Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cô Vợ Lén Có Thai-197.html
Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo - Chương 197: Tặng Giản Nhụy Ái cho người khác
Giản Nhuỵ Ái không hiểu gật đầu một cái, không có bất kỳ nghi ngờ nào, có lẽ bởi vì lòng cô thiện lương, không muốn nghĩ xấu cho người khác như vậy.
‘ A’ Giản Nhuỵ Ái và Từ Tú Liên cùng sợ hãi kêu lên.
Hai người đồng thời nhìn về phía người vừa đánh vỡ ly chỉ thấy một người mặc quần áo màu trắng, gương mặt bình tĩnh không có biểu cảm, lẳng lặng ngồi trước mặt hai người. Giống như không phải anh ta đánh vỡ cái ly mà do người khác.
Mà cô gái phía sau đã không nhịn được nhảy lên, túm cổ Từ Tú Liên mắng: "Loại người không biết xấu hổ, hôm nay bà đây sẽ đánh chết người."
"Khụ khụ. . . . . ." Từ Tú Liên bị túm cổ khó chịu ho khan giãy giụa, sắc mặt cực kỳ khó coi "Buông ta ra, nha đầu ."
Giản Nhuỵ Ái cũng bị dọa sợ, đứng lên kéo Vương Thiến Như đang nổi giận đùng đùng không hiểu vì sao cô ấy lại nổi điên đánh Từ Tú Liên ?
"Thiến Nhi, chị làm gì thế? Mau buông tay ra kẻo làm dì ấy bị thương ."
Vương Thiến Như không nghe Giản Nhuỵ Ái nói, cô đâu dễ dàng tha cho người đàn bà dám hãm hại Giản Nhụy Ái "Tiểu Nhụy, em biết bà ta sao. . . . . ."
"Đấy là mẹ Hạo, con dâu của bà nội, chị nhanh buông tay ra". Giản Nhuỵ Ái nhanh chóng trả lời, cô không muốn Từ Tú Liên xảy ra chuyện gì, nếu không bà nội sẽ rất đau lòng.
Nghe Giản Nhụy Ái nói thế Vương Thiến Như và Cụ Duệ Tường kinh ngạc, Vương Thiến Như vô thức buông tay, mở lớn mắt không tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm Từ Tú Liên. Vương Thiến Như khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, quan sát cẩn thận người đàn bà này có vài phần giống Đơn Triết Hạo quay lại hỏi "Người phụ nữ xấu xa này mà là mẹ Đơn Triết Hạo sao?, mẹ của Hạo không phải đã chết sao? Chuyện gì đang xảy ra thế?"
"Sau này sẽ nói rõ cho hai người sau". Giản Nhuỵ Ái kéo tay Vương Thiến Như, nhìn Từ Tú Liên nói: "Thật xin lỗi dì, Thiến Nhi không cố ý, cô ấy cũng đang ở nhà họ Đơn, là cháu gái mà bà nội yêu quý nhất ."
Cụ Duệ Tường lạnh lùng lên tiếng: "Tiểu Nhụy, không cần phải nói xin lỗi loại người như bà ta, chẳng cần biết bà ta là mẹ của ai cứ hại người khác đều là người xấu.". Vương Thiến liên tục gật đầu đồng tình với ý kiến Cụ Duệ Tường khiến Nhuỵ Ái càng khó hiểu nhìn Cụ Duệ Tường, cũng không hiểu ý tứ trong lời nói của anh ấy. Tại sao lần đầu họ gặp Từ Tú Liên mà đã gây chuyện với dì ấy. Chẳng lẽ bà ấy làm gì hại mình nhưng sao mình không biết?
"Lần sau nếu muốn làm chuyện gì thì nên nhanh tay lẹ mắt một chút." Cụ Duệ Tường không nhìn ánh mắt đầy thắc mắc của Giản Nhuỵ Ái mà vẫn nhìn Từ Tú Liên lạnh lẽo nói.
"Người kia. . . . . . Ngươi nói cái gì?" Từ Tú Liên bị Cụ Duệ Tường dọa sợ, trong lòng rất khủng hoảng, tay nắm chặt giống như muốn bóp nát cái ly.
Vương Thiến Như muốn bước lên trước mắng Từ Tú Liên vô liêm sỉ nhưng bị Cụ Duệ Tường kéo cổ tay nên chỉ có thể le lưỡi lườm lườm nhìn Từ Tú Liên.
