• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu - Hàn Thanh Nhã (128 Viewers)

  • Chương 1641-1650

Đường Minh Hạo gật đầu. Đường Vũ Kỳ biết, tới lúc này đã không thể xoay chuyển được nữa.

Cô bé nói với Hàn Nhã Thanh: “Mẹ yên tâm đi, ngày mai con và anh sẽ thu dọn đồ đạc cẩn thận, đợi mẹ tới đón bọn con.” Nếu chuyện đã không thể thay đổi, vậy thì Đường Vũ Kỳ cũng đành chấp nhận. Cô bé biết kết quả bây giờ là do mình và anh mà thành, thế nên cũng không than vãn nữa. Huống hồ, trong lòng cô bé, Hàn Nhã Thanh luôn là một người mẹ tâm lý và dịu dàng, thế nên lúc này, cô bé không hề khó chịu, chỉ hơi tiếc nuối thôi.

Đường Vũ Kỳ nhớ tới Trương Minh Hoàng. Ông có khả năng là ông ngoại của cô bé, may là mẹ cô bé cho thời gian một ngày, ngày mai cô bé có thể đi giám định ADN với ông. Trong lòng Đường Vũ Kỳ vô cùng rối rắm, nhưng vẫn kiên định làm chuyện mình muốn làm.

Đường Vũ Kỳ không phải không tiếc nuối, nhưng hiện giờ tất cả hy vọng đều hết rồi. Cô bé tin rằng, Trương Minh Hoàng chính là ông ngoại mình, là ba ruột của mẹ, thế nên, rời đi lúc này chỉ là để sau này gặp lại. Mà lần gặp tới, sẽ là một mối quan hệ hoàn toàn mới! Đường Vũ Kỳ mong chờ tới ngày đó. Trước khi tới ngày đó, cô bé có thể chịu đựng tất cả mọi chuyện, hơn nữa còn vui vẻ chấp nhận.

Mặc Thành tiếp lời, nói với Hàn Nhã Thanh: “Cô Đường yên tâm, chỉ cần có Mặc Thành tôi ở đây, Vũ Kỳ và Minh Hạo sẽ không bị tổn thương đâu.” Đây là một lời hứa, để khiến Đường Thấm Nhi yên tâm hơn.

Hàn Nhã Thanh gật đầu, vừa định tắt video thì đột nhiên phát hiện thấy Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo đã thay quần áo, một cảm giác hoàn toàn khác. Vừa rồi vì cô mải lo lắng cho chúng nên không hề để ý tới.

Cô ướm hỏi: “Quần áo các con đang mặc… Là vừa mới mua đấy à?” Rất đẹp, vô cùng đẹp! Đường Vũ Kỳ lúc này trông như một cô bé Miêu Cương, nụ cười tươi rói dưới ánh nắng sáng ngời. Trông Đường Vũ Kỳ cứ như một mặt trời nhỏ, mang ấm áp tới muôn nhà vậy. Còn quần áo trên người Đường Minh Hạo thì khá ngầu, tạo hình tùy ý toát ra mị lực bốn phía. Lúc ở nhà chưa từng thử qua khiến Hàn Nhã Thanh rất bất ngờ, giống như hoàn toàn biến thành một người khác vậy. Đường Vũ Kỳ lúc trước rất hoạt bát, thân thiện nhưng không có cảm giác xinh đẹp như vậy, lúc này Đường Vũ Kỳ mà đứng trong đám đông chỉ sợ trên người sẽ như tỏa ánh hào quang mất. Đương nhiên, một nửa là vì trang sức, một nửa là vì sự xinh xắn của Đường Vũ Kỳ. Đường Minh Hạo thì vẫn vậy, vì cậu bé luôn lạnh mặt, cảm giác đẹp trai vơi đi không ít, cảm giác… vẫn rất lạnh lùng.

Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo lập tức di chuyển sự chú ý, chúng gật đầu: “Là chú mua cho bọn con đấy ạ, mấy trang sức con đeo là một chị gái xinh đẹp tặng.” Đường Vũ Kỳ quơ quơ vòng tay, giống như đang khoe ra.

Hàn Nhã Thanh cảm thấy bất đắc dĩ, từ khi nào chúng có thể dễ dàng nhận quà của người khác như vậy chứ? Đồ Mặc Thành mua cho chúng nhất định không rẻ, ít cũng phải cả chục triệu, hơn nữa bộ trang sức này… Hàn Nhã Thành lướt nhìn qua, có lẽ giá phải lên tới cả trăm triệu mất, quá lộng lẫy! Nhưng Đường Vũ Kỳ lại rất hợp… Hàn Nhã Thanh còn đang suy nghĩ xem có nên chuẩn bị chút tiền để ngày kia khi tới đón hai đứa sẽ trả cho Mặc Thành hay không. Cô vô thức không để ý tới lời Đường Vũ Kỳ nói, bộ trang sức này là người khác tặng. Cô đã xem chị gái trong lời Đường Vũ Kỳ nói là cùng một nhóm người với Mặc Thành rồi, trực tiếp quy về anh ta, cô nghĩ, người không quen biết ai lại rộng rãi như vậy chứ?

Mặc Thành đứng bên cạnh dịu dàng cười: “Hai đứa trẻ này mang theo ít quần áo quá, hôm nay đưa chúng ra ngoài chơi nhân tiện mua ít đồ luôn, lúc nào cô tới có thể xem xem, đều rất hợp.” Mặc Thành liền khoe khoang, tiền không nói lên được gì nhưng cũng thể hiện được chút gì đó! Anh ta muốn Đường Thấm Nhi thấy rằng anh ta đối xử thật lòng với Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo.

Hàn Nhã Thanh nhìn ra được, Mặc Thành đang kể công. Nếu là cô, chắc chắn sẽ thẳng thừng từ chối. Nhưng lúc này, hai đứa trẻ đã nhận quà rồi, không thể từ chối được nữa. Cô đành nói thẳng: “Vậy thì cảm ơn Thành thiếu chủ!” Đây là tấm lòng của Mặc Thành với hai đứa trẻ, nếu cô thẳng thừng đưa tiền thì sợ là sẽ khiến Mặc Thành không vui, hai đứa trẻ cũng sẽ có áp lực, nhưng mấy món đồ quý giá này… Hàn Nhã Thanh có chút do dự, nếu như cô biết Mặc Thành còn tặng lắc tay, vòng cổ, khuy cài áo cho Đường Vũ Kỳ thì chỉ sợ đáy lòng cô sẽ nổi điên mất.

Hàn Nhã Thanh đang nghĩ xem đàn ông thích cái gì, thiếu cái gì, dùng cách gì để trả lại bộ trang sức này.

“Mẹ ơi, bộ quần áo này của con có đẹp không?” Đường Vũ Kỳ đi ra xa, xoay một vòng, ngoan ngoãn chờ được khen.




Hàn Nhã Thanh cũng không hề keo kiệt, cô gật đầu nói với Đường Vũ Kỳ: “Bộ quần áo này rất đẹp, trông như thiên sứ vậy! Từ trước tới nay mẹ chưa từng thấy Vũ Kỳ xinh đẹp như vậy! Mẹ cảm thấy, Vũ Kỳ lúc này nhất định là xinh đẹp nhất!” Đương nhiên Hàn Nhã Thanh cũng không quên khích lệ Đường Minh Hạo, cô cười nói: “Minh Hạo cũng rất đẹp trai, ngầu lắm!”

Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo ngay lập tức vui vẻ. Đường Vũ Kỳ mừng rỡ nói: “Mẹ ơi, lúc về con sẽ mặc cho mẹ xem, còn có nhiều đồ đẹp lắm!”

Hàn Nhã Thanh gật đầu, cô không nghĩ gì nữa. Dù sao thì Mặc Thành cũng có tiền, những thứ này không có gì phải để ý. Nhưng mà hai bé cưng đang nghĩ gì thế, từ khi nào đã thân thiết tới mức nhận quà của họ rồi? Nếu Hàn Nhã Thanh biết ở trong lòng Đường Vũ Kỳ, ngoại trừ việc bởi vì thân thiết với Trương Minh Hoàng và Mặc Thành mà nhận những món quà này ra thì còn có một suy nghĩ khác, đó là nếu như thật sự phải trả lại, ba mẹ không cần nói nhiều, cô bé sẽ lập tức trả lại ngay, chẳng có gì to tát cả, thì không biết Hàn Nhã Thanh sẽ có cảm nghĩ thế nào nữa.

Mấy người nói thêm vài câu rồi tắt điện thoại, Hàn Nhã Thanh cầm điện thoại vẫn có chút mơ hồ. Sao mấy ngày không gặp mà hai đứa trẻ như biến thành một người khác vậy, dễ dàng thân thiết với người khác, hơn nữa còn không chút e dè đi ra ngoài cùng họ, đây là đứa con mà mình đã dạy dỗ ra sao? Chuyện này đối với cô vẫn có đả kích, lúc này cô cần phải bình tĩnh lại, suy nghĩ chuyện về sau.

Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo tắt máy xong thì nhìn Mặc Thành, hai người ăn ý không nói gì. Cuối cùng, khi niềm vui thảo luận về quần áo với mẹ qua đi, chúng dần bình tĩnh lại. Chuyện hôm nay, chúng đều không ngờ tới, giống như vui quá hóa buồn vậy, căn bản không cho người ta chút thời gian thích ứng. Kết quả bây giờ, đối với chúng mà nói cũng không quá tệ, cũng xem như là hài lòng, chỉ là… trong lòng vẫn có chút không cam tâm.

Mặc Thành thở dài một hơi, hai đứa trẻ có lẽ cũng đã bị sợ hãi rồi. Chúng rất hiểu chuyện, nhưng ở trước mặt người thân nhất, suy cho cùng vẫn chỉ là một đứa trẻ. Anh ta vẫn còn nhớ vẻ mặt nghiêm túc của Đường Thấm Nhi lúc đó. Anh ta cũng nhìn thấy vẻ mặt áy náy và buồn bã của Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo, chỉ là… đây là chuyện nhà của Đường Thấm Nhi, anh ta không thể quản nhiều, để đứa trẻ ở thêm hai ngày đã là nhượng bộ lớn nhất của Đường Thấm Nhi rồi.

Mặc Thành xoa đầu Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo: “Đi thôi, mang theo “thành quả” hôm nay về nào.” Mặc Thành cố ý thả lỏng, anh ta biết Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo sẽ nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc thôi, cho nên anh ta cũng không cần hỏi nhiều, sẽ không khiến chúng khó xử.

Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo gật đầu, Mặc Thành dẫn chúng lên xe. Ở trên xe, Đường Minh Hạo nhìn Mặc Thành, thấp giọng nói một tiếng: “Xin lỗi.”

Mặc Thành có chút khó hiểu, sao tự nhiên lại xin lỗi? Đường Minh Hạo mím môi: “Vừa rồi, nếu không phải cháu và em gái không nói gì, còn cố ý đùa cợt nhìn chú thì chú cũng sẽ không nói với mẹ cháu như vậy, chuyện cũng sẽ không thành ra thế này.”

Mặc Thành khẽ cười, thật ra anh ta cũng không để bụng chuyện này. Cũng chỉ là về sớm hơn thôi mà, chẳng lẽ vì Trương Minh Hoàng hay anh ta không nỡ mà bọn trẻ sẽ không trở về sao? Không thể nào, chỉ là vấn đề sớm muộn mà thôi. Rồi sẽ có một ngày Đường Thấm Nhi biết được thân phận của Trương Minh Hoàng, biết được quan hệ giữa cô và Trương Minh Hoàng thì không có gì phải che giấu nữa. Chuyện hôm nay, Đường Minh Hạo cũng không cần xin lỗi, chẳng có ai sai cả, chỉ là vấn đề thời gian thôi. Mà Đường Minh Hạo dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, cậu bé không thể đặt chuyện quá to tát ở trong lòng được. Đường Thấm Nhi là mẹ của cậu bé, hiện giờ quan hệ giữa anh ta và Đường Minh Hạo cũng không tồi, cậu bé cảm thấy tranh chấp giữa anh ta và Đường Thấm Nhi là vì cậu bé mà ra nên trong lòng khó chịu.

Mặc Thành trấn an Đường Minh Hạo, anh ta nghiêm túc nói với cậu: “Chuyện này không phải lỗi của cháu, cháu cũng không cần xin lỗi. Huống hồ, chuyện này không phải chuyện cháu có thể lo được. Chú và mẹ cháu đã quen biết từ trước rồi, cô ấy không tin chú cũng không phải vì cháu, cháu đừng tự trách mình.”

Đường Minh Hạo có chút không hiểu, cậu bé nhìn Mặc Thành. Mặc Thành cảm nhận được ánh mắt của cậu bé, thở dài một hơi nói: “Có phải cháu cảm thấy vì cháu nên chú và mẹ cháu mới xảy ra mâu thuẫn, mẹ cháu mới vội vàng muốn đón các cháu về đúng không?”
Đường Minh Hạo có chút không hiểu, cậu bé nhìn Mặc Thành. Mặc Thành cảm nhận được ánh mắt của cậu bé, thở dài một hơi nói: “Có phải cháu cảm thấy vì cháu nên chú và mẹ cháu mới xảy ra mâu thuẫn, mẹ cháu mới vội vàng muốn đón các cháu về đúng không?”

Đường Minh Hạo lắc đầu, rồi lại gật đầu, cậu bé nói: “Mẹ đón chúng cháu về là vì lo lắng cho an nguy của chúng cháu. Là vì cháu nên mới lo lắng như vậy. Quan trọng là, là chú nói lời quá đáng với mẹ, khiến mẹ nghi ngờ chúng cháu gặp nguy hiểm. Nhưng nếu không phải do chúng cháu thì chú sẽ không nói như vậy.” Đây mới là suy nghĩ của Đường Minh Hạo, cậu bé cảm thấy nguyên nhân ban đầu là do Mặc Thành cố ý nói với Hàn Nhã Thanh rằng Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo ở bên cạnh anh ta nên Hàn Nhã Thanh mới nghi ngờ Mặc Thành có ý đồ khác. Thật ra, trước đó hai người đâu có mâu thuẫn gì.

Mặc Thành cười, Đường Minh Hạo đúng là thông minh, không cần nhiều lời cũng có thể hiểu rõ ràng mọi chuyện. Nhưng suy cho cùng vẫn là nghĩ nhiều rồi. Anh ta gật đầu: “Đúng vậy, đây mới là điều mẹ cháu lo lắng nhất, thật ra trong chuyện mà cháu nói, cháu hoàn toàn không gây ra chuyện gì đâu, mẹ cháu lo lắng cho các cháu là vì chú, chứ không phải vì lời chú nói quá đáng.”

Đường Minh Hạo không hiểu, Mặc Thành lại nói tiếp: “Nếu như ba cháu nói với mẹ cháu như vậy, mẹ cháu đoán ra là hai đứa, liệu có lo lắng không?”

