác Văn và Hàn Cửu Thiên bay trên không trung, hai người họ chau mày trợn mắt nhìn xuống phía dưới.
Ở vị trí trung tâm của cái hố sâu chính là chỗ của mồ chôn binh khí.
Lúc này có một tia sáng yếu ớt lóe lên trong làn khói bụi.
Mọi người nháo nhào lên, Tân Trạm đó vẫn còn sống sao?
Mà sau khi tia sáng đó xuất hiện thì số lượng lại không ngừng tăng lên, lúc ẩn lúc hiện như nhịp tim của con người.
Một tia, hai tia rồi mấy chục tia!
Các điểm sáng lần lượt xuất hiện trong làn khói bụi như những ngôi sao đang thắp sáng bầu trời đêm, chớp mắt thì đã có vô số tia sáng sao xuất hiện.
“Đây là chiêu thức gì?” Nghiêm Trác Văn nheo mắt, anh ta cảm giác thấy cùng với sự gia tăng của các điểm sáng, có một khí tức nguy hiểm đang không ngừng tích tụ bên dưới hố sâu.
“Không phải là khí Tinh Thần, tôi chưa từng nhìn thấy chiêu thức này của Tân Trạm”
Hàn Cửu Thiên chau mày và nói.
‘Vút, vút, vút!
Dưới sự chứng kiến của mọi người, mấy tia sáng đó đã bắt đâu chuyển động, chúng phát ra âm thanh như xé trời, quẩn quanh hố sâu như ngàn vạn con đom đóm đang vây lấy đống lửa “Là kiếm, là những thanh phi kiết Có người thốt lên kinh ngạc, lúc này mọi người mới phát hiện ra, mỗi một điểm sáng trong số những điểm sáng đó là một thanh trường kiếm.
Chúng bay lượn trên không, khuấy động linh khí xung quanh khiến khói bụi tan biến hoàn toàn.
Người thanh niên đó ngồi xếp bằng im lặng ở dưới đáy của hố sâu đó.
“Tân Trạm, anh”
Tân Trạm ngẩng mạnh đầu lên, hai mắt anh sáng long lanh như sao.
Anh từ từ bay lên, tóc bay lất phất, ngàn vạn thanh kiếm bay xung quanh anh dưới lực.
hút của hai thanh kiếm thần xanh và đỏ tạo.
thành cơn bão kiếm mạnh khủng khiếp Hai thanh kiếm Hỏa Long và Huyền Băng nẵm ở trung tâm của cơn bão, phản chiếu màu đỏ và màu xanh đan xen lên người Tân Trạm, làm anh trông càng quỷ dị khó lường. Vô số thanh kiếm bay như những cận vệ, không ngừng di chuyển quanh cơ thế Tân Trạm, phát ra tiếng vút vút nghe rất sắc bén.
Tai của mọi người đều ù đi, ai nấy cũng trợn tròn mắt.
Cảnh tượng đó rất hùng vĩ, Tân Trạm như một kiếm thần, tất cả phi kiếm trên thế gian đều nằm trong sự khống chế của anh, cung kính anh.
“Đây là phép thuật gì?”
Nghiêm Trác Văn thầm cắn chặt răng, tim Hàn Cửu Thiên cũng nhảy lên thình thịch.
“Sao hả? Không phải muốn giết tôi sao?
Giờ sợ rồi hả?”
Tân Trạm từ từ mở mắt ra, ánh mắt đầy vẻ khinh miệt.
“Sợ? Hahaha, chúng tôi lấy lại đồ của mình là chuyện đường đường chính chính, việc gì phải sợ” Nghiêm Trác Văn nghe vậy thì cười lạnh lùng một tiếng.
“Không sai, dùng âm mưu quỷ kế để cướp đi thứ mà chúng tôi để mắt tới, người chột dạ lo sợ nên là anh mới đúng” Hàn Cửu Thiên cũng hét lên.
Lúc này mọi người mới hiểu ra nguyên nhân cuộc chiến này nổ ra là gì.
Nhưng nếu như Tân Trạm dùng âm mưu quỷ kế, lừa lấy vật báu của bọn họ thì chuyện này đúng là do Tân Trạm sai trước.
“Tôi cướp của các người? Thật là nực cười!”
Tân Trạm nghe vậy thì không kiềm được mà ngẩng mặt lên trời và cười lớn.
“Các người cứ một mực nói tôi cướp đồ của các người, lẽ nào vật báu trong cung điện Hỏa Diễm này có chủ sao?”
