Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 930: Xuất hết những quân bài chưa lật
“Không ngờ Tân Trạm lại lợi hại tới vậy, có thể đánh tới mức Triệu Lam Sơn không đánh trả được chiêu nào như kia”
“Chẳng lẽ tên Triệu Lam Sơn này chỉ được cái tiếng vậy thôi à?”
“Mấy người các người ngu quá đi mất, đương nhiên là thánh tử Triệu Lam Sơn chưa thế hiện bản lĩnh thật sự của mình ra rồi” Có người cười gän bảo: “Nếu như Triệu Lam Sơn chỉ có tí khả năng như vậy đương nhiên là anh ta sẽ không được công nhận là Thiên Kiêu đỉnh cấp nhất rồi”
“Không đi được nữa đâu.”
Tân Trạm đứng giữa không trung khẽ lắc đầu, anh hơi nheo mắt lại, Thiên Minh Nhãn được mở ra rồi nhìn về phía cái hố sâu không thấy đáy ở đẳng kia.
Cơ thể của Triệu Lam Sơn vốn ở chỗ đó nhưng bây giờ đã không còn một bóng người.
“Cẩn thận đấy”
Tân Trạm phóng linh khí ra đẩy đám người Phương Hiểu Điệp bay ra ngoài.
Tiếp đó, một luồng kiếm khí khiến người ta phát sợ đột ngột xuất hiện ở giữa mấy người bọn họ, ánh kiếm lóe lên xẹt qua người họ, không gian xung quanh bị đập vỡ tan.
Sau đấy, bóng Triệu Lam Sơn xuất hiện ở phía sau các đạo kiếm ảnh, anh ta nhìn về phía Tân Trạm với vẻ tiếc nuối: “Anh đúng là giỏi thật đấy, có thể tránh được một kiếm trí mạng đấy của tôi.”
Tần Trạm cảm thấy lông tóc mình dựng hết lên, nếu không nhờ Thiên Minh Nhãn để ý là cơ thể Triệu Lam Sơn đột nhiên biến mất mà anh mới cảm nhận được nguy cơ rình rập chứ không với lưỡi kiếm lúc nãy của Triệu Lam Sơn, mấy người bọn họ không chết cũng sẽ bị trọng thương “Anh đã khôi phục lại linh khí thì đúng là có tư cách để tôi bỏ công chơi với anh đấy”
Triệu Lam Sơn tay cầm thanh trường kiếm màu vàng, hờ hững nhìn về phía Tân Trạm, anh ta nói: “Giờ toàn thân tôi toàn ánh vàng mà anh cũng thế, nhưng thế gian này chỉ có thể có một mặt trời, ngày hôm nay đã được định trước là sẽ có một ánh vàng phải ngã gục, có điều, người đấy không phải là tôi.”
Triệu Lam Sơn nói xong thì lắc đầu rồi nhoáng cái, cơ thể anh ta lại đột nhiên biến mất.
Ngay sau đó, Triệu Lam Sơn xuất hiện trước mặt Tân Trạm, thanh trường kiếm màu vàng đâm tới, hàng ngàn ánh kiếm được tung ra, xuyên nát người Tần Trạm.
Nhưng cơ thể Tân Trạm cũng biến đổi hư ảo giống anh ta, đó cũng là bóng giả thôi.
“Xa Nhật Cung Quyết”
Tân Trạm bay lên trên cao, tay cầm trường cung màu đen, kéo căng dây, nguyên khí từ bốn phương tám hướng tụ hội hết về đây dần ngưng tụ thành một mũi tên màu sáng lóng lánh.
“Trường cung của anh có màu đen, còn cung của tôi có màu vàng, đây chính là điểm mà anh không bằng được tôi đấy”
Nhìn thấy cảnh trước mặt, Triệu Lam Sơn läc đầu cười lạnh rồi anh ta lấy ra một thanh trường cung màu vàng, đồng thời giương cung gài tên.
Tiếp đó, cảnh tượng khiến mọi người sốc diễn ra, Triệu Lam Sơn và Tần Trạm mỗi người một bên đứng hai bên trên không trung.
Hai người họ phóng ra muôn vàn mũi tên, bầu trời bị phủ kín bởi ánh kiếm màu vàng, rồi lao xuống tựa như mưa sao băng, nhất thời ánh vàng rọi sáng bầu trời khiến cho đất trời chỉ tuyên một màu vàng.
Rắc!
Trong lúc hàng ngàn mũi tên được bẫn ra, đột nhiên, thanh trường cung màu đen trên tay Tân Trạm rung lên, dây cung không chịu đựng nổi ngần đấy sức mạnh mà nứt ra.
Triệu Lam Sơn nhíu mắt lại xong cơ thể anh ta lóe sáng.
“Tân Trạm, nhìn nắm đấm vàng của tôi đây này”
Tân Trạm hơi biến sắc, ngẩng đầu lên nhìn, Triệu Lam Sơn từ từ hạ xuống từ trên không, nắm đấm màu vàng nện mạnh xuống đất, Tân Trạm chỉ có thể bị động giơ tay lên cản lại.
Âm, lần này đến lượt Tân Trạm bị nện ngã dập xuống đất Anh bị ngã xuống sa mạc khiến cho cát vàng bật tung lên, một cái hố cực sâu xuất hiện, trông còn kinh khủng hơn so với cái hố do Tân Trạm tạo ra trước đấy.
“Tân Trạm!”
Mấy người Diệp Thành thấy thế thì mắt như muốn nứt toác, vẻ mặt căng thẳng nhìn về hướng đó.
Dưới đáy hố, Tân Trạm chậm rãi đứng dậy, anh nhíu mày, nhìn thấy Thần Lực Vương Giáp xuất hiện những vết nứt trên đó.
Nếu không phải trong khoảnh khắc cuối cùng ấy, anh vận nguyên khí của bản thân ngưng tụ lại quanh bộ giáp này thì bây giờ anh đã bị trọng thương rồi.
“Tân Trạm, ra đây cho tôi.”
Triệu Lam Sơn bay trên không đứng ngay trên đỉnh hố hét lớn.
“Tôi biết là đòn vừa rồi không giết nổi anh mà”
Tân Trạm ngửa đầu lên, hai mắt lạnh lùng nhìn chẵm chăm về phía Triệu Lam Sơn.
Thực lực của Triệu Lam Sơn bây giờ đúng là rất mạnh khiến anh cảm thấy khó mà có thể đối phó lại được, hơn nữa, bây giờ anh ta còn chưa sử dụng Khí tinh thần đâu.
Cơ thể Tần Trạm bay lên, anh biến thành một vệt sáng màu vàng nhắm thẳng về phía Triệu Lam Sơn.
Lần này, cả hai người đã bỏ hết những chiêu hào nhoáng hoa lệ mà chỉ sử dụng những đòn đấm đá đơn thuần nhất đánh nhau.
Toàn cơ thể Tân Trạm bốc cháy, cơ thể thể liên tục phóng thích những luồng khí cực nóng ra ngoài, ánh vàng rực rỡ phủ quanh thánh nhân chỉ thể, hư ảnh của chín con hổ và rồng ngưng thành sau lưng anh, rồng hổ đồng thời vào thế chiến đấu, được phát huy sức mạnh đến cùng.
Nhưng dù Tần Trạm có xuất toàn lực ra thì Triệu Lam Sơn vẫn không hề rơi xuống thế hạ phong, giáp vàng bên ngoài cơ thể phát sáng lấp lánh, khí tức liên tục phóng ra bên ngoài cùng đấu với Tân Trạm, hai bên có tiến có lùi.
Mọi người đứng dưới quan sát trận đấu, cảm xúc cứ phập phồng lên xuống, trận chiến trước mặt quá là ngoạn mục khiến bọn họ phải hô lên cho thỏa cảm xúc trong lòng.
Nhưng mà Thiên Kiêu Thịnh Hội chỉ còn có mấy ngày nữa là kết thúc rồi, chẳng lẽ bọn họ lại định phân thăng bại ngay ở đây vào lúc này hay sao.
Xoẹt! Trong lúc hai người giao đấu, đột nhiên Triệu Lam Sơn rút thanh trường kiếm ra, ánh kiếm xẹt ngang ép Tần Trạm phải lùi lại.
“Tân Trạm, người người đều bàn luận bảo rằng thực lực của anh lúc đánh cận chiến cực mạnh, nhưng tôi thấy là sự thật thường khó mà bằng được tiếng tăm do thiên hạ đồn thổi, anh có kim huyền chi thể nhưng cũng chỉ đến vậy mà thôi”
Triệu Lam Sơn xoa tay, vẻ mặt tỏ ra vô cùng khinh thường.
