Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cô Vợ Lén Có Thai-66.html
Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo - Chương 66: Bắt gian tại chỗ
Trong lúc hai người đang tranh chấp, có một ánh mắt nhìn bọn họ, ánh mắt này đang sáng quắc, lộ ra một cỗ hài lòng, tay không tự giác ôm lấy người bên cạnh.
Giản Nhụy Ái nghiêng đầu nhìn, ánh mắt đụng phải bóng lưng ai đó, bóng lưng ấy cô biết, nó cực kỳ quen thuộc, chính là đối tượng mà họ đang thảo luận, còn người phụ nữ anh đang ôm, chính là Lạc Tình Tình.
Động tác của hai người thân mật như thế, giống như một đôi vợ chồng đang đi dạo phố.
Nhìn hình ảnh ấy, nội tâm của Giản Nhụy Ái hung hăng đau nhói, cô cảm giác cõi lòng chết lặng, đôi tay bất tri giác ôm lấy đầu, như đang cố gắng an ủi mình, đi dạo phố với bạn bè là chuyện rất bình thường .
Trác Đan Tinh nhìn sắc mặt thay đổi còn nhanh hơn thời tiết của Giản Nhụy Ái, muốn hỏi chuyện gì, nhưng nhìn thấy bóng hai người kia, cô đã hiểu tại sao, lập tức lôi kéo Giản Nhụy Ái băng qua đường
"Đan Tinh, cậu làm gì đó." Giản Nhụy Ái ngơ ngác nhìn Trác Đan Tinh.
"Ngu, đi bắt gian!" Trác Đan Tinh không nhịn được mà mắng một tiếng.
"Không cần, chỉ là bạn bè đi dạo phố mà thôi, không có chuyện gì cả." Tuy là cô nói như thế, nhưng cũng có chút khuyến khích chuyện đó, giọng nói càng ngày càng yếu đi.
Bạn bè đi dạo phố, lý do như vậy ngay cả cô cũng chẳng thể tin tưởng, huống chi là Trác Đan Tinh
"Nhụy Ái, mới vừa rồi cậu đuổi theo tên giựt tiền dũng khí như thế, sao gặp Đơn Triết Hạo lại mất hết dũng khí, đến một chút mạnh mẽ cũng không có, lúc này cậu không cần phải khí phách, đi tới, hỏi rõ ràng mọi chuyện mới là cách làm đúng."
Trác Đan Tinh kéo Giản Nhụy Ái chạy đến cửa hàng đối diện.
Cô chẳng thể tha thứ cho ai phản bội người mà cô quan tâm, Giản Nhụy Ái và Quyền Hàn là những người quan trọng nhất đối với cô, cô càng không cho phép ai khác khi dễ họ.
Giản Nhụy Ái nghĩ sẽ tháo chạy khỏi Trác Đan Tinh, không nghĩ đến bạn mình lại mạnh như thế, xem ra Đan Tinh tức giận lắm.
Trong lòng có một sự cảm động sâu sắc, nhưng cô chẳng có dũng khí để đối mặt.
Cho dù hiểu rõ chuyện ai là người trong lòng Đơn Triết Hạo, nhưng đối mặt với Lạc Tình Tình cô vẫn cảm thấy mình là người có lỗi, dù sao cũng tại vì sự xuất hiện của cô, nên Đơn Triết Hạo mới dứt khoát chia tay với Lạc Tình Tình.
Nguyên nhân trọng yếu nhất, chính là cô không dám nhìn thẳng vào mắt Lạc Tình Tình, bởi vì trong con mắt kia là sự kiên định, loại ánh mắt tự tin mang theo căm thù như thể cô cướp đồ trong tay cô ta.
"Đan Tinh, cậu không cần lôi kéo tớ. . . . . ."
"Đơn Triết Hạo." Trác Đan Tinh hướng về phía hai người kia gọi lớn.
Đơn Triết Hạo nghiêng đầu nhìn thấy Giản Nhụy Ái đứng ở phía sau mình, trong mắt thoáng qua một tia kinh ngạc, rồi lập tức trở về vẻ bình tĩnh.
