Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cô Vợ Lén Có Thai-37.html
Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo - Chương 37: Đủ chứng cớ
Ghen tỵ và hâm mộ giống như một con hổ dữ cuốn tới, xâm chiếm lấy ý thức của cô .
Ở trong lòng Đơn Triết Hạo, Lạc Tình Tình chiếm cứ vị trí quan trọng, vị trí này mãi mãi không thuộc về cô.
Cô ghen!
Giản Nhụy Ái ngây thơ cho là kinh nghiệm của mình nhiều lắm. Cô nghĩ đến chuyện đêm hôm đó Đơn Triết Hạo dịu dàng với cô, chính là vì yêu cô; có lẽ cô sai lầm rồi, sai rất nhiều, những hình ảnh mới vừa rồi, lúc Đơn Triết Hạo nghe Lạc Tình Tình ngã bệnh, cái vẻ mặt đau lòng đó, cô vĩnh viễn không quên.
Anh yêu Lạc Tình Tình, còn đối với cô thì anh chỉ có hứng thú mà thôi.
Trái tim cô đột nhiên bị đau thương đâm vào, cô có thể nghe được cõi lòng mình đang rỉ máu, một giọt . . . . một giọt. . . . . .
Sắc mặt cô trở nên tái nhợt, cô nhớ lại chuyện trên vách núi đá, Đơn Triết Hạo đã không màn mọi chuyện mà cứu cô, còn nguyện ý cùng cô xuống địa ngục, cô ngây ngốc liền cho rằng Đơn Triết Hạo đã thật lòng với cô, ngu ngốc trao tim mình cho anh.
Làm sao Giản Nhụy Ái có thể dễ dàng tin tưởng, Đơn Triết Hạo chẳng thể nào yêu cô; vậy mà ngày trước cô vẫn cho là Đơn Triết Hạo yêu cô, chỉ là anh không biểu đạt ra ngoài.
Nhưng hôm nay, Lạc Tình Tình xuất hiện, khiến cho cô tỉnh mộng, Đơn Triết Hạo không thuộc về cô.
Đơn Triết Hạo không thể quên được Lạc Tình Tình, hiện tại Lạc Tình Tình đã vượt qua căn bệnh hiểm nghèo, lại còn mang thai đứa con của anh, cô ta dường như đã phải đánh đổi cả mạng của mình vì đứa con trong bụng!
Với một câu chuyện tình cảm động như thế, nhất định Đơn Triết Hạo sẽ trở về bên cạnh cô ta.
Bọn họ đã ở bên nhau một thời gian, cô biết Đơn Triết Hạo sẽ không vì cô mà từ bỏ máu mũ của mình.
Giản Nhụy Ái cảm giác ngực mình quặn thắt, cô đẩy Đơn Triết Hạo ra, tay nhỏ bé che ngực, buồn bực trở thành khó chịu, khiến cô không thở nổi.
"Đơn Triết Hạo, anh quay về bên cạnh Lạc Tình Tình đi! Lời nói đêm hôm đó, em sẽ xem như chưa từng nghe thấy, em hiểu rõ tính sĩ diện của anh, nói ra, nhất định sẽ làm cho bằng được, thật ra thì không cần, nếu anh đã chọn Lạc Tình Tình, thì anh hãy về bên cạnh cô ấy đi!"
Cô không chớp mắt, nhìn chằm chằm vẻ mặt biến hóa của Đơn Triết Hạo; từ nhỏ đến lớn, cô đã được giáo dục rằng nếu không phải là đồ của mình mà cứ lấy, khi bị phát hiện sẽ bị viện trưởng đánh; Đơn Triết Hạo không phải là của cô, cô không giữ nổi.
Cô cũng sợ cảm giác bị mất đi, cảm giác đau lòng kia cô đã chịu quá nhiều rồi.
