Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1052
Chương 1052: Xin lỗi, tôi sợ vợ!
Cho dù bà Ngụy có bảo vệ Hàn Nhã Thanh cũng vô dụng, chỉ cần kế hoạch của cô ta suôn sẻ thì không ai có thể cứu được Hàn Nhã Thanh.
Bùi Doanh nghiến răng nghiến lợi khi nghĩ đến việc bà Ngụy bảo vệ Hàn Nhã Thanh như vậy.
Vốn dĩ cô ta cho rằng ở Cẩm Thành không ai có thể giúp đỡ được Hàn Nhã Thanh, nhưng không ngờ bà Ngụy lại bảo vệ Hàn Nhã Thanh bằng cách này.
Vì sao? Vì sao mọi người đều bảo vệ Hàn Nhã Thanh như vậy, cô ta có gì tốt?
Trong lòng Trình Nhu Nhu có chút lo lắng, nhìn Bùi Doanh như có lời muốn nói.
“Sợ gì chứ? Cô là công chúa của Qủy Vực Chi Thành, sau lưng cô là thế lực của cả Qủy Vực Chi Thành, cho dù bà Ngụy có bảo vệ cô ta như thế nào thì cũng không sánh được với Qủy Vực Chi Thành, có gì mà sợ chứ.” Bùi Doanh trừng mắt nhìn Trình Nhu Nhu, có chút khó chịu. Trình Nhu Nhu này là một con ngốc, không làm được việc gì nên hồn. Nếu không phải cô ta muốn lợi dụng Trình Nhu Nhu, thì cô ta cũng lười biếng nói chuyện vô nghĩa với con ngốc này.
“Người của Qủy Vực Chi Thành đã đồng ý giúp chúng ta, tôi cũng đã sắp xếp mọi chuyện. Cho dù nhà họ Ngụy đang bảo vệ Hàn Nhã Thanh cũng vô dụng thôi.” Hai mắt Bùi Doanh khẽ nheo lại, đôi môi chợt nhếch lên, hiện vẻ giễu cợt: “Đến lúc đó nói không chừng chúng ta còn có thể lợi đụng được điểm này.”
“Lợi dụng điểm này? Lợi dụng thế nào?” Trình Nhu Nhu sững sờ, vẻ mặt khó hiểu nhìn Bùi Doanh, bà Ngụy đã bảo vệ Hàn Nhã Thanh như vậy, bọn họ sẽ lợi dụng thế nào được?
“Nói với cô, cô cũng không hiểu, đến lúc đó thì biết.” Bùi Doanh liếc nhìn Trình Nhu Nhu, cô ta thật sự lười giải thích với Trình Nhu Nhu.
Lúc này, chuyện của bà Triệu vẫn chưa được giải quyết hoàn toàn, bà Ngụy không nhượng bộ chút nào, người giảng hòa cũng hết cách, tình thế càng trở nên khó xử hơn.
Vẻ mặt ông Triệu càng thêm khó coi.
Ông ta cũng biết việc hôm nay là do con gái và vợ ông ta gây ra, họ là người có lỗi, nhưng bà Ngụy làm như vậy cũng không đúng.
Đương nhiên, ông Triệu không nóng nảy như bà Triệu, có nhiều chuyện thực ra rất phức tạp, ông ta là người phụ trách việc kinh doanh của Ngụy Khang, nhưng …
Ông Triệu biết nếu ông ta rời đi như thế này, mối quan hệ với Ngụy Khang trong tương lai sẽ hoàn toàn tan vỡ, chắc chắn sẽ không có lợi cho ông ta, ông ta có thể ngáng chân Ngụy Khang, nhưng nếu mọi chuyện náo loạn đến bên trên, đến lúc đó sợ là cũng chịu không nổi nữa.
Ngụy Khang là công ty lớn nhất của Cẩm Thành, 1/3 doanh thu thuế của Cẩm Thành đều dựa vào Ngụy Khang, chỉ riêng điểm này thì không ai dám làm gì Ngụy Khang.