Cụ Duệ Tường kéo Vương Thiến Như sợ cô gây thêm chuyện, dù sao bà ta cũng là mẹ chồng tương lai của Giản Nhụy Ái, anh cũng không muốn làm khó Giản Nhuỵ Ái.
"Bà không cần nói đây là thuốc bổ, giúp cô ấy bồi bổ ." Cụ Duệ Tường hừ lạnh.
Giản Nhuỵ Ái hiểu ra, ánh mắt nhìn những mảnh thủy tinh vỡ, không tin nhìn người một giây trước đối với mình vui vẻ vừa ngoảnh đi lại muốn hại cô, lòng người thật là khó dò, "Tại sao dì muốn làm như vậy?"
Từ Tú Liên thấy chuyện không che giấu được, rốt cuộc cười lạnh nói: "Tại sao không được? Cũng bởi vì cô mà con trai tôi không nhận tôi, muốn đuổi chúng tôi ra khỏi nhà họ Đơn, nói cho cô biết nhà họ Đơn là của tôi, cô không thể cướp đi. Tôi chỉ bỏ ít thuốc kích thích sau đó đưa cô tặng cho người đàn ông khác, tôi muốn cô bị người khác chơi đùa làm nhục để Hạo không còn yêu cô nữa".
Giản Nhuỵ Ái cho là mình thật lòng đối tốt với Từ Tú Liên, đem toàn bộ thù hận quên đi thì có thể cùng Từ Tú Liên có cuộc sống tốt đẹp hòa thuận không ngờ bà ta quá ác độc, cô thất vọng buông người ngồi phịch xuống.
Vương Thiến Như nhìn Giản Nhuỵ Ái bị hãm hại, tức giận muốn đi lên thay Giản Nhuỵ Ái lấy lại công bằng, lại bị Cụ Duệ Tường lôi lại, hiểu ra ý tứ của Dụê Tường cô chỉ có thể bĩu môi đứng bên cạnh.
"Thật ra thì tôi không muốn bất kỳ vật gì ở nhà họ Đơn, tôi chỉ muốn chung sống với Hạo, hiếu thảo với bà nội, chẳng lẽ như vậy cũng có lỗi sao?" Giản Nhuỵ Ái đau lòng lẩm bẩm.
Cô muốn mọi người hòa thuận chung sống, nhưng lại không được.
"Cô tưởng cô nói tốt giúp tôi vài câu là tôi liền tin tưởng cô sao? Thật ra trong lòng cô rất hận tôi vì giết chết cha mẹ cô. Giản Nhuỵ Ái cô sẽ tốt bụng đem những thứ cô vất vả giành được chắp tay dâng tặng cho kẻ thù của mình sao?". Từ Tú Liên nghi ngờ, khinh thường hỏi. Từ trước đến giờ Từ Tú Liên muốn gì thì nhất định phải có được, nếu không chiếm được sẽ đem phá hủy hết.
"Tôi thật lòng muốn quên đi thù hận, thật lòng muốn dì mạnh khỏe, hòa thuận sống chung." Giản Nhuỵ Ái biết mình giải thích cũng vô ích, Từ Tú Liên căn bản không tin tưởng cô chứ đừng nói đến chấp nhận cô.
"Giản Nhụy Ái! đừng giả vờ đáng thương, giả vờ vô tội, tôi không phải mẹ, cũng không phải Hạo nên sẽ không quan tâm cô đâu." Từ Tú Liên lườm Giản Nhụy Ái đang khóc tủi hờn nước mắt đầy mặt. Loại phụ nữ này chính là dùng dáng vẻ đáng thương đến cướp đi tài sản của mình, bà tuyệt đối sẽ không đồng ý, cũng sẽ khiến cô ta không được như ý.
Từ Tú Liên nhìn hai người bên cạnh, biết mình khó thể đối phó được liền cầm lấy túi xách và ra lệnh: "Chuyện hôm nay tốt nhất cô không nên nói với mẹ và Hạo, cô cũng không muốn bọn họ khó chịu chứ?". Ánh mắt lạnh lùng nhìn Giản Nhuỵ Ái lườm một cái rồi sải bước rời đi.
Vương Thiến như nhìn dáng vẻ Từ Tú Liên phách lối bỏ đi, chống nạnh quát: "Đồ bị bệnh thần kinh, bà nhanh đi chết đi. . . . . ."
Cụ Duệ Tường im lặng, kéo cô gái đang nổi giận mắng người khác đến mất hết hình tượng thục nữ, nhưng nhìn bộ dáng chống nạnh của Thiến Như lại thấy rất dễ thương, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, khóe miệng mỉm cười "Được rồi, nói nhỏ một chút, người ta đang nhìn em kìa."
Vương Thiến Như le lưỡi quay lại nhìn về phía Cụ Duệ Tường nghịch ngợm cười.
Giản Nhuỵ Ái trầm tư một lúc, quay đầu nhìn Cụ Duệ Tường và Vương Thiến Như, lấy dũng khí nói, "Dụê Tường, Thiến Nhi, cám ơn hai người!". Nếu không có bọn họ thì hậu quả khó mà lường được .
"Tiểu Nhụy, trở về phải nói cho Hạo biết để anh ấy báo thù cho cô" Vương Thiến Như vẫn chưa nguôi tức, cắn răng nghiến lợi nói.
Giản Nhụy Ái chỉ thở dài rồi đề nghị "Em không muốn Hạo biết chuyện này, chị cũng đừng nói lại chuyện vừa rồi được không?"
"Tại sao?" Vương Thiến Như không hiểu, người đàn bà kia muốn hại chết cô ấy vậy mà Giản Nhuỵ Ái còn giấu giếm giúp bà ta .
"Bởi vì đấy là mẹ của Hạo, em không muốn Hạo bất hòa với mẹ anh ấy, thật ra thì, em hiểu Hạo muốn có được sự quan tâm của mẹ, cho nên hai người nhất định phải đồng ý cùng em giữ bí mật, có được không?" Giản Nhuỵ Ái nài nỉ.
Cô không thể đem chuyện nói cho Đơn Triết Hạo, càng không thể nói cho bà nội, dù sao bà nội rất vui vẻ vì tìm được con trai mình và con dâu nên cô không thể kể chuyện này làm họ lo lắng.
Vương Thiến Như muốn phản đối nhưng bị Cụ Duệ Tường cướp lời: "Được, anh đồng ý với em".
Giản Nhuỵ Ái không hiểu gật đầu một cái, không có bất kỳ nghi ngờ nào, có lẽ bởi vì lòng cô thiện lương, không muốn nghĩ xấu cho người khác như vậy.
‘ A’ Giản Nhuỵ Ái và Từ Tú Liên cùng sợ hãi kêu lên.
Hai người đồng thời nhìn về phía người vừa đánh vỡ ly chỉ thấy một người mặc quần áo màu trắng, gương mặt bình tĩnh không có biểu cảm, lẳng lặng ngồi trước mặt hai người. Giống như không phải anh ta đánh vỡ cái ly mà do người khác.
Mà cô gái phía sau đã không nhịn được nhảy lên, túm cổ Từ Tú Liên mắng: "Loại người không biết xấu hổ, hôm nay bà đây sẽ đánh chết người."
"Khụ khụ. . . . . ." Từ Tú Liên bị túm cổ khó chịu ho khan giãy giụa, sắc mặt cực kỳ khó coi "Buông ta ra, nha đầu ."
Giản Nhuỵ Ái cũng bị dọa sợ, đứng lên kéo Vương Thiến Như đang nổi giận đùng đùng không hiểu vì sao cô ấy lại nổi điên đánh Từ Tú Liên ?
"Thiến Nhi, chị làm gì thế? Mau buông tay ra kẻo làm dì ấy bị thương ."
Vương Thiến Như không nghe Giản Nhuỵ Ái nói, cô đâu dễ dàng tha cho người đàn bà dám hãm hại Giản Nhụy Ái "Tiểu Nhụy, em biết bà ta sao. . . . . ."
"Đấy là mẹ Hạo, con dâu của bà nội, chị nhanh buông tay ra". Giản Nhuỵ Ái nhanh chóng trả lời, cô không muốn Từ Tú Liên xảy ra chuyện gì, nếu không bà nội sẽ rất đau lòng.
Nghe Giản Nhụy Ái nói thế Vương Thiến Như và Cụ Duệ Tường kinh ngạc, Vương Thiến Như vô thức buông tay, mở lớn mắt không tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm Từ Tú Liên. Vương Thiến Như khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, quan sát cẩn thận người đàn bà này có vài phần giống Đơn Triết Hạo quay lại hỏi "Người phụ nữ xấu xa này mà là mẹ Đơn Triết Hạo sao?, mẹ của Hạo không phải đã chết sao? Chuyện gì đang xảy ra thế?"
"Sau này sẽ nói rõ cho hai người sau". Giản Nhuỵ Ái kéo tay Vương Thiến Như, nhìn Từ Tú Liên nói: "Thật xin lỗi dì, Thiến Nhi không cố ý, cô ấy cũng đang ở nhà họ Đơn, là cháu gái mà bà nội yêu quý nhất ."
Cụ Duệ Tường lạnh lùng lên tiếng: "Tiểu Nhụy, không cần phải nói xin lỗi loại người như bà ta, chẳng cần biết bà ta là mẹ của ai cứ hại người khác đều là người xấu.". Vương Thiến liên tục gật đầu đồng tình với ý kiến Cụ Duệ Tường khiến Nhuỵ Ái càng khó hiểu nhìn Cụ Duệ Tường, cũng không hiểu ý tứ trong lời nói của anh ấy. Tại sao lần đầu họ gặp Từ Tú Liên mà đã gây chuyện với dì ấy. Chẳng lẽ bà ấy làm gì hại mình nhưng sao mình không biết?
"Lần sau nếu muốn làm chuyện gì thì nên nhanh tay lẹ mắt một chút." Cụ Duệ Tường không nhìn ánh mắt đầy thắc mắc của Giản Nhuỵ Ái mà vẫn nhìn Từ Tú Liên lạnh lẽo nói.
"Người kia. . . . . . Ngươi nói cái gì?" Từ Tú Liên bị Cụ Duệ Tường dọa sợ, trong lòng rất khủng hoảng, tay nắm chặt giống như muốn bóp nát cái ly.
Vương Thiến Như muốn bước lên trước mắng Từ Tú Liên vô liêm sỉ nhưng bị Cụ Duệ Tường kéo cổ tay nên chỉ có thể le lưỡi lườm lườm nhìn Từ Tú Liên.
Cụ Duệ Tường kéo Vương Thiến Như sợ cô gây thêm chuyện, dù sao bà ta cũng là mẹ chồng tương lai của Giản Nhụy Ái, anh cũng không muốn làm khó Giản Nhuỵ Ái.
"Bà không cần nói đây là thuốc bổ, giúp cô ấy bồi bổ ." Cụ Duệ Tường hừ lạnh.
Giản Nhuỵ Ái hiểu ra, ánh mắt nhìn những mảnh thủy tinh vỡ, không tin nhìn người một giây trước đối với mình vui vẻ vừa ngoảnh đi lại muốn hại cô, lòng người thật là khó dò, "Tại sao dì muốn làm như vậy?"
Từ Tú Liên thấy chuyện không che giấu được, rốt cuộc cười lạnh nói: "Tại sao không được? Cũng bởi vì cô mà con trai tôi không nhận tôi, muốn đuổi chúng tôi ra khỏi nhà họ Đơn, nói cho cô biết nhà họ Đơn là của tôi, cô không thể cướp đi. Tôi chỉ bỏ ít thuốc kích thích sau đó đưa cô tặng cho người đàn ông khác, tôi muốn cô bị người khác chơi đùa làm nhục để Hạo không còn yêu cô nữa".
Giản Nhuỵ Ái cho là mình thật lòng đối tốt với Từ Tú Liên, đem toàn bộ thù hận quên đi thì có thể cùng Từ Tú Liên có cuộc sống tốt đẹp hòa thuận không ngờ bà ta quá ác độc, cô thất vọng buông người ngồi phịch xuống.
Vương Thiến Như nhìn Giản Nhuỵ Ái bị hãm hại, tức giận muốn đi lên thay Giản Nhuỵ Ái lấy lại công bằng, lại bị Cụ Duệ Tường lôi lại, hiểu ra ý tứ của Dụê Tường cô chỉ có thể bĩu môi đứng bên cạnh.
"Thật ra thì tôi không muốn bất kỳ vật gì ở nhà họ Đơn, tôi chỉ muốn chung sống với Hạo, hiếu thảo với bà nội, chẳng lẽ như vậy cũng có lỗi sao?" Giản Nhuỵ Ái đau lòng lẩm bẩm.
Cô muốn mọi người hòa thuận chung sống, nhưng lại không được.
"Cô tưởng cô nói tốt giúp tôi vài câu là tôi liền tin tưởng cô sao? Thật ra trong lòng cô rất hận tôi vì giết chết cha mẹ cô. Giản Nhuỵ Ái cô sẽ tốt bụng đem những thứ cô vất vả giành được chắp tay dâng tặng cho kẻ thù của mình sao?". Từ Tú Liên nghi ngờ, khinh thường hỏi. Từ trước đến giờ Từ Tú Liên muốn gì thì nhất định phải có được, nếu không chiếm được sẽ đem phá hủy hết.
"Tôi thật lòng muốn quên đi thù hận, thật lòng muốn dì mạnh khỏe, hòa thuận sống chung." Giản Nhuỵ Ái biết mình giải thích cũng vô ích, Từ Tú Liên căn bản không tin tưởng cô chứ đừng nói đến chấp nhận cô.
"Giản Nhụy Ái! đừng giả vờ đáng thương, giả vờ vô tội, tôi không phải mẹ, cũng không phải Hạo nên sẽ không quan tâm cô đâu." Từ Tú Liên lườm Giản Nhụy Ái đang khóc tủi hờn nước mắt đầy mặt. Loại phụ nữ này chính là dùng dáng vẻ đáng thương đến cướp đi tài sản của mình, bà tuyệt đối sẽ không đồng ý, cũng sẽ khiến cô ta không được như ý.
Từ Tú Liên nhìn hai người bên cạnh, biết mình khó thể đối phó được liền cầm lấy túi xách và ra lệnh: "Chuyện hôm nay tốt nhất cô không nên nói với mẹ và Hạo, cô cũng không muốn bọn họ khó chịu chứ?". Ánh mắt lạnh lùng nhìn Giản Nhuỵ Ái lườm một cái rồi sải bước rời đi.
Vương Thiến như nhìn dáng vẻ Từ Tú Liên phách lối bỏ đi, chống nạnh quát: "Đồ bị bệnh thần kinh, bà nhanh đi chết đi. . . . . ."
Cụ Duệ Tường im lặng, kéo cô gái đang nổi giận mắng người khác đến mất hết hình tượng thục nữ, nhưng nhìn bộ dáng chống nạnh của Thiến Như lại thấy rất dễ thương, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, khóe miệng mỉm cười "Được rồi, nói nhỏ một chút, người ta đang nhìn em kìa."
Vương Thiến Như le lưỡi quay lại nhìn về phía Cụ Duệ Tường nghịch ngợm cười.
Giản Nhuỵ Ái trầm tư một lúc, quay đầu nhìn Cụ Duệ Tường và Vương Thiến Như, lấy dũng khí nói, "Dụê Tường, Thiến Nhi, cám ơn hai người!". Nếu không có bọn họ thì hậu quả khó mà lường được .
"Tiểu Nhụy, trở về phải nói cho Hạo biết để anh ấy báo thù cho cô" Vương Thiến Như vẫn chưa nguôi tức, cắn răng nghiến lợi nói.
Giản Nhụy Ái chỉ thở dài rồi đề nghị "Em không muốn Hạo biết chuyện này, chị cũng đừng nói lại chuyện vừa rồi được không?"
"Tại sao?" Vương Thiến Như không hiểu, người đàn bà kia muốn hại chết cô ấy vậy mà Giản Nhuỵ Ái còn giấu giếm giúp bà ta .
"Bởi vì đấy là mẹ của Hạo, em không muốn Hạo bất hòa với mẹ anh ấy, thật ra thì, em hiểu Hạo muốn có được sự quan tâm của mẹ, cho nên hai người nhất định phải đồng ý cùng em giữ bí mật, có được không?" Giản Nhuỵ Ái nài nỉ.
Cô không thể đem chuyện nói cho Đơn Triết Hạo, càng không thể nói cho bà nội, dù sao bà nội rất vui vẻ vì tìm được con trai mình và con dâu nên cô không thể kể chuyện này làm họ lo lắng.
Vương Thiến Như muốn phản đối nhưng bị Cụ Duệ Tường cướp lời: "Được, anh đồng ý với em".
Bình luận facebook