Trên mặt anh là vẻ thong dong, giống như không có chuyện gì xảy ra, anh buông tay Lạc Tình Tình ra, đi đến trước mặt Giản Nhụy Ái.
Giản Nhụy Ái đối mặt với sự bình tĩnh của Đơn Triết Hạo, ngược lại cảm thấy mình chột dạ, hơi ngẩn ra: "Hạo."
Đơn Triết Hạo cau mày lại, nhìn thấy vẻ nhếch nhác của Giản Nhụy Ái, bất mãn nói: "Em làm sao vậy, làm sao lại khiến mình chật vật như thế."
Ánh mắt Giản Nhụy Ái nhìn về phía Lạc Tình Tình, chỉ thấy Lạc Tình Tình lễ phép mỉm cười với cô.
Người ta cười với cô, cô cũng phải nở một nụ cười đáp trả.
"Em. . . . . ." Đối mặt với giọng điệu chấp vấn của Đơn Triết Hạo, cô không biết phải trả lời như thế nào, ánh mắt ảm đạm nhìn về phía Lạc Tình Tình, nhìn thẳng vào mắt Đơn Triết Hạo.
Đơn Triết Hạo biết ý của cô, dịu dàng giải thích: "Anh muốn mua cho em ít đồ trang sức, Tình Tình, cô ấy muốn giúp anh một tay, nên anh dẫn cô ấy đi theo."
Giải thích như vậy, đánh tan cái ý nghĩ tà ác trong đầu của Giản Nhụy Ái; khiến cô có chút xấu hổ, gương mặt lại trở nên ửng hồng, thả tròng mắt xuống, vì cô đang đứng trước Đơn Triết Hạo nên thiếu phần tự tin, cũng cảm thấy tự trách mình.
Đơn Triết Hạo quan sát cô, nhìn thấy cánh tay cô có một vết thương dài, khẩn trương nắm lấy cánh tay của cô, mặt trở nên nghiêm túc, ánh mắt trở nên lạnh lẽo cực độ: "Đây là chuyện gì xảy ra."
Trác Đan Tinh muốn nói là cô đuổi theo tên cứơp, không cẩn thận bị thương.
Giản Nhụy Ái vội vàng ngăn cản Trác Đan Tinh, chỉ sợ nói ra chuyện đó, về sau Đơn Triết Hạo sẽ không cho cô đến quán Nhân Ái nữa
Cô cúi đầu tìm kiếm lý do, nhìn ánh mắt chất vấn của Đơn Triết Hạo, trong lòng khẩn trương, nước mắt liền chạy ào ào: "Em. . . . . . Em không phải cố ý, đi dạo phố, cào . . . . . ."
Đơn Triết Hạo không nghĩ Giản Nhụy Ái sẽ khóc, anh biết là mình không khắc chế được tính dễ nóng giận, dọa cho cô sợ, sắc mặt hòa hoãn hơn rất nhiều, bàn tay đưa lên lau nước mắt cho cô: "Được rồi, đừng khóc, thật xin lỗi, anh không nên lớn tiếng với em."
Sắc mặt Lạc Tình Tình càng lúc càng chìm, không nghĩ đến Giản Nhụy Ái chỉ dùng vài giọt nước mắt, thì có thể làm cho người tự cao tự đại như Đơn Triết Hạo cúi đầu nói lời xin lỗi.
Lấy sự hiểu biết của cô đối với Đơn Triết Hạo, cô biết anh rất kiên định, chẳng ngờ Đơn Triết Hạo vì một người mà để mình trở nên như thế, có thể nghĩ, người này có địa vị rất quan trọng trong lòng anh.
Cô không khỏi hít một cổ khí lạnh, xem ra kế hoạch hôm nay không được rồi, xem ra cơ hội thành công càng lúc càng mỏng manh.
Lạc Tình Tình vui vẻ đi tới trước mặt Giản Nhụy Ái: "Nhụy Ái, đừng khóc, cô xem, cô dọa Hạo sợ rồi kìa."
Khuôn mặt Giản Nhụy Ái ửng hồng, lau nước mắt của mình, chống lại gương mặt tươi cười của Tình Tình, không thể không thừa nhận, Lạc Tình Tình quá xinh đẹp, gương mặt trắng nõn, tự tin bẩm sinh, đứng bên cạnh cô làm cho Giản Nhụy Ái trở nên nhạy cảm.
