Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cô Vợ Lén Có Thai-179.html
Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo - Chương 179: Trở về gặp bà nội
Giản Nhụy Ái biết suy nghĩ của Đơn Triết Hạo nhưng cô không dám trở về, không phải vì không từ bỏ hận thù được, mà cô cảm thấy mình thật sự có lỗi với bà nội. Cô không biết phải đối mặt với bà nội như thế nào?
Đơn Triết Hạo chờ mấy phút không thấy Giản Nhụy Ái đáp lại, nói: "Nếu như Tiểu Nhụy không muốn trở về, vậy chúng ta cứ tiếp tục ở biệt thự, em cũng không nên không nói gì như thế."
"Không phải vậy, Hạo không phải là em không muốn trở về, cũng không phải là em không bỏ được thù hận. Từ khi em quay lại với anh thì em đã để xuống thù hận, trước đây đều là tự em lấy dây buộc mình." Giản Nhụy Ái dừng lại, "Em chỉ . . . . Em chỉ cảm thấy thật có lỗi bà nội, không biết nên đối mặt với bà nội như thế nào."
Nghe lời giải thích của Giản Nhụy Ái, Đơn Triết Hạo mới buông lỏng suy tư, đưa tay nắm lấy tay của Giản Nhụy Ái, "Đứa ngốc, bà nội sẽ không trách em, em không biết mấy năm qua bà nội vô cùng nhớ em, chỉ cần em trở về bà nội nhất định sẽ vui mừng."
"Có thật không?" Giản Nhụy Ái kinh ngạc khi nghe lời này, bà nội sẽ không đuổi cô ra ngoài, trước kia cô lừa gạt để cho bà đau lòng lâu như thế.
"Thật!" Đơn Triết Hạo vuốt ve tay Giản Tử Hạo, "Hơn nữa Hạo Hạo là máu huyết nhà họ Đơn, trở về nhà họ Đơn, bà nội sẽ càng thêm vui mừng. Hạo Hạo cũng muốn thấy cụ nội ruột thịt của mình."
"Con có cụ nội sao?" Giản Tử Hảo tò mò hỏi.
"Đúng, Hạo Hạo, cụ ấy rất hiền lành và dịu dàng, là người đã nuôi lớn ba con, cũng là người thân quan trọng nhất của ba con."
Giản Tử Hạo nghe Đơn Triết Hạo nói, cũng chưa hiểu hết mối quan hệ đó nhưng vẫn tươi cười: “Là người nuôi lớn ba, thì cụ nội có công lao rất lớn, nếu không cũng sẽ có Hạo Hạo. Cho nên chúng ta trở về gặp cụ nội đi. Hạo Hạo muốn thăm cụ nội”.
Giản Nhụy Ái sửng sốt vì lời giải thích của Giản Tử Hạo, mỉm cười bất đắc dĩ nhìn ba con bọn họ người trắng người đen tiến công. Coi như có ý chí hơn nữa, cũng sẽ bị công kích cho mềm yếu "Hay lắm. . . . . . Thật là không chịu nổi các người mà."
Đơn Triết Hạo và Giản Tử Hạo vỗ tay, bày tỏ bọn họ đã đạt được mục đích chung
"Ăn cơm nhanh lên một chút rồi chút nữa chúng ta sẽ đi."
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Nhà họ Đơn cứ như ong vỡ tổ, bà nội nghe Đơn Triết Hạo nói Giản Nhụy Ái còn sống, sẽ tới thăm mình liền vui mừng quên hết tất cả.
Sớm đã mặc quần áo chỉnh tề, trong lòng thấp thỏm và lo lắng, đối với Giản Nhụy Ái thì bà áy náy không thể diễn tả bằng ngôn từ với Giản Nhụy Ái. Biết cô còn sống khiến bà vô cùng vui vẻ.
Bà đã lo lắng mấy năm nay, rốt cuộc có thể thở phào nhẹ nhõm rồi, cũng không cần ẩn núp ở nơi không có ai rồi len lén lau nước mắt nữa.
"Thiến Nhi, chọn cho bà nội chút quần quần áo được không?" Bà nội hồi hộp hỏi, bà muốn mình xinh đẹp một chút, nếu không sẽ làm cho Giản Nhụy Ái sợ.
"Bà nội, để cháu xem một chút. . . . . ." Vương Thiến như cố ý chạy một vòng bên cạnh bà nội, vẻ mặt khoa trương hào hứng : "Oa! Đây là mỹ nữ tới từ nơi nào vậy? Thật là xinh đẹp."
