Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cô Vợ Lén Có Thai-54.html
Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo - Chương 54: Hơi thở nguy hiểm
Xe Đơn Triết Hạo dừng lại trước một ngôi biệt thự, chung quanh ngôi biệt thự đều là những vách tưởng thuỷ tinh, có thể nhìn rõ thiết bị bên trong phòng, chỉ có thể dùng hai từ tráng lệ để hình dung.
Cô bị Đơn Triết Hạo kéo vào bên trong căn biệt thự, cô cơ bản cảm nhận được ngôi biệt thự này vô cùng nuy nga, bên trong có vài người chuyên quét dọn và giúp việc, họ đưa đôi mắt tò mò nhìn Đơn Triết Hạo đnag kéo Giản Nhuỵ Ái lên lầu.
Tiến vào phòng ngủ của anh, đáy mắt Giản Nhuỵ Ái thoáng qua một tin vui sướng, xoay người nhìn thấy vẻ mặt thói của Đơn Triết Hạo.
Tức giận trong lòng anh vẫn chưa tiêu, vào giờ phút này, anh vô cùng kinh khủng.
Trên mặt Đơn Triết Hạo tràn đầy sự cô đơn cùng lạnh lẽo, thân thể to lớn và cao ngoạ đứng ở phía trước cô, bao trùm lên thân thể nhỏ nhắn của cô, toàn thân anh phát ra hơi thở nguy hiểm.
Anh muón trừng phạt cô, đó kỵ vì cô thích người khác hơn anh, không muốn ở bệnh viện là vì không muốn phải tiếp tục chứng kiến nhữung cảnh như thế! Khôgn thềm tôn trọng cô, cũng không nhìn cô diễn trò trước mặt người khác.
Nên anh chỉ có thể đưa Giản Nhuỵ Ái đến thẳng biệt thự mà anh mua, anh tức giận là vì cô làm chuyện lén lút sau lưng anh, khi nhìn cô và người đàn ông kia ngồi trò chuyện vui vẻ, anh tức đến sắp phát điên.
Quá đáng ghét! Quá đáng giận! Cô hoàn toàn không đặt mình vào trong mắt, hôm nay nhất định phải cho cô nếm thử một chút, để cô biết Đơn Triết Hạo lợi hại như thế nào.
Giản Nhuỵ Ái bị sự tức giân của anh hù cho hoảng sợ, ánh mắt lạnh lẽo như vậy, so với lúc ở bệnh viện còn kinh khủng hơn gấp ngàn vạn lần....
“Hạo, em cùng Đỗ ruột già không có gì cả” Cô không biết nói lời nào ngoài những lời này, cho dù nhưunxg lời này không có được hiệu quả, cô cũng chỉ biết lặp đi lặp lại nó, cô chẳng biết phải giải thích như thế nào cả?
Đơn Triết Hạo đưa đôi mắt nửa nhắm nửa mở đầy nguy hiểm, vẻ mặt lộ ra tà khí, anh bước về phía trước, giống như cánh cửa địa ngục.
“A! Không....” Giản Nhuỵ Ái kêu lên một tiếng, quần áo trên người đã bị Đơn Triết Hạo xé ra.
Thân thể trắng như tuyết đột nhiên lộ ra ngoài, xương quai xanh xinh đẹp chiếu thẳng vào mắt Đơn Triết Hạo.
Mang theo dục vọng điên cuồng, Đơn Triết Hạo đưa đôi mắt thâm thuý thoáng qua một tia thô bạo cùng chiếm hữu mãnh liệt, anh bế ngang người Giản Nhuỵ Ái, sải bước đi đến chiếc giường lớn.
Thân thể Giản Nhuỵ Ái mềm mại được Đơn Triết Hạo thả lên giường lớn, nửa thân trần như nhộng, nhìn càng xinh đẹp, giống như đoá hoa nở rộ, mềm mại mà toả hương ngào ngạt, khi cô không phản ưng kịp, thân thể mạnh mẽ của Đơn Triết Hạo đã bao trumg lên người cô.
“Hạo....”
Cô hé miệng bởi nụ hôn điên cuồng của Đơn Triết Hạo, bàn tay thô tục tháo quần áo bên dưới của cô ra, chỉ chốc lát sau thân thể Giản Nhuỵ Ái đã hoàn toàn phơi bày ra bên ngoài, thân thể trắng noãn, mềm mại không xương, khiến Đơn Triết Hạo càng thêm điên cuồng.