“Còn về âm mưu quỷ kế, suốt dọc đường các người đã làm gì, tự hỏi lại mình thử rốt cuộc là ai đang dùng cái gọi là quỷ kế nực cười đó.”
“Các người đến giành với tôi là vì các người cảm thấy các người giỏi hơn tôi nhưng báu vật lại bị tôi cướp đi mất nên các người mới vừa xấu hổ vừa giận mà tấn công tôi: “Nếu như đã muốn cướp báu vật của tôi thì cần gì phải nói ra những lời đạo nghĩa đó hay là vốn dĩ các người đang cảm thấy chột dạ nên mới cần phải tự lừa mình?”
Tân Trạm nói lời châm biếm nhưng câu nào câu nấy cũng nói trúng tim đen, đánh thẳng vào tâm lý làm Nghiêm Trác Văn và Hàn Cửu Thiên lập tức đỏ mặt.
Vốn dĩ báu vật là đồ không chủ nhưng bọn họ đã sớm nhận định nó là của bọn họ nên Triệu Lam Sơn có thể cướp, Trương Quốc Tuấn có thể lấy, Đổng Thiên Thành có thể cướp đi nhưng Tân Trạm thì không thể.
Đây cũng chính là lý do mà họ nổi giận, vì họ cho rằng Tân Trạm không như bọn họ.
Mọi người cũng thầm gật đầu, rõ ràng lời của Tân Trạm càng có sức thuyết phục hơn, nhưng trong giới võ đạo, nói có lý không thôi thì không có tác dụng, cuối cùng vẫn cứ phải dựa vào nắm đấm của mình để nói chuyện.
Nghiêm Trác Văn cũng hừm một tiếng khó chịu, dấu vết cây rìu xuất hiện giữa hai chân mày không ngừng chuyển động. Cơ thể anh ta dần dần to ra rồi biến thành một người khổng lồ cao ba thước, cơ bắp trên vai anh ta méo mó, sau đó lại mọc thêm ra một đôi tay nữa.
Bốn cánh tay mạnh mẽ, rắn chắc, mỗi tay cầm một cây rìu khổng lồ vừa dày vừa nặng, giống hệt như một chiến thần thời thượng cổ.
Hai người họ một người đứng trước, một người đứng sau tạo thành thế gọng kiềm, kẹp Tân Trạm ở giữa rồi bộc phát ra khí tức cực mạnh.
“Trời ơi, không ngờ Nghiêm Trác Văn đã kích thích thiên phú thần thông của huyết mạch Cự Ma thượng cổ sống dậy, không hổ là thánh tử vấn tông đệ tứ”
Anh xem người thanh niên áo đen đó cũng không kém cạnh gì, con Bạch Cốt Cự Thú đó là vũ khí tuyệt học của tộc Ma Cốt Thượng cổ”
“Chậc, chậc, chậc, một Cự Ma Thượng cổ, một Ma Cốt Thượng cổ không tiếc thi triển tuyệt học, cùng nhau bao vây và tấn công một người, rốt cuộc người đó là ai mà lại có sức mạnh khủng khiếp đến như vậy”
Cuộc chiến của Tân Trạm và hai người đó đã sớm thu hút sự chú ý của không ít võ giả.
Lúc này có rất nhiều người vây đến xem cảnh họ đánh nhau, ai nấy cũng tỏ ra kinh hãi và bàn tán xôn xao.
Lúc mọi người còn đang bàn tán thì hai bên đã bắt đầu tấn công.
Bốn cây rìu khổng lồ của Nghiêm Trác Văn chém trong không trung, ánh sáng sắc bén chém ra làm Tần Trạm không ngừng lùi về sau. Hàn Cửu Thiên cưỡi Cốt Thú xông qua, Cốt Thú dùng chân hung hãn đạp Tân Trạm một cái làm anh văng vào nơi sâu thảm dưới lòng đất Sắc mặt Tân Trạm nặng trĩu, dưới sự tấn công điên cuồng không tiếc khí tức Tinh Thần của hai người đó, dù là Xạ Nhật Cung Quyết hay là U Lam Minh Hỏa thì cũng không thể nào phát huy tác dụng được.
Dù anh có dùng Du Long Quyết để né tránh thì cũng vẫn liên tục gặp phải nguy hiểm.
