Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1381-1383
Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu
Đối với anh mà nói, nhất cử nhất động của cô, từng câu từng chữ của cô, một nụ cười của cô, đối với anh mà nói đều là rượu ngon, cũng là độc dược!!
Lâm Bối trừng to mắt nhìn anh, người này làm sao lại như vậy, chính anh không cần mặt mũi nữa thì thôi đi, anh còn bỗng nhiên vu khống cô như vậy.
Cô quyến rũ anh lúc nào? Cô làm sao có thể quyến rũ anh?!
Cô rõ ràng là không hề làm gì, hơn nữa cô tránh anh còn không kịp mà.
“Đừng nhìn tôi như thế, thật đấy, nếu không tôi...” Bên trong giọng nói của Đường Lăng mang theo mấy phần khàn khàn, căn bản chính cô cũng không biết dáng vẻ lúc này của cô mê người đến cỡ nào!!
“Anh cút đi, không biết xấu hổ.” Lâm Bối tức giận, toàn bộ gương mặt đỏ bừng, nhịn không được nhấc chân đá anh.
Đường Lăng cũng không ngại, ngược lại còn rất vui vẻ, trực tiếp cười khẽ một tiếng, anh đột nhiên tới gần, không quan tâm chân cô đang đá đạp lung tung, mà đè nửa người lên trên người cô.
Anh nhìn gương mặt của cô đang ở gần ngay trước mắt, đôi môi gần ngay trước mắt, âm thầm hít một hơi.
Đường đại thiếu anh muốn tiến hành theo từng bước, anh vẫn phải khống chế chính mình, không thể quá xúc động.
Ngón tay của anh xoa lên mặt của cô, từ lông mày cô, đến mắt của cô, chậm rãi dời xuống, cuối cùng ngón tay thon dài của anh rơi đến trên môi của cô: “Đừng khẩn trương, sẽ không bắt buộc em.” Mặc dù anh rất muốn, nhưng sẽ không miễn cưỡng cô, cho nên lúc này anh không tiếp tục hôn cô, anh sợ sẽ không khống chế nổi chính mình.
Lâm Bối liền giật mình, cô tin tưởng lời này của Đường Lăng, mặc dù cô không chỉ mắng Đường Lăng hèn hạ, không biết xấu hổ một lần ở trong lòng, nhưng cô biết, Đường Lăng tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện ép buộc phụ nữ.
Thời điểm trước kia ở nước Z, thời điểm ban đầu mặc dù anh kiên trì nói muốn cưới cô, mặc dù thái độ của anh lúc đó rất mạnh bạo, nhưng xưa nay anh không ép buộc cô bất cứ chuyện gì, thậm chí cuối cùng anh cũng lựa chọn buông tay, để cô rời đi.
Cho nên chỉ cần cô không đồng ý, chắc chắn Đường Lăng sẽ không làm ra chuyện quá mức.
Chỉ là cô nghĩ đến vừa rồi khi anh hôn cô, cô đã quên phản kháng, thậm chí cô còn...
Lâm Bối nghĩ tới những thứ này, mặt càng đỏ hơn, trong lòng không biết là tức giận hay là ngượng ngùng, lúc này gương mặt của Đường Lăng ở gần ngay trước mắt, không ngừng phóng đại, cô đột nhiên có chút không dám nhìn anh, không biết là chột dạ hay là vì điều gì, cô theo bản năng nhắm mắt lại.
Từ lúc còn rất nhỏ, cô đã nữ giả nam, trở về hoàng thất, là con gái nhưng lại giả trai, cô căn bản không khả năng, cũng không dám nói chuyện yêu đương, cho nên, ở phương diện tình cảm, cô hoàn toàn không có kinh nghiệm, thậm chí cô còn không dám tiếp nhận đồ vật ở phương diện này.
Cho nên, lúc này, cô đối mặt với Đường Lăng, thật sự là có chút không chống đỡ được.
Hơn nữa cô chưa từng yêu đương, cũng căn bản không biết loại tình huống này nên làm như thế nào, không nên làm thế nào.
Cô nhắm mắt lại kỳ thật xem như một loại trốn tránh theo bản năng, mặt khác cô căn bản cũng không suy nghĩ nhiều, căn bản cũng không nghĩ đến nhiều như vậy!!
Đường Lăng vốn dĩ sợ sẽ hù dọa cô, cho nên mới giải thích với cô, muốn cô an tâm, Đường Lăng vốn cho là cô nghe anh nói lời này sẽ thở phào một hơi, sẽ an tâm, thậm chí có thể sẽ thật vui vẻ.
Nhưng, dù thế nào Đường Lăng cũng không nghĩ tới cô sẽ phản ứng như vậy.
Giờ phút này cô giống như đang xấu hổ ngượng ngùng, đôi mắt khép hờ, lông mi thật dài chợt khẽ run, giống như một đóa hoa lo lắng bất an lại chờ người đến hái.
Đường Lăng thầm thở ra một hơi, hầu kết hoạt động, một đôi mắt vốn dĩ thâm thúy đen bóng đáng sợ, Đường Lăng thông minh như thế nào, coi như trước kia anh cũng chưa từng yêu đương, nhưng anh cũng biết rõ, lúc này, người phụ nữ này không phải bài xích, không phải kháng cự, mà càng giống như đang chờ mong.
Đường Lăng không nhịn được cười, anh dời ngón tay ở môi cô, sau đó hơi nghiêng về phía trước, môi của anh rơi vào trên môi của cô, nhẹ nhàng trằn trọc, khoé môi hơi cong của anh hoàn mỹ dán vào đôi môi của cô.
Thân thể Lâm Bối cứng đờ, mở to mắt, nhìn thấy gương mặt của Đường Lăng bởi vì quá gần mà phóng đại, trong lòng cô không hiểu sao lại thấy hoảng hốt, lại theo bản năng nhanh chóng nhắm mắt lại, lập tức cô lại cảm thấy không thích hợp, lại nhanh chóng mở mắt ra, nhưng vẫn cảm thấy không đúng…
Lâm Bối cảm thấy mình sắp điên rồi, Lâm Bối rầu rĩ như thế đương nhiên đã quên làm những chuyện khác, tỉ như từ chối, tỉ như đẩy Đường Lăng ra.
Độ cong của khoé môi Đường Lăng không ngừng giương lên, phản ứng của cô đều rơi vào trong mắt của anh, anh có thể cảm nhận được cô đang khẩn trương, có thể cảm nhận được cô đang luống cuống, thậm chí có thể cảm nhận được cô đang bối rối, nhưng tuy vậy, cô không từ chối, thậm chí không tiếp tục đẩy anh ra như lúc trước.
Kết quả như vậy, khiến cho trong lòng Đường Lăng như nở hoa, đặc biệt tuyệt vời, thoải mái.
Anh cảm nhận được thân thể của cô chậm rãi buông lỏng, mềm mại, đến cuối cùng, tay của cô thậm chí còn kéo lại góc áo của anh.
Giờ phút này Đường Lăng rất muốn cô, nhưng anh vẫn cực lực khống chế chính mình, anh vừa mới nói sẽ không bắt buộc cô, mặc dù hiện tại cô không từ chối, nhưng anh biết, nếu như anh thật sự tiến thêm một bước, khẳng định cô sẽ bị doạ, cho nên vẫn phải tiến hành theo từng bước mới được!!
“Thích không?” Đường Lăng ngẩng đầu, nhìn đôi mắt vẫn đóng chặt như cũ của cô, giọng nói dịu dàng giống như có thể chảy ra nước.
Lâm Bối đột nhiên mở mắt ra, trong nháy mắt gương mặt cô đỏ như muốn nhỏ máu, cô trừng mắt nhìn anh, chỉ là giờ phút này bên trong đôi mắt cô có mấy phần mông lung, có mấy phần mê mang, nhìn không có nửa điểm uy hiếp, ngược lại càng giống như đang nũng nịu.
Con ngươi Đường Lăng hơi thẫm lại, hô hấp hơi dừng lại, sao có thể đáng yêu như thế, thật là muốn mạng.
Đường Lăng cảm giác nếu còn tiếp tục như vậy, anh thật sự có thể đưa mạng cho cô.
“Đứng lên đi, tôi đã gọi bữa sáng, cũng sắp đến rồi.” Đường Lăng dùng ý thức lớn nhất để khống chế lại chính mình, sau đó anh đứng lên trước, xuống giường.
Anh thật sự sợ nếu tiếp tục sẽ không khống chế nổi chính mình, anh biết lần này anh không thể gấp, hơn nữa hiện tại cũng không sớm, hẳn là cô đã đói bụng.
Lâm Bối nghe được rằng anh đã gọi bữa sáng, sắc mặt có chút biến đổi, trong nháy mắt vừa mới mê mang cũng biến mất, nhiều hơn mấy phần bối rối, khoảng thời gian này căn bản cô không thể ăn cơm ngon, bởi vì cô nghĩ tới ăn liền muốn nôn, mặc kệ là ăn cái gì, chỉ cần ngửi được mùi cơm liền muốn nôn, coi như ép buộc chính mình ăn một chút, ngay sau đó cũng sẽ phun ra.
Phản ứng nôn nghén của cô lợi hại như vậy, Đường Lăng lại thông minh như vậy, chờ chút nữa chắc chắn sẽ bị Đường Lăng phát hiện.
Chuyện đêm hôm đó ở nước Z, người khác không biết, nhưng Đường Lăng là người rõ ràng nhất, lúc trước Đường Lăng còn từng nhắc nhở cô chuyện có khả năng mang thai, cho nên nếu như phản ứng nôn nghén của cô còn nghiêm trọng như trước kia, chắc chắn Đường Lăng sẽ nghĩ tới.