"Thiến Nhi, không được nói năng lung tung, nếu không bà nội quất con đó." Bà nội cố ý vừa cười vừa đưa bàn tay lên, đã là phụ nữ có ai không thích được người khác khen mình xinh đẹp cơ chứ.
Dì Ngọc cũng rất vui vẻ, cô chủ nhỏ nhà họ Đơn không qua đời, mà đang trở về nhà họ Đơn, chuyện này làm cho mọi người từ lớn đến nhỏ trong nhà họ Đơn vui vẻ đến phát rồ.
Lúc bình thường, Giản Nhụy Ái đối đãi với người giúp việc trong nhà họ Đơn vô cùng tốt, thế nhưng lại chết ngoài ý muốn, khiến dì Ngọc cũng đau lòng thật lâu, "Đúng vậy, mặc kệ lão phu nhân có như thế nào? Phu nhân cũng sẽ không chê mà."
"Cái này. . . . . ." Bà nội suy nghĩ một chút cũng đúng, Giản Nhụy Ái là một người lương thiện, hơn nữa nghe nói còn dẫn theo cháu trai của bà trở về. Điều đó làm cho bà vô cùng mong đợi "Đúng rồi, bà đã nói người quét dọn lại phòng ốc một chút chưa nhỉ? Phòng trẻ cũng phải sắp xếp đẹp đẽ một chút, còn các món cơm trưa chuẩn bị xong chưa? Dì Ngọc phải chuẩn bị nhiều món Tiểu Nhụy thích ăn."
"Có, lão phu nhân cứ yên tâm, tôi đã chuẩn bị mọi thứ xong cả rồi, sẽ chờ cậu chủ và cô chủ về, còn có tiểu thiếu gia nữa." Dì Ngọc nhẫn nại cười nói.
Vương Thiến như có chút khó hiểu nhìn hai người, có thể thấy Giản Nhụy Ái quan trọng với bọn họ như thế nào, cố ý làm nũng nói: "Bà nội, có phải bà đã hết yêu con rồi phải không?."
Bà nội kinh ngạc nhìn vẻ mặt buồn buồn của Vương Thiến Như, mới bừng tỉnh hiểu ra "Thật xin lỗi Thiến Nhi, hôm nay bà nội thật vui mừng, vợ của Hạo không chết và đã quay về, bà nội có thể buông xuống áy náy tự trách mấy năm qua"
Vương Thiến Như mỉm cười, sau đó ôm lấy cổ bà nội, "Bà nội, cháu không dễ giận như thế, cháu chỉ true chọ bà một chút, cháu dâu của bà nội đã về, cháu sẽ vui mừng thay cho bà nội, hơn nữa Đơn Triết Hạo cũng không cần ủ rũ trưng mặt thối ra nữa."
Bà nội vỗ vỗ cánh tay Vương Thiến Như, bà đã thật sự coi Vương Thiến Như là cháu mình, có một đứa cháu vui vẻ, đùa giỡn với bà giúp cho ba trẻ ra rất nhiều, "Chỉ có cháu là không ai bằng."
"Đó là lời nói cháu muốn nghe nhất, cháu sẽ luôn cười nói bên bà nội? Bà nói có phải không ạ? " Vương Thiến Như hài lòng, vui mừng nói.
"Ha ha. . . . . . Đúng vậy, cho cháu ở đây, nhà họ Đơn sẽ rất náo nhiệt, bà nội cũng vui vẻ!" Bà nội nhìn thấy vẻ mặt đáng yêu của Vương Thiến Như, vui vẻ cười to.
"Nếu đúng là bà nội vui vẻ như lời nói vậy, cháu sẽ không trở về Mĩ nữa, cháu muốn ngày ngày được ở bên cạnh bà nội." Vương Thiến Như vui vẻ cười nói.
Thật ra thì, Vương Thiến Như đã biết Giản Nhụy Ái rời khỏi Cụ Duệ Tường để trở về bên cạnh Đơn Triết Hạo, đồng thời cũng sẽ tạo cơ hội cho cô. Câu ca dao nam đuổi theo nữ ngăn cách một ngọn núi, nữ đuổi theo nam ngăn cách một thành cát, cứ như vậy sẽ là một hạt cát rất mỏng, Vương Thiến Như – Cô nhất định sẽ cào rách.
Cô quyết định sẽ ở lại trong nước lâu hơn, cũng có thể theo đuổi hạnh phúc của mình!
