Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1416: Lại Đối Xử Với Tôi Như Vậy (1)
Bởi vì chuyện này thực sự quá trùng hợp rồi, nhưng khi quản gia Trọng đi tìm Dương Bạc Vệ thì ông ta lại xảy ra chuyện.
Nhưng mà có vài điều không thể nói.
Cho dù chuyện năm đó có điều bí ẩn khác, cho dù Dương Bạc Vệ thật sự biết một ít, cũng không thể nói ông cụ Dương và bà cụ Dương đến diệt khẩu.
"Vậy nên không liên quan đến chuyện chúng ta đang tra xét." Quản gia Trọng nhanh chóng trả lời, ông ta suy nghĩ một chút, sau đó mới tiếp tục nói: "Tôi cảm thấy phải có liên quan đến việc Trình Nhu Nhu đến nhà họ Dương?"
Ánh mắt Trương Minh Hoàng dịch chuyển, nhìn Quản gia Trọng, trước nay Trương Minh Hoàng chưa từng quan tâm đến chuyện liên quan đến Trình Nhu Nhu.
"Lần trước Trình Nhu Nhu đến nhà họ Dương, nhà họ Dương đã quyết định hôn sự của Dương Tầm Chiêu và Trình Nhu Nhu, lần này Trình Nhu Nhu đến chắc chắn cũng là vì hôn sự, hơn nữa Trình Nhu Nhu rõ ràng có một chút hiểu lầm, Trình Nhu Nhu cho rằng chuyện nước R là ý của thành chủ, cho rằng đó là do thành chủ trút giận thay, với tính tình của Trình Nhu Nhu chắc chắn sẽ tận lực khoe khoang chuyện này, ông cụ Dương vốn luôn muốn kết thân với Quỷ Vực Chi Thành, nếu biết thành chủ rất thương yêu Trình Nhu Nhu, thậm chí còn coi trọng, ông cụ Dương chắc chắn sẽ vội vã thúc đẩy cuộc hôn nhân này..."
Quản gia Trọng dừng một chút, nhìn thành chủ của mình, quan sát biểu hiện của thành chủ mình, nhìn thấy thành chủ mình cũng không có chút phản ứng nào, lúc này mới tiếp tục nói: "Nhưng mấy ngày trước Dương Tầm Chiêu vừa mới tổ chức họp báo tuyên bố chấm dứt quan hệ với nhà họ Dương, nếu như vậy, Dương Tầm Chiêu chắc chắn sẽ không về nhà họ Dương, chắc chắn sẽ không chịu sự quản lý của ông cụ Dương, ông cụ Dương muốn thúc đẩy cuộc hôn nhân này, nhất định sẽ nghĩ cách để Dương Tầm Chiêu quay về, nếu Dương Bạc Vệ qua đời, Dương Tầm Chiêu nhất định sẽ quay về."
"Ý của ông là, vì nguyên nhân này, nên tự mình hại chết con ruột?" Trương Minh Hoàng cũng không phải là người nhiệt tình, cũng không phải là loại người có lòng thông cảm tràn lan, ngược lại Trương Minh Hoàng ở trong mắt người ngoài từ trước đến giờ đều rất lạnh lùng.
Nhưng ai cũng biết Trương Minh Hoàng là người bao che nhất, người của ông ta, ông ta tuyệt đối không để cho người khác bắt nạt, người của ông ta ông ta sẽ thật lòng bảo vệ.
Anh em bạn bè, cũng như vậy, đừng nói chi là người thân nhất, cho nên Trương Minh Hoàng thật sự không thể hiểu chuyện này.
"Người với người thật sự không giống nhau." Quản gia Trọng lúc đầu cũng không dám tin chuyện này, nhưng khi ông ta trải qua, sự thực chứng minh rất tàn nhẫn.
"Dương Tầm Chiêu này thực sự rất đáng thương." Từ trước đến giờ Trương Minh Hoàng vốn cũng không có lòng thông cảm quá nhiều lúc này thật sự có chút đồng cảm với Dương Tầm Chiêu rồi!
"Cho nên Dương Tầm Chiêu mới chấm dứt quan hệ với nhà họ Dương!" Quản gia Trọng trở về nói một câu như vậy, ý tứ cũng rất rõ ràng.
