Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 60: Khu rừng và cánh đồng
Hôm tham gia bữa tiệc rời chức của Diệp Nhạn, Chu Mịch không ngờ cô ấy còn mời Trương Liễm.
Anh là người cuối cùng đến nơi.
Cả bàn đều kinh ngạc reo hò, gần như là điên cuồng đập bàn gõ đũa như một đám trẻ mất khống chế. Mà anh lại giống như giảng viên nhã nhặn có tính tình rất tốt, ngăn mọi người lại, sau đó cười đưa quà trong tay cho Diệp Nhạn.
Diệp Nhạn nhận lấy, say mê ôm trong lòng, lẩm bẩm: “Fabian, anh tốt thật… Không bằng dứt khoát tặng bản thân mình cho tôi làm quà rời chức đi…”
Cả bàn đều cười lớn.
Ý cười của Trương Liễm càng đậm hơn, áo len cao cổ màu nâu nhạt làm cho làn da anh càng trắng ngần, trong môi trường dầu mỡ như quán thịt nướng cũng nổi lên một màu sắc có độ thuần khiết rất cao như đá ngọc trắng.
Anh ngồi ở góc chéo với Chu Mịch, cách bốn người, không gần không xa.
Khi ngồi vào chỗ, anh nhìn quanh một vòng, Chu Mịch cũng như thế mà chạm mắt với anh. Lúc đó cô vẫn luôn nhìn anh, không lảng tránh, nói một cách chính xác là cả bản đều đang nhìn anh.
Thời gian bốn mắt chạm nhau rất ngắn, rồi lướt qua luôn.
Chu Mịch không nhớ được lúc đó bản thân có vẻ mặt như nào nữa, bởi vì khoảnh khắc ấy thần trí của cô đột nhiên như ấn nút delete, bị hút vào một khoảng không màu đen ngoài vũ trụ, có một cảm giác mất trọng lực rất ngắn ngủi. Đến khi ánh mắt người đàn ông lướt qua, đại não cô mới hoạt động trở lại, có tư duy rõ ràng tỉ mỉ.
Có điều cô đoán là một nụ cười mỉm, khóe môi cong lên một độ cong nhẹ.
Vài tháng liên tiếp xã giao với tần số cao giúp cô dần trở nên khéo léo, ung dung, trầm tĩnh không sợ hãi, cảm xúc không dễ bị lộ ra như vậy.
Nên bày ra biểu cảm thế nào ở trường hợp thế nào đã trở thành phản xạ thần kinh, là kích phát, cũng là tê liệt.
Cô cũng đổi một kiểu tóc, không còn là tóc mái lưa thưa mỗi ngày phải nhọc công dùng lô cuốn màu hồng cố định mất nửa tiếng nữa, mà là tóc xoăn nhẹ, một bên tóc mềm mại được vén ra sau tai.
Trước đây Chu Mịch hoàn toàn không thích để lộ trán, bởi vì cô có một nốt ruồi nhỏ màu nâu ở gần chân tóc.
Nó lẫn trong mái tóc, thật ra căn bản không dễ phát hiện. Cho dù là người thân thiết như ba người bạn trai cũng không biết đến sự tồn tại của nó, nhưng trước đây cô cứ cảm thấy nó khiến người ta chán ghét như điểm đen trên tờ giấy trắng.
Khi đổi kiểu tóc vào đầu tháng này, nhà tạo mẫu còn ngạc nhiên: “A, người đẹp, tôi mới phát hiện ở đây của cô có một nốt ruồi này, nhưng không rõ ràng lắm.”
Chu Mịch liếc nhìn anh ta qua gương: “Đúng vậy, không rõ lắm, không sao.”
Bữa cơm này rất có khỏi lửa, mà cũng rất tùy ý, mọi người phần lớn đều nói đến chuyện công việc, trêu chọc lẫn nhau, vui cười mắng chửi.
Cuối cùng Diệp Nhạn rơi lệ đầy mặt trong cơn say, cùng Đào Tử Y ôm đầu khóc nức nở.
Chu Mịch cũng lau hai khóe mắt theo, dù sao cô cũng là người dễ bị ảnh hưởng bởi các loại bầu không khí.
Hơn chín giờ, cô nhận được Wechat của Quý Tiết, hỏi cô: [Em yêu, mấy giờ em kết thúc? Anh đến đón em.]
Chu Mịch nhìn thử thời gian, trả lời: [Có lẽ khoảng mười giờ.]
Chu Mịch chậm rãi uống hết nửa cốc bia, vị mạch nha lên men nhàn nhạt đem lại cho cô cảm giác bồi hồi không chân thực mà lại chân thực, bởi vì cô đã thử qua nhiều loại rượu vài chục nghìn, thậm chí vài trăm nghìn trong các bữa tiệc của bạn trai.