“Đánh như này mãi cũng chán, chúng ta vẫn nên kết thúc sớm đi thì hơn”
“Anh nói đúng-‘ Tân Trạm cười nhạt, nói: “Cũng nên để anh thấy được thực lực thật sự của tôi là như thế nào.”
Triệu Lam Sơn nhíu mày lại, nhìn về phía Tần Trạm đầy hứng thú.
“Cổ ấn Thần Vương, phát”
Tân Trạm hô nhỏ, tiếp đó, bốn phía chung quanh Triệu Lam Sơn nổ tung xong mười tám lỗ đen xuất hiện giữa không trung, cái nào cũng vừa đen vừa sâu, xiêng xích phi ra từ những lỗ đen ấy, chúng giống như những con răn vậy, thoáng chốc đã cuốn chặt lấy người Triệu Lam Sơn.
“Từ lúc nào mà anh đã làm được vậy.”
Triệu Lam Sơn hơi biến sắc, lúc nấy hai người giao đấu bằng quyền cước với nhau mà anh ta lại hoàn toàn không để ý được Tân Trạm đã âm thầm bày ra cạm bẫy này từ lúc nào.
Triệu Lam Sơn hét lớn một tiếng rồi vận sức toàn thân, ánh vàng tản ra, xiềng xích bằng nguyên khí bị kéo căng ngay tức khắc, rung lên leng ka leng keng, có xu hướng bị vỡ nát.
“Triệu Lam Sơn đúng là quá mạnh, anh ta còn chưa sử dụng Khí tinh thần nữa chứ, cơ hội chiến thẳng duy nhất của mình là giết anh ta trong chớp mắt.”
Tân Trạm cau mày, kiếm Thanh Đồng xuất hiện trên tay.
Linh khí trong cơ thế Tân Trạm bắt đầu được điều động một cách mạnh mẽ, anh giương kiếm Thanh Đồng lên trên cao.
Ở trong Vạn luyện tông, Tân Trạm đã được dùng kiếm khí tinh thuần cả ngàn năm nay của Vạn luyện tông để tạo thành bảy luồng kiếm khí bảo mệnh.
Nhưng kể từ khi ấy, Tân Trạm vẫn luôn giữ nguyên không sử dụng đến.
Tân Trạm khẽ quát, trên đỉnh đầu anh, bóng kiếm lại lóe lên một lần nữa, kiếm Thanh Đồng rung lên, phong ấn đầu tiên bị vỡ vụn trong nháy mắt.
“Chu thiên thập tam trảm, thức thứ mười!”
Tân Trạm hét lớn, kiếm Thanh Đồng bộc phát một luồng ánh kiếm ngút trời, kiếm thế tựa như núi cao sừng sững lại hiểm trở khôn lường, dựng thẳng tắp.
Ánh kiếm sáng rực rỡ, cùng với việc Tân Trạm liên tục rót linh khí vào trong đó, nó càng lúc càng lớn, càng lúc càng mạnh.
Chu thiên thập tam trảm, thức thứ mười là chiêu tụ lực, thời gian Tân Trạm dùng để tích tụ sức mạnh càng dài thì uy lực của nó lại càng lớn.
Bỗng nhiên, gió nổi lên thổi bay tóc Triệu Lam Sơn.
Triệu Lam Sơn ngẩng phắt đầu dậy, nhìn thấy ngọn núi ánh kiếm sắc bén trước mặt, sâu trong lòng anh ta bắt đầu cảm nhận được hơi thở chết chóc vọng lại.
Cơ thể Triệu Lam Sơn run nhẹ, từ lúc anh ta đi vào nơi thí luyện thì chưa từng cảm nhận được nguy hiếm rõ ràng tới nhường này.
Mà thứ khiến anh ta càng phân nộ hơn là cái cảm giác uy hiếp tính mạng khiến người ta nảy sinh lòng sợ hãi lại đến từ Tân Trạm.
“AAA”
Triệu Lam Sơn gầm to, ánh vàng lấp lánh toàn thân đã đến cực hạn, những thanh xích bằng nguyên khí rung lên giữa không trung, liên tục vỡ nát.
“Đi chết đi!”
