Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1157-1160
"Bọn tôi cũng không biết là chuyện gì, tôi và anh hai vừa suy đoán là chị dâu không cần anh ba, tâm trạng của anh ba không tốt, cho nên gọi chúng ta đi uống rượu." Tịch Xuyên giải thích một chút.
"Thật sao? Chị dâu không cần anh ba?" cậu bảy nhanh chóng trợn mắt lên, trên mặt càng thêm kinh ngạc, nhưng dáng vẻ cười trên nỗi đau của người khác còn nhiều hơn cậu hai Trác lúc nãy: "Nếu thật sự như vậy thì không uổng công em chạy đến đây vào nửa đêm, em muốn xem trò hay này."
"Nói nhỏ chút, cậu không sợ anh ba đến đây đúng lúc nghe thấy chứ." Tịch Xuyên trừng mắt nhìn cậu bảy một cái: "Hơn nữa, chị dâu vứt bỏ anh ba, cậu vui vẻ lắm sao?"
"Em chỉ muốn nhìn dáng vẻ anh ba bị chị dâu vứt bỏ thế nào thôi?" Trên mặt cậu bảy mang theo ý cười, nhưng giọng nói vẫn giảm xuống đi rất nhiều, cậu bảy vẫn lo lắng cậu ba Dương nghe thấy lời mình nói.
"Chuyện này thật sự nghiêm trọng như thế?" Cậu năm Tào nghe bọn họ nói thì nhíu mày lại, anh ta vẫn có chút nghi ngờ.
Không phải hiện tại quan hệ của anh ba và chị dâu khá tốt sao?
"Anh ba muốn mượn rượu giải sầu, chắc chắn chuyện này rất nghiêm trọng, anh ba mượn rượu giải sầu, mọi người có thể tưởng tượng ra không? Lần trước chị dâu và anh ba ly hôn, anh ba cũng không mượn rượu giải sầu." cậu bảy có chút khoa trương lắc đầu nói: " Ôi, anh ba thật là đáng thương..."
Nhưng sau đó trên mặt cậu bảy hiện lên ý cười: "Không nghĩ tới anh ba cũng có ngày này."
"Từng người một không có tình người, anh ba bị vứt bỏ, cả đám đều chờ xem trò hay sao?" Cậu năm Tào nhìn dáng vẻ của cậu bảy thì không nhịn được lắc đầu.
Loading...
"Anh năm, anh chưa phát hiện ra đây là chuyện hiếm có sao? Có thể làm cho anh ba chịu đả kích nặng nề, còn gọi chúng ta đến mượn rượu giải sầu, anh đã gặp qua tình huống như vậy chưa sao? Anh có chắc sau này còn có thể nhìn thấy không? Anh thấy chuyện hiếm có thì không muốn xem trò hay sao? Anh bỏ lỡ cơ hội này thì không còn nữa đâu." cậu bảy rất nghiêm túc phân tích cho cậu năm Tào.
"Cậu nói rất có lý." Cậu năm Tào nghe cậu bảy nói thì không nhịn được đồng ý.
"Cho nên, chúng ta xem trò hay trước rồi nói, chúng ta cũng không cần nhọc lòng chuyện sau đó, một mình anh ba lo là được." cậu bảy rất là vui sướng làm quyết định, mặc kệ thế nào, trước đem náo nhiệt nhìn lại nói.
Lúc này không ai phản đối, rõ ràng hiện tại bốn người đều muốn xem trò hay của cậu ba Dương.
"Này, sao anh cả không đến? Gần đây anh cả vẫn luôn ở thành phố A, với tốc độ của anh cả thì cũng phải đến rồi chứ?" Cậu năm Tào không nhìn thấy Đường Lăng thì không khỏi thắc mắc: "Anh ba không thông báo cho anh cả sao?"
Mấy người kia nghe cậu năm Tào nói thì ngẩn người.
"Chị dâu là em gái của anh cả, chị dâu vứt bỏ anh ba, lúc này anh ba gọi anh cả đến thì rất xấu hổ, cho nên có lẽ anh ba không gọi anh cả." cậu bảy lại phân tích giúp mọi người.
"Không phải chứ? Chẳng lẽ chị dâu thật sự vứt bỏ anh ba?" Tịch Xuyên ngẩn người, sau đó kinh ngạc kêu một tiếng, tuy rằng vừa rồi anh ta suy đoán như thế nhưng luôn không quá tin tưởng.
Tịch Xuyên cũng biết vừa rồi mọi người cũng không quá tin tưởng vào suy đoán này, hơn nửa là nói giỡn, nhưng hiện tại anh ba không thông báo cho anh cả đến làm cho suy đoán vừa rồi càng thêm chắc chắn.
Dù sao từ trước đến nay quan hệ của anh cả và anh ba tốt nhất, hơn nữa hiện tại anh cả là anh trai của chị dâu, anh ba không có lý do gì chỉ thông báo cho bọn họ mà không nói anh cả.
Lúc này mọi người không nói gì nữa, ngay cả cậu bảy cũng giữ im lặng, tuy rằng vừa rồi anh ta nói muốn xem trò hay, nhưng nếu thật sự xảy ra chuyện này thì anh ta chắc chắn không đành lòng xem trò hay.
"Hay là em gọi điện thoại cho anh cả hỏi một chút?" Cậu năm Tào phá vỡ im lặng: "Hoặc là anh cả vẫn đang ở trên đường, còn chưa kịp đến đây? Em gọi cho anh cả cũng có thể thuận tiện hỏi thăm tình hình."
"Cậu chú ý cách dùng từ." Cậu hai Trác thấp giọng nhắc nhở một câu.
"Yên tâm, em biết nên nói thế nào." Cậu năm Tào là cục trưởng cục cảnh sát nên biết rất rõ kỹ xảo tra hỏi.
Cậu năm Tào lấy điện thoại ra gọi cho Đường Lăng.
"Alo, thằng năm, có chuyện gì?" Điện thoại vang lên hai tiếng, điện thoại được kết nối, giọng nói của Đường Lăng truyền tới.
"Anh cả, anh đang ở đâu?" Cậu năm Tào nhìn mấy người trong phòng một cái, sau đó giả vờ tùy ý hỏi một câu.
"Ở nhà, có việc gì?" Đường Lăng vẫn luôn nói ngắn gọn.
"Ở nhà cũ họ Đường sao?" Cậu năm Tào lại hỏi một câu, nhưng anh ta nghe thấy Đường Lăng nói mình ở nhà thì trong lòng đã có thể chắc chắn anh ba không thông báo cho anh cả đến đây.
"Không có, công ty có chút việc, tôi xử lý xong rồi nên tôi ở bên này." Đường Lăng hiếm khi giải thích: "Sao vậy? Xảy ra chuyện gì?"
"Không có việc gì, đã lâu rồi chúng ta chưa gặp nhau, em muốn tìm thời gian gặp mặt." Cậu năm Tào vừa có ý giải thích cũng có ý thăm dò.
"Được, cậu sắp xếp đi, đến lúc đó cậu gọi cho tôi." Đường Lăng thoải mái đồng ý, mấy anh em bọn họ gặp nhau là chuyện bình thường.
"Được, em sắp xếp xong thì sẽ gọi cho anh cả, em cúp máy đây." Cậu năm Tào sợ Đường Lăng nghe ra được sự khác thường nên cũng không dám nhiều lời, lập tức cúp máy.
"Xem ra anh ba thật sự không thông báo anh cả đến đây." Cậu năm Tào cúp máy xong thì tuyên bố kết quả.
Vừa rồi cậu năm Tào gọi điện thoại mở loa ngoài, cho nên mọi người nghe thấy rõ cuộc nói chuyện.
"Cho nên chị dâu không cần anh ba nữa, vì thế anh ba muốn mượn rượu giải sầu, thậm chí anh ba không gọi cho anh cả?" cậu bảy nhanh chóng bổ sung.
Mọi người lại im lặng, nếu như suy đoán như thế thì thật sự chỉ có khả năng này.
Đúng lúc này, cửa phòng bao được đẩy ra, Dương Tầm Chiêu đi vào.
Ánh mắt của mọi người đồng thời nhìn về phía cậu ba Dương đẩy cửa đi vào, bởi vì cậu ba Dương tới quá đúng lúc, mọi người vẫn không kịp thu lại cảm xúc trên mặt, cho nên nhất thời mang theo sự đồng tình.
Dương Tầm Chiêu đối diện với ánh mắt của mọi người thì nhất thời ngây người, bọn họ nhìn anh như vậy làm gì?
"Anh ba, anh đã đến rồi." cậu bảy vốn muốn xem trò hay, lập tức kéo cậu ba Dương vào: "Anh ba, đến đây, bọn em uống rượu với anh."
"Đúng vậy, anh ba, tối hôm nay bọn em uống với anh, không say không về." Cậu năm Tào cũng liên tục hùa theo cậu bảy nói.
Cậu hai Trác và cậu tư Tịch không nói gì, nhưng bọn họ cũng ngồi xuống, ý tứ rất rõ ràng.
Hai mắt Dương Tầm Chiêu lóe lên, chuyện gì xảy ra vậy? Sao anh cảm giác hôm nay mấy người này có chút không đúng lắm?