"Chỉ là, chuyện xảy ra như vậy, Dương Tầm Chiêu nhất định phải trở về, Ông cụ Dương nếu nghĩ cách bức Dương Tầm Chiêu trở về, chắc chắn còn có chuyện khác đang chờ Dương Tầm Chiêu, không biết tiếp theo Dương Tầm Chiêu có tránh được không?" Quản gia Trọng âm thầm thở dài một hơi: "Có câu nói hổ dữ không ăn thịt con, nhưng Ông cụ Dương và Bà cụ Dương này trước tiên bức chết con trai của mình, bây giờ lại muốn bức chết cháu trai của mình."
"Nào có dễ dàng chết như vậy..." Khóe môi Trương Minh Hoàng hơi nhếch lên: "Người cô cả nhà họ Đường vừa ý, sẽ không kém cỏi như thế."
"Đó là dĩ nhiên, tôi chỉ đang làm một phép suy luận." Quản gia Trọng nhìn thấy thành chủ của mình, vẻ mặt sững sờ, bây giờ cho dù thành chủ biết cô cả nhà họ Đường là con gái của Hàn Trung Phương, không phải là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành, vẫn tỏ thái độ rất không bình thường như cũ với lớn bé nhà họ Đường.
Vào lúc này, Quản gia Trọng thật sự không biết đây là chuyện tốt hay là chuyện xấu.
Ông ta vốn cho là cô cả nhà họ Đường chính là con gái của thành chủ, dù sao sau khi cô cả nhà họ Đường quay về nhà họ Đường, vẫn luôn không có bất kỳ thông tin nào liên quan đến cha của cô cả nhà họ Đường, Quản gia Trọng ôm hi vọng rất lớn với chuyện này.
Nhưng không ngờ, bỗng nhiên lại trồi lên một nhà họ Hàn, trồi lên một Hàn Trung Phương.
Thực ra bây giờ Quản gia Trọng đã không còn ôm hy vọng gì với chuyện này, cho dù năm đó Đường Thấm Nhi đi tìm Dương Bạc Vệ, nhưng chuyện Đường Thấm Nhi và Hàn Trung Phương là sự thực, năm đó lúc Đường Thấm Nhi theo Hàn Trung Phương quay về nhà họ Hàn đúng là đang mang thai, chỉ là Bà cụ Hàn không đồng ý cho Đường Thấm Nhi bước vào cửa, Hàn Trung Phương không có cách nào khác mới mang theo Đường Thấm Nhi rời đi.
Lúc đó hai người cũng đã nhận giấy đăng kí kết hôn, những thứ này đều là sự thật, không phải giả.
Thực ra, còn có một cách cuối cùng có thể xác nhận trực tiếp, đó chính là để Hàn Nhã Thanh và thành chủ làm giám định cha con, nhưng bọn họ không có cách nào lấy được đồ vật có thể làm giám định cha con trên người của Hàn Nhã Thanh.
Đối với người khác bọn họ đúng là có thể dùng một vài thủ đoạn đặc biệt, nhưng đó là cô cả nhà họ Đường, với thái độ của thành chủ đối với nhà họ Đường, ông ta không dám mạo hiểm đi làm chuyện gì.
"Chỉ là không biết ông cụ Dương còn có thể làm chuyện gì khác không? Không biết Dương Tầm Chiêu này sẽ đối phó ra sao." Quản gia Trọng nghĩ đến tình hình nhà họ Dương thì không nhịn được lắc đầu, tại sao có thể có người như vậy, thực sự là không thể nào hiểu được.
"Thành chủ, có muốn nhắc nhở Dương Tầm Chiêu một chút hay không?" Trong lòng Quản gia Trọng chung quy vẫn có chút không đành lòng, Ông cụ Dương và Bà cụ Dương làm việc thật sự không có điểm mấu chốt, chuyện gì cũng có thể làm được.
"Ông có thể nghĩ đến, anh ta chắc chắn có thể nghĩ đến, không cần ông nhắc nhở." Khóe môi Trương Minh Hoàng hơi nhếch lên, trong giọng nói dường như thoáng mang theo vài tâm trạng không giống nhau.
Quản gia Trọng nghe giọng nói của thành chủ mình, sửng sốt, trong lúc nhất thời tuyệt nhiên không có cách nào hiểu được quan điểm của thành chủ mình?
"Thành chủ, bây giờ Dương Bạc Vệ chết rồi, manh mối này đã đứt đoạn mất." Quản gia Trọng suy nghĩ một chút cũng không thể hiểu quan điểm của thành chủ mình, cho nên vẫn quyết định nói đến việc chính trước tiên.
Đương nhiên, manh mối Dương Bạc Vệ đã mất, chuyện này thật sự không nên tra xét nữa, dù sao cũng không có những phương diện khác có thể tra xét.
Lúc đó Hàn Nhã Thanh có thể về nhà họ Hàn, đã giải thích rõ với nhà họ Hàn nhất định là không có gì khác thường, lúc đó Hàn Nhã Thanh vẫn là một đứa bé, chắc chắn cô không biết cái gì.
Hai mắt Trương Minh Hoàng nhìn về phía trước, không nói gì, trong lúc nhất thời không biết đang suy nghĩ gì.
Rất lâu sau, Quản gia Trọng nhìn thấy thành chủ của mình vẫn cứ ngồi ngơ ngác như vậy, bất động cũng không nói gì, sắp biến đổi thành pho tượng, Quản gia Trọng không nhịn được kêu một tiếng: "Thành chủ."
Trương Minh Hoàng bỗng nhiên hoàn hồn, ánh mắt xoay chuyển: "Vậy thì không tra xét nữa."
Quản gia Trọng hơi run, không nghĩ thành chủ sẽ trả lời như vậy, Quản gia Trọng đi theo bên người Trương Minh Hoàng gần bốn mươi năm, hiểu rất rõ Trương Minh Hoàng.
Quản gia Trọng biết, thành chủ mình trước nay chưa bao giờ nghĩ đến việc từ bỏ điều ông ta muốn làm, cũng chưa bao giờ thay đổi, vì sao lần này bỗng nhiên lại từ bỏ cơ chứ?
"Còn có cơ hội." Trương Minh Hoàng không biết nghĩ tới điều gì, lông mày chậm rãi giơ giơ lên: "Tôi cảm thấy không cần dồn hết tâm trí vào việc này."
Quản gia Trọng có chút choáng váng khi nghe lời nói của thành chủ, lời này của thành chủ là có ý gì?
Không cần dồn hết tâm trí?
Sẽ có cơ hội?
Cái gì không cần dồn hết tâm trí?
Sẽ có cơ hội gì?
"Thành chủ..." Quản gia Trọng có chút không hiểu, không nhịn được muốn hỏi lại vài câu.
"Được rồi, ông đi ra ngoài đi." Chỉ là lần này Trương Minh Hoàng trực tiếp ngắt lời ông ta.
Tuy trong lòng Quản gia Trọng có rất nhiều nghi hoặc, nhưng nhìn biểu hiện của thành chủ mình coi cũng không tệ, ít nhất cũng không phải loại lãnh đạm không hề có sức sống như trước đây.
Quản gia Trọng âm thầm thở một hơi, sau đó đi ra.
Nước R.
Đường Lăng thay mấy bộ quần áo ở trong phòng, vẫn cảm thấy không hài lòng, nhưng lần này anh tới nước R cũng chỉ đem theo mấy bộ quần áo, muốn đổi bộ khác cũng không có.
Cho nên cũng chỉ có thể gắng gượng thôi, Đường Lăng chăm chú nhìn vào gương sửa sang, từ tóc đến quần áo, hết sức cẩn thận.
Trên mặt Đường Lăng vẫn luôn cười, là nụ cười thật sự vui vẻ, cặp mắt thâm thúy thường ngày có chút phấn khởi, cũng có chút chờ mong.
Lúc này cậu cả nhà họ Đường đúng hoàn toàn là một thiếu niên chuẩn bị đi hẹn hò, tâm trạng vừa kích động vừa sốt sắng, thậm chí còn chút thấp thỏm.
Sáng sớm nghĩ đến mối quan hệ giữa anh và Lâm Bối, khóe môi Đường Lăng lại không nhịn được nhếch lên, rõ ràng thái độ của Lâm Bối đối với anh đã hoàn toàn không giống với lúc trước.
Thậm chí cô còn biết quan tâm đến anh!
Cô có nói ngày hôm nay sẽ gặp anh trong buổi tiệc!
Cho nên Đường Lăng sửa soạn khá hơn một chút, thời gian còn sớm, anh đã đi đến khách sạn mà đại vương tử đã đặt trước.
Lúc Đường Lăng đến, đại vương tử còn chưa đến, nhưng Lâm Bối đã đến rồi.
Lúc Đường Lăng nhìn thấy Lâm Bối đứng gần cửa, khóe môi không nhịn được nhếch lên, đặc biệt là lúc Đường Lăng vừa xuống xe đã chạm mắt Lâm Bối đang nhìn qua, trong lòng Đường Lăng không nhịn được vui mừng!
Nhưng mà có vài điều không thể nói.
Cho dù chuyện năm đó có điều bí ẩn khác, cho dù Dương Bạc Vệ thật sự biết một ít, cũng không thể nói ông cụ Dương và bà cụ Dương đến diệt khẩu.
"Vậy nên không liên quan đến chuyện chúng ta đang tra xét." Quản gia Trọng nhanh chóng trả lời, ông ta suy nghĩ một chút, sau đó mới tiếp tục nói: "Tôi cảm thấy phải có liên quan đến việc Trình Nhu Nhu đến nhà họ Dương?"
Ánh mắt Trương Minh Hoàng dịch chuyển, nhìn Quản gia Trọng, trước nay Trương Minh Hoàng chưa từng quan tâm đến chuyện liên quan đến Trình Nhu Nhu.
"Lần trước Trình Nhu Nhu đến nhà họ Dương, nhà họ Dương đã quyết định hôn sự của Dương Tầm Chiêu và Trình Nhu Nhu, lần này Trình Nhu Nhu đến chắc chắn cũng là vì hôn sự, hơn nữa Trình Nhu Nhu rõ ràng có một chút hiểu lầm, Trình Nhu Nhu cho rằng chuyện nước R là ý của thành chủ, cho rằng đó là do thành chủ trút giận thay, với tính tình của Trình Nhu Nhu chắc chắn sẽ tận lực khoe khoang chuyện này, ông cụ Dương vốn luôn muốn kết thân với Quỷ Vực Chi Thành, nếu biết thành chủ rất thương yêu Trình Nhu Nhu, thậm chí còn coi trọng, ông cụ Dương chắc chắn sẽ vội vã thúc đẩy cuộc hôn nhân này..."
Quản gia Trọng dừng một chút, nhìn thành chủ của mình, quan sát biểu hiện của thành chủ mình, nhìn thấy thành chủ mình cũng không có chút phản ứng nào, lúc này mới tiếp tục nói: "Nhưng mấy ngày trước Dương Tầm Chiêu vừa mới tổ chức họp báo tuyên bố chấm dứt quan hệ với nhà họ Dương, nếu như vậy, Dương Tầm Chiêu chắc chắn sẽ không về nhà họ Dương, chắc chắn sẽ không chịu sự quản lý của ông cụ Dương, ông cụ Dương muốn thúc đẩy cuộc hôn nhân này, nhất định sẽ nghĩ cách để Dương Tầm Chiêu quay về, nếu Dương Bạc Vệ qua đời, Dương Tầm Chiêu nhất định sẽ quay về."
"Ý của ông là, vì nguyên nhân này, nên tự mình hại chết con ruột?" Trương Minh Hoàng cũng không phải là người nhiệt tình, cũng không phải là loại người có lòng thông cảm tràn lan, ngược lại Trương Minh Hoàng ở trong mắt người ngoài từ trước đến giờ đều rất lạnh lùng.
Nhưng ai cũng biết Trương Minh Hoàng là người bao che nhất, người của ông ta, ông ta tuyệt đối không để cho người khác bắt nạt, người của ông ta ông ta sẽ thật lòng bảo vệ.
Anh em bạn bè, cũng như vậy, đừng nói chi là người thân nhất, cho nên Trương Minh Hoàng thật sự không thể hiểu chuyện này.
"Người với người thật sự không giống nhau." Quản gia Trọng lúc đầu cũng không dám tin chuyện này, nhưng khi ông ta trải qua, sự thực chứng minh rất tàn nhẫn.
"Dương Tầm Chiêu này thực sự rất đáng thương." Từ trước đến giờ Trương Minh Hoàng vốn cũng không có lòng thông cảm quá nhiều lúc này thật sự có chút đồng cảm với Dương Tầm Chiêu rồi!
"Cho nên Dương Tầm Chiêu mới chấm dứt quan hệ với nhà họ Dương!" Quản gia Trọng trở về nói một câu như vậy, ý tứ cũng rất rõ ràng.
"Chỉ là, chuyện xảy ra như vậy, Dương Tầm Chiêu nhất định phải trở về, Ông cụ Dương nếu nghĩ cách bức Dương Tầm Chiêu trở về, chắc chắn còn có chuyện khác đang chờ Dương Tầm Chiêu, không biết tiếp theo Dương Tầm Chiêu có tránh được không?" Quản gia Trọng âm thầm thở dài một hơi: "Có câu nói hổ dữ không ăn thịt con, nhưng Ông cụ Dương và Bà cụ Dương này trước tiên bức chết con trai của mình, bây giờ lại muốn bức chết cháu trai của mình."
"Nào có dễ dàng chết như vậy..." Khóe môi Trương Minh Hoàng hơi nhếch lên: "Người cô cả nhà họ Đường vừa ý, sẽ không kém cỏi như thế."
"Đó là dĩ nhiên, tôi chỉ đang làm một phép suy luận." Quản gia Trọng nhìn thấy thành chủ của mình, vẻ mặt sững sờ, bây giờ cho dù thành chủ biết cô cả nhà họ Đường là con gái của Hàn Trung Phương, không phải là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành, vẫn tỏ thái độ rất không bình thường như cũ với lớn bé nhà họ Đường.
Vào lúc này, Quản gia Trọng thật sự không biết đây là chuyện tốt hay là chuyện xấu.
Ông ta vốn cho là cô cả nhà họ Đường chính là con gái của thành chủ, dù sao sau khi cô cả nhà họ Đường quay về nhà họ Đường, vẫn luôn không có bất kỳ thông tin nào liên quan đến cha của cô cả nhà họ Đường, Quản gia Trọng ôm hi vọng rất lớn với chuyện này.
Nhưng không ngờ, bỗng nhiên lại trồi lên một nhà họ Hàn, trồi lên một Hàn Trung Phương.
Thực ra bây giờ Quản gia Trọng đã không còn ôm hy vọng gì với chuyện này, cho dù năm đó Đường Thấm Nhi đi tìm Dương Bạc Vệ, nhưng chuyện Đường Thấm Nhi và Hàn Trung Phương là sự thực, năm đó lúc Đường Thấm Nhi theo Hàn Trung Phương quay về nhà họ Hàn đúng là đang mang thai, chỉ là Bà cụ Hàn không đồng ý cho Đường Thấm Nhi bước vào cửa, Hàn Trung Phương không có cách nào khác mới mang theo Đường Thấm Nhi rời đi.
Lúc đó hai người cũng đã nhận giấy đăng kí kết hôn, những thứ này đều là sự thật, không phải giả.
Thực ra, còn có một cách cuối cùng có thể xác nhận trực tiếp, đó chính là để Hàn Nhã Thanh và thành chủ làm giám định cha con, nhưng bọn họ không có cách nào lấy được đồ vật có thể làm giám định cha con trên người của Hàn Nhã Thanh.
Đối với người khác bọn họ đúng là có thể dùng một vài thủ đoạn đặc biệt, nhưng đó là cô cả nhà họ Đường, với thái độ của thành chủ đối với nhà họ Đường, ông ta không dám mạo hiểm đi làm chuyện gì.
"Chỉ là không biết ông cụ Dương còn có thể làm chuyện gì khác không? Không biết Dương Tầm Chiêu này sẽ đối phó ra sao." Quản gia Trọng nghĩ đến tình hình nhà họ Dương thì không nhịn được lắc đầu, tại sao có thể có người như vậy, thực sự là không thể nào hiểu được.
"Thành chủ, có muốn nhắc nhở Dương Tầm Chiêu một chút hay không?" Trong lòng Quản gia Trọng chung quy vẫn có chút không đành lòng, Ông cụ Dương và Bà cụ Dương làm việc thật sự không có điểm mấu chốt, chuyện gì cũng có thể làm được.
"Ông có thể nghĩ đến, anh ta chắc chắn có thể nghĩ đến, không cần ông nhắc nhở." Khóe môi Trương Minh Hoàng hơi nhếch lên, trong giọng nói dường như thoáng mang theo vài tâm trạng không giống nhau.
Quản gia Trọng nghe giọng nói của thành chủ mình, sửng sốt, trong lúc nhất thời tuyệt nhiên không có cách nào hiểu được quan điểm của thành chủ mình?
"Thành chủ, bây giờ Dương Bạc Vệ chết rồi, manh mối này đã đứt đoạn mất." Quản gia Trọng suy nghĩ một chút cũng không thể hiểu quan điểm của thành chủ mình, cho nên vẫn quyết định nói đến việc chính trước tiên.
Đương nhiên, manh mối Dương Bạc Vệ đã mất, chuyện này thật sự không nên tra xét nữa, dù sao cũng không có những phương diện khác có thể tra xét.
Lúc đó Hàn Nhã Thanh có thể về nhà họ Hàn, đã giải thích rõ với nhà họ Hàn nhất định là không có gì khác thường, lúc đó Hàn Nhã Thanh vẫn là một đứa bé, chắc chắn cô không biết cái gì.
Hai mắt Trương Minh Hoàng nhìn về phía trước, không nói gì, trong lúc nhất thời không biết đang suy nghĩ gì.
Rất lâu sau, Quản gia Trọng nhìn thấy thành chủ của mình vẫn cứ ngồi ngơ ngác như vậy, bất động cũng không nói gì, sắp biến đổi thành pho tượng, Quản gia Trọng không nhịn được kêu một tiếng: "Thành chủ."
Trương Minh Hoàng bỗng nhiên hoàn hồn, ánh mắt xoay chuyển: "Vậy thì không tra xét nữa."
Quản gia Trọng hơi run, không nghĩ thành chủ sẽ trả lời như vậy, Quản gia Trọng đi theo bên người Trương Minh Hoàng gần bốn mươi năm, hiểu rất rõ Trương Minh Hoàng.
Quản gia Trọng biết, thành chủ mình trước nay chưa bao giờ nghĩ đến việc từ bỏ điều ông ta muốn làm, cũng chưa bao giờ thay đổi, vì sao lần này bỗng nhiên lại từ bỏ cơ chứ?
"Còn có cơ hội." Trương Minh Hoàng không biết nghĩ tới điều gì, lông mày chậm rãi giơ giơ lên: "Tôi cảm thấy không cần dồn hết tâm trí vào việc này."
Quản gia Trọng có chút choáng váng khi nghe lời nói của thành chủ, lời này của thành chủ là có ý gì?
Không cần dồn hết tâm trí?
Sẽ có cơ hội?
Cái gì không cần dồn hết tâm trí?
Sẽ có cơ hội gì?
"Thành chủ..." Quản gia Trọng có chút không hiểu, không nhịn được muốn hỏi lại vài câu.
"Được rồi, ông đi ra ngoài đi." Chỉ là lần này Trương Minh Hoàng trực tiếp ngắt lời ông ta.
Tuy trong lòng Quản gia Trọng có rất nhiều nghi hoặc, nhưng nhìn biểu hiện của thành chủ mình coi cũng không tệ, ít nhất cũng không phải loại lãnh đạm không hề có sức sống như trước đây.
Quản gia Trọng âm thầm thở một hơi, sau đó đi ra.
Nước R.
Đường Lăng thay mấy bộ quần áo ở trong phòng, vẫn cảm thấy không hài lòng, nhưng lần này anh tới nước R cũng chỉ đem theo mấy bộ quần áo, muốn đổi bộ khác cũng không có.
Cho nên cũng chỉ có thể gắng gượng thôi, Đường Lăng chăm chú nhìn vào gương sửa sang, từ tóc đến quần áo, hết sức cẩn thận.
Trên mặt Đường Lăng vẫn luôn cười, là nụ cười thật sự vui vẻ, cặp mắt thâm thúy thường ngày có chút phấn khởi, cũng có chút chờ mong.
Lúc này cậu cả nhà họ Đường đúng hoàn toàn là một thiếu niên chuẩn bị đi hẹn hò, tâm trạng vừa kích động vừa sốt sắng, thậm chí còn chút thấp thỏm.
Sáng sớm nghĩ đến mối quan hệ giữa anh và Lâm Bối, khóe môi Đường Lăng lại không nhịn được nhếch lên, rõ ràng thái độ của Lâm Bối đối với anh đã hoàn toàn không giống với lúc trước.
Thậm chí cô còn biết quan tâm đến anh!
Cô có nói ngày hôm nay sẽ gặp anh trong buổi tiệc!
Cho nên Đường Lăng sửa soạn khá hơn một chút, thời gian còn sớm, anh đã đi đến khách sạn mà đại vương tử đã đặt trước.
Lúc Đường Lăng đến, đại vương tử còn chưa đến, nhưng Lâm Bối đã đến rồi.
Lúc Đường Lăng nhìn thấy Lâm Bối đứng gần cửa, khóe môi không nhịn được nhếch lên, đặc biệt là lúc Đường Lăng vừa xuống xe đã chạm mắt Lâm Bối đang nhìn qua, trong lòng Đường Lăng không nhịn được vui mừng!