Hai mắt Tân Trạm đỏ sậm, kiếm Thanh Đồng chém xuống, ánh kiếm ngút trời phi ầm ầm về phía Triệu Lam Sơn.
“Chẳng lẽ tên Triệu Lam Sơn này chỉ được cái tiếng vậy thôi à?”
“Mấy người các người ngu quá đi mất, đương nhiên là thánh tử Triệu Lam Sơn chưa thế hiện bản lĩnh thật sự của mình ra rồi” Có người cười gän bảo: “Nếu như Triệu Lam Sơn chỉ có tí khả năng như vậy đương nhiên là anh ta sẽ không được công nhận là Thiên Kiêu đỉnh cấp nhất rồi”
“Không đi được nữa đâu.”
Tân Trạm đứng giữa không trung khẽ lắc đầu, anh hơi nheo mắt lại, Thiên Minh Nhãn được mở ra rồi nhìn về phía cái hố sâu không thấy đáy ở đẳng kia.
Cơ thể của Triệu Lam Sơn vốn ở chỗ đó nhưng bây giờ đã không còn một bóng người.
“Cẩn thận đấy”
Tân Trạm phóng linh khí ra đẩy đám người Phương Hiểu Điệp bay ra ngoài.
Tiếp đó, một luồng kiếm khí khiến người ta phát sợ đột ngột xuất hiện ở giữa mấy người bọn họ, ánh kiếm lóe lên xẹt qua người họ, không gian xung quanh bị đập vỡ tan.
Sau đấy, bóng Triệu Lam Sơn xuất hiện ở phía sau các đạo kiếm ảnh, anh ta nhìn về phía Tân Trạm với vẻ tiếc nuối: “Anh đúng là giỏi thật đấy, có thể tránh được một kiếm trí mạng đấy của tôi.”
Tần Trạm cảm thấy lông tóc mình dựng hết lên, nếu không nhờ Thiên Minh Nhãn để ý là cơ thể Triệu Lam Sơn đột nhiên biến mất mà anh mới cảm nhận được nguy cơ rình rập chứ không với lưỡi kiếm lúc nãy của Triệu Lam Sơn, mấy người bọn họ không chết cũng sẽ bị trọng thương “Anh đã khôi phục lại linh khí thì đúng là có tư cách để tôi bỏ công chơi với anh đấy”
Triệu Lam Sơn tay cầm thanh trường kiếm màu vàng, hờ hững nhìn về phía Tân Trạm, anh ta nói: “Giờ toàn thân tôi toàn ánh vàng mà anh cũng thế, nhưng thế gian này chỉ có thể có một mặt trời, ngày hôm nay đã được định trước là sẽ có một ánh vàng phải ngã gục, có điều, người đấy không phải là tôi.”
Triệu Lam Sơn nói xong thì lắc đầu rồi nhoáng cái, cơ thể anh ta lại đột nhiên biến mất.
Ngay sau đó, Triệu Lam Sơn xuất hiện trước mặt Tân Trạm, thanh trường kiếm màu vàng đâm tới, hàng ngàn ánh kiếm được tung ra, xuyên nát người Tần Trạm.
Nhưng cơ thể Tân Trạm cũng biến đổi hư ảo giống anh ta, đó cũng là bóng giả thôi.
“Xa Nhật Cung Quyết”
Tân Trạm bay lên trên cao, tay cầm trường cung màu đen, kéo căng dây, nguyên khí từ bốn phương tám hướng tụ hội hết về đây dần ngưng tụ thành một mũi tên màu sáng lóng lánh.
“Trường cung của anh có màu đen, còn cung của tôi có màu vàng, đây chính là điểm mà anh không bằng được tôi đấy”
Nhìn thấy cảnh trước mặt, Triệu Lam Sơn läc đầu cười lạnh rồi anh ta lấy ra một thanh trường cung màu vàng, đồng thời giương cung gài tên.
Tiếp đó, cảnh tượng khiến mọi người sốc diễn ra, Triệu Lam Sơn và Tần Trạm mỗi người một bên đứng hai bên trên không trung.
Hai người họ phóng ra muôn vàn mũi tên, bầu trời bị phủ kín bởi ánh kiếm màu vàng, rồi lao xuống tựa như mưa sao băng, nhất thời ánh vàng rọi sáng bầu trời khiến cho đất trời chỉ tuyên một màu vàng.
Rắc!