Bà nội già rồi, cũng thích trong nhà náo nhiệt hơn, có mấy người con, người cháu vui đùa với bà, bà thật sự ước gì Vương Thiến Như vĩnh viễn sẽ ở bên cạnh mình "Được, được, chỉ cần cháu không ghét bỏ và buồn bực bà nội này đã già là được."
"Ai nói ở chung với bà nội sẽ làm con buồn bực, con thật sự không muốn rời khỏi bà." Vương Thiến Như cầm quả đấm giơ lên.
Động tác đó càng khiến bà nội vui vẻ cười ha ha.
Đơn Triết Hạo lái Bentley vào biệt thự nhà họ Đơn, ánh mắt Giản Tử Hạo tỏa sáng, vui vẻ nói: "Mẹ, nhà của ba thật là to, thật là đẹp."
"Đây không phải chỉ là nhà của ba mà còn là nhà của mẹ và Hạo Hạo."
"Có thật không? Sau này ngôi nhà này là ngôi nhà của Hạo Hạo sao?" Giản Tử Hạo giật mình chỉ mình, từ nhỏ cũng như từng phải sống khổ, nhưng cũng không được ở trong biệt thự sang trọng như thế, quả thật nó giống như một tòa lâu đài trong truyện thiếu nhi.
Đơn Triết Hạo rất nhẫn nại với Giản Tử Hạo, vì đó là kết tinh tình yêu của anh và Giản Nhụy Ái "Đúng, chúng ta vào nhanh một chút, bà nội cũng chờ đã lâu."
"Hạo!" Giản Nhụy Ái cứng ngắn đứng ở cửa lớn nhà họ Đơn, cô nhát gan không dám đi vào, không dám đi đối mặt với bà nội, cũng không biết sẽ làm gì trước mặt bà?
Đơn Triết Hạo nhìn Giản Nhụy Ái, nụ cười trên môi không dứt, nắm lấy cánh tay của cô, "Đi thôi! Không cần vội vàng, bà nội sẽ không trách em."
Nói xong, lập tức dắt tay của cô đi vào, "Bà nội, chúng cháu đã trở lại."
Bà nội đang đùa giỡn với Vương Thiến Như , giây phút nghiêng đầu nhìn thấy Giản Nhụy Ái, giống như tạm ngừng xuống, hốc mắt có một dòng suối nóng ùa ra.
Bà đứng dậy, nện những bước chân nặng nề xuống mặt đất.
Giản Nhụy Ái biết suy nghĩ của Đơn Triết Hạo nhưng cô không dám trở về, không phải vì không từ bỏ hận thù được, mà cô cảm thấy mình thật sự có lỗi với bà nội. Cô không biết phải đối mặt với bà nội như thế nào?
Đơn Triết Hạo chờ mấy phút không thấy Giản Nhụy Ái đáp lại, nói: "Nếu như Tiểu Nhụy không muốn trở về, vậy chúng ta cứ tiếp tục ở biệt thự, em cũng không nên không nói gì như thế."
"Không phải vậy, Hạo không phải là em không muốn trở về, cũng không phải là em không bỏ được thù hận. Từ khi em quay lại với anh thì em đã để xuống thù hận, trước đây đều là tự em lấy dây buộc mình." Giản Nhụy Ái dừng lại, "Em chỉ . . . . Em chỉ cảm thấy thật có lỗi bà nội, không biết nên đối mặt với bà nội như thế nào."
Nghe lời giải thích của Giản Nhụy Ái, Đơn Triết Hạo mới buông lỏng suy tư, đưa tay nắm lấy tay của Giản Nhụy Ái, "Đứa ngốc, bà nội sẽ không trách em, em không biết mấy năm qua bà nội vô cùng nhớ em, chỉ cần em trở về bà nội nhất định sẽ vui mừng."
"Có thật không?" Giản Nhụy Ái kinh ngạc khi nghe lời này, bà nội sẽ không đuổi cô ra ngoài, trước kia cô lừa gạt để cho bà đau lòng lâu như thế.
"Thật!" Đơn Triết Hạo vuốt ve tay Giản Tử Hạo, "Hơn nữa Hạo Hạo là máu huyết nhà họ Đơn, trở về nhà họ Đơn, bà nội sẽ càng thêm vui mừng. Hạo Hạo cũng muốn thấy cụ nội ruột thịt của mình."
"Con có cụ nội sao?" Giản Tử Hảo tò mò hỏi.
"Đúng, Hạo Hạo, cụ ấy rất hiền lành và dịu dàng, là người đã nuôi lớn ba con, cũng là người thân quan trọng nhất của ba con."