Đơn Triết Hạo không ngờ Lạc Tình Tình xuất hiện, Giản Nhụy Ái lập tức liều mạng lùi bước, cô không tin tưởng vào tình yêu của bọn họ sao? Tâm luống cuống, anh kích động đến muốn giết người, đôi tay nắm chặt.
Đối mặt với Giản Nhụy Ái đang muốn lùi bước, anh chẳng dám nhìn nữa, anh sợ mình không thể kiềm chế được dục vọng của mình mà bóp chết cô.
Anh cố nén sự lo lắng trong lòng, kéo cửa phòng ra, bực tức bước đi. . . . . .
"Rầm. . . . . ."
Tiếng đóng cửa thô lỗ, trái tim Giản Nhụy Ái vỡ vụng ra.
Cô không đuổi theo anh, cũng không có dũng khí chạy ra bên ngoài, chỉ vô lực tựa vào thành giường, tay gắt gao ôm gối đầu, thân thể nhỏ nhắn khẽ run rẩy.
Lạnh quá, tại sao trời lại lạnh như thế? Vì sao ông trời cứ bắt cô chịu đựng đau đớn.
Cô không có gì xứng đáng để được Đơn Triết Hạo yêu thương, hơn nữa còn là tình yêu sâu đậm, yêu là khổ sợ như vậy sao?!
Bây giờ cô nên làm gì? Cô không có dũng khí để đối đầu với Lạc Tình Tình? Cô có thể đối đầu với người đang mang bệnh nặng như thế sao?
Hai mắt đỏ ửng nhìn vào vách tường màu trắng, nước mắt lặng lẽ chảy xuống.
Mặc dù Đơn Triết Hạo vẫn còn đang tức giận chuyện của Giản Nhụy Ái, nhưng hai hôm nay anh không có làm việc, khiến công việc của công ty ứ đọng như núi khiến anh mệt mỏi, thân thể anh vẫn chưa hồi phục, không thể xuất viện, chỉ có thể bảo Y Thiếu Thiên mang công việc đến bệnh viện cho anh xử lý.
Anh tặng phòng bệnh của mình lại cho Lạc Tình Tình, chuyển qua căn phòng sát vách.
Đơn Triết Hạo vừa ký chữ ký cuối cùng trên chồng tài liệu, thì Y Thiếu Thiên đã đến.
Khi Y Thiếu Thiên đi đến, anh đã đem bút máy của mình ném lên bàn, sau đó cầm một điếu xì-gà thượng hạng lên.
Xì-gà, anh rất ít hút, chỉ khi nào tâm có chuyện phiền não, mới lấy ra làm vài cây, dùng nó để hóa giải muộn phiền trong lòng.
Đem xì-gà đốt, sau đó Đơn Triết Hạo đưa đôi mắt sắc bén nhìn về phía Y Thiếu Thiên, chờ đợi đối phương lên tiếng.
Y Thiếu Thiên nhìn điếu xì-gà trong tay Đơn Triết Hạo, biết tâm tình của anh không được tốt, cũng không dám khuyên, chỉ có thể đặt một số báo cáo lên bàn.
"Đây là tài liệu tớ thu thập được, phía trên là những hoạt động cụ thể của Tình Tình trong thời gian qua, quả thật cô ấy đã đi nước Mĩ, cũng đến bệnh viện tại Mĩ khám chữa bệnh, hơn nữa vẫn luôn ở trong bệnh viện. Phía bệnh viện bên kia chứng thật Lạc Tình Tình có bệnh loạn thần kinh, gọi chứng thần kinh vận động; thần kinh vận động mãn tính có thể gây ra bại liệt, cơ thể teo rút, triệu chứng tứ chi cứng lại, rất khó vận động, còn không cũng không nhanh nhẹn được như người bình thường."
Tròng mắt Đơn Triết Hạo khẽ run, ngón tay thon dài giữ lấy tập tài liệu, chuyện này quá bất ngờ, anh đã bảo người tin tưởng nhất tìm chứng cứ, thế là những lời Lạc Tình Tình nói là thật sao, giờ thì anh phải làm gì? Lần đầu tiên trong đời Đơn Triết Hạo không dám tin vào sự thật.