“Tân Trạm, anh cũng thật là ngông cuồng, đã bị đứt linh mạch và bị thương nặng mà còn dám chạy đến khu vực trung tâm này để cướp đi vật báu mà hai chúng tôi đã để mắt đến”
“Đến bây giờ mà anh vẫn không nỡ dùng khí Tỉnh Thần sao? Vậy thì chúng tôi sẽ chém chết anh để cho khí tức đó của anh không còn chỗ nào để dùng nữa”
Hàn Cửu Thiên vô cùng tức giận, hai người họ đã bất chấp mọi giá, vận dụng khí Tinh Thần còn Tân Trạm thì vẫn dùng phép thuật thông thường để giao đấu, việc này làm hai người họ cảm thấy bị sỉ nhục nặng nề.
“Oanh Thiên Chiến Phủ!”
Ánh mắt Nghiêm Trác Văn vô cùng hung tợn, bốn cánh tay của anh ta giơ lên cao, sau đó thì bốn cây rìu khổng lồ sắc bén đột nhiên chém xuống như núi đổ.
Cốt Thú của Hàn Cửu Thiên liên tục phun ra những luồng khí màu trắng xám, tạo thành một cái mạng nhện, bao bọc hết toàn bộ không gian xung quanh Tân Trạm khiến anh không còn đường nào để chạy.
“Để coi anh có chết không!”
Hai người họ đồng thời dùng tuyệt chiêu của mình và phối hợp với nhau một cách vô cùng ăn ý. Mặt đất lập tức rung chuyển mạnh, một âm thanh chói tai như muốn xé rách màng nhĩ vang lên, ánh sáng chọc trời làm màn đêm u tối trở nên sáng rực như ban ngày.
Một đám khói mù cực lớn bay lên, khiến cung điện đổ nát đó biến mất hoàn toàn chỉ trong chớp mắt.
Các võ giả lùi hết về sau, né tránh uy lực của cơn sóng khí đang lan rộng ra.
Tất cả mọi người nhìn thấy cú tấn công của khu vực trung tâm và sự lan tỏa của khói bụi nồng nặc thì đều vô cùng kinh hãi.
“Chắc cái tên này đã tiêu đời rồi”
“Bị hai người đó tấn công bằng thủ đoạn khủng khiếp như vậy thì nhất định là không thể nào còn sống”
“Chỉ là không biết người đó đã làm gì mà lại khiến Nghiêm Trác Văn căm hận như vậy, không tiếc tiêu hao khí Tinh Thần”
“Lúc nấy tôi nghe người thanh niên áo đen gọi người đó là Tân Trạm, lẽ nào là Tân Trạm đó sao?”
“Chuyện này chắc không thể nào đâu, Tân Trạm đó sao còn dám vào chỗ này, lẽ nào anh 1a không sợ Triệu Lam Sơn tìm đến cửa sao?”
Trong lúc mọi người đang nói chuyện thì khói bụi linh khí trên cung điện đổ nát từ từ tản ra, một cái hố sâu cực lớn thay thế cho vị trí trước đó của cung điện.
Nghiêm Trác Văn và Hàn Cửu Thiên bay trên không trung, hai người họ chau mày trợn mắt nhìn xuống phía dưới.
Ở vị trí trung tâm của cái hố sâu chính là chỗ của mồ chôn binh khí.
Lúc này có một tia sáng yếu ớt lóe lên trong làn khói bụi.
Mọi người nháo nhào lên, Tân Trạm đó vẫn còn sống sao?
Mà sau khi tia sáng đó xuất hiện thì số lượng lại không ngừng tăng lên, lúc ẩn lúc hiện như nhịp tim của con người.
Một tia, hai tia rồi mấy chục tia!
Các điểm sáng lần lượt xuất hiện trong làn khói bụi như những ngôi sao đang thắp sáng bầu trời đêm, chớp mắt thì đã có vô số tia sáng sao xuất hiện.
“Đây là chiêu thức gì?” Nghiêm Trác Văn nheo mắt, anh ta cảm giác thấy cùng với sự gia tăng của các điểm sáng, có một khí tức nguy hiểm đang không ngừng tích tụ bên dưới hố sâu.
“Không phải là khí Tinh Thần, tôi chưa từng nhìn thấy chiêu thức này của Tân Trạm”
Hàn Cửu Thiên chau mày và nói.
‘Vút, vút, vút!
Dưới sự chứng kiến của mọi người, mấy tia sáng đó đã bắt đâu chuyển động, chúng phát ra âm thanh như xé trời, quẩn quanh hố sâu như ngàn vạn con đom đóm đang vây lấy đống lửa “Là kiếm, là những thanh phi kiết Có người thốt lên kinh ngạc, lúc này mọi người mới phát hiện ra, mỗi một điểm sáng trong số những điểm sáng đó là một thanh trường kiếm.
