Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-8
Chương 8
Nghe vậy, Dương Nghị và Lâm Khinh Thiền sửng sốt, sau đó cười phá lên.
“Cậu bảo cậu sống ở đây á? Tần Trạm, cậu bị điên hả?” Dương Nghị không nhịn được cười nhạo: “Cậu biết đây là chỗ nào không? Biết nhà ở đây trị giá bao nhiêu tiền không?”
Tần Trạm lười vô nghĩa với anh ta nên không thèm quan tâm nữa, quay đầu nhìn về phía bãi đỗ xe.
“Tần Trạm, tốt nhất cậu mau cút đi, còn dám quấy rối vợ tôi thì tôi sẽ giết chết cậu.” Dương Nghị bước xuống xe, vẻ mặt hung ác nói.
Nghe tới “vợ tôi”, Tần Trạm không khỏi siết chặt nắm tay.
“Sao? Cậu còn muốn đánh tôi hả?”
Dương Nghị liếc tay Tần Trạm, cười nhạo, sau đó đẩy Tần Trạm một phát, hung tợn mắng: “Tôi bảo cậu cút đi, điếc hay sao mà không nghe thấy?”. “Thôi đi, anh chấp nhặt với loại phế vật này làm gì?” Lâm Khinh Thiền thò đầu ra, không kiên nhẫn nói.
Dương Nghị nhìn Lâm Khinh Thiện, gật đầu nói: “Được, hôm nay tôi nể mặt vợ tôi, không chấp nhặt với cậu. Lần sau nếu để tôi nhìn thấy cậu thì tôi sẽ đánh gãy chân cậu!”
Bỏ lại câu này, anh ta bèn lên xe nghênh ngang rời đi. Tần Trạm tái mặt nhìn đuôi xe, không nhịn được thở hổn hển.
“Dương Nghị.” Tần Trạm khẽ nỉ non cái tên này, ánh mắt hiện lên một tia hung ác.
“Đi thôi.” Đúng lúc này, Tô Uyên đã đỗ xe quay lại. Cô liếc nhìn Tần Trạm, sau đó nhìn theo ánh mắt Tần Trạm, nhíu mày hỏi: “Anh sao vậy? Sao sắc mặt lại khó coi vậy?”
Tần Trạm hít sâu một hơi, lắc đầu nói: “Tôi không sao.”
Mặc dù Tô Uyên hơi nghi ngờ, nhưng vẫn không hỏi nhiều, chỉ gật đầu nói: “Nếu anh có gì phiền phức thì có thể nói với tôi.”
Tần Trạm cười khổ: “Không cần”.
Anh biết rõ đạo lý ân tình càng dùng càng mỏng, huống chi Tô Uyên lại không nợ mình.
Ngoài cửa núi đã đặt sẵn xe đạp, Tần Trạm và Tô Uyên mỗi người một chiếc lái lên đỉnh núi. Càng lên cao, sức nén lại càng mạnh, đồng thời Tần Trạm càng cảm nhận được bầu không khí tươi mát đến từ thiên nhiên, cùng với một chút linh khí. Sau khi lên đỉnh núi, Tần Trạm không nhịn được kinh ngạc, đứng ở đây hầu như có thể quan sát toàn bộ Đạm Thành. Điều quan trọng nhất là không khí trong lòng và linh khí loãng khiến Tần Trạm rất phấn khởi.
“Đây đúng là nơi tu luyện cực tốt.” Tần Trạm thầm nghĩ.
Tô Uyên dẫn Tần Trạm đi dạo trong biệt thự một vòng, cuối cùng cười nói: “Thế nào?
Anh hài lòng không?”
“Cực kỳ hài lòng” Tần Trạm nói từ tận đáy lòng.
Đối với anh thì nhà lớn hay nhỏ, tốt hay xấu đều không quan trọng. Nhưng hoàn cảnh nơi này quả thực là rất có ích với Tần Trạm.
“Thế thì sau này anh cứ ở đây đi, có gì cần cứ nói với tôi.” Tô Uyên chớp mắt, cười nói. Cô cười trông rất đẹp, má lúm đồng tiền xinh xắn, cho người ta cảm giác như tắm gió xuân. Cảm giác ấm áp này khiến Tần Trạm ngây người.
“Ê, anh nhìn gì vậy hả?” Tô Uyên lắc lư. ngón tay thanh mảnh của mình, trợn mắt nói.
Tân Trạm quay người đi, đỏ mặt nói: “Không… Không có gì.”
Nghe vậy, Dương Nghị và Lâm Khinh Thiền sửng sốt, sau đó cười phá lên.
“Cậu bảo cậu sống ở đây á? Tần Trạm, cậu bị điên hả?” Dương Nghị không nhịn được cười nhạo: “Cậu biết đây là chỗ nào không? Biết nhà ở đây trị giá bao nhiêu tiền không?”
Tần Trạm lười vô nghĩa với anh ta nên không thèm quan tâm nữa, quay đầu nhìn về phía bãi đỗ xe.
“Tần Trạm, tốt nhất cậu mau cút đi, còn dám quấy rối vợ tôi thì tôi sẽ giết chết cậu.” Dương Nghị bước xuống xe, vẻ mặt hung ác nói.
Nghe tới “vợ tôi”, Tần Trạm không khỏi siết chặt nắm tay.
“Sao? Cậu còn muốn đánh tôi hả?”
Dương Nghị liếc tay Tần Trạm, cười nhạo, sau đó đẩy Tần Trạm một phát, hung tợn mắng: “Tôi bảo cậu cút đi, điếc hay sao mà không nghe thấy?”. “Thôi đi, anh chấp nhặt với loại phế vật này làm gì?” Lâm Khinh Thiền thò đầu ra, không kiên nhẫn nói.
Dương Nghị nhìn Lâm Khinh Thiện, gật đầu nói: “Được, hôm nay tôi nể mặt vợ tôi, không chấp nhặt với cậu. Lần sau nếu để tôi nhìn thấy cậu thì tôi sẽ đánh gãy chân cậu!”
Bỏ lại câu này, anh ta bèn lên xe nghênh ngang rời đi. Tần Trạm tái mặt nhìn đuôi xe, không nhịn được thở hổn hển.
“Dương Nghị.” Tần Trạm khẽ nỉ non cái tên này, ánh mắt hiện lên một tia hung ác.
“Đi thôi.” Đúng lúc này, Tô Uyên đã đỗ xe quay lại. Cô liếc nhìn Tần Trạm, sau đó nhìn theo ánh mắt Tần Trạm, nhíu mày hỏi: “Anh sao vậy? Sao sắc mặt lại khó coi vậy?”
Tần Trạm hít sâu một hơi, lắc đầu nói: “Tôi không sao.”
Mặc dù Tô Uyên hơi nghi ngờ, nhưng vẫn không hỏi nhiều, chỉ gật đầu nói: “Nếu anh có gì phiền phức thì có thể nói với tôi.”
Tần Trạm cười khổ: “Không cần”.
Anh biết rõ đạo lý ân tình càng dùng càng mỏng, huống chi Tô Uyên lại không nợ mình.
Ngoài cửa núi đã đặt sẵn xe đạp, Tần Trạm và Tô Uyên mỗi người một chiếc lái lên đỉnh núi. Càng lên cao, sức nén lại càng mạnh, đồng thời Tần Trạm càng cảm nhận được bầu không khí tươi mát đến từ thiên nhiên, cùng với một chút linh khí. Sau khi lên đỉnh núi, Tần Trạm không nhịn được kinh ngạc, đứng ở đây hầu như có thể quan sát toàn bộ Đạm Thành. Điều quan trọng nhất là không khí trong lòng và linh khí loãng khiến Tần Trạm rất phấn khởi.
“Đây đúng là nơi tu luyện cực tốt.” Tần Trạm thầm nghĩ.
Tô Uyên dẫn Tần Trạm đi dạo trong biệt thự một vòng, cuối cùng cười nói: “Thế nào?
Anh hài lòng không?”
“Cực kỳ hài lòng” Tần Trạm nói từ tận đáy lòng.
Đối với anh thì nhà lớn hay nhỏ, tốt hay xấu đều không quan trọng. Nhưng hoàn cảnh nơi này quả thực là rất có ích với Tần Trạm.
“Thế thì sau này anh cứ ở đây đi, có gì cần cứ nói với tôi.” Tô Uyên chớp mắt, cười nói. Cô cười trông rất đẹp, má lúm đồng tiền xinh xắn, cho người ta cảm giác như tắm gió xuân. Cảm giác ấm áp này khiến Tần Trạm ngây người.
“Ê, anh nhìn gì vậy hả?” Tô Uyên lắc lư. ngón tay thanh mảnh của mình, trợn mắt nói.
Tân Trạm quay người đi, đỏ mặt nói: “Không… Không có gì.”
Bình luận facebook