Không được, tuyệt đối không thể để cho Đường Lăng phát hiện, tuyệt đối không thể!!
Cô rất rõ ràng thân phận của cô bây giờ, rất rõ ràng tình cảnh của cô bây giờ, nếu để cho người khác biết cô là con gái, chẳng những cô sẽ chết, mẹ cô cũng sẽ chết, quốc vương tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn họ, điều này không cần chất vấn!!
“Tôi không đói bụng, không ăn, tôi đi về trước.” Lâm Bối nhanh chóng đứng dậy, sửa sang lại quần áo một chút, sau đó tìm được băng vải của chính mình ở bên trên tủ đầu giường, sau đó cầm băng vải vội vàng muốn đi vào nhà vệ sinh.
“Ăn gì đó trước.” Đường Lăng thấy cô đột nhiên biến hóa, có chút kỳ quái, anh nhanh chóng đưa tay cầm cổ tay của cô: “Gần đây em gầy đi không ít, ăn bữa sáng rồi lại đi.”
Thời điểm đêm qua ôm cô vào khách sạn, anh đã phát hiện ra, hình như cô gầy hơn so với trước kia, buổi sáng hôm nay anh càng xác định điều này, lúc này mới chỉ gần hai tháng, người phụ nữ này đã giày vò khiến chính mình gầy như vậy, anh rất hoài nghi cô có ăn cơm ngon hay không.
“Tôi không đói bụng, không muốn ăn.” Lâm Bối sợ ngửi được hương vị đồ ăn liền sẽ không nhịn được mà nôn, cho nên, cô thật sự không dám ở lại chỗ này.
Lâm Bối dùng sức hất tay anh ra, Đường Lăng vốn không dùng lực, mà giờ phút này Lâm Bối dùng lực khá lớn vung tay ra, lập tức liền hất tay Đường Lăng ra, lúc này cô không ngượng ngùng như vừa rồi, không mê mang như lúc nãy, hoàn toàn khôi phục dáng vẻ lạnh lùng xa cách ngàn dặm như trước kia, còn có loại mâu thuẫn cùng bài xích kia.
Đường Lăng nhìn cô phản ứng như vậy, hơi híp mắt lại: “Ăn một bữa cơm mà thôi, em đang khẩn trương cái gì?”
Đường Lăng đương nhiên nhìn ra lúc này cô khẩn trương, thậm chí có thể nói là bối rối, Đường Lăng không rõ tại sao cô lại bối rối, nhưng chỉ là ăn bữa sáng, tối hôm qua bọn họ ngủ cũng đã ngủ, buổi sáng hôm nay anh hôn cũng đã hôn rồi, hơn nữa còn hôn không chỉ một lần, cuối cùng cô còn không từ chối.
Làm sao hiện tại chỉ ăn bữa sáng mà phản ứng của cô lại lớn như vậy.
Đường Lăng đương nhiên biết không thể nào là chuyện tránh hiềm nghi hay gì, bởi vì so sánh với chuyện lúc trước, cùng ăn sáng thật sự là việc nhỏ không đáng nhắc đến.
Đường Lăng không nghĩ ra tại sao cô lại phản ứng như vậy?
Đường Lăng cảm nhận được hình như cô đang giấu giếm gì đó, che giấu gì đó, tay của anh cầm cổ tay của cô một lần nữa.
Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu
“Tôi không có khẩn trương, tôi chỉ không muốn ăn, anh thả tôi ra.” Trong lòng Lâm Bối gấp gáp, liền không nhịn được bực bội, giọng nói cũng cao hơn theo bản năng, ý tứ kháng cự rất rõ ràng.
“Được rồi, không muốn ăn thì không ăn, đừng tức giận, ngoan.” Đường Lăng không rõ vì sao cô lại kháng cự chuyện cùng nhau ăn cơm đến như thế, hơn nữa thậm chí đến tình trạng sợ hãi, nhưng nhìn dáng vẻ này của cô, Đường Lăng không miễn cưỡng, lúc đầu cũng là bởi vì lo lắng cho thân thể của cô nên mới gọi bữa sáng, nhưng hiện tại rõ ràng cô không vui, không muốn ăn thì không ăn, cũng không phải chuyện ghê gớm gì.
Giọng nói của Đường Lăng rất nhẹ, nhưng tựa hồ có một loại mị lực trong nháy mắt có thể để cho người ta yên bình lại, đánh tan hơn phân nửa phiền não trong lòng của Lâm Bối.
Mặc dù Lâm Bối không nghĩ đến Đường Lăng lại nhượng bộ nhanh như vậy, hơn nữa còn ôn nhu như vậy, quan tâm như vậy, cho nên mặc dù Đường Lăng buông lỏng cô ra, nhưng cô thất thần bất động như cũ.
Giờ khắc này, cô đột nhiên cảm thấy hoảng loạn vừa nãy ở trong lòng đã yên tĩnh trở lại, cũng không khẩn trương như vừa rồi.
Trong lòng của cô, Đường Lăng vẫn luôn rất xấu bụng, âm hiểm, thậm chí là hèn hạ, cô chưa từng nghĩ đến Đường Lăng sẽ dỗ dành cô như vậy, hơn nữa vừa rồi rõ ràng là cô không thèm nói đạo lý, Đường Lăng chẳng những không tức giận, còn cực kì kiên nhẫn!!
Đường Lăng như vậy khiến cô không thể hình dung, chỉ là bực bội vốn dĩ ở trong lòng cô đã chậm rãi bị đánh tan.
Lâm Bối nhìn anh, cô cảm thấy trước kia, căn bản là cô chưa nhận biết Đường Lăng chân chính.
Khóe môi của Lâm Bối khẽ nhúc nhích, muốn nói gì đó, nhưng vào lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.
“Thưa anh, bữa sáng của anh.” Đường Lăng mở cửa, giọng nói của nhân viên phục vụ truyền đến.
“Được, đưa cho tôi.” Đường Lăng không để nhân viên phục vụ tiến đến, mà tự mình tiếp nhận toa ăn đẩy vào phòng.
Mặc dù khách sạn này mang danh nghĩa là sản nghiệp của tám gia tộc lớn, chỗ này tương đối an toàn, nhưng Đường Lăng vẫn không dám chủ quan, dù sao thân phận của Lâm Bối đặc thù, tình huống càng đặc thù, nếu để cho người khác nhận ra Lâm Bối, để người ta biết tiểu vương tử ở trong gian phòng của anh, chỉ sợ sẽ có phiền phức.
Khi Lâm Bối nhìn Đường Lăng đẩy bữa sáng đến, trong lòng giật mình, sau đó nhanh chóng đi đến toilet, tốc độ của cô rất nhanh, thoạt nhìn như là đang lẩn trốn.
Lúc Đường Lăng quay người vừa vặn thấy được động tác của cô, lông mày của anh khẽ chau lại, cô đây là không muốn cùng anh ăn cơm đến mức nào?
Bất quá chỉ là ăn một bữa cơm, lại sợ đến như vậy sao?
Đến cùng thì cô đang sợ cái gì?
Lúc này Đường Lăng thật sự không nghĩ ra, nhìn thấy cô sắp đi vào toilet, anh không nhịn được gọi: “Thật sự không ăn sao? Rất phong phú, hơn nữa ngửi cũng rất thơm.”
Lâm Bối nghe được lời của anh, bước chân dừng lại, động tác ngừng một chút, sau một khắc, cô tiếp tục cất bước, muốn tiến vào toilet, cô muốn vào toilet, dù có ngửi được mùi, coi như còn có ngửi được một chút mùi vị, dù cho bị nôn, chí ít thì Đường Lăng cũng không thể phát hiện.
Nhưng ngay lúc cô rảo bước tiến vào toilet, cô ngửi thấy một mùi vị rất thơm, rất thơm, có hương vị của bánh mì, có hương vị của cháo, còn có hương vị của thịt.
Trong lòng Lâm Bối hơi trầm xuống, cô cho là cô sẽ nôn lên nôn xuống như trước kia, nhưng kỳ quái chính là, giờ phút này cô cũng không có cảm giác muốn nôn, ngược lại cảm giác rất đói, đặc biệt đói, đặc biệt muốn ăn gì đó.
Từ khi biết chính mình mang thai không bao lâu, cô liền có phản ứng nôn nghén, vừa mới bắt đầu còn tốt, về sau càng ngày càng nghiêm trọng, đến cuối cùng cô chỉ cần ngửi được hương vị liền buồn nôn, muốn ói, đã thật lâu rồi cô không có loại cảm giác rất đói, rất muốn ăn gì đó này.
Hơn nữa hiện tại cô thật sự không có loại cảm giác muốn nôn kia!!
Lâm Bối sửng sốt, cô không biết là có chuyện gì, dường như từ sau hôm qua nhìn thấy Đường Lăng, cô chưa từng buồn nôn, cô vốn cho là bởi vì đã nôn sạch sẽ đồ ở trong dạ dày, không thể nôn nữa, hoặc là bởi vì cô nhìn thấy Đường Lăng quá khẩn trương, cho nên tạm thời lực chú ý bị dời đi.
Nhưng hiện tại cô biết chính mình không hề khẩn trương, đặc biệt là sau khi Đường Lăng vừa mới dịu dàng dỗ dành cô như vậy, cô thật sự không khẩn trương chút nào cả, hơn nữa hiện tại cô ngửi được nhiều hương vị như vậy, lại không hề cảm thấy buồn nôn một chút nào cả.
Lâm Bối không đi vào toilet, mà quay người, đi đến trước xe đẩy chất đầy bữa sáng, khoảng cách gần như thế, hương vị đồ ăn đặc biệt rõ ràng, đặc biệt nồng đậm, cô vẫn không có cảm giác buồn nôn trước kia.
Lâm Bối âm thầm hít một hơi, sau đó trực tiếp đưa tay cầm một miếng bánh mì, trực tiếp nhét vào bên trong miệng, sau đó cô cảm giác được mùi thơm của thức ăn, rất thơm, ăn thật ngon, hơn nữa không hề cảm thấy buồn nôn một chút nào cả.
Lâm Bối lại đưa tay, lấy một chiếc bánh bao, nhét vào bên trong miệng lần nữa, bánh bao nhân thịt bò hơi tanh, trước kia thời điểm cô nôn nghén, không dám nghĩ đến, cũng không dám chạm vào, nhưng hiện tại sau khi cô ăn hết, chỉ cảm thấy hương vị rất đậm, đặc biệt mỹ vị.
Khóe môi Lâm Bối hơi cong lên, trong miệng còn chưa nuốt hết, lại đưa tay lấy một cái.
Lúc đầu Đường Lăng bị cử động của cô làm cho ngạc nhiên, không phải nói là không ăn sao? Không phải rất kháng cự sao? Tại sao đột nhiên chạy tới, cứ như vậy trực tiếp ăn?
“Em đã rửa tay chưa? Sao lại trực tiếp dùng tay ăn?” Đường Lăng chặn bàn tay đang muốn vươn ra lấy bánh bao của cô, ngủ một đêm còn chưa rửa tay, lấy bánh mì thì coi như thôi, còn trực tiếp lấy bánh bao, không vệ sinh!!
“Tôi đói.” Lâm Bối bị anh ngăn cản, có chút bất mãn, nâng mắt lên, mang theo vài phần ủy khuất nhìn Đường Lăng, hiện tại cô thật sự đói, thật sự rất đói, thật muốn ăn gì đó, cô đã vài ngày không thể ăn được gì, cô cảm thấy chính mình giờ phút này có thể ăn tiếp một con trâu.
Hiện tại cô chỉ muốn ăn cái gì đó, không muốn đi rửa tay.
“Không phải vừa mới nói không đói bụng, không muốn ăn sao?” Khoé môi Đường Lăng hơi cong lên, người phụ nữ này thật đúng là biến đổi trong chốc lát, cũng không biết là ai vừa nghe đến ăn cơm liền chạy về toilet?
Cũng không biết là ai vừa rồi còn nói rõ ràng với anh, cô không đói bụng, không muốn ăn cơm!!
“Hiện tại tôi đói bụng.” Lâm Bối có chút ảo não, hơi có chút không được tự nhiên, nhưng so với đồ ăn dụ hoặc, những cái kia cũng không tính là gì, cô khó có được khẩu vị tốt như vậy, cô nhất định phải ăn no, ai biết sau này cô có giống như trước kia nữa không, cứ buồn nôn, nôn mãi, không ăn được gì cả.
“Dùng đũa.” Đường Lăng cũng không ép buộc cô đi rửa tay, mà là cầm đũa đưa cho cô, anh cũng nhìn ra cô thật sự rất đói bụng, bằng không cũng sẽ không dùng phương pháp ăn như vậy.
Chỉ là, nhìn dáng vẻ giống như đã vài ngày chưa ăn gì của cô, dù nói thế nào thì hiện tại cô cũng là tiểu vương tử của nước R, coi như cô không được sủng ái ở hoàng thất, nhưng không đến mức không có cơm ăn đi?
Anh cảm thấy trong này hẳn là có vấn đề gì!!
Lần này Lâm Bối không kháng cự, cũng không từ chối, cô nhanh chóng nhận đôi đũa ở trong tay Đường Lăng, sau đó trực tiếp ngồi ở một bên, nhanh chóng bắt đầu ăn.
Đương nhiên, sau khi Lâm Bối nuốt bánh bao xong, sau đó cũng không tiếp tục vội vã như vậy, một là sợ ăn quá gấp dẫn đến khó chịu, hai là kịp phản ứng, ở ngay trước mặt Đường Lăng, cô cũng có chút xấu hổ.
Mặc dù Lâm Bối không vội vã như vừa nãy, nhưng tốc độ vẫn rất nhanh, cũng không lâu lắm, bữa sáng bên trên toa ăn đã bị cô tiêu diệt một nửa.
Đường Lăng không ăn, đứng ở một bên mỉm cười nhìn cô, xem ra, cô thật sự đói!
Nhìn ra dường như đã thật rất lâu rồi cô không ăn cơm.
Bởi vì không biết cô thích ăn gì, cho nên anh gọi tương đối nhiều, số lượng anh gọi tuyệt đối đủ ba đến bốn người ăn, nhưng hiện tại một mình cô đã ăn một nửa, hơn nữa còn không có ý dừng lại.
“Tại sao anh không ăn?” Lâm Bối cảm thấy đã ăn không sai biệt lắm, lúc này mới chú ý tới Đường Lăng vẫn đứng ở một bên nhìn cô, chưa ăn.
“Tôi nhìn em ăn.” Khoé môi của Đường Lăng hơi cong lên, giọng nói rất nhẹ, mang theo ý cười, nghe thoải mái như gió xuân.
Nhưng Lâm Bối vẫn cảm giác có chút xấu hổ: “Tôi ăn no rồi, anh ăn đi.”
Lâm Bối vừa nói chuyện, vừa đẩy bữa sáng đến trước mặt anh, nhưng đôi mắt của cô vẫn luôn nhìn những bữa ăn kia, dường như có chút không nỡ.
“Hoàng thất nước R đã hết lương thực sao? Đến cả tiểu vương tử cũng không có cơm ăn? Khiến em đói thành như vậy?” Lúc này Đường Lăng mới ngồi ở đối diện cô, câu nói này của Đường Lăng vẫn nhẹ nhàng chậm chạp như cỗ, chỉ là nếu lắng nghe kĩ, còn có thể nghe ra một chút lãnh ý, còn có một chút nguy hiểm.
Anh biết cô không được sủng ái ở hoàng thất, anh cũng biết tình huống của cô ở hoàng thất rất gian nan, anh có thể tưởng tượng ra chắc chắn cô đã chịu không ít bắt nạt.
Nhưng, đó là trước kia, từ hôm nay trở đi, anh tuyệt đối không cho phép bất kì ai bắt nạt cô, hoàng thất cũng không được.
Lâm Bối nghe được lời của anh, rõ ràng thân thể cô đã ứng đờ, bởi vì khẩn trương, bởi vì hoảng hốt, đôi đũa trong tay buông lỏng, bánh bao vừa mới gắp lên trực tiếp rơi xuống…
Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu
Lâm Bối nghe được lời của anh, rõ ràng thân thể cô đã ứng đờ, bởi vì khẩn trương, bởi vì hoảng hốt, đôi đũa trong tay buông lỏng, bánh bao vừa mới gắp lên trực tiếp rơi xuống…
Cứ như vậy trực tiếp rơi xuống đất!!
Mấy ngày nay quả thật là cô không thể ăn cơm ngon, nhưng không phải là bởi vì hoàng thất hết lương thực, mà là bởi vì chuyện cô mang thai, chuyện cô mang thai tuyệt đối không thể bị Đường Lăng biết.
Cho nên Lâm Bối nghe được lời của Đường Lăng, trong lòng không nhịn được mà khẩn trương, cô lo lắng Đường Lăng sẽ phát hiện...
“Sao vậy?” Vốn dĩ Đường Lăng vẫn chỉ suy đoán ở trong lòng, thấy được phản ứng của cô, đôi mắt của anh híp lại: “Là ai bắt nạt em? Nói cho anh.”
Lời lúc trước của anh và phản ứng sau đó của Lâm Bối, khiến Đường Lăng cho là cô thật sự bị người khác bắt nạt, bắt nạt đến mức không có cơm ăn? Khiến người đói thành như vậy?
Tuyệt đối không thể tha thứ!!
Chuyện trước kia anh không quản được, nhưng từ hiện tại trở đi, chuyện của cô đều do anh quản lý.
“Hả?” Lâm Bối nhìn anh, có chút ngơ ngác, ai bắt nạt cô? Nếu là xét đến cùng, kỳ thật kẻ cầm đầu chính là anh, nếu không phải bởi vì anh, cô cũng sẽ không mang thai, không mang thai liền sẽ không có những phản ứng nôn nghén kia, liền sẽ không ăn không ngon, cô cũng sẽ không đói thành như vậy.
Đương nhiên, Lâm Bối khẳng định không thể nói ra điều này, chuyện này cô giấu diếm cũng không kịp, làm sao có thể nói cho anh biết!!
“Đại vương tử mặc kệ sao? Hay là đến cả đại vương tử cũng bắt nạt em?” Đường Lăng nhìn phản ứng của cô, rõ ràng bên trong đôi mắt có nhiều hơn mấy phần nguy hiểm, rõ ràng giọng nói cũng lạnh đi mấy phần.
“Không có, không có người bắt nạt tôi, đại vương tử càng không bắt nạt tôi.” Lâm Bối lấy lại tinh thần, sau khi kịp phản ứng thì liên tục giải thích, hiểu lầm kia thật sự có chút lớn, trong hoàng thất dù cô không được sủng ái, cũng không có khả năng bị đói bụng.
Coi như thời điểm cô vừa trở về hoàng thất, hoàng thất cũng sẽ không để cô thiếu ăn.
Người này nghĩ cái gì vậy?
“Mặc kệ có chuyện gì, đều không cần giấu diếm tôi.” Thân thể của Đường Lăng hơi nghiêng về phía trước, tới gần cô một chút, đôi mắt cứ như vậy nhìn cô thẳng tắp, giờ phút này thần sắc của anh rất chân thành, thậm chí có thể nói là nghiêm túc.
“Không có, tôi không có giấu diếm anh.” Đối diện với ánh mắt như vậy của anh, Lâm Bối rất hoảng hốt, có một nháy mắt như vậy, cô đã cảm thấy mình sắp không giấu nổi nữa, ở dưới ánh mắt như vậy của anh, theo bản năng cô muốn thẳng thắn.
Nhưng nghĩ đến hậu quả của sự việc, nghĩ đến mẹ của cô, cô biết chuyện cô mang thai tuyệt đối không thể để anh biết.
“Thật sự không có?” Đường Lăng há lại dễ lừa như vậy, nhìn xem dáng vẻ này của cô, anh căn bản cũng không tin tưởng cô, anh biết cô vẫn luôn dấu diếm chuyện gì đó: “Giải thích tình huống hôm nay một chút.”
Đầu tiên là kháng cự ăn cơm, sau đó giống như đã đói bụng thật nhiều ngày, ăn vừa nhanh vừa vội, hơn nữa còn ăn nhiều như vậy, nói với anh là trong chuyện này không có vấn đề gì?
Anh không tin.
“Chỉ là mấy ngày nay tôi có chút không thoải mái…” Lâm Bối bị anh nhìn chăm chú, cảm giác da đầu đều có chút tê dại, vốn dĩ cô không muốn trả lời vấn đề này, nhưng vẫn trả lời theo bản năng.
Lời vừa ra khỏi miệng, Lâm Bối liền hối hận, cô nói không thoải mái, nếu Đường Lăng truy hỏi, cô phải trả lời làm sao?
Nhỡ đâu bị Đường Lăng phát hiện ra thì làm sao bây giờ?
“Không thoải mái? Sao vậy? Không thoải mái chỗ nào?” Chỉ là phản ứng của Đường Lăng còn lớn hơn so với cô tưởng tượng, bên trong giọng nói của Đường Lăng mang theo sự lo lắng rõ ràng, còn mang theo vài phần sốt ruột: “Đi bệnh viện kiểm tra chưa?”
Đường Lăng hơi ngừng lại, anh biết tình cảnh của cô bây giờ, dù xem như bị bệnh cũng không có khả năng đi bệnh viện kiểm tra, dù sao cô là nữ giả nam, nếu để cho người khác phát hiện sẽ rất phiền phức.
“Một lát nữa tôi dẫn em đi kiểm tra.” Đường Lăng biết thân phận của cô bây giờ không thể trực tiếp đi bệnh viện, nhưng ở đây có bệnh viện của Dương Tầm Chiêu, anh có thể trực tiếp mang cô tới kiểm tra, đến lúc đó liên hệ với anh, không có vấn đề gì.
“Tôi không muốn, không đi bệnh viện.” Lâm Bối kinh hãi kém chút nữa đã nhảy dựng lên, đi bệnh viện?
Nếu như đi bệnh viện chắn chắn sẽ bị lộ tẩy hoài toàn, không dối gạt được gì cả, cô tuyệt đối không thể đi bệnh viện.
Lâm Bối ý thức được phản ứng của chính mình có hơi quá, liên tục giải thích nói: “Tôi như vậy không thể đi bệnh viện, sợ bị người khác phát hiện ra tôi là nữ.”
“Tôi sẽ sắp xếp, yên tâm, không có việc gì.” Đường Lăng có thể lý giải cho sự lo lắng của cô, cho nên cũng không có hoài nghi quá nhiều.
“Không cần, thật sự không cần, chỉ là tôi có hơi cảm mạo, bởi vì cảm mạo, cho nên không muốn ăn, mấy ngày nay đều không ăn cơm ngon, bữa sáng anh gọi đến quá thơm, mới nhịn không được ăn nhiều hơn một chút, tôi thật sự không sao, anh nhìn xem, tôi ăn nhiều như vậy, thực sự rất khoẻ.” Lâm Bối chắc chắn không có khả năng đi kiểm tra với anh, dù sao hiện tại cô không chỉ muốn giấu chuyện cô là con gái, còn có chuyện cô mang thai.
Đường Lăng nhìn cô, trong lúc nhất thời không nói gì.
“Tôi thật sự không có việc gì, anh nhìn, bây giờ không phải tôi rất khoẻ sao? Không phát sốt, cũng không chảy nước mũi, không ho khan, càng không đau đầu, hiện tại tôi ăn sáng xong, toàn thân đều có sức lực.” Lâm Bối vì để anh tin tưởng, còn đứng lên xoay vài vòng: “Tôi thật sự không có việc gì cả, không cần đi kiểm tra.”
Khóe môi của Đường Lăng hơi mím lại, anh biết bởi vì chuyện nữ giả nam, bình thường cô sợ hãi chuyện đi bệnh viện kiểm tra thân thể, nhưng Đường Lăng có cảm giác, nguyên nhân hiện tại cô kháng cự dường như không phải chỉ bởi vì chuyện này.
Dường như cô còn đang giấu diếm chuyện gì khác!!
Lâm Bối vốn đã hoảng hốt, bị anh nhìn như thế , cảm giác trái tim đều sắp nhảy ra ngoài, cô biết Đường Lăng lợi hại, cô thật sợ bị Đường Lăng nhìn ra cái gì, cô biết không thể tiếp tục đề tài này nữa.
“Lần này anh tới không phải là vì giải quyết vấn đề Quỷ Vực Chi Thành sao? Hiện tại Quỷ Vực Chi Thành đều bắt nạt đến cửa của anh, anh cũng không nóng nảy sao? Anh còn không tranh thủ thời gian đi xử lý đi.” Lâm Bối dời chủ đề, kỳ thật đây cũng là nghi hoặc chân chính ở trong lòng cô, lần này rõ ràng Đường Lăng tới chính là vì giải quyết chuyện Quỷ Vực Chi Thành, chuyện kia rõ ràng đã lửa sém lông mày, anh còn không nóng nảy sao?
Đã sắp mười giờ rồi, anh cứ như vậy lãng phí thời gian ở chỗ này với cô?
Đường Lăng biết cô đang cố ý nói sang chuyện khác, xem ra cô thật sự không muốn đi kiểm tra, nhìn hiện tại dáng vẻ của cô quả thật không giống như có chuyện gì, vừa nãy Đường Lăng cũng đã nói sẽ không bắt buộc cô làm chuyện gì, cho nên Đường Lăng cũng không tiếp tục kiên trì nữa.
Ngược lại là nghe lời của cô, đầu lông mày của Đường Lăng hơi giương lên, thân thể của anh lần nữa nghiêng về phía cô, cong môi lên, trên mặt mang theo ý cười, sau đó chậm rãi nói từng chữ từng chữ: “Những cái kia đều không quan trọng bằng em, không có cái gì quan trọng bằng em!”
Mục đích lần này anh tới quả thật là giải quyết chuyện của Quỷ Vực Chi Thành, nhưng theo đuổi vợ so với chuyện của Quỷ Vực Chi Thành thì quan trọng hơn.
Lâm Bối vốn còn đang thầm mừng rỡ vì chính mình đã dời đi chủ đề, còn đang âm thầm khen ngợi sự cơ trí của mình ở trong lòng, không nghĩ tới lại đột nhiên nghe được một câu nói như vậy của Đường Lăng.
Trong lúc nhất thời, Lâm Bối hoàn toàn kinh sợ, lập tức trợn tròn mắt, cứ như vậy kinh ngạc nhìn Đường Lăng.
Lúc này trên mặt của Đường Lăng mang ý cười, lời kia cứ như vậy thốt ra, cảm giác giống như có chút qua loa, nhưng trong lòng Lâm Bối lại trực tiếp rung động, cô nghe ra Đường Lăng không phải là thuận miệng dỗ dành con gái, dỗ ngon dỗ ngọt, mặc dù anh đang cười, mặc dù anh không chững chạc đàng hoàng nghiêm túc.
Nhưng chẳng biết tại sao, cô liền cảm giác đó là lời thật lòng, không có gì còn thật lòng hơn lời này.
Lúc này trong lòng Lâm Bối ngũ vị hỗn hợp, thời điểm còn rất nhỏ, cô chỉ có mẹ, không có cha, khi đó mỗi ngày mẹ cô đều rất thương tâm, thường xuyên vụng trộm rơi lệ, kỳ thật khi đó mẹ cô không đặc biệt để bụng đến cô.
Về sau, mẹ cô để cô nữ giả nam trang trở về hoàng thất, lúc ấy người trong hoàng thất căn bản cũng không chân chính thừa nhận cô, bọn họ đều xem thường cô, bao gồm người cha kia của cô, bọn họ đều bắt nạt cô, đều chán ghét cô.
Khi đó cô sống rất gian nan, mà lời mẹ nói với cô nhiều nhất, chính là bảo cô phải cẩn thận, không thể để bại lộ thân phận, không thể bị người phát hiện cô là con gái.
Bắt đầu từ lúc đó, mỗi ngày cô đều sống trong nơm nớp lo sợ, mỗi ngày lo lắng, cô sợ hãi, cô hoảng sợ, nhưng cô không dám nói, cô cũng không thể nói với ai, đến cả mẹ, cô cũng không thể nói.
Mẹ cô dần dần có được cuộc sống mong ước, đối với cô lại càng ít quan tâm.
Cô như là một cây lục bình, không có rễ, không biết trở lại, cả ngày cứ như vậy bồng bềnh trôi, không có người chân chính quan tâm cô, càng không có ai chân chính coi trọng cô.
Đến cả đại vương tử, cũng là bởi vì cô có giá trị lợi dụng, bằng không đại vương tử cũng sẽ giống như người khác, coi như không thấy cô.
Cô sống hai mươi mấy năm, cho tới bây giờ chưa từng có ai nói với cô, cô quan trọng đến mức nào, cô không thể thiếu cỡ nào!!
Đối với anh mà nói, nhất cử nhất động của cô, từng câu từng chữ của cô, một nụ cười của cô, đối với anh mà nói đều là rượu ngon, cũng là độc dược!!
Lâm Bối trừng to mắt nhìn anh, người này làm sao lại như vậy, chính anh không cần mặt mũi nữa thì thôi đi, anh còn bỗng nhiên vu khống cô như vậy.
Cô quyến rũ anh lúc nào? Cô làm sao có thể quyến rũ anh?!
Cô rõ ràng là không hề làm gì, hơn nữa cô tránh anh còn không kịp mà.
“Đừng nhìn tôi như thế, thật đấy, nếu không tôi...” Bên trong giọng nói của Đường Lăng mang theo mấy phần khàn khàn, căn bản chính cô cũng không biết dáng vẻ lúc này của cô mê người đến cỡ nào!!
“Anh cút đi, không biết xấu hổ.” Lâm Bối tức giận, toàn bộ gương mặt đỏ bừng, nhịn không được nhấc chân đá anh.
Đường Lăng cũng không ngại, ngược lại còn rất vui vẻ, trực tiếp cười khẽ một tiếng, anh đột nhiên tới gần, không quan tâm chân cô đang đá đạp lung tung, mà đè nửa người lên trên người cô.
Anh nhìn gương mặt của cô đang ở gần ngay trước mắt, đôi môi gần ngay trước mắt, âm thầm hít một hơi.
Đường đại thiếu anh muốn tiến hành theo từng bước, anh vẫn phải khống chế chính mình, không thể quá xúc động.
Ngón tay của anh xoa lên mặt của cô, từ lông mày cô, đến mắt của cô, chậm rãi dời xuống, cuối cùng ngón tay thon dài của anh rơi đến trên môi của cô: “Đừng khẩn trương, sẽ không bắt buộc em.” Mặc dù anh rất muốn, nhưng sẽ không miễn cưỡng cô, cho nên lúc này anh không tiếp tục hôn cô, anh sợ sẽ không khống chế nổi chính mình.
Lâm Bối liền giật mình, cô tin tưởng lời này của Đường Lăng, mặc dù cô không chỉ mắng Đường Lăng hèn hạ, không biết xấu hổ một lần ở trong lòng, nhưng cô biết, Đường Lăng tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện ép buộc phụ nữ.
Thời điểm trước kia ở nước Z, thời điểm ban đầu mặc dù anh kiên trì nói muốn cưới cô, mặc dù thái độ của anh lúc đó rất mạnh bạo, nhưng xưa nay anh không ép buộc cô bất cứ chuyện gì, thậm chí cuối cùng anh cũng lựa chọn buông tay, để cô rời đi.
Cho nên chỉ cần cô không đồng ý, chắc chắn Đường Lăng sẽ không làm ra chuyện quá mức.
Chỉ là cô nghĩ đến vừa rồi khi anh hôn cô, cô đã quên phản kháng, thậm chí cô còn...
Lâm Bối nghĩ tới những thứ này, mặt càng đỏ hơn, trong lòng không biết là tức giận hay là ngượng ngùng, lúc này gương mặt của Đường Lăng ở gần ngay trước mắt, không ngừng phóng đại, cô đột nhiên có chút không dám nhìn anh, không biết là chột dạ hay là vì điều gì, cô theo bản năng nhắm mắt lại.
Từ lúc còn rất nhỏ, cô đã nữ giả nam, trở về hoàng thất, là con gái nhưng lại giả trai, cô căn bản không khả năng, cũng không dám nói chuyện yêu đương, cho nên, ở phương diện tình cảm, cô hoàn toàn không có kinh nghiệm, thậm chí cô còn không dám tiếp nhận đồ vật ở phương diện này.
Cho nên, lúc này, cô đối mặt với Đường Lăng, thật sự là có chút không chống đỡ được.
Hơn nữa cô chưa từng yêu đương, cũng căn bản không biết loại tình huống này nên làm như thế nào, không nên làm thế nào.
Cô nhắm mắt lại kỳ thật xem như một loại trốn tránh theo bản năng, mặt khác cô căn bản cũng không suy nghĩ nhiều, căn bản cũng không nghĩ đến nhiều như vậy!!
Đường Lăng vốn dĩ sợ sẽ hù dọa cô, cho nên mới giải thích với cô, muốn cô an tâm, Đường Lăng vốn cho là cô nghe anh nói lời này sẽ thở phào một hơi, sẽ an tâm, thậm chí có thể sẽ thật vui vẻ.
Nhưng, dù thế nào Đường Lăng cũng không nghĩ tới cô sẽ phản ứng như vậy.
Giờ phút này cô giống như đang xấu hổ ngượng ngùng, đôi mắt khép hờ, lông mi thật dài chợt khẽ run, giống như một đóa hoa lo lắng bất an lại chờ người đến hái.
Đường Lăng thầm thở ra một hơi, hầu kết hoạt động, một đôi mắt vốn dĩ thâm thúy đen bóng đáng sợ, Đường Lăng thông minh như thế nào, coi như trước kia anh cũng chưa từng yêu đương, nhưng anh cũng biết rõ, lúc này, người phụ nữ này không phải bài xích, không phải kháng cự, mà càng giống như đang chờ mong.
Đường Lăng không nhịn được cười, anh dời ngón tay ở môi cô, sau đó hơi nghiêng về phía trước, môi của anh rơi vào trên môi của cô, nhẹ nhàng trằn trọc, khoé môi hơi cong của anh hoàn mỹ dán vào đôi môi của cô.
Thân thể Lâm Bối cứng đờ, mở to mắt, nhìn thấy gương mặt của Đường Lăng bởi vì quá gần mà phóng đại, trong lòng cô không hiểu sao lại thấy hoảng hốt, lại theo bản năng nhanh chóng nhắm mắt lại, lập tức cô lại cảm thấy không thích hợp, lại nhanh chóng mở mắt ra, nhưng vẫn cảm thấy không đúng…
Lâm Bối cảm thấy mình sắp điên rồi, Lâm Bối rầu rĩ như thế đương nhiên đã quên làm những chuyện khác, tỉ như từ chối, tỉ như đẩy Đường Lăng ra.
Độ cong của khoé môi Đường Lăng không ngừng giương lên, phản ứng của cô đều rơi vào trong mắt của anh, anh có thể cảm nhận được cô đang khẩn trương, có thể cảm nhận được cô đang luống cuống, thậm chí có thể cảm nhận được cô đang bối rối, nhưng tuy vậy, cô không từ chối, thậm chí không tiếp tục đẩy anh ra như lúc trước.
Kết quả như vậy, khiến cho trong lòng Đường Lăng như nở hoa, đặc biệt tuyệt vời, thoải mái.
Anh cảm nhận được thân thể của cô chậm rãi buông lỏng, mềm mại, đến cuối cùng, tay của cô thậm chí còn kéo lại góc áo của anh.
Giờ phút này Đường Lăng rất muốn cô, nhưng anh vẫn cực lực khống chế chính mình, anh vừa mới nói sẽ không bắt buộc cô, mặc dù hiện tại cô không từ chối, nhưng anh biết, nếu như anh thật sự tiến thêm một bước, khẳng định cô sẽ bị doạ, cho nên vẫn phải tiến hành theo từng bước mới được!!
“Thích không?” Đường Lăng ngẩng đầu, nhìn đôi mắt vẫn đóng chặt như cũ của cô, giọng nói dịu dàng giống như có thể chảy ra nước.
Lâm Bối đột nhiên mở mắt ra, trong nháy mắt gương mặt cô đỏ như muốn nhỏ máu, cô trừng mắt nhìn anh, chỉ là giờ phút này bên trong đôi mắt cô có mấy phần mông lung, có mấy phần mê mang, nhìn không có nửa điểm uy hiếp, ngược lại càng giống như đang nũng nịu.
Con ngươi Đường Lăng hơi thẫm lại, hô hấp hơi dừng lại, sao có thể đáng yêu như thế, thật là muốn mạng.
Đường Lăng cảm giác nếu còn tiếp tục như vậy, anh thật sự có thể đưa mạng cho cô.
“Đứng lên đi, tôi đã gọi bữa sáng, cũng sắp đến rồi.” Đường Lăng dùng ý thức lớn nhất để khống chế lại chính mình, sau đó anh đứng lên trước, xuống giường.
Anh thật sự sợ nếu tiếp tục sẽ không khống chế nổi chính mình, anh biết lần này anh không thể gấp, hơn nữa hiện tại cũng không sớm, hẳn là cô đã đói bụng.
Lâm Bối nghe được rằng anh đã gọi bữa sáng, sắc mặt có chút biến đổi, trong nháy mắt vừa mới mê mang cũng biến mất, nhiều hơn mấy phần bối rối, khoảng thời gian này căn bản cô không thể ăn cơm ngon, bởi vì cô nghĩ tới ăn liền muốn nôn, mặc kệ là ăn cái gì, chỉ cần ngửi được mùi cơm liền muốn nôn, coi như ép buộc chính mình ăn một chút, ngay sau đó cũng sẽ phun ra.
Phản ứng nôn nghén của cô lợi hại như vậy, Đường Lăng lại thông minh như vậy, chờ chút nữa chắc chắn sẽ bị Đường Lăng phát hiện.
Chuyện đêm hôm đó ở nước Z, người khác không biết, nhưng Đường Lăng là người rõ ràng nhất, lúc trước Đường Lăng còn từng nhắc nhở cô chuyện có khả năng mang thai, cho nên nếu như phản ứng nôn nghén của cô còn nghiêm trọng như trước kia, chắc chắn Đường Lăng sẽ nghĩ tới.
Không được, tuyệt đối không thể để cho Đường Lăng phát hiện, tuyệt đối không thể!!
Cô rất rõ ràng thân phận của cô bây giờ, rất rõ ràng tình cảnh của cô bây giờ, nếu để cho người khác biết cô là con gái, chẳng những cô sẽ chết, mẹ cô cũng sẽ chết, quốc vương tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn họ, điều này không cần chất vấn!!
“Tôi không đói bụng, không ăn, tôi đi về trước.” Lâm Bối nhanh chóng đứng dậy, sửa sang lại quần áo một chút, sau đó tìm được băng vải của chính mình ở bên trên tủ đầu giường, sau đó cầm băng vải vội vàng muốn đi vào nhà vệ sinh.
“Ăn gì đó trước.” Đường Lăng thấy cô đột nhiên biến hóa, có chút kỳ quái, anh nhanh chóng đưa tay cầm cổ tay của cô: “Gần đây em gầy đi không ít, ăn bữa sáng rồi lại đi.”
Thời điểm đêm qua ôm cô vào khách sạn, anh đã phát hiện ra, hình như cô gầy hơn so với trước kia, buổi sáng hôm nay anh càng xác định điều này, lúc này mới chỉ gần hai tháng, người phụ nữ này đã giày vò khiến chính mình gầy như vậy, anh rất hoài nghi cô có ăn cơm ngon hay không.
“Tôi không đói bụng, không muốn ăn.” Lâm Bối sợ ngửi được hương vị đồ ăn liền sẽ không nhịn được mà nôn, cho nên, cô thật sự không dám ở lại chỗ này.
Lâm Bối dùng sức hất tay anh ra, Đường Lăng vốn không dùng lực, mà giờ phút này Lâm Bối dùng lực khá lớn vung tay ra, lập tức liền hất tay Đường Lăng ra, lúc này cô không ngượng ngùng như vừa rồi, không mê mang như lúc nãy, hoàn toàn khôi phục dáng vẻ lạnh lùng xa cách ngàn dặm như trước kia, còn có loại mâu thuẫn cùng bài xích kia.
Đường Lăng nhìn cô phản ứng như vậy, hơi híp mắt lại: “Ăn một bữa cơm mà thôi, em đang khẩn trương cái gì?”
Đường Lăng đương nhiên nhìn ra lúc này cô khẩn trương, thậm chí có thể nói là bối rối, Đường Lăng không rõ tại sao cô lại bối rối, nhưng chỉ là ăn bữa sáng, tối hôm qua bọn họ ngủ cũng đã ngủ, buổi sáng hôm nay anh hôn cũng đã hôn rồi, hơn nữa còn hôn không chỉ một lần, cuối cùng cô còn không từ chối.
Làm sao hiện tại chỉ ăn bữa sáng mà phản ứng của cô lại lớn như vậy.
Đường Lăng đương nhiên biết không thể nào là chuyện tránh hiềm nghi hay gì, bởi vì so sánh với chuyện lúc trước, cùng ăn sáng thật sự là việc nhỏ không đáng nhắc đến.
Đường Lăng không nghĩ ra tại sao cô lại phản ứng như vậy?
Đường Lăng cảm nhận được hình như cô đang giấu giếm gì đó, che giấu gì đó, tay của anh cầm cổ tay của cô một lần nữa.
Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu
“Tôi không có khẩn trương, tôi chỉ không muốn ăn, anh thả tôi ra.” Trong lòng Lâm Bối gấp gáp, liền không nhịn được bực bội, giọng nói cũng cao hơn theo bản năng, ý tứ kháng cự rất rõ ràng.
“Được rồi, không muốn ăn thì không ăn, đừng tức giận, ngoan.” Đường Lăng không rõ vì sao cô lại kháng cự chuyện cùng nhau ăn cơm đến như thế, hơn nữa thậm chí đến tình trạng sợ hãi, nhưng nhìn dáng vẻ này của cô, Đường Lăng không miễn cưỡng, lúc đầu cũng là bởi vì lo lắng cho thân thể của cô nên mới gọi bữa sáng, nhưng hiện tại rõ ràng cô không vui, không muốn ăn thì không ăn, cũng không phải chuyện ghê gớm gì.
Giọng nói của Đường Lăng rất nhẹ, nhưng tựa hồ có một loại mị lực trong nháy mắt có thể để cho người ta yên bình lại, đánh tan hơn phân nửa phiền não trong lòng của Lâm Bối.
Mặc dù Lâm Bối không nghĩ đến Đường Lăng lại nhượng bộ nhanh như vậy, hơn nữa còn ôn nhu như vậy, quan tâm như vậy, cho nên mặc dù Đường Lăng buông lỏng cô ra, nhưng cô thất thần bất động như cũ.
Giờ khắc này, cô đột nhiên cảm thấy hoảng loạn vừa nãy ở trong lòng đã yên tĩnh trở lại, cũng không khẩn trương như vừa rồi.
Trong lòng của cô, Đường Lăng vẫn luôn rất xấu bụng, âm hiểm, thậm chí là hèn hạ, cô chưa từng nghĩ đến Đường Lăng sẽ dỗ dành cô như vậy, hơn nữa vừa rồi rõ ràng là cô không thèm nói đạo lý, Đường Lăng chẳng những không tức giận, còn cực kì kiên nhẫn!!
Đường Lăng như vậy khiến cô không thể hình dung, chỉ là bực bội vốn dĩ ở trong lòng cô đã chậm rãi bị đánh tan.
Lâm Bối nhìn anh, cô cảm thấy trước kia, căn bản là cô chưa nhận biết Đường Lăng chân chính.
Khóe môi của Lâm Bối khẽ nhúc nhích, muốn nói gì đó, nhưng vào lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.
“Thưa anh, bữa sáng của anh.” Đường Lăng mở cửa, giọng nói của nhân viên phục vụ truyền đến.
“Được, đưa cho tôi.” Đường Lăng không để nhân viên phục vụ tiến đến, mà tự mình tiếp nhận toa ăn đẩy vào phòng.
Mặc dù khách sạn này mang danh nghĩa là sản nghiệp của tám gia tộc lớn, chỗ này tương đối an toàn, nhưng Đường Lăng vẫn không dám chủ quan, dù sao thân phận của Lâm Bối đặc thù, tình huống càng đặc thù, nếu để cho người khác nhận ra Lâm Bối, để người ta biết tiểu vương tử ở trong gian phòng của anh, chỉ sợ sẽ có phiền phức.
Khi Lâm Bối nhìn Đường Lăng đẩy bữa sáng đến, trong lòng giật mình, sau đó nhanh chóng đi đến toilet, tốc độ của cô rất nhanh, thoạt nhìn như là đang lẩn trốn.
Lúc Đường Lăng quay người vừa vặn thấy được động tác của cô, lông mày của anh khẽ chau lại, cô đây là không muốn cùng anh ăn cơm đến mức nào?
Bất quá chỉ là ăn một bữa cơm, lại sợ đến như vậy sao?
Đến cùng thì cô đang sợ cái gì?
Lúc này Đường Lăng thật sự không nghĩ ra, nhìn thấy cô sắp đi vào toilet, anh không nhịn được gọi: “Thật sự không ăn sao? Rất phong phú, hơn nữa ngửi cũng rất thơm.”
Lâm Bối nghe được lời của anh, bước chân dừng lại, động tác ngừng một chút, sau một khắc, cô tiếp tục cất bước, muốn tiến vào toilet, cô muốn vào toilet, dù có ngửi được mùi, coi như còn có ngửi được một chút mùi vị, dù cho bị nôn, chí ít thì Đường Lăng cũng không thể phát hiện.
Nhưng ngay lúc cô rảo bước tiến vào toilet, cô ngửi thấy một mùi vị rất thơm, rất thơm, có hương vị của bánh mì, có hương vị của cháo, còn có hương vị của thịt.
Trong lòng Lâm Bối hơi trầm xuống, cô cho là cô sẽ nôn lên nôn xuống như trước kia, nhưng kỳ quái chính là, giờ phút này cô cũng không có cảm giác muốn nôn, ngược lại cảm giác rất đói, đặc biệt đói, đặc biệt muốn ăn gì đó.
Từ khi biết chính mình mang thai không bao lâu, cô liền có phản ứng nôn nghén, vừa mới bắt đầu còn tốt, về sau càng ngày càng nghiêm trọng, đến cuối cùng cô chỉ cần ngửi được hương vị liền buồn nôn, muốn ói, đã thật lâu rồi cô không có loại cảm giác rất đói, rất muốn ăn gì đó này.
Hơn nữa hiện tại cô thật sự không có loại cảm giác muốn nôn kia!!
Lâm Bối sửng sốt, cô không biết là có chuyện gì, dường như từ sau hôm qua nhìn thấy Đường Lăng, cô chưa từng buồn nôn, cô vốn cho là bởi vì đã nôn sạch sẽ đồ ở trong dạ dày, không thể nôn nữa, hoặc là bởi vì cô nhìn thấy Đường Lăng quá khẩn trương, cho nên tạm thời lực chú ý bị dời đi.
Nhưng hiện tại cô biết chính mình không hề khẩn trương, đặc biệt là sau khi Đường Lăng vừa mới dịu dàng dỗ dành cô như vậy, cô thật sự không khẩn trương chút nào cả, hơn nữa hiện tại cô ngửi được nhiều hương vị như vậy, lại không hề cảm thấy buồn nôn một chút nào cả.
Lâm Bối không đi vào toilet, mà quay người, đi đến trước xe đẩy chất đầy bữa sáng, khoảng cách gần như thế, hương vị đồ ăn đặc biệt rõ ràng, đặc biệt nồng đậm, cô vẫn không có cảm giác buồn nôn trước kia.
Lâm Bối âm thầm hít một hơi, sau đó trực tiếp đưa tay cầm một miếng bánh mì, trực tiếp nhét vào bên trong miệng, sau đó cô cảm giác được mùi thơm của thức ăn, rất thơm, ăn thật ngon, hơn nữa không hề cảm thấy buồn nôn một chút nào cả.
Lâm Bối lại đưa tay, lấy một chiếc bánh bao, nhét vào bên trong miệng lần nữa, bánh bao nhân thịt bò hơi tanh, trước kia thời điểm cô nôn nghén, không dám nghĩ đến, cũng không dám chạm vào, nhưng hiện tại sau khi cô ăn hết, chỉ cảm thấy hương vị rất đậm, đặc biệt mỹ vị.
Khóe môi Lâm Bối hơi cong lên, trong miệng còn chưa nuốt hết, lại đưa tay lấy một cái.
Lúc đầu Đường Lăng bị cử động của cô làm cho ngạc nhiên, không phải nói là không ăn sao? Không phải rất kháng cự sao? Tại sao đột nhiên chạy tới, cứ như vậy trực tiếp ăn?
“Em đã rửa tay chưa? Sao lại trực tiếp dùng tay ăn?” Đường Lăng chặn bàn tay đang muốn vươn ra lấy bánh bao của cô, ngủ một đêm còn chưa rửa tay, lấy bánh mì thì coi như thôi, còn trực tiếp lấy bánh bao, không vệ sinh!!
“Tôi đói.” Lâm Bối bị anh ngăn cản, có chút bất mãn, nâng mắt lên, mang theo vài phần ủy khuất nhìn Đường Lăng, hiện tại cô thật sự đói, thật sự rất đói, thật muốn ăn gì đó, cô đã vài ngày không thể ăn được gì, cô cảm thấy chính mình giờ phút này có thể ăn tiếp một con trâu.
Hiện tại cô chỉ muốn ăn cái gì đó, không muốn đi rửa tay.
“Không phải vừa mới nói không đói bụng, không muốn ăn sao?” Khoé môi Đường Lăng hơi cong lên, người phụ nữ này thật đúng là biến đổi trong chốc lát, cũng không biết là ai vừa nghe đến ăn cơm liền chạy về toilet?
Cũng không biết là ai vừa rồi còn nói rõ ràng với anh, cô không đói bụng, không muốn ăn cơm!!
“Hiện tại tôi đói bụng.” Lâm Bối có chút ảo não, hơi có chút không được tự nhiên, nhưng so với đồ ăn dụ hoặc, những cái kia cũng không tính là gì, cô khó có được khẩu vị tốt như vậy, cô nhất định phải ăn no, ai biết sau này cô có giống như trước kia nữa không, cứ buồn nôn, nôn mãi, không ăn được gì cả.
“Dùng đũa.” Đường Lăng cũng không ép buộc cô đi rửa tay, mà là cầm đũa đưa cho cô, anh cũng nhìn ra cô thật sự rất đói bụng, bằng không cũng sẽ không dùng phương pháp ăn như vậy.
Chỉ là, nhìn dáng vẻ giống như đã vài ngày chưa ăn gì của cô, dù nói thế nào thì hiện tại cô cũng là tiểu vương tử của nước R, coi như cô không được sủng ái ở hoàng thất, nhưng không đến mức không có cơm ăn đi?
Anh cảm thấy trong này hẳn là có vấn đề gì!!
Lần này Lâm Bối không kháng cự, cũng không từ chối, cô nhanh chóng nhận đôi đũa ở trong tay Đường Lăng, sau đó trực tiếp ngồi ở một bên, nhanh chóng bắt đầu ăn.
Đương nhiên, sau khi Lâm Bối nuốt bánh bao xong, sau đó cũng không tiếp tục vội vã như vậy, một là sợ ăn quá gấp dẫn đến khó chịu, hai là kịp phản ứng, ở ngay trước mặt Đường Lăng, cô cũng có chút xấu hổ.
Mặc dù Lâm Bối không vội vã như vừa nãy, nhưng tốc độ vẫn rất nhanh, cũng không lâu lắm, bữa sáng bên trên toa ăn đã bị cô tiêu diệt một nửa.
Đường Lăng không ăn, đứng ở một bên mỉm cười nhìn cô, xem ra, cô thật sự đói!
Nhìn ra dường như đã thật rất lâu rồi cô không ăn cơm.
Bởi vì không biết cô thích ăn gì, cho nên anh gọi tương đối nhiều, số lượng anh gọi tuyệt đối đủ ba đến bốn người ăn, nhưng hiện tại một mình cô đã ăn một nửa, hơn nữa còn không có ý dừng lại.
“Tại sao anh không ăn?” Lâm Bối cảm thấy đã ăn không sai biệt lắm, lúc này mới chú ý tới Đường Lăng vẫn đứng ở một bên nhìn cô, chưa ăn.
“Tôi nhìn em ăn.” Khoé môi của Đường Lăng hơi cong lên, giọng nói rất nhẹ, mang theo ý cười, nghe thoải mái như gió xuân.
Nhưng Lâm Bối vẫn cảm giác có chút xấu hổ: “Tôi ăn no rồi, anh ăn đi.”
Lâm Bối vừa nói chuyện, vừa đẩy bữa sáng đến trước mặt anh, nhưng đôi mắt của cô vẫn luôn nhìn những bữa ăn kia, dường như có chút không nỡ.
“Hoàng thất nước R đã hết lương thực sao? Đến cả tiểu vương tử cũng không có cơm ăn? Khiến em đói thành như vậy?” Lúc này Đường Lăng mới ngồi ở đối diện cô, câu nói này của Đường Lăng vẫn nhẹ nhàng chậm chạp như cỗ, chỉ là nếu lắng nghe kĩ, còn có thể nghe ra một chút lãnh ý, còn có một chút nguy hiểm.
Anh biết cô không được sủng ái ở hoàng thất, anh cũng biết tình huống của cô ở hoàng thất rất gian nan, anh có thể tưởng tượng ra chắc chắn cô đã chịu không ít bắt nạt.
Nhưng, đó là trước kia, từ hôm nay trở đi, anh tuyệt đối không cho phép bất kì ai bắt nạt cô, hoàng thất cũng không được.
Lâm Bối nghe được lời của anh, rõ ràng thân thể cô đã ứng đờ, bởi vì khẩn trương, bởi vì hoảng hốt, đôi đũa trong tay buông lỏng, bánh bao vừa mới gắp lên trực tiếp rơi xuống…
Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu
Lâm Bối nghe được lời của anh, rõ ràng thân thể cô đã ứng đờ, bởi vì khẩn trương, bởi vì hoảng hốt, đôi đũa trong tay buông lỏng, bánh bao vừa mới gắp lên trực tiếp rơi xuống…
Cứ như vậy trực tiếp rơi xuống đất!!
Mấy ngày nay quả thật là cô không thể ăn cơm ngon, nhưng không phải là bởi vì hoàng thất hết lương thực, mà là bởi vì chuyện cô mang thai, chuyện cô mang thai tuyệt đối không thể bị Đường Lăng biết.
Cho nên Lâm Bối nghe được lời của Đường Lăng, trong lòng không nhịn được mà khẩn trương, cô lo lắng Đường Lăng sẽ phát hiện...
“Sao vậy?” Vốn dĩ Đường Lăng vẫn chỉ suy đoán ở trong lòng, thấy được phản ứng của cô, đôi mắt của anh híp lại: “Là ai bắt nạt em? Nói cho anh.”
Lời lúc trước của anh và phản ứng sau đó của Lâm Bối, khiến Đường Lăng cho là cô thật sự bị người khác bắt nạt, bắt nạt đến mức không có cơm ăn? Khiến người đói thành như vậy?
Tuyệt đối không thể tha thứ!!
Chuyện trước kia anh không quản được, nhưng từ hiện tại trở đi, chuyện của cô đều do anh quản lý.
“Hả?” Lâm Bối nhìn anh, có chút ngơ ngác, ai bắt nạt cô? Nếu là xét đến cùng, kỳ thật kẻ cầm đầu chính là anh, nếu không phải bởi vì anh, cô cũng sẽ không mang thai, không mang thai liền sẽ không có những phản ứng nôn nghén kia, liền sẽ không ăn không ngon, cô cũng sẽ không đói thành như vậy.
Đương nhiên, Lâm Bối khẳng định không thể nói ra điều này, chuyện này cô giấu diếm cũng không kịp, làm sao có thể nói cho anh biết!!
“Đại vương tử mặc kệ sao? Hay là đến cả đại vương tử cũng bắt nạt em?” Đường Lăng nhìn phản ứng của cô, rõ ràng bên trong đôi mắt có nhiều hơn mấy phần nguy hiểm, rõ ràng giọng nói cũng lạnh đi mấy phần.
“Không có, không có người bắt nạt tôi, đại vương tử càng không bắt nạt tôi.” Lâm Bối lấy lại tinh thần, sau khi kịp phản ứng thì liên tục giải thích, hiểu lầm kia thật sự có chút lớn, trong hoàng thất dù cô không được sủng ái, cũng không có khả năng bị đói bụng.
Coi như thời điểm cô vừa trở về hoàng thất, hoàng thất cũng sẽ không để cô thiếu ăn.
Người này nghĩ cái gì vậy?
“Mặc kệ có chuyện gì, đều không cần giấu diếm tôi.” Thân thể của Đường Lăng hơi nghiêng về phía trước, tới gần cô một chút, đôi mắt cứ như vậy nhìn cô thẳng tắp, giờ phút này thần sắc của anh rất chân thành, thậm chí có thể nói là nghiêm túc.
“Không có, tôi không có giấu diếm anh.” Đối diện với ánh mắt như vậy của anh, Lâm Bối rất hoảng hốt, có một nháy mắt như vậy, cô đã cảm thấy mình sắp không giấu nổi nữa, ở dưới ánh mắt như vậy của anh, theo bản năng cô muốn thẳng thắn.
Nhưng nghĩ đến hậu quả của sự việc, nghĩ đến mẹ của cô, cô biết chuyện cô mang thai tuyệt đối không thể để anh biết.
“Thật sự không có?” Đường Lăng há lại dễ lừa như vậy, nhìn xem dáng vẻ này của cô, anh căn bản cũng không tin tưởng cô, anh biết cô vẫn luôn dấu diếm chuyện gì đó: “Giải thích tình huống hôm nay một chút.”
Đầu tiên là kháng cự ăn cơm, sau đó giống như đã đói bụng thật nhiều ngày, ăn vừa nhanh vừa vội, hơn nữa còn ăn nhiều như vậy, nói với anh là trong chuyện này không có vấn đề gì?
Anh không tin.
“Chỉ là mấy ngày nay tôi có chút không thoải mái…” Lâm Bối bị anh nhìn chăm chú, cảm giác da đầu đều có chút tê dại, vốn dĩ cô không muốn trả lời vấn đề này, nhưng vẫn trả lời theo bản năng.
Lời vừa ra khỏi miệng, Lâm Bối liền hối hận, cô nói không thoải mái, nếu Đường Lăng truy hỏi, cô phải trả lời làm sao?
Nhỡ đâu bị Đường Lăng phát hiện ra thì làm sao bây giờ?
“Không thoải mái? Sao vậy? Không thoải mái chỗ nào?” Chỉ là phản ứng của Đường Lăng còn lớn hơn so với cô tưởng tượng, bên trong giọng nói của Đường Lăng mang theo sự lo lắng rõ ràng, còn mang theo vài phần sốt ruột: “Đi bệnh viện kiểm tra chưa?”
Đường Lăng hơi ngừng lại, anh biết tình cảnh của cô bây giờ, dù xem như bị bệnh cũng không có khả năng đi bệnh viện kiểm tra, dù sao cô là nữ giả nam, nếu để cho người khác phát hiện sẽ rất phiền phức.
“Một lát nữa tôi dẫn em đi kiểm tra.” Đường Lăng biết thân phận của cô bây giờ không thể trực tiếp đi bệnh viện, nhưng ở đây có bệnh viện của Dương Tầm Chiêu, anh có thể trực tiếp mang cô tới kiểm tra, đến lúc đó liên hệ với anh, không có vấn đề gì.
“Tôi không muốn, không đi bệnh viện.” Lâm Bối kinh hãi kém chút nữa đã nhảy dựng lên, đi bệnh viện?
Nếu như đi bệnh viện chắn chắn sẽ bị lộ tẩy hoài toàn, không dối gạt được gì cả, cô tuyệt đối không thể đi bệnh viện.
Lâm Bối ý thức được phản ứng của chính mình có hơi quá, liên tục giải thích nói: “Tôi như vậy không thể đi bệnh viện, sợ bị người khác phát hiện ra tôi là nữ.”
“Tôi sẽ sắp xếp, yên tâm, không có việc gì.” Đường Lăng có thể lý giải cho sự lo lắng của cô, cho nên cũng không có hoài nghi quá nhiều.
“Không cần, thật sự không cần, chỉ là tôi có hơi cảm mạo, bởi vì cảm mạo, cho nên không muốn ăn, mấy ngày nay đều không ăn cơm ngon, bữa sáng anh gọi đến quá thơm, mới nhịn không được ăn nhiều hơn một chút, tôi thật sự không sao, anh nhìn xem, tôi ăn nhiều như vậy, thực sự rất khoẻ.” Lâm Bối chắc chắn không có khả năng đi kiểm tra với anh, dù sao hiện tại cô không chỉ muốn giấu chuyện cô là con gái, còn có chuyện cô mang thai.
Đường Lăng nhìn cô, trong lúc nhất thời không nói gì.
“Tôi thật sự không có việc gì, anh nhìn, bây giờ không phải tôi rất khoẻ sao? Không phát sốt, cũng không chảy nước mũi, không ho khan, càng không đau đầu, hiện tại tôi ăn sáng xong, toàn thân đều có sức lực.” Lâm Bối vì để anh tin tưởng, còn đứng lên xoay vài vòng: “Tôi thật sự không có việc gì cả, không cần đi kiểm tra.”
Khóe môi của Đường Lăng hơi mím lại, anh biết bởi vì chuyện nữ giả nam, bình thường cô sợ hãi chuyện đi bệnh viện kiểm tra thân thể, nhưng Đường Lăng có cảm giác, nguyên nhân hiện tại cô kháng cự dường như không phải chỉ bởi vì chuyện này.
Dường như cô còn đang giấu diếm chuyện gì khác!!
Lâm Bối vốn đã hoảng hốt, bị anh nhìn như thế , cảm giác trái tim đều sắp nhảy ra ngoài, cô biết Đường Lăng lợi hại, cô thật sợ bị Đường Lăng nhìn ra cái gì, cô biết không thể tiếp tục đề tài này nữa.
“Lần này anh tới không phải là vì giải quyết vấn đề Quỷ Vực Chi Thành sao? Hiện tại Quỷ Vực Chi Thành đều bắt nạt đến cửa của anh, anh cũng không nóng nảy sao? Anh còn không tranh thủ thời gian đi xử lý đi.” Lâm Bối dời chủ đề, kỳ thật đây cũng là nghi hoặc chân chính ở trong lòng cô, lần này rõ ràng Đường Lăng tới chính là vì giải quyết chuyện Quỷ Vực Chi Thành, chuyện kia rõ ràng đã lửa sém lông mày, anh còn không nóng nảy sao?
Đã sắp mười giờ rồi, anh cứ như vậy lãng phí thời gian ở chỗ này với cô?
Đường Lăng biết cô đang cố ý nói sang chuyện khác, xem ra cô thật sự không muốn đi kiểm tra, nhìn hiện tại dáng vẻ của cô quả thật không giống như có chuyện gì, vừa nãy Đường Lăng cũng đã nói sẽ không bắt buộc cô làm chuyện gì, cho nên Đường Lăng cũng không tiếp tục kiên trì nữa.
Ngược lại là nghe lời của cô, đầu lông mày của Đường Lăng hơi giương lên, thân thể của anh lần nữa nghiêng về phía cô, cong môi lên, trên mặt mang theo ý cười, sau đó chậm rãi nói từng chữ từng chữ: “Những cái kia đều không quan trọng bằng em, không có cái gì quan trọng bằng em!”
Mục đích lần này anh tới quả thật là giải quyết chuyện của Quỷ Vực Chi Thành, nhưng theo đuổi vợ so với chuyện của Quỷ Vực Chi Thành thì quan trọng hơn.
Lâm Bối vốn còn đang thầm mừng rỡ vì chính mình đã dời đi chủ đề, còn đang âm thầm khen ngợi sự cơ trí của mình ở trong lòng, không nghĩ tới lại đột nhiên nghe được một câu nói như vậy của Đường Lăng.
Trong lúc nhất thời, Lâm Bối hoàn toàn kinh sợ, lập tức trợn tròn mắt, cứ như vậy kinh ngạc nhìn Đường Lăng.
Lúc này trên mặt của Đường Lăng mang ý cười, lời kia cứ như vậy thốt ra, cảm giác giống như có chút qua loa, nhưng trong lòng Lâm Bối lại trực tiếp rung động, cô nghe ra Đường Lăng không phải là thuận miệng dỗ dành con gái, dỗ ngon dỗ ngọt, mặc dù anh đang cười, mặc dù anh không chững chạc đàng hoàng nghiêm túc.
Nhưng chẳng biết tại sao, cô liền cảm giác đó là lời thật lòng, không có gì còn thật lòng hơn lời này.
Lúc này trong lòng Lâm Bối ngũ vị hỗn hợp, thời điểm còn rất nhỏ, cô chỉ có mẹ, không có cha, khi đó mỗi ngày mẹ cô đều rất thương tâm, thường xuyên vụng trộm rơi lệ, kỳ thật khi đó mẹ cô không đặc biệt để bụng đến cô.
Về sau, mẹ cô để cô nữ giả nam trang trở về hoàng thất, lúc ấy người trong hoàng thất căn bản cũng không chân chính thừa nhận cô, bọn họ đều xem thường cô, bao gồm người cha kia của cô, bọn họ đều bắt nạt cô, đều chán ghét cô.
Khi đó cô sống rất gian nan, mà lời mẹ nói với cô nhiều nhất, chính là bảo cô phải cẩn thận, không thể để bại lộ thân phận, không thể bị người phát hiện cô là con gái.
Bắt đầu từ lúc đó, mỗi ngày cô đều sống trong nơm nớp lo sợ, mỗi ngày lo lắng, cô sợ hãi, cô hoảng sợ, nhưng cô không dám nói, cô cũng không thể nói với ai, đến cả mẹ, cô cũng không thể nói.
Mẹ cô dần dần có được cuộc sống mong ước, đối với cô lại càng ít quan tâm.
Cô như là một cây lục bình, không có rễ, không biết trở lại, cả ngày cứ như vậy bồng bềnh trôi, không có người chân chính quan tâm cô, càng không có ai chân chính coi trọng cô.
Đến cả đại vương tử, cũng là bởi vì cô có giá trị lợi dụng, bằng không đại vương tử cũng sẽ giống như người khác, coi như không thấy cô.
Cô sống hai mươi mấy năm, cho tới bây giờ chưa từng có ai nói với cô, cô quan trọng đến mức nào, cô không thể thiếu cỡ nào!!