Đứng trước mặt của Lạc Tình Tình, Giản Nhụy Ái cảm thấy mình vô cùng nhỏ bé.
Cô lúng túng nói: "Thật xin lỗi, để cho các người chê cười rồi."
"Được rồi, không có chuyện gì nữa, Hạo muốn mua quà tặng cho cô, buổi tối cùng anh ấy đi tham gia buổi đấu giá, nhưng cô đã đến, để cho cô tự mình lựa chọn sẽ tốt hơn."
"Tớ không hiểu gì về những món đồ này, hai người chọn là tốt rồi, tớ và Trác Đan Tinh đi dạo phố thôi."
Giản Nhụy Ái đi dạo cả buổi, mắt mệt rã rời, trước kia đây là những thứ đồ cô không mua nổi, hiện tại cô cũng mua không nổi, nên căn bản cô chưa từng nghiên cứu về nó.
Trác Đan Tinh không nghĩ đến Giản Nhụy Ái sẽ lùi bước, đang muốn kéo cô chạy trốn, chống lại ánh mắt của Lạc Tình Tình, cô biết Lạc Tình Tình mặt ngoài mỉm cười, trên thực tế ánh mắt đang khiêu khích, mà người Lạc Tình Tình khiêu khích lại là Giản Nhụy Ái.
Cô càng không thể để cho Giản Nhụy Ái bỏ chạy: "Nhụy Ái, chúng ta cũng đi dạo xong rồi, cậu ở lại đây đi, dù sao Hạo của cậu cũng ở đây, anh ấy sẽ bảo vệ cậu, tớ đi về trước đây."
"Éc. . . . . ." Giản Nhụy Ái không kịp phản ứng, Trác Đan Tinh đã chạy như bay, mấu chốt là cô ấy rời đi mà quên trả quần áo lại cho cô.
Cô nghiêng đầu nhìn về phía Đơn Triết Hạo và Lạc Tình Tình, ánh nắng chiếu xuống chỗ hai người đứng tạo thành một bóng lớn
Một giây ấy, cô cảm thấy như mình là người ngoài cuộc, bọn họ tựa như đôi vợ chồng, sắc mặt Giản Nhụy Ái biến thành lúng túng, cô ước mình có thể mọc thêm đôi cánh rồi bay đi cho xong.
Quản lý trưởng nhìn thấy Đơn Triết Hạo, lập tức nhiệt tình nghênh tiếp: "Tổng giám đốc Đơn, ngài đến, là muốn mua trang sức cho tiểu thư Lạc ạ?"
Bà vội vã khom người nhận áo khoác của Lạc Tình Tình cởi ra, mỉm cười rồi giao nó cho Giản Nhụy Ái đang đứng sau lưng, trong mắt của người quản lý trưởng cửa hàng, thì Giản Nhụy Ái chính là người giúp việc nhà Đơn Triết Hạo.
Giản Nhụy Ái đưa đôi mắt mê man nhìn quản lý trưởng, không biết nên nói gì chỉ có thể ngây ngốc nhận lấy áo khoác, sắc mặt lúng túng, trong lòng sinh ra một cỗ uất ức.
Cô chỉ có thể cúi đầu xuống, hận không tìm được một cái hố trống rồi chôn mình đi.
Đột nhiên, trên tay cô nhẹ hẩng, ngước mắt nhìn thấy nét mặt xanh mét của Đơn Triết Hạo, áo khoác của Lạc Tình Tình rơi vào tay Đơn Triết Hạo
Lạc Tình Tình ngoài miệng nở ra nụ cười hả hể, cầm lấy áo khoác của mình, hướng về phía quản lý giải thích: "Quản lý trưởng, bà hiểu lầm rồi, vị tiểu thư này mới là bạn gái của Tổng giám đốc Đơn, Tổng giám đốc Đơn là muốn mua trang sức cho cô ấy."
Hào phóng giải thích như thế, không có chút nào khúm núm, khiến mặt của quản lý trưởng chuyển từ đỏ thành xanh: "Thật xin lỗi, xin tiểu thư bỏ qua, là tôi sơ sót, thật xin lỗi."