Giản Tử Hạo nghe Đơn Triết Hạo nói, cũng chưa hiểu hết mối quan hệ đó nhưng vẫn tươi cười: “Là người nuôi lớn ba, thì cụ nội có công lao rất lớn, nếu không cũng sẽ có Hạo Hạo. Cho nên chúng ta trở về gặp cụ nội đi. Hạo Hạo muốn thăm cụ nội”.
Giản Nhụy Ái sửng sốt vì lời giải thích của Giản Tử Hạo, mỉm cười bất đắc dĩ nhìn ba con bọn họ người trắng người đen tiến công. Coi như có ý chí hơn nữa, cũng sẽ bị công kích cho mềm yếu "Hay lắm. . . . . . Thật là không chịu nổi các người mà."
Đơn Triết Hạo và Giản Tử Hạo vỗ tay, bày tỏ bọn họ đã đạt được mục đích chung
"Ăn cơm nhanh lên một chút rồi chút nữa chúng ta sẽ đi."
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Nhà họ Đơn cứ như ong vỡ tổ, bà nội nghe Đơn Triết Hạo nói Giản Nhụy Ái còn sống, sẽ tới thăm mình liền vui mừng quên hết tất cả.
Sớm đã mặc quần áo chỉnh tề, trong lòng thấp thỏm và lo lắng, đối với Giản Nhụy Ái thì bà áy náy không thể diễn tả bằng ngôn từ với Giản Nhụy Ái. Biết cô còn sống khiến bà vô cùng vui vẻ.
Bà đã lo lắng mấy năm nay, rốt cuộc có thể thở phào nhẹ nhõm rồi, cũng không cần ẩn núp ở nơi không có ai rồi len lén lau nước mắt nữa.
"Thiến Nhi, chọn cho bà nội chút quần quần áo được không?" Bà nội hồi hộp hỏi, bà muốn mình xinh đẹp một chút, nếu không sẽ làm cho Giản Nhụy Ái sợ.
"Bà nội, để cháu xem một chút. . . . . ." Vương Thiến như cố ý chạy một vòng bên cạnh bà nội, vẻ mặt khoa trương hào hứng : "Oa! Đây là mỹ nữ tới từ nơi nào vậy? Thật là xinh đẹp."
"Thiến Nhi, không được nói năng lung tung, nếu không bà nội quất con đó." Bà nội cố ý vừa cười vừa đưa bàn tay lên, đã là phụ nữ có ai không thích được người khác khen mình xinh đẹp cơ chứ.
Dì Ngọc cũng rất vui vẻ, cô chủ nhỏ nhà họ Đơn không qua đời, mà đang trở về nhà họ Đơn, chuyện này làm cho mọi người từ lớn đến nhỏ trong nhà họ Đơn vui vẻ đến phát rồ.
Lúc bình thường, Giản Nhụy Ái đối đãi với người giúp việc trong nhà họ Đơn vô cùng tốt, thế nhưng lại chết ngoài ý muốn, khiến dì Ngọc cũng đau lòng thật lâu, "Đúng vậy, mặc kệ lão phu nhân có như thế nào? Phu nhân cũng sẽ không chê mà."
"Cái này. . . . . ." Bà nội suy nghĩ một chút cũng đúng, Giản Nhụy Ái là một người lương thiện, hơn nữa nghe nói còn dẫn theo cháu trai của bà trở về. Điều đó làm cho bà vô cùng mong đợi "Đúng rồi, bà đã nói người quét dọn lại phòng ốc một chút chưa nhỉ? Phòng trẻ cũng phải sắp xếp đẹp đẽ một chút, còn các món cơm trưa chuẩn bị xong chưa? Dì Ngọc phải chuẩn bị nhiều món Tiểu Nhụy thích ăn."
"Có, lão phu nhân cứ yên tâm, tôi đã chuẩn bị mọi thứ xong cả rồi, sẽ chờ cậu chủ và cô chủ về, còn có tiểu thiếu gia nữa." Dì Ngọc nhẫn nại cười nói.
Vương Thiến như có chút khó hiểu nhìn hai người, có thể thấy Giản Nhụy Ái quan trọng với bọn họ như thế nào, cố ý làm nũng nói: "Bà nội, có phải bà đã hết yêu con rồi phải không?."