"Anh ba, nào, em uống với anh một ly." Cậu năm Tào rót rượu, lúc nãy anh ta đã gọi rượu và đồ ăn.
Dương Tầm Chiêu nhìn về phía cậu năm Tào, anh chưa bao giờ thích rượu, bình thường anh sẽ không uống nhiều, giống như tình huống vừa đến đã uống một ly này càng hiếm có.
Mấy năm trước anh vừa bắt đầu gây dựng sự nghiệp thì dưới tình huống bất đắc dĩ mới phải uống.
Lúc mấy anh em cùng uống rượu, quan trọng nhất là muốn thả lỏng, cậu ba Dương chưa từng uống như vậy.
Nhưng hôm nay cậu ba Dương vui vẻ, vô cùng vui vẻ, anh làm ba, anh có một con gái cưng, còn có một con trai cưng, đến bây giờ tâm trạng của anh vẫn còn kích động, cho nên uống một ly cũng được.
"Được." Cho nên Dương Tầm Chiêu sảng khoái đồng ý, hơn nữa cũng cầm ly rượu lên chạm vào ly rượu của cậu năm Tào một cái, sau đó uống hết một hơi.
Mấy người nhìn cậu ba Dương uống rượu thì lập tức khiếp sợ.
Bọn họ trao đổi ánh mắt, trong lòng cùng một suy nghĩ, xem ra suy đoán của bọn họ là thật.
Loading...
Bọn họ quen biết Dương Tầm Chiêu đã lâu nhưng anh chưa bao giờ làm như vậy, chắc chắn bởi vì anh bị vứt bỏ, trong lòng khó chấp nhận được, cho nên mới như vậy.
"Anh ba, tối hôm nay anh muốn uống thế nào, chỉ cần anh lên tiếng, bọn em nhất định sẽ uống đến cùng với anh." Tịch Xuyên thở dài, nếu chị dâu thật sự vứt bỏ anh ba thì anh ta cũng chỉ có thể uống rượu với anh ba.
"Anh ba, còn có em nữa, anh ba muốn uống thế nào thì bọn em uống như thế." Cậu năm Tào cũng liên tục bày tỏ thái độ.
"thằng ba..." Cậu hai Trác gọi một tiếng, sau đó vỗ vai Dương Tầm Chiêu, không nói thêm gì, nhưng anh ta rót đầy ly rượu cũng đủ chứng minh thái độ của mình.
cậu bảy còn nhỏ tuổi, sức khỏe lại không tốt, không thể uống rượu: "Anh ba, em không thể uống rượu, các anh cứ uống rượu, còn em uống nước, các anh uống một ly, em uống một chai được không?"
"Mọi người làm gì vậy?" Dương Tầm Chiêu không nhịn được hỏi một câu, tối nay mấy người này xảy ra chuyện gì vậy, hoàn toàn không đúng lắm.
Tào Du thì thôi đi, từ trước đến nay Tào Du thích ồn ào nhất, nhưng Tịch Xuyên vốn uống nhiều rượu, nhưng sau khi Tịch Xuyên có người yêu thì không chạm đến rượu.
Anh hai là bác sĩ, bình thường bọn họ tụ tập cũng không uống rượu.
Nhưng tối hôm nay cả đám giống như bất chấp tất cả chuốc say bản thân!!
"thằng ba, trong cuộc sống sẽ gặp những chuyện bất ngờ, cho dù xảy ra chuyện gì, cậu phải bình tĩnh xử lý..." Cậu hai Trác luôn chín chắn, anh ta suy nghĩ, sau đó không nhịn được khuyên một câu.
Dù sao mượn rượu giải sầu không phải là cách, khi xảy ra chuyện thì phải nghĩ cách giải quyết.
"Anh hai, anh biết rồi sao?" Dương Tầm Chiêu nghe cậu hai Trác nói thì ngây người, trong giọng nói mang theo sự kinh ngạc, anh chỉ vừa biết chuyện này, sao anh hai biết được?
Bọn họ nghe cậu ba Dương nói thì lập tức nhìn nhau một chút, xem ra chuyện này là thật.
Mấy người nhìn Dương Tầm Chiêu, trong ánh mắt kia có chút phức tạp, đương nhiên nhiều nhất vẫn là đồng tình.
"Mọi người cũng đã biết." Dương Tầm Chiêu nhìn ánh mắt của mọi người thì nhíu mày lại, cho dù mọi người đã biết cũng không nên dùng ánh mắt như vậy nhìn anh chứ?
Đồng tình? Đồng tình với chuyện hiện tại anh mới biết sự tồn tại của hai đứa nhỏ sao?
Nếu nói như vậy, bọn họ đồng tình cũng đúng.
"Sao mọi người biết được?" Dương Tầm Chiêu thấy mọi người im lặng không nói thì coi như ngầm đồng ý, nhưng Dương Tầm Chiêu không biết vì sao bọn họ biết được?
"Vừa rồi em có gọi điện thoại cho anh cả..." Cậu năm Tào nhìn Dương Tầm Chiêu, thử mở miệng nói.
"Anh cả nói cho mọi người biết? Tốc độ của anh cả thật là nhanh." Dương Tầm Chiêu lại hiểu lầm ý của cậu năm Tào, anh tưởng Đường Lăng nói chuyện hai bé cưng cho mọi người biết.
Trước kia Đường Lăng vẫn luôn giấu anh, lúc này anh ta lại cho mọi người biết sao?
Anh còn chưa tìm Đường Lăng tính sổ chuyện này đâu.
Mấy người nghe Dương Tầm Chiêu nói, lại nhìn thấy sắc mặt của Dương Tầm Chiêu có chút khó coi thì càng thêm chắc chắn suy đoán của mình.
"Anh ba, anh đừng quá đau lòng." Tịch Xuyên lại thở dài, tuy rằng anh ta biết lúc này nói gì cũng vô dụng, nhưng vẫn không nhịn được muốn nói: "Anh ba, chuyện gì cũng có cách giải quyết."
"Đúng, anh tư nói rất đúng, anh ba đừng đau lòng, anh phải nghĩ cách theo đuổi, với năng lực của anh ba thì muốn theo đuổi chị dâu một lần nữa cũng không phải không thể được." Cậu năm Tào cũng liên tục khuyên nhủ một câu.
"Khoan đã, mọi người đang nói cái gì? Sao tôi nghe không hiểu?" Cậu ba Dương hoàn toàn mờ mịt, chuyện gì thế này?
"Anh ba, bọn em biết chị dâu vứt bỏ anh, trong lòng anh khó chịu, cho nên anh mới gọi bọn em đi uống rượu, anh ba..." cậu bảy nhỏ tuổi nhất, trong lòng không kiềm chế được.
"Ai nói với mọi người là tôi bị vứt bỏ?" Dương Tầm Chiêu chớp mắt, lại chớp chớp, sau đó nhìn bọn họ, ánh mắt giống như đang nhìn đồ ngốc.
"Anh ba, chẳng lẽ không phải sao? Không phải anh đã thừa nhận sao?" cậu bảy kinh ngạc nhìn Dương Tầm Chiêu, đầu óc có chút choáng váng.
"thằng ba, chuyện này cũng không gì mất mặt, không cần phải tỏ vẻ mạng mẽ." Cậu hai Trác cho rằng Dương Tầm Chiêu không muốn mất mặt trước mặt bọn họ.
"Anh ba, anh có chuyện gì thì cứ nói ra, trong lòng sẽ dễ chịu hơn..."
"Tôi thật sự có một chuyện muốn nói cho mọi người." Dương Tầm Chiêu cắt ngang lời cậu năm Tào nói, ánh mắt anh nhìn mọi người: "Hôm nay tôi gọi mọi người đến vì muốn nói chuyện này."
Dương Tầm Chiêu cố ý dừng lại, khóe môi hơi cong lên, mang theo ý cười.
"Anh ba, anh nói đi, bọn em đang nghe đây." cậu bảy liên tục gật đầu, cậu bảy nhìn ý cười trên mặt anh ba thì cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng cậu bảy vẫn nghĩ anh ba cố tỏ vẻ mạnh mẽ.
Mấy người khác cũng có cùng suy nghĩ, cảm thấy Dương Tầm Chiêu không muốn mất mặt trước mọi người, cho nên mới miễn cưỡng vui vẻ.
Dương Tầm Chiêu nhìn vẻ mặt của bọn họ thì ý cười trên mặt anh càng sâu hơn, Dương Tầm Chiêu ngồi thẳng người, hắng giọng nói, sau đó chậm rãi nói từng chữ một: "Tôi làm ba rồi."
Lúc Dương Tầm Chiêu tuyên bố chuyện này thì trong giọng nói mang theo sự khoe khoang, càng thêm đắc ý.
Đúng vậy, chính là đắc ý, anh làm ba rồi, anh có thể không đắc ý sao?
Lúc Dương Tầm Chiêu tuyên bố chuyện này thì trong giọng nói mang theo sự khoe khoang, càng thêm đắc ý, đúng vậy, chính là đắc ý, anh làm ba rồi, anh có thể không đắc ý sao?