Trong lúc hai người đang tranh chấp, có một ánh mắt nhìn bọn họ, ánh mắt này đang sáng quắc, lộ ra một cỗ hài lòng, tay không tự giác ôm lấy người bên cạnh.
Giản Nhụy Ái nghiêng đầu nhìn, ánh mắt đụng phải bóng lưng ai đó, bóng lưng ấy cô biết, nó cực kỳ quen thuộc, chính là đối tượng mà họ đang thảo luận, còn người phụ nữ anh đang ôm, chính là Lạc Tình Tình.
Động tác của hai người thân mật như thế, giống như một đôi vợ chồng đang đi dạo phố.
Nhìn hình ảnh ấy, nội tâm của Giản Nhụy Ái hung hăng đau nhói, cô cảm giác cõi lòng chết lặng, đôi tay bất tri giác ôm lấy đầu, như đang cố gắng an ủi mình, đi dạo phố với bạn bè là chuyện rất bình thường .
Trác Đan Tinh nhìn sắc mặt thay đổi còn nhanh hơn thời tiết của Giản Nhụy Ái, muốn hỏi chuyện gì, nhưng nhìn thấy bóng hai người kia, cô đã hiểu tại sao, lập tức lôi kéo Giản Nhụy Ái băng qua đường
"Đan Tinh, cậu làm gì đó." Giản Nhụy Ái ngơ ngác nhìn Trác Đan Tinh.
"Ngu, đi bắt gian!" Trác Đan Tinh không nhịn được mà mắng một tiếng.
"Không cần, chỉ là bạn bè đi dạo phố mà thôi, không có chuyện gì cả." Tuy là cô nói như thế, nhưng cũng có chút khuyến khích chuyện đó, giọng nói càng ngày càng yếu đi.
Bạn bè đi dạo phố, lý do như vậy ngay cả cô cũng chẳng thể tin tưởng, huống chi là Trác Đan Tinh
"Nhụy Ái, mới vừa rồi cậu đuổi theo tên giựt tiền dũng khí như thế, sao gặp Đơn Triết Hạo lại mất hết dũng khí, đến một chút mạnh mẽ cũng không có, lúc này cậu không cần phải khí phách, đi tới, hỏi rõ ràng mọi chuyện mới là cách làm đúng."
Trác Đan Tinh kéo Giản Nhụy Ái chạy đến cửa hàng đối diện.
Cô chẳng thể tha thứ cho ai phản bội người mà cô quan tâm, Giản Nhụy Ái và Quyền Hàn là những người quan trọng nhất đối với cô, cô càng không cho phép ai khác khi dễ họ.
Giản Nhụy Ái nghĩ sẽ tháo chạy khỏi Trác Đan Tinh, không nghĩ đến bạn mình lại mạnh như thế, xem ra Đan Tinh tức giận lắm.
Trong lòng có một sự cảm động sâu sắc, nhưng cô chẳng có dũng khí để đối mặt.
Cho dù hiểu rõ chuyện ai là người trong lòng Đơn Triết Hạo, nhưng đối mặt với Lạc Tình Tình cô vẫn cảm thấy mình là người có lỗi, dù sao cũng tại vì sự xuất hiện của cô, nên Đơn Triết Hạo mới dứt khoát chia tay với Lạc Tình Tình.
Nguyên nhân trọng yếu nhất, chính là cô không dám nhìn thẳng vào mắt Lạc Tình Tình, bởi vì trong con mắt kia là sự kiên định, loại ánh mắt tự tin mang theo căm thù như thể cô cướp đồ trong tay cô ta.
"Đan Tinh, cậu không cần lôi kéo tớ. . . . . ."
"Đơn Triết Hạo." Trác Đan Tinh hướng về phía hai người kia gọi lớn.
Đơn Triết Hạo nghiêng đầu nhìn thấy Giản Nhụy Ái đứng ở phía sau mình, trong mắt thoáng qua một tia kinh ngạc, rồi lập tức trở về vẻ bình tĩnh.
Trên mặt anh là vẻ thong dong, giống như không có chuyện gì xảy ra, anh buông tay Lạc Tình Tình ra, đi đến trước mặt Giản Nhụy Ái.