Đường Minh Hạo lắc đầu, ba sẽ không làm tổn thương chúng, mẹ căn bản không cần lo lắng, thậm chí còn trêu chọc vài câu nữa.

“Thế nên, mẹ cháu lo lắng không phải vì mấy câu nói đó. Mà là vì trong lòng mẹ cháu, chú là một người nguy hiểm. Mẹ cháu không hề muốn để các cháu ở bên cạnh chú. Sự nghi ngờ này càng tăng thêm khi nghe lời nói có vẻ ác ý của chú, cuối cùng biến thành sợ hãi. Suy cho cùng là vì sự tồn tại của chú đối với các cháu là không hề an toàn, còn rất nguy hiểm nữa, hoặc là mơ hồ không rõ. Mẹ các cháu không có cách nào xác định được nên mới không dám mạo hiểm. Nếu chú và mẹ cháu thân thiết, hơn nữa còn tin tưởng lẫn nhau thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy đâu.” Mặc Thành nói rõ ràng.

Đường Minh Hạo hiểu, nhưng mà, thật sự không phải cậu bé làm ảnh hưởng tới quan hệ giữa mẹ và chú chứ?

Mặc Thành thấy Đường Minh Hạo không nói gì, tiếp tục bổ sung nói: “Thật ra, đây cũng không phải chuyện gì xấu. Trước đây mẹ các cháu luôn từ chối chú, bây giờ có thể cho phép chú đưa các cháu về thêm hai ngày đã là rất hiếm thấy rồi. Điều này chứng tỏ mẹ các cháu bắt đầu tin tưởng chú, cũng xem như là giúp chú.” Mặc Thành lắc đầu, đây không tính là chó ngáp phải ruồi đấy chứ?

Đường Minh Hạo yên tâm được rồi, chỉ cần cậu bé không làm ảnh hưởng tới quan hệ giữa mẹ và chú là được.

Mặc Thành nghĩ rồi chậm rãi nói: “Chuyện hôm nay, các cháu cảm thấy có cần nói với ông Trương không?” Mặc Thành muốn nói thẳng nhưng sợ Trương Minh Hoàng thất vọng, cũng muốn biết suy nghĩ của hai đứa trẻ nên thuận miệng hỏi một câu.

“Không nói.”




“Nói thẳng đi.”

Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo cùng nhau lên tiếng, nhưng lời nói lại hoàn toàn bất đồng, hai đứa ngây ra nhìn nhau, mang theo mấy phần thất vọng và ghét bỏ.

Đường Vũ Kỳ hừ một tiếng nói trước: “Mẹ tới đón chúng ta là chuyện bình thường, sao phải nói chứ?” Đường Vũ Kỳ cảm thấy, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, hơn nữa đây cũng chẳng phải chuyện tốt gì. Cô bé đã ở mấy ngày rồi, bây giờ trở về cũng không có gì bất ngờ, sao phải nói rõ ràng làm gì? Thật ra, Đường Vũ Kỳ còn nghĩ tới một nguyên nhân khác nữa. Nếu như lúc này để Trương Minh Hoàng biết Hàn Nhã Thanh kiên quyết muốn đón chúng về, ông sẽ nghĩ nhiều, sẽ đau lòng, sẽ cảm thấy mẹ không muốn để chúng tiếp xúc với ông. Thế nên cô bé muốn để mọi chuyện yên ổn trôi qua. Nếu như sau này biết Trương Minh Hoàng và mẹ có quan hệ ba con, giữa hai người cũng sẽ không vì chuyện này mà xa cách.

Còn Đường Minh Hạo thì lại nghĩ đơn giản hơn nhiều. Sự thật chính là sự thật, không cần phải che giấu. Mẹ sốt ruột đón chúng về như thế Trương Minh Hoàng nhất định sẽ nghi ngờ. So với việc tìm mấy lý do không hợp lý thì thà rằng nói thẳng luôn. Huống hồ, theo như chú Mặc Thành nói, chuyện này là vì mẹ không tin tưởng chú Mặc Thành, cũng như không tin tưởng ông Trương Minh Hoàng. Vòng vo tam quốc không bằng nói thẳng ra cho thoải mái. Hơn nữa, giữa họ cũng không có thâm thù đại hận gì không dám nói, phải kiêng kỵ quá nhiều. Chính vì hiện giờ chưa thân quen nên mới không yên tâm. Mà lúc này vừa hay mới quen biết, thẳng thắn với nhau không tốt sao?

Mặc Thành vốn chỉ muốn tùy ý nghe suy nghĩ của chúng rồi làm theo chúng nghĩ thôi, không ngờ suy nghĩ của hai đứa trẻ lại không giống nhau, thôi được rồi, để chúng từ từ suy nghĩ vậy.

Trong lòng Mặc Thành đã hạ quyết tâm rồi, chuyện này nhất định phải nói thẳng, chỉ là, muốn xem hai đứa trẻ thuyết phục lẫn nhau thôi.

Đường Vũ Kỳ nói xong, Đường Minh Hạo nhìn cô bé hỏi: “Vì sao không nói chứ? Ông và mẹ chắc chắn sẽ gặp nhau, bây giờ chúng ta trở về cũng là vì hai người không thân quen, thêm cả chú Mặc Thành nữa. Mọi người không tin tưởng lẫn nhau, lúc này là cơ hội tốt để hai người hiểu thêm về đối phương, sao lại không làm chứ?”

Đường Vũ Kỳ nghĩ cũng phải, dù sao thì cũng không phải chuyện gì lớn, vậy là bèn đồng ý.

Mặc Thành không ngờ mọi chuyện được giải quyết nhanh chóng như vậy, thở phào một hơi, muốn thấy trò hay mà không thành.

Khi trở về, Trương Minh Hoàng đang đợi ở phòng khách, nghe thấy tiếng mở cửa, trên mặt đã nở nụ cười. Một ngày không gặp, ông cũng có chút nhớ họ, cũng may là đã về rồi.

Quản gia Trọng tươi cười đón Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo vào nhà. Còn về Mặc Thành, ông ta nhìn thoáng qua rồi không thèm để ý tới. Mặc Thành ấm ức không thôi, anh ta mới là thiếu chủ của Quỷ Vực Chi Thành cơ mà, sao lại có cảm giác như không tồn tại vậy? Hơn nữa quản gia Trọng có thái độ gì thế, xem anh ta như không khí luôn, có Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo rồi nên anh ta không còn được yêu thương nữa sao? Huống hồ, trong tay anh ta xách nhiều đồ như vậy, túi lớn túi nhỏ đều có! Quản gia Trọng không nhìn thấy à? Thế mà lại không giúp anh ta xách.

Quản gia Trọng mặc kệ những thứ này, ông ta vừa nhìn đã bị quần áo của Đường Vũ Kỳ và Đương Minh Hạo thu hút, quá đẹp! Đường Vũ Kỳ như một cô gái Miêu Cương, giỏi ca múa, tung tăng nhảy nhót như đang khiêu vũ, trái tim cũng nhịn không được mà nhảy nhót theo, mà Đường Minh Hạo thì lại trái ngược, lạnh lùng, trầm mặc, có một cảm giác không thể tới gần, hai cảm giác hoàn toàn khác nhau, tương phản quá lớn.




“Vũ Kỳ và Minh Hạo, hai đứa thật sự quá xinh đẹp!” Quản gia Trọng tán thưởng tự đáy lòng. Đường Vũ Kỳ đã nhảy chân sáo tới bên Trương Minh Hoàng, xoay một vòng, mong chờ được khen. Đường Minh Hạo đi tới, im lặng ngồi một bên, không chút che giấu sự vui vẻ trên mặt.

“Đẹp lắm, rất hợp với cháu. Minh Hạo cũng rất đẹp trai!” Trương Minh Hoàng gật đầu tán thưởng, khen ngợi mấy câu, không ngờ hai đứa trẻ này lại thay đổi lớn như vậy. Ông cũng nhìn Mặc Thành với vẻ tán dương, quả nhiên là đáng tin.

Đường Vũ Kỳ yeah một tiếng, hài lòng ngồi xuống bên cạnh Trương Minh Hoàng, líu lo kể lại chuyện ngày hôm nay.

Mặc Thành đặt đồ trong tay xuống, oán trách nhìn chúng. Hôm nay đi cùng chúng cả ngày, không có công lao thì cũng có khổ lao chứ, sao không có ai hỏi han anh ta một câu vậy? Huống hồ, mấy bộ đồ này còn là anh ta mua đấy, sao không có ai khen anh ta? Vẻ mặt Mặc Thành đầy bất mãn.

Quản gia Trọng đã nhìn ra, bật cười nói: “Hôm nay thiếu chủ cũng vất vả rồi, dẫn Vũ Kỳ và Minh Hạo đi mua nhiều đồ như vậy, hơn nữa còn rất có mắt nhìn!” Quản gia Trọng biết Mặc Thành là người có mắt thẩm mỹ, nhưng trước nay chưa từng dẫn trẻ con đi mua đồ bao giờ, ông ta còn sợ làm không tốt, không ngờ lại hoàn toàn không phải lo lắng.

Mặc Thành vốn dĩ đang vui mừng ra mặt, nhưng nghe được câu mắt nhìn rất tốt, anh ta liền nhướng mày lên, quần áo của Minh Hạo là do anh ta chọn, còn của Vũ Kỳ… anh ta chẳng chọn gì cả, nhưng anh ta vẫn quyết định không nói.

Đường Vũ Kỳ lại không để ý tới những điều này, vui vẻ chia sẻ: “Hôm nay bọn cháu gặp được một chị gái, chị ấy tên là Lâm Từ, quần áo trên người cháu đều là chị ấy chọn đấy! Còn có bộ trang sức trên người Vũ Kỳ nữa, cũng là chị ấy tặng đó ạ.”

Trương Minh Hoàng cười vui vẻ ngồi nghe, vốn dĩ không để ý nhưng nhìn kỹ bộ trang sức trên người Đường Vũ Kỳ thì lại hơi nhíu mày. Đường Vũ Kỳ không nhận ra, tiếp tục nói: “Quần áo của anh là do chị ấy cũng chọn đó ạ, cảm giác bộ nào cũng rất ngầu!”

Mặc Thành thấy mình bị phớt lờ, lại bất mãn hừ nhẹ một tiếng. Đường Vũ Kỳ lập tức nói tiếp: “Chú cũng chọn giúp bọn cháu không ít đồ đâu! Quần áo của anh, còn có đồ trang sức sau đó, đều là chú chọn cả, đẹp lắm luôn!”

Mặc Thành hài lòng, ngồi xuống một bên uống trà, nghe hai đứa trẻ nói chuyện với Trương Minh Hoàng. Đương nhiên, đa số là Vũ Kỳ nói, thỉnh thoảng những người khác tiếp một hai câu, cảm giác bình yên đến lạ.

Trương Minh Hoàng phá lên cười, sao lại cảm thấy Mặc Thành bị ghét bỏ thế nhỉ? Xem ra hôm nay ra ngoài, Mặc Thành không được yêu thích bằng người khác rồi. Ông hài hước nhìn Mặc Thành.
Trương Minh Hoàng nhận lấy điện thoại, ánh mắt bị ảnh đại diện của Lâm Từ thu hút. Ma xui quỷ khiến thế nào, ông ấy lại ấn mở trang cá nhân của Lâm Từ ra...

Bên trong có không ít ảnh của Lâm Từ, Trương Minh Hoàng mở từng tấm lên. Quả nhiên… rất giống Lâm Uyển. Khác ở chỗ, Lâm Uyển ngoài mềm trong cứng, chỉ nhìn vẻ bề ngoài thôi thì sẽ thấy dịu dàng như nước. Còn Lâm Từ thì kiêu ngạo, mỗi cái nhíu mày hay một nụ cười đều mang theo sự cám dỗ khó có thể cưỡng lại. Sự kiêu ngạo của cô ấy tỏa ra từ tận trong xương cốt, không giống như Lâm Uyển… thật ra, thâm tâm có chút tự ti.

“Ông… ông ơi?” Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo thấy hành động của Trương Minh Hoàng kỳ lạ, không nhịn được mà hỏi hỏi.

Trương Minh Hoàng lập tức phản ứng lại, không ngờ mình lại thất thố như thế, ông thở dài: “Ông không ngờ, bây giờ còn có thể nhìn thấy tin tức liên quan tới bà ấy.”

“?” Mặc Thành sững sờ. Chuyện gì vậy, từ trước tới nay anh ta chưa từng nghe nói tới. Nhưng vì sao ba nuôi lại quan tâm như vậy?

Quản gia Trọng ghé sát vào nhìn. Cô gái này… thật sự giống cô Lâm. Quản gia Trọng lặng lẽ nhìn lướt qua Trương Minh Hoàng. Người đã lâu như vậy không gặp, quả nhiên trong lòng thành chủ vẫn áy náy?

“Ba nuôi? Lời ba vừa nói có ý gì?” Mặc Thành nhìn Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo, vẻ mặt chúng cũng trở nên nghiêm túc. Chuyện cũ đã lâu, nhưng vì sao vẻ mặt họ lại nghiêm túc như thế, lẽ nào năm đó xảy ra chuyện gì sao?

Trương Minh Hoàng không trả lời ngay, ông hỏi như để xác nhận: “Con nói, cô ấy tên là Lâm Từ? Chính cô ấy tặng bộ trang sức hoa hướng dương này cho Vũ Kỳ sao?”

“Đúng vậy, có vấn đề gì sao ạ?” Mặc Thành căng thẳng, sao thái độ của ba nuôi lại kỳ lạ như vậy? Sự kỳ quái này không phải vì anh ta nghi ngờ ba nuôi và cô gái kia có quan hệ gì, nhưng lại có một cảm giác thân thuộc đến hơn? Tình thân? Cũng không giống, Mặc Thành ngay lập tức cảm thấy rối loạn.

Trương Minh Hoàng thở dài. nhắc tới chuyện này. Nhưng giờ đã gặp lại rồi thì cũng không cần giấu giếm. Ông ngẫm nghĩ, nên bắt đầu nói từ khi nào đây?

“Moon Stars, từ trước tới nay ba chưa từng nghĩ rằng lại có liên quan tới bà ấy.” Trương Minh Hoàng thở dài, Lâm Uyển? Cái tên này, ông rất ít khi nhắc tới. E là chỉ có mỗi quản gia Trọng là biết và nhớ về người này mà thôi.

Trương Minh Hoàng nhỏ, vì một vài nguyên nhân mà Lâm Uyển sống nhờ ở Quỷ Vực Chi Thành, tầm bảy tuổi thì rời đi. Lúc đó, giữa ba và bà ấy không hề có tình cảm gì. Hoặc có lẽ, là không cảm nhận được tình cảm gì. Từ trước tới nay ba chưa từng để ý tới, rất ít người có thể khiến cảm xúc của ba dao động, nói là máu lạnh vô tình cũng không sai.”

