Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1212
Chương 1211: Hai người nhà họ dương trợn tròn mắt, xuất sắc (1)
Dương Tầm Chiêu nhìn lướt qua đám phóng viên, anh nghe mọi người nói thì vẻ mặt cũng không hề thay đổi, dường như những người đó nói một người khác.
Dương Tầm Chiêu xoay mặt đối diện với bọn họ, sau đó lại chậm rãi lên tiếng: "Tôi còn một chuyện muốn tuyên bố."
Giọng của Dương Tầm Chiêu không cao, nhưng Dương Tầm Chiêu vừa nói xong thì bầu không khí lập tức yên tĩnh lại, bọn họ vừa bàn bạc sôi nổi, thậm chí những phóng viên vừa chất vấn Dương Tầm Chiêu cũng nhanh chóng ngậm miệng lại.
Dương Tầm Chiêu nhìn thoáng quá đám phóng viên cũng không mở miệng giải thích, mà đưa tay về phía thư ký Lưu.
Thư ký Lưu vẫn luôn chờ, chờ đến nóng nảy, anh ta thấy tổng giám đốc đưa tay ra thì lập tức hiểu ý của tổng giám đốc nhà mình.
Thư ký Lưu đưa tất cả thủ tục giấy tờ vào tay Dương Tầm Chiêu.
Dương Tầm Chiêu mở hợp đồng ra, sau đó anh giơ ở giữa ống kính, bởi vì khoảng cách gần nên ống kính quay lại được nội dung trên hợp đồng rất rõ ràng.
Dương Tầm Chiêu cũng không giải thích nhiều mà đưa cho mọi người xem, anh biết đám phóng viên này muốn biết chuyện gì, anh không cần nhiều lời, bọn họ sẽ tự hiểu, sau đó cũng truyền tin ra ngoài.
Lúc này cũng chỉ có mấy phóng viên đứng ở phía trước nhìn thấy rõ ràng, một số phóng viên khác liều mạng muốn chen lên, nhất là mấy phóng viên vừa chất vấn Dương Tầm Chiêu đều dùng sức chen vào, nhưng mấy phóng viên phía trước chắc chắn không để cho bọn họ được như ý muốn, mạnh mẽ đẩy bọn họ ra ngoài.
Dương Tầm Chiêu cầm hợp đồng, anh thấy mọi người đã xem xong mặt trước thì tiếp tục lật mặt sau.
Đương nhiên bởi vì Dương Tầm Chiêu cầm hợp đồng đối diện ống kính, cho nên video phát sóng trực tiếp có thể xem rất rõ ràng.
Mấy phóng viên phía sau không thể chen lên cũng thấy được nội dung hợp đồng thông qua phát sóng trực tiếp.
"Đây là hợp đồng chuyển nhượng cổ phần của Dương Thị sao?"
"Cậu ba Dương cho chúng ta xem hợp đồng chuyển nhượng cổ phần làm gì? Mọi người cũng biết ông cụ Dương chuyển cổ phần Dương Thị cho cậu ba Dương, còn cần phải xem sao?"
"Anh xem kỹ một chút, hình như không đúng lắm."
"Có gì không đúng?"
"Hình như không phải chuyển cho cậu ba Dương mà là chuyển cho ông cụ Dương."
"Chuyển cho ông cụ Dương? Sao có thể? Chẳng lẽ cậu ba Dương lại chuyển nhượng cổ phần Dương Thị cho ông cụ Dương, cổ phần Dương Thị nhiều như vậy, trị giá bao nhiêu tiền, trên đời này còn có người ngốc như thế sao? Huống chi vừa rồi cậu ba Dương nói muốn cắt đứt quan hệ với nhà họ Dương, nếu cậu ba Dương chuyển nhượng lại cổ phần Dương Thị cho ông cụ Dương thì cậu ba Dương không còn gì nữa."
"Nói thì nói như vậy, nhưng hợp đồng này thật sự chuyển cho ông cụ Dương, anh cũng thấy rõ ràng mà." Lúc này Dương Tầm Chiêu đã lật các trang hợp đồng xong, mọi người cũng nhìn thấy hết rồi, cho nên mọi người biết rõ đây là hợp đồng gì.