“Giám đốc Ngụy, ông cũng nói vài câu đi.” Người giảng hòa thấy bên bà Ngụy không có kết quả, hướng về phía ông Ngụy muốn ông Ngụy đứng ra khuyên vợ mình.
“Mọi người cũng biết, tôi luôn sợ vợ.” tổng giám đốc Ngụy đưa mắt nhìn về phía người kia, sau đó trả lời, vô cùng thản nhiên.
Người giảng hòa sững sờ, một người đàn ông to lớn sao có thể nói được một câu như vậy? Xem việc sợ vợ là chuyện đương nhiên sao?
Lấy thân phận của giám đốc Ngụy, tại sao phải sợ vợ?
Nhà họ Ngụy cũng không phải dựa vào nhà vợ để lập nghiệp, bình thường cũng không hoàn toàn lệ thuộc vào nhà họ Mộ.
Hơn nữa sợ vợ cũng nên có giới hạn chứ, sợ vợ như thế này có còn là đàn ông nữa không?
Ông Triệu đứng bên cạnh ông Ngụy, đương nhiên nghe được lời này của ông ấy.
Cơ mặt của ông ta run lên rõ ràng, sau đó nghiến răng nghiến lợi, không chịu được nữa, bước thẳng ra ngoài.
“Còn không đi? Chưa đủ xấu hổ sao?” Khi ông Triệu bước đến chỗ bà Triệu, ông ta thấy bà Triệu bất động, nhìn chằm chằm vào bà ta.
“Ông xã, chúng ta đi như vậy sao?” Bà Triệu hiển nhiên vẫn còn đang sững sờ, không ngờ mọi chuyện lại thành ra như thế này, chồng mình đang đứng ở đây, Ngụy Khang lại dám đối xử với họ như vậy?
“Chuyện do bà gây ra, bà còn muốn thế nào nữa?” Đôi mắt của ông Triệu hơi nheo lại, trong ngực tràn đầy tức giận, Ngụy Khang không phải thứ mà ông ta có thể đắc tội, chuyện xảy ra hôm nay quả thật là do con gái và vợ ông ta khiêu khích trước.
Bà Ngụy được thế mà cậy quyền, nhưng tất cả mọi người ở Cẩm Thành đều biết bà Ngụy là người có tính cách như vậy, người mà bà Ngụy muốn bảo vệ, người khác há có quyền xen vào?
Mà Hàn Nhã Thanh này rõ ràng là rất quan trọng đối với bà Ngụy, không, phải là cả nhà họ Ngụy đều rất coi trọng Hàn Nhã Thanh, nếu không thì ông Ngụy vừa rồi cũng sẽ không nói những lời hời hợt đó.
Con gái và vợ ông ta vu khống Hàn Nhã Thanh như vậy, lấy tính cách của bà Ngụy, làm sao có thể bỏ qua?
Chỉ sợ chuyện này còn có rắc rối khác.
Bà Triệu nhìn thấy vẻ mặt của chồng thì có chút sợ hãi, bà ta không dám nói thêm gì nữa, kéo con gái rời đi cùng chồng mình.
Sau khi ông Triệu lên xe, sắc mặt càng thêm khó coi: “Hai người không có chuyện gì làm hay sao mà lại đi bêu xấu Hàn Nhã Thanh?”
“Chúng tôi cũng không biết cô ta có quan hệ với nhà họ Ngụy.” Bà Triệu cảm thấy vô cùng ủy khuất. Bà ta cũng không ngờ mọi chuyện sẽ như vậy.
“Chuyện đã đến nước này, làm sao xử lý được?” Ông Triệu nhìn bà Triệu, trên mặt có chút tức giận.
