Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1497-1500
Thành thiếu chủ không kiên nhẫn được nữa, anh ta duỗi tay cầm lấy kết quả xét nghiệm ADN.
Thành thiếu chủ nhìn lướt qua, sắc mặt thay đổi, anh ta nhìn về phía nhân viên giám định, quát lên: "Đây là ý gì?"
Khóe môi cậu Hàn không nhịn được cong lên, kết quả xét nghiệm ADN này nhìn một phát là biết liền, Thành thiếu chủ thật sự xem không hiểu sao?
Anh ta có chút nghi ngờ về chỉ số thông minh của Thành thiếu chủ rồi.
Cậu Hàn muốn mỉa mai Thành thiếu chủ, anh ta đoạt lấy bản kết quả xét nghiệm: "Thành thiếu chủ xem không hiểu sao? Nào, để tôi phân tích giúp Thành thiếu chủ nhé."
Đối với bản giám định ADN này thì chỉ cần nhìn vào phần trăm tương thích là được rồi.
Một vấn đề đơn giản như vậy mà Thành thiếu chủ này lại không hiểu, thật sự khiến người ta không nói nên lời mà.
Cậu Hàn nhìn thoáng qua kết quả xét nghiệm ADN, khi nhìn thấy kết quả cuối cùng, sắc mặt anh ta cũng thay đổi, lúc này hoàn toàn quên mất chuyện mỉa mai Thành thiếu chủ nữa, anh ta cũng nhìn nhân viên giám định, ngạc nhiên hỏi: "Đây là sao?"
Cũng giống như Thành thiếu chủ, lúc này anh ta cũng có tâm trạng giống như Thành thiếu chủ.
Bây giờ cậu Hàn rốt cục cũng hiểu được ý tứ của Thành thiếu chủ rồi, không phải là Thành thiếu chủ xem không hiểu, mà là kết quả này khiến người ta không muốn chấp nhận.
Phần trăm tương thích lại bằng không, vậy mà lại bằng không?
Đây là chuyện gì vậy?
Sao có thể?
Sao lại là không phần trăm?
Cậu Hàn hiểu không phần trăm có nghĩa là gì.
“Sao vậy?” Tiểu Cửu kinh ngạc nhìn phản ứng của hai người, hai người này bị sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì vậy.
Chú Lương đứng bên cạnh không lên tiếng, sắc mặt có hơi nặng nề, sau đó âm thầm thở dài, xem ra kết quả này không như ý muốn của hai người, cho nên mới có phản ứng như vậy.
Bây giờ ông ta không cần nhìn kết quả xét nghiệm ADN, chỉ cần nhìn phản ứng của hai người là đã biết đáp án, chắc chắn kết quả xét nghiệm ADN là cô Đường không phải con gái của Thành chủ.
Khi ông ta biết được cô Đường là con gái nhà họ Hàn, biết được ba của cô Đường là Hàn Trung Phương thì ông ta đã biết cô Đường có thể không phải là con gái của Quỷ Vực Chi Thành rồi.
Ông ta cũng đã nói với Thành chủ, quản gia Trọng cũng cho người đi điều tra, chứng cứ mà quản gia Trọng tìm được cũng cho thấy cô Đường là con gái của Hàn Trung Phương, không phải của Thành chủ.
Cho nên chú Lương đã không còn hy vọng gì với chuyện này nữa, nhưng Thành thiếu chủ muốn điều tra, mấy đứa nhỏ cũng muốn có được kết quả, Thành chủ không ngăn cản, nên tự nhiên ông ta cũng không thể ngăn cản.
Hầy, có vẻ như kết quả bây giờ sẽ khiến mấy đứa trẻ thất vọng rồi!
Nhân viên giám định hơi hoảng sợ trước ánh mắt đầy sát khí của Thành thiếu chủ và cậu Hàn, anh ta chịu trách nhiệm làm giám định ADN, còn những chuyện khác không liên quan gì đến anh ta, sao Thành thiếu chủ và cậu Hàn lại nhìn anh ta như vậy chứ?
“Anh giải thích cho tôi 0% này có nghĩa là gì? Tại sao lại là 0%?” Thành thiếu chủ rõ ràng không muốn chấp nhận kết quả như vậy, sao lại là 0%? Sao có thể là 0% được chứ?
Cô Đường rõ ràng chính là con gái của Thành chủ, anh ta tin chuyện này, sao có thể sai được chứ?
Anh ta đã lấy tóc của cô Đường và Thành chủ để làm xét nghiệm ADN, sao có thể là 0% được?
“Là 0% sao?” Tiểu Cửu sững sờ, rõ ràng có chút không muốn tin, nhưng Tiểu Cửu cũng không kích động như Thành thiếu chủ.
“Vâng.” Nhân viên giám định không dám nhìn thẳng vào ánh mắt giết người của Thành thiếu chủ, cho nên anh ta quay sang nhìn Tiểu Cửu rồi nói.
Nhân viên giám định cũng nhìn ra, mấy người có mặt ở đây đều không muốn chấp nhận kết quả này, đặc biệt là vị Thành thiếu chủ, nhưng kết quả xét nghiệm ADN lại như thế, anh ta có thể làm gì được?
Anh ta không thể làm giả kết quả được đúng không?
Trước mặt những nhân vật tai to mặt lớn này, anh ta không có cái gan đó.
"Vâng cái gì mà vâng? Sao có thể là 0% được? Anh làm sai rồi đúng không?" Vẻ mặt Thành thiếu chủ tràn đầy sát khí: "Anh làm lại lần nữa cho tôi, chắc chắn anh đã làm sai rồi."
Thành thiếu chủ không chấp nhận kết quả như vậy.
“Thành thiếu chủ, thiết bị của chúng tôi rất tân tiến, rất tinh vi, máy móc hoạt động bình thường cho nên kết quả không thể sai được.” Nhân viên giám định giải thích một lần nữa.
“Máy móc không thể làm sai, vậy chắc chắn là vấn đề ở anh rồi, chắc chắn là thao tác của anh đã sai.” Thành thiếu chủ cũng biết máy móc bình thường, kết quả thu được chắc chắn sẽ không sai, nhưng máy móc không có vấn đề thì chỉ có thể là do người thôi.
“Thành