Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1311
CHƯƠNG 1311: CHÂN TƯỚNG (1)
Lúc ấy thư ký Lưu vừa mới điều tra được bảy năm trước Hàn Nhã Thanh từng bị bệnh, thư ký Lưu còn điều tra được bệnh viện Hàn Nhã Thanh chữa bệnh khi bị bệnh.
Lúc ấy khi anh nói thư ký Lưu liên hệ với bác sĩ Lục, thư ký Lưu nói bác sĩ Lục đúng lúc ra nước ngoài, có lẽ phải hơn mười ngày sau mới gặp được bác sĩ Lục, khi đó bác sĩ Lục nói quả thật là do Hàn Nhã Thanh bị bệnh vào bảy năm trước nên mới bị vô sinh.
Nhưng rõ ràng năm năm trước Hàn Nhã Thanh đã sinh hai cục cưng của bọn họ, cho nên rõ ràng bác sĩ Lục nói dối, sau đó khi anh lại cho người đi tìm bác sĩ Lục thì bác sĩ Lục lại mất tích, anh cho người tìm thế nào cũng không tìm được.
Lúc ấy hồ sơ bệnh án thư ký Lưu điều tra được bảy năm trước là hoàn toàn không có vấn đề, cho nên khẳng định bệnh án kia đã bị người động tay chân.
Bác sĩ Lục kia căn bản không biết chuyện trước đó, bác sĩ Lục cũng không có quan hệ gì với Hàn Nhã Thanh, cho nên bác sĩ Lục tuyệt đối không có lý do làm giả chuyện này, khẳng định là có người đứng sau sai bảo.
Tuy rằng bởi vì ông cụ Dương làm ầm ĩ khiến rất nhiều người biết Hàn Nhã Thanh không thể sinh con, nhưng người khác lại không biết nguyên nhân khiến Hàn Nhã Thanh không thể sinh con.
Trước kia lúc anh hỏi Trác Hiểu Lam chuyện này, Trác Hiểu Lam cũng nói cho anh, không kiểm tra nên không biết nguyên nhân.
Nhưng mà bây giờ Hàn Nhã Thanh nói cho anh, cô không thể sinh con là do lần sinh con lúc trước tạo thành, mà lần sinh con đấy là Trác Hiểu Lam mổ cho Hàn Nhã Thanh, cho nên Trác Hiểu Lam nhất định biết.
Lần trước ông cụ Dương làm ầm ĩ, Dương Tầm Chiêu từng nghi ngờ có liên quan đến Trác Hiểu Lam, nhưng anh không nghĩ tất cả những chuyện này là Trác Hiểu Lam sắp đặt, chuyện bác sĩ Lục lúc ấy anh cũng hoàn hoàn không nghĩ đến Trác Hiểu Lam.
Dù sao cũng lớn lên cùng nhau, hơn nữa năm đó Trác Hiểu Lam còn giúp mẹ anh, anh vẫn nhớ ân tình này của Trác Hiểu Lam.
“Vâng, Trác Hiểu Lam biết.” Hàn Nhã Thanh gật đầu, điều này cô rất chắc chắn, không hề nghi ngờ, Hàn Nhã Thanh biết sở dĩ Dương Tầm Chiêu hỏi như vậy thì chắc là anh đã nghĩ đến điều gì rồi: “Sao vậy anh?”
“Lần trước sau khi anh gặp Vũ Kỳ ở trung tâm thương mại, anh bèn cho thư lý Lưu đi điều tra quan hệ của em và Vũ Kỳ, nhưng thư ký Lưu lại tra được Vũ Kỳ không phải con của em, lúc ấy thư ký Lưu còn tra được chuyện em bị bệnh nằm viện vào bảy năm trước, thư ký Lưu tra được em không thể sinh con là vì bảy năm trước bị bệnh…” Lúc này Dương Tầm Chiêu tự nhiên không giấu nữa, bởi vì có liên quan đến rất nhiều chuyện ở phía sau.
“Từ từ, bảy năm trước em không bị bệnh, cũng không nằm viện lần nào.” Hàn Nhã Thanh ngắt lời Dương Tầm Chiêu: “Thư ký Lưu lấy tin tức này ở đâu?”
“Thư ký Lưu tra được bảy năm trước em bị Hàn Trung Dung làm bị bệnh, Hàn Trung Dung cũng…” Dương Tầm Chiêu sửng sốt, anh đoán được bác sĩ Lục nói dối, nhưng anh thật sự không ngờ ngay cả chuyện cô nằm viện cũng là giả.
Dương Tầm Chiêu đang nói thì ngừng lại, anh nhớ đến lúc ấy sau khi ra khỏi bệnh viện anh bèn đi tìm Hàn Trung Dung luôn, nhưng lúc ấy Hàn Trung Dung đã say đến mơ hồ, cho nên lúc ấy anh mới không nghi ngờ lời Hàn Trung Dung nói.
Nếu là tình huống bình thường, Hàn Trung Dung nói dối trước mặt anh thì anh nhất định có thể phát hiện, nhưng lúc ấy Hàn Trung Dung đã say đến không biết trời trăng gì cả, cho nên anh mới không nghi ngờ lời Hàn Trung Dung nói.
Không thể không nói, người sắp xếp từng bước kia thật đúng là tài giỏi, thế mà chính anh cũng bị lừa.
“Không có chuyện gì, mấy người Hàn Trung Dung còn chưa làm gì được em.” Tuy rằng sau khi cô về nhà họ Hàn, Hàn Trung Dung luôn nhắn vào cô, nhưng cô cũng không phải người để mặc cho người ta chèn ép, hơn nữa lúc ấy có ông cụ Hàn che chở, mấy người Hàn Trung Dung cũng không dám làm càn.
“Vậy nhất định có người đứng sau chuyện này giở trò quỷ, thế mà lừa được cả Tầm Chiêu…” Con ngươi Đường Lăng hơi trầm xuống, giọng nói cũng thấp hơn vài phần: “Người này cũng đủ tài giỏi, Tầm Chiêu, cậu đã tra được đó là ai chưa?”
“Vẫn chưa, tôi vẫn đang cho người đi điều tra, nhưng người có liên quan đến chuyện kia, hoặc là không mở miệng nói chuyện được, hoặc là không tìm thấy người.” Dương Tầm Chiêu hơi híp mắt: “Rất giống với chuyện ngày hôm nay.”
“Cậu hoài nghi chuyện kia và chuyện hôm nay là cùng một người làm?” Đường Lăng ngẩn người, nghĩ kỹ lại thì đúng là có khả năng: “Cho nên, thật ra người kia là nhằm vào Thanh Thanh?”
Nếu liên kết hai việc này với nhau, như vậy mục tiêu của người kia quả thật có điểm chúng, chính là đều hướng về Thanh Thanh nhà anh.
“Người kia biết Thanh Thanh không thể sinh con là vì bị bệnh, cho nên chị ta mới chế tạo ra chuyện Thanh Thanh bị bệnh vào bảy năm trước, sau đó bắt tay với bác sĩ cùng nhau lừa gạt tôi.” Hiện tại trong lòng Dương Tầm Chiêu đã rõ ràng, hơn nữa trong lòng anh cũng đã có được đáp án.
“Đây chắc chắn là biết tôi sẽ không đi hỏi thẳng Thanh Thanh, bởi vì người này biết tôi không muốn Thanh Thanh đau lòng.” Lúc nói lời này, Dương Tầm Chiêu cười lạnh: “Nhiều năm như vậy, chị ta cũng là hiểu rất rõ tính cách của tôi.”
Về điểm này, Trác Hiểu Lam là rõ ràng nhất, bời vì lúc trước anh từng nói với Trác Hiểu Lam chuyện Hàn Nhã Thanh không thể sinh con, lúc ấy Trác Hiểu Lam nói anh đưa Thanh Thanh đi kiểm tra.
Nhưng vì anh không muốn làm cho Thanh Thanh đau lòng cho nên không đưa cô đi, những chuyện này Trác Hiểu Lam đều biết.
“Tầm Chiêu, cậu?” Nhìn thấy Dương Tầm Chiêu như vậy, sắc mặt Đường Lăng hơi thay đổi: “Cậu đây là đã biết đó là ai rồi?”
Tuy rằng Đường Lăng nói như vậy nhưng thật ra trong lòng anh ta đã có câu trả lời, chẳng qua Đường Lăng vẫn không thể tin được, không thể tin được người kia có thể làm ra chuyện như vậy.
“Tìm chứng cứ trước đi.” Dương Tầm Chiêu nói, nói thế nào thì đây đều là anh nghi ngờ, hiện tại cái bọn họ cần chính là chứng cứ, không có chứng cứ thì không làm được gì cả.
Dương Tầm Chiêu rất hiểu Trác Hiểu Lam, biết cô ta rất thông minh, cũng biết năng lực của cô ta.
“Đã có mục tiêu rồi thì muốn tra xét chuyện này cũng không phải quá khó khăn.” Đường Lăng thầm than một hơi, tuy răng Trác Hiểu Lam lớn lên cùng bọn họ, còn là chị gái của Trác Thanh, nhưng nếu việc này thật sự là Trác Hiểu Lam làm thì Trác Hiểu Lam nhất định phải chịu chế tài pháp luật.
Bởi vì đây không chỉ đơn thuần là mâu thuẫn, cũng không phải trai chấp của phụ nữ, bây giờ đã làm loạn ra mạng người rồi.
Hàn Nhã Thanh vẫn không nói gì, cô tin tưởng phán đoán của Dương Tầm Chiêu, trước mắt quả thật Trác Hiểu Lam có hiềm nghi rất lớn, chỉ là Hàn Nhã Thanh có phần không rõ, bây giờ Trác Hiểu Lam làm một số việc trái pháp luật, còn làm ra tai nạn chết người người.
Trác Hiểu Lam nhằm vào cô như vậy, chẳng lẽ Trác Hiểu Lam không nghĩ đến hậu quả à?
Hay là Trác Hiểu Lam quá tự tin, chắc chắn rằng bọn họ không tra được đến chị ta?
“Nếu quả thật Trác Hiểu Lam chính là người đứng sau bày ra chuyện này, vậy vì sao cô ta còn cứu Viên Ngữ?” Đường Lăng đột nhiên hỏi, bọn họ đều biết Viên Ngữ tự tiêm thuốc cho mình, nếu Viên Ngữ có chết thì cũng là tự sát, ai cũng không nghi ngờ gì cả.
Nhưng vì sao Trác Hiểu Lam phải cứu Viên Ngữ?
“Không phải không cứu tỉnh được à? Một người hôn mê bất tỉnh cùng một người đã chết hoàn toàn không có nguy hại gì đến chị ta cả.” Hàn Nhã Thanh cười nhẹ, lúc trước cô còn có thể không rõ một số việc, nhưng vây giờ đã hiểu được hoàn toàn: “Bây giờ em đã biết vì sao Viên Ngữ cố ý giảm liều lượng thuốc tiêm vào cơ thể mình, có lẽ là có người đã hứa sẽ cứu cô ấy.”
Ai cũng không muốn chết, huống chi Viên Ngữ còn có công việc tốt, cuộc sống tốt, cho nên lúc ấy Viên Ngữ đồng ý yêu cầu của người kia khẳng định là tin tưởng lời hứa của người kia.
Mà quả thật Trác Hiểu Lam có năng lực như vậy.
“Vậy Trác Hiểu Lam làm thế không phải rõ ràng đang làm điều thừa à? Còn làm chúng ta nghi ngờ nữa.” Đường Lăng nghĩ mãi vẫn không rõ điều này, nếu Trác Hiểu Lam không đứng ra, không ai trong bọn họ có thể nghi ngờ Trác Hiểu Lam, ít nhất là bây giờ không có ai cả.
“Nếu vửa rồi em không phát hiện ánh mắt Trác Hiểu Lam nhìn Dương Tầm Chiêu có vấn đề, chúng ta sẽ không nghi ngờ Trác Hiểu Lam, trái lại cô ta xuất hiện cứu Viên Ngữ còn làm chúng ta hoàn toàn không nghi ngờ chị ta, thậm chí còn cảm kích, đây mới là mục đích lớn nhất của Trác Hiểu Lam.” Hàn Nhã Thanh cũng hiểu được tính toán của Trác Hiểu Lam, không thể không nói kế hoạch của Trác Hiểu Lam rất tốt, chỉ là Trác Hiểu Lam không nên liếc nhìn Dương Tầm Chiêu.
Nếu Trác Hiểu Lam không nhìn Dương Tầm Chiêu một cái, không bị cô nhìn ra khác thường thì cô cũng không nghi ngờ, như vậy hôm nay chuyện Trác Hiểu Lam xuất hiện cứu Viên Ngữ hoàn toàn đạt tới mục đích của Trác Hiểu Lam.
Cho nên dù Viên Ngữ không thể tỉnh lại thì cũng không có ai đi trách Trác Hiểu Lam.
Đường Lăng ngạc nhiên, sau đó khẽ nhếch môi: “Thật đúng là tính toán đâu vào đấy, chỉ tiếc cô ta không ngờ đến chữa lợn lành thành lợn què.”
“Trác Hiểu Lam rất thông minh, chúng ta tra xét máy nghe lén nửa ngày cũng không có manh mối, muốn tìm chứng cứ rồi chỉ ra chỗ sai của cô ta là rất khó.” Đường Lăng nói lời này cũng không phải là nâng chí khí của người khác rồi diệt uy phong của mình.
Lúc ấy thư ký Lưu vừa mới điều tra được bảy năm trước Hàn Nhã Thanh từng bị bệnh, thư ký Lưu còn điều tra được bệnh viện Hàn Nhã Thanh chữa bệnh khi bị bệnh.
Lúc ấy khi anh nói thư ký Lưu liên hệ với bác sĩ Lục, thư ký Lưu nói bác sĩ Lục đúng lúc ra nước ngoài, có lẽ phải hơn mười ngày sau mới gặp được bác sĩ Lục, khi đó bác sĩ Lục nói quả thật là do Hàn Nhã Thanh bị bệnh vào bảy năm trước nên mới bị vô sinh.
Nhưng rõ ràng năm năm trước Hàn Nhã Thanh đã sinh hai cục cưng của bọn họ, cho nên rõ ràng bác sĩ Lục nói dối, sau đó khi anh lại cho người đi tìm bác sĩ Lục thì bác sĩ Lục lại mất tích, anh cho người tìm thế nào cũng không tìm được.
Lúc ấy hồ sơ bệnh án thư ký Lưu điều tra được bảy năm trước là hoàn toàn không có vấn đề, cho nên khẳng định bệnh án kia đã bị người động tay chân.
Bác sĩ Lục kia căn bản không biết chuyện trước đó, bác sĩ Lục cũng không có quan hệ gì với Hàn Nhã Thanh, cho nên bác sĩ Lục tuyệt đối không có lý do làm giả chuyện này, khẳng định là có người đứng sau sai bảo.
Tuy rằng bởi vì ông cụ Dương làm ầm ĩ khiến rất nhiều người biết Hàn Nhã Thanh không thể sinh con, nhưng người khác lại không biết nguyên nhân khiến Hàn Nhã Thanh không thể sinh con.
Trước kia lúc anh hỏi Trác Hiểu Lam chuyện này, Trác Hiểu Lam cũng nói cho anh, không kiểm tra nên không biết nguyên nhân.
Nhưng mà bây giờ Hàn Nhã Thanh nói cho anh, cô không thể sinh con là do lần sinh con lúc trước tạo thành, mà lần sinh con đấy là Trác Hiểu Lam mổ cho Hàn Nhã Thanh, cho nên Trác Hiểu Lam nhất định biết.
Lần trước ông cụ Dương làm ầm ĩ, Dương Tầm Chiêu từng nghi ngờ có liên quan đến Trác Hiểu Lam, nhưng anh không nghĩ tất cả những chuyện này là Trác Hiểu Lam sắp đặt, chuyện bác sĩ Lục lúc ấy anh cũng hoàn hoàn không nghĩ đến Trác Hiểu Lam.
Dù sao cũng lớn lên cùng nhau, hơn nữa năm đó Trác Hiểu Lam còn giúp mẹ anh, anh vẫn nhớ ân tình này của Trác Hiểu Lam.
“Vâng, Trác Hiểu Lam biết.” Hàn Nhã Thanh gật đầu, điều này cô rất chắc chắn, không hề nghi ngờ, Hàn Nhã Thanh biết sở dĩ Dương Tầm Chiêu hỏi như vậy thì chắc là anh đã nghĩ đến điều gì rồi: “Sao vậy anh?”
“Lần trước sau khi anh gặp Vũ Kỳ ở trung tâm thương mại, anh bèn cho thư lý Lưu đi điều tra quan hệ của em và Vũ Kỳ, nhưng thư ký Lưu lại tra được Vũ Kỳ không phải con của em, lúc ấy thư ký Lưu còn tra được chuyện em bị bệnh nằm viện vào bảy năm trước, thư ký Lưu tra được em không thể sinh con là vì bảy năm trước bị bệnh…” Lúc này Dương Tầm Chiêu tự nhiên không giấu nữa, bởi vì có liên quan đến rất nhiều chuyện ở phía sau.
“Từ từ, bảy năm trước em không bị bệnh, cũng không nằm viện lần nào.” Hàn Nhã Thanh ngắt lời Dương Tầm Chiêu: “Thư ký Lưu lấy tin tức này ở đâu?”
“Thư ký Lưu tra được bảy năm trước em bị Hàn Trung Dung làm bị bệnh, Hàn Trung Dung cũng…” Dương Tầm Chiêu sửng sốt, anh đoán được bác sĩ Lục nói dối, nhưng anh thật sự không ngờ ngay cả chuyện cô nằm viện cũng là giả.
Dương Tầm Chiêu đang nói thì ngừng lại, anh nhớ đến lúc ấy sau khi ra khỏi bệnh viện anh bèn đi tìm Hàn Trung Dung luôn, nhưng lúc ấy Hàn Trung Dung đã say đến mơ hồ, cho nên lúc ấy anh mới không nghi ngờ lời Hàn Trung Dung nói.
Nếu là tình huống bình thường, Hàn Trung Dung nói dối trước mặt anh thì anh nhất định có thể phát hiện, nhưng lúc ấy Hàn Trung Dung đã say đến không biết trời trăng gì cả, cho nên anh mới không nghi ngờ lời Hàn Trung Dung nói.
Không thể không nói, người sắp xếp từng bước kia thật đúng là tài giỏi, thế mà chính anh cũng bị lừa.
“Không có chuyện gì, mấy người Hàn Trung Dung còn chưa làm gì được em.” Tuy rằng sau khi cô về nhà họ Hàn, Hàn Trung Dung luôn nhắn vào cô, nhưng cô cũng không phải người để mặc cho người ta chèn ép, hơn nữa lúc ấy có ông cụ Hàn che chở, mấy người Hàn Trung Dung cũng không dám làm càn.
“Vậy nhất định có người đứng sau chuyện này giở trò quỷ, thế mà lừa được cả Tầm Chiêu…” Con ngươi Đường Lăng hơi trầm xuống, giọng nói cũng thấp hơn vài phần: “Người này cũng đủ tài giỏi, Tầm Chiêu, cậu đã tra được đó là ai chưa?”
“Vẫn chưa, tôi vẫn đang cho người đi điều tra, nhưng người có liên quan đến chuyện kia, hoặc là không mở miệng nói chuyện được, hoặc là không tìm thấy người.” Dương Tầm Chiêu hơi híp mắt: “Rất giống với chuyện ngày hôm nay.”
“Cậu hoài nghi chuyện kia và chuyện hôm nay là cùng một người làm?” Đường Lăng ngẩn người, nghĩ kỹ lại thì đúng là có khả năng: “Cho nên, thật ra người kia là nhằm vào Thanh Thanh?”
Nếu liên kết hai việc này với nhau, như vậy mục tiêu của người kia quả thật có điểm chúng, chính là đều hướng về Thanh Thanh nhà anh.
“Người kia biết Thanh Thanh không thể sinh con là vì bị bệnh, cho nên chị ta mới chế tạo ra chuyện Thanh Thanh bị bệnh vào bảy năm trước, sau đó bắt tay với bác sĩ cùng nhau lừa gạt tôi.” Hiện tại trong lòng Dương Tầm Chiêu đã rõ ràng, hơn nữa trong lòng anh cũng đã có được đáp án.
“Đây chắc chắn là biết tôi sẽ không đi hỏi thẳng Thanh Thanh, bởi vì người này biết tôi không muốn Thanh Thanh đau lòng.” Lúc nói lời này, Dương Tầm Chiêu cười lạnh: “Nhiều năm như vậy, chị ta cũng là hiểu rất rõ tính cách của tôi.”
Về điểm này, Trác Hiểu Lam là rõ ràng nhất, bời vì lúc trước anh từng nói với Trác Hiểu Lam chuyện Hàn Nhã Thanh không thể sinh con, lúc ấy Trác Hiểu Lam nói anh đưa Thanh Thanh đi kiểm tra.
Nhưng vì anh không muốn làm cho Thanh Thanh đau lòng cho nên không đưa cô đi, những chuyện này Trác Hiểu Lam đều biết.
“Tầm Chiêu, cậu?” Nhìn thấy Dương Tầm Chiêu như vậy, sắc mặt Đường Lăng hơi thay đổi: “Cậu đây là đã biết đó là ai rồi?”
Tuy rằng Đường Lăng nói như vậy nhưng thật ra trong lòng anh ta đã có câu trả lời, chẳng qua Đường Lăng vẫn không thể tin được, không thể tin được người kia có thể làm ra chuyện như vậy.
“Tìm chứng cứ trước đi.” Dương Tầm Chiêu nói, nói thế nào thì đây đều là anh nghi ngờ, hiện tại cái bọn họ cần chính là chứng cứ, không có chứng cứ thì không làm được gì cả.
Dương Tầm Chiêu rất hiểu Trác Hiểu Lam, biết cô ta rất thông minh, cũng biết năng lực của cô ta.
“Đã có mục tiêu rồi thì muốn tra xét chuyện này cũng không phải quá khó khăn.” Đường Lăng thầm than một hơi, tuy răng Trác Hiểu Lam lớn lên cùng bọn họ, còn là chị gái của Trác Thanh, nhưng nếu việc này thật sự là Trác Hiểu Lam làm thì Trác Hiểu Lam nhất định phải chịu chế tài pháp luật.
Bởi vì đây không chỉ đơn thuần là mâu thuẫn, cũng không phải trai chấp của phụ nữ, bây giờ đã làm loạn ra mạng người rồi.
Hàn Nhã Thanh vẫn không nói gì, cô tin tưởng phán đoán của Dương Tầm Chiêu, trước mắt quả thật Trác Hiểu Lam có hiềm nghi rất lớn, chỉ là Hàn Nhã Thanh có phần không rõ, bây giờ Trác Hiểu Lam làm một số việc trái pháp luật, còn làm ra tai nạn chết người người.
Trác Hiểu Lam nhằm vào cô như vậy, chẳng lẽ Trác Hiểu Lam không nghĩ đến hậu quả à?
Hay là Trác Hiểu Lam quá tự tin, chắc chắn rằng bọn họ không tra được đến chị ta?
“Nếu quả thật Trác Hiểu Lam chính là người đứng sau bày ra chuyện này, vậy vì sao cô ta còn cứu Viên Ngữ?” Đường Lăng đột nhiên hỏi, bọn họ đều biết Viên Ngữ tự tiêm thuốc cho mình, nếu Viên Ngữ có chết thì cũng là tự sát, ai cũng không nghi ngờ gì cả.
Nhưng vì sao Trác Hiểu Lam phải cứu Viên Ngữ?
“Không phải không cứu tỉnh được à? Một người hôn mê bất tỉnh cùng một người đã chết hoàn toàn không có nguy hại gì đến chị ta cả.” Hàn Nhã Thanh cười nhẹ, lúc trước cô còn có thể không rõ một số việc, nhưng vây giờ đã hiểu được hoàn toàn: “Bây giờ em đã biết vì sao Viên Ngữ cố ý giảm liều lượng thuốc tiêm vào cơ thể mình, có lẽ là có người đã hứa sẽ cứu cô ấy.”
Ai cũng không muốn chết, huống chi Viên Ngữ còn có công việc tốt, cuộc sống tốt, cho nên lúc ấy Viên Ngữ đồng ý yêu cầu của người kia khẳng định là tin tưởng lời hứa của người kia.
Mà quả thật Trác Hiểu Lam có năng lực như vậy.
“Vậy Trác Hiểu Lam làm thế không phải rõ ràng đang làm điều thừa à? Còn làm chúng ta nghi ngờ nữa.” Đường Lăng nghĩ mãi vẫn không rõ điều này, nếu Trác Hiểu Lam không đứng ra, không ai trong bọn họ có thể nghi ngờ Trác Hiểu Lam, ít nhất là bây giờ không có ai cả.
“Nếu vửa rồi em không phát hiện ánh mắt Trác Hiểu Lam nhìn Dương Tầm Chiêu có vấn đề, chúng ta sẽ không nghi ngờ Trác Hiểu Lam, trái lại cô ta xuất hiện cứu Viên Ngữ còn làm chúng ta hoàn toàn không nghi ngờ chị ta, thậm chí còn cảm kích, đây mới là mục đích lớn nhất của Trác Hiểu Lam.” Hàn Nhã Thanh cũng hiểu được tính toán của Trác Hiểu Lam, không thể không nói kế hoạch của Trác Hiểu Lam rất tốt, chỉ là Trác Hiểu Lam không nên liếc nhìn Dương Tầm Chiêu.
Nếu Trác Hiểu Lam không nhìn Dương Tầm Chiêu một cái, không bị cô nhìn ra khác thường thì cô cũng không nghi ngờ, như vậy hôm nay chuyện Trác Hiểu Lam xuất hiện cứu Viên Ngữ hoàn toàn đạt tới mục đích của Trác Hiểu Lam.
Cho nên dù Viên Ngữ không thể tỉnh lại thì cũng không có ai đi trách Trác Hiểu Lam.
Đường Lăng ngạc nhiên, sau đó khẽ nhếch môi: “Thật đúng là tính toán đâu vào đấy, chỉ tiếc cô ta không ngờ đến chữa lợn lành thành lợn què.”
“Trác Hiểu Lam rất thông minh, chúng ta tra xét máy nghe lén nửa ngày cũng không có manh mối, muốn tìm chứng cứ rồi chỉ ra chỗ sai của cô ta là rất khó.” Đường Lăng nói lời này cũng không phải là nâng chí khí của người khác rồi diệt uy phong của mình.