Mặc dù bà Ngụy nổi tiếng là chua ngoa, nhưng nhiều người biết thủ đoạn của bà Ngụy rất cao tay, xử lý mọi việc dứt khoát, thậm chí có những người đàn ông bình thường không có khí phách như vậy. Ngụy Khang có thể phát triển tốt trong những năm qua là nhờ vào một phần công lao của bà Ngụy.
Ông Ngụy thật ra không phải sợ vợ, mà là kính trọng bà Ngụy.
Vợ ông ta không những không giúp được ông ta, mà còn gây rắc rối cho ông ta!
“Ông sao lại sợ họ như vậy. Nhiều công việc kinh doanh của Ngụy Khang đều nằm dưới sự kiểm soát của ông mà. Đến lúc đó ông có thể …” Bà Triệu hiển nhiên vẫn chưa hiểu rõ tình hình, bà ta muốn trả đũa Ngụy Khang.
“Càn quấy.” Vẻ mặt của ông Triệu thay đổi, ông ta cắt ngang lời nói của bà Triệu: “Những lời như vậy, sau này đừng nói lại nữa.”
Bà Triệu giật mình, thân thể theo bản năng rụt lại: “Ngụy Khang bọn họ có thể một tay che trời sao?”
“Tôi không biết Ngụy Khang có thể một tay che trời hay không, nhưng tôi chắc chắn rằng Ngụy Khang là nguồn thuế lớn nhất của Cẩm Thành. Ngụy Khang là một trong những công ty hàng đầu của đất nước, đã mang lại rất nhiều vinh quang cho Cẩm Thành. Tổng giám đốc Ngụy làm từ thiện mấy năm gần đây đã đóng góp rất nhiều, không kể lãnh đạo của Cẩm Thành, ngay cả lãnh đạo của Thủ đô cũng rất coi trọng Ngụy Khang, còn muốn ngáng chân Ngụy Khang sao? Trừ phi tôi không muốn sống nữa.” Ông Triệu là người hiểu biết, rất nhiều chuyện ông ta đều biết rõ, đây cũng là lý do tại sao vừa rồi ông ta nhẫn nhịn như vậy…
Cho dù bà Ngụy có bảo vệ Hàn Nhã Thanh cũng vô dụng, chỉ cần kế hoạch của cô ta suôn sẻ thì không ai có thể cứu được Hàn Nhã Thanh.
Bùi Doanh nghiến răng nghiến lợi khi nghĩ đến việc bà Ngụy bảo vệ Hàn Nhã Thanh như vậy.
Vốn dĩ cô ta cho rằng ở Cẩm Thành không ai có thể giúp đỡ được Hàn Nhã Thanh, nhưng không ngờ bà Ngụy lại bảo vệ Hàn Nhã Thanh bằng cách này.
Vì sao? Vì sao mọi người đều bảo vệ Hàn Nhã Thanh như vậy, cô ta có gì tốt?
Trong lòng Trình Nhu Nhu có chút lo lắng, nhìn Bùi Doanh như có lời muốn nói.
“Sợ gì chứ? Cô là công chúa của Qủy Vực Chi Thành, sau lưng cô là thế lực của cả Qủy Vực Chi Thành, cho dù bà Ngụy có bảo vệ cô ta như thế nào thì cũng không sánh được với Qủy Vực Chi Thành, có gì mà sợ chứ.” Bùi Doanh trừng mắt nhìn Trình Nhu Nhu, có chút khó chịu. Trình Nhu Nhu này là một con ngốc, không làm được việc gì nên hồn. Nếu không phải cô ta muốn lợi dụng Trình Nhu Nhu, thì cô ta cũng lười biếng nói chuyện vô nghĩa với con ngốc này.
“Người của Qủy Vực Chi Thành đã đồng ý giúp chúng ta, tôi cũng đã sắp xếp mọi chuyện. Cho dù nhà họ Ngụy đang bảo vệ Hàn Nhã Thanh cũng vô dụng thôi.” Hai mắt Bùi Doanh khẽ nheo lại, đôi môi chợt nhếch lên, hiện vẻ giễu cợt: “Đến lúc đó nói không chừng chúng ta còn có thể lợi đụng được điểm này.”
“Lợi dụng điểm này? Lợi dụng thế nào?” Trình Nhu Nhu sững sờ, vẻ mặt khó hiểu nhìn Bùi Doanh, bà Ngụy đã bảo vệ Hàn Nhã Thanh như vậy, bọn họ sẽ lợi dụng thế nào được?
“Nói với cô, cô cũng không hiểu, đến lúc đó thì biết.” Bùi Doanh liếc nhìn Trình Nhu Nhu, cô ta thật sự lười giải thích với Trình Nhu Nhu.
Lúc này, chuyện của bà Triệu vẫn chưa được giải quyết hoàn toàn, bà Ngụy không nhượng bộ chút nào, người giảng hòa cũng hết cách, tình thế càng trở nên khó xử hơn.
Vẻ mặt ông Triệu càng thêm khó coi.
Ông ta cũng biết việc hôm nay là do con gái và vợ ông ta gây ra, họ là người có lỗi, nhưng bà Ngụy làm như vậy cũng không đúng.
Đương nhiên, ông Triệu không nóng nảy như bà Triệu, có nhiều chuyện thực ra rất phức tạp, ông ta là người phụ trách việc kinh doanh của Ngụy Khang, nhưng …
Ông Triệu biết nếu ông ta rời đi như thế này, mối quan hệ với Ngụy Khang trong tương lai sẽ hoàn toàn tan vỡ, chắc chắn sẽ không có lợi cho ông ta, ông ta có thể ngáng chân Ngụy Khang, nhưng nếu mọi chuyện náo loạn đến bên trên, đến lúc đó sợ là cũng chịu không nổi nữa.
Ngụy Khang là công ty lớn nhất của Cẩm Thành, 1/3 doanh thu thuế của Cẩm Thành đều dựa vào Ngụy Khang, chỉ riêng điểm này thì không ai dám làm gì Ngụy Khang.
“Giám đốc Ngụy, ông cũng nói vài câu đi.” Người giảng hòa thấy bên bà Ngụy không có kết quả, hướng về phía ông Ngụy muốn ông Ngụy đứng ra khuyên vợ mình.
“Mọi người cũng biết, tôi luôn sợ vợ.” tổng giám đốc Ngụy đưa mắt nhìn về phía người kia, sau đó trả lời, vô cùng thản nhiên.
Người giảng hòa sững sờ, một người đàn ông to lớn sao có thể nói được một câu như vậy? Xem việc sợ vợ là chuyện đương nhiên sao?
Lấy thân phận của giám đốc Ngụy, tại sao phải sợ vợ?
Nhà họ Ngụy cũng không phải dựa vào nhà vợ để lập nghiệp, bình thường cũng không hoàn toàn lệ thuộc vào nhà họ Mộ.
Hơn nữa sợ vợ cũng nên có giới hạn chứ, sợ vợ như thế này có còn là đàn ông nữa không?
Ông Triệu đứng bên cạnh ông Ngụy, đương nhiên nghe được lời này của ông ấy.
Cơ mặt của ông ta run lên rõ ràng, sau đó nghiến răng nghiến lợi, không chịu được nữa, bước thẳng ra ngoài.
“Còn không đi? Chưa đủ xấu hổ sao?” Khi ông Triệu bước đến chỗ bà Triệu, ông ta thấy bà Triệu bất động, nhìn chằm chằm vào bà ta.
“Ông xã, chúng ta đi như vậy sao?” Bà Triệu hiển nhiên vẫn còn đang sững sờ, không ngờ mọi chuyện lại thành ra như thế này, chồng mình đang đứng ở đây, Ngụy Khang lại dám đối xử với họ như vậy?
