• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Chiến thần vĩ đại nhất (166 Viewers)

  • Chap-92

Chương 92




Trì Minh Tường rụt đầu, cũng không dám hé răng. Mặc dù anh ta rất tin tưởng vào thực lực của Tần Trạm nhưng danh tiếng của Phùng Công quá lớn, năm đó còn lưu lại truyền kỳ tới nay vẫn còn được truyền lại.



Tất cả mọi người đều lo lắng cho Tần Trạm, chỉ có mình anh là không hề để tâm tới, còn không đặt Phùng Công vào trong mắt.



Bởi vì lúc này chiếm toàn bộ sự chú ý của anh chỉ còn có nhà họ Tô ở Thủ Đô. Ngày nhà họ Phùng tổ chức bữa tiệc cuối cùng cũng đến.



Địa điểm là ở một hội trường tương đối xa ở ngoại thành. Sáng tinh mơ đã có rất nhiều người đi tới đây chờ. Tần Trạm và Tô Uyên cùng cụ Tô tới dự tiệc, ba người lái xe xuất phát đi tới hội trường.



“Tần Trạm” Cụ Tô nhắc nhở nói: “Hôm nay nhất định không được làm gì bồng bột. Tôi sẽ hết sức lo liệu chu toàn giúp cậu, cố gắng để chuyện này êm xuôi ổn thoả.”



“Cụ Tô.” Tần Trạm cười nói: “Tôi phế Phùng Minh Lăng, ông nghĩ Phùng Công sẽ tình nguyện để mọi chuyện lắng xuống hay sao?”



Cụ Tô thấp giọng nói: “Tôi tin cậu có cách để chữa khỏi cho Phùng Minh Lăng.”



Tần Trạm cười cười, không nói gì. Anh đúng là có cách để chữa trị đan điền cho Phùng Minh Lăng, nhưng mà anh cũng không định làm vậy.



“Chỉ cần có thể chữa khỏi cho Phùng Minh Lăng thì tôi tin Phùng Công sẽ để cho tôi một chút mặt mũi.” Cụ Tô nói.



Tần Trạm gật đầu nói: “Được rồi, cứ làm như lời ông nói là được.”



Xe rất nhanh thì đã tới hội trường, trước cửa hội trường có mấy tên bảo vệ canh gác, kiểm tra thư mời.



“Nhà họ Phùng đúng là chịu bỏ ra vốn lớn, ngay cả bảo vệ cũng đã có trình độ của nội kình đại sư rồi.” Tần Trạm cảm thán nói.



Cụ Tô cười nói: “Đây là một trong những lý do mà mọi người không muốn chọc vào nhà họ Phùng.”



“Cậu chỉ là một võ giả bình thường thì không có tư cách tiến vào trong hội trường.” Lúc này một thanh niên muốn trà trộn vào bên trong đã bị một tên bảo vệ đánh bay ra ngoài.



Thanh niên lau khoé miệng dính máu, từ trên mặt đất đứng dậy, hô lớn: “Không cho vào thì không cho vào, nói một câu là được, anh dựa vào đâu mà đánh người?”



“Nhà họ Phùng đánh người không cần có lý do.” Tên bảo vệ nhàn nhạt nói.



Tần Trạm nhăn mày, hừ một tiếng nói: “Ngay tới chó của nhà họ Phùng đã kiêu ngạo như thế thì bảo sao người của nhà họ Phùng lại không coi ai ra gì.”



Hai tên bảo vệ vừa định tức giận nhưng sau khi thấy rõ gương mặt của Tần Trạm thì lời tới đầu môi cũng phải ráng mà nuốt xuống.



“Anh Tần, việc này không liên quan tới anh, đây là quy củ của nhà họ Phùng.” Bảo vệ lạnh lùng nói.



Tần Trạm không thèm để ý, chỉ đi tới bên cạnh người thanh niên kia, đỡ anh ta dậy. Cậu thanh niên vô cùng kích động nói: “Anh là Tần Trạm đúng không? Chính là người đã phế đi Phùng Minh Lăng ấy?”



Tần Trạm gật đầu nói: “Nhà họ Phùng sẽ không để cậu vào đầu nên cậu mau đi đi.”



Cậu thanh niên hưng phấn: “Anh Tần, tôi là fans của anh, anh có thể nhận tôi làm đồ đệ không?”



Tần Trạm lắc đầu nói: “Xin lỗi, tôi không thu đồ đệ.”



“Bái cậu ta làm thầy? Chỉ sợ cậu ta sẽ không sống nổi qua hôm nay thôi.” Đúng lúc này có một người trẻ tuổi ở một bên quái gở nói.



Tần Trạm nhíu mày, vừa định nói gì thì Tô Uyên đứng một bên đã nhắc nhở nói: “Đây chính là người sánh vai cùng Tất Tiêu Dao và Phùng Minh Lăng trở thành tam đại thiên tài, Trần Thiên Tông.”



“Trần Thiên Tông?” Tần Trạm cau mày: “Hình như anh chưa bao giờ gây sự với cậu ta?”



Tô Uyên cười nói: “Anh không gây sự với người ta không có nghĩa là người ta không tới kiếm chuyện với anh.”



“Nói cũng đúng.” Tần Trạm gật đầu, sau đó thì không nói gì nữa.



Tần Trạm vừa định bước vào hội trường thì lập tức cậu thanh niên kia lại một lần nữa đuổi theo anh. Anh ta vui vẻ nói: “Anh Tần, tôi tên là Bắc Xuyên, tôi sẽ ở đây chờ anh, tôi tin rằng anh nhất định có thể sống sót rời đi.”



Tần Trạm vỗ nhẹ bờ vai anh ta, cũng không nói gì, chỉ đi nhanh về phía hội trường. Đúng lúc này trong một chiếc xe thương vụ màu đen có một người im lặng mà thu hết cảnh tượng ấy vào mắt.



“Hồ tông chủ, người đó chính là Tần Trạm.” Một thanh niên thấp giọng nói.



Người đàn ông được gọi là Hồ tông chủ hơi gật đầu nói: “Người mang tuyệt kỹ, không kiêu ngạo, không siểm nịnh, trong lòng biết sợ luật nhân quả, lại biết giúp người yếu trị kẻ mạnh, đúng là một thanh niên không tệ.”



Đúng lúc này một người thanh niên khác ngồi ở bên cạnh ông ta hừ lạnh nói: “Sư phụ, sao con không thấy cậu ta ưu tú như người nói.”



Người này chính là đồ đệ của Hồ tông chủ, tên là Liên Khánh Tùng, tuy cũng là Nội Kình đại sư cấp chín nhưng thực lực hoàn toàn ở phía trên Tất Tiêu Dao.



Hồ tông chủ cười nói: “Khánh Tùng, tuy rằng ta không muốn thừa nhận nhưng mà thực lực của cậu ấy đúng là phía trên con.”



Liên Khánh Tùng không vui nói: “Thế thì sao, dù sao hôm nay cậu ta chắc chắn cũng chết trên tay Phùng Công.”



Hồ tông chủ im lặng không nói, cũng không biết là đang nghĩ gì.



Lúc này ở trong hội trường, sau khi Tần Trạm vừa bước vào đã thu hút không ít ánh mắt của những người. Ngoại trừ một vài nhân vật lớn trong tỉnh ra thì còn có rất nhiều cao thủ võ đạo tới từ khắp các nơi khác nhau.



“Đây chính là Tần Trạm sao? Thoạt nhìn cũng không có chỗ nào hơn người hết.”



“Thật đáng tiếc, nếu cậu ta không đắc tội với nhà họ Phùng thì tôi còn muốn kết giao với cậu ta một chút.”



“Hừ, đừng nói lung tung, tôi nghe nói Tần Trạm là một kẻ sát nhân cuồng ma đấy.”



Mọi người đàm luận sôi nổi, nhưng lại không có ai dám tới gần, họ đều sợ sẽ liên lụy tới bản thân.



Mà Tần Trạm đang ngồi trên bàn ăn nhàn nhã ăn uống. Tô Uyên thấy thế thì nói: “Mấy người này trốn anh cứ như trốn ôn thần vậy.”



“Bình thường mà.” Tần Trạm cười cười. “Nếu như hôm nay anh đánh thắng Phùng Công thì bọn họ ắt sẽ tự tới kết giao cùng anh.”



“Đánh bại Phùng Công ư?” Tô Uyên không khỏi liếc mắt nhìn Tần Trạm một cái. “Anh nghĩ hay thật đấy.”



Trong lúc đang nói chuyện thì có một người đàn ông bước tới.



“Trời đất, đó là ai vậy, không biết rốt cuộc là ai dám tới nói chuyện với Tần Trạm vào lúc này chứ?”



“Đó là Hồ tông chủ nhà họ Hồ ở Cẩm Khê. Người ta cũng đâu có sợ Phùng Công.”



Hồ tông chủ chỉ cần vài bước đã tới bên bàn, ông ta chắp tay chào Cụ Tô nói: “Cụ Tô, đã lâu không gặp, dạo này sức khỏe của ông vẫn tốt chứ?”



Cụ Tô cười nói: “Già rồi, cũng không sống được bao lâu nữa.”



Hồ tông chủ cười ha ha nói: “Cụ Tô nói đùa rồi, tôi thấy tình trạng sức khỏe ông còn có thể sống thêm hai chục năm nữa.”



Sau khi hai người hàn huyên xong thì ánh mắt của Hồ tông chủ dừng lại trên người Tần Trạm. “Đây là anh bạn trẻ Tần Trạm phải không?”



Ánh mắt ông nhìn Tần Trạm rất nhiệt tình khiến cho Tần Trạm cảm thấy có chút không thoải mái. “Xin chào, Hồ tông chủ.”



Tần Trạm đứng dậy chào hỏi nói.



Hồ tông chủ cười ha ha nói: “Thật là một thanh niên tuấn tú lịch sự. Cụ Tô có phúc rồi.”



Cụ Tô thở dài nói: “Hồ tông chủ, lát nữa nếu Phùng Công đại khai sát giới còn phải nhờ ông giúp đỡ một hai đây.”



“Không thành vấn đề.” Hồ tông chủ thoải mái nói. “Đến lúc cần thiết tôi sẽ ra tay ngăn cản Phùng Công.”



“Vậy thì tôi phải cảm ơn ông trước rồi.” Cụ Tô lập tức cảm thấy vô cùng vui mừng, có được lời này của Hồ tông chủ thì cũng coi như là nhiều hơn một phần đảm bảo.



Đúng lúc này từ phía ngoài cửa truyền đến từng đợt ồn ào. Chỉ giây lát sau đã nhìn thấy một người đàn ông thân hình cao lớn, mặt mày uy nghiêm đang đi tới.



Bên người ông ta còn có vài người đi cùng, trong đó bao gồm cả Phùng Minh Thần và Phùng Tuấn Khải của nhà họ Phùng.



Còn có một người ngồi xe lăn, bên trên đúng là người đã bị Tần Trạm phế bỏ, Phùng Minh Lăng.



“Xin chào, Phùng Công.” Mọi người vội vàng đứng dậy, sôi nổi chào hỏi.



“Phùng Công, lần bế quan này của ngài ắt hẳn đã đột phá rồi chứ?” Có người hỏi.



Phùng Công nhàn nhạt trả lời: “Ừ, may mắn đã đạt được đến cảnh giới nội kình tông sư đỉnh phong.”



Nghe thấy thế mọi người không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.



Nội kình tông sư đỉnh phong. Cả tỉnh Tân Châu cũng chỉ xuất hiện được vài vị đã đạt tới cảnh giới này mà thôi. Mà Diệp Thiên Vọng chính là một trong số đó, bây giờ vẫn còn đang ở Thủ Đô làm mưa làm gió.



Nhưng khác nhau chính là Diệp Thiên Vọng bước vào cảnh giới này là lúc ông ta ba mươi tuổi. Mà Phùng Công bây giờ đã gần tới tuổi thất thập cổ lai hy rồi.



“Chúc mừng Phùng Công.” Mọi người sôi nổi chúc mừng, sự cung kính trong ánh mắt lại càng tăng lên vài phần. Ngay cả sắc mặt của Hồ tông chủ cũng phải thay đổi.



“Ai là Tần Trạm?” Đúng lúc này, Phùng Công bỗng mở miệng hỏi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom