Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 952: Lòng người
Ánh mắt lạnh lùng của Tân Trạm quét qua những người kia rồi nói: “Giao ra tất cả những.
thứ các người lấy được ở đất thí luyện ra đây, sau đó tự làm nát hết tinh mang, tôi sẽ tha cho các người”
“Cậu Tân, chúng tôi chỉ bị uy hiếp mà thôi.
Tên Triệu Lam Sơn kia quá mạnh mẽ, chúng tôi không còn cách nào khác cả, chỉ có thể buộc phải nghe theo lời cậu ta” Có người khẽ thay đổi sắc mặt, vội vàng cầu xin nói “Đúng vậy, chúng tôi cũng là người đáng thương, cậu không thể đối xử với chúng tôi như vậy được”
“Cậu Tần, cậ làm như vậy đâu”
“Người đáng thương? Người tốt?”
Tân Trạm lạnh lùng nhìn những người này, khinh thường cười một tiếng rồi nói: “Thật buồn cười! Nếu như các người đáng thương, lúc ấy hoàn toàn phụ thuộc vào Triệu Lam Sơn là người tốt mà, không thể để tác oai tác quái thì có nghĩ đến chính bản thân mình cũng đang lấn áp người đáng thương khác không?”
“Mà nếu như người cuối cùng phải thua chính là chúng tôi thì các người có rũ chút lòng thương cho đám người Chúc Diêu, Cố Minh Ân mà cho bọn họ một con đường sống hay không?”
“Các người cho rằng tôi là người tốt thì hoàn toàn sai lầm rồi, tiếp tay cho giặc thì phải trả giá lớn. Giao ra thứ tôi nói đi, nếu không tôi sẽ lập tức đạp các người xuống núi Tân Trạm quát mắng không chút lưu tình, khiến cho sắc mặt những người này đỏ ửng lên giống như đang bị tát mấy bạt tai Thế nhưng đám người Triệu Lam Sơn đã thua rồi, bọn họ cũng không thể làm gì được nữa.
Bao gồm cả Nghiêm Trác Văn ở đây, tất cả đều âm thầm thề thốt rồi sau đó giao ra hết mọi thứ.
Vẻ mặt bọn họ vô cùng thống khổ, mất đi bảo vật và tinh mang, cho dù bọn họ có lên tháp cũng sẽ không lấy được thành tích tốt.
Phong Ngân Quang và Tào Phá Kiệt lẳng lặng đứng trong đám người nhìn cảnh tượng đang diễn ra Trong lòng bọn họ thầm cảm khái, vô cùng phức tạp.
Trước kia Triệu Lam Sơn cũng tìm hai người họ, giúp đỡ hai người họ gia tăng tinh mang nhưng điều kiện chính là hai người họ phải gia nhập vào việc vây giết đám người Tân Trạm và Chúc Diêu.
Điều kiện này khiến hai người họ động lòng, dù sao thì lúc ấy Tân Trạm cũng gần như đã chết rồi.
Thế nhưng cuối cùng hai người vẫn lựa chọn từ chối Trước mặt bọn họ, Tân Trạm sáng lập ra quá nhiều kỳ tích, bọn họ cũng không muốn trở thành kẻ thù của Tân Trạm.
Bây giờ xem ra, bọn họ đã đánh cược đúng Bọn họ không ra tay với Tân Trạm nên Tân Trạm cũng không để ý đến hai người bọn họ, đây là kết quả tốt nhất!
Chờ đến khi đám người Nghiêm Trác Văn ngoan ngoan nhượng bộ, lúc này cuộc chiến trên đỉnh núi đã được xem như hoàn toàn kết thúc.
Ánh mắt mọi người phức tạp nhìn về phía Tân Trạm, có hâm mộ kính nể, cũng có sợ hãi.
Hiện tại, Tân Trạm đã trở thành người mạnh nhất đất thí luyện, mà đám người Triệu Lam Sơn lại liên tiếp bị loại. Xem ra lần này Tân Trạm đã phá kỷ lục, trở thành người đứng đầu giới Thiên Kiêu rồi “Để mọi người đợi lâu rồi, hiện tại chúng ta bắt đầu lên tháp đi”
Tân Trạm rơi xuống đất, thu hồi thần thú lại, cười nhạt nói.
Trận chiến này đã đủ lâu, hiện tại cũng đã đến lúc phải leo lên tháp Thông Thiên rồi.
Thế nhưng vào lúc này, Triệu Lam Sơn đang ngồi trên mặt đất không ai để ý đến, bất chợt khẽ chuyển động cơ thể, biến thành một đám khói.