Mặc Thành hít lãnh đạm, nhưng không ngờ từ nhỏ đã như vậy. Có điều, nói ra trước mặt Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo, liệu có khiến chúng cho rằng tình cảm của Trương Minh Hoàng với bà ngoại chúng không sâu đậm không, đối với bà ấy cũng vậy? Nhưng Trương Minh Hoàng lại không có ý dừng lại.

“Chỉ là, Lâm Uyển luôn rất ngoan ngoãn, chưa từng làm phiền ba. Ai làm việc của người nấy, chung sống không cảm thấy phiền phức hay chán ghét. Thỉnh thoảng gặp nhau còn có thể nói dăm ba câu, nhưng chưa từng nói chuyện nghiêm túc, càng không tồn tại tình cảm sâu đậm gì.” Vẻ mặt Trương Minh Hoàng vẫn nhàn nhạt. Bản chất Lâm Uyển và ông giống nhau, đều là người lạnh nhạt, vô tình, hoàn toàn không để ý tới cái nhìn của người khác. Có lẽ chỉ bởi họ từng âm thầm bầu bạn sự ấm áp ngây ngô thuở thiếu thời, khiến ông sau khi hiểu được tình cảm lại muốn quay về hồi nhỏ, ghi nhớ người tên Lâm Uyển này.




“Sau khi Lâm Uyển đi, ba và bà ấy chưa từng liên lạc với nhau. Khi gặp lại là lúc ba đang tìm Đường Thấm Nhi. Lúc đó đột nhiên có tin tức của Thấm Nhi, ba vội vàng chạy tới, tâm trạng không ổn định, bị cuốn vào một vụ cũng may, may mà mình vẫn còn sống, còn có một cô con gái nữa, còn có… Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo, ông không hề cô đơn trơ trọi.

“Người mà họ muốn ám sát không phải ba. Ba đi ngang qua đó, bắt gặp vụ ám sát, mục tiêu khi đó đã chết nên ba không để ý tới. Một là, không liên quan tới ba. Hai là, từ trước tới nay ba chưa từng cảm thấy có người dám chủ động gây hấn với Quỷ Vực Chi Thành. Nhưng không ngờ đám người đó lại phát điên lên, không tha cho bất cứ ai nhìn thấy. Hơn nữa còn cho rằng ba là người bình thường, muốn ám sát cả ba. Tìm mãi mà không thấy Thấm Nhi nên một mình ba ra ngoài giải sầu, những người ấy ra tay chính vào lúc đó.” Chuyện này xem như là một sai lầm hiếm hoi trong đời ông. Nguyên nhân là do ông, bản thân ông cũng hiểu rõ, hơn nữa chỉ vì lúc đó tâm trạng hỗn loạn nên mới không để ý tới xung quanh.

Trương Minh Hoàng cũng không muốn giấu giếm, nói thẳng: “Nếu như là bình thường thì chuyện này tuyệt đối không thể thành công. Nhưng lại đúng lúc nhận được tin tức của Thấm Nhi, lòng ba rối như tơ vò. Những người đó lại là sát thủ chuyên nghiệp, ba không để ý, tới khi phản ứng lại thì đã bị ai đó đẩy ra. Người đó chính là Lâm Uyển.”

Mỗi lần nhớ tới, Trương Minh Hoàng đều cảm thấy áy náy. Nếu chỉ có vậy thì ông sẽ không nhớ lâu đến thế, đã vậy còn luôn không muốn nhắc tới.

Mặc Thành không còn lo lắng nữa, ít ra, Trương Minh Hoàng vẫn là Trương Minh Hoàng chứ không phải người đàn ông đối xử dịu dàng với tất cả mọi người. Có lẽ chỉ bởi Lâm Uyển xuất hiện đúng lúc, hơn nữa còn liều mạng vì ba nuôi, cho nên ba nuôi mới nhớ mãi không quên nhiều năm như thế. Mặc Thành nghĩ như vậy, hoàn toàn không phức tạp hóa vấn đề.

Trương Minh Hoàng lại chậm rãi nói tiếp: “Nếu chỉ có như thế thì dù Lâm Uyển có chết lúc đó, ba sẽ cảm kích bà ấy, chỉ cảm thấy áy náy chứ không nhớ mãi nhiều năm như vậy.”

Mặc Thành nghi hoặc, Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo yên lặng lắng nghe. Còn Quản gia Trọng ở bên cạnh thở dài một hơi.

“Lúc đó Lâm Uyển chưa chết, bị thương nặng.” Trương Minh Hoàng rất lãnh đạm, ít khi để ý tới người khác, trước nay chưa từng quan tâm tới Lâm Uyển, cũng chưa từng nghiêm túc đối đãi với bà ấy. Hiện giờ Trương Minh Hoàng cảm kích ơn cứu mạng của bà ấy, chỉ cảm thấy cứu được bà ấy là tốt rồi. Sau đó hỏi xem Lâm Uyển muốn gì, ông sẽ cố gắng bù đắp. Nhưng Lâm Uyển lại không cho ông cơ hội này, đã vậy còn sắp xếp ổn thỏa tất cả.

“Lúc đó Quỷ Vực Chi Thành dốc toàn tâm toàn lực cứu Lâm Uyển, Lâm Uyển dần tỉnh lại. Khoảng thời gian đó, bà ấy kể lại chuyện sau khi rời khỏi Quỷ Vực Chi Thành, lấy chồng rồi có một cô con gái. Bà ấy nói rất nhiều, cơ bản ba đều quên hết rồi.” Trương Minh Hoàng day day huyệt thái dương, chuyện lúc đó, hình như thật sự rất xa rồi. Khi đó Lâm Uyển nói gì hầu như đều không còn đọng lại trong ký ức của ông nữa.

“Ba và Lâm Uyển đối với những người không quan tâm, những chuyện không để ý thì đều rất lạnh nhạt. Ba rất tò mò vì sao lúc đó Lâm Uyển lại cứu ba, bởi vì, nếu như là chuyện tương tự, ba có lẽ sẽ không để ý, nhưng Lâm Uyển lại chủ động cứu ba.”

“Lâm Uyển im lặng một hồi lâu, sau đấy nói với ba, bởi vì khi bà ấy ở Quỷ Vực Chi Thành, có một lần trèo lên hòn non bộ bị ngã, là ba đưa bà ấy về.” Trương Minh Hoàng còn nhớ, khi ông nghe Lâm Uyển nói chuyện này, phải mất rất nhiều thời gian mới nhớ ra được. Lúc đó ông chỉ cảm thấy, Lâm Uyển rất an tĩnh, không làm phiền tới ông, rất tốt. Khi thấy Lâm Uyển khóc, ông còn thầm nghĩ, đến khóc mà cũng an tĩnh như vậy, sau này sẽ càng không làm phiền ông đâu. Lâm Uyển ở thì ở đi vậy, xem như là không khí cũng được, nhưng ông vẫn đưa bà ấy về, tìm người chữa trị vết thương cho bà ấy.

Trương Minh Hoàng không để tâm tới chuyện này. Đây thật ra chỉ là sự mềm lòng ngẫu nhiên thôi, không mang theo chút tình cảm nào. Vậy mà Lâm Uyển lại nhớ mãi trong lòng, thế nên Trương Minh Hoàng không biết phải nói sao, cứ yên lặng ngồi đó. Lâm Uyển như thể nhìn ra được ông không để ý, vậy là tự cười chính mình.

“Lâm Uyển nói, chính lần giúp đỡ đó khiến bà ấy cảm thấy mình có thể sống tiếp ở Quỷ Vực Chi Thành. Ở đây, bà ấy không còn là một người tựa như không khí, không có cảm giác tồn tại nữa. Chuyện này vẫn luôn là chỗ dựa cho bà ấy suốt quãng thời gian ăn nhờ ở đậu ở Quỷ Vực Chi Thành. Dù trong lòng vẫn tự ti như trước, nhưng không còn không có động lực sống như vậy nữa.” Lúc đó, Trương Minh Hoàng không hiểu được loại tình cảm này. Ông cảm thấy trên đời này không tồn tại thứ gì mà ông không đạt được cả. Dù lúc đó chưa tìm thấy Đường Thấm Nhi nhưng ông vẫn luôn tin rằng nhất định một ngày nào đó sẽ tìm được.

“Suốt khoảng thời gian Lâm Uyển dưỡng thương, ba gần như chưa từng đi thăm bà ấy. Hồi nhỏ bà ấy luôn yên lặng như vậy, chỉ tập trung làm việc của mình, chẳng bao giờ nói muốn gặp hay làm phiền ba. Có nhiều lúc ba còn suýt quên mất người này nữa.” Trương Minh Hoàng nói, ở trong lòng ông, Lâm Uyển thật sự không có chút giá trị tồn tại nào cả. Hơn nữa Lâm Uyển cũng chưa từng nghĩ rằng, bà ấy cứu ông rồi thì người của Quỷ Vực Chi Thành sẽ mang ơn bà ấy. Bà ấy vẫn cứ lẳng lặng dưỡng thương, lẳng lặng… làm việc của mình.
Lâm Uyển vẫn cứ lẳng lặng dưỡng thương, lẳng lặng… làm việc của mình.

“Nhưng cuối cùng Lâm Uyển qua đời, vết thương của bà ấy mãi không khỏi, sau đấy bất ngờ chuyển biến xấu. Bác sĩ dùng mọi biện pháp cấp cứu, cho người tới hỏi ba có thể dùng thuốc đặc hiệu không. Lúc đó ba đang lo lắng chuyện của Đường Thấm Nhi, người tới hỏi ba có thể dùng thuốc không đều bị ba đuổi thẳng về. Khi họ tới hỏi lần nữa, lúc ba đồng ý thì Lâm Uyển bởi vì thuốc được mang tới muộn mà không thể qua khỏi.” Lúc Trương Minh Hoàng nói tới chuyện này, cả người có chút xúc động. Trên thế giới này, có biết bao quyết định được đưa ra mà không hề hay biết hậu quả là gì? Có lẽ chuyện đó không quan trọng đến vậy, nhưng có thể cứu mà lại bỏ lỡ, trong lòng luôn khó mà tha thứ được.

“Lúc ấy, Quỷ Vực Chi Thành đã có thuốc có thể điều trị cho Lâm Uyển. Nhưng khi đó thuốc lại chưa được bán ra, bác sĩ không dám tự ý dùng. Phía Lâm Uyển, ba cũng không dặn dò gì đặc biệt, chính vì vậy nên Lâm Uyển mới không có thuốc cứu.” Trương Minh Hoàng luôn canh cánh chuyện này trong lòng. Đáng ra Lâm Uyển sẽ không phải chết, nhưng trời xui đất khiến mà bà ấy lại vì ông mà chết. Nếu như lúc đó ông dặn dò thêm một câu, nếu như lần đầu tiên có người tới hỏi mà ông không từ chối thì chuyện đã không thành ra như vậy. Thế nhưng, ông đã không còn cơ hội làm lại nữa rồi. Chuyên trang đọc truyện { TгЦмtгu уen.м E }

Mặc Thành yên lặng lắng nghe. Dù chỉ là một người không quan trọng thì khi gặp phải chuyện không may như vậy cũng sẽ khiến người ta thổn thức. Huống hồ gì đây cũng coi như là bạn bè? Người ta vì mình mà chết, trong lòng chắc hẳn rất khó chịu, dù là Trương Minh Hoàng cũng không thể nào tránh khỏi. Hơn nữa, Mặc Thành vẫn cảm thấy chuyện này vẫn chưa kết thúc, nếu Lâm Từ và Lâm Uyển là mẹ con, nếu… Lâm Từ và Lâm Tử, Lâm Niệm có quan hệ… vậy thì cái chết của Lâm Uyển năm đó sao có thể yên lặng như vậy chứ?

Quả nhiên, Trương Minh Hoàng im lặng một lát rồi nói tiếp: “Sau khi Lâm Uyển chết, nước Z phái người tới, lúc đó họ muốn đón Lâm Uyển về. Sau khi điều tra mới phát hiện, người mà Lâm Uyển cưới là Mặc Ngạn, một trong những người thừa kế của tập đoàn VG. Đặc biệt mẹ ông ta là công chúa duy nhất của hoàng gia Z. Nước Z hùng mạnh, có địa vị và tầm ảnh hưởng lớn trên thế giới, VG cũng có sức ảnh hưởng trên toàn thế giới. Nếu như lúc đó xảy ra tranh chấp, dù Quỷ Vực Chi Thành không e sợ nhưng cũng sẽ bị thương tổn nặng nề. Khoảng thời gian đó là lúc Quỷ Vực Chi Thành căng thẳng nhất. Nhưng dù là nước Z hay là VG đều không có chút động tĩnh gì.” Trương Minh Hoàng nhớ tới khi đó vẫn cảm thấy nó trôi qua quá nhẹ nhàng, đó là điều ông chưa từng nghĩ tới. Mợ chủ của VG chết ở Quỷ Vực Chi Thành, VG và nước Z lại không hành động gì, vì vậy mà ông càng thêm lo lắng, thế nhưng lại nhận được một bức thư.

“Lúc đó, bọn ba đều tưởng VG và nước Z sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Quỷ Vực Chi Thành, ít nhất cũng phải làm gì đó. Chỉ là, mọi chuyện thật sự chỉ như vậy thôi. Ba nghĩ, có lẽ khi Lâm Uyển còn sống luôn có dự cảm chẳng lành, bà ấy sớm đã đoán ra, bản thân có khả năng sẽ chết, thế nên đã gửi tin tới cho Mặc Ngạn trước. Ba không biết cụ thể họ nói gì, nhưng VG và nước Z không truy cứu cái chết của Lâm Uyển, sau đó VG và Quỷ Vực Chi Thành cũng không có bất cứ liên hệ gì nữa” Trương Minh Hoàng nói. Quỷ Vực Chi Thành lớn mạnh, nhưng thời gian đó, nếu VG và nước Z dốc toàn bộ sức lực đối phó với Quỷ Vực Chi Thành, dựa vào trạng thái lúc đó của ông, thật sự không chắc có khả năng ứng phó được hết. Khả năng duy nhất là cả hai đều tổn thất, không bên nào được lợi. Thế nên, từ phương diện này, Trương Minh Hoàng rất cảm kích Lâm Uyển.

Trương Minh Hoàng rất ít khi để ý tới chuyện gì, năm đó là Đường Thấm Nhi, hiện giờ là Mặc Thành và Hàn Nhã Thanh, còn có Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo, cùng lắm thì thêm cả quản gia Trọng. Ngoại trừ những người này ra, hình như không còn cũng chỉ có Quỷ Vực Chi Thành mà thôi. Đối với chuyện Lâm Uyển bảo vệ Quỷ Vực Chi náy hơn. Mà sự áy náy này, những lúc ông thả lỏng tâm tình thì nó lại càng trào lên mãnh liệt.

Mặc Thành thổn thức không thôi. Giữa Trương Minh Hoàng và Lâm Uyển, không có tình yêu. Có thể nói đến tận bây giờ, Trương Minh Hoàng vẫn không có tình cảm với Lâm Uyển. Nhưng vì sự tồn tại của những chuyện kia không thể nào gạt bỏ được, sự hổ thẹn của Trương Minh Hoàng đối kích lúc trước có thể dần mờ đi, nhưng sự áy náy vẫn luôn tồn tại rõ ràng, huống hồ… còn là áy náy với một người đã chết? Người đó mãi mãi không có được cơ hội gạt bỏ đi những áy náy kia. Có lẽ, Trương Minh Hoàng thường ngày lạnh nhạt, không nhớ tới Lâm Uyển, nhưng một khi nghĩ tới rồi, tất cả tình cảm đều sẽ ập tới. Bà ấy bảo vệ Trương Minh Chi Thành một lần, tình cảm này, không có cách nào buông bỏ.

Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo yên lặng lắng nghe. Từng nghe qua một câu nói, người sống không tranh được với người chết. Cũng giống như vậy, con người chết đi, nếu được người khác nhớ tới thì sẽ càng không dễ quên đi. Lâm Uyển có ý nghĩa như thế nào với Trương Minh Hoàng, chúng không hiểu, nhưng chúng chắc chắn một điều, tới Lâm Uyển, vẻ mặt vẫn luôn hờ hững, chỉ có phần nhiều là sự áy náy cùng nỗi tiếc nuối không thể đền bù.

“Thế… vì sao lại có liên quan với trang sức ạ?” Vốn dĩ Đường Vũ Kỳ rất vui, nhưng khi biết chuyện này lại cảm thấy trang sức trên người trở nên hết sức nặng nề, vô cùng không thích hợp.




“Bởi vì, bộ trang sức này là do vợ của người từng làm chủ nhà triển lãm một lần, giá trị hàng chục tỷ. Người dám động vào bộ thiết kế này chỉ có thể là người nhà họ Mặc thôi.” Trương Minh Hoàng chắc chắn nói. Hiện giờ, đa số mọi người đều biết chủ tịch VG là Lâm Tử, có một người em gái là Lâm Niệm. Nhưng những người có thân phận địa vị thì đều biết rõ một điều, cái tên đó chỉ là danh xưng bên ngoài của bọn Niệm. Còn về Lâm Từ, có lẽ là Mặc Từ. Mặc Tử và Mặc Niệm là con của Mặc Thần, anh trai Mặc Ngạn, Lâm Từ, chắc là con của Mặc Ngạn, cũng chính là con gái Lâm Uyển.

Hiện giờ Đường Vũ Kỳ đang đeo bộ trang sức này, đeo cũng không được mà bỏ cũng không xong, cảm thấy vô cùng nặng nề. Trương Minh Hoàng trấn an nói: “Vũ Kỳ không cần lo lắng, Lâm Từ chắc chắn không biết thân phận của cháu đâu, cô ấy tặng cháu chỉ vì quý cháu mà thôi.”

Dù là Lâm Từ hay là Mặc Từ thì đều rất ít nghe tới, cho dù có ở nhà họ Mặc, cũng giống như không hề có người này vậy. Ông từng cho rằng, Mặc Ngạn và con gái của ông đều đã rời khỏi nhà họ Mặc rồi. Bây giờ xem ra, chỉ là nhà họ che giấu thôi, mà Lâm Từ ở nhà họ Mặc, e là rất được cưng chiều, vừa ra tay đã có bộ thiết kế hoa hướng dương này rồi.

“Nhưng mà, cháu sợ, nếu chị ấy biết quan hệ của cháu và ông… sẽ không quý Vũ Kỳ nữa.” Đường Vũ Kỳ hoàn toàn không lo lắng bộ trang sức này bị lấy lại. Cô bé chỉ cảm thấy, nếu Lâm Từ thật sự là con gái Lâm Uyển, chỉ sợ sẽ oán hận Trương Minh Hoàng, không quý cô bé nữa.

Trương Minh Hoàng thở dài một hơi. Chuyện ân oán này không bao giờ gạt đi hết được, giữa ông và Lâm Uyển lúc đó cũng giống vậy. Năm đó ông cho Lâm Uyển chút dịu dàng không hề hay biết, đổi lấy việc Lâm Uyển hy sinh tính mạng vì ông, là ông nợ Lâm Uyển sao? Không biết được, không một ai biết sự dịu dàng ngày đó có ý nghĩa gì với bà ấy cả. Ông chỉ biết rằng, sự áy náy lớn nhất của ông đối với Lâm Uyển là không cứu được bà ấy. Nhắc lại chuyện từ lâu trước đây, cảm xúc của ông hiện giờ và quá khứ cũng không khác nhau là bao.

Mặc Thành im lặng không nói gì, có rất nhiều chuyện, nếu không tự mình trải qua thì sẽ không có quyền lên tiếng. Cũng giống như lúc này, anh ta không biết nên đánh giá chuyện này như thế nào nữa. Giữa hai người không có tình yêu, thậm chí cả tình thân cũng không có, tình bạn? Có lẽ cũng không có. Nhưng lại có một sự ràng buộc.

Mặc Thành không biết nên nói thế nào về tình cảm giữa Trương Minh Hoàng và Lâm Uyển trước đây.

Đối với Trương Minh Hoàng mà nói, Lâm Uyển chỉ là một người hiểu chuyện, ngoan ngoãn, không chọc ông ấy tức giận, tới bây giờ cũng vậy, cùng lắm là ơn cứu mạng và sự áy náy.

Đối với Lâm Uyển, nếu không có lần giúp đỡ hồi nhỏ, Trương Minh Hoàng đối với bà ấy có lẽ cũng không quan trọng, bạn chơi cùng? Thậm chí… chỉ là chủ nhà, hay là chủ nhân của một nơi mà bà ấy sớm muộn cũng sẽ rời đi. Không có chuyện gì ngăn được bà ấy, sau đó thì sao? Lâm Uyển mang tâm tình gì lúc cứu Trương Minh Hoàng? Mặc Thành không có cách nào hiểu được.

Nhưng anh ta vẫn cảm thấy, đó không phải là tình yêu. Không ai có thể chịu được việc người mình yêu gần mình như vậy mà lại không muốn tới nhìn một chút nào. Thậm chí, sau khi cứu Trương Minh Hoàng, bà ấy cũng không cố ý tiếp cận, gần gũi với ông. Khi đứng trước tình yêu và đạo đức, có lẽ bà ấy chọn đạo đức, nhưng tình yêu… thì không thể nào che giấu được. Từ điểm này mà nói, Mặc Thành kiên định cho rằng, Lâm Uyển không yêu Trương Minh Hoàng.
Khi đứng trước tình yêu và đạo đức, có lẽ bà ấy chọn đạo đức, nhưng tình yêu… thì không thể nào che giấu được. Từ điểm này mà nói, Mặc Thành kiên định cho rằng, Lâm Uyển không yêu Trương Minh Hoàng.

Quản gia Trọng vẫn đứng đó không nói gì, ông ta biết chuyện này. Cũng gần giống như Trương Minh Hoàng, ông ta cảm thấy áy náy. Vốn dĩ sẽ không thành ra như vậy đâu, nhưng… chuyện đã xảy ra rồi, sẽ không còn có thể thay đổi được nữa.

Đối với Lâm Uyển, hồi nhỏ quản gia Trọng không có ấn tượng quá nhiều, chỉ nhớ là một cô bé mặc váy trắng dịu dàng, sống ở Quỷ Vực Chi Thành. Bà ấy quá yên lặng, không mang tới cho người khác chút phiền toái nào, khiến ông ta cảm thấy nhẹ nhàng, còn có cả an tâm. Sau đó… khi cô gái này xuất hiện, trong sự dịu dàng mang theo vẻ kiêu ngạo, nhưng cười lên vẫn rất dịu dàng. Cô gái phúc hậu và lương thiện như vậy, ra đi cũng đột ngột không kịp đề phòng… Không phải không thấy tiếc nuối, chỉ là không có cách nào cứu vãn được nữa.

Đường Vũ Kỳ vuốt ve chiếc vòng tay, nhìn màn hình điện thoại chợt sáng lên, thông báo tin nhắn tới, mở ra là Lâm Từ. Có lẽ vì đang nói chuyện đột nhiên không nhận được tin nhắn nữa nên cô ấy gửi tin nhắn tới nhắc nhở, nhân tiện chúc ngủ ngon. Đường Vũ Kỳ không trả lời ngay, cô bé mở ra nhìn tin nhắn, có gần mười tin, ngoại trừ gửi đồ trang sức trước đó ra thì còn hỏi Đường Vũ Kỳ có thích không, còn nói một câu nếu Đường Vũ Kỳ không muốn làm người mẫu thì có muốn làm người mẫu riêng cho cô ấy hay không.

Đường Vũ Kỳ trực tiếp trả lời tin nhắn, gõ chữ: “Chị ơi, em xin lỗi chị. Vừa rồi có việc đột xuất nên không kịp trả lời tin nhắn của chị.”

“Chuyện làm người mẫu này phải thương lượng với người nhà, chị có thể đợi em được không ạ? Nhưng dù có làm người mẫu hay không, em đều có thể làm người mẫu riêng cho chị.” Đường Vũ Kỳ còn gửi một nhãn dán rải hoa.

Lâm Từ trả lời tin nhắn rất nhanh, đầu tiên gửi cho Đường Vũ Kỳ một hình trái tim.

“Không cần vội, em với người nhà có thể từ từ bàn bạc. Còn nữa, Vũ Kỳ nghỉ ngơi sớm đi nhé, trẻ con thức khuya không tốt đâu.” Lâm Từ nói chuyện như bình thường, Đường Vũ Kỳ vui vẻ trả lời: “Vâng ạ, Vũ Kỳ biết rồi! Chị cũng ngủ sớm đi ạ.”

Đường Minh Hạo lấy điện thoại ra, bảo Đường Vũ Kỳ gửi nick của Lâm Từ cho cậu bé để kết bạn.

Đường Vũ Kỳ rất nghe lời, gửi cho Đường Minh Hạo, Mặc Thành cũng lấy điện thoại ra, bảo Đường Vũ Kỳ gửi nick của Lâm Từ cho anh ta.

Đường Minh Hạo muốn tìm hiểu xem vì sao Lâm Từ lại quý mến, thân thiết với Đường Vũ Kỳ như vậy, lẽ nào chỉ vì muốn Vũ Kỳ làm người mẫu sao? Nhưng mà, VG chắc chắn không thiếu người mẫu mà? Còn Mặc Thành kết bạn với Lâm Từ là vì muốn biết thân phận thật sự của cô ấy, còn muốn biết chuyện năm đó nữa. Anh ta có chút tò mò, vì sao chuyện năm đó lại chỉ có như vậy.

Điểm khác biệt là… lời mời của Đường Minh Hạo được đồng ý ngay, còn của Mặc Thành lại bị từ chối thẳng thừng. Mặc Thành không từ bỏ, tiếp tục kết bạn, vẫn bị từ chối.

Nụ cười trên mặt Mặc Thành căng cứng lại, vì sao chứ? Rõ ràng buổi sáng gặp chối phũ phàng như vậy sao? Đường Vũ Kỳ nhìn chữ “từ chối lời mời” trên màn hình điện phải ghi thêm một dòng, ví dụ như là chú của Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo.”

Mặc Thành gật đầu, lần này gửi lời mời ghi thêm là chú của Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo. Lần này không bị từ chối nữa, nhưng… vẫn không được đồng ý. Anh ta gửi lại lời mời, vẫn tiếp tục không có phản ứng gì, anh ta có hơi xúc động muốn ném điện thoại rồi đây!




Đường Vũ Kỳ xem ra chị không thích chú rồi.”

Đường Minh Hạo không nói gì, Mặc Thành nhìn cậu bé: “Cháu nói một câu với Lâm Từ đi, xem có phải cô ấy ngủ rồi hay không.”

Mặc Thành không muốn chấp nhận sự thật bản thân bị từ chối, gần như là cùng lúc, lời mời của Đường Minh Hạo được đồng ý, còn anh ta lại bị từ chối. Sau đó thì không có phản ứng gì nữa, rõ ràng là thấy bản thân bị tổn thương, từ trước tới nay chưa có ai dám làm lơ anh ta như vậy.

Đường Minh Hạo nhìn Mặc Thành với vẻ khinh thường, mở cuộc trò chuyện với Lâm Từ ra, nhập vào: “Em chào chị ạ, em là Minh Hạo.”

Bên kia trả lời rất nhanh: “Chị biết, nghỉ ngơi sớm đi. Có chuyện gì thì để mai nói.”

“Ngủ ngon.”

Hai câu nói liên tiếp, không cho Đường Minh Hạo chút thời gian lên nhạt. Đường Minh Hạo cảm giác được, Lâm Từ và Đường Vũ Kỳ nói chuyện rất thoải mái, thân thiết, khi Lâm Từ gửi tin nhắn còn kèm theo nhãn dán nữa. Nhưng khi nói chuyện với mình lại rất khô khan, như đang làm cho phải phép vậy.

Đường Minh Hạo giơ điện thoại lên trước mặt Mặc Thành, để anh ta nhìn thấy câu trả lời của Lâm Từ, nói rõ ràng cho Mặc Thành biết rằng Lâm Từ chưa ngủ, chính là làm lơ chú đấy.

Mặc Thành bực bội, bản thân chọc gì tới Lâm Từ sao? Chắc chắn là không, nhưng sự phân biệt đối xử này cũng rõ ràng quá rồi đấy?

Đường Vũ Kỳ ở một bên cười khúc khích, rõ ràng chú bị ghét bỏ, đã vậy còn không biết vì nguyên nhân gì.

Trương Minh Hoàng nhìn bọn họ chơi đùa. Trong lòng luôn có cảm giác vui vẻ thoải mái, sự hổ thẹn và rối rắm vì Lâm Uyển vừa rồi cũng tan biến. Ông nhìn Mặc Thành rồi lắc lắc đầu. Từ khi tới đây, hình như Mặc Thành không làm được gì thuận lợi cả, bây giờ còn bị người ta tỏ ý ghét bỏ rõ ràng nữa, có lẽ phải chịu đả kích gấp bội.

Đường Minh Hạo gửi tin nhắn trả lời Lâm Từ, sau đó nói với Trương Minh Hoàng: “Ông ơi, bọn cháu định ngày mai trở về. Mẹ sẽ tới đón bọn cháu.”

Giọng điệu Đường Minh Hạo vô thức mang theo chút thương cảm, nhưng cậu lại không nhận ra, cũng không hiểu được đó là cảm xúc gì.




Bầu không khí lập tức lạnh đi, Đường Vũ Kỳ ngây người nhìn Đường Minh Hạo, không ngờ cậu lại bất ngờ nói ra như vậy, tâm trạng lập tức trầm xuống.

“Nhanh thế sao!” Quản gia Trọng theo bản năng thốt lên. Ông ta lập tức nhìn Trương Minh Hoàng, ánh mắt ông rũ xuống, nhìn không rõ cảm xúc, nhưng cảm giác cả người trở nên tiêu điều, giống như chỉ còn lại một mình ông vậy.

Đường Vũ Kỳ thấy vậy liền cảm thấy khó chịu. Vốn dĩ cô bé ở đang bên cạnh Trương Minh Hoàng rồi, vậy là liền dịch sát lại gần ông, ôm lấy cánh tay Trương Minh Hoàng nói: “Ông ơi, ông đừng buồn, chúng cháu về nhà một chuyến, nếu sau này nhớ ông thì chắc sẽ lại tới gặp ông.”

Trương Minh Hoàng lập tức được trấn an, đúng vậy, hiện giờ họ còn chưa nhận nhau, trở về là chắc chắn, chỉ là vấn đề sớm muộn thôi, việc gì phải rối rắm mãi chứ? Chỉ cần Vũ Kỳ và Minh Hạo vẫn muốn tới là đủ rồi.

Ông miễn cưỡng cười: “Được, vậy ông sẽ đợi Vũ Kỳ và Minh Hạo, ở đây luôn có chỗ cho các cháu.”

Đường Vũ Kỳ gật đầu. Đối với Trương Minh Hoàng, tuy cô bé ngoài miệng luôn gọi ông, nhưng trong lòng đã xem Trương Minh Hoàng là ông ngoại rồi, chỉ đợi tới ngày mai làm giám định ADN, chờ có kết quả thôi. Đường Vũ Kỳ tin, cô bé thân thiết với ông như vậy không phải là không có nguyên do, nếu như có thì nhất định là do có quan hệ huyết thống.

Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo đợi một lúc, Trương Minh Hoàng vẫn không hề hỏi nguyên nhân chúng phải về, chúng cũng không muốn chủ động nhắc tới khiến ông đau lòng, thế nên đều không nói gì cả.

Đường Vũ Kỳ nghĩ, chuyện này cứ như vậy mà cho qua đi, không để ông biết nữa. Cô bé quơ quơ cánh tay Trương Minh Hoàng nói: “Ông ơi, vậy cháu và anh đi ngủ trước đây, ngày mai chúng ta lại vui vẻ chơi cùng nhau cả một ngày luôn!”

Trương Minh Hoàng gật đầu, Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo về phòng, trước khi đi, Đường Vũ Kỳ nhìn Mặc Thành đầy ẩn ý, Mặc Thành gật đầu.

Đương nhiên là Trương Minh Hoàng nhìn thấy hành động của họ, trong lòng vừa bất ngờ vừa vui mừng, có phải là… có phải là...

Chờ tới khi Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo về phòng, Mặc Thành nhìn ánh mắt đầy mong đợi của Trương Minh Hoàng, mỉm cười nói: “Ba nuôi, ba có thể yên tâm rồi, con đã thuyết phục Vũ Kỳ, con bé đồng ý làm giám định ADN với ba. Hơn nữa, con bé còn chủ động đề nghị, trước khi có kết quả xét nghiệm, không cần nói với người khác.”

Trương Minh Hoàng yên tâm, hóa ra là Vũ Kỳ tự nguyện. Con bé không có oán hận gì với mình, cũng có thể chấp nhận mình là ông ngoại. Trương Minh Hoàng cảm thấy trong lòng tràn đầy hy vọng. Hơn nữa, không ngờ Đường Vũ Kỳ lại suy xét chu toàn như vậy. Trước khi có kết quả không nói với người khác, vậy thì, dù có là thật hay là hiểu lầm cũng sẽ không ảnh hưởng tới quan hệ của ông và những người khác.

Quản gia Trọng thở dài tự đáy lòng: “Thành chủ, cuối cùng cũng đợi được tới ngày này, ngày mai, ngày mai là có thể sắp xếp để ông và Vũ Kỳ đi làm giám định ADN rồi.”

Mặc Thành mím môi, quả nhiên vừa kích động một cái là đầu óc lại không rõ ràng như vậy sao? Anh ta bất đắc dĩ nói: “Vũ Kỳ đồng ý rồi, vậy cho dù là tóc hay là máu đều có thể chủ động nói với con bé. Chẳng lẽ nhất định phải đưa con bé đi sao? Chỉ có một mình Vũ Kỳ, Minh Hạo có thể đồng ý sao?” Mặc Thành quá hiểu Đường Minh Hạo, tuy rằng hiện giờ cậu bé có đủ tin tưởng với anh ta và Trương Minh Hoàng nhưng cũng không thể để một mình Vũ Kỳ bị đưa đi được, chắc chắn sẽ đi theo. Như vậy thì chắc không thể từ chối được đâu. Nếu từ chối thì Minh Hạo sẽ suy đoán thành thế nào đây, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, ngày mai mang tóc của Vũ Kỳ đi là được rồi.
Thêm một chuyện không bằng ít đi một chuyện, ngày mai mang tóc của Đường Vũ Kỳ đi là được rồi. Mặc Thành cảm thấy trước khi có kết quả thì càng ít người biết càng tốt. Nếu không cẩn thận để Đường Minh Hạo phát hiện ra, sau đấy cậu bé hỏi tới thì lẽ nào còn phải lừa cậu bé hay sao? Không tiện nói, mà cũng không cần thiết.

“Đúng, đúng, đúng!” Quản gia Trọng liên tục nói: “Do tôi suy xét chưa kỹ, tại tôi vui mừng quá mà.” Thấy tâm nguyện nhiều năm của thành chủ sắp được hoàn thành thì làm sao ông ta lại không kích động, không vui mừng cho được? Trong mắt ông ta, nếu chuyện này thành công thì ông ta cũng cảm thấy cuộc đời mình như vậy là viên mãn rồi.

“Nhưng mà...” Mặc Thành không tính giấu giếm lý do ngày kia Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo sẽ trở về: “Có một việc tuy Vũ Kỳ và Minh Hạo không nói nhưng con cũng không muốn giấu, chuyện này không phải chuyện lớn gì, nhưng ít nhiều cũng có liên quan.”

Trương Minh Hoàng bình tĩnh hỏi: “Chuyện gì?” Chỉ cần không phải là việc khiến Hàn Nhã Thanh hoặc Đường Vũ Kỳ, Đường Minh Hạo gặp nguy hiểm thì ông đều sẽ không để tâm.

“Chuyện Vũ Kỳ và Minh Hạo đột nhiên trở về thật ra là vì hôm nay lúc con nói chuyện điện thoại với cô Đường đã xảy ra hiểu lầm, khiến cô ấy cảm thấy bất an nên mới sốt ruột muốn đón hai đứa bé về.” Mặc Thành thành thật kể lại, nhưng vẫn cố nói vớt: “Thực ra cô Đường muốn đón Vũ Kỳ và Minh Hạo đi luôn rồi, nhưng do con dùng tình tác động nên mới giữ được hai đứa bé đến ngày kia mới phải đi đấy.”

Quản gia Trọng nhìn Mặc Thành, chuyện này mà đi nói cho thành chủ thì không phải là xác định sẽ bị trách phạt sao? Rõ ràng Vũ Kỳ và Minh Hạo đều không nói rồi, cứ gạt thành chủ như vậy không phải là được rồi sao?

Trương Minh Hoàng liếc mắt nhìn Mặc Thành, “hừ” nhẹ ra tiếng. Nếu vừa quay về mà Mặc Thành đã nói luôn cho ông biết chuyện này thì có lẽ ông sẽ tức giận, sẽ buồn bã, nhưng bây giờ thì không cần thiết nữa. Nếu sớm muộn gì chúng cũng phải đi thì ngày kia cũng được thôi. Huống chi, Vũ Kỳ đã đồng ý làm xét nghiệm ADN rồi còn gì? Nếu đã xác định được quan hệ thì còn phải sầu lo sau này chúng không tới nữa sao?

Mặc Thành thấy Trương Minh Hoàng không có phản ứng gì liền tiếp tục nói: “Bây giờ cô Đường đã biết ba là ba nuôi của con, là thành chủ của Quỷ Vực Chi Thành. Nhưng cô ấy không tức giận, cũng không có biểu hiện gì, chỉ lo lắng Vũ Kỳ và Minh Hạo sẽ bị tổn thương thôi. Con đã bảo đảm với cô ấy rồi, nên bây giờ cô ấy cũng không lo lắng quá đâu.”

Trương Minh Hoàng gật đầu, tỏ ý đã hiểu. Ông chú ý tới cách xưng hô của Mặc Thành với Hàn Nhã Thanh, anh ta vẫn luôn gọi cô là cô Đường. Ông thầm nghĩ thật ra trong lòng Mặc Thành cũng giống ông, vẫn luôn hy vọng Hàn Nhã Thanh là con Trong lòng ông âm thầm cảm động, khi nhìn kỹ vào trong những chi tiết rồi mới càng thấy Hàn thì con cứ gọi nó là cô Hàn đi.” Trương Minh Hoàng đột nhiên nói. Hiện giờ ông cảm thấy, một cái xưng hô thực ra không còn quan trọng nữa rồi. Nếu đúng là con gái của ông thì dù mang họ gì hai ba con họ cũng sẽ không thể bị tách ra. Nếu không phải thì chỉ có một bên tình nguyện gọi là cô Đường cũng đâu có ý nghĩa gì. Hàn Nhã Thanh Thấm Nhi để quay về thì chung quy vẫn là khác nhau.

Mặc Thành thoáng sửng sốt, không ngờ Trương Minh Hoàng lại đột nhiên nói tới chuyện này. Trong lòng anh ta chưa bao giờ muốn gọi Hàn Nhã Thanh là cô Hàn, cố chấp coi cô như Đường Thấm Nhi để gọi là cô Đường. Dường như chỉ cần làm như vậy thì có thể kéo hai người Hàn Nhã Thanh và Trương Minh Hoàng vào cùng một ai thay đổi được. Nhưng bây giờ… Trương Minh Hoàng lại cảm thấy không còn quan trọng nữa sao? Hay là vì ba nuôi anh ta cảm thấy không cần biết Hàn Nhã Thanh có phải là con gái mình hay không thì ông cũng sẽ đối xử tốt với Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo?

Mặc Thành muốn nói lời đồng ý, nhưng anh ta thực sự không thể chấp nhận việc Hàn Nhã Thanh không phải con luôn tin tưởng Hàn Nhã Thanh chính con gái của Trương Minh Hoàng. Nếu không gọi là Đường Thấm Nhi, không gọi cô là cô Đường, thì… anh ta cũng có thể đổi cách xưng hô khác.

“Ba nuôi, con tin Hàn Nhã Thanh chính là con gái của ba. Có lẽ bởi vì tên của Đường Thấm Nhi nên ba không thể chấp nhận việc con gái mình cũng bị gọi bằng cái tên này, cho nên không muốn muốn gọi cô ấy là cô Hàn, bởi vì con cực kỳ chắc chắn cô ấy là con gái ba. Cho nên, nếu không gọi cô ấy là cô Đường thì con gọi cô ấy là mợ Dương vậy.” Mặc Thành trịnh trọng nói.

“Thế nào cũng được, tùy con.” Trương Minh Hoàng nói. Khi đạt được thứ tình cảm mình mong muốn thì chuyện xưng hô thế nào đều trở nên không quan trọng. Giống như việc nếu Vũ bây giờ thì có là ông hay ông ngoại cũng đâu có gì khác biệt đâu?

Mặc Thành nhìn thái độ của Trương Minh Hoàng, gật đầu. Anh ta có sự kiên quyết của mình, sẽ không dễ dàng thay đổi, huống chi chuyện đã phát triển đến nước này rồi?




...

Hàn Nhã Thanh và Dương Tầm Chiêu ở bên kia lại không được nhẹ nhàng như vậy. Đương nhiên không phải do giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, mà vì sau hai ngày điều tra họ phát hiện ra Đường Bách Khiêm hoàn toàn không đơn giản như hai người vẫn tưởng. Người này rất phức tạp, hơn nữa… dường như còn cố ý muốn ẩn nấp.

Dưới sự nhắc nhở của Đường Minh Hạo, Dương Tầm Chiêu đã phái người đến “Thanh Hoan” điều tra, phát hiện Đường Bách Khiêm thực sự đã gặp một người nào đó. Nhưng sau khi điều tra lại phát hiện ra đó chỉ là một người bạn bình thường, tên là Lâm Kỳ. Tuy anh ta tên là Kỳ, nhưng cuộc sống của anh ta lại chẳng giống cái tên Kỳ một chút nào. Quá khứ của anh ta như một trang giấy, vô cùng đơn giản, không có khúc mắc gì, gia đình không có gì không tốt, không có chuyện gì bị ép buộc đến mức phải bất chấp tất cả. Anh ta chỉ là một người bình thường đến không thể bình thường hơn. Người này và Đường Bách Khiêm cũng đã có nhiều năm không liên lạc gì. Nếu nói có điều gì đặc biệt thì có lẽ là vào thời điểm đặc biệt này mà hai người họ lại gặp nhau mà thôi.

“Thanh Hoan” là một nhà hàng bình thường, dù biết người chủ sau lưng nó là Thành thiếu chủ của Quỷ Vực Chi Thành thì sau khi điều tra cũng không có gì chuyện gì khác biệt. Đây chỉ là một nhà hàng, nghe nói đồ ăn rất ngon, và… chỉ vậy thôi. Nơi này không tồn tại bất kỳ tin tức điều tra nào, là nơi thích hợp để thực hiện âm mưu bí mật.

Quá nhiều sự trùng hợp gặp nhau thì sẽ không còn là trùng hợp nữa. Dù là Hàn Nhã Thanh hay Dương Tầm Chiêu thì họ đều có suy nghĩ như vậy. Cho nên bây giờ hai người đều cảm thấy dường như sự việc đã thay đổi rồi.

“Thỏ khôn đào sẵn ba hang, có lẽ Đường Bách Khiêm này đã sớm chuẩn bị xong rồi.” Hàn Nhã Thanh nói, biết càng nhiều chuyện thì cô càng không có thiện cảm với Đường Bách Khiêm. Lúc trước, trong chuyện của Bùi Dật Duy, việc Đường Bách Khiêm không có hành động gì sau đó đã khiến cô không khỏi nghi ngờ liệu có phải chuyện đó thực sự không phải do Đường Bách Khiêm làm, mà chỉ là đúng lúc bị một vài phóng viên vô lương tâm phát hiện ra nên họ mới dùng chuyện đó để tung tin giật gân hay không?