Tâm Giản Nhuỵ Ái trở nên sợ hãi, cô cảm nhận được Đơn Triết Hạo dần dần biến thầnh mãnh thú, quyết tâm phải ăn tươi muốt sống cô, khiến thẩn thể cô khẽ run rẩy.
‘xoạt’, nước mắt chầm chậm chảy xuống, khóc thút thít nói lời cầu khẩn: “Hạo, van cầu đừng như thế, đừng có bộ dáng như thế được không?”
“Anh phải có bộ dáng như thế nào? Anh đang muốn giết người? Em có biết anh ghét nhất là bị người khác phản bội không, tại sao em lại phản bội anh?” Đơn Triết Hạo đưa đôi mắt đỏ ao và lạnh lẽo, lớn tiếng rống giận.
Cánh tay anh nắm chặt lấy cánh tay mảnh khảnh của cô, dường nhưu muốn bóp vỡ nhưunxg khớp xương bên trong, hơi thở nguy hiểm kinh khủng lượn lờ quanh cô.
Anh nói cho cô biết ânh đang ghen, ghen một cách điên cuồng, ánh mắt thoáng qua người đàn ông ngồi bên cạnh Giản Nhuỵ Ái, cái loại nụ cười rực rỡ ấy, đánh thức những tế bào trong anh, Đơn Triết Hạo hận chẳng thể giết chết người đàn ông kia ngay bây giờ.
Đơn Triết Hạo sẽ không tha thứ cho chuyện cô phản bội sau lưng anh, cái loại phản bội đó đào sau trái tim anh, còn đau đớn nào hơn.
Nước mắt tràn ngập gương mặt Giản Nhuỵ Ái, nhìn Đơn Triết Hạo khinh khủng đến cực điểm, toàn thân run rẩy, đỉnh đầu truyền đến, một trận đau đớn!
Đôi mắt đẹp mang theo hoảng hốt, tâm tình dao động, cứ nhìn chằm chằm Đơn Triết Hạo.
“Hạo, Hạo....” cô nhỏ giọng lẩm bẩm, cũng không trấnh thoát sự trói buộc của anh: “Đau, thật là đau...”
Giản Nhuỵ Ái đau khổ nhìn Đơn Triết Hạo đang điên cuồng như người đánh mất lý trí, muốn dùng sự dịu dàng kéo anh trở về.
Bây giờ anh mới phát hiện cô gái bên dưới đã sớm khóc nức nở, mới nhớ tới anh vì tức giận mà đánh mất khống chế, đưa mắt nhìn những vét thương tím bầm, vì trên da thịt trắng noãn nên nó còn rõ ràng hơn.
Đơn Triết Hạo ảo não buông tay cô ra, tay anh nhẹ nhàng vuốt ve những vét thương kia! Tại sao quan hệ của bọn họ, luôn phải rơi vào tình huống như thế?
Đôi mắt Giản Nhuỵ Ái trống rỗng như người không có cảm xúc nhìn Đơn Triết Hạo, hai mắt tràn ngập nước mắt, trước kia Đơn Triết Hạo nổi điên, nhưu thể anh sẽ giết vài người, chính vì thế mới khiến cô lo sợ!
Cô không thích dáng vẻ tức giận của Đơn Triết Hạo, bộ dáng của anh khiến cô hoang mang!
Sự điên cuồng của anh, cơn giận của anh đều là vì anh yêu, nên anh như thế khiến cho cô đau lòng, cô đưa đôi bàn tay nhỏ bé lên, chạm vào gương mặt anh tuấn của anh.
“Hạo, em thật sự không phản bội anh, em và Đỗ ruột già không có quan hệ gì cả”
Đơn Triết Hạo nhìn cô vừa khóc thút thít vừa giải thích, cảm nhận được thân thể của cô khẽ run, đáy mắt anh tràn đầy vẻ đau lòng, nâng gương mặt của cô lên, hôn vào giữ đôi lông mày của cô: “Đừng khóc, thật xin lỗi, là anh tiết chế tính khí của mình, khiến em tổn thương, anh tin tưởng em.”
Nghe những lời thâm tình của Đơn Triết Hạo, cô cảm động đến phải khóc lên, vùi đầu vào lồng ngực anh, cảm thụ nhiệt độ cơ thể anh, thật lâu sau tâm tình của cô dần bình ổn lại.