"Mẹ nó, cậu ba Dương điên rồi, từ bỏ sản nghiệp lớn như thế? Sao có thể được?"
Trong phòng khách nhà họ Dương, ông cụ Dương và bà cụ Dương vẫn luôn xem phát sóng trực tiếp, cho nên cũng thấy được hợp đồng, bọn họ cũng thấy rõ nội dung trên hợp đồng, hai người hoàn toàn khiếp sợ, nhất thời quên phản ứng, bọn họ không nghĩ đến Dương Tầm Chiêu sẽ làm như vậy.
Dương Tầm Chiêu có thể nói từ bỏ sản nghiệp lớn như thế sao?
"Tôi tin mọi người đã nhìn thấy hợp đồng này, lúc trước ông cụ Dương chuyển cổ phần cho tôi, còn có mười phần trăm cổ phần vốn thuộc về tôi, hiện tại tôi chuyển nhượng lại cho ông cụ Dương, không giữ lại chút nào." Dương Tầm Chiêu thấy bọn họ đã xem xong thì thu lại hợp đồng, sau đó giải thích.
Anh nói rất rõ ràng, anh không chỉ chuyển lại cổ phần của ông cụ Dương đã chuyển cho mình, ngay cả mười phần trăm cổ phần thuộc về mình cũng chuyển cho ông cụ Dương.
Lúc này mọi người hoàn toàn khiếp sợ, người này thật sự điên rồi, Dương Thị là công ty lớn số một số hai cả nước, vừa rồi số cổ phần Dương Tầm Chiêu nói đã vượt qua năm mươi phần trăm, Dương Tầm Chiêu lại từ bỏ?
"Nó muốn làm gì? Nó có ý gì? Nó muốn uy hiếp tôi sao?" Ông cụ Dương lấy lại tinh thần, tức giận nhảy dựng từ trên sô pha, trong miệng kêu loạn lên, mắng Dương Tầm Chiêu, nhưng ông cụ Dương càng lo lắng hơn tức giận, Dương Tầm Chiêu chuyển tất cả cổ phần cho ông?
Dương Tầm Chiêu kiên quyết như vậy là có ý gì?
"Sao đứa nhỏ này có thể làm như vậy? Sao nó có thể tổn thương chúng ta chứ?" Bà cụ Dương ngồi trên sô pha, lộ vẻ đau lòng, không còn lạnh nhạt và đắc ý nữa.
Bà cụ Dương biết rất rõ trong lòng, hiện tại bọn họ chỉ có thể dùng cổ phần Dương Thị uy hiếp Dương Tầm Chiêu, hiện tại Dương Tầm Chiêu tự mình từ bỏ cổ phần Dương Thị, vậy bọn họ còn điều gì uy hiếp được Dương Tầm Chiêu nữa?
"Thật là quá đáng, nó cố ý làm cho tôi tức chết đây mà." Ông cụ Dương rống giận nói, nhưng bởi vì lo lắng nên giọng nói không có khí thế, bà cụ Dương có thể nghĩ được thì ông cụ Dương chắc chắn cũng có thể nghĩ được, ông cũng biết nếu Dương Tầm Chiêu từ bỏ Dương Thị thì mình không thể khống chế được Dương Tầm Chiêu.
"Tôi không tin nó thật sự không cần Dương Thị, cho dù nó có sự nghiệp của mình, nhưng Dương Thị lớn như vậy, nó cũng không thể từ bỏ như thế, chắc chắn nó muốn cho chúng ta xem, muốn uy hiếp chúng ta." Đến bây giờ ông cụ Dương vẫn cho rằng Dương Tầm Chiêu dọa mình, uy hiếp mình.
Rõ ràng ông cụ Dương không hề hiểu Dương Tầm Chiêu.