Mấy người này còn tỏ vẻ đồng tình nhìn anh sao? Đúng là gặp quỷ, anh muốn bọn họ nghe cho rõ chuyện gì đã xảy ra?
"Cạch..." Ly rượu trong tay cậu năm Tào lập tức rơi xuống đất, may là anh ta đã uống hết rượu nên ly rượu trống không.
Mấy người khác cũng nhìn chằm chằm Dương Tầm Chiêu, giống như nhìn thấy quái vật.
"Anh ba, anh nói anh làm ba rồi? Chị dâu mang thai sao?" cậu bảy còn nhỏ tuổi, lòng hiếu kỳ thật sự quá nặng, nhưng lúc này đầu óc của cậu bảy cũng không dừng hoạt động: "Anh ba, chị dâu mang thai nhưng lại không cần anh nữa?"
"Cậu nói gì vậy, da ngứa sao?" Dương Tầm Chiêu liếc cậu bảy một cái, bọn họ rất yêu quý cậu bảy cho nên giọng Dương Tầm Chiêu nói chuyện với cậu bảy vẫn còn tốt.
"Tôi cần phải nhấn mạnh một chút, không phải tôi sắp làm ba mà là tôi đã làm ba rồi, tôi..."
"Anh ba, em hiểu rồi, anh và người khác có con cho nên chị dâu mới không cần anh nữa." cậu bảy không đợi cậu ba Dương nói xong đã kêu lên một tiếng: "Anh ba, sao anh có thể như vậy?"
"Cậu có thể câm miệng lại." Lần này Dương Tầm Chiêu trừng mắt nhìn cậu bảy một cái, bình thường đứa nhỏ này rất đáng yêu, miệng cũng rất ngọt, hôm nay sao anh ta nói mấy lời không dễ nghe như thế.
Loading...
"thằng ba, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Cậu nói rõ ràng xem." Từ trước đến nay cậu hai Trác luôn chín chắn, lúc này cũng không nhịn được tò mò, mọi người vẫn đang mờ mịt.
Dương Tầm Chiêu nói anh đã làm ba có nghĩa là đứa bé đã được sinh ra, theo như bọn họ biết thì gần đây Hàn Nhã Thanh không có sinh con.
Cho nên vừa rồi cậu bảy nói Dương Tầm Chiêu và người khác có con, lời phân tích này cũng không có sai.
"Mọi người cũng biết chuyện năm năm trước, hiện tại mọi người cũng biết người phụ nữ năm năm trước là Hàn Nhã Thanh." Dương Tầm Chiêu bắt đầu giải thích, lúc này sự kiên nhẫn của cậu ba Dương rất tốt, giải thích vô cùng tỉ mỉ.
"Anh ba, ý của anh là năm năm trước chị dâu mang thai, mang thai con của anh sao?" Tịch Xuyên vừa nghe đa hiểu, nếu là như vậy thì chuyện này lập tức sáng tỏ.
Khóe môi Dương Tầm Chiêu không ngừng cong lên, ý cười trên mặt càng rõ ràng, anh vô cùng đắc ý gật đầu.
"Không đúng, em không thấy bên cạnh chị dâu có đứa bé nào." Cậu năm Tào đưa ra thắc mắc: "Lúc trước chị dâu và anh ba kết hôn, vì sao hiện tại anh ba mới biết được chuyện này? Hơn nữa không phải nói chị dâu không thể sinh con sao?"
Dương Tầm Chiêu nghe cậu năm Tào nói thì sự đắc ý trên mặt biến mất một nửa, lúc bắt đầu cô không biết người đàn ông năm năm người là anh, sau đó cô vẫn luôn giấu anh.
Chẳng những cô giấu giếm anh, ngay cả Đường Lăng vẫn luôn giấu anh.
Nhưng chuyện này cũng không thể trách cô, là anh quá ngu ngốc không phát hiện ra, hơn nữa năm năm qua cô nuôi dưỡng hai đứa con, anh làm ba lại không làm gì cả, cậu ba Dương nghĩ vậy thì trong lòng cảm thấy khó chịu.
"Bởi vì năm đó cô ấy sinh con là lỗi của tôi." Lúc trước cô nói mình bị thương nên không thể sinh con, lúc trước anh còn tưởng rằng cô bị thương lúc làm việc, hiện tại anh mới biết được năm đó cô sinh con cho anh nên đến bây giờ không thể mang thai được.
Lúc trước cô đã mạo hiểm tính mạng sinh hai đứa con cho anh, Dương Tầm Chiêu nghĩ vậy thì trong lòng đau nhói.
"Đây là chuyện tốt, hiện tại cậu là người đầu tiên trong chúng ta được làm ba." Cậu hai Trác thấy Dương Tầm Chiêu tự trách, cậu hai Trác nghĩ chuyện này đã qua, hơn nữa kết quả này cũng tốt, là chuyện tốt, không nên đau lòng.
Hàn Nhã Thanh không thể sinh con, nếu Dương Tầm Chiêu kết hôn với Hàn Nhã Thanh thì cả đời không thể làm ba, hiện tại kết quả này coi như là sự bất ngờ của ông trời ban cho.
"Anh ba, ý của anh là anh và chị dâu đã sớm có con? Con của anh và chị dâu đã năm tuổi rồi?" cậu bảy chớp mắt, có chút mờ mịt lại mang theo sự vui sướng: "Nói như vậy là em có cháu trai rồi..."
"Anh ba, là con trai hay là con gái?" cậu bảy đột nhiên nhớ tới anh ba vẫn chưa nói là con trai hay là con gái, cho nên nói cháu trai cũng không thích hợp lắm, cũng có thể là cháu gái mà.
Khóe môi Dương Tầm Chiêu không nhịn được cong lên, ý cười trên mặt không kìm nén được, nụ cười vừa hạnh phúc lại thỏa mãn.
Dương Tầm Chiêu hắng giọng một cái, cố ý nói kéo dài: "Con gái..."
"Con gái tốt lắm, con gái là áo bông nhỏ tri kỷ, thật là tốt." cậu bảy lại liên tục nói: "Đó là cháu gái nhỏ."
"cậu bảy nói rất đúng, con gái tri kỷ lại hiểu chuyện." Cậu hai Trác cong khóe môi, cũng nói theo cậu bảy.
"Người ta nói con gái là tình nhân kiếp trước của ba, anh ba, con gái chắc chắn rất thân thiết với anh." Cậu năm Tào cũng nhanh chóng nói một câu.
Lúc này bọn họ thật sự vui mừng cho Dương Tầm Chiêu, bọn họ cũng biết Hàn Nhã Thanh không thể sinh con, bọn họ vốn cho rằng cả đời Dương Tầm Chiêu không thể làm ba.
Hiện tại anh đột nhiên có thêm một đứa con gái, có thể không vui vẻ sao?
Nhưng mọi người cũng biết bé gái này là đứa con duy nhất của Dương Tầm Chiêu.
Không phải là con trai vẫn có chút đáng tiếc, dù sao Dương Tầm Chiêu có nhiều sản nghiệp như vậy, nếu có con trai kế thừa vẫn tốt hơn một chút.
"Anh ba, chúc mừng anh." Tịch Xuyên đơn giản nhất, hoàn toàn vui mừng cho Dương Tầm Chiêu.
Dương Tầm Chiêu lại nhìn lướt qua mọi người, khóe môi khẽ nhúc nhích, lại chậm rãi nói: "Con trai..."
"Anh ba, anh có ý gì? Rốt cuộc là con trai hay là con gái?" cậu bảy lại mờ mịt: "Anh ba, không lẽ anh vẫn chưa phân biệt được con trai hay là con gái sao?"
Mấy người đồng thời nhìn về phía Dương Tầm Chiêu, nhất thời không nói chuyện, rốt cuộc là con trai hay là con gái?
Chuyện này có thể nói sai sao?
"Anh ba, rốt cuộc là con trai hay là con gái? Anh phải nói rõ ràng." Cậu năm Tào cũng nóng nảy.
Trong mắt mọi người đầy mong chờ, sốt ruột, Dương Tầm Chiêu cầm ly trà trước mặt lên, sau đó khẽ nhấp một ngụm rồi mới mở miệng nói: "Cả hai!!"
Mấy người lập tức yên tĩnh như gà.
"Anh ba, anh có ý gì?! Có cả con trai và con gái luôn sao?!" Vẫn là cậu bảy không nhịn được hỏi.
"Ừ, cặp sinh đôi trai gái." Dương Tầm Chiêu nói, giọng nói không cao, nhưng lại làm cho người ta cảm nhận được sự khoe khoang.
"Mẹ nó!!" Cậu năm Tào lấy lại tinh thần, lập tức hiểu được chuyện gì xảy ra: "Anh ba, hơn nửa đêm anh gọi bọn em ra ngoài là vì muốn khoe khoang với bọn em sao?!"
Anh ta đã nói mà, nếu không có chuyện gì thì sao anh ba có thể cố ý gọi điện thoại cho bọn họ nói đi uống rượu chứ?
Quả nhiên là có chuyện, hơn nữa còn là chuyện lớn như vậy!!
Lúc này mọi người cũng hiểu được, cả đám nhìn ánh mắt không bình tĩnh của Dương Tầm Chiêu, đúng là khoe khoang rồi, chắc chắn là khoe khoang!!