Anh nhìn những bằng chứng trước mặt, vì sao anh lại sợ!.
Lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy sợ hãi vì một điều gì đó!
"Tổng giám đốc Đơn, tổng giám đốc Đơn. . . . . ." Y Thiếu Thiên vì vẻ mặt hoảng hốt của Đơn Triết Hạo, lo lắng gọi mấy tiếng.
"Tiếp tục, nói tiếp!"
Y Thiếu Thiên chăm chú nhìn Đơn Triết Hạo, cúi đầu nhìn tài liệu trên bàn, tiếp tục nói: "Cũng chứng thật Lạc Tình Tình đã có thai. . . . . ."
Mấy giây sau, Đơn Triết Hạo đem tài liệu trong tay đóng lại, tay đè lên trán, con ngươi thâm thúy và đầy vẻ ảm đạm, hít sâu một hơi: "Cậu ra ngoài trước, tôi muốn yên tĩnh."
Y Thiếu Thiên nhìn Đơn Triết Hạo, thở dài một tiếng, xoay người rời đi.
Đơn Triết Hạo nhìn tài liệu trên bàn, còn hình tấm ảnh của Lạc Tình Tình, ‘chứng thần kinh vận động’ cứ xoay quanh đầu anh.
Hai tay anh cầm sấp giấy lên, bóp nát tài liệu trong tay rồi quăng vào sọt rác.
Anh đứng dậy, đi tới bên cạnh cửa sổ, nhìn cảnh sắc bên ngoài, đôi mắt âm trầm giờ phút này như đang đóng băng.
Trong lúc vô tình, dưới chân anh nhiều hơn vài tàn thuốc, anh nhắc giày da của mình lên, nhìn tàn thuốc trằn trọc dưới chân, rồi dùng giày da đè bẹp nó.
Ghen tỵ và hâm mộ giống như một con hổ dữ cuốn tới, xâm chiếm lấy ý thức của cô .
Ở trong lòng Đơn Triết Hạo, Lạc Tình Tình chiếm cứ vị trí quan trọng, vị trí này mãi mãi không thuộc về cô.
Cô ghen!
Giản Nhụy Ái ngây thơ cho là kinh nghiệm của mình nhiều lắm. Cô nghĩ đến chuyện đêm hôm đó Đơn Triết Hạo dịu dàng với cô, chính là vì yêu cô; có lẽ cô sai lầm rồi, sai rất nhiều, những hình ảnh mới vừa rồi, lúc Đơn Triết Hạo nghe Lạc Tình Tình ngã bệnh, cái vẻ mặt đau lòng đó, cô vĩnh viễn không quên.
Anh yêu Lạc Tình Tình, còn đối với cô thì anh chỉ có hứng thú mà thôi.
Trái tim cô đột nhiên bị đau thương đâm vào, cô có thể nghe được cõi lòng mình đang rỉ máu, một giọt . . . . một giọt. . . . . .
Sắc mặt cô trở nên tái nhợt, cô nhớ lại chuyện trên vách núi đá, Đơn Triết Hạo đã không màn mọi chuyện mà cứu cô, còn nguyện ý cùng cô xuống địa ngục, cô ngây ngốc liền cho rằng Đơn Triết Hạo đã thật lòng với cô, ngu ngốc trao tim mình cho anh.
Làm sao Giản Nhụy Ái có thể dễ dàng tin tưởng, Đơn Triết Hạo chẳng thể nào yêu cô; vậy mà ngày trước cô vẫn cho là Đơn Triết Hạo yêu cô, chỉ là anh không biểu đạt ra ngoài.
Nhưng hôm nay, Lạc Tình Tình xuất hiện, khiến cho cô tỉnh mộng, Đơn Triết Hạo không thuộc về cô.
Đơn Triết Hạo không thể quên được Lạc Tình Tình, hiện tại Lạc Tình Tình đã vượt qua căn bệnh hiểm nghèo, lại còn mang thai đứa con của anh, cô ta dường như đã phải đánh đổi cả mạng của mình vì đứa con trong bụng!
Với một câu chuyện tình cảm động như thế, nhất định Đơn Triết Hạo sẽ trở về bên cạnh cô ta.
Bọn họ đã ở bên nhau một thời gian, cô biết Đơn Triết Hạo sẽ không vì cô mà từ bỏ máu mũ của mình.
Giản Nhụy Ái cảm giác ngực mình quặn thắt, cô đẩy Đơn Triết Hạo ra, tay nhỏ bé che ngực, buồn bực trở thành khó chịu, khiến cô không thở nổi.
"Đơn Triết Hạo, anh quay về bên cạnh Lạc Tình Tình đi! Lời nói đêm hôm đó, em sẽ xem như chưa từng nghe thấy, em hiểu rõ tính sĩ diện của anh, nói ra, nhất định sẽ làm cho bằng được, thật ra thì không cần, nếu anh đã chọn Lạc Tình Tình, thì anh hãy về bên cạnh cô ấy đi!"
Cô không chớp mắt, nhìn chằm chằm vẻ mặt biến hóa của Đơn Triết Hạo; từ nhỏ đến lớn, cô đã được giáo dục rằng nếu không phải là đồ của mình mà cứ lấy, khi bị phát hiện sẽ bị viện trưởng đánh; Đơn Triết Hạo không phải là của cô, cô không giữ nổi.
Cô cũng sợ cảm giác bị mất đi, cảm giác đau lòng kia cô đã chịu quá nhiều rồi.
Đơn Triết Hạo không ngờ Lạc Tình Tình xuất hiện, Giản Nhụy Ái lập tức liều mạng lùi bước, cô không tin tưởng vào tình yêu của bọn họ sao? Tâm luống cuống, anh kích động đến muốn giết người, đôi tay nắm chặt.
Đối mặt với Giản Nhụy Ái đang muốn lùi bước, anh chẳng dám nhìn nữa, anh sợ mình không thể kiềm chế được dục vọng của mình mà bóp chết cô.
Anh cố nén sự lo lắng trong lòng, kéo cửa phòng ra, bực tức bước đi. . . . . .
"Rầm. . . . . ."
Tiếng đóng cửa thô lỗ, trái tim Giản Nhụy Ái vỡ vụng ra.
Cô không đuổi theo anh, cũng không có dũng khí chạy ra bên ngoài, chỉ vô lực tựa vào thành giường, tay gắt gao ôm gối đầu, thân thể nhỏ nhắn khẽ run rẩy.
Lạnh quá, tại sao trời lại lạnh như thế? Vì sao ông trời cứ bắt cô chịu đựng đau đớn.
Cô không có gì xứng đáng để được Đơn Triết Hạo yêu thương, hơn nữa còn là tình yêu sâu đậm, yêu là khổ sợ như vậy sao?!
Bây giờ cô nên làm gì? Cô không có dũng khí để đối đầu với Lạc Tình Tình? Cô có thể đối đầu với người đang mang bệnh nặng như thế sao?
Hai mắt đỏ ửng nhìn vào vách tường màu trắng, nước mắt lặng lẽ chảy xuống.
Mặc dù Đơn Triết Hạo vẫn còn đang tức giận chuyện của Giản Nhụy Ái, nhưng hai hôm nay anh không có làm việc, khiến công việc của công ty ứ đọng như núi khiến anh mệt mỏi, thân thể anh vẫn chưa hồi phục, không thể xuất viện, chỉ có thể bảo Y Thiếu Thiên mang công việc đến bệnh viện cho anh xử lý.
Anh tặng phòng bệnh của mình lại cho Lạc Tình Tình, chuyển qua căn phòng sát vách.
Đơn Triết Hạo vừa ký chữ ký cuối cùng trên chồng tài liệu, thì Y Thiếu Thiên đã đến.
Khi Y Thiếu Thiên đi đến, anh đã đem bút máy của mình ném lên bàn, sau đó cầm một điếu xì-gà thượng hạng lên.
Xì-gà, anh rất ít hút, chỉ khi nào tâm có chuyện phiền não, mới lấy ra làm vài cây, dùng nó để hóa giải muộn phiền trong lòng.
Đem xì-gà đốt, sau đó Đơn Triết Hạo đưa đôi mắt sắc bén nhìn về phía Y Thiếu Thiên, chờ đợi đối phương lên tiếng.
Y Thiếu Thiên nhìn điếu xì-gà trong tay Đơn Triết Hạo, biết tâm tình của anh không được tốt, cũng không dám khuyên, chỉ có thể đặt một số báo cáo lên bàn.
"Đây là tài liệu tớ thu thập được, phía trên là những hoạt động cụ thể của Tình Tình trong thời gian qua, quả thật cô ấy đã đi nước Mĩ, cũng đến bệnh viện tại Mĩ khám chữa bệnh, hơn nữa vẫn luôn ở trong bệnh viện. Phía bệnh viện bên kia chứng thật Lạc Tình Tình có bệnh loạn thần kinh, gọi chứng thần kinh vận động; thần kinh vận động mãn tính có thể gây ra bại liệt, cơ thể teo rút, triệu chứng tứ chi cứng lại, rất khó vận động, còn không cũng không nhanh nhẹn được như người bình thường."
Tròng mắt Đơn Triết Hạo khẽ run, ngón tay thon dài giữ lấy tập tài liệu, chuyện này quá bất ngờ, anh đã bảo người tin tưởng nhất tìm chứng cứ, thế là những lời Lạc Tình Tình nói là thật sao, giờ thì anh phải làm gì? Lần đầu tiên trong đời Đơn Triết Hạo không dám tin vào sự thật.
Anh nhìn những bằng chứng trước mặt, vì sao anh lại sợ!.
Lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy sợ hãi vì một điều gì đó!
"Tổng giám đốc Đơn, tổng giám đốc Đơn. . . . . ." Y Thiếu Thiên vì vẻ mặt hoảng hốt của Đơn Triết Hạo, lo lắng gọi mấy tiếng.
"Tiếp tục, nói tiếp!"
Y Thiếu Thiên chăm chú nhìn Đơn Triết Hạo, cúi đầu nhìn tài liệu trên bàn, tiếp tục nói: "Cũng chứng thật Lạc Tình Tình đã có thai. . . . . ."
Mấy giây sau, Đơn Triết Hạo đem tài liệu trong tay đóng lại, tay đè lên trán, con ngươi thâm thúy và đầy vẻ ảm đạm, hít sâu một hơi: "Cậu ra ngoài trước, tôi muốn yên tĩnh."
Y Thiếu Thiên nhìn Đơn Triết Hạo, thở dài một tiếng, xoay người rời đi.
Đơn Triết Hạo nhìn tài liệu trên bàn, còn hình tấm ảnh của Lạc Tình Tình, ‘chứng thần kinh vận động’ cứ xoay quanh đầu anh.
Hai tay anh cầm sấp giấy lên, bóp nát tài liệu trong tay rồi quăng vào sọt rác.
Anh đứng dậy, đi tới bên cạnh cửa sổ, nhìn cảnh sắc bên ngoài, đôi mắt âm trầm giờ phút này như đang đóng băng.
Trong lúc vô tình, dưới chân anh nhiều hơn vài tàn thuốc, anh nhắc giày da của mình lên, nhìn tàn thuốc trằn trọc dưới chân, rồi dùng giày da đè bẹp nó.
Bình luận facebook