Một đường ánh sáng vàng bay ra, trong chớp mắt đã vượt qua tất cả mọi người vọt lên tháp Thông Thiên.
“Lại còn có bảo vật nữa cơ đấy”
Tân Trạm hé mắt, đưa tay chụp một cái Bốn phía khẽ chấn động, ánh sáng vàng kia kêu thảm lên một tiếng, cơ thể Triệu Lam Sơn xuất hiện, cả người đẫm máu. Kế đó anh ta lại nhìn Tân Trạm với vẻ oán độc, thân hình lảo đảo trốn vào trong tháp Thông Thiên.
“Thủ đoạn của cậu nhóc này đúng là nhiều mà” Diệp Thành cũng khẽ lắc đầu, không còn lời nào để nói.
“Không sao đâu, thi đấu ở tháp Thông Thiên đều nhờ vào thực lực. Với cơ thể đang bị trọng thương của anh ta thì cho dù có vào trước cũng vô dụng mà thôi” Tân Trạm cười nhạt nói Thấy ánh mắt mọi người đều nhìn mình, Tân Trạm khẽ gật đầu rồi kéo tay Tô Uyên, dẫn đầu đi vào bên trong tháp Thông Thiên.
Mọi người còn lại đi theo phía sau, lục đục tiến vào trong.
“Thật xin lỗi Tân Trạm, sư phụ đã nói với em rằng chỉ khi nào đến phạm vi của tháp.
Thông Thiên thì em mới có thể nhận lại anh, nếu không sẽ gây hại đến anh” Tô Uyên thâm tình nhìn về phía Tân Trạm rồi mở miệng giải thích.
“Có thể nhìn thấy em, anh thật sự rất vui mừng. Chỉ là anh không biết khi nào cái gọi là lời nguyền kia mới được phá giải mà thôi, chúng ta phải chờ đến ngày đó mới có thể vĩnh viễn ở bên nhau được” Tân Trạm cười khổ nói.
“Sư phụ nói ít nhất phải cần ba năm, nhưng mà linh khí trời đất biến hóa rất nhanh nên theo như sư phụ tính toán thì có lẽ cũng chỉ cần nửa năm, sau khi trải qua đại kiếp thì em và anh không cần chia cách nữa rồi” Tô Uyên mỉm cười nói.
“Nửa năm sau sẽ có đại kiếp sao?”
Tân Trạm hít sâu một hơi, trong ánh mắt lộ vẻ mong đợi, ôm chặt lấy Tô Uyên. Còn nửa năm nữa, rốt cuộc anh cũng có thể ở bên Tô Uyên rồi.
“Nhưng mà đó cũng là chuyện sau này mà thôi, trước tiên chúng ta phải giải quyết chuyện ở tháp Thông Thiên đã” Một lúc lâu sau, Tô Uyên khẽ cười, tách người khỏi Tân Trạm rồi dùng ngón tay chỉ chỉ vào đầu anh “Ừm, trước tiên anh sẽ truyền thụ một bộ công pháp cho em, có lẽ một lát sẽ dùng đến đấy” Tân Trạm cũng thu nụ cười lại, mở miệng nói.
Tô Uyên hơi sửng sốt một chút, sau đó ngồi xuống xếp bằng cùng với Tân Trạm. Tân Trạm đánh ra một luồng linh khí, rơi vào chính giữa vầng trán trắng nốn sáng rực của Tô Uyên, sau đó chuyển hóa thành phương pháp để truyền lại cho cô.
“Thật sự là một công pháp thần kỳ, Tân Trạm, đây là công pháp mà anh tự nghĩ ra sao?” Sau một lúc lâu, Tô Uyên mở đôi mắt tràn ngập kinh ngạc của mình ra, ánh mắt khẽ lay động.
Những năm gần đây, cô đi theo Câu Lũ lão nhân cũng học được không ít công pháp nhưng loại công pháp thần kỳ tuyệt diệu như vậy thì đây là lần đầu tiên cô thấy được.
“Coi như vậy đi, thuật này anh lấy từ chỗ thú Thôn Thiên nhưng mà đã chuyển hóa thành công pháp của người, quả thật là do anh độc chế. Anh cũng tò mò, không biết ở bên ngoài có thể dùng thuật này hay không.” Tân Trạm khẽ gật đầu.
“Tóm lại em cứ học thuật này trước đã, ở đây có khí tinh thần nên có thể sẽ dùng được”
“Hơn nữa nghe nói mỗi một tầng của tháp Thông Thiên đều có thể dừng lại một tiếng nên có lẽ sẽ có thời gian để em từ từ lĩnh hội thuật này. Anh đi xem thử cách qua cửa như thế nào trước đã”
Tân Trạm trả lời Tô Uyên một câu rồi đi vào bên trong.
Không gian ở nơi này toàn một màu xám xịt không hề có điểm cuối, đi vào sâu trong đó, đột nhiên một cảm giác vô cùng vắng vẻ hiu quạnh lan tràn khắp cơ thể Tân Trạm.
Trong đầu anh không tự chủ được nhớ lại các loại khổ nạn đã trải qua, đều là những chuyện thất bại khiến người khác vô cùng chán nản.
Lúc cô đơn khổ sở khi tu luyện, ngày ngày không ngừng tu luyện để đối phó với kẻ thù.
Bất cứ khi nào cũng phải sẵn sàng trải qua sinh tử, cả ngày đều sống trong áp lực, tất cả có đáng giá không?
Chỉ cần buông tha con đường này thì cuộc sống sẽ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều. Sống một cuộc sống mà ngày nào cũng đối mặt với những thanh kiếm không ngừng đâm xuống thì có ý nghĩa gì chứ?
Phảng phất như quanh đây có một giọng nói vang lên bên tai Tân Trạm, không ngừng cám dỗ anh.
Ánh mắt Tân Trạm xuất hiện vẻ mê man, anh hơi dừng bước lại, thế nhưng ngay lập tức tỉnh hồn lại, cố gắng áp chế tâm trạng trong lòng mình.
“Quả nhiên tháp Thông Thiên không phải tầm thường, thì ra khảo nghiệm ở tầng thứ nhất chính là đánh vào lòng người”
Tần Trạm thầm nói nhỏ, ánh mắt lại trở Từ khi tu luyện cho đến nay, Tân Trạm đã trải qua những trận chiến vượt xa người thường, mỗi một lần đều sống sót trong hiểm nguy. Nếu như không đủ kiên định để bước tiếp thì căn bản anh không thể nào vượt hết mọi chông gai, sống đến ngày hôm nay.
Vì thế, tâm tư của anh càng thêm kiên định, cho dù bị đủ loại cám dỗ bên ngoài quấy nhiễu cũng không cản trở được bước chân anh, Khi Tân Trạm thu lại toàn bộ tâm trạng tiêu cực của mình thì bỗng nhiên không gian u tối trước mắt nhẹ nhàng run chuyển, sau đó lại bể tan tành giống như thủy tinh.
thứ các người lấy được ở đất thí luyện ra đây, sau đó tự làm nát hết tinh mang, tôi sẽ tha cho các người”
“Cậu Tân, chúng tôi chỉ bị uy hiếp mà thôi.
Tên Triệu Lam Sơn kia quá mạnh mẽ, chúng tôi không còn cách nào khác cả, chỉ có thể buộc phải nghe theo lời cậu ta” Có người khẽ thay đổi sắc mặt, vội vàng cầu xin nói “Đúng vậy, chúng tôi cũng là người đáng thương, cậu không thể đối xử với chúng tôi như vậy được”
“Cậu Tần, cậ làm như vậy đâu”
“Người đáng thương? Người tốt?”
Tân Trạm lạnh lùng nhìn những người này, khinh thường cười một tiếng rồi nói: “Thật buồn cười! Nếu như các người đáng thương, lúc ấy hoàn toàn phụ thuộc vào Triệu Lam Sơn là người tốt mà, không thể để tác oai tác quái thì có nghĩ đến chính bản thân mình cũng đang lấn áp người đáng thương khác không?”
“Mà nếu như người cuối cùng phải thua chính là chúng tôi thì các người có rũ chút lòng thương cho đám người Chúc Diêu, Cố Minh Ân mà cho bọn họ một con đường sống hay không?”
“Các người cho rằng tôi là người tốt thì hoàn toàn sai lầm rồi, tiếp tay cho giặc thì phải trả giá lớn. Giao ra thứ tôi nói đi, nếu không tôi sẽ lập tức đạp các người xuống núi Tân Trạm quát mắng không chút lưu tình, khiến cho sắc mặt những người này đỏ ửng lên giống như đang bị tát mấy bạt tai Thế nhưng đám người Triệu Lam Sơn đã thua rồi, bọn họ cũng không thể làm gì được nữa.
Bao gồm cả Nghiêm Trác Văn ở đây, tất cả đều âm thầm thề thốt rồi sau đó giao ra hết mọi thứ.
Vẻ mặt bọn họ vô cùng thống khổ, mất đi bảo vật và tinh mang, cho dù bọn họ có lên tháp cũng sẽ không lấy được thành tích tốt.
Phong Ngân Quang và Tào Phá Kiệt lẳng lặng đứng trong đám người nhìn cảnh tượng đang diễn ra Trong lòng bọn họ thầm cảm khái, vô cùng phức tạp.
Trước kia Triệu Lam Sơn cũng tìm hai người họ, giúp đỡ hai người họ gia tăng tinh mang nhưng điều kiện chính là hai người họ phải gia nhập vào việc vây giết đám người Tân Trạm và Chúc Diêu.
Điều kiện này khiến hai người họ động lòng, dù sao thì lúc ấy Tân Trạm cũng gần như đã chết rồi.
Thế nhưng cuối cùng hai người vẫn lựa chọn từ chối Trước mặt bọn họ, Tân Trạm sáng lập ra quá nhiều kỳ tích, bọn họ cũng không muốn trở thành kẻ thù của Tân Trạm.
Bây giờ xem ra, bọn họ đã đánh cược đúng Bọn họ không ra tay với Tân Trạm nên Tân Trạm cũng không để ý đến hai người bọn họ, đây là kết quả tốt nhất!
Chờ đến khi đám người Nghiêm Trác Văn ngoan ngoan nhượng bộ, lúc này cuộc chiến trên đỉnh núi đã được xem như hoàn toàn kết thúc.
Ánh mắt mọi người phức tạp nhìn về phía Tân Trạm, có hâm mộ kính nể, cũng có sợ hãi.
Hiện tại, Tân Trạm đã trở thành người mạnh nhất đất thí luyện, mà đám người Triệu Lam Sơn lại liên tiếp bị loại. Xem ra lần này Tân Trạm đã phá kỷ lục, trở thành người đứng đầu giới Thiên Kiêu rồi “Để mọi người đợi lâu rồi, hiện tại chúng ta bắt đầu lên tháp đi”
Tân Trạm rơi xuống đất, thu hồi thần thú lại, cười nhạt nói.
Trận chiến này đã đủ lâu, hiện tại cũng đã đến lúc phải leo lên tháp Thông Thiên rồi.
Thế nhưng vào lúc này, Triệu Lam Sơn đang ngồi trên mặt đất không ai để ý đến, bất chợt khẽ chuyển động cơ thể, biến thành một đám khói.
Một đường ánh sáng vàng bay ra, trong chớp mắt đã vượt qua tất cả mọi người vọt lên tháp Thông Thiên.
“Lại còn có bảo vật nữa cơ đấy”
Tân Trạm hé mắt, đưa tay chụp một cái Bốn phía khẽ chấn động, ánh sáng vàng kia kêu thảm lên một tiếng, cơ thể Triệu Lam Sơn xuất hiện, cả người đẫm máu. Kế đó anh ta lại nhìn Tân Trạm với vẻ oán độc, thân hình lảo đảo trốn vào trong tháp Thông Thiên.
“Thủ đoạn của cậu nhóc này đúng là nhiều mà” Diệp Thành cũng khẽ lắc đầu, không còn lời nào để nói.
“Không sao đâu, thi đấu ở tháp Thông Thiên đều nhờ vào thực lực. Với cơ thể đang bị trọng thương của anh ta thì cho dù có vào trước cũng vô dụng mà thôi” Tân Trạm cười nhạt nói Thấy ánh mắt mọi người đều nhìn mình, Tân Trạm khẽ gật đầu rồi kéo tay Tô Uyên, dẫn đầu đi vào bên trong tháp Thông Thiên.
Mọi người còn lại đi theo phía sau, lục đục tiến vào trong.
“Thật xin lỗi Tân Trạm, sư phụ đã nói với em rằng chỉ khi nào đến phạm vi của tháp.
Thông Thiên thì em mới có thể nhận lại anh, nếu không sẽ gây hại đến anh” Tô Uyên thâm tình nhìn về phía Tân Trạm rồi mở miệng giải thích.
“Có thể nhìn thấy em, anh thật sự rất vui mừng. Chỉ là anh không biết khi nào cái gọi là lời nguyền kia mới được phá giải mà thôi, chúng ta phải chờ đến ngày đó mới có thể vĩnh viễn ở bên nhau được” Tân Trạm cười khổ nói.
“Sư phụ nói ít nhất phải cần ba năm, nhưng mà linh khí trời đất biến hóa rất nhanh nên theo như sư phụ tính toán thì có lẽ cũng chỉ cần nửa năm, sau khi trải qua đại kiếp thì em và anh không cần chia cách nữa rồi” Tô Uyên mỉm cười nói.
“Nửa năm sau sẽ có đại kiếp sao?”
Tân Trạm hít sâu một hơi, trong ánh mắt lộ vẻ mong đợi, ôm chặt lấy Tô Uyên. Còn nửa năm nữa, rốt cuộc anh cũng có thể ở bên Tô Uyên rồi.
“Nhưng mà đó cũng là chuyện sau này mà thôi, trước tiên chúng ta phải giải quyết chuyện ở tháp Thông Thiên đã” Một lúc lâu sau, Tô Uyên khẽ cười, tách người khỏi Tân Trạm rồi dùng ngón tay chỉ chỉ vào đầu anh “Ừm, trước tiên anh sẽ truyền thụ một bộ công pháp cho em, có lẽ một lát sẽ dùng đến đấy” Tân Trạm cũng thu nụ cười lại, mở miệng nói.
Tô Uyên hơi sửng sốt một chút, sau đó ngồi xuống xếp bằng cùng với Tân Trạm. Tân Trạm đánh ra một luồng linh khí, rơi vào chính giữa vầng trán trắng nốn sáng rực của Tô Uyên, sau đó chuyển hóa thành phương pháp để truyền lại cho cô.
“Thật sự là một công pháp thần kỳ, Tân Trạm, đây là công pháp mà anh tự nghĩ ra sao?” Sau một lúc lâu, Tô Uyên mở đôi mắt tràn ngập kinh ngạc của mình ra, ánh mắt khẽ lay động.
Những năm gần đây, cô đi theo Câu Lũ lão nhân cũng học được không ít công pháp nhưng loại công pháp thần kỳ tuyệt diệu như vậy thì đây là lần đầu tiên cô thấy được.
“Coi như vậy đi, thuật này anh lấy từ chỗ thú Thôn Thiên nhưng mà đã chuyển hóa thành công pháp của người, quả thật là do anh độc chế. Anh cũng tò mò, không biết ở bên ngoài có thể dùng thuật này hay không.” Tân Trạm khẽ gật đầu.
“Tóm lại em cứ học thuật này trước đã, ở đây có khí tinh thần nên có thể sẽ dùng được”
“Hơn nữa nghe nói mỗi một tầng của tháp Thông Thiên đều có thể dừng lại một tiếng nên có lẽ sẽ có thời gian để em từ từ lĩnh hội thuật này. Anh đi xem thử cách qua cửa như thế nào trước đã”
Tân Trạm trả lời Tô Uyên một câu rồi đi vào bên trong.
Không gian ở nơi này toàn một màu xám xịt không hề có điểm cuối, đi vào sâu trong đó, đột nhiên một cảm giác vô cùng vắng vẻ hiu quạnh lan tràn khắp cơ thể Tân Trạm.
Trong đầu anh không tự chủ được nhớ lại các loại khổ nạn đã trải qua, đều là những chuyện thất bại khiến người khác vô cùng chán nản.
Lúc cô đơn khổ sở khi tu luyện, ngày ngày không ngừng tu luyện để đối phó với kẻ thù.
Bất cứ khi nào cũng phải sẵn sàng trải qua sinh tử, cả ngày đều sống trong áp lực, tất cả có đáng giá không?
Chỉ cần buông tha con đường này thì cuộc sống sẽ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều. Sống một cuộc sống mà ngày nào cũng đối mặt với những thanh kiếm không ngừng đâm xuống thì có ý nghĩa gì chứ?
Phảng phất như quanh đây có một giọng nói vang lên bên tai Tân Trạm, không ngừng cám dỗ anh.
Ánh mắt Tân Trạm xuất hiện vẻ mê man, anh hơi dừng bước lại, thế nhưng ngay lập tức tỉnh hồn lại, cố gắng áp chế tâm trạng trong lòng mình.
“Quả nhiên tháp Thông Thiên không phải tầm thường, thì ra khảo nghiệm ở tầng thứ nhất chính là đánh vào lòng người”
Tần Trạm thầm nói nhỏ, ánh mắt lại trở Từ khi tu luyện cho đến nay, Tân Trạm đã trải qua những trận chiến vượt xa người thường, mỗi một lần đều sống sót trong hiểm nguy. Nếu như không đủ kiên định để bước tiếp thì căn bản anh không thể nào vượt hết mọi chông gai, sống đến ngày hôm nay.
Vì thế, tâm tư của anh càng thêm kiên định, cho dù bị đủ loại cám dỗ bên ngoài quấy nhiễu cũng không cản trở được bước chân anh, Khi Tân Trạm thu lại toàn bộ tâm trạng tiêu cực của mình thì bỗng nhiên không gian u tối trước mắt nhẹ nhàng run chuyển, sau đó lại bể tan tành giống như thủy tinh.
Bình luận facebook