Nhưng Hàn Nhã Thanh không dám thả lỏng, kế hoạch trước đó của Đường Bách Khiêm như một con rắn độc quấn lấy cô, khiến cho cô không hề dám nơi lỏng trước khi khống chế được anh ta.

“Đường Bách Khiêm không đáng sợ, chỉ có điều vì anh ta vẫn luôn ẩn náu nên chúng ta cũng không tiện ra tay, cứ chờ đợi anh ta ra tay, rồi lại sợ anh ta sẽ làm ra chuyện rồ dại gì đó.” Dương Tầm Chiêu ôm Hàn Nhã Thanh nói chuyện, cái tay cũng không ngừng làm chuyện mờ ám. Anh đang suy nghĩ, có nên khiến cho Đường Bách Khiêm phải ra tay hay không. Nhưng mục đích của Đường Bách Khiêm là Hàn Nhã Thanh, nên anh tuyệt đối sẽ không để cô đi làm việc này. Vậy thì còn có thứ gì có thể khiến Đường Bách Khiêm quan tâm đây?

Dương Tầm Chiêu không e ngại bất kỳ ai, bất kỳ chuyện gì, nhưng bây giờ anh đã có điểm yếu rồi, anh hiểu điều này rõ ràng hơn ai hết. Cho nên anh vẫn luôn rất cẩn thận về việc của Hàn Nhã Thanh. Đường Bách Khiêm này, không thể phủ nhận là anh ta rất có năng lực. Vì vậy, Dương Tầm Chiêu thực sự sợ anh ta sẽ bất chấp mọi cách thức hủy diệt để có được Hàn Nhã Thanh. Khi đó, cho dù đã có chuẩn bị sẵn thì sợ là họ vẫn sẽ bị đánh vào chỗ sơ hở.

Hàn Nhã Thanh vỗ vào tay Dương Tầm Chiêu. Cái người này lúc nào cũng không đàng hoàng, rõ ràng đang thảo luận chuyện quan trọng như vậy mà anh vẫn còn phân tâm được.

Dương Tầm Chiêu hơi ghen. Vì sao cứ đến lúc thảo luận chuyện của Đường Bách Khiêm thì anh lại phải đàng hoàng chứ? Hàn Nhã Thanh là người phụ nữ của anh, anh tranh thủ sờ soạng một chút cũng là chuyện bình thường thôi mà. Anh “hừ” nhẹ một tiếng, bàn tay lần mò lên phía trước bầu ngực ấm áp của Hàn Nhã Thanh, nhéo một cái thật mạnh.

Hàn Nhã Thanh vô thức thở nhẹ một hơi, trừng mắt với Dương Tầm Chiêu. Anh nhướng mày, không hề thấy áy náy. Giờ phút này, sự tương phản giữa khuôn mặt đầy vẻ xuân sắc cũng ánh mắt lạnh lùng của Hàn Nhã Thanh đã khơi dậy cảm giác của Dương Tầm Chiêu mất rồi. Trong lòng anh lại càng bất mãn hơn, buổi tối được ôm người đẹp trong ngực mà lại không làm gì thì quá đáng tiếc! Anh sáp lại gần Hàn Nhã Thanh, thổi một hơi vào tai cô, cố ý hạ thấp giọng nói: “Nhã Thanh, em thực sự muốn thảo luận về người đàn ông khác với anh giữa đêm thế này sao?”

Cả người Hàn Nhã Thanh đều bị kích thích. Người đàn ông hạ quyết tâm muốn dụ dỗ cô này thật sự quá quyến rũ. Mà mấy ngày hôm nay lúc trên giường Dương Tầm Chiêu ngày càng dịu dàng hơn, khiến cô không thể sinh ra cảm giác muốn từ chối anh.

Hàn Nhã Thanh bám vào vai anh, tựa vào phía trên, không kể chuyện lúc trước cho Dương Tầm Chiêu nghe, chỉ nói: “Đường Bách Khiêm mãi không có động tĩnh làm em thấy bất an trong lòng, cứ luôn có cảm giác như bị người khác theo dõi mình vậy.”
Hàn Nhã Thanh nói: “Đường Bách Khiêm mãi không có động tĩnh làm em thấy bất an trong lòng, cứ luôn có cảm giác như bị người khác theo dõi mình vậy.”

Dương Tầm Chiêu hiểu cảm giác này, anh hôn môi Hàn Nhã Thanh trấn an cô. Anh tuyệt đối sẽ không để Đường Bách Khiêm có cơ hội làm tổn thương Hàn Nhã Thanh một lần nữa.

Hàn Nhã Thanh tin tưởng Dương Tầm Chiêu, cũng tin tưởng chính mình.

“Đúng rồi, Vũ Kỳ và Minh Hạo đang ở chỗ thành chủ Quỷ Vực Chi Thành.” Hàn Nhã Thanh bỗng lên tiếng, Dương Tầm Chiêu là ba Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo, anh có quyền biết chúng đi đâu. Hơn nữa, địa vị của Quỷ Vực Chi Thành tương đối đặc thù. Trước đây cô không nghĩ tới điều này, nhưng nếu bây giờ đã biết thì trước tiên vẫn nên nói với Dương Tầm Chiêu, lỡ như sau này có chuyện gì xảy ra thì cũng không đến mức cái gì cũng không biết.

Dương Tầm Chiêu gật đầu, Hàn Nhã Thanh thấy anh không có quá nhiều phản ứng thì lại tiếp tục nói: “Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo làm quen với Thành thiếu chủ Quỷ Vực Chi Thành, Mặc Thành, gọi anh ta là chú. Còn thành chủ Quỷ Vực Chi Thành thì chúng gọi là ông, quan hệ có vẻ rất thân thiết.”

Dương Tầm Chiêu vẫn chỉ gật đầu. Hàn Nhã Thanh cảm thấy kỳ lạ, sao người này lại không có phản ứng gì vậy? Anh bình tĩnh như vậy sao?

Thật ra Dương Tầm Chiêu không muốn có quá nhiều quan hệ với Quỷ Vực Chi Thành. Chuyện xảy ra lúc trước coi như đã xong cả rồi. Nhưng bây giờ Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo lại có quan hệ thân thiết với Quỷ Vực Thành thì anh cũng cần phải tự mình đến thăm hỏi.

Dương Tầm Chiêu nhìn ánh mắt lo lắng của Hàn Nhã Thanh, anh hôn lên khóe miệng cô: “Đừng lo lắng, Vũ Kỳ và Minh Hạo sẽ biết tự bảo vệ mình mà. Nhưng anh định hai ngày nữa sẽ đến thăm hỏi thành chủ Quỷ Vực Chi Thành. Nghe ý của em thì hai đứa bé sẽ không dễ dàng cắt đứt quan hệ với Quỷ Vực Chi Thành đâu, anh cũng không muốn ép Vũ Kỳ và Minh Hạo. Một khi đã vậy thì vì sao không giúp hai đứa bé chuẩn bị những chuyện khác chứ?” Dương Tầm Chiêu rất tin tưởng Đường Minh Hạo, mong chờ vào tương lai huy hoàng của cậu bé. Anh không muốn để Đường Minh Hạo chỉ được bảo vệ dưới đôi cánh của mình, anh muốn cậu sẽ có một bầu trời rộng lớn hơn nữa. Vì vậy, dù Đường Minh Hạo kết bạn với ai đi chăng nữa thì chỉ cần là người cậu nhận định, anh sẽ sẵn sàng giúp đỡ cậu, sẵn sàng trở thành chỗ dựa vững chắc của cậu.

Ánh mắt Hàn Nhã Thanh thoáng dao động, cô hoàn toàn không nghĩ nhiều như vậy, trong đáy lòng cô có sự kháng cự không hiểu được với Quỷ Vực Chi Thành. Khi quyết định đón Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo trở về cô cũng khá cứng rắn, nhưng không ngờ… Chi Thành vì Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo. Trong lòng Hàn Nhã Thanh cảm thấy rất ấm cậy, cô có thể ỷ lại vào anh, ở bên anh cô có thể lười biếng, có thể không hề kiêng dè chuyện gì.

“Vậy ngày kia chúng ta cùng nhau đi.” Nếu Dương Tầm Chiêu có thể bước ra một bước đầu tiên thì Hàn Nhã Thanh nhất định sẽ đồng hành cùng anh. Đừng nói là Quỷ Vực Chi Thành, cho dù là nơi cô chưa từng đặt chân đến thì Hàn Nhã Thanh cũng sẵn lòng làm nhìn vẻ mặt bình tĩnh của anh, không nhịn lòng được mà vươn tay ra sờ má đối phương. Cô chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày giữa cô và Dương Tầm Chiêu lại có thể tâm ý tương thông đến mức này. Dương Tầm Chiêu đã cho cô đủ sự tin tưởng, thậm chí sẵn sàng thay đổi tính cách bá đạo bất cần của mình vì cô. Anh bằng lòng làm chuyện chưa từng làm vì mà chống đỡ một khoảng trời. Hàn Nhã Thanh vẫn luôn biết là Dương Tầm Chiêu có thể làm được như vậy, nhưng việc tạm thời khom lưng trước người khác lại là chuyện cô chưa từng nghĩ tới, cũng là việc Dương Tầm Chiêu chưa bao giờ cảm thấy mình sẽ làm đến. Nhưng… khi anh thực sự tiếp nhận chuyện này thì có vẻ như cũng không đến mức khó chịu lắm. Anh chỉ cảm thấy, đây sẽ không để trong cuộc sống của Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo sinh ra nỗi ám ảnh nào.

Hàn Nhã Thanh kể cho Dương Tầm Chiêu nghe về chuyện hôm nay, cũng kể lại những lời Mặc Thành đã nói. Dương Tầm Chiêu bình tĩnh nghe, anh từ từ suy xét mọi chuyện theo góc độ của Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo, cảm thấy hai đứa bé quả thực rất thích Trương Minh Hoàng và Mặc gia đình, lại mang theo cảm giác ỷ lại. Còn Hàn Nhã Thanh cũng hiểu rõ trong lòng Dương Tầm Chiêu đã hạ quyết tâm phải khiến cho Trương Minh Hoàng chấp nhận anh, để Đường Vũ Kỳ, Đường Minh Hạo và cả Hàn Nhã Thanh có thể tiếp xúc với người của Quỷ Vực Chi Thành mà không phải kiêng dè điều gì.

Dương Tầm Chiêu hiểu rõ, một khi đã nảy sinh tình cảm thì sẽ không dễ thiện hay ác, chỉ có cảm giác yêu thích đơn thuần, không nên vì mâu thuẫn giữa người lớn mà bắt chúng phải thay đổi. Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo vẫn còn nhỏ, anh không hy vọng vì lý do của anh mà khiến chúng phải thay đổi.

“Em nói xem anh nên mang món quà gì đến nhỉ?” Dương Tầm Chiêu nói với cô mà giống như đang tự nói với chính mình. Với thân phận thành hẳn họ cũng không thiếu cái gì cả, vậy có thứ gì có thể tác động tới họ đây?

Hàn Nhã Thanh biết Dương Tầm Chiêu đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình nên cũng không quấy rầy anh. Cô cũng tự hỏi trong lòng nên tặng cái gì thì tốt, cái gì thì đặc biệt? Hàn Nhã Thanh hiểu rõ trong lòng, nếu Trương Minh Hoàng và Mặc Thành thật sự thích Đường Vũ Kỳ và Đường thêu hoa trên gấm mà thôi, nhưng cô vẫn muốn tặng một vài thứ đặc biệt một chút.

A! Có rồi! Hàn Nhã Thanh nghĩ đến một món quà, tuy không tính là đắt, nhưng quý ở chỗ hiếm có, họ có thể thử.




Sáng hôm sau, Hàn Nhã Thanh bị tiếng điện thoại đánh thức. Tối hôm qua sau khi đã quyết định xong nên tặng quà gì, cả Dương Tầm Chiêu và Hàn Nhã Thanh cùng gỡ bỏ được một mối bận tâm trong lòng nên không tránh khỏi quấn quýt lấy nhau. Vậy là, hôm sau Hàn Nhã Thanh tỉnh dậy muộn, nghe thấy chuông điện thoại, tâm trạng cô cũng không thoải mái, lấy điện thoại qua xem, thì ra là Liễu Ảnh.

Hàn Nhã Thanh bỗng giật thót tim. Liễu Ảnh thường không gọi điện thoại cho cô vào sáng sớm, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì? Cô vội vàng nhận điện thoại, giọng nói nhẹ nhàng của Liễu Ảnh truyền tới: “Nhã Thanh, hôm nay cậu có thời gian không? Có thể đi đón mẹ tớ với tớ không?”

Hàn Nhã Thanh không ngờ lại là chuyện này. Cô đoán là vì Liễu Ảnh không muốn để mẹ cô ấy lo lắng, cho nên đã đồng ý ngay.

“Hai giờ chiều máy bay mới hạ cánh, lát nữa tớ qua đón cậu.” Liễu Ảnh nói tiếp. Hàn Nhã Thanh chợt sửng sốt, lát nữa sao? Không phải bây giờ vẫn là buổi sáng à? Cô bỏ máy điện thoại ra nhìn giờ, đã hơn mười một giờ rồi!

Hàn Nhã Thanh không thể tin nổi mà nhìn lại một lần nữa, đúng là đã hơn mười một giờ. Bảo sao Liễu Ảnh lại gọi điện đến. Bình thường vào giờ này cô đã dậy từ lâu rồi. Trong lòng Hàn Nhã Thanh thầm mắng Dương Tầm Chiêu không biết tiết chế. Nhưng cô cũng an tâm không nghĩ tới chuyện gì mà ngủ thẳng một giấc đến tận bây giờ mới dậy. Lúc tỉnh dậy cũng không thấy căng thẳng, đúng là cô đã thay đổi rồi sao? Ở bên cạnh Dương Tầm Chiêu khiến cô cảm thấy anh có thể bảo vệ tốt cho mình nên đã trở nên xao nhãng hơn rất nhiều rồi chăng?

Từ nghèo thành giàu thì dễ, từ giàu trở lại nghèo thì khó lắm thay. Câu này cũng có ý nghĩa với những việc khác. Khi đã quen với cuộc sống an nhàn suôn sẻ, xuôi chèo mát mái thì chỉ cần hơi gặp chướng ngại vật thôi cũng sẽ cảm thấy rất nghiêm trọng. Khi đã quen được người khác bảo vệ thì khi bản thân lúc nào cũng phải lo lắng sẽ lập tức cảm thấy vất vả. Hàn Nhã Thanh còn chưa tới mức đó, nhưng trong lòng cô cũng thầm mắng chính mình, sao lại không hề có một chút cảm giác nguy cơ gì như vậy chứ?