Trong lúc hàng ngàn mũi tên được bẫn ra, đột nhiên, thanh trường cung màu đen trên tay Tân Trạm rung lên, dây cung không chịu đựng nổi ngần đấy sức mạnh mà nứt ra.
Triệu Lam Sơn nhíu mắt lại xong cơ thể anh ta lóe sáng.
“Tân Trạm, nhìn nắm đấm vàng của tôi đây này”
Tân Trạm hơi biến sắc, ngẩng đầu lên nhìn, Triệu Lam Sơn từ từ hạ xuống từ trên không, nắm đấm màu vàng nện mạnh xuống đất, Tân Trạm chỉ có thể bị động giơ tay lên cản lại.
Âm, lần này đến lượt Tân Trạm bị nện ngã dập xuống đất Anh bị ngã xuống sa mạc khiến cho cát vàng bật tung lên, một cái hố cực sâu xuất hiện, trông còn kinh khủng hơn so với cái hố do Tân Trạm tạo ra trước đấy.
“Tân Trạm!”
Mấy người Diệp Thành thấy thế thì mắt như muốn nứt toác, vẻ mặt căng thẳng nhìn về hướng đó.
Dưới đáy hố, Tân Trạm chậm rãi đứng dậy, anh nhíu mày, nhìn thấy Thần Lực Vương Giáp xuất hiện những vết nứt trên đó.
Nếu không phải trong khoảnh khắc cuối cùng ấy, anh vận nguyên khí của bản thân ngưng tụ lại quanh bộ giáp này thì bây giờ anh đã bị trọng thương rồi.
“Tân Trạm, ra đây cho tôi.”
Triệu Lam Sơn bay trên không đứng ngay trên đỉnh hố hét lớn.
“Tôi biết là đòn vừa rồi không giết nổi anh mà”
Tân Trạm ngửa đầu lên, hai mắt lạnh lùng nhìn chẵm chăm về phía Triệu Lam Sơn.
Thực lực của Triệu Lam Sơn bây giờ đúng là rất mạnh khiến anh cảm thấy khó mà có thể đối phó lại được, hơn nữa, bây giờ anh ta còn chưa sử dụng Khí tinh thần đâu.
Cơ thể Tần Trạm bay lên, anh biến thành một vệt sáng màu vàng nhắm thẳng về phía Triệu Lam Sơn.
Lần này, cả hai người đã bỏ hết những chiêu hào nhoáng hoa lệ mà chỉ sử dụng những đòn đấm đá đơn thuần nhất đánh nhau.
Toàn cơ thể Tân Trạm bốc cháy, cơ thể thể liên tục phóng thích những luồng khí cực nóng ra ngoài, ánh vàng rực rỡ phủ quanh thánh nhân chỉ thể, hư ảnh của chín con hổ và rồng ngưng thành sau lưng anh, rồng hổ đồng thời vào thế chiến đấu, được phát huy sức mạnh đến cùng.
Nhưng dù Tần Trạm có xuất toàn lực ra thì Triệu Lam Sơn vẫn không hề rơi xuống thế hạ phong, giáp vàng bên ngoài cơ thể phát sáng lấp lánh, khí tức liên tục phóng ra bên ngoài cùng đấu với Tân Trạm, hai bên có tiến có lùi.
Mọi người đứng dưới quan sát trận đấu, cảm xúc cứ phập phồng lên xuống, trận chiến trước mặt quá là ngoạn mục khiến bọn họ phải hô lên cho thỏa cảm xúc trong lòng.
Nhưng mà Thiên Kiêu Thịnh Hội chỉ còn có mấy ngày nữa là kết thúc rồi, chẳng lẽ bọn họ lại định phân thăng bại ngay ở đây vào lúc này hay sao.
Xoẹt! Trong lúc hai người giao đấu, đột nhiên Triệu Lam Sơn rút thanh trường kiếm ra, ánh kiếm xẹt ngang ép Tần Trạm phải lùi lại.
“Tân Trạm, người người đều bàn luận bảo rằng thực lực của anh lúc đánh cận chiến cực mạnh, nhưng tôi thấy là sự thật thường khó mà bằng được tiếng tăm do thiên hạ đồn thổi, anh có kim huyền chi thể nhưng cũng chỉ đến vậy mà thôi”
Triệu Lam Sơn xoa tay, vẻ mặt tỏ ra vô cùng khinh thường.