Đến lúc gần cuối, mọi người trong phòng cũng uể oải hơn rất nhiều, nói chuyện với nhau trở nên câu được câu không.
Chu Mịch mặc áo khoác lên, vén mái tóc ra khỏi cổ áo, nói tạm biệt với mọi người, ôm lấy Diệp Nhạn, đi ra khỏi nhà hàng.
Đi ra đến ngoài, Chu Mịch mới có thể hít sâu một hơi, làn khói tan ra không trông khí lạnh như sữa loãng.
Sắp đến lễ Giáng sinh, ngoài cửa mấy cửa hàng gần đó đều dựng lên cây thông noel treo đồ trang trí sặc sỡ, trên cửa sổ bằng kính có dán giấy trang trí đáng yêu, phong phú, cả thành phố rực rỡ sắc màu giống như mô hình được bọc trong quả cầu thủy tinh.
Các đồng nghiệp lần lượt ra ngoài, khi đi qua Chu Mịch đều nói tạm biệt với cô, cũng quan tâm xem cô đi về thế nào, cô mỉm cười nói: “Season đến đón.”
Bọn họ đều trêu chọc: “Ai dà còn ngọt ngào như vậy nữa.”
Mắt nhìn theo một nhân viên thiết kế ngồi lên taxi, Chu Mịch đột nhiên nghe thấy tiếng chuông điện thoại quen thuộc, cô kinh ngạc nhìn lại, là Trương Liễm đi từ trong nhà hàng ra.
Thế mà anh vẫn dùng bài hát tiếng Anh mà cô đề nghị anh đổi thay cho nhạc chuông hệ thống quê mùa trong thời kỳ sống chung, “Lot To Learn”.
Bởi vì không có khúc nhạc dạo, ý nghĩa lời bài hát cũng rất kì diệu, nên cô chọn bài hát này.
Trương Liễm dừng lại ở bên đường cách cô không xa nghe điện thoại.
Áo khoác của anh chắc là để trong xe, nhưng áo len đơn độc ôm lấy người anh nhìn cũng không phong phanh.
Có lẽ là do cô nhìn anh hơi lâu, hai mắt người đàn ông lơ đãng lướt qua đây một lượt.
Chu Mịch nhanh chóng thu tầm mắt lại, đăm đăm nhìn dòng xe cộ như nước chảy phía trước.
Cô nghe thấy anh dịu dàng nói chuyện với đối phương, trong giọng nói còn mang theo ý cười dung túng: “Được, biết rồi, đi đón mẹ* ngay đây, đừng nói chuyện như vậy có được không?”
(*Vì xưng hô trong tiếng Trung chỉ có ni với wo như I với you trong tiếng Anh nên đoạn này chị Mịch hiểu nhầm anh đang nói chuyện với gái.)
Chu Mịch cụp mắt, rút điện thoại trong túi áo khoác ra, mới phát hiện Quý Tiết gửi cho cô một tin nhắn mới, nói rằng đường Thanh Bình bên này có hơi tắc đường.
Chu Mịch trả lời: [Không sao, không cần gấp, em có thể tìm một nơi ngồi đợi.]
Quý Tiết gửi lại một biểu cảm: [Xoa đầu].
Chu Mịch lại cất điện thoại vào túi áo khoác, liếc mắt nhìn xem, Trương Liễm đã không còn ở chỗ cũ nữa.
—
Trên đường về nhà, đèn neon chiếu lên thân xe như cái hộp cầu vồng, khi dừng đèn đỏ, Quý Tiết đột nhiên nghiêng mặt qua, cười tuyên bố tin tức với cô: “Mịch Mịch, anh thuê cho em một căn phòng ngay cạnh tòa nhà Cửu Lực.”
Chu Mịch nhếch mày, có hơi bất ngờ “A” một tiếng.
Bây giờ cô rất ít khi lộ ra biểu cảm bị bất ngờ của thiếu nữ như thế này, Quý Tiết cảm thấy đáng yêu, một tay buông vô lăng ra, nhéo má trái của cô: “Nhà em cách công ty hơi xa, anh cũng không đưa đón được mỗi ngày, vậy nên mong em không cần mệt như vậy nữa.”
Chu Mịch chớp chớp mắt: “Mệt sao? Em thấy cũng bình thường mà.”
Quý Tiết nói: “Nhưng anh thật sự không nỡ để bạn gái xinh đẹp thế này của anh phải thường xuyên chen chúc trên tàu điện ngầm, có lúc anh cũng có thể đưa Nako Ruru đến ở. Cũng không phải sinh viên nữa, cứ đi khách sạn mãi thì ra dạng gì.”