"Anh ba, anh thật là quá đáng, hơn nửa đêm anh gọi bọn em tới để khoe khoang, thật sự rất quá đáng." Cậu năm Tào cảm thấy anh ba nhà mình thật sự quá kích động, làm ba thì ghê gớm lắm sao?
"Quá đáng sao?" Dương Tầm Chiêu nhíu mày lại, nhàn nhạt liếc Cậu năm Tào một cái.
Cậu năm Tào lập tức im lặng, anh ta muốn nói là thật sự không quá đáng, dù sao chuyện này cũng lớn như vậy.
"Anh ba, khi nào em có thể gặp cháu trai và cháu gái?" cậu bảy hoàn toàn hứng thú với hai đứa nhỏ, trước kia anh ta nhỏ nhất, hiện tại cuối cùng cũng có người nhỏ hơn anh ta, hơn nữa anh ta còn là người lớn.
"cậu bảy nói rất đúng, chúng ta chắc chắn phải gặp cháu trai và cháu gái, anh ba, hiện tại bọn nhỏ đang ở đâu?" Cậu năm Tào cũng muốn nhanh chóng gặp hai đứa nhỏ, con của anh ba và chị dâu chắc chắn rất xinh đẹp và đáng yêu.
"Ở nhà họ Đường." Dương Tầm Chiêu nói đúng sự thật, hiện tại anh và Đường Minh Hạo đã nhận nhau, Hàn Nhã Thanh cũng biết, chuyện này không cần phải giấu giếm.
Loading...
"Anh ba, không lẽ là Đường Minh Hạo và Đường Vũ Kỳ sao?" Trước đó Tịch Xuyên vẫn luôn không nói gì, khi anh ba nói đến cặp sinh đôi thì trong đầu anh ta lóe lên một suy nghĩ, hiện tại anh ta lại nghe anh ba nói hai đứa nhỏ ở nhà họ Đường, Tịch Xuyên lại nhớ tới lúc trước anh cả hỏi mình về chuyện của Đường Minh Hạo và Đường Vũ Kỳ.
Cho nên có phải con của anh ba là Đường Minh Hạo và Đường Vũ Kỳ hay không?
Tịch Xuyên nhớ tới lúc trước anh ta hiểu lầm hai bé cưng là của mình, còn cố ý gọi điện thoại khoe khoang với anh ta, không nghĩ tới cuối cùng hai đứa nhỏ này là của anh ba!!
"Anh tư, anh biết sao? Anh đã gặp qua?" Hai mắt của cậu bảy sáng lên: "Cháu trai và cháu gái có đáng yêu không? Chơi vó vui không?"
"Đáng yêu thì có đáng yêu, còn chuyện chơi vui hay không?" Tịch Xuyên nghĩ đến sự thông minh của Đường Vũ Kỳ, nghĩ đến Đường Minh Hạo còn tuổi nhỏ đã 'đa mưu túc trí' thì không nhịn được cười: "Cũng không biết đến lúc đó ai chơi ai nữa?"
Tịch Xuyên nhìn về phía cậu bảy, quan sát một lát sau đó rất trịnh trọng nói: "Cậu chắc chắn không phải là đối thủ của Đường Minh Hạo."
"Anh tư, anh có ý gì? Anh nói em không phải là đối thủ của một bạn học nhỏ năm tuổi?" cậu bảy không phục, rất không phục: "Em thừa nhận mình thua kém mọi người, nhưng em cũng không đến mức thua một đứa nhỏ năm tuổi."
"Cậu không cần phải nóng vội, anh tư này cũng cảm thấy năng lực của mình không bằng Đường Minh Hạo." Tịch Xuyên nói thật, lúc trước nếu không phải Đường Minh Hạo giúp anh ta thì anh ta chắc chắn không có được Hứa Dinh Dinh.
"Anh tư, không phải chứ? Anh nói quá sao?" cậu bảy trợn mắt lên, anh ta rõ ràng không tin, anh ta biết rõ năng lực của anh tư.
"Tôi không nề nói quá, đến lúc đó cậu sẽ biết." Tịch Xuyên không nói thêm nữa, chờ bọn họ gặp được bọn nhỏ thì đến lúc đó sẽ biết.
"Em nghe anh tư nói thì hận không thể lập tức gặp bọn nhỏ." cậu bảy vốn tò mò, anh ta nghe Tịch Xuyên nói xong thì càng không ngồi yên được: "Hay là bây giờ chúng ta đến nhà họ Đường gặp cháu trai và cháu gái đi."
"cậu bảy, cậu không nhìn đồng hồ xem mấy giờ rồi, bọn nhỏ chắc chắn đã ngủ, trẻ con phải ngủ sớm." Tịch Xuyên đập tan suy nghĩ của cậu bảy ý tưởng.
"Em cũng là trẻ con, không phải hơn nửa đêm mấy anh vẫn gọi em ra ngoài sao." cậu bảy bĩu môi, vô cùng không phục.
"cậu bảy, cậu không cần phải gấp gáp, ngày mai rồi đi, ngày mai anh năm đi với cậu." Cậu năm Tào cũng rất tò mò, chuyện như vậy không thể thiếu cậu năm Tào.
Tịch Xuyên đã sớm gặp qua hai bé cưng cho nên không vội, ngày mai cậu hai Trác phải phẫu thuật, không thời gian, vì thế chỉ có anh ta và cậu bảy.
"Được, được, ngày mai chúng ta đến nhà họ Đường." Hai mắt cậu bảy sáng lên: "Anh tư nói cháu trai lợi hại như vậy, em nhất định phải mở mang tầm mắt."
Dương Tầm Chiêu không nói gì, nhưng khóe môi hơi cong lên, Tịch Xuyên nói không sai, con trai anh thật sự rất lợi hại.
Sáng sớm hôm sau Dương Tầm Chiêu nhận được điện thoại của thư ký Lưu.
Trong khoảng thời gian này Dương Tầm Chiêu không quan tâm nhiều đến chuyện của Dương Thị, có mấy ngày anh không đến công ty, Dương Tầm Chiêu cho rằng thư ký Lưu gọi điện thoại đến vì chuyện công ty, sau khi điện thoại được kết nối, Dương Tầm Chiêu trầm giọng nói: "Cậu xử lý chuyện công ty là được, không cần nói với tôi."
Lần trước ở nhà họ Đường, ông cụ Đường nói mấy lời kia với anh thì anh lập tức buông tay không quan tâm chuyện công ty.
Sau này anh cũng không định quan tâm.
Dương Tầm Chiêu hiểu rõ ông cụ Đường, từ trước đến nay ông cụ Đường luôn khoan dung rộng lượng, từ trước đến nay ông không thích tính toán chi li với người khác, có thể làm cho ông cụ Đường nói với anh như vậy cũng đủ chứng minh hai người nhà họ Dương đã làm chuyện quá đáng.
Ông cụ Dương và bà cụ Dương hết lần này đến lần khác mắng chửi Hàn Nhã Thanh, hết lần này đến lần khác làm cho Hàn Nhã Thanh đau lòng, anh cũng không thể nhịn chuyện này.
Ông cụ Dương và bà cụ Dương làm những chuyện đó với anh thì anh có thể nhịn, dù sao bọn họ vẫn là bề trên của anh, nhưng anh tuyệt đối không thể chịu đựng bọn họ bắt nạt người phụ nữ của mình.
Hoặc là anh đã sớm vạch rõ quan hệ với nhà họ Dương, từ sau chuyện của mẹ anh thì anh đã sớm không còn tình cảm với nhà họ Dương.
Mà ông cụ Dương cùng bà cụ Dương cũng sớm từng chút một phá hủy suy nghĩ cuối cùng này.
Nếu ông cụ Dương và bà cụ Dương còn một chút tình thân thì anh cũng không đến mức lạnh lòng và thất vọng như thế.
Nếu anh đã quyết định vạch rõ quan hệ với nhà họ Dương thì anh sẽ không quan tâm chuyện Dương Thị, đây cũng là bước đầu tiên anh tách khỏi nhà họ Dương.
"Tổng giám đốc, không phải chuyện công ty, là Quỷ Vực Chi Thành." Thư ký Lưu sợ tổng giám đốc nhà mình cúp điện thoại nên nhanh chóng giải thích: "Sáng nay có người tới công ty tìm anh, bọn họ nói bọn họ là người của Quỷ Vực Chi Thành."
"Người của Quỷ Vực Chi Thành?" Dương Tầm Chiêu hơi nhíu mày lại, người của Quỷ Vực Chi Thành đến công ty tìm anh sao?
Chuyện gì xảy ra vậy?
Trong khoảng thời gian này Quỷ Vực Chi Thành không ngừng ra tay với nhà họ Đường, chuyện của Đường Lăng, chuyện của Đường Vân Thành đều chắc chắn liên quan đến Quỷ Vực Chi Thành, thậm chí có thể nói người của Quỷ Vực Chi Thành là chủ mưu những chuyện này.
Trước đó Hàn Nhã Thanh cho người liên lạc với người của Quỷ Vực Chi Thành nhưng bên Quỷ Vực Chi Thành không có bất cứ động tĩnh gì.