Nhưng Hàn Nhã Thanh cũng không rối rắm với vấn đề này quá lâu, cô nói với Liễu Ảnh: “Ừ, lát nữa gặp.”

Liễu Ảnh “ừ” một tiếng rồi cúp điện thoại. Hàn Nhã Thanh đứng dậy làm vệ sinh, ăn xong cơm trưa thì nghỉ ngơi một lát, sau đó Liễu Ảnh đã tới nơi rồi.

Khi Hàn Nhã Thanh nhìn thấy Liễu Ảnh đã cảm nhận được dường như cô ấy ngày càng tiều tụy hơn. Hôm nay Liễu Ảnh trang điểm rất kỹ, che đi tất cả vẻ mệt mỏi trên mặt, nhìn từ xa thì cảm thấy xinh đẹp nhưng nếu đến gần nhìn rõ sẽ thấy trong đôi mắt cô ấy đã không còn ánh sáng lấp lánh như trước nữa, bây giờ trong đó chỉ còn lại nét hờ hững. Hàn Nhã Thanh thổn thức, cô chưa từng nhìn thấy một Liễu Ảnh như bây giờ, cô ấy bình tĩnh đến vô tình. Nhưng khi nhìn thấy Hàn Nhã Thanh cô ấy vẫn nở nụ cười khiến đối phương hiểu rằng Liễu Ảnh vẫn là Liễu Ảnh, chỉ có điều cô ấy vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện của Tư Đồ Không, không có cách nào từ bỏ.

Hàn Nhã Thanh đã quyết định không nhúng tay vào chuyện giữa Tư Đồ Không và Liễu Ảnh nữa rồi. Chuyện tình cảm giống như uống nước vậy, nước ấm hay lạnh chỉ có người uống tự biết thôi, người ngoài cuộc không thể bình luận. Liễu Ảnh không nói, cô cũng không hỏi, chỉ giúp đỡ khi Liễu Ảnh cần mình trợ giúp.

Liễu Ảnh rất tin tưởng Hàn Nhã Thanh, khi nhìn thấy Hàn Nhã Thanh cô ấy liền thở phào nhẹ nhõm một hơi. Hôm nay cô ấy phải đi đón mẹ, sợ bà sẽ nhìn ra chuyện gì nên mới muốn đưa Hàn Nhã Thanh đi cùng, để mẹ mình không phải lo lắng. Hàn Nhã Thanh cũng đoán được đại khái, cười nói với Liễu Ảnh: “Không sao, dì đến thì ở luôn bên đó đi, cậu cần giúp gì cứ nói với tớ.”

Liễu Ảnh gật đầu: “Tớ chỉ sợ mẹ lo lắng quá thôi, có cậu ở đây thì mẹ tớ cũng được yên tâm phần nào. Còn nữa, cậu đừng nhắc đến chuyện của Tư Đồ Không trước mặt mẹ tớ nhé, tớ sợ bà lại nghĩ nhiều.”

Hàn Nhã Thanh gật đầu. Cô biết chuyện của Tư Đồ Không chỉ có thể để Liễu Ảnh tự mình nghĩ thông suốt thôi, không ai có thể giúp được cô ấy cả, nên không khuyên nữa. Cô chỉ hy vọng sau khi mẹ Liễu đến, Liễu Ảnh sẽ khá hơn.

Lúc đến sân bay trời đang là lúc nắng nóng, Hàn Nhã Thanh và Liễu Ảnh ở trong quán Starbucks bên cạnh ngồi chờ. Hàn Nhã Thanh muốn hỏi Liễu Ảnh xem cô ấy ở bên kia có quen không thì lại phát hiện ra Liễu Ảnh đang nhìn chằm chằm vào di động, không biết suy nghĩ gì nên cũng không quấy rầy nữa.
Cô lờ đi, nhìn ra bên ngoài, đột nhiên thấy đối diện cửa hiệu sách có một người quen quen, nhìn kỹ mới nhận ra là Tư Đồ Không. Hàn Nhã Thanh vô thức nhíu mày, sao Tư Đồ Không lại ở đây? Hình như không có ai đi theo bên cạnh, lẽ nào… là đi theo Liễu Ảnh?

Hàn Nhã Thanh hỏi Liễu Ảnh: “Hôm nay cậu có gặp Tư Đồ Không không?” Cô nhớ lần trước ở khách sạn, Tư Đồ Không đi theo Liễu Ảnh, cô vốn dĩ không để tâm, chỉ cho là trùng hợp thôi, nhưng không ngờ tới đây cũng gặp Tư Đồ Không. Anh ta không mang theo bất cứ thứ gì, rõ ràng không phải đi công tác, khoảng cách này vừa hay có thể nhìn thấy động tác của Liễu Ảnh, còn không dễ bị phát hiện nữa, không khỏi khiến người ta nghi ngờ về mục đích của anh ta.

Liễu Ảnh sửng sốt, như thể không ngờ Hàn Nhã Thanh sẽ nhắc tới Tư Đồ Không, đôi mắt cô ấy thoáng chốc tối sầm lại: “Có gặp, nhưng mà, tớ nói tớ không muốn gặp anh ta, có chuyện phải làm, anh ta liền đi luôn.”

Liễu Ảnh cười khổ, sao phải vậy chứ? Ý của cô ấy còn chưa đủ rõ ràng sao? Tư Đồ Không bám riết không tha, khiến cô ấy cảm thấy ngột ngạt, không có không gian riêng tư. Mà mỗi lần anh ta tới đều dồn ép thật lực, lúc đi lại không chút nể nang khiến Liễu Ảnh cảm thấy, dường như trong mắt Tư Đồ Không, đây chỉ là một trò chơi, Từ Đồ Không quyết định mở đầu và kết thúc, còn cô ấy, chỉ là một người nhỏ bé trong trò chơi ấy mà thôi. Suy nghĩ này khiến Liễu Ảnh càng cảm thấy trào phúng hơn, nhưng lại không biết là đang cười nhạo bản thân mình hay là cười nhạo Tư Đồ Không nữa.

Hàn Nhã Thanh nghĩ, Tư Đồ Không rời đi trước mặt Liễu Ảnh, e rằng chỉ là không xuất hiện trước mặt cô ấy thôi, thật ra anh ta không hề bỏ đi, bây giờ còn theo tới sân bay, chắc hẳn là không rời nửa bước. Vậy mà vừa rồi khi tới cô lại không chú ý. Cô nghĩ rồi ra hiệu cho Liễu Ảnh nhìn về phía đối diện.

Liễu Ảnh nhìn qua, thoáng cái đã nhận ra Tư Đồ Không. Không ngờ người này lại theo cô tới đây, để phòng cô chạy trốn sao? Hay là tới xem xem cô đi đón ai? Hay là… anh ta muốn hại mẹ cô? Liễu Ảnh có những suy đoán tồi tệ như vậy về Tư Đồ Không cũng chẳng có gì lạ cả, chỉ vì Liễu Ảnh đã không còn chút tin tưởng nào với Tư Đồ Không nữa rồi. Một mối quan hệ nếu ngay từ ban đầu đã tệ hại thì đằng sau sự rực rỡ chói lọi là nồng nặc mùi hôi thối. Liễu Ảnh cảm thấy tình cảm năm năm như một trò đùa, tự lừa mình dối người, chỉ là một tấm áo khoác đầy chấy rận, không đáng nhớ lại cũng chẳng đáng để tâm. Giữa cô và Tư Đồ Không, không có cái gì gọi là tình yêu đích thực.

“Nhã Thanh, cậu giúp tớ một chuyện được không?” Liễu Ảnh không muốn để Tư Đồ Không gặp mẹ cô. Lúc này chỉ có Hàn Nhã Thanh bên cạnh, người cô tin tưởng được cũng chỉ có Hàn Nhã Thanh mà thôi, vậy là bèn cầu cứu không chút do dự.

“Được.” Hàn Nhã Thanh gật đầu. Chắc Liễu Ảnh định bảo cô đánh lạc hướng Tư Đồ Không, còn cô ấy thì dẫn mẹ về. Hàn Nhã Thanh hiểu tình cảm này, nếu có cơ hội, cô nhất định cũng sẽ bảo vệ tốt cho mẹ mình.

Thế nhưng, lời Liễu Ảnh nói ra lại trái với những gì cô nghĩ: “Nhã Thanh, cậu giúp tớ đưa mẹ về chỗ ở, tớ đi đánh lạc hướng Tư Đồ Không.”

Liễu Ảnh biết, nếu nhờ Hàn Nhã Thanh đánh lạc hướng Tư Đồ Không, Hàn Nhã Thanh nhất định sẽ có cách, nhưng tâm trạng Tư Đồ Không thất thường, hiện giờ cô và Tư Đồ Không dây dưa không dứt khoát. Không! Là Tư Đồ Không dây dưa, cô muốn tránh cũng không được!

Nếu vì chuyện này mà Tư Đồ Không làm liên lụy tới Hàn Nhã Thanh thì cả đời này cô cũng không thể tha thứ cho mình. Cô đã mất đi quá nhiều thứ trong đời rồi, gia đình, ba, tôn nghiêm, cô không thể mất thêm Hàn Nhã Thanh được nữa.

Liễu Ảnh biết, nếu còn có chút lý trí thì Tư Đồ Không sẽ không làm tổn hại Hàn Nhã Thanh, nhưng cô không muốn mạo hiểm. Cô không muốn liên lụy tới người khác trong “trò chơi” của mình và Tư Đồ Không. Cô càng không muốn vì mình mà Hàn Nhã Thanh bị cuốn vào những phiền phức không đáng có. Tuy Dương Tầm Chiêu không sợ Tư Đồ Không, nhưng hoàn toàn không cần thiết nảy sinh mâu thuẫn vì cô. Cô không muốn để ai dính líu gì tới Tư Đồ Không cả.

Hàn Nhã Thanh nhìn Liễu Ảnh, cô ấy đã thay đổi rất nhiều, không còn ngoan ngoãn, suy nghĩ đơn giản, dù đôi lúc xuất phát từ ý tốt cũng sẽ khiến người ta hiểu lầm như trước kia nữa. Hiện giờ toàn thân cô ấy là gai nhọn, tâm tư cũng trở nên thâm trầm, kiên định hơn, duy chỉ có ý thức bảo vệ bạn bè là chưa từng thay đổi. Hàn Nhã Thanh không nhịn lòng được mà xoa đầu cô ấy. Liễu Ảnh là một người đơn giản, nhưng lại bị ép trở nên phức tạp, sai lầm này, nên trách ai đây?

“Liễu Ảnh, cậu không cần…” Hàn Nhã Thanh an ủi Liễu Ảnh.




“Nhã Thanh, tớ biết cậu muốn nói gì, nhưng mà, tớ cũng hết cách rồi. Cậu không biết tớ sợ thế nào đâu. Tớ sợ cậu xảy ra chuyện, sợ mẹ có chuyện gì. Tớ muốn bỏ đi, nhưng tớ không đi được. Tư Đồ Không sẽ không thả tớ đi. Cậu ở bên Dương Tầm Chiêu, chắc hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng tớ sợ mẹ tớ ở nơi tớ không chăm sóc được sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nên chỉ có thể đón bà ấy tới đây. Tớ chẳng làm được gì cả, điều duy nhất tớ có thể làm có lẽ là để bà ấy ở bên cạnh mình. Lần này, nếu như có bất kỳ ai làm tổn thương mẹ tớ, tớ sẽ lấy cả mạng sống ra liều.” Liễu Ảnh ngắt lời Hàn Nhã Thanh. Chẳng ai có thể thuận buồm xuôi gió cả đời được, Hàn Nhã Thanh cũng không dễ dàng gì mới có thể sống một cuộc sống bình yên, không nên vì cô mà đổ bể. Chỉ cần Hàn Nhã Thanh ở bên cạnh là tốt rồi, có thể tiếp thêm sức mạnh cho mình, nhìn Hàn Nhã Thanh, cô có thể bước tiếp về phía trước.

Hàn Nhã Thanh nhìn vẻ mặt ngày càng kiên định của Liễu Ảnh, gật đầu nói: “Được, cậu yên tâm đi, tớ nhất định sẽ đón dì tới chỗ của cậu.”

Lúc trước, Hàn Nhã Thanh thật lòng hy vọng Liễu Ảnh và Tư Đồ Không ở bên nhau, nhưng bây giờ, cô chỉ đứng về phía Liễu Ảnh mà thôi, Dù cả đời này Liễu Ảnh không lấy ai khác, cô cũng sẽ đứng phía sau cô ấy, làm hậu phương vững chắc cho cô ấy.

Liễu Ảnh khẽ mỉm cười với Hàn Nhã Thanh, đưa chìa khóa xe cho cô, mua ly cà phê rồi đi ra ngoài một mình. Hàn Nhã Thanh nhìn từ phía xa, quả nhiên Tư Đồ Không cũng đi theo, không xa không gần, từng bước từng bước theo sau.

Trời hôm nay rất nóng, Liễu Ảnh không che ô, bước đi lẻ loi. Dù cô biết Tư Đồ Không đi theo phía sau nhưng vẫn thong thả, ung dung.

Liễu Ảnh đi lang thang không có mục đích, chỉ muốn dụ Tư Đồ Không rời đi thôi, nên cứ men theo con đường đi mãi. Cô chú ý tới Tư Đồ Không, khi cô bước nhanh, Tư Đồ Không cũng bước nhanh theo, khi cô bước chậm lại, Tư Đồ Không cũng chậm lại, như cố tình phối hợp cất bước cùng cô vậy.

Liễu Ảnh cảm thấy nực cười, cô từng nghĩ hai người chậm rãi bước đi bên nhau, cùng ngắm cảnh là một chuyện rất lãng mạn. Bây giờ cô và Tư Đồ Không cùng đi, nhưng trong lòng lại chẳng hề vui vẻ, chỉ có đau thương. Sai người, sai thời điểm, không nên qua lại nhiều như vậy.

Tư Đồ Không đi theo phía sau, anh ta không ngờ vào một ngày nắng nôi thế này mà Liễu Ảnh lại đi một mình, cô đi xe tới, dẫn theo Hàn Nhã Thanh, tới sân bay chắc hẳn để đón ai đó, bây giờ lại đi ra một mình, vì phát hiện ra anh ta sao? Thế nên mới cố ý đánh lạc hướng anh ta?

Tư Đồ Không cảm thấy xót xa, hóa ra, Liễu Ảnh không tin tưởng anh ta đến vậy. Thà đi một mình giữa trời nắng chang chang cũng không muốn để anh ta thấy người mà cô muốn đón? Người nào mà quan trọng đến thế, khiến Liễu Ảnh phải ra sức bảo vệ chu toàn đến thế? Lẽ nào Liễu Ảnh không hiểu sao? Chỉ cần anh ta muốn biết thì cô không thể nào giấu được.