"Lần trước ông nói điều tra được Tầm Chiêu có sự nghiệp của mình, rốt cuộc nó có bao nhiêu sản nghiệp?" Bà cụ Dương nhíu mày lại bắt đầu tính toán, bà cụ Dương hỏi điều này có ý rất rõ, bà ta muốn tính toán xem có phải sản nghiệp của Dương Tầm Chiêu đã lớn đến mức có thể từ bỏ Dương Thị hay không?
"Đúng là có không ít nhưng cũng không phải quá nhiều, tôi thấy nó có sản nghiệp khắp nơi, nhưng cụ thể bao nhiêu thì tôi cũng không biết rõ, tôi cũng không biết có lỗ vốn hay không nhưng không kiếm được quá nhiều." Ông cụ Dương cũng nhíu mày lại, lần trước sau khi Hàn Nhã Thanh nhắc nhở thì ông cho người điều tra sản nghiệp của Tầm Chiêu, điều tra được không ít, nhưng ông cũng không biết rõ cụ thể.
Ông ta cảm thấy không có quá nhiều, không thể lớn bằng Dương Thị, không thể kiếm nhiều tiền như Dương Thị, đương nhiên ông cụ Dương cho ràng như vậy bởi vì ông không biết rõ sản nghiệp của Dương Tầm Chiêu, không biết lợi nhuận từ những sản nghiệp đó, hơn nữa bởi vì lúc ấy Mộ Dung Tri chỉ cho ông cụ Dương xem một phần nhỏ sản nghiệp của Dương Tầm Chiêu, mà còn là những sản nghiệp không kiếm được tiền nhất.
Sở dĩ Mộ Dung Tri làm như vậy là vì ông cụ Dương chắc chắn sẽ nghi ngờ nếu điều tra được quá nhiều trong thời gian ngắn như thế, thứ hai bởi vì lúc đó Mộ Dung Tri cũng hiểu biết ông cụ Dương, biết ông cụ Dương làm việc không đàng hoàng.
Mộ Dung Tri sợ ông cụ Dương lấy danh nghĩa nhà họ Dương để chiếm lấy sản nghiệp của Dương Tầm Chiêu, không thể không nói Mộ Dung Tri lo lắng rất có lý.
Mộ Dung Tri nghĩ cho dù phân chia tài sản của Dương Tầm Chiêu thì Nhã Thanh nhà anh ta càng có tư cách đó hơn.
Lúc đó nếu ông cụ Dương biết toàn bộ sản nghiệp của Dương Tầm Chiêu, biết Dương Tầm Chiêu kiếm được nhiều tiền như vậy, nói không chừng ông thật sự ép Dương Tầm Chiêu chuyển những sản nghiệp đó về danh nghĩa Dương Thị.
Cho dù Mộ Dung Tri chỉ cho ông cụ Dương xem một phần nhỏ sản nghiệp không kiếm được tiền thì ông cụ Dương cũng có ý định nhập những sản nghiệp chuyển vào Dương Thị, nếu không thì ông cụ Dương cũng không thể nhanh chóng chuyển cổ phần Dương Thị cho Dương Tầm Chiêu.
Lúc đó ông cụ Dương nghĩ mình chuyển cổ phần Dương Thị cho Dương Tầm Chiêu, Dương Thị là của Dương Tầm Chiêu, đến lúc đó Dương Tầm Chiêu sẽ nhập Dương Thị và những sản nghiệp đó của Dương Tầm Chiêu vào với nhau, đến lúc đó Dương Thị càng lớn mạnh.
"Sản nghiệp của Tầm Chiêu có thể so sánh với Dương Thị sao?" Bà cụ Dương lại hỏi một câu.
"Không có, tuyệt đối không có, sản nghiệp của nó không ít, nhưng rải rác khắp nơi, không thể tạo thành gió bão, hơn nữa có vẻ không kiếm được tiền, chắc chắn không lớn bằng Dương Thị, cũng không kiếm được lợi nhuận như Dương Thị." Ông cụ Dương không hề suy nghĩ đã lập tức trả lời, đương nhiên may là Mộ Dung Tri làm chuyện này mới khiến ông cụ Dương hiểu sai như thế, không thể không nói Mộ Dung Tri tính toán không tệ.
Dương Tầm Chiêu nhìn lướt qua đám phóng viên, anh nghe mọi người nói thì vẻ mặt cũng không hề thay đổi, dường như những người đó nói một người khác.
Dương Tầm Chiêu xoay mặt đối diện với bọn họ, sau đó lại chậm rãi lên tiếng: "Tôi còn một chuyện muốn tuyên bố."
Giọng của Dương Tầm Chiêu không cao, nhưng Dương Tầm Chiêu vừa nói xong thì bầu không khí lập tức yên tĩnh lại, bọn họ vừa bàn bạc sôi nổi, thậm chí những phóng viên vừa chất vấn Dương Tầm Chiêu cũng nhanh chóng ngậm miệng lại.
Dương Tầm Chiêu nhìn thoáng quá đám phóng viên cũng không mở miệng giải thích, mà đưa tay về phía thư ký Lưu.
Thư ký Lưu vẫn luôn chờ, chờ đến nóng nảy, anh ta thấy tổng giám đốc đưa tay ra thì lập tức hiểu ý của tổng giám đốc nhà mình.
Thư ký Lưu đưa tất cả thủ tục giấy tờ vào tay Dương Tầm Chiêu.
Dương Tầm Chiêu mở hợp đồng ra, sau đó anh giơ ở giữa ống kính, bởi vì khoảng cách gần nên ống kính quay lại được nội dung trên hợp đồng rất rõ ràng.
Dương Tầm Chiêu cũng không giải thích nhiều mà đưa cho mọi người xem, anh biết đám phóng viên này muốn biết chuyện gì, anh không cần nhiều lời, bọn họ sẽ tự hiểu, sau đó cũng truyền tin ra ngoài.
Lúc này cũng chỉ có mấy phóng viên đứng ở phía trước nhìn thấy rõ ràng, một số phóng viên khác liều mạng muốn chen lên, nhất là mấy phóng viên vừa chất vấn Dương Tầm Chiêu đều dùng sức chen vào, nhưng mấy phóng viên phía trước chắc chắn không để cho bọn họ được như ý muốn, mạnh mẽ đẩy bọn họ ra ngoài.
Dương Tầm Chiêu cầm hợp đồng, anh thấy mọi người đã xem xong mặt trước thì tiếp tục lật mặt sau.
Đương nhiên bởi vì Dương Tầm Chiêu cầm hợp đồng đối diện ống kính, cho nên video phát sóng trực tiếp có thể xem rất rõ ràng.
Mấy phóng viên phía sau không thể chen lên cũng thấy được nội dung hợp đồng thông qua phát sóng trực tiếp.
"Đây là hợp đồng chuyển nhượng cổ phần của Dương Thị sao?"
"Cậu ba Dương cho chúng ta xem hợp đồng chuyển nhượng cổ phần làm gì? Mọi người cũng biết ông cụ Dương chuyển cổ phần Dương Thị cho cậu ba Dương, còn cần phải xem sao?"
"Anh xem kỹ một chút, hình như không đúng lắm."
"Có gì không đúng?"
"Hình như không phải chuyển cho cậu ba Dương mà là chuyển cho ông cụ Dương."
"Chuyển cho ông cụ Dương? Sao có thể? Chẳng lẽ cậu ba Dương lại chuyển nhượng cổ phần Dương Thị cho ông cụ Dương, cổ phần Dương Thị nhiều như vậy, trị giá bao nhiêu tiền, trên đời này còn có người ngốc như thế sao? Huống chi vừa rồi cậu ba Dương nói muốn cắt đứt quan hệ với nhà họ Dương, nếu cậu ba Dương chuyển nhượng lại cổ phần Dương Thị cho ông cụ Dương thì cậu ba Dương không còn gì nữa."
"Nói thì nói như vậy, nhưng hợp đồng này thật sự chuyển cho ông cụ Dương, anh cũng thấy rõ ràng mà." Lúc này Dương Tầm Chiêu đã lật các trang hợp đồng xong, mọi người cũng nhìn thấy hết rồi, cho nên mọi người biết rõ đây là hợp đồng gì.
"Mẹ nó, cậu ba Dương điên rồi, từ bỏ sản nghiệp lớn như thế? Sao có thể được?"
Trong phòng khách nhà họ Dương, ông cụ Dương và bà cụ Dương vẫn luôn xem phát sóng trực tiếp, cho nên cũng thấy được hợp đồng, bọn họ cũng thấy rõ nội dung trên hợp đồng, hai người hoàn toàn khiếp sợ, nhất thời quên phản ứng, bọn họ không nghĩ đến Dương Tầm Chiêu sẽ làm như vậy.
Dương Tầm Chiêu có thể nói từ bỏ sản nghiệp lớn như thế sao?
"Tôi tin mọi người đã nhìn thấy hợp đồng này, lúc trước ông cụ Dương chuyển cổ phần cho tôi, còn có mười phần trăm cổ phần vốn thuộc về tôi, hiện tại tôi chuyển nhượng lại cho ông cụ Dương, không giữ lại chút nào." Dương Tầm Chiêu thấy bọn họ đã xem xong thì thu lại hợp đồng, sau đó giải thích.
Anh nói rất rõ ràng, anh không chỉ chuyển lại cổ phần của ông cụ Dương đã chuyển cho mình, ngay cả mười phần trăm cổ phần thuộc về mình cũng chuyển cho ông cụ Dương.
Lúc này mọi người hoàn toàn khiếp sợ, người này thật sự điên rồi, Dương Thị là công ty lớn số một số hai cả nước, vừa rồi số cổ phần Dương Tầm Chiêu nói đã vượt qua năm mươi phần trăm, Dương Tầm Chiêu lại từ bỏ?
"Nó muốn làm gì? Nó có ý gì? Nó muốn uy hiếp tôi sao?" Ông cụ Dương lấy lại tinh thần, tức giận nhảy dựng từ trên sô pha, trong miệng kêu loạn lên, mắng Dương Tầm Chiêu, nhưng ông cụ Dương càng lo lắng hơn tức giận, Dương Tầm Chiêu chuyển tất cả cổ phần cho ông?
Dương Tầm Chiêu kiên quyết như vậy là có ý gì?
"Sao đứa nhỏ này có thể làm như vậy? Sao nó có thể tổn thương chúng ta chứ?" Bà cụ Dương ngồi trên sô pha, lộ vẻ đau lòng, không còn lạnh nhạt và đắc ý nữa.
Bà cụ Dương biết rất rõ trong lòng, hiện tại bọn họ chỉ có thể dùng cổ phần Dương Thị uy hiếp Dương Tầm Chiêu, hiện tại Dương Tầm Chiêu tự mình từ bỏ cổ phần Dương Thị, vậy bọn họ còn điều gì uy hiếp được Dương Tầm Chiêu nữa?
"Thật là quá đáng, nó cố ý làm cho tôi tức chết đây mà." Ông cụ Dương rống giận nói, nhưng bởi vì lo lắng nên giọng nói không có khí thế, bà cụ Dương có thể nghĩ được thì ông cụ Dương chắc chắn cũng có thể nghĩ được, ông cũng biết nếu Dương Tầm Chiêu từ bỏ Dương Thị thì mình không thể khống chế được Dương Tầm Chiêu.
"Tôi không tin nó thật sự không cần Dương Thị, cho dù nó có sự nghiệp của mình, nhưng Dương Thị lớn như vậy, nó cũng không thể từ bỏ như thế, chắc chắn nó muốn cho chúng ta xem, muốn uy hiếp chúng ta." Đến bây giờ ông cụ Dương vẫn cho rằng Dương Tầm Chiêu dọa mình, uy hiếp mình.
Rõ ràng ông cụ Dương không hề hiểu Dương Tầm Chiêu.
"Lần trước ông nói điều tra được Tầm Chiêu có sự nghiệp của mình, rốt cuộc nó có bao nhiêu sản nghiệp?" Bà cụ Dương nhíu mày lại bắt đầu tính toán, bà cụ Dương hỏi điều này có ý rất rõ, bà ta muốn tính toán xem có phải sản nghiệp của Dương Tầm Chiêu đã lớn đến mức có thể từ bỏ Dương Thị hay không?
"Đúng là có không ít nhưng cũng không phải quá nhiều, tôi thấy nó có sản nghiệp khắp nơi, nhưng cụ thể bao nhiêu thì tôi cũng không biết rõ, tôi cũng không biết có lỗ vốn hay không nhưng không kiếm được quá nhiều." Ông cụ Dương cũng nhíu mày lại, lần trước sau khi Hàn Nhã Thanh nhắc nhở thì ông cho người điều tra sản nghiệp của Tầm Chiêu, điều tra được không ít, nhưng ông cũng không biết rõ cụ thể.
Ông ta cảm thấy không có quá nhiều, không thể lớn bằng Dương Thị, không thể kiếm nhiều tiền như Dương Thị, đương nhiên ông cụ Dương cho ràng như vậy bởi vì ông không biết rõ sản nghiệp của Dương Tầm Chiêu, không biết lợi nhuận từ những sản nghiệp đó, hơn nữa bởi vì lúc ấy Mộ Dung Tri chỉ cho ông cụ Dương xem một phần nhỏ sản nghiệp của Dương Tầm Chiêu, mà còn là những sản nghiệp không kiếm được tiền nhất.
Sở dĩ Mộ Dung Tri làm như vậy là vì ông cụ Dương chắc chắn sẽ nghi ngờ nếu điều tra được quá nhiều trong thời gian ngắn như thế, thứ hai bởi vì lúc đó Mộ Dung Tri cũng hiểu biết ông cụ Dương, biết ông cụ Dương làm việc không đàng hoàng.
Mộ Dung Tri sợ ông cụ Dương lấy danh nghĩa nhà họ Dương để chiếm lấy sản nghiệp của Dương Tầm Chiêu, không thể không nói Mộ Dung Tri lo lắng rất có lý.
Mộ Dung Tri nghĩ cho dù phân chia tài sản của Dương Tầm Chiêu thì Nhã Thanh nhà anh ta càng có tư cách đó hơn.
Lúc đó nếu ông cụ Dương biết toàn bộ sản nghiệp của Dương Tầm Chiêu, biết Dương Tầm Chiêu kiếm được nhiều tiền như vậy, nói không chừng ông thật sự ép Dương Tầm Chiêu chuyển những sản nghiệp đó về danh nghĩa Dương Thị.
Cho dù Mộ Dung Tri chỉ cho ông cụ Dương xem một phần nhỏ sản nghiệp không kiếm được tiền thì ông cụ Dương cũng có ý định nhập những sản nghiệp chuyển vào Dương Thị, nếu không thì ông cụ Dương cũng không thể nhanh chóng chuyển cổ phần Dương Thị cho Dương Tầm Chiêu.
Lúc đó ông cụ Dương nghĩ mình chuyển cổ phần Dương Thị cho Dương Tầm Chiêu, Dương Thị là của Dương Tầm Chiêu, đến lúc đó Dương Tầm Chiêu sẽ nhập Dương Thị và những sản nghiệp đó của Dương Tầm Chiêu vào với nhau, đến lúc đó Dương Thị càng lớn mạnh.
"Sản nghiệp của Tầm Chiêu có thể so sánh với Dương Thị sao?" Bà cụ Dương lại hỏi một câu.
"Không có, tuyệt đối không có, sản nghiệp của nó không ít, nhưng rải rác khắp nơi, không thể tạo thành gió bão, hơn nữa có vẻ không kiếm được tiền, chắc chắn không lớn bằng Dương Thị, cũng không kiếm được lợi nhuận như Dương Thị." Ông cụ Dương không hề suy nghĩ đã lập tức trả lời, đương nhiên may là Mộ Dung Tri làm chuyện này mới khiến ông cụ Dương hiểu sai như thế, không thể không nói Mộ Dung Tri tính toán không tệ.