Anh ấy thay cô vén tóc ra sau tai: “Anh mong mỗi ngày em đều có thể vui vẻ, giống như một công chúa nhỏ vô lo vô nghĩ, những chuyện vụn vặt thì để anh lo.”
Chu Mịch không đáp lời, chỉ mỉm cười, ngầm đồng ý và cảm kích.
Quý Tiết nói: “Bây giờ anh đưa em đi xem xem? Em nhất định sẽ rất thích.”
Chu Mịch vẫn cười: “Được thôi.”
—
Sau khi về nhà, Chu Mịch tháo trang sức xuống, cởi áo khoác ra, nằm chổng vó lên giường như được giải phóng.
Thang Bồi Lệ lớn giọng gọi cô ra chim bồ câu tần.
Chu Mịch réo lên: “Con đã ăn thịt nướng rồi…”
Thang Bồi Lệ đi đến trước cửa, độ đề-xi-ben không hề giảm xuống, nói với cô: “Bây giờ con gầy quá rồi. Nhỡ đâu một ngày nào đó Tiểu Quý cầu hôn con thì sao, kết hôn rồi có con không phải chỉ là chuyện trong phút chốc thôi sao, nhất là trước đây con còn làm tổn hại thân thể, phải bồi bổ nhiều hơn.”
Cái chân nhỏ đong đưa bên mép giường của Chu Mịch dừng lại, cô khẽ nói: “Anh ấy cũng không phải không biết trước đây con từng yêu đương với Trương Liễm.”
Thang Bồi Lệ đè thấp giọng: “Vậy cậu ấy cũng không biết con từng phá thai, con nhất định đừng nói cho cậu ấy.”
Chu Mịch ngồi thẳng dậy, sắc mặt kiên quyết: “Con sẽ nói với anh ấy.”
Thang Bồi Lệ trách một tiếng: “Đứa trẻ này sao lại không suy nghĩ được vậy, đã thành thế này rồi, con không nói ai mà biết.”
Chu Mịch nhất thời tâm loạn như ma: “Mẹ có thể ra ngoài được không?”
Thang Bồi Lệ không cho nói chen vào: “Con đi ra uống canh, mẹ ra ngoài đây.”
Chu Mịch ngồi trước bàn ăn, lơ đễnh dùng cái thìa trắng đẩy váng mỡ trên bề mặt bát canh.
Thang Bồi Lệ ngồi ở một bên nhìn cô, hai tay chống lên bàn: “Mẹ nói ông trời vẫn luôn công bằng, chuyện gì cũng để trong mắt, chạy mất một Trương Liễm thì sao chứ, hại con gái mẹ thành thế này, bây giờ Tiểu Quý có điểm nào không tốt bằng Trương Liễm chứ?”
Bà tự hào tán thưởng con gái: “Mịch Mịch à, con nhìn xem con bây giờ, tinh tế, cao cấp bao nhiêu chứ, còn tỏa ra hơi thở của nhân viên cấp cao, trước đây yêu đương với Trương Liễm đâu có biến hóa thế này chứ, vẫn là một cô học sinh nhỏ, điều này chứng minh cậu ta căn bản không để con vào trong lòng, căn bản không nghĩ đến việc tốn tâm tư trên người con, chẳng trách đến cuối cùng nói không kết hôn là không kết hôn nữa, bởi vì căn bản không muốn trả giá.”
Cạch một tiếng, Chu Mịch trực tiếp vứt thìa vào trong bát sứ, đứng dậy rời khỏi phòng bếp.
—
Chu Mịch nhốt mình ở trong phòng ngủ.
Trong đại não có một con người nhỏ bé màu trắng đang điên cuồng chạy không biết ngày hay đêm, bị một cơn gió vô hình xô đẩy, chạy tới chạy lui trong khu rừng kỳ quái và cánh đồng không một ngọn cỏ, phương hướng lẫn lộn, lại không thể dừng lại.
Cô đổi sang tư thế nằm nghiêng.
Nghĩ một lúc, Chu Mịch xuống giường lấy airpods từ trong túi ra đeo lên, tìm được bài hát đó trong danh sách bài hát, độ dài và thời lượng đã nghe của nó nằm ngoài tưởng tượng, giống như lần duy nhất mở Wechat của Trương Liễm lên vào tháng trước vậy.
Chu Mịch ấn bắt đầu phát.
Một giọng nam trẻ tuổi vang lên, mang theo một chút từ tính và trầm khàn không khoa trương, rất có âm điệu riêng.
“If I was the question, would you be my answer
If I was the music, would you be the dancer
If I was the student, would you be the teacher
If I was the sinner, would you be the preacher
Would you be my...”
Ngày hôm đó cưỡng chế Trương Liễm cài đặt nhạc chuông này, cô từng cự nự hỏi anh: “Đổi thành bài này có làm anh nhìn không được thành thục chững chạc không?”
Trương Liễm nói: “Sẽ không, anh rất thích bài này, đặc biệt là tên bài hát và lời bài hát.”
Chu Mịch hỏi: “Tại sao?”
Trương Liễm nói: “Chúng ta quả thực có rất nhiều thứ không hiểu cần phải học thêm, không phải sao?”
Chu Mịch có hơi mê mẩn, lặp đi lặp lại bài hát rất nhiều lần.
Cơ thể cô ngày càng cuộn tròn lại, giống như cành hoa hồng để trên chảo nón, bị động teo tóp và khô héo.
—
Lễ Giáng sinh, Chu Mịch chuyển vào căn nhà mà Quý Tiết thuê cho cô, lo lắng cho bạn trai đợi cô ở nhà sau khi tan làm, vậy nên cô không tham gia đến cuối bữa tiệc tối của công ty.
Quý Tiết mặc rất tươi sáng, áo len màu đỏ đậm in hình bông tuyết, vừa bước vào cửa, cô đã được anh ấy ôm vào lòng như con thiên nga đen thanh tú.
Cây thông noel cao hai mét trong phòng khách như được dán đầy những ngôi sao, hình tháp màu xanh rực rỡ phát sáng, hai người mở sâm panh cười nói vui đùa, lại làm ổ trên sô pha sờ hai chú chó, hôn nhau.
Ấm áp làm căn phòng như đang trong mùa xuân.
Tắm rửa xong, cô lại chui vào lòng Quý Tiết một lần nữa.
Anh ấy đang đánh Vương giả không chớp mắt, Chu Mịch nhìn anh chơi, nổi lên tâm tư, dùng ngón trỏ trượt một cái lên màn hình của anh.
Quý Tiết cười: “Này, đừng làm loạn.”
Chu Mịch lại dùng hai ngón tay gây rối động tác của anh ấy.
Quý Tiết bất lực cười, vứt điện thoại sang một bên: “Không chơi nữa.”
Chu Mịch tưởng rằng anh ấy cảm thấy phiền, thu lại vẻ mặt: “Xin lỗi.”
“Bị báo cáo thì để bị báo cáo đi.” Nói xong câu này, Quý Tiết sáp đến hôn cô.
Chu Mịch lại tắm một lần nữa, khi dựa vào đầu giường, Quý Tiết vẫn đang chơi game với bạn ở trong phòng khách.
Cô cầm quyển sách trên tủ đầu giường lên, chuyên chú đọc một lúc.
Sắp đến mười hai giờ, Quý Tiết trở lại phòng ngủ, chui vào trong cùng một tấm chăn ấp áp mềm mại.
Yêu cầu đối với giấc ngủ của Quý Tiết rất cao, chất lượng cũng rất tốt, anh ấy không thích ôm ngủ, vậy nên thường thường Chu Mịch sẽ chỉ nằm trong lòng anh ấy một lúc trước khi ngủ, sau đó mỗi người một góc sau khi tắt đèn.
Có khi nửa đêm Chu Mịch tỉnh lại từ trong cơn ác mộng sẽ ôm lấy anh ấy từ sau lưng, cảm giác khi ôm Quý Tiết rất giống như ôm một thân cây tĩnh lặng, hoặc nói là bản thân cô trở thành một gốc cây leo màu xanh, đang lặng yên tiến hành sự quang hợp.
Chu Mịch dựa về phía Quý Tiết, dùng tay anh ấy làm gối tựa, tiếp tục lật sách trong tay mình.
Quý Tiết thuận thế vòng cô lại, một tay kia đánh chữ nói chuyện trên Wechat, một lúc sau, anh ấy đột nhiên lên tiếng hỏi: “Mịch Mịch, leader của em rời chức là đổi nơi công tác sao?”
Chu Mịch rời mắt khỏi trang sách, liếc nhìn anh ấy một cái: “Không phải, sức khỏe mẹ cô ấy không được tốt lắm.”
Quý Tiết hỏi: “Em ở Austar được bao lâu rồi?”
Chu Mịch không chắc chắn lắm: “Có lẽ được ba tháng rồi.”
Quý Tiết trầm ngâm một lúc: “Em có từng nghĩ đổi một công việc khác không? Ví dụ như làm bên A.”
Chu Mịch ngây ra, trong đầu yên lặng một giây, sau đó lập tức ngồi thẳng dậy, quay đầu lại, đôi mắt to đen trắng rõ ràng có hơi mờ mịt.
Quý Tiết cong môi, giơ tay xoa đầu cô: “Nếu như em vẫn muốn làm AE, anh cũng quen không ít nhân viên cấp cao ở công ty 4A* khác, giúp em tìm một người giới thiệu nội bộ rất dễ dàng.”