Giản Nhụy Ái đối mặt với sự bình tĩnh của Đơn Triết Hạo, ngược lại cảm thấy mình chột dạ, hơi ngẩn ra: "Hạo."
Đơn Triết Hạo cau mày lại, nhìn thấy vẻ nhếch nhác của Giản Nhụy Ái, bất mãn nói: "Em làm sao vậy, làm sao lại khiến mình chật vật như thế."
Ánh mắt Giản Nhụy Ái nhìn về phía Lạc Tình Tình, chỉ thấy Lạc Tình Tình lễ phép mỉm cười với cô.
Người ta cười với cô, cô cũng phải nở một nụ cười đáp trả.
"Em. . . . . ." Đối mặt với giọng điệu chấp vấn của Đơn Triết Hạo, cô không biết phải trả lời như thế nào, ánh mắt ảm đạm nhìn về phía Lạc Tình Tình, nhìn thẳng vào mắt Đơn Triết Hạo.
Đơn Triết Hạo biết ý của cô, dịu dàng giải thích: "Anh muốn mua cho em ít đồ trang sức, Tình Tình, cô ấy muốn giúp anh một tay, nên anh dẫn cô ấy đi theo."
Giải thích như vậy, đánh tan cái ý nghĩ tà ác trong đầu của Giản Nhụy Ái; khiến cô có chút xấu hổ, gương mặt lại trở nên ửng hồng, thả tròng mắt xuống, vì cô đang đứng trước Đơn Triết Hạo nên thiếu phần tự tin, cũng cảm thấy tự trách mình.
Đơn Triết Hạo quan sát cô, nhìn thấy cánh tay cô có một vết thương dài, khẩn trương nắm lấy cánh tay của cô, mặt trở nên nghiêm túc, ánh mắt trở nên lạnh lẽo cực độ: "Đây là chuyện gì xảy ra."
Trác Đan Tinh muốn nói là cô đuổi theo tên cứơp, không cẩn thận bị thương.
Giản Nhụy Ái vội vàng ngăn cản Trác Đan Tinh, chỉ sợ nói ra chuyện đó, về sau Đơn Triết Hạo sẽ không cho cô đến quán Nhân Ái nữa
Cô cúi đầu tìm kiếm lý do, nhìn ánh mắt chất vấn của Đơn Triết Hạo, trong lòng khẩn trương, nước mắt liền chạy ào ào: "Em. . . . . . Em không phải cố ý, đi dạo phố, cào . . . . . ."
Đơn Triết Hạo không nghĩ Giản Nhụy Ái sẽ khóc, anh biết là mình không khắc chế được tính dễ nóng giận, dọa cho cô sợ, sắc mặt hòa hoãn hơn rất nhiều, bàn tay đưa lên lau nước mắt cho cô: "Được rồi, đừng khóc, thật xin lỗi, anh không nên lớn tiếng với em."
Sắc mặt Lạc Tình Tình càng lúc càng chìm, không nghĩ đến Giản Nhụy Ái chỉ dùng vài giọt nước mắt, thì có thể làm cho người tự cao tự đại như Đơn Triết Hạo cúi đầu nói lời xin lỗi.
Lấy sự hiểu biết của cô đối với Đơn Triết Hạo, cô biết anh rất kiên định, chẳng ngờ Đơn Triết Hạo vì một người mà để mình trở nên như thế, có thể nghĩ, người này có địa vị rất quan trọng trong lòng anh.
Cô không khỏi hít một cổ khí lạnh, xem ra kế hoạch hôm nay không được rồi, xem ra cơ hội thành công càng lúc càng mỏng manh.
Lạc Tình Tình vui vẻ đi tới trước mặt Giản Nhụy Ái: "Nhụy Ái, đừng khóc, cô xem, cô dọa Hạo sợ rồi kìa."
Khuôn mặt Giản Nhụy Ái ửng hồng, lau nước mắt của mình, chống lại gương mặt tươi cười của Tình Tình, không thể không thừa nhận, Lạc Tình Tình quá xinh đẹp, gương mặt trắng nõn, tự tin bẩm sinh, đứng bên cạnh cô làm cho Giản Nhụy Ái trở nên nhạy cảm.