Chúng bay lượn trên không, khuấy động linh khí xung quanh khiến khói bụi tan biến hoàn toàn.
Người thanh niên đó ngồi xếp bằng im lặng ở dưới đáy của hố sâu đó.
“Tân Trạm, anh”
Tân Trạm ngẩng mạnh đầu lên, hai mắt anh sáng long lanh như sao.
Anh từ từ bay lên, tóc bay lất phất, ngàn vạn thanh kiếm bay xung quanh anh dưới lực.
hút của hai thanh kiếm thần xanh và đỏ tạo.
thành cơn bão kiếm mạnh khủng khiếp Hai thanh kiếm Hỏa Long và Huyền Băng nẵm ở trung tâm của cơn bão, phản chiếu màu đỏ và màu xanh đan xen lên người Tân Trạm, làm anh trông càng quỷ dị khó lường. Vô số thanh kiếm bay như những cận vệ, không ngừng di chuyển quanh cơ thế Tân Trạm, phát ra tiếng vút vút nghe rất sắc bén.
Tai của mọi người đều ù đi, ai nấy cũng trợn tròn mắt.
Cảnh tượng đó rất hùng vĩ, Tân Trạm như một kiếm thần, tất cả phi kiếm trên thế gian đều nằm trong sự khống chế của anh, cung kính anh.
“Đây là phép thuật gì?”
Nghiêm Trác Văn thầm cắn chặt răng, tim Hàn Cửu Thiên cũng nhảy lên thình thịch.
“Sao hả? Không phải muốn giết tôi sao?
Giờ sợ rồi hả?”
Tân Trạm từ từ mở mắt ra, ánh mắt đầy vẻ khinh miệt.
“Sợ? Hahaha, chúng tôi lấy lại đồ của mình là chuyện đường đường chính chính, việc gì phải sợ” Nghiêm Trác Văn nghe vậy thì cười lạnh lùng một tiếng.
“Không sai, dùng âm mưu quỷ kế để cướp đi thứ mà chúng tôi để mắt tới, người chột dạ lo sợ nên là anh mới đúng” Hàn Cửu Thiên cũng hét lên.
Lúc này mọi người mới hiểu ra nguyên nhân cuộc chiến này nổ ra là gì.
Nhưng nếu như Tân Trạm dùng âm mưu quỷ kế, lừa lấy vật báu của bọn họ thì chuyện này đúng là do Tân Trạm sai trước.
“Tôi cướp của các người? Thật là nực cười!”
Tân Trạm nghe vậy thì không kiềm được mà ngẩng mặt lên trời và cười lớn.
“Các người cứ một mực nói tôi cướp đồ của các người, lẽ nào vật báu trong cung điện Hỏa Diễm này có chủ sao?”
“Còn về âm mưu quỷ kế, suốt dọc đường các người đã làm gì, tự hỏi lại mình thử rốt cuộc là ai đang dùng cái gọi là quỷ kế nực cười đó.”
“Các người đến giành với tôi là vì các người cảm thấy các người giỏi hơn tôi nhưng báu vật lại bị tôi cướp đi mất nên các người mới vừa xấu hổ vừa giận mà tấn công tôi: “Nếu như đã muốn cướp báu vật của tôi thì cần gì phải nói ra những lời đạo nghĩa đó hay là vốn dĩ các người đang cảm thấy chột dạ nên mới cần phải tự lừa mình?”
Tân Trạm nói lời châm biếm nhưng câu nào câu nấy cũng nói trúng tim đen, đánh thẳng vào tâm lý làm Nghiêm Trác Văn và Hàn Cửu Thiên lập tức đỏ mặt.
Vốn dĩ báu vật là đồ không chủ nhưng bọn họ đã sớm nhận định nó là của bọn họ nên Triệu Lam Sơn có thể cướp, Trương Quốc Tuấn có thể lấy, Đổng Thiên Thành có thể cướp đi nhưng Tân Trạm thì không thể.
Đây cũng chính là lý do mà họ nổi giận, vì họ cho rằng Tân Trạm không như bọn họ.
Mọi người cũng thầm gật đầu, rõ ràng lời của Tân Trạm càng có sức thuyết phục hơn, nhưng trong giới võ đạo, nói có lý không thôi thì không có tác dụng, cuối cùng vẫn cứ phải dựa vào nắm đấm của mình để nói chuyện.
Bình luận facebook