Hiện tại người của Quỷ Vực Chi Thành chủ động tìm đến cửa sao?
"Thật sao? Chị dâu không cần anh ba?" cậu bảy nhanh chóng trợn mắt lên, trên mặt càng thêm kinh ngạc, nhưng dáng vẻ cười trên nỗi đau của người khác còn nhiều hơn cậu hai Trác lúc nãy: "Nếu thật sự như vậy thì không uổng công em chạy đến đây vào nửa đêm, em muốn xem trò hay này."
"Nói nhỏ chút, cậu không sợ anh ba đến đây đúng lúc nghe thấy chứ." Tịch Xuyên trừng mắt nhìn cậu bảy một cái: "Hơn nữa, chị dâu vứt bỏ anh ba, cậu vui vẻ lắm sao?"
"Em chỉ muốn nhìn dáng vẻ anh ba bị chị dâu vứt bỏ thế nào thôi?" Trên mặt cậu bảy mang theo ý cười, nhưng giọng nói vẫn giảm xuống đi rất nhiều, cậu bảy vẫn lo lắng cậu ba Dương nghe thấy lời mình nói.
"Chuyện này thật sự nghiêm trọng như thế?" Cậu năm Tào nghe bọn họ nói thì nhíu mày lại, anh ta vẫn có chút nghi ngờ.
Không phải hiện tại quan hệ của anh ba và chị dâu khá tốt sao?
"Anh ba muốn mượn rượu giải sầu, chắc chắn chuyện này rất nghiêm trọng, anh ba mượn rượu giải sầu, mọi người có thể tưởng tượng ra không? Lần trước chị dâu và anh ba ly hôn, anh ba cũng không mượn rượu giải sầu." cậu bảy có chút khoa trương lắc đầu nói: " Ôi, anh ba thật là đáng thương..."
Nhưng sau đó trên mặt cậu bảy hiện lên ý cười: "Không nghĩ tới anh ba cũng có ngày này."
"Từng người một không có tình người, anh ba bị vứt bỏ, cả đám đều chờ xem trò hay sao?" Cậu năm Tào nhìn dáng vẻ của cậu bảy thì không nhịn được lắc đầu.
Loading...
"Anh năm, anh chưa phát hiện ra đây là chuyện hiếm có sao? Có thể làm cho anh ba chịu đả kích nặng nề, còn gọi chúng ta đến mượn rượu giải sầu, anh đã gặp qua tình huống như vậy chưa sao? Anh có chắc sau này còn có thể nhìn thấy không? Anh thấy chuyện hiếm có thì không muốn xem trò hay sao? Anh bỏ lỡ cơ hội này thì không còn nữa đâu." cậu bảy rất nghiêm túc phân tích cho cậu năm Tào.
"Cậu nói rất có lý." Cậu năm Tào nghe cậu bảy nói thì không nhịn được đồng ý.
"Cho nên, chúng ta xem trò hay trước rồi nói, chúng ta cũng không cần nhọc lòng chuyện sau đó, một mình anh ba lo là được." cậu bảy rất là vui sướng làm quyết định, mặc kệ thế nào, trước đem náo nhiệt nhìn lại nói.
Lúc này không ai phản đối, rõ ràng hiện tại bốn người đều muốn xem trò hay của cậu ba Dương.
"Này, sao anh cả không đến? Gần đây anh cả vẫn luôn ở thành phố A, với tốc độ của anh cả thì cũng phải đến rồi chứ?" Cậu năm Tào không nhìn thấy Đường Lăng thì không khỏi thắc mắc: "Anh ba không thông báo cho anh cả sao?"
Mấy người kia nghe cậu năm Tào nói thì ngẩn người.
"Chị dâu là em gái của anh cả, chị dâu vứt bỏ anh ba, lúc này anh ba gọi anh cả đến thì rất xấu hổ, cho nên có lẽ anh ba không gọi anh cả." cậu bảy lại phân tích giúp mọi người.
"Không phải chứ? Chẳng lẽ chị dâu thật sự vứt bỏ anh ba?" Tịch Xuyên ngẩn người, sau đó kinh ngạc kêu một tiếng, tuy rằng vừa rồi anh ta suy đoán như thế nhưng luôn không quá tin tưởng.
Tịch Xuyên cũng biết vừa rồi mọi người cũng không quá tin tưởng vào suy đoán này, hơn nửa là nói giỡn, nhưng hiện tại anh ba không thông báo cho anh cả đến làm cho suy đoán vừa rồi càng thêm chắc chắn.
Dù sao từ trước đến nay quan hệ của anh cả và anh ba tốt nhất, hơn nữa hiện tại anh cả là anh trai của chị dâu, anh ba không có lý do gì chỉ thông báo cho bọn họ mà không nói anh cả.
Lúc này mọi người không nói gì nữa, ngay cả cậu bảy cũng giữ im lặng, tuy rằng vừa rồi anh ta nói muốn xem trò hay, nhưng nếu thật sự xảy ra chuyện này thì anh ta chắc chắn không đành lòng xem trò hay.
"Hay là em gọi điện thoại cho anh cả hỏi một chút?" Cậu năm Tào phá vỡ im lặng: "Hoặc là anh cả vẫn đang ở trên đường, còn chưa kịp đến đây? Em gọi cho anh cả cũng có thể thuận tiện hỏi thăm tình hình."
"Cậu chú ý cách dùng từ." Cậu hai Trác thấp giọng nhắc nhở một câu.
"Yên tâm, em biết nên nói thế nào." Cậu năm Tào là cục trưởng cục cảnh sát nên biết rất rõ kỹ xảo tra hỏi.
Cậu năm Tào lấy điện thoại ra gọi cho Đường Lăng.
"Alo, thằng năm, có chuyện gì?" Điện thoại vang lên hai tiếng, điện thoại được kết nối, giọng nói của Đường Lăng truyền tới.
"Anh cả, anh đang ở đâu?" Cậu năm Tào nhìn mấy người trong phòng một cái, sau đó giả vờ tùy ý hỏi một câu.
"Ở nhà, có việc gì?" Đường Lăng vẫn luôn nói ngắn gọn.
"Ở nhà cũ họ Đường sao?" Cậu năm Tào lại hỏi một câu, nhưng anh ta nghe thấy Đường Lăng nói mình ở nhà thì trong lòng đã có thể chắc chắn anh ba không thông báo cho anh cả đến đây.
"Không có, công ty có chút việc, tôi xử lý xong rồi nên tôi ở bên này." Đường Lăng hiếm khi giải thích: "Sao vậy? Xảy ra chuyện gì?"
"Không có việc gì, đã lâu rồi chúng ta chưa gặp nhau, em muốn tìm thời gian gặp mặt." Cậu năm Tào vừa có ý giải thích cũng có ý thăm dò.
"Được, cậu sắp xếp đi, đến lúc đó cậu gọi cho tôi." Đường Lăng thoải mái đồng ý, mấy anh em bọn họ gặp nhau là chuyện bình thường.
"Được, em sắp xếp xong thì sẽ gọi cho anh cả, em cúp máy đây." Cậu năm Tào sợ Đường Lăng nghe ra được sự khác thường nên cũng không dám nhiều lời, lập tức cúp máy.
"Xem ra anh ba thật sự không thông báo anh cả đến đây." Cậu năm Tào cúp máy xong thì tuyên bố kết quả.
Vừa rồi cậu năm Tào gọi điện thoại mở loa ngoài, cho nên mọi người nghe thấy rõ cuộc nói chuyện.
"Cho nên chị dâu không cần anh ba nữa, vì thế anh ba muốn mượn rượu giải sầu, thậm chí anh ba không gọi cho anh cả?" cậu bảy nhanh chóng bổ sung.
Mọi người lại im lặng, nếu như suy đoán như thế thì thật sự chỉ có khả năng này.
Đúng lúc này, cửa phòng bao được đẩy ra, Dương Tầm Chiêu đi vào.
Ánh mắt của mọi người đồng thời nhìn về phía cậu ba Dương đẩy cửa đi vào, bởi vì cậu ba Dương tới quá đúng lúc, mọi người vẫn không kịp thu lại cảm xúc trên mặt, cho nên nhất thời mang theo sự đồng tình.
Dương Tầm Chiêu đối diện với ánh mắt của mọi người thì nhất thời ngây người, bọn họ nhìn anh như vậy làm gì?
"Anh ba, anh đã đến rồi." cậu bảy vốn muốn xem trò hay, lập tức kéo cậu ba Dương vào: "Anh ba, đến đây, bọn em uống rượu với anh."
"Đúng vậy, anh ba, tối hôm nay bọn em uống với anh, không say không về." Cậu năm Tào cũng liên tục hùa theo cậu bảy nói.
Cậu hai Trác và cậu tư Tịch không nói gì, nhưng bọn họ cũng ngồi xuống, ý tứ rất rõ ràng.
Hai mắt Dương Tầm Chiêu lóe lên, chuyện gì xảy ra vậy? Sao anh cảm giác hôm nay mấy người này có chút không đúng lắm?
"Anh ba, nào, em uống với anh một ly." Cậu năm Tào rót rượu, lúc nãy anh ta đã gọi rượu và đồ ăn.
