Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 1258: KHÔNG BIẾT XẤU HỔ (1)
“Tiếp tục tìm kiếm, tôi lại cung cấp cho mấy người một manh mối, vừa rồi mấy người có xem phát sóng trực tiếp trong bệnh viện không? Có thấy đứa bé kia không? Cậu bắt đầu tìm kiếm từ đứa bé đó, đúng rồi, cũng phải tìm được đứa bé đó, tôi có sự sắp xếp khác.” Ông cụ Dương nói chuyện qua điện thoại nên không nghe ra được sự khác thường, cũng không nghĩ nhiều, lại ra lệnh.
“Còn phải tìm thêm một người?” Đối phương dừng một chút, sau đó giọng nói mới truyền đến, giống như khựng lại một chút.
“Đúng vậy, tìm thêm một người, là bé trai ở trong phòng bệnh của tôi lúc nãy, đứa bé đó vừa ra khỏi bệnh viện, mấy người đi theo đường này thì có thể nhanh chóng tìm được người.” Trong giọng nói của ông cụ Dương có chút nặng nề, mặc dù lúc trước đã xảy ra chuyện như vậy nhưng giọng điệu của ông cụ Dương vẫn vênh váo hống hách.
“Ông cụ Dương, ông muốn xử lý bé trai kia thế nào?” Đối phương lại hỏi nhẹ một câu.
“Sau khi cậu tìm được người thì tìm một nơi cho nó ở hai ngày trước, bên tôi sẽ sắp xếp một nơi tốt, sau đó cậu lại đưa nó đi.” Ông cụ Dương đối xử với Đường Minh Hạo không giống như Đường Vũ Kỳ, ông nói những người kia đưa Đường Vũ Kỳ đi cũng không quan tâm sẽ đưa đi đâu.
Nhưng ông muốn tự chọn một nơi tốt cho Đường Minh Hạo, dù sao ông còn muốn cho Đường Minh Hạo quay về.
Thật ra ông cụ Dương định chọn một nơi tốt, sau đó tự mình đưa Đường Minh Hạo qua đó, nhưng bà cụ Dương nói hiện tại Dương Tầm Chiêu tổ chức họp báo tuyên bố cắt đứt quan hệ với nhà họ Dương, mọi người đều biết chuyện này, người Quỷ Vực Chi Thành chắc chắn cũng biết, lúc này tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì, không thể để Quỷ Vực Chi Thành phát hiện ra.
Cho nên ông cụ Dương chỉ có thể nói những người đó đưa Đường Minh Hạo đi.
Ông cụ Dương không biết lúc này ở bên kia người đó mở loa ngoài, mà Cố Ngũ đứng ở bên cạnh người đó, nghe rõ tất cả lời ông cụ Dương nói.
Khóe môi Cố Ngũ cười lạnh, nghe ông cụ Dương nói thì có lẽ đã biết thân phận của cậu chủ nhỏ, cho nên ông cụ Dương cũng muốn ra tay với cậu chủ nhỏ.
Cố Ngũ ở Diêm Môn nhiều năm như vậy, nhận đủ loại nhiệm vụ, anh ta nhìn thấy quá nhiều nên trong lòng cũng nguội lạnh, nhưng lúc này cách làm của ông cụ Dương làm cho anh ta khiếp sợ.
Anh ta chưa từng gặp ai nhẫn tâm như thế, bọn họ là con cháu nhà họ Dương, người thân của ông cụ Dương, ông cụ Dương vẫn muốn đưa bọn họ đi.
Ông cụ Dương muốn đưa cậu chủ nhỏ của Diêm Môn đi, đúng là quá can đảm, ông cho rằng mình là ai vậy?
Không có lão đại nhà anh ta thì ông cụ Dương cho rằng nhà họ Dương vẫn còn là nhà họ Dương sao? Ông cụ Dương đúng là nghĩ quá đơn giản, quá tốt đẹp rồi.
Chờ đi, ông cụ Dương sẽ nhanh chóng biết được sau khi lão đại rời đi thì nhà họ Dương sẽ biến thành thứ gì.
Nhưng chuyện của ông cụ Dương, hiện tại anh ta sẽ từ từ tính sổ với ông cụ Dương, dám động cậu chủ nhỏ, công chúa nhỏ nhà anh ta, dám động vào bà chủ bọn họ, ông cụ Dương ngại mình sống quá yên bình đây mà.
“Ông cụ Dương, ông muốn đưa cậu chủ nhỏ của Diêm Môn chúng tôi đi đâu?” Cố Ngũ cầm điện thoại của người đó, lạnh lùng nói một câu.
Ở bên kia ông cụ Dương giật mình, sắc mặt nhanh chóng thay đổi: “Cậu là ai? Cậu là người nào?”
“Ông cụ Dương thật là dễ quên, chúng ta vừa gặp nhau, tôi đi cùng cậu chủ nhỏ nhà tôi đến bệnh viện.” Cố Ngũ cũng không có che giấu, nói thẳng thân phận: “Cố Ngũ của Diêm Môn.”
Môn chủ của Diêm Môn vô cùng thần bí, không có ai biết thân phận của môn chủ Diêm Môn, nhưng rất nhiều người biết Cố Ngũ phụ trách Diêm Môn, chẳng qua số người gặp Cố Ngũ cũng không nhiều lắm, người giống như bọn họ luôn không thích xuất đầu lộ diện.
“Cậu là Cố Ngũ, người phụ trách của Diêm Môn sao?” Con ngươi của ông cụ Dương lóe lên, rõ ràng ông cũng đã nghe qua danh tiếng của Cố Ngũ.
“Đúng vậy.” Sắc mặt của Cố Ngũ trầm xuống, anh ta nghĩ đến những lời ông cụ Dương vừa nói thì thật sự muốn đưa ông cụ Dương đi, làm cho ông cụ Dương không thể quay về.
“Vừa rồi người đến bệnh viện là cậu chủ nhỏ của Diêm Môn mấy người.” Nếu không phải lúc này Cố Ngũ đột nhiên nghe điện thoại thì ông quên mất chuyện này, lúc bé trai kia vừa vào phòng bệnh đã nói mình là cậu chủ nhỏ của Diêm Môn.
“Không phải ông cụ Dương đã biết rồi sao? Vừa rồi ông cụ Dương còn muốn cho người đưa cậu chủ nhỏ của Diêm Môn đi mà.” Cố Ngũ nhắc tới chuyện này thì sắc mặt càng trầm xuống, giọng điệu nói chuyện cũng không được tốt.
“Nó có phải là con của Tầm Chiêu hay không?” Ông cụ Dương lại hỏi một câu, lúc ông hỏi câu này thì con ngươi lóe lên.
Ông cụ Dương suy đoán đứa bé kia là con của Tầm Chiêu, nhưng vẫn chưa thể chứng minh, nếu đứa nhỏ kia là con của Tầm Chiêu, vậy đứa nhỏ là cậu chủ nhỏ của Diêm Môn thì chẳng phải Tầm Chiêu là…
Ông cụ Dương nghĩ đến chuyện này thì sắc mặt thay đổi.
“Đúng vậy, tuy rằng đứa nhỏ không mang họ Dương, nhưng đứa nhỏ là con của lão đại chúng tôi, con ruột của lão đại chúng tôi, không phải ông cụ Dương đã biết chuyện này rồi sao?” Cố Ngũ cũng không giấu giếm chuyện này, bởi vì hiện tại lão đại và bà chủ đã ở bên nhau, vốn không cần giấu diếm nữa, huống chi ông cụ Dương cũng đã đoán được.
Ông cụ Dương nghe Cố Ngũ trả lời thì con ngươi lại lóe lên: “Cho nên, Tầm Chiêu là môn chủ của Diêm Môn mấy người sao?”
Mặc dù trước đó ông cụ Dương đã nghĩ tới điều này, nhưng vẫn có chút khó tin.
Tầm Chiêu lại là môn chủ của Diêm Môn, Diêm Môn là của Tầm Chiêu sao? Sao ông không biết một chút nào vậy, Dương Tầm Chiêu vẫn luôn giấu ông, còn giấu kín như thế.
Dương Tầm Chiêu còn có giấu ông chuyện gì nữa?
“Không sai, môn chủ của Diêm Môn chúng tôi là cậu ba Dương.” Cố Ngũ cũng không giấu diếm chuyện này nữa, hiện tại lão đại đã tổ chức họp báo tuyên bố cắt đứt quan hệ với nhà họ Dương, còn đến cục công an làm giấy chứng nhận, sau này lão đại và nhà họ Dương không còn bất cứ quan hệ gì.
Cho nên hiện tại Cố Ngũ nghĩ ông cụ Dương biết chuyện của lão đại cũng không sao, hơn nữa Cố Ngũ cố ý để ông cụ Dương biết được, Cố Ngũ muốn làm cho ông cụ Dương biết lão đại nhà bọn họ lợi hại thế nào, đối với lão đại thì một Dương Thị cũng chả là gì, lão đại không thèm.
“Đúng rồi, tôi thuận tiện nhắc nhở nhỏ với ông, lão đại của chúng tôi không chỉ là môn chủ của Diêm Môn, lão đại của chúng tôi còn có rất nhiều sản nghiệp, mỗi sản nghiệp của lão đại chúng tôi không hề thua kém Dương Thị, hiện tại lão đại của chúng tôi có sản nghiệp ít nhất hơn hai mươi Dương Thị, cho nên lão đại của chúng tôi thật sự không thèm Dương Thị.” Cố Ngũ thật sự không nhìn nổi cách làm của ông cụ Dương, có một số việc lão đại không nói, cho nên anh ta mượn cơ hội này nói thay lão đại.
Anh ta muốn cho ông cụ Dương biết rõ mất đi lão đại thì có nghĩa mất đi thứ gì.
“Cậu, cậu nói quá lên.” Ở bên kia ông cụ Dương hoàn toàn khiếp sợ, nhưng ông cảm thấy Cố Ngũ nói quá lên, nói Dương Tầm Chiêu là môn chủ của Diêm Môn, ông còn có thể tin tưởng chuyện này, có thể miễn cưỡng chấp nhận được, nhưng nói Dương Tầm Chiêu có sản nghiệp hơn hai mươi Dương Thị, ông không tin điều này, không thể tin được!!
Sao Dương Tầm Chiêu có sản nghiệp lớn như thế, mấy năm nay Dương Tầm Chiêu vẫn luôn quản lý chuyện công ty, Dương Tầm Chiêu làm gì có thời gian, công sức phát triển nhiều sản nghiệp của mình như thế.
Ông cụ Dương không tin, không thể tin được!!
“Lời tôi nói không hề nói quá, hơn nữa chỉ có thể là nói ít đi chứ không thể nào nói quá được, lão đại của chúng tôi có sản nghiệp trải rộng khắp toàn cầu, cuối cùng có tổng cộng bao nhiêu sản nghiệp thì sợ là lão đại của chúng tôi cũng không nhớ rõ lắm, nếu ông cụ Dương muốn biết thì tôi có thể miễn cưỡng đi thống kê một chút, sau đó đưa tài liệu cụ thể cho ông xem.” Từ trước đến nay Cố Ngũ không bỏ qua cho người kiêu ngạo, anh ta không nhìn nổi cách làm của ông cụ Dương, vì thế nói chuyện không hề nể mặt.
Ở bên kia ông cụ Dương thở dài một hơi, con ngươi lóe sáng lên, Cố Ngũ điều tra chuyện này thì ông không tin được, ông có thể tự mình đi điều tra, ông phải tự điều tra xem rốt cuộc Dương Tầm Chiêu có bao nhiêu sản nghiệp?!
Xem ra sản nghiệp của Dương Tầm Chiêu còn nhiều hơn những gì ông biết, ít nhất là lúc trước ông không biết Diêm Môn là của anh!!
Nhưng ông cụ Dương vẫn cảm thấy Cố Ngũ nói quá, cho dù Dương Tầm Chiêu có nhiều sản nghiệp cũng không thể nào đến mức giống như Cố Ngũ nói.
Hai mươi mấy cái Dương Thị? Mấy năm nay Dương Thị vẫn luôn phát triển rất tốt, chi nhánh của Dương Thị cũng rải rác rất nhiều nơi, Dương Thị lớn nhất thành phố A, đứng số một số hai cả nước!!
“Còn phải tìm thêm một người?” Đối phương dừng một chút, sau đó giọng nói mới truyền đến, giống như khựng lại một chút.
“Đúng vậy, tìm thêm một người, là bé trai ở trong phòng bệnh của tôi lúc nãy, đứa bé đó vừa ra khỏi bệnh viện, mấy người đi theo đường này thì có thể nhanh chóng tìm được người.” Trong giọng nói của ông cụ Dương có chút nặng nề, mặc dù lúc trước đã xảy ra chuyện như vậy nhưng giọng điệu của ông cụ Dương vẫn vênh váo hống hách.
“Ông cụ Dương, ông muốn xử lý bé trai kia thế nào?” Đối phương lại hỏi nhẹ một câu.
“Sau khi cậu tìm được người thì tìm một nơi cho nó ở hai ngày trước, bên tôi sẽ sắp xếp một nơi tốt, sau đó cậu lại đưa nó đi.” Ông cụ Dương đối xử với Đường Minh Hạo không giống như Đường Vũ Kỳ, ông nói những người kia đưa Đường Vũ Kỳ đi cũng không quan tâm sẽ đưa đi đâu.
Nhưng ông muốn tự chọn một nơi tốt cho Đường Minh Hạo, dù sao ông còn muốn cho Đường Minh Hạo quay về.
Thật ra ông cụ Dương định chọn một nơi tốt, sau đó tự mình đưa Đường Minh Hạo qua đó, nhưng bà cụ Dương nói hiện tại Dương Tầm Chiêu tổ chức họp báo tuyên bố cắt đứt quan hệ với nhà họ Dương, mọi người đều biết chuyện này, người Quỷ Vực Chi Thành chắc chắn cũng biết, lúc này tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì, không thể để Quỷ Vực Chi Thành phát hiện ra.
Cho nên ông cụ Dương chỉ có thể nói những người đó đưa Đường Minh Hạo đi.
Ông cụ Dương không biết lúc này ở bên kia người đó mở loa ngoài, mà Cố Ngũ đứng ở bên cạnh người đó, nghe rõ tất cả lời ông cụ Dương nói.
Khóe môi Cố Ngũ cười lạnh, nghe ông cụ Dương nói thì có lẽ đã biết thân phận của cậu chủ nhỏ, cho nên ông cụ Dương cũng muốn ra tay với cậu chủ nhỏ.
Cố Ngũ ở Diêm Môn nhiều năm như vậy, nhận đủ loại nhiệm vụ, anh ta nhìn thấy quá nhiều nên trong lòng cũng nguội lạnh, nhưng lúc này cách làm của ông cụ Dương làm cho anh ta khiếp sợ.
Anh ta chưa từng gặp ai nhẫn tâm như thế, bọn họ là con cháu nhà họ Dương, người thân của ông cụ Dương, ông cụ Dương vẫn muốn đưa bọn họ đi.
Ông cụ Dương muốn đưa cậu chủ nhỏ của Diêm Môn đi, đúng là quá can đảm, ông cho rằng mình là ai vậy?
Không có lão đại nhà anh ta thì ông cụ Dương cho rằng nhà họ Dương vẫn còn là nhà họ Dương sao? Ông cụ Dương đúng là nghĩ quá đơn giản, quá tốt đẹp rồi.
Chờ đi, ông cụ Dương sẽ nhanh chóng biết được sau khi lão đại rời đi thì nhà họ Dương sẽ biến thành thứ gì.
Nhưng chuyện của ông cụ Dương, hiện tại anh ta sẽ từ từ tính sổ với ông cụ Dương, dám động cậu chủ nhỏ, công chúa nhỏ nhà anh ta, dám động vào bà chủ bọn họ, ông cụ Dương ngại mình sống quá yên bình đây mà.
“Ông cụ Dương, ông muốn đưa cậu chủ nhỏ của Diêm Môn chúng tôi đi đâu?” Cố Ngũ cầm điện thoại của người đó, lạnh lùng nói một câu.
Ở bên kia ông cụ Dương giật mình, sắc mặt nhanh chóng thay đổi: “Cậu là ai? Cậu là người nào?”
“Ông cụ Dương thật là dễ quên, chúng ta vừa gặp nhau, tôi đi cùng cậu chủ nhỏ nhà tôi đến bệnh viện.” Cố Ngũ cũng không có che giấu, nói thẳng thân phận: “Cố Ngũ của Diêm Môn.”
Môn chủ của Diêm Môn vô cùng thần bí, không có ai biết thân phận của môn chủ Diêm Môn, nhưng rất nhiều người biết Cố Ngũ phụ trách Diêm Môn, chẳng qua số người gặp Cố Ngũ cũng không nhiều lắm, người giống như bọn họ luôn không thích xuất đầu lộ diện.
“Cậu là Cố Ngũ, người phụ trách của Diêm Môn sao?” Con ngươi của ông cụ Dương lóe lên, rõ ràng ông cũng đã nghe qua danh tiếng của Cố Ngũ.
“Đúng vậy.” Sắc mặt của Cố Ngũ trầm xuống, anh ta nghĩ đến những lời ông cụ Dương vừa nói thì thật sự muốn đưa ông cụ Dương đi, làm cho ông cụ Dương không thể quay về.
“Vừa rồi người đến bệnh viện là cậu chủ nhỏ của Diêm Môn mấy người.” Nếu không phải lúc này Cố Ngũ đột nhiên nghe điện thoại thì ông quên mất chuyện này, lúc bé trai kia vừa vào phòng bệnh đã nói mình là cậu chủ nhỏ của Diêm Môn.
“Không phải ông cụ Dương đã biết rồi sao? Vừa rồi ông cụ Dương còn muốn cho người đưa cậu chủ nhỏ của Diêm Môn đi mà.” Cố Ngũ nhắc tới chuyện này thì sắc mặt càng trầm xuống, giọng điệu nói chuyện cũng không được tốt.
“Nó có phải là con của Tầm Chiêu hay không?” Ông cụ Dương lại hỏi một câu, lúc ông hỏi câu này thì con ngươi lóe lên.
Ông cụ Dương suy đoán đứa bé kia là con của Tầm Chiêu, nhưng vẫn chưa thể chứng minh, nếu đứa nhỏ kia là con của Tầm Chiêu, vậy đứa nhỏ là cậu chủ nhỏ của Diêm Môn thì chẳng phải Tầm Chiêu là…
Ông cụ Dương nghĩ đến chuyện này thì sắc mặt thay đổi.
“Đúng vậy, tuy rằng đứa nhỏ không mang họ Dương, nhưng đứa nhỏ là con của lão đại chúng tôi, con ruột của lão đại chúng tôi, không phải ông cụ Dương đã biết chuyện này rồi sao?” Cố Ngũ cũng không giấu giếm chuyện này, bởi vì hiện tại lão đại và bà chủ đã ở bên nhau, vốn không cần giấu diếm nữa, huống chi ông cụ Dương cũng đã đoán được.
Ông cụ Dương nghe Cố Ngũ trả lời thì con ngươi lại lóe lên: “Cho nên, Tầm Chiêu là môn chủ của Diêm Môn mấy người sao?”
Mặc dù trước đó ông cụ Dương đã nghĩ tới điều này, nhưng vẫn có chút khó tin.
Tầm Chiêu lại là môn chủ của Diêm Môn, Diêm Môn là của Tầm Chiêu sao? Sao ông không biết một chút nào vậy, Dương Tầm Chiêu vẫn luôn giấu ông, còn giấu kín như thế.
Dương Tầm Chiêu còn có giấu ông chuyện gì nữa?
“Không sai, môn chủ của Diêm Môn chúng tôi là cậu ba Dương.” Cố Ngũ cũng không giấu diếm chuyện này nữa, hiện tại lão đại đã tổ chức họp báo tuyên bố cắt đứt quan hệ với nhà họ Dương, còn đến cục công an làm giấy chứng nhận, sau này lão đại và nhà họ Dương không còn bất cứ quan hệ gì.
Cho nên hiện tại Cố Ngũ nghĩ ông cụ Dương biết chuyện của lão đại cũng không sao, hơn nữa Cố Ngũ cố ý để ông cụ Dương biết được, Cố Ngũ muốn làm cho ông cụ Dương biết lão đại nhà bọn họ lợi hại thế nào, đối với lão đại thì một Dương Thị cũng chả là gì, lão đại không thèm.
“Đúng rồi, tôi thuận tiện nhắc nhở nhỏ với ông, lão đại của chúng tôi không chỉ là môn chủ của Diêm Môn, lão đại của chúng tôi còn có rất nhiều sản nghiệp, mỗi sản nghiệp của lão đại chúng tôi không hề thua kém Dương Thị, hiện tại lão đại của chúng tôi có sản nghiệp ít nhất hơn hai mươi Dương Thị, cho nên lão đại của chúng tôi thật sự không thèm Dương Thị.” Cố Ngũ thật sự không nhìn nổi cách làm của ông cụ Dương, có một số việc lão đại không nói, cho nên anh ta mượn cơ hội này nói thay lão đại.
Anh ta muốn cho ông cụ Dương biết rõ mất đi lão đại thì có nghĩa mất đi thứ gì.
“Cậu, cậu nói quá lên.” Ở bên kia ông cụ Dương hoàn toàn khiếp sợ, nhưng ông cảm thấy Cố Ngũ nói quá lên, nói Dương Tầm Chiêu là môn chủ của Diêm Môn, ông còn có thể tin tưởng chuyện này, có thể miễn cưỡng chấp nhận được, nhưng nói Dương Tầm Chiêu có sản nghiệp hơn hai mươi Dương Thị, ông không tin điều này, không thể tin được!!
Sao Dương Tầm Chiêu có sản nghiệp lớn như thế, mấy năm nay Dương Tầm Chiêu vẫn luôn quản lý chuyện công ty, Dương Tầm Chiêu làm gì có thời gian, công sức phát triển nhiều sản nghiệp của mình như thế.
Ông cụ Dương không tin, không thể tin được!!
“Lời tôi nói không hề nói quá, hơn nữa chỉ có thể là nói ít đi chứ không thể nào nói quá được, lão đại của chúng tôi có sản nghiệp trải rộng khắp toàn cầu, cuối cùng có tổng cộng bao nhiêu sản nghiệp thì sợ là lão đại của chúng tôi cũng không nhớ rõ lắm, nếu ông cụ Dương muốn biết thì tôi có thể miễn cưỡng đi thống kê một chút, sau đó đưa tài liệu cụ thể cho ông xem.” Từ trước đến nay Cố Ngũ không bỏ qua cho người kiêu ngạo, anh ta không nhìn nổi cách làm của ông cụ Dương, vì thế nói chuyện không hề nể mặt.
Ở bên kia ông cụ Dương thở dài một hơi, con ngươi lóe sáng lên, Cố Ngũ điều tra chuyện này thì ông không tin được, ông có thể tự mình đi điều tra, ông phải tự điều tra xem rốt cuộc Dương Tầm Chiêu có bao nhiêu sản nghiệp?!
Xem ra sản nghiệp của Dương Tầm Chiêu còn nhiều hơn những gì ông biết, ít nhất là lúc trước ông không biết Diêm Môn là của anh!!
Nhưng ông cụ Dương vẫn cảm thấy Cố Ngũ nói quá, cho dù Dương Tầm Chiêu có nhiều sản nghiệp cũng không thể nào đến mức giống như Cố Ngũ nói.
Hai mươi mấy cái Dương Thị? Mấy năm nay Dương Thị vẫn luôn phát triển rất tốt, chi nhánh của Dương Thị cũng rải rác rất nhiều nơi, Dương Thị lớn nhất thành phố A, đứng số một số hai cả nước!!