Bà nội kinh ngạc nhìn vẻ mặt buồn buồn của Vương Thiến Như, mới bừng tỉnh hiểu ra "Thật xin lỗi Thiến Nhi, hôm nay bà nội thật vui mừng, vợ của Hạo không chết và đã quay về, bà nội có thể buông xuống áy náy tự trách mấy năm qua"
Vương Thiến Như mỉm cười, sau đó ôm lấy cổ bà nội, "Bà nội, cháu không dễ giận như thế, cháu chỉ true chọ bà một chút, cháu dâu của bà nội đã về, cháu sẽ vui mừng thay cho bà nội, hơn nữa Đơn Triết Hạo cũng không cần ủ rũ trưng mặt thối ra nữa."
Bà nội vỗ vỗ cánh tay Vương Thiến Như, bà đã thật sự coi Vương Thiến Như là cháu mình, có một đứa cháu vui vẻ, đùa giỡn với bà giúp cho ba trẻ ra rất nhiều, "Chỉ có cháu là không ai bằng."
"Đó là lời nói cháu muốn nghe nhất, cháu sẽ luôn cười nói bên bà nội? Bà nói có phải không ạ? " Vương Thiến Như hài lòng, vui mừng nói.
"Ha ha. . . . . . Đúng vậy, cho cháu ở đây, nhà họ Đơn sẽ rất náo nhiệt, bà nội cũng vui vẻ!" Bà nội nhìn thấy vẻ mặt đáng yêu của Vương Thiến Như, vui vẻ cười to.
"Nếu đúng là bà nội vui vẻ như lời nói vậy, cháu sẽ không trở về Mĩ nữa, cháu muốn ngày ngày được ở bên cạnh bà nội." Vương Thiến Như vui vẻ cười nói.
Thật ra thì, Vương Thiến Như đã biết Giản Nhụy Ái rời khỏi Cụ Duệ Tường để trở về bên cạnh Đơn Triết Hạo, đồng thời cũng sẽ tạo cơ hội cho cô. Câu ca dao nam đuổi theo nữ ngăn cách một ngọn núi, nữ đuổi theo nam ngăn cách một thành cát, cứ như vậy sẽ là một hạt cát rất mỏng, Vương Thiến Như – Cô nhất định sẽ cào rách.
Cô quyết định sẽ ở lại trong nước lâu hơn, cũng có thể theo đuổi hạnh phúc của mình!
Bà nội già rồi, cũng thích trong nhà náo nhiệt hơn, có mấy người con, người cháu vui đùa với bà, bà thật sự ước gì Vương Thiến Như vĩnh viễn sẽ ở bên cạnh mình "Được, được, chỉ cần cháu không ghét bỏ và buồn bực bà nội này đã già là được."
"Ai nói ở chung với bà nội sẽ làm con buồn bực, con thật sự không muốn rời khỏi bà." Vương Thiến Như cầm quả đấm giơ lên.
Động tác đó càng khiến bà nội vui vẻ cười ha ha.
Đơn Triết Hạo lái Bentley vào biệt thự nhà họ Đơn, ánh mắt Giản Tử Hạo tỏa sáng, vui vẻ nói: "Mẹ, nhà của ba thật là to, thật là đẹp."
"Đây không phải chỉ là nhà của ba mà còn là nhà của mẹ và Hạo Hạo."
"Có thật không? Sau này ngôi nhà này là ngôi nhà của Hạo Hạo sao?" Giản Tử Hạo giật mình chỉ mình, từ nhỏ cũng như từng phải sống khổ, nhưng cũng không được ở trong biệt thự sang trọng như thế, quả thật nó giống như một tòa lâu đài trong truyện thiếu nhi.
Đơn Triết Hạo rất nhẫn nại với Giản Tử Hạo, vì đó là kết tinh tình yêu của anh và Giản Nhụy Ái "Đúng, chúng ta vào nhanh một chút, bà nội cũng chờ đã lâu."
"Hạo!" Giản Nhụy Ái cứng ngắn đứng ở cửa lớn nhà họ Đơn, cô nhát gan không dám đi vào, không dám đi đối mặt với bà nội, cũng không biết sẽ làm gì trước mặt bà?
Đơn Triết Hạo nhìn Giản Nhụy Ái, nụ cười trên môi không dứt, nắm lấy cánh tay của cô, "Đi thôi! Không cần vội vàng, bà nội sẽ không trách em."
Nói xong, lập tức dắt tay của cô đi vào, "Bà nội, chúng cháu đã trở lại."
Bà nội đang đùa giỡn với Vương Thiến Như , giây phút nghiêng đầu nhìn thấy Giản Nhụy Ái, giống như tạm ngừng xuống, hốc mắt có một dòng suối nóng ùa ra.
Bà đứng dậy, nện những bước chân nặng nề xuống mặt đất.
Bình luận facebook