“Hạo....” cô phải nói cho anh biết mọi chuyện.
Xe Đơn Triết Hạo dừng lại trước một ngôi biệt thự, chung quanh ngôi biệt thự đều là những vách tưởng thuỷ tinh, có thể nhìn rõ thiết bị bên trong phòng, chỉ có thể dùng hai từ tráng lệ để hình dung.
Cô bị Đơn Triết Hạo kéo vào bên trong căn biệt thự, cô cơ bản cảm nhận được ngôi biệt thự này vô cùng nuy nga, bên trong có vài người chuyên quét dọn và giúp việc, họ đưa đôi mắt tò mò nhìn Đơn Triết Hạo đnag kéo Giản Nhuỵ Ái lên lầu.
Tiến vào phòng ngủ của anh, đáy mắt Giản Nhuỵ Ái thoáng qua một tin vui sướng, xoay người nhìn thấy vẻ mặt thói của Đơn Triết Hạo.
Tức giận trong lòng anh vẫn chưa tiêu, vào giờ phút này, anh vô cùng kinh khủng.
Trên mặt Đơn Triết Hạo tràn đầy sự cô đơn cùng lạnh lẽo, thân thể to lớn và cao ngoạ đứng ở phía trước cô, bao trùm lên thân thể nhỏ nhắn của cô, toàn thân anh phát ra hơi thở nguy hiểm.
Anh muón trừng phạt cô, đó kỵ vì cô thích người khác hơn anh, không muốn ở bệnh viện là vì không muốn phải tiếp tục chứng kiến nhữung cảnh như thế! Khôgn thềm tôn trọng cô, cũng không nhìn cô diễn trò trước mặt người khác.
Nên anh chỉ có thể đưa Giản Nhuỵ Ái đến thẳng biệt thự mà anh mua, anh tức giận là vì cô làm chuyện lén lút sau lưng anh, khi nhìn cô và người đàn ông kia ngồi trò chuyện vui vẻ, anh tức đến sắp phát điên.
Quá đáng ghét! Quá đáng giận! Cô hoàn toàn không đặt mình vào trong mắt, hôm nay nhất định phải cho cô nếm thử một chút, để cô biết Đơn Triết Hạo lợi hại như thế nào.
Giản Nhuỵ Ái bị sự tức giân của anh hù cho hoảng sợ, ánh mắt lạnh lẽo như vậy, so với lúc ở bệnh viện còn kinh khủng hơn gấp ngàn vạn lần....
“Hạo, em cùng Đỗ ruột già không có gì cả” Cô không biết nói lời nào ngoài những lời này, cho dù nhưunxg lời này không có được hiệu quả, cô cũng chỉ biết lặp đi lặp lại nó, cô chẳng biết phải giải thích như thế nào cả?
Đơn Triết Hạo đưa đôi mắt nửa nhắm nửa mở đầy nguy hiểm, vẻ mặt lộ ra tà khí, anh bước về phía trước, giống như cánh cửa địa ngục.
“A! Không....” Giản Nhuỵ Ái kêu lên một tiếng, quần áo trên người đã bị Đơn Triết Hạo xé ra.
Thân thể trắng như tuyết đột nhiên lộ ra ngoài, xương quai xanh xinh đẹp chiếu thẳng vào mắt Đơn Triết Hạo.
Mang theo dục vọng điên cuồng, Đơn Triết Hạo đưa đôi mắt thâm thuý thoáng qua một tia thô bạo cùng chiếm hữu mãnh liệt, anh bế ngang người Giản Nhuỵ Ái, sải bước đi đến chiếc giường lớn.
Thân thể Giản Nhuỵ Ái mềm mại được Đơn Triết Hạo thả lên giường lớn, nửa thân trần như nhộng, nhìn càng xinh đẹp, giống như đoá hoa nở rộ, mềm mại mà toả hương ngào ngạt, khi cô không phản ưng kịp, thân thể mạnh mẽ của Đơn Triết Hạo đã bao trumg lên người cô.
“Hạo....”
Cô hé miệng bởi nụ hôn điên cuồng của Đơn Triết Hạo, bàn tay thô tục tháo quần áo bên dưới của cô ra, chỉ chốc lát sau thân thể Giản Nhuỵ Ái đã hoàn toàn phơi bày ra bên ngoài, thân thể trắng noãn, mềm mại không xương, khiến Đơn Triết Hạo càng thêm điên cuồng.
Tâm Giản Nhuỵ Ái trở nên sợ hãi, cô cảm nhận được Đơn Triết Hạo dần dần biến thầnh mãnh thú, quyết tâm phải ăn tươi muốt sống cô, khiến thẩn thể cô khẽ run rẩy.
‘xoạt’, nước mắt chầm chậm chảy xuống, khóc thút thít nói lời cầu khẩn: “Hạo, van cầu đừng như thế, đừng có bộ dáng như thế được không?”
“Anh phải có bộ dáng như thế nào? Anh đang muốn giết người? Em có biết anh ghét nhất là bị người khác phản bội không, tại sao em lại phản bội anh?” Đơn Triết Hạo đưa đôi mắt đỏ ao và lạnh lẽo, lớn tiếng rống giận.
Cánh tay anh nắm chặt lấy cánh tay mảnh khảnh của cô, dường nhưu muốn bóp vỡ nhưunxg khớp xương bên trong, hơi thở nguy hiểm kinh khủng lượn lờ quanh cô.
Anh nói cho cô biết ânh đang ghen, ghen một cách điên cuồng, ánh mắt thoáng qua người đàn ông ngồi bên cạnh Giản Nhuỵ Ái, cái loại nụ cười rực rỡ ấy, đánh thức những tế bào trong anh, Đơn Triết Hạo hận chẳng thể giết chết người đàn ông kia ngay bây giờ.
Đơn Triết Hạo sẽ không tha thứ cho chuyện cô phản bội sau lưng anh, cái loại phản bội đó đào sau trái tim anh, còn đau đớn nào hơn.
Nước mắt tràn ngập gương mặt Giản Nhuỵ Ái, nhìn Đơn Triết Hạo khinh khủng đến cực điểm, toàn thân run rẩy, đỉnh đầu truyền đến, một trận đau đớn!
Đôi mắt đẹp mang theo hoảng hốt, tâm tình dao động, cứ nhìn chằm chằm Đơn Triết Hạo.
“Hạo, Hạo....” cô nhỏ giọng lẩm bẩm, cũng không trấnh thoát sự trói buộc của anh: “Đau, thật là đau...”
Giản Nhuỵ Ái đau khổ nhìn Đơn Triết Hạo đang điên cuồng như người đánh mất lý trí, muốn dùng sự dịu dàng kéo anh trở về.
Bây giờ anh mới phát hiện cô gái bên dưới đã sớm khóc nức nở, mới nhớ tới anh vì tức giận mà đánh mất khống chế, đưa mắt nhìn những vét thương tím bầm, vì trên da thịt trắng noãn nên nó còn rõ ràng hơn.
Đơn Triết Hạo ảo não buông tay cô ra, tay anh nhẹ nhàng vuốt ve những vét thương kia! Tại sao quan hệ của bọn họ, luôn phải rơi vào tình huống như thế?
Đôi mắt Giản Nhuỵ Ái trống rỗng như người không có cảm xúc nhìn Đơn Triết Hạo, hai mắt tràn ngập nước mắt, trước kia Đơn Triết Hạo nổi điên, nhưu thể anh sẽ giết vài người, chính vì thế mới khiến cô lo sợ!
Cô không thích dáng vẻ tức giận của Đơn Triết Hạo, bộ dáng của anh khiến cô hoang mang!
Sự điên cuồng của anh, cơn giận của anh đều là vì anh yêu, nên anh như thế khiến cho cô đau lòng, cô đưa đôi bàn tay nhỏ bé lên, chạm vào gương mặt anh tuấn của anh.
“Hạo, em thật sự không phản bội anh, em và Đỗ ruột già không có quan hệ gì cả”
Đơn Triết Hạo nhìn cô vừa khóc thút thít vừa giải thích, cảm nhận được thân thể của cô khẽ run, đáy mắt anh tràn đầy vẻ đau lòng, nâng gương mặt của cô lên, hôn vào giữ đôi lông mày của cô: “Đừng khóc, thật xin lỗi, là anh tiết chế tính khí của mình, khiến em tổn thương, anh tin tưởng em.”
Nghe những lời thâm tình của Đơn Triết Hạo, cô cảm động đến phải khóc lên, vùi đầu vào lồng ngực anh, cảm thụ nhiệt độ cơ thể anh, thật lâu sau tâm tình của cô dần bình ổn lại.
“Hạo....” cô phải nói cho anh biết mọi chuyện.
Bình luận facebook