Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-172
CHƯƠNG 172: CẬU BA DƯƠNG QUÁ LỢI HẠI!
"Em đã biết không thể cướp được, vì sao vẫn muốn cướp? Em rốt cuộc có ý gì? Tóm lại, chị sẽ phải nói với Tiểu Nghị như thế nào đây?” Giờ phút này, trong lòng Sở Bách Hà có quá nhiều nghi vấn.
“Chị nói với Tiểu Nghị , chỉ cần có thể lấy được ví tiền của Dương Tâm Chiêu là được rồi, đừng đi tìm thẻ nhớ.” Hàn Nhã Thanh chậm rãi phun ra một câu.
“Cho nên cướp ví tiền cũng là giả?” Sở Bách Hà ngẩn người, cuối cùng mới hoàn hồn, cô ta nhịn không được khẽ giật khóe môi: “Thanh Thanh, em như vậy, sẽ không “chơi hỏng” luôn chồng mình đấy chứ?”
Hàn Nhã Thanh đảo mắt, liếc cô ta, có thể ăn nói cẩn thận hơn chút được không?
Cái gì mà “chơi hỏng” chồng mình chứ? Lời này làm sao mà nghe có vẻ...
Hàn Nhã Thanh biết tối qua, Dương Tầm Chiêu có lẽ đã nhận ra cô rồi, cho nên cô cần phải xóa bỏ nghi ngờ của Dương Tầm Chiêu trước.
Tối qua, Dương Tầm Chiêu bỏ thẻ nhớ vào trong ví ngay trước mặt cô, cho nên ngoài cô ra, không ai biết thẻ nhớ nằm trong ví tiền của Dương Tầm Chiêu cả.
Vì vậy, cô không thể trực tiếp ra tay với ví tiền của Dương Tầm Chiêu được, như vậy sẽ khiến anh nhận định được ngay thân phận của cô.
Cho nên, để xóa bỏ nghi ngờ của Dương Tầm Chiêu với cô, cậu năm Tào và thư ký Lưu mới tung hỏa mù.
Đương nhiên, để Tiểu Nghị đi cướp ví tiên của Dương Tầm Chiêu, chắc chắn anh cũng sẽ nảy sinh nghi ngờ với cô, nhưng thật thật giả giả, cho dù Dương Tâm Chiêu nghi ngờ cô, nhưng cũng không thể xác định đó là cô.
Huống hồ, Tiểu Nghị cũng sẽ không lấy đi thẻ nhớ.
Hơn nữa, chỉ cần Tiểu Nghị không lấy đi thẻ nhớ thì sự nghi ngờ của anh sẽ trở thành nghi ngờ không ăn cứ.
Cái cô muốn chính là nghi ngờ không căn cứ này của Dương Tâm Chiêu.
Ví tiền của Dương Tâm Chiêu bị cướp mất, cho dù thẻ nhỡ vẫn còn, anh nhất định cũng sẽ nghi ngờ, thẻ nhớ bên trong ví có phải đã bị người ta đổi mất rồi hay không.
Anh có nghi ngờ như vậy, chắc chăn sẽ kiểm tra nội dung bên trong thẻ nhớ, chỉ cần anh kiểm tra, Mộ Dung Tri nhất định sẽ có cách lấy được dữ liệu trong đó.
Đúng vậy, cô chỉ cần dữ liệu, không cần thiết phải lấy cắp thẻ nhớ.
Trong toàn bộ kế hoạch này, thứ duy nhất cô khó nắm bắt chính là bước cuối cùng. Cô không chắc chắn Dương Tầm Chiêu sẽ làm theo kế hoạch của cô, kiểm tra dữ liệu bên trong thẻ nhớ hay không.
Nếu cuối cùng Dương Tầm Chiêu không kiểm tra thẻ nhớ, vậy coi như mọi kế hoạch mà cô đã sắp xếp đều đổ sông đổ bể cả. Bên trong phòng làm việc, Dương Tầm Chiêu nhận điện thoại của thư ký Lưu: “Tổng Giám đốc, tôi đã tìm mấy lượt phòng sách nhà anh rồi, nhưng vẫn không tìm thấy thẻ nhớ mà anh nói.”
“Cậu tìm thẻ nhớ trong nhà tôi?” Dương Tầm Chiêu khẽ chau mày, hơi nheo mắt lại.
“Đúng vậy, không phải Tổng Giám đốc anh bảo tôi đến tìm ư?” Thư ký Lưu nghe thấy lời anh nói lập tức ngây người, tình huống gì vậy chứ?
“Cậu có việc gì cần làm thì cứ đi làm đi” Dương Tầm Chiêu không cần hỏi cũng biết đã xảy ra chuyện gì, với năng lực của cô, muốn lừa thư ký Lưu là chuyện dễ như trở bàn tay.
Cúp điện thoại, Dương Tầm Chiêu đột nhiên bật cười, chỉ là nụ cười có chút thâm sâu khó lường.
Đầu tiên là Tào Du, sau đó là thư ký Lưu, anh ngược lại muốn nhìn thử xem tiếp theo sẽ là ai?
Ngược lại, anh rất mong đợi cô sẽ tự mình xuất đầu lộ diện!
Buổi tối, Dương Tầm Chiêu có một cuộc xã giao quan trọng. Khi đến bên ngoài quán rượu, một cô bé bán hoa đã chặn trước mặt anh. Bình thường, bên ngoài quán rượu này cũng sẽ có rất nhiều các cô bé bán hoa giống như vậy, chỉ là ngày thường bọn họ sẽ tìm đến những cặp đôi.
“Chào ngài, ngài mua một bó hoa tặng bạn gái hoặc vợ đi, cô ấy chắc chắn sẽ rất vui vẻ, sẽ rất thích cho mà xem.” Cô bé cầm lấy một bó hoa, đưa đến trước mặt Dương Tầm Chiêu, trên mặt mang theo nụ cười ngọt ngào, đương nhiên nhiều hơn cả vẫn là sự mong đợi.
Từ trước đến nay, Dương Tầm Chiêu chưa từng tự mình mua hoa, vốn dĩ anh cũng không có ý định mua, nhưng khi anh nghe thấy câu “mua hoa tặng vợ đi, cô ấy chắc chắn sẽ rất vui vẻ, sẽ rất thích” của cô bé, anh đột nhiên dừng lại, sau đó cầm lấy bó hoa trong tay cô bé.
Những người bên cạnh không dám tin lắm, thủ đoạn thấp như vậy mà Dương Tầm Chiêu cũng mắc bẫy được ư?
Ngay khi Dương Tầm Chiêu lấy ví tiền ra thanh toán, khóe môi khẽ cong lên, lộ ra ý cười như không cười.
Ngay lúc này, cô bé bán hoa đột nhiên đưa tay ra cướp lấy ví tiền trong tay anh, động tác của cô bé vô cùng nhanh. Mà đồng thời, một bóng dáng nhanh chóng lao tới, cướp ví tiền của Dương Tầm Chiêu.
Hóa ra cô bé này đã làm phân tán một nửa sự chú ý của Dương Tầm Chiêu, cộng thêm phản ứng và tốc độ của Tiểu Nghị vô cùng nhanh, có thể nói không ai có thể so bì với tốc độ của Tiểu Nghị , nhưng cho dù như vậy, Tiểu Nghị cũng chỉ có thể sờ được một góc ví tiền của anh.
Tiểu Nghị chỉ sờ một chút như vậy, sau đó Dương Tâm Chiêu lập tức cầm lấy ví tiền và tránh được.
Tiểu Nghị ngây người, mặt tỏ vẻ khó tin, anh ta quả thật không dám tin, dưới tình huống như vậy rồi mà lại có thể sẩy tay?
Đậu xanh rau má, phản ứng của cậu ba Dương còn nhanh hơn cả ông đây!
Quả nhiên rất lợi hại!
Không hổ là chồng của chị Thanh mà.
Tiểu Nghị phản ứng rất nhanh, mặc dù lúc này anh ta rất kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã hoàn hồn, ý của chị Thanh là chỉ cần chạm được vào ví tiền là được, như vậy coi như anh ta cũng đã hoàn thành xong nhiệm vụ, vì vậy cũng nên rút lui được rồi.
Ngay sau đó, Tiểu Nghị chạy đi với tốc độ nhanh nhất.
Dương Tầm Chiêu nghĩ Tiểu Nghị chắc chắn muốn xông đến lấy cắp thẻ nhớ, anh cho rằng, lần này Tiểu Nghị ra tay, nhất định sẽ có cách nghĩ khác, cho nên anh không ngờ Tiểu Nghị lại rời đi nhanh như vậy!
Tốc độ của Tiểu Nghị quả thật quá nhanh, đợi đến khi Dương Tâm Chiêu muốn bắt anh ta, anh ta đã chạy được một đoạn dài rồi, sau đó nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu.
Dương Tầm Chiêu cũng không hề có ý định đuổi theo, chỉ nhìn theo phương hướng Tiểu Nghị chạy đi, khóe môi chậm rãi cong lên...
Tốt, rất tốt, quả thật là càng ngày càng đặc sắc mà!
Tiểu Nghị cảm thấy đã loại bỏ được nguy hiểm rồi, lúc này mới lấy điện thoại gọi cho Sở Bách Hà, báo cáo tình hình.
“Gì cơ? Tình huống như vậy rồi mà cậu còn không cướp được ví tiền ư?” Sau khi Sở Bách Hà nghe thấy Tiểu Nghị báo cáo như vậy, cô ta lập tức kinh ngạc: “Dương Tâm Chiêu lợi hại như vậy thật sao?”
“Vâng, em đã sắp xếp xong xuôi mọi thứ, nhưng đến cuối cùng lại chỉ sờ được vào một góc ví tiền của anh ta.” Giọng nói của Tiểu Nghị hơi buồn rầu, đây tuyệt đối là lần thất bại duy nhất từ trước đến nay của anh ta.
“Nhưng lúc trước không phải chị nói chỉ cần sờ được vào ví tiền của anh ta là coi như đã hoàn thành nhiệm vụ rồi hay sao. Như vậy, em cũng coi như đã hoàn thành nhiệm vụ rồi đúng chứ?” Tiểu Nghị cảm thấy đây cũng coi như là điểm cuối cùng an ủi anh ta.
Khóe môi Sở Bách Hà nhịn không được khẽ giật giật, ban đầu khi nói những lời đó, cô ta còn không ngờ sẽ xảy ra tình huống này.
“Thanh Thanh, Tiểu Nghị chỉ sờ được một góc ví tiền của Dương Tầm Chiêu thôi, như vậy cũng coi như là thành công rồi chứ?” Sau khi Sở Bách Hà cúp điện thoại, nhìn vê phía Hàn Nhã Thanh, giọng nói hơi yếu.
Hàn Nhã Thanh hơi mím môi, không nói gì. Cô biết rõ sự lợi hại của Dương Tầm Chiêu, nhưng cô cũng không ngờ, Tiểu Nghị ra tay, cộng thêm sắp xếp chướng ngại vật cản Dương Tầm Chiêu, vậy mà Tiểu Nghị vẫn chỉ có thể sờ được một góc ví của anh. Ví tiền không rời khỏi người Dương Tầm Chiêu, đương nhiên cũng sẽ không rời khỏi tầm mắt của anh, như vậy lần này, Dương Tầm Chiêu đương nhiên sẽ không có quá nhiều nghi ngờ.
Cho nên, kế hoạch của cô coi như thất bại rồi, không chỉ như vậy, chỉ sợ...
"Em đã biết không thể cướp được, vì sao vẫn muốn cướp? Em rốt cuộc có ý gì? Tóm lại, chị sẽ phải nói với Tiểu Nghị như thế nào đây?” Giờ phút này, trong lòng Sở Bách Hà có quá nhiều nghi vấn.
“Chị nói với Tiểu Nghị , chỉ cần có thể lấy được ví tiền của Dương Tâm Chiêu là được rồi, đừng đi tìm thẻ nhớ.” Hàn Nhã Thanh chậm rãi phun ra một câu.
“Cho nên cướp ví tiền cũng là giả?” Sở Bách Hà ngẩn người, cuối cùng mới hoàn hồn, cô ta nhịn không được khẽ giật khóe môi: “Thanh Thanh, em như vậy, sẽ không “chơi hỏng” luôn chồng mình đấy chứ?”
Hàn Nhã Thanh đảo mắt, liếc cô ta, có thể ăn nói cẩn thận hơn chút được không?
Cái gì mà “chơi hỏng” chồng mình chứ? Lời này làm sao mà nghe có vẻ...
Hàn Nhã Thanh biết tối qua, Dương Tầm Chiêu có lẽ đã nhận ra cô rồi, cho nên cô cần phải xóa bỏ nghi ngờ của Dương Tầm Chiêu trước.
Tối qua, Dương Tầm Chiêu bỏ thẻ nhớ vào trong ví ngay trước mặt cô, cho nên ngoài cô ra, không ai biết thẻ nhớ nằm trong ví tiền của Dương Tầm Chiêu cả.
Vì vậy, cô không thể trực tiếp ra tay với ví tiền của Dương Tầm Chiêu được, như vậy sẽ khiến anh nhận định được ngay thân phận của cô.
Cho nên, để xóa bỏ nghi ngờ của Dương Tầm Chiêu với cô, cậu năm Tào và thư ký Lưu mới tung hỏa mù.
Đương nhiên, để Tiểu Nghị đi cướp ví tiên của Dương Tầm Chiêu, chắc chắn anh cũng sẽ nảy sinh nghi ngờ với cô, nhưng thật thật giả giả, cho dù Dương Tâm Chiêu nghi ngờ cô, nhưng cũng không thể xác định đó là cô.
Huống hồ, Tiểu Nghị cũng sẽ không lấy đi thẻ nhớ.
Hơn nữa, chỉ cần Tiểu Nghị không lấy đi thẻ nhớ thì sự nghi ngờ của anh sẽ trở thành nghi ngờ không ăn cứ.
Cái cô muốn chính là nghi ngờ không căn cứ này của Dương Tâm Chiêu.
Ví tiền của Dương Tâm Chiêu bị cướp mất, cho dù thẻ nhỡ vẫn còn, anh nhất định cũng sẽ nghi ngờ, thẻ nhớ bên trong ví có phải đã bị người ta đổi mất rồi hay không.
Anh có nghi ngờ như vậy, chắc chăn sẽ kiểm tra nội dung bên trong thẻ nhớ, chỉ cần anh kiểm tra, Mộ Dung Tri nhất định sẽ có cách lấy được dữ liệu trong đó.
Đúng vậy, cô chỉ cần dữ liệu, không cần thiết phải lấy cắp thẻ nhớ.
Trong toàn bộ kế hoạch này, thứ duy nhất cô khó nắm bắt chính là bước cuối cùng. Cô không chắc chắn Dương Tầm Chiêu sẽ làm theo kế hoạch của cô, kiểm tra dữ liệu bên trong thẻ nhớ hay không.
Nếu cuối cùng Dương Tầm Chiêu không kiểm tra thẻ nhớ, vậy coi như mọi kế hoạch mà cô đã sắp xếp đều đổ sông đổ bể cả. Bên trong phòng làm việc, Dương Tầm Chiêu nhận điện thoại của thư ký Lưu: “Tổng Giám đốc, tôi đã tìm mấy lượt phòng sách nhà anh rồi, nhưng vẫn không tìm thấy thẻ nhớ mà anh nói.”
“Cậu tìm thẻ nhớ trong nhà tôi?” Dương Tầm Chiêu khẽ chau mày, hơi nheo mắt lại.
“Đúng vậy, không phải Tổng Giám đốc anh bảo tôi đến tìm ư?” Thư ký Lưu nghe thấy lời anh nói lập tức ngây người, tình huống gì vậy chứ?
“Cậu có việc gì cần làm thì cứ đi làm đi” Dương Tầm Chiêu không cần hỏi cũng biết đã xảy ra chuyện gì, với năng lực của cô, muốn lừa thư ký Lưu là chuyện dễ như trở bàn tay.
Cúp điện thoại, Dương Tầm Chiêu đột nhiên bật cười, chỉ là nụ cười có chút thâm sâu khó lường.
Đầu tiên là Tào Du, sau đó là thư ký Lưu, anh ngược lại muốn nhìn thử xem tiếp theo sẽ là ai?
Ngược lại, anh rất mong đợi cô sẽ tự mình xuất đầu lộ diện!
Buổi tối, Dương Tầm Chiêu có một cuộc xã giao quan trọng. Khi đến bên ngoài quán rượu, một cô bé bán hoa đã chặn trước mặt anh. Bình thường, bên ngoài quán rượu này cũng sẽ có rất nhiều các cô bé bán hoa giống như vậy, chỉ là ngày thường bọn họ sẽ tìm đến những cặp đôi.
“Chào ngài, ngài mua một bó hoa tặng bạn gái hoặc vợ đi, cô ấy chắc chắn sẽ rất vui vẻ, sẽ rất thích cho mà xem.” Cô bé cầm lấy một bó hoa, đưa đến trước mặt Dương Tầm Chiêu, trên mặt mang theo nụ cười ngọt ngào, đương nhiên nhiều hơn cả vẫn là sự mong đợi.
Từ trước đến nay, Dương Tầm Chiêu chưa từng tự mình mua hoa, vốn dĩ anh cũng không có ý định mua, nhưng khi anh nghe thấy câu “mua hoa tặng vợ đi, cô ấy chắc chắn sẽ rất vui vẻ, sẽ rất thích” của cô bé, anh đột nhiên dừng lại, sau đó cầm lấy bó hoa trong tay cô bé.
Những người bên cạnh không dám tin lắm, thủ đoạn thấp như vậy mà Dương Tầm Chiêu cũng mắc bẫy được ư?
Ngay khi Dương Tầm Chiêu lấy ví tiền ra thanh toán, khóe môi khẽ cong lên, lộ ra ý cười như không cười.
Ngay lúc này, cô bé bán hoa đột nhiên đưa tay ra cướp lấy ví tiền trong tay anh, động tác của cô bé vô cùng nhanh. Mà đồng thời, một bóng dáng nhanh chóng lao tới, cướp ví tiền của Dương Tầm Chiêu.
Hóa ra cô bé này đã làm phân tán một nửa sự chú ý của Dương Tầm Chiêu, cộng thêm phản ứng và tốc độ của Tiểu Nghị vô cùng nhanh, có thể nói không ai có thể so bì với tốc độ của Tiểu Nghị , nhưng cho dù như vậy, Tiểu Nghị cũng chỉ có thể sờ được một góc ví tiền của anh.
Tiểu Nghị chỉ sờ một chút như vậy, sau đó Dương Tâm Chiêu lập tức cầm lấy ví tiền và tránh được.
Tiểu Nghị ngây người, mặt tỏ vẻ khó tin, anh ta quả thật không dám tin, dưới tình huống như vậy rồi mà lại có thể sẩy tay?
Đậu xanh rau má, phản ứng của cậu ba Dương còn nhanh hơn cả ông đây!
Quả nhiên rất lợi hại!
Không hổ là chồng của chị Thanh mà.
Tiểu Nghị phản ứng rất nhanh, mặc dù lúc này anh ta rất kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã hoàn hồn, ý của chị Thanh là chỉ cần chạm được vào ví tiền là được, như vậy coi như anh ta cũng đã hoàn thành xong nhiệm vụ, vì vậy cũng nên rút lui được rồi.
Ngay sau đó, Tiểu Nghị chạy đi với tốc độ nhanh nhất.
Dương Tầm Chiêu nghĩ Tiểu Nghị chắc chắn muốn xông đến lấy cắp thẻ nhớ, anh cho rằng, lần này Tiểu Nghị ra tay, nhất định sẽ có cách nghĩ khác, cho nên anh không ngờ Tiểu Nghị lại rời đi nhanh như vậy!
Tốc độ của Tiểu Nghị quả thật quá nhanh, đợi đến khi Dương Tâm Chiêu muốn bắt anh ta, anh ta đã chạy được một đoạn dài rồi, sau đó nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu.
Dương Tầm Chiêu cũng không hề có ý định đuổi theo, chỉ nhìn theo phương hướng Tiểu Nghị chạy đi, khóe môi chậm rãi cong lên...
Tốt, rất tốt, quả thật là càng ngày càng đặc sắc mà!
Tiểu Nghị cảm thấy đã loại bỏ được nguy hiểm rồi, lúc này mới lấy điện thoại gọi cho Sở Bách Hà, báo cáo tình hình.
“Gì cơ? Tình huống như vậy rồi mà cậu còn không cướp được ví tiền ư?” Sau khi Sở Bách Hà nghe thấy Tiểu Nghị báo cáo như vậy, cô ta lập tức kinh ngạc: “Dương Tâm Chiêu lợi hại như vậy thật sao?”
“Vâng, em đã sắp xếp xong xuôi mọi thứ, nhưng đến cuối cùng lại chỉ sờ được vào một góc ví tiền của anh ta.” Giọng nói của Tiểu Nghị hơi buồn rầu, đây tuyệt đối là lần thất bại duy nhất từ trước đến nay của anh ta.
“Nhưng lúc trước không phải chị nói chỉ cần sờ được vào ví tiền của anh ta là coi như đã hoàn thành nhiệm vụ rồi hay sao. Như vậy, em cũng coi như đã hoàn thành nhiệm vụ rồi đúng chứ?” Tiểu Nghị cảm thấy đây cũng coi như là điểm cuối cùng an ủi anh ta.
Khóe môi Sở Bách Hà nhịn không được khẽ giật giật, ban đầu khi nói những lời đó, cô ta còn không ngờ sẽ xảy ra tình huống này.
“Thanh Thanh, Tiểu Nghị chỉ sờ được một góc ví tiền của Dương Tầm Chiêu thôi, như vậy cũng coi như là thành công rồi chứ?” Sau khi Sở Bách Hà cúp điện thoại, nhìn vê phía Hàn Nhã Thanh, giọng nói hơi yếu.
Hàn Nhã Thanh hơi mím môi, không nói gì. Cô biết rõ sự lợi hại của Dương Tầm Chiêu, nhưng cô cũng không ngờ, Tiểu Nghị ra tay, cộng thêm sắp xếp chướng ngại vật cản Dương Tầm Chiêu, vậy mà Tiểu Nghị vẫn chỉ có thể sờ được một góc ví của anh. Ví tiền không rời khỏi người Dương Tầm Chiêu, đương nhiên cũng sẽ không rời khỏi tầm mắt của anh, như vậy lần này, Dương Tầm Chiêu đương nhiên sẽ không có quá nhiều nghi ngờ.
Cho nên, kế hoạch của cô coi như thất bại rồi, không chỉ như vậy, chỉ sợ...