“Chuyện do bà gây ra, bà còn muốn thế nào nữa?” Đôi mắt của ông Triệu hơi nheo lại, trong ngực tràn đầy tức giận, Ngụy Khang không phải thứ mà ông ta có thể đắc tội, chuyện xảy ra hôm nay quả thật là do con gái và vợ ông ta khiêu khích trước.
Bà Ngụy được thế mà cậy quyền, nhưng tất cả mọi người ở Cẩm Thành đều biết bà Ngụy là người có tính cách như vậy, người mà bà Ngụy muốn bảo vệ, người khác há có quyền xen vào?
Mà Hàn Nhã Thanh này rõ ràng là rất quan trọng đối với bà Ngụy, không, phải là cả nhà họ Ngụy đều rất coi trọng Hàn Nhã Thanh, nếu không thì ông Ngụy vừa rồi cũng sẽ không nói những lời hời hợt đó.
Con gái và vợ ông ta vu khống Hàn Nhã Thanh như vậy, lấy tính cách của bà Ngụy, làm sao có thể bỏ qua?
Chỉ sợ chuyện này còn có rắc rối khác.
Bà Triệu nhìn thấy vẻ mặt của chồng thì có chút sợ hãi, bà ta không dám nói thêm gì nữa, kéo con gái rời đi cùng chồng mình.
Sau khi ông Triệu lên xe, sắc mặt càng thêm khó coi: “Hai người không có chuyện gì làm hay sao mà lại đi bêu xấu Hàn Nhã Thanh?”
“Chúng tôi cũng không biết cô ta có quan hệ với nhà họ Ngụy.” Bà Triệu cảm thấy vô cùng ủy khuất. Bà ta cũng không ngờ mọi chuyện sẽ như vậy.
“Chuyện đã đến nước này, làm sao xử lý được?” Ông Triệu nhìn bà Triệu, trên mặt có chút tức giận.
Mặc dù bà Ngụy nổi tiếng là chua ngoa, nhưng nhiều người biết thủ đoạn của bà Ngụy rất cao tay, xử lý mọi việc dứt khoát, thậm chí có những người đàn ông bình thường không có khí phách như vậy. Ngụy Khang có thể phát triển tốt trong những năm qua là nhờ vào một phần công lao của bà Ngụy.
Ông Ngụy thật ra không phải sợ vợ, mà là kính trọng bà Ngụy.
Vợ ông ta không những không giúp được ông ta, mà còn gây rắc rối cho ông ta!
“Ông sao lại sợ họ như vậy. Nhiều công việc kinh doanh của Ngụy Khang đều nằm dưới sự kiểm soát của ông mà. Đến lúc đó ông có thể …” Bà Triệu hiển nhiên vẫn chưa hiểu rõ tình hình, bà ta muốn trả đũa Ngụy Khang.
“Càn quấy.” Vẻ mặt của ông Triệu thay đổi, ông ta cắt ngang lời nói của bà Triệu: “Những lời như vậy, sau này đừng nói lại nữa.”
Bà Triệu giật mình, thân thể theo bản năng rụt lại: “Ngụy Khang bọn họ có thể một tay che trời sao?”
“Tôi không biết Ngụy Khang có thể một tay che trời hay không, nhưng tôi chắc chắn rằng Ngụy Khang là nguồn thuế lớn nhất của Cẩm Thành. Ngụy Khang là một trong những công ty hàng đầu của đất nước, đã mang lại rất nhiều vinh quang cho Cẩm Thành. Tổng giám đốc Ngụy làm từ thiện mấy năm gần đây đã đóng góp rất nhiều, không kể lãnh đạo của Cẩm Thành, ngay cả lãnh đạo của Thủ đô cũng rất coi trọng Ngụy Khang, còn muốn ngáng chân Ngụy Khang sao? Trừ phi tôi không muốn sống nữa.” Ông Triệu là người hiểu biết, rất nhiều chuyện ông ta đều biết rõ, đây cũng là lý do tại sao vừa rồi ông ta nhẫn nhịn như vậy…