Dương Tầm Chiêu nhìn về phía cậu năm Tào, anh chưa bao giờ thích rượu, bình thường anh sẽ không uống nhiều, giống như tình huống vừa đến đã uống một ly này càng hiếm có.
Mấy năm trước anh vừa bắt đầu gây dựng sự nghiệp thì dưới tình huống bất đắc dĩ mới phải uống.
Lúc mấy anh em cùng uống rượu, quan trọng nhất là muốn thả lỏng, cậu ba Dương chưa từng uống như vậy.
Nhưng hôm nay cậu ba Dương vui vẻ, vô cùng vui vẻ, anh làm ba, anh có một con gái cưng, còn có một con trai cưng, đến bây giờ tâm trạng của anh vẫn còn kích động, cho nên uống một ly cũng được.
"Được." Cho nên Dương Tầm Chiêu sảng khoái đồng ý, hơn nữa cũng cầm ly rượu lên chạm vào ly rượu của cậu năm Tào một cái, sau đó uống hết một hơi.
Mấy người nhìn cậu ba Dương uống rượu thì lập tức khiếp sợ.
Bọn họ trao đổi ánh mắt, trong lòng cùng một suy nghĩ, xem ra suy đoán của bọn họ là thật.
Loading...
Bọn họ quen biết Dương Tầm Chiêu đã lâu nhưng anh chưa bao giờ làm như vậy, chắc chắn bởi vì anh bị vứt bỏ, trong lòng khó chấp nhận được, cho nên mới như vậy.
"Anh ba, tối hôm nay anh muốn uống thế nào, chỉ cần anh lên tiếng, bọn em nhất định sẽ uống đến cùng với anh." Tịch Xuyên thở dài, nếu chị dâu thật sự vứt bỏ anh ba thì anh ta cũng chỉ có thể uống rượu với anh ba.
"Anh ba, còn có em nữa, anh ba muốn uống thế nào thì bọn em uống như thế." Cậu năm Tào cũng liên tục bày tỏ thái độ.
"thằng ba..." Cậu hai Trác gọi một tiếng, sau đó vỗ vai Dương Tầm Chiêu, không nói thêm gì, nhưng anh ta rót đầy ly rượu cũng đủ chứng minh thái độ của mình.
cậu bảy còn nhỏ tuổi, sức khỏe lại không tốt, không thể uống rượu: "Anh ba, em không thể uống rượu, các anh cứ uống rượu, còn em uống nước, các anh uống một ly, em uống một chai được không?"
"Mọi người làm gì vậy?" Dương Tầm Chiêu không nhịn được hỏi một câu, tối nay mấy người này xảy ra chuyện gì vậy, hoàn toàn không đúng lắm.
Tào Du thì thôi đi, từ trước đến nay Tào Du thích ồn ào nhất, nhưng Tịch Xuyên vốn uống nhiều rượu, nhưng sau khi Tịch Xuyên có người yêu thì không chạm đến rượu.
Anh hai là bác sĩ, bình thường bọn họ tụ tập cũng không uống rượu.
Nhưng tối hôm nay cả đám giống như bất chấp tất cả chuốc say bản thân!!
"thằng ba, trong cuộc sống sẽ gặp những chuyện bất ngờ, cho dù xảy ra chuyện gì, cậu phải bình tĩnh xử lý..." Cậu hai Trác luôn chín chắn, anh ta suy nghĩ, sau đó không nhịn được khuyên một câu.
Dù sao mượn rượu giải sầu không phải là cách, khi xảy ra chuyện thì phải nghĩ cách giải quyết.
"Anh hai, anh biết rồi sao?" Dương Tầm Chiêu nghe cậu hai Trác nói thì ngây người, trong giọng nói mang theo sự kinh ngạc, anh chỉ vừa biết chuyện này, sao anh hai biết được?
Bọn họ nghe cậu ba Dương nói thì lập tức nhìn nhau một chút, xem ra chuyện này là thật.
Mấy người nhìn Dương Tầm Chiêu, trong ánh mắt kia có chút phức tạp, đương nhiên nhiều nhất vẫn là đồng tình.
"Mọi người cũng đã biết." Dương Tầm Chiêu nhìn ánh mắt của mọi người thì nhíu mày lại, cho dù mọi người đã biết cũng không nên dùng ánh mắt như vậy nhìn anh chứ?
Đồng tình? Đồng tình với chuyện hiện tại anh mới biết sự tồn tại của hai đứa nhỏ sao?
Nếu nói như vậy, bọn họ đồng tình cũng đúng.
"Sao mọi người biết được?" Dương Tầm Chiêu thấy mọi người im lặng không nói thì coi như ngầm đồng ý, nhưng Dương Tầm Chiêu không biết vì sao bọn họ biết được?
"Vừa rồi em có gọi điện thoại cho anh cả..." Cậu năm Tào nhìn Dương Tầm Chiêu, thử mở miệng nói.
"Anh cả nói cho mọi người biết? Tốc độ của anh cả thật là nhanh." Dương Tầm Chiêu lại hiểu lầm ý của cậu năm Tào, anh tưởng Đường Lăng nói chuyện hai bé cưng cho mọi người biết.
Trước kia Đường Lăng vẫn luôn giấu anh, lúc này anh ta lại cho mọi người biết sao?
Anh còn chưa tìm Đường Lăng tính sổ chuyện này đâu.
Mấy người nghe Dương Tầm Chiêu nói, lại nhìn thấy sắc mặt của Dương Tầm Chiêu có chút khó coi thì càng thêm chắc chắn suy đoán của mình.
"Anh ba, anh đừng quá đau lòng." Tịch Xuyên lại thở dài, tuy rằng anh ta biết lúc này nói gì cũng vô dụng, nhưng vẫn không nhịn được muốn nói: "Anh ba, chuyện gì cũng có cách giải quyết."
"Đúng, anh tư nói rất đúng, anh ba đừng đau lòng, anh phải nghĩ cách theo đuổi, với năng lực của anh ba thì muốn theo đuổi chị dâu một lần nữa cũng không phải không thể được." Cậu năm Tào cũng liên tục khuyên nhủ một câu.
"Khoan đã, mọi người đang nói cái gì? Sao tôi nghe không hiểu?" Cậu ba Dương hoàn toàn mờ mịt, chuyện gì thế này?
"Anh ba, bọn em biết chị dâu vứt bỏ anh, trong lòng anh khó chịu, cho nên anh mới gọi bọn em đi uống rượu, anh ba..." cậu bảy nhỏ tuổi nhất, trong lòng không kiềm chế được.
"Ai nói với mọi người là tôi bị vứt bỏ?" Dương Tầm Chiêu chớp mắt, lại chớp chớp, sau đó nhìn bọn họ, ánh mắt giống như đang nhìn đồ ngốc.
"Anh ba, chẳng lẽ không phải sao? Không phải anh đã thừa nhận sao?" cậu bảy kinh ngạc nhìn Dương Tầm Chiêu, đầu óc có chút choáng váng.
"thằng ba, chuyện này cũng không gì mất mặt, không cần phải tỏ vẻ mạng mẽ." Cậu hai Trác cho rằng Dương Tầm Chiêu không muốn mất mặt trước mặt bọn họ.
"Anh ba, anh có chuyện gì thì cứ nói ra, trong lòng sẽ dễ chịu hơn..."
"Tôi thật sự có một chuyện muốn nói cho mọi người." Dương Tầm Chiêu cắt ngang lời cậu năm Tào nói, ánh mắt anh nhìn mọi người: "Hôm nay tôi gọi mọi người đến vì muốn nói chuyện này."
Dương Tầm Chiêu cố ý dừng lại, khóe môi hơi cong lên, mang theo ý cười.
"Anh ba, anh nói đi, bọn em đang nghe đây." cậu bảy liên tục gật đầu, cậu bảy nhìn ý cười trên mặt anh ba thì cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng cậu bảy vẫn nghĩ anh ba cố tỏ vẻ mạnh mẽ.
Mấy người khác cũng có cùng suy nghĩ, cảm thấy Dương Tầm Chiêu không muốn mất mặt trước mọi người, cho nên mới miễn cưỡng vui vẻ.
Dương Tầm Chiêu nhìn vẻ mặt của bọn họ thì ý cười trên mặt anh càng sâu hơn, Dương Tầm Chiêu ngồi thẳng người, hắng giọng nói, sau đó chậm rãi nói từng chữ một: "Tôi làm ba rồi."
Lúc Dương Tầm Chiêu tuyên bố chuyện này thì trong giọng nói mang theo sự khoe khoang, càng thêm đắc ý.
Đúng vậy, chính là đắc ý, anh làm ba rồi, anh có thể không đắc ý sao?
Lúc Dương Tầm Chiêu tuyên bố chuyện này thì trong giọng nói mang theo sự khoe khoang, càng thêm đắc ý, đúng vậy, chính là đắc ý, anh làm ba rồi, anh có thể không đắc ý sao?
Mấy người này còn tỏ vẻ đồng tình nhìn anh sao? Đúng là gặp quỷ, anh muốn bọn họ nghe cho rõ chuyện gì đã xảy ra?
"Cạch..." Ly rượu trong tay cậu năm Tào lập tức rơi xuống đất, may là anh ta đã uống hết rượu nên ly rượu trống không.
Mấy người khác cũng nhìn chằm chằm Dương Tầm Chiêu, giống như nhìn thấy quái vật.
"Anh ba, anh nói anh làm ba rồi? Chị dâu mang thai sao?" cậu bảy còn nhỏ tuổi, lòng hiếu kỳ thật sự quá nặng, nhưng lúc này đầu óc của cậu bảy cũng không dừng hoạt động: "Anh ba, chị dâu mang thai nhưng lại không cần anh nữa?"
"Cậu nói gì vậy, da ngứa sao?" Dương Tầm Chiêu liếc cậu bảy một cái, bọn họ rất yêu quý cậu bảy cho nên giọng Dương Tầm Chiêu nói chuyện với cậu bảy vẫn còn tốt.
"Tôi cần phải nhấn mạnh một chút, không phải tôi sắp làm ba mà là tôi đã làm ba rồi, tôi..."
"Anh ba, em hiểu rồi, anh và người khác có con cho nên chị dâu mới không cần anh nữa." cậu bảy không đợi cậu ba Dương nói xong đã kêu lên một tiếng: "Anh ba, sao anh có thể như vậy?"
"Cậu có thể câm miệng lại." Lần này Dương Tầm Chiêu trừng mắt nhìn cậu bảy một cái, bình thường đứa nhỏ này rất đáng yêu, miệng cũng rất ngọt, hôm nay sao anh ta nói mấy lời không dễ nghe như thế.
Loading...
"thằng ba, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Cậu nói rõ ràng xem." Từ trước đến nay cậu hai Trác luôn chín chắn, lúc này cũng không nhịn được tò mò, mọi người vẫn đang mờ mịt.
Dương Tầm Chiêu nói anh đã làm ba có nghĩa là đứa bé đã được sinh ra, theo như bọn họ biết thì gần đây Hàn Nhã Thanh không có sinh con.
Cho nên vừa rồi cậu bảy nói Dương Tầm Chiêu và người khác có con, lời phân tích này cũng không có sai.
"Mọi người cũng biết chuyện năm năm trước, hiện tại mọi người cũng biết người phụ nữ năm năm trước là Hàn Nhã Thanh." Dương Tầm Chiêu bắt đầu giải thích, lúc này sự kiên nhẫn của cậu ba Dương rất tốt, giải thích vô cùng tỉ mỉ.
"Anh ba, ý của anh là năm năm trước chị dâu mang thai, mang thai con của anh sao?" Tịch Xuyên vừa nghe đa hiểu, nếu là như vậy thì chuyện này lập tức sáng tỏ.
Khóe môi Dương Tầm Chiêu không ngừng cong lên, ý cười trên mặt càng rõ ràng, anh vô cùng đắc ý gật đầu.
"Không đúng, em không thấy bên cạnh chị dâu có đứa bé nào." Cậu năm Tào đưa ra thắc mắc: "Lúc trước chị dâu và anh ba kết hôn, vì sao hiện tại anh ba mới biết được chuyện này? Hơn nữa không phải nói chị dâu không thể sinh con sao?"
Dương Tầm Chiêu nghe cậu năm Tào nói thì sự đắc ý trên mặt biến mất một nửa, lúc bắt đầu cô không biết người đàn ông năm năm người là anh, sau đó cô vẫn luôn giấu anh.
Chẳng những cô giấu giếm anh, ngay cả Đường Lăng vẫn luôn giấu anh.
Nhưng chuyện này cũng không thể trách cô, là anh quá ngu ngốc không phát hiện ra, hơn nữa năm năm qua cô nuôi dưỡng hai đứa con, anh làm ba lại không làm gì cả, cậu ba Dương nghĩ vậy thì trong lòng cảm thấy khó chịu.
"Bởi vì năm đó cô ấy sinh con là lỗi của tôi." Lúc trước cô nói mình bị thương nên không thể sinh con, lúc trước anh còn tưởng rằng cô bị thương lúc làm việc, hiện tại anh mới biết được năm đó cô sinh con cho anh nên đến bây giờ không thể mang thai được.
Lúc trước cô đã mạo hiểm tính mạng sinh hai đứa con cho anh, Dương Tầm Chiêu nghĩ vậy thì trong lòng đau nhói.
"Đây là chuyện tốt, hiện tại cậu là người đầu tiên trong chúng ta được làm ba." Cậu hai Trác thấy Dương Tầm Chiêu tự trách, cậu hai Trác nghĩ chuyện này đã qua, hơn nữa kết quả này cũng tốt, là chuyện tốt, không nên đau lòng.
Hàn Nhã Thanh không thể sinh con, nếu Dương Tầm Chiêu kết hôn với Hàn Nhã Thanh thì cả đời không thể làm ba, hiện tại kết quả này coi như là sự bất ngờ của ông trời ban cho.
"Anh ba, ý của anh là anh và chị dâu đã sớm có con? Con của anh và chị dâu đã năm tuổi rồi?" cậu bảy chớp mắt, có chút mờ mịt lại mang theo sự vui sướng: "Nói như vậy là em có cháu trai rồi..."
"Anh ba, là con trai hay là con gái?" cậu bảy đột nhiên nhớ tới anh ba vẫn chưa nói là con trai hay là con gái, cho nên nói cháu trai cũng không thích hợp lắm, cũng có thể là cháu gái mà.
Khóe môi Dương Tầm Chiêu không nhịn được cong lên, ý cười trên mặt không kìm nén được, nụ cười vừa hạnh phúc lại thỏa mãn.
Dương Tầm Chiêu hắng giọng một cái, cố ý nói kéo dài: "Con gái..."
"Con gái tốt lắm, con gái là áo bông nhỏ tri kỷ, thật là tốt." cậu bảy lại liên tục nói: "Đó là cháu gái nhỏ."
"cậu bảy nói rất đúng, con gái tri kỷ lại hiểu chuyện." Cậu hai Trác cong khóe môi, cũng nói theo cậu bảy.
"Người ta nói con gái là tình nhân kiếp trước của ba, anh ba, con gái chắc chắn rất thân thiết với anh." Cậu năm Tào cũng nhanh chóng nói một câu.
Lúc này bọn họ thật sự vui mừng cho Dương Tầm Chiêu, bọn họ cũng biết Hàn Nhã Thanh không thể sinh con, bọn họ vốn cho rằng cả đời Dương Tầm Chiêu không thể làm ba.
Hiện tại anh đột nhiên có thêm một đứa con gái, có thể không vui vẻ sao?
Nhưng mọi người cũng biết bé gái này là đứa con duy nhất của Dương Tầm Chiêu.
Không phải là con trai vẫn có chút đáng tiếc, dù sao Dương Tầm Chiêu có nhiều sản nghiệp như vậy, nếu có con trai kế thừa vẫn tốt hơn một chút.
"Anh ba, chúc mừng anh." Tịch Xuyên đơn giản nhất, hoàn toàn vui mừng cho Dương Tầm Chiêu.
Dương Tầm Chiêu lại nhìn lướt qua mọi người, khóe môi khẽ nhúc nhích, lại chậm rãi nói: "Con trai..."
"Anh ba, anh có ý gì? Rốt cuộc là con trai hay là con gái?" cậu bảy lại mờ mịt: "Anh ba, không lẽ anh vẫn chưa phân biệt được con trai hay là con gái sao?"
Mấy người đồng thời nhìn về phía Dương Tầm Chiêu, nhất thời không nói chuyện, rốt cuộc là con trai hay là con gái?
Chuyện này có thể nói sai sao?
"Anh ba, rốt cuộc là con trai hay là con gái? Anh phải nói rõ ràng." Cậu năm Tào cũng nóng nảy.
Trong mắt mọi người đầy mong chờ, sốt ruột, Dương Tầm Chiêu cầm ly trà trước mặt lên, sau đó khẽ nhấp một ngụm rồi mới mở miệng nói: "Cả hai!!"
Mấy người lập tức yên tĩnh như gà.
"Anh ba, anh có ý gì?! Có cả con trai và con gái luôn sao?!" Vẫn là cậu bảy không nhịn được hỏi.
"Ừ, cặp sinh đôi trai gái." Dương Tầm Chiêu nói, giọng nói không cao, nhưng lại làm cho người ta cảm nhận được sự khoe khoang.
"Mẹ nó!!" Cậu năm Tào lấy lại tinh thần, lập tức hiểu được chuyện gì xảy ra: "Anh ba, hơn nửa đêm anh gọi bọn em ra ngoài là vì muốn khoe khoang với bọn em sao?!"
Anh ta đã nói mà, nếu không có chuyện gì thì sao anh ba có thể cố ý gọi điện thoại cho bọn họ nói đi uống rượu chứ?
Quả nhiên là có chuyện, hơn nữa còn là chuyện lớn như vậy!!
Lúc này mọi người cũng hiểu được, cả đám nhìn ánh mắt không bình tĩnh của Dương Tầm Chiêu, đúng là khoe khoang rồi, chắc chắn là khoe khoang!!
"Anh ba, anh thật là quá đáng, hơn nửa đêm anh gọi bọn em tới để khoe khoang, thật sự rất quá đáng." Cậu năm Tào cảm thấy anh ba nhà mình thật sự quá kích động, làm ba thì ghê gớm lắm sao?
"Quá đáng sao?" Dương Tầm Chiêu nhíu mày lại, nhàn nhạt liếc Cậu năm Tào một cái.
Cậu năm Tào lập tức im lặng, anh ta muốn nói là thật sự không quá đáng, dù sao chuyện này cũng lớn như vậy.
"Anh ba, khi nào em có thể gặp cháu trai và cháu gái?" cậu bảy hoàn toàn hứng thú với hai đứa nhỏ, trước kia anh ta nhỏ nhất, hiện tại cuối cùng cũng có người nhỏ hơn anh ta, hơn nữa anh ta còn là người lớn.
"cậu bảy nói rất đúng, chúng ta chắc chắn phải gặp cháu trai và cháu gái, anh ba, hiện tại bọn nhỏ đang ở đâu?" Cậu năm Tào cũng muốn nhanh chóng gặp hai đứa nhỏ, con của anh ba và chị dâu chắc chắn rất xinh đẹp và đáng yêu.
"Ở nhà họ Đường." Dương Tầm Chiêu nói đúng sự thật, hiện tại anh và Đường Minh Hạo đã nhận nhau, Hàn Nhã Thanh cũng biết, chuyện này không cần phải giấu giếm.
Loading...
"Anh ba, không lẽ là Đường Minh Hạo và Đường Vũ Kỳ sao?" Trước đó Tịch Xuyên vẫn luôn không nói gì, khi anh ba nói đến cặp sinh đôi thì trong đầu anh ta lóe lên một suy nghĩ, hiện tại anh ta lại nghe anh ba nói hai đứa nhỏ ở nhà họ Đường, Tịch Xuyên lại nhớ tới lúc trước anh cả hỏi mình về chuyện của Đường Minh Hạo và Đường Vũ Kỳ.
Cho nên có phải con của anh ba là Đường Minh Hạo và Đường Vũ Kỳ hay không?
Tịch Xuyên nhớ tới lúc trước anh ta hiểu lầm hai bé cưng là của mình, còn cố ý gọi điện thoại khoe khoang với anh ta, không nghĩ tới cuối cùng hai đứa nhỏ này là của anh ba!!
"Anh tư, anh biết sao? Anh đã gặp qua?" Hai mắt của cậu bảy sáng lên: "Cháu trai và cháu gái có đáng yêu không? Chơi vó vui không?"
"Đáng yêu thì có đáng yêu, còn chuyện chơi vui hay không?" Tịch Xuyên nghĩ đến sự thông minh của Đường Vũ Kỳ, nghĩ đến Đường Minh Hạo còn tuổi nhỏ đã 'đa mưu túc trí' thì không nhịn được cười: "Cũng không biết đến lúc đó ai chơi ai nữa?"
Tịch Xuyên nhìn về phía cậu bảy, quan sát một lát sau đó rất trịnh trọng nói: "Cậu chắc chắn không phải là đối thủ của Đường Minh Hạo."
"Anh tư, anh có ý gì? Anh nói em không phải là đối thủ của một bạn học nhỏ năm tuổi?" cậu bảy không phục, rất không phục: "Em thừa nhận mình thua kém mọi người, nhưng em cũng không đến mức thua một đứa nhỏ năm tuổi."
"Cậu không cần phải nóng vội, anh tư này cũng cảm thấy năng lực của mình không bằng Đường Minh Hạo." Tịch Xuyên nói thật, lúc trước nếu không phải Đường Minh Hạo giúp anh ta thì anh ta chắc chắn không có được Hứa Dinh Dinh.
"Anh tư, không phải chứ? Anh nói quá sao?" cậu bảy trợn mắt lên, anh ta rõ ràng không tin, anh ta biết rõ năng lực của anh tư.
"Tôi không nề nói quá, đến lúc đó cậu sẽ biết." Tịch Xuyên không nói thêm nữa, chờ bọn họ gặp được bọn nhỏ thì đến lúc đó sẽ biết.
"Em nghe anh tư nói thì hận không thể lập tức gặp bọn nhỏ." cậu bảy vốn tò mò, anh ta nghe Tịch Xuyên nói xong thì càng không ngồi yên được: "Hay là bây giờ chúng ta đến nhà họ Đường gặp cháu trai và cháu gái đi."
"cậu bảy, cậu không nhìn đồng hồ xem mấy giờ rồi, bọn nhỏ chắc chắn đã ngủ, trẻ con phải ngủ sớm." Tịch Xuyên đập tan suy nghĩ của cậu bảy ý tưởng.
"Em cũng là trẻ con, không phải hơn nửa đêm mấy anh vẫn gọi em ra ngoài sao." cậu bảy bĩu môi, vô cùng không phục.
"cậu bảy, cậu không cần phải gấp gáp, ngày mai rồi đi, ngày mai anh năm đi với cậu." Cậu năm Tào cũng rất tò mò, chuyện như vậy không thể thiếu cậu năm Tào.
Tịch Xuyên đã sớm gặp qua hai bé cưng cho nên không vội, ngày mai cậu hai Trác phải phẫu thuật, không thời gian, vì thế chỉ có anh ta và cậu bảy.
"Được, được, ngày mai chúng ta đến nhà họ Đường." Hai mắt cậu bảy sáng lên: "Anh tư nói cháu trai lợi hại như vậy, em nhất định phải mở mang tầm mắt."
Dương Tầm Chiêu không nói gì, nhưng khóe môi hơi cong lên, Tịch Xuyên nói không sai, con trai anh thật sự rất lợi hại.
Sáng sớm hôm sau Dương Tầm Chiêu nhận được điện thoại của thư ký Lưu.
Trong khoảng thời gian này Dương Tầm Chiêu không quan tâm nhiều đến chuyện của Dương Thị, có mấy ngày anh không đến công ty, Dương Tầm Chiêu cho rằng thư ký Lưu gọi điện thoại đến vì chuyện công ty, sau khi điện thoại được kết nối, Dương Tầm Chiêu trầm giọng nói: "Cậu xử lý chuyện công ty là được, không cần nói với tôi."
Lần trước ở nhà họ Đường, ông cụ Đường nói mấy lời kia với anh thì anh lập tức buông tay không quan tâm chuyện công ty.
Sau này anh cũng không định quan tâm.
Dương Tầm Chiêu hiểu rõ ông cụ Đường, từ trước đến nay ông cụ Đường luôn khoan dung rộng lượng, từ trước đến nay ông không thích tính toán chi li với người khác, có thể làm cho ông cụ Đường nói với anh như vậy cũng đủ chứng minh hai người nhà họ Dương đã làm chuyện quá đáng.
Ông cụ Dương và bà cụ Dương hết lần này đến lần khác mắng chửi Hàn Nhã Thanh, hết lần này đến lần khác làm cho Hàn Nhã Thanh đau lòng, anh cũng không thể nhịn chuyện này.
Ông cụ Dương và bà cụ Dương làm những chuyện đó với anh thì anh có thể nhịn, dù sao bọn họ vẫn là bề trên của anh, nhưng anh tuyệt đối không thể chịu đựng bọn họ bắt nạt người phụ nữ của mình.
Hoặc là anh đã sớm vạch rõ quan hệ với nhà họ Dương, từ sau chuyện của mẹ anh thì anh đã sớm không còn tình cảm với nhà họ Dương.
Mà ông cụ Dương cùng bà cụ Dương cũng sớm từng chút một phá hủy suy nghĩ cuối cùng này.
Nếu ông cụ Dương và bà cụ Dương còn một chút tình thân thì anh cũng không đến mức lạnh lòng và thất vọng như thế.
Nếu anh đã quyết định vạch rõ quan hệ với nhà họ Dương thì anh sẽ không quan tâm chuyện Dương Thị, đây cũng là bước đầu tiên anh tách khỏi nhà họ Dương.
"Tổng giám đốc, không phải chuyện công ty, là Quỷ Vực Chi Thành." Thư ký Lưu sợ tổng giám đốc nhà mình cúp điện thoại nên nhanh chóng giải thích: "Sáng nay có người tới công ty tìm anh, bọn họ nói bọn họ là người của Quỷ Vực Chi Thành."
"Người của Quỷ Vực Chi Thành?" Dương Tầm Chiêu hơi nhíu mày lại, người của Quỷ Vực Chi Thành đến công ty tìm anh sao?
Chuyện gì xảy ra vậy?
Trong khoảng thời gian này Quỷ Vực Chi Thành không ngừng ra tay với nhà họ Đường, chuyện của Đường Lăng, chuyện của Đường Vân Thành đều chắc chắn liên quan đến Quỷ Vực Chi Thành, thậm chí có thể nói người của Quỷ Vực Chi Thành là chủ mưu những chuyện này.
Trước đó Hàn Nhã Thanh cho người liên lạc với người của Quỷ Vực Chi Thành nhưng bên Quỷ Vực Chi Thành không có bất cứ động tĩnh gì.
Hiện tại người của Quỷ Vực Chi Thành chủ động tìm đến cửa sao?