(*Công ty quảng cáo có tầm ảnh hưởng quốc tế.)
Anh là người cuối cùng đến nơi.
Cả bàn đều kinh ngạc reo hò, gần như là điên cuồng đập bàn gõ đũa như một đám trẻ mất khống chế. Mà anh lại giống như giảng viên nhã nhặn có tính tình rất tốt, ngăn mọi người lại, sau đó cười đưa quà trong tay cho Diệp Nhạn.
Diệp Nhạn nhận lấy, say mê ôm trong lòng, lẩm bẩm: “Fabian, anh tốt thật… Không bằng dứt khoát tặng bản thân mình cho tôi làm quà rời chức đi…”
Cả bàn đều cười lớn.
Ý cười của Trương Liễm càng đậm hơn, áo len cao cổ màu nâu nhạt làm cho làn da anh càng trắng ngần, trong môi trường dầu mỡ như quán thịt nướng cũng nổi lên một màu sắc có độ thuần khiết rất cao như đá ngọc trắng.
Anh ngồi ở góc chéo với Chu Mịch, cách bốn người, không gần không xa.
Khi ngồi vào chỗ, anh nhìn quanh một vòng, Chu Mịch cũng như thế mà chạm mắt với anh. Lúc đó cô vẫn luôn nhìn anh, không lảng tránh, nói một cách chính xác là cả bản đều đang nhìn anh.
Thời gian bốn mắt chạm nhau rất ngắn, rồi lướt qua luôn.
Chu Mịch không nhớ được lúc đó bản thân có vẻ mặt như nào nữa, bởi vì khoảnh khắc ấy thần trí của cô đột nhiên như ấn nút delete, bị hút vào một khoảng không màu đen ngoài vũ trụ, có một cảm giác mất trọng lực rất ngắn ngủi. Đến khi ánh mắt người đàn ông lướt qua, đại não cô mới hoạt động trở lại, có tư duy rõ ràng tỉ mỉ.
Có điều cô đoán là một nụ cười mỉm, khóe môi cong lên một độ cong nhẹ.
Vài tháng liên tiếp xã giao với tần số cao giúp cô dần trở nên khéo léo, ung dung, trầm tĩnh không sợ hãi, cảm xúc không dễ bị lộ ra như vậy.
Nên bày ra biểu cảm thế nào ở trường hợp thế nào đã trở thành phản xạ thần kinh, là kích phát, cũng là tê liệt.
Cô cũng đổi một kiểu tóc, không còn là tóc mái lưa thưa mỗi ngày phải nhọc công dùng lô cuốn màu hồng cố định mất nửa tiếng nữa, mà là tóc xoăn nhẹ, một bên tóc mềm mại được vén ra sau tai.
Trước đây Chu Mịch hoàn toàn không thích để lộ trán, bởi vì cô có một nốt ruồi nhỏ màu nâu ở gần chân tóc.
Nó lẫn trong mái tóc, thật ra căn bản không dễ phát hiện. Cho dù là người thân thiết như ba người bạn trai cũng không biết đến sự tồn tại của nó, nhưng trước đây cô cứ cảm thấy nó khiến người ta chán ghét như điểm đen trên tờ giấy trắng.
Khi đổi kiểu tóc vào đầu tháng này, nhà tạo mẫu còn ngạc nhiên: “A, người đẹp, tôi mới phát hiện ở đây của cô có một nốt ruồi này, nhưng không rõ ràng lắm.”
Chu Mịch liếc nhìn anh ta qua gương: “Đúng vậy, không rõ lắm, không sao.”
Bữa cơm này rất có khỏi lửa, mà cũng rất tùy ý, mọi người phần lớn đều nói đến chuyện công việc, trêu chọc lẫn nhau, vui cười mắng chửi.
Cuối cùng Diệp Nhạn rơi lệ đầy mặt trong cơn say, cùng Đào Tử Y ôm đầu khóc nức nở.
Chu Mịch cũng lau hai khóe mắt theo, dù sao cô cũng là người dễ bị ảnh hưởng bởi các loại bầu không khí.
Hơn chín giờ, cô nhận được Wechat của Quý Tiết, hỏi cô: [Em yêu, mấy giờ em kết thúc? Anh đến đón em.]
Chu Mịch nhìn thử thời gian, trả lời: [Có lẽ khoảng mười giờ.]
Chu Mịch chậm rãi uống hết nửa cốc bia, vị mạch nha lên men nhàn nhạt đem lại cho cô cảm giác bồi hồi không chân thực mà lại chân thực, bởi vì cô đã thử qua nhiều loại rượu vài chục nghìn, thậm chí vài trăm nghìn trong các bữa tiệc của bạn trai.
Đến lúc gần cuối, mọi người trong phòng cũng uể oải hơn rất nhiều, nói chuyện với nhau trở nên câu được câu không.
Chu Mịch mặc áo khoác lên, vén mái tóc ra khỏi cổ áo, nói tạm biệt với mọi người, ôm lấy Diệp Nhạn, đi ra khỏi nhà hàng.
Đi ra đến ngoài, Chu Mịch mới có thể hít sâu một hơi, làn khói tan ra không trông khí lạnh như sữa loãng.
Sắp đến lễ Giáng sinh, ngoài cửa mấy cửa hàng gần đó đều dựng lên cây thông noel treo đồ trang trí sặc sỡ, trên cửa sổ bằng kính có dán giấy trang trí đáng yêu, phong phú, cả thành phố rực rỡ sắc màu giống như mô hình được bọc trong quả cầu thủy tinh.
Các đồng nghiệp lần lượt ra ngoài, khi đi qua Chu Mịch đều nói tạm biệt với cô, cũng quan tâm xem cô đi về thế nào, cô mỉm cười nói: “Season đến đón.”
Bọn họ đều trêu chọc: “Ai dà còn ngọt ngào như vậy nữa.”
Mắt nhìn theo một nhân viên thiết kế ngồi lên taxi, Chu Mịch đột nhiên nghe thấy tiếng chuông điện thoại quen thuộc, cô kinh ngạc nhìn lại, là Trương Liễm đi từ trong nhà hàng ra.
Thế mà anh vẫn dùng bài hát tiếng Anh mà cô đề nghị anh đổi thay cho nhạc chuông hệ thống quê mùa trong thời kỳ sống chung, “Lot To Learn”.
Bởi vì không có khúc nhạc dạo, ý nghĩa lời bài hát cũng rất kì diệu, nên cô chọn bài hát này.
Trương Liễm dừng lại ở bên đường cách cô không xa nghe điện thoại.
Áo khoác của anh chắc là để trong xe, nhưng áo len đơn độc ôm lấy người anh nhìn cũng không phong phanh.
Có lẽ là do cô nhìn anh hơi lâu, hai mắt người đàn ông lơ đãng lướt qua đây một lượt.
Chu Mịch nhanh chóng thu tầm mắt lại, đăm đăm nhìn dòng xe cộ như nước chảy phía trước.
Cô nghe thấy anh dịu dàng nói chuyện với đối phương, trong giọng nói còn mang theo ý cười dung túng: “Được, biết rồi, đi đón mẹ* ngay đây, đừng nói chuyện như vậy có được không?”
(*Vì xưng hô trong tiếng Trung chỉ có ni với wo như I với you trong tiếng Anh nên đoạn này chị Mịch hiểu nhầm anh đang nói chuyện với gái.)
Chu Mịch cụp mắt, rút điện thoại trong túi áo khoác ra, mới phát hiện Quý Tiết gửi cho cô một tin nhắn mới, nói rằng đường Thanh Bình bên này có hơi tắc đường.
Chu Mịch trả lời: [Không sao, không cần gấp, em có thể tìm một nơi ngồi đợi.]
Quý Tiết gửi lại một biểu cảm: [Xoa đầu].
Chu Mịch lại cất điện thoại vào túi áo khoác, liếc mắt nhìn xem, Trương Liễm đã không còn ở chỗ cũ nữa.
—
Trên đường về nhà, đèn neon chiếu lên thân xe như cái hộp cầu vồng, khi dừng đèn đỏ, Quý Tiết đột nhiên nghiêng mặt qua, cười tuyên bố tin tức với cô: “Mịch Mịch, anh thuê cho em một căn phòng ngay cạnh tòa nhà Cửu Lực.”
Chu Mịch nhếch mày, có hơi bất ngờ “A” một tiếng.
Bây giờ cô rất ít khi lộ ra biểu cảm bị bất ngờ của thiếu nữ như thế này, Quý Tiết cảm thấy đáng yêu, một tay buông vô lăng ra, nhéo má trái của cô: “Nhà em cách công ty hơi xa, anh cũng không đưa đón được mỗi ngày, vậy nên mong em không cần mệt như vậy nữa.”
Chu Mịch chớp chớp mắt: “Mệt sao? Em thấy cũng bình thường mà.”
Quý Tiết nói: “Nhưng anh thật sự không nỡ để bạn gái xinh đẹp thế này của anh phải thường xuyên chen chúc trên tàu điện ngầm, có lúc anh cũng có thể đưa Nako Ruru đến ở. Cũng không phải sinh viên nữa, cứ đi khách sạn mãi thì ra dạng gì.”
Anh ấy thay cô vén tóc ra sau tai: “Anh mong mỗi ngày em đều có thể vui vẻ, giống như một công chúa nhỏ vô lo vô nghĩ, những chuyện vụn vặt thì để anh lo.”
Chu Mịch không đáp lời, chỉ mỉm cười, ngầm đồng ý và cảm kích.
Quý Tiết nói: “Bây giờ anh đưa em đi xem xem? Em nhất định sẽ rất thích.”
Chu Mịch vẫn cười: “Được thôi.”
—
Sau khi về nhà, Chu Mịch tháo trang sức xuống, cởi áo khoác ra, nằm chổng vó lên giường như được giải phóng.
Thang Bồi Lệ lớn giọng gọi cô ra chim bồ câu tần.
Chu Mịch réo lên: “Con đã ăn thịt nướng rồi…”
Thang Bồi Lệ đi đến trước cửa, độ đề-xi-ben không hề giảm xuống, nói với cô: “Bây giờ con gầy quá rồi. Nhỡ đâu một ngày nào đó Tiểu Quý cầu hôn con thì sao, kết hôn rồi có con không phải chỉ là chuyện trong phút chốc thôi sao, nhất là trước đây con còn làm tổn hại thân thể, phải bồi bổ nhiều hơn.”
Cái chân nhỏ đong đưa bên mép giường của Chu Mịch dừng lại, cô khẽ nói: “Anh ấy cũng không phải không biết trước đây con từng yêu đương với Trương Liễm.”
Thang Bồi Lệ đè thấp giọng: “Vậy cậu ấy cũng không biết con từng phá thai, con nhất định đừng nói cho cậu ấy.”
Chu Mịch ngồi thẳng dậy, sắc mặt kiên quyết: “Con sẽ nói với anh ấy.”
Thang Bồi Lệ trách một tiếng: “Đứa trẻ này sao lại không suy nghĩ được vậy, đã thành thế này rồi, con không nói ai mà biết.”
Chu Mịch nhất thời tâm loạn như ma: “Mẹ có thể ra ngoài được không?”
Thang Bồi Lệ không cho nói chen vào: “Con đi ra uống canh, mẹ ra ngoài đây.”
Chu Mịch ngồi trước bàn ăn, lơ đễnh dùng cái thìa trắng đẩy váng mỡ trên bề mặt bát canh.
Thang Bồi Lệ ngồi ở một bên nhìn cô, hai tay chống lên bàn: “Mẹ nói ông trời vẫn luôn công bằng, chuyện gì cũng để trong mắt, chạy mất một Trương Liễm thì sao chứ, hại con gái mẹ thành thế này, bây giờ Tiểu Quý có điểm nào không tốt bằng Trương Liễm chứ?”
Bà tự hào tán thưởng con gái: “Mịch Mịch à, con nhìn xem con bây giờ, tinh tế, cao cấp bao nhiêu chứ, còn tỏa ra hơi thở của nhân viên cấp cao, trước đây yêu đương với Trương Liễm đâu có biến hóa thế này chứ, vẫn là một cô học sinh nhỏ, điều này chứng minh cậu ta căn bản không để con vào trong lòng, căn bản không nghĩ đến việc tốn tâm tư trên người con, chẳng trách đến cuối cùng nói không kết hôn là không kết hôn nữa, bởi vì căn bản không muốn trả giá.”
Cạch một tiếng, Chu Mịch trực tiếp vứt thìa vào trong bát sứ, đứng dậy rời khỏi phòng bếp.
—
Chu Mịch nhốt mình ở trong phòng ngủ.
Trong đại não có một con người nhỏ bé màu trắng đang điên cuồng chạy không biết ngày hay đêm, bị một cơn gió vô hình xô đẩy, chạy tới chạy lui trong khu rừng kỳ quái và cánh đồng không một ngọn cỏ, phương hướng lẫn lộn, lại không thể dừng lại.
Cô đổi sang tư thế nằm nghiêng.
Nghĩ một lúc, Chu Mịch xuống giường lấy airpods từ trong túi ra đeo lên, tìm được bài hát đó trong danh sách bài hát, độ dài và thời lượng đã nghe của nó nằm ngoài tưởng tượng, giống như lần duy nhất mở Wechat của Trương Liễm lên vào tháng trước vậy.
Chu Mịch ấn bắt đầu phát.
Một giọng nam trẻ tuổi vang lên, mang theo một chút từ tính và trầm khàn không khoa trương, rất có âm điệu riêng.
“If I was the question, would you be my answer
If I was the music, would you be the dancer
If I was the student, would you be the teacher
If I was the sinner, would you be the preacher
Would you be my...”
Ngày hôm đó cưỡng chế Trương Liễm cài đặt nhạc chuông này, cô từng cự nự hỏi anh: “Đổi thành bài này có làm anh nhìn không được thành thục chững chạc không?”
Trương Liễm nói: “Sẽ không, anh rất thích bài này, đặc biệt là tên bài hát và lời bài hát.”
Chu Mịch hỏi: “Tại sao?”
Trương Liễm nói: “Chúng ta quả thực có rất nhiều thứ không hiểu cần phải học thêm, không phải sao?”
Chu Mịch có hơi mê mẩn, lặp đi lặp lại bài hát rất nhiều lần.
Cơ thể cô ngày càng cuộn tròn lại, giống như cành hoa hồng để trên chảo nón, bị động teo tóp và khô héo.
—
Lễ Giáng sinh, Chu Mịch chuyển vào căn nhà mà Quý Tiết thuê cho cô, lo lắng cho bạn trai đợi cô ở nhà sau khi tan làm, vậy nên cô không tham gia đến cuối bữa tiệc tối của công ty.
Quý Tiết mặc rất tươi sáng, áo len màu đỏ đậm in hình bông tuyết, vừa bước vào cửa, cô đã được anh ấy ôm vào lòng như con thiên nga đen thanh tú.
Cây thông noel cao hai mét trong phòng khách như được dán đầy những ngôi sao, hình tháp màu xanh rực rỡ phát sáng, hai người mở sâm panh cười nói vui đùa, lại làm ổ trên sô pha sờ hai chú chó, hôn nhau.
Ấm áp làm căn phòng như đang trong mùa xuân.
Tắm rửa xong, cô lại chui vào lòng Quý Tiết một lần nữa.
Anh ấy đang đánh Vương giả không chớp mắt, Chu Mịch nhìn anh chơi, nổi lên tâm tư, dùng ngón trỏ trượt một cái lên màn hình của anh.
Quý Tiết cười: “Này, đừng làm loạn.”
Chu Mịch lại dùng hai ngón tay gây rối động tác của anh ấy.
Quý Tiết bất lực cười, vứt điện thoại sang một bên: “Không chơi nữa.”
Chu Mịch tưởng rằng anh ấy cảm thấy phiền, thu lại vẻ mặt: “Xin lỗi.”
“Bị báo cáo thì để bị báo cáo đi.” Nói xong câu này, Quý Tiết sáp đến hôn cô.
Chu Mịch lại tắm một lần nữa, khi dựa vào đầu giường, Quý Tiết vẫn đang chơi game với bạn ở trong phòng khách.
Cô cầm quyển sách trên tủ đầu giường lên, chuyên chú đọc một lúc.
Sắp đến mười hai giờ, Quý Tiết trở lại phòng ngủ, chui vào trong cùng một tấm chăn ấp áp mềm mại.
Yêu cầu đối với giấc ngủ của Quý Tiết rất cao, chất lượng cũng rất tốt, anh ấy không thích ôm ngủ, vậy nên thường thường Chu Mịch sẽ chỉ nằm trong lòng anh ấy một lúc trước khi ngủ, sau đó mỗi người một góc sau khi tắt đèn.
Có khi nửa đêm Chu Mịch tỉnh lại từ trong cơn ác mộng sẽ ôm lấy anh ấy từ sau lưng, cảm giác khi ôm Quý Tiết rất giống như ôm một thân cây tĩnh lặng, hoặc nói là bản thân cô trở thành một gốc cây leo màu xanh, đang lặng yên tiến hành sự quang hợp.
Chu Mịch dựa về phía Quý Tiết, dùng tay anh ấy làm gối tựa, tiếp tục lật sách trong tay mình.
Quý Tiết thuận thế vòng cô lại, một tay kia đánh chữ nói chuyện trên Wechat, một lúc sau, anh ấy đột nhiên lên tiếng hỏi: “Mịch Mịch, leader của em rời chức là đổi nơi công tác sao?”
Chu Mịch rời mắt khỏi trang sách, liếc nhìn anh ấy một cái: “Không phải, sức khỏe mẹ cô ấy không được tốt lắm.”
Quý Tiết hỏi: “Em ở Austar được bao lâu rồi?”
Chu Mịch không chắc chắn lắm: “Có lẽ được ba tháng rồi.”
Quý Tiết trầm ngâm một lúc: “Em có từng nghĩ đổi một công việc khác không? Ví dụ như làm bên A.”
Chu Mịch ngây ra, trong đầu yên lặng một giây, sau đó lập tức ngồi thẳng dậy, quay đầu lại, đôi mắt to đen trắng rõ ràng có hơi mờ mịt.
Quý Tiết cong môi, giơ tay xoa đầu cô: “Nếu như em vẫn muốn làm AE, anh cũng quen không ít nhân viên cấp cao ở công ty 4A* khác, giúp em tìm một người giới thiệu nội bộ rất dễ dàng.”
(*Công ty quảng cáo có tầm ảnh hưởng quốc tế.)
Bình luận facebook