Đứng trước mặt của Lạc Tình Tình, Giản Nhụy Ái cảm thấy mình vô cùng nhỏ bé.
Cô lúng túng nói: "Thật xin lỗi, để cho các người chê cười rồi."
"Được rồi, không có chuyện gì nữa, Hạo muốn mua quà tặng cho cô, buổi tối cùng anh ấy đi tham gia buổi đấu giá, nhưng cô đã đến, để cho cô tự mình lựa chọn sẽ tốt hơn."
"Tớ không hiểu gì về những món đồ này, hai người chọn là tốt rồi, tớ và Trác Đan Tinh đi dạo phố thôi."
Giản Nhụy Ái đi dạo cả buổi, mắt mệt rã rời, trước kia đây là những thứ đồ cô không mua nổi, hiện tại cô cũng mua không nổi, nên căn bản cô chưa từng nghiên cứu về nó.
Trác Đan Tinh không nghĩ đến Giản Nhụy Ái sẽ lùi bước, đang muốn kéo cô chạy trốn, chống lại ánh mắt của Lạc Tình Tình, cô biết Lạc Tình Tình mặt ngoài mỉm cười, trên thực tế ánh mắt đang khiêu khích, mà người Lạc Tình Tình khiêu khích lại là Giản Nhụy Ái.
Cô càng không thể để cho Giản Nhụy Ái bỏ chạy: "Nhụy Ái, chúng ta cũng đi dạo xong rồi, cậu ở lại đây đi, dù sao Hạo của cậu cũng ở đây, anh ấy sẽ bảo vệ cậu, tớ đi về trước đây."
"Éc. . . . . ." Giản Nhụy Ái không kịp phản ứng, Trác Đan Tinh đã chạy như bay, mấu chốt là cô ấy rời đi mà quên trả quần áo lại cho cô.
Cô nghiêng đầu nhìn về phía Đơn Triết Hạo và Lạc Tình Tình, ánh nắng chiếu xuống chỗ hai người đứng tạo thành một bóng lớn
Một giây ấy, cô cảm thấy như mình là người ngoài cuộc, bọn họ tựa như đôi vợ chồng, sắc mặt Giản Nhụy Ái biến thành lúng túng, cô ước mình có thể mọc thêm đôi cánh rồi bay đi cho xong.
Quản lý trưởng nhìn thấy Đơn Triết Hạo, lập tức nhiệt tình nghênh tiếp: "Tổng giám đốc Đơn, ngài đến, là muốn mua trang sức cho tiểu thư Lạc ạ?"
Bà vội vã khom người nhận áo khoác của Lạc Tình Tình cởi ra, mỉm cười rồi giao nó cho Giản Nhụy Ái đang đứng sau lưng, trong mắt của người quản lý trưởng cửa hàng, thì Giản Nhụy Ái chính là người giúp việc nhà Đơn Triết Hạo.
Giản Nhụy Ái đưa đôi mắt mê man nhìn quản lý trưởng, không biết nên nói gì chỉ có thể ngây ngốc nhận lấy áo khoác, sắc mặt lúng túng, trong lòng sinh ra một cỗ uất ức.
Cô chỉ có thể cúi đầu xuống, hận không tìm được một cái hố trống rồi chôn mình đi.
Đột nhiên, trên tay cô nhẹ hẩng, ngước mắt nhìn thấy nét mặt xanh mét của Đơn Triết Hạo, áo khoác của Lạc Tình Tình rơi vào tay Đơn Triết Hạo
Lạc Tình Tình ngoài miệng nở ra nụ cười hả hể, cầm lấy áo khoác của mình, hướng về phía quản lý giải thích: "Quản lý trưởng, bà hiểu lầm rồi, vị tiểu thư này mới là bạn gái của Tổng giám đốc Đơn, Tổng giám đốc Đơn là muốn mua trang sức cho cô ấy."
Hào phóng giải thích như thế, không có chút nào khúm núm, khiến mặt của quản lý trưởng chuyển từ đỏ thành xanh: "Thật xin lỗi, xin tiểu thư bỏ qua, là tôi sơ sót, thật xin lỗi."
Bình luận facebook