“Đánh như này mãi cũng chán, chúng ta vẫn nên kết thúc sớm đi thì hơn”
“Anh nói đúng-‘ Tân Trạm cười nhạt, nói: “Cũng nên để anh thấy được thực lực thật sự của tôi là như thế nào.”
Triệu Lam Sơn nhíu mày lại, nhìn về phía Tần Trạm đầy hứng thú.
“Cổ ấn Thần Vương, phát”
Tân Trạm hô nhỏ, tiếp đó, bốn phía chung quanh Triệu Lam Sơn nổ tung xong mười tám lỗ đen xuất hiện giữa không trung, cái nào cũng vừa đen vừa sâu, xiêng xích phi ra từ những lỗ đen ấy, chúng giống như những con răn vậy, thoáng chốc đã cuốn chặt lấy người Triệu Lam Sơn.
“Từ lúc nào mà anh đã làm được vậy.”
Triệu Lam Sơn hơi biến sắc, lúc nấy hai người giao đấu bằng quyền cước với nhau mà anh ta lại hoàn toàn không để ý được Tân Trạm đã âm thầm bày ra cạm bẫy này từ lúc nào.
Triệu Lam Sơn hét lớn một tiếng rồi vận sức toàn thân, ánh vàng tản ra, xiềng xích bằng nguyên khí bị kéo căng ngay tức khắc, rung lên leng ka leng keng, có xu hướng bị vỡ nát.
“Triệu Lam Sơn đúng là quá mạnh, anh ta còn chưa sử dụng Khí tinh thần nữa chứ, cơ hội chiến thẳng duy nhất của mình là giết anh ta trong chớp mắt.”
Tân Trạm cau mày, kiếm Thanh Đồng xuất hiện trên tay.
Linh khí trong cơ thế Tân Trạm bắt đầu được điều động một cách mạnh mẽ, anh giương kiếm Thanh Đồng lên trên cao.
Ở trong Vạn luyện tông, Tân Trạm đã được dùng kiếm khí tinh thuần cả ngàn năm nay của Vạn luyện tông để tạo thành bảy luồng kiếm khí bảo mệnh.
Nhưng kể từ khi ấy, Tân Trạm vẫn luôn giữ nguyên không sử dụng đến.
Tân Trạm khẽ quát, trên đỉnh đầu anh, bóng kiếm lại lóe lên một lần nữa, kiếm Thanh Đồng rung lên, phong ấn đầu tiên bị vỡ vụn trong nháy mắt.
“Chu thiên thập tam trảm, thức thứ mười!”
Tân Trạm hét lớn, kiếm Thanh Đồng bộc phát một luồng ánh kiếm ngút trời, kiếm thế tựa như núi cao sừng sững lại hiểm trở khôn lường, dựng thẳng tắp.
Ánh kiếm sáng rực rỡ, cùng với việc Tân Trạm liên tục rót linh khí vào trong đó, nó càng lúc càng lớn, càng lúc càng mạnh.
Chu thiên thập tam trảm, thức thứ mười là chiêu tụ lực, thời gian Tân Trạm dùng để tích tụ sức mạnh càng dài thì uy lực của nó lại càng lớn.
Bỗng nhiên, gió nổi lên thổi bay tóc Triệu Lam Sơn.
Triệu Lam Sơn ngẩng phắt đầu dậy, nhìn thấy ngọn núi ánh kiếm sắc bén trước mặt, sâu trong lòng anh ta bắt đầu cảm nhận được hơi thở chết chóc vọng lại.
Cơ thể Triệu Lam Sơn run nhẹ, từ lúc anh ta đi vào nơi thí luyện thì chưa từng cảm nhận được nguy hiếm rõ ràng tới nhường này.
Mà thứ khiến anh ta càng phân nộ hơn là cái cảm giác uy hiếp tính mạng khiến người ta nảy sinh lòng sợ hãi lại đến từ Tân Trạm.
“AAA”
Triệu Lam Sơn gầm to, ánh vàng lấp lánh toàn thân đã đến cực hạn, những thanh xích bằng nguyên khí rung lên giữa không trung, liên tục vỡ nát.
“Đi chết đi!”
Hai mắt Tân Trạm đỏ sậm, kiếm Thanh Đồng chém xuống, ánh kiếm ngút trời phi ầm ầm về phía Triệu Lam Sơn.
Bình luận facebook