Đương nhiên là Liễu Ảnh biết, nhưng cô không muốn để Tư Đồ Không gặp mẹ mình. Cô đã bình tĩnh lại rồi, quyết định cắt đứt quan hệ với Tư Đồ Không, trời cao biển rộng, đường ai nấy đi, đối với mẹ của anh ta cũng vậy. Nhưng cô sợ, sợ sự tồn tại của mẹ mình sẽ khiến Tư Đồ Không hoặc mẹ Tư Đồ Không cảm thấy bị uy hiếp. Một người không ngừng nhắc nhở tới tội ác của bọn họ như vậy, Tư Đồ Không và mẹ anh ta có thể dễ dàng buông tha được sao?

Liễu Ảnh có cảm giác Tư Đồ Không sẽ không làm gì mẹ cô, nhưng mẹ Tư Đồ Không thì sao? Hiện giờ Tư Đồ Không vẫn dây dưa với cô, mẹ của anh ta đương nhiên không để yên, liệu có cho người “dạy dỗ” cô không? Liễu Ảnh không dám nghĩ, cô không thể không đề phòng.

Tư Đồ Không chỉ cần nghĩ tới việc Liễu Ảnh đề phòng mình, mà những phòng bị đó rõ ràng không có tác dụng gì là lại càng khiến anh ta tức giận hơn. Biết rõ vô ích còn làm, Liễu Ảnh như vậy chính là đang thể hiện sự đề phòng và căm hận của cô với anh ta, cô cứ lẳng lặng như vậy mà kháng cự anh ta. Tư Đồ Không không hiểu, vì sao Liễu Ảnh lại tuyệt tình như vậy. Suốt năm năm, vậy mà anh ta không thể nào khiến cho Liễu Ảnh nảy sinh chút cảm tình, rốt cuộc là anh ta sai hay là Liễu Ảnh thật sự vô tình?

Hai người ôm trong lòng những tâm sự riêng, một trước một sau đi trên đường, không khí nóng hầm hập phả vào mặt, nhưng hai người lại cứ như không hề cảm nhận được.
Trong thâm tâm Liễu Ảnh căm hận, nhưng lại có nhiễu nỗi tiếc nuối không tên. Có một vài người, một số chuyện, sai là sai, sẽ không vì thời gian mà thay đổi thành đúng. Ngay từ đầu, cô và Tư Đồ Không đã là sai lầm, một sai lầm to lớn! Mối hận đậm sâu trong lòng sao có thể theo sự vô thường của thời gian mà trở thành điều đúng đắn được chứ? Liễu Ảnh tự giễu thầm, vốn dĩ Tư Đồ Không chẳng nên có liên quan gì tới cô, vốn dĩ họ nên là hai đường thẳng song song, sống hai cuộc đời khác nhau.

Trong lòng Tư Đồ Không cũng mang mối hận như vậy, nhưng anh ta hận sự tuyệt tình của Liễu Ảnh, cũng như ghét bỏ sự vô tình lúc ban đầu. Hiện tại anh ta đặt hết tâm huyết vào việc tìm hiểu những chuyện liên quan tới cái chết của ba Liễu Ảnh và ba mình, dường như chỉ như vậy mới có thể khiến hai người không còn mắc nợ nhau.

Bóng dáng hai người một trước một sau ở trong mắt những người xung quanh, cô gái phía trước dịu dàng xinh đẹp, chàng trai phía sau cao ráo khôi ngô, rất xứng đôi, thế nhưng… lại bi thương đến lạ. Dường như ai trông thấy đều hiểu, giữa hai người có mâu thuẫn, có điều… hình như không có cách nào làm phai nhạt được tình yêu trong đó.

Liễu Ảnh cố ý tránh khỏi dòng người, cô không muốn gặp quá nhiều người, nhưng lại quên mất rằng, nơi càng đông người sẽ càng dễ thoát, nơi vắng vẻ, Tư Đồ Không sẽ dễ dàng đi theo hơn.

Bầu không khí yên tĩnh như vậy luôn khiến người ta khó chịu, Tư Đồ Không đột nhiên mất hết kiên nhẫn, anh ta rảo bước đuổi theo Liễu Ảnh, túm lấy tay cô và nói: “Em muốn thoát khỏi anh như vậy sao?”

Liễu Ảnh tức tối hất tay ra, nổi giận đùng đùng nhìn anh ta: “Không tránh chẳng lẽ còn phải sán lại gần sao? Sán lại để làm gì? Để bị anh sỉ nhục? Hay là bị mẹ anh sỉ nhục?” Liễu Ảnh chưa từng nghĩ Tư Đồ Không là người đeo bám như vậy, giữa bọn họ luôn là một mối giao dịch, kết thúc rồi chẳng phải nên rời đi sao? Sao phải như thế này, vấn vương không dứt được? Liễu Ảnh hận nhưng lại không làm gì được. Cô nhìn Tư Đồ Không, người trước mặt này có vẻ ngoài đẹp đẽ, hoàn hảo, nhưng đáng tiếc lại tàn nhẫn độc ác, trở mặt vô tình, cô muốn tránh cũng không kịp.

“Sao em không chịu tin, anh sẽ không đối xử với em như vậy! Chuyện mẹ anh, anh sẽ giải quyết ổn thỏa!” Sao em không chịu cho anh một cơ hội, chỉ gặp mặt thôi mà em cũng không muốn sao?” Tư Đồ Không không muốn thấy người phụ nữ không có lương tâm này cứ trốn tránh anh ta như vậy. Giữa họ, rốt cuộc là sai ở đâu? Sai lầm ban đầu, dẫu dùng thời gian năm năm cũng không bù đắp được sao? Tại sao nỗi căm hận của Liễu Ảnh lại không thể vơi đi?

Liễu Ảnh cảm thấy bất lực, có nhiều sức lực hơn cũng bị sự dây dưa không rõ lý do này làm cho mất hết kiên nhẫn. Huống hồ, sao Tư Đồ Không không chịu hiểu, rằng vấn đề thật sự giữa họ là sai lầm ngay từ ban đầu chứ? Hiện giờ, bù đắp sao? Không phải chuyện gì cũng có thể bù đắp được đâu!

“Tư Đồ Không, anh không cảm thấy nực cười sao? Thù hận giữa chúng ta, mối thù của ba anh, nỗi hận của ba tôi, anh đều không bận tâm sao? Thế còn oán hận của mẹ anh thì sao? Rất nhiều chuyện, không thể bù đắp được đâu.”

“Anh không cảm thấy thế. Anh chỉ tin rằng, chỉ cần em và anh muốn là có thể ở bên nhau!” Tư Đồ Không cố chấp nói, anh ta không phải là một người hay thay đổi, chuyện gì đã quyết, anh ta sẽ tuyệt đối không thay đổi. Liễu Ảnh là người mà anh ta quyết lấy làm vợ, bất kỳ ai cũng không thể thay đổi được.

Liễu Ảnh cười khẩy: “Vậy bây giờ, tôi không muốn! Tôi, Liễu Ảnh, không muốn ở bên anh, Tư Đồ Không!” Liễu Ảnh gằn từng chữ, cô lạnh lùng nhìn anh ta, không có lấy mảy may chút cảm xúc. Trước đây, cô sẽ cảm thấy đau lòng, sẽ tức giận, khó chịu, hoặc những cảm xúc khác. Nhưng hiện giờ, cô không còn như vậy nữa, biểu hiện tuyệt tình nhất chính là không quan tâm. Tôi không quan tâm tới anh, mặc kệ anh, không biểu lộ một chút tình cảm nào với anh, với tôi, anh thậm chí còn không bằng một người xa lạ.

Tư Đồ Không như phát điên lên, Liễu Ảnh đẩy anh ta ra ngoài từng chút một, từ chối hết thảy mọi thứ giữa họ, thậm chí là coi thường, anh ta hỏi gần như tuyệt vọng: “Vậy phải làm sao, em mới có thể tha thứ cho anh? Phải làm thế nào em mới tin là anh yêu em?”

“Anh yêu tôi? Yêu tới nỗi sẽ chết vì tôi sao?” Liễu Ảnh châm chọc hỏi, nhìn Tư Đồ Không với vẻ chế giễu. Đúng là nực cười, không ngờ cô ấy lại nói chuyện như vậy với anh ta, thậm chí đáy lòng còn có chút mong chờ, mong chờ giữa hai người thật sự có tình cảm.




“Anh có thể chết vì em, nhưng… anh sẽ không làm chuyện này để chứng minh anh yêu em.” Tư Đồ Không bình tĩnh nói. Anh ta yêu Liễu Ảnh, yêu tới mức trừ cô ra anh ta không muốn chấp nhận ai khác. Nếu như vì Liễu Ảnh, anh ta tình nguyện hy sinh tính mạng, nhưng nếu chỉ để chứng minh rằng anh ta yêu cô, anh ta sẽ không làm, cái chết như vậy quá vô nghĩa.

Liễu Ảnh cười khẩy, không nói gì, Tư Đồ Không bình tĩnh trở lại. Hiện giờ, Liễu Ảnh hoàn toàn đắm chìm trong cảm xúc của chính mình, có nói gì nữa cũng vô dụng, trừ phi thật sự để cô thấy. Tư Đồ Không cũng không giằng co chuyện này nữa, anh ta bình tĩnh nhìn Liễu Ảnh: “Chuyện anh đã quyết, từ trước tới nay chưa từng thay đổi. Anh thích em, thì nhất định sẽ có được em, anh tuyệt đối không cho phép em rời đi.”

Liễu Ảnh dửng dưng, không buồn nhìn Tư Đồ Không nữa. Tư Đồ Không cũng không tức giận: “Sống lâu mới biết lòng người, Liễu Ảnh, rồi em sẽ tin, anh yêu em, đã từ rất lâu, anh không còn lợi dụng em nữa rồi.”

Liễu Ảnh không nói một lời, trái tim không một chút cảm giác. Tư Đồ Không ung dung, bình tĩnh hỏi: “Em không tin cũng không sao, có cơ hội anh sẽ chứng minh. Hôm nay em tới đây chắc để đón ai đúng không? Em sợ bị anh nhìn thấy? Là người rất quan trọng với em sao?”

Liễu Ảnh hoảng sợ, ánh mắt hơi né tránh, nhưng Tư Đồ Không ở trước mặt, cô không dám để lộ, cười khẩy nói: “Không liên quan tới anh.” Liễu Ảnh không muốn Tư Đồ Không biết chuyện gì liên quan tới mẹ mình, như thể chỉ lộ ra một chút sơ hở thôi, mẹ cô sẽ gặp nguy hiểm.

Tư Đồ Không thấy được vẻ kháng cự và hoảng loạn của Liễu Ảnh, ánh mắt anh ta đột nhiên trở nên lạnh lùng. Quả nhiên, Liễu Ảnh rất quan tâm tới người này. Anh ta nói mà không hề che giấu: “Hy vọng người này không phải đàn ông. Nếu chỉ là bạn em thì anh có thể để yên. Nếu như là đàn ông, đặc biệt là đàn ông có dây dưa với em, thì đừng trách anh tàn nhẫn!” Tư Đồ Không sợ trong khoảng thời gian này, vì tức giận anh ta mà Liễu Ảnh tùy ý chấp nhận một người đàn ông khác, nên không khỏi buông lời cảnh cáo.

Câu nói này rõ ràng đã chọc giận Liễu Ảnh, cô tức giận cười khẩy: “Sao nào, tổng giám đốc Tư Đồ còn muốn quản việc riêng của tôi sao? Hiện giờ tôi và anh không có quan hệ gì, bên cạnh tôi có người đàn ông nào thì có liên quan gì tới tổng giám đốc Tư Đồ? Đừng nói là tôi chỉ yêu người đàn ông khác, dù tôi có lên giường cũng liên quan gì tới tổng giám đốc Tư Đồ đâu?” Giây phút này, Liễu Ảnh cười rất đẹp, cố ý tỏ vẻ mờ ám. Cô đang chế giễu Tư Đồ Không, nhưng đáng buồn là cũng đang tự giễu chính mình.

Tư Đồ Không không tức giận. Mấy ngày nay anh ta luôn đi theo Liễu Ảnh, biết Liễu Ảnh không có người khác bên cạnh. Nhưng nếu như Liễu Ảnh muốn, dựa vào ngoại hình của cô, ngoắc tay một cái chắc sẽ có không ít người tới. Vẫn phải ngăn chặn, thế nên anh ta uy hiếp: “Không liên quan gì tới anh, nhưng nếu bên cạnh em có người đàn ông khác, anh nghĩ, mẹ em cũng sẽ biết.”

Nhìn ánh mắt tức giận của Liễu Ảnh, anh ta trấn an: “Em yên tâm, anh biết em quan tâm tới mẹ em, thế nên anh sẽ không uy hiếp bà ấy, làm tổn thương tới bà ấy, nhưng anh sẽ nói với bà ấy, vì muốn trả thù anh nên em mới sa ngã, ở bên những người đàn ông đó. Em đoán xem, mẹ em có thể chịu được không? Bà ấy sẽ chấp nhận được sao?”

Liễu Ảnh nhìn Tư Đồ Không như nhìn một người xa lạ. Sao cách hành xử của người này lại thay đổi vậy? Nhưng là… càng vô tình, sỉ nhục người khác hơn. Sự giày vò tâm lý này còn khó chịu hơn cả giày vò thể xác! Người như mẹ cô sao có thể chịu được con gái mình sa ngã vì người khác được!

“Tư Đồ Không!” Liễu Ảnh oán hận gọi tên anh ta, hóa ra tên đàn ông này là một tên ác quỷ. Trước đây, anh ta không hề dùng thủ đoạn với cô, còn những lúc giở thủ đoạn với người khác thì cô không hề hay biết biết, nên trước giờ chưa từng thấy người này ác độc như vậy. Còn lúc này, cô chỉ cảm thấy đáng sợ, từ trước tới nay, Tư Đồ Không luôn giết người không dao như vậy.

“Đúng! Sau này cứ gọi anh như vậy! Đừng gọi là tổng giám đốc Tư Đồ, gọi tổng giám đốc Tư Đồ xa cách quá, nếu không muốn gọi Tư Đồ Không thì có thể gọi Không thôi cũng được, hoặc một xưng hô thân mật khác, ví dụ như… ông xã? Anh rất vui lòng.” Tư Đồ Không vuốt ve khuôn mặt Liễu Ảnh, anh ta rất thích khuôn mặt trắng nõn mềm mại của cô. Động tác mờ ám như vậy tạo cho anh ta một ảo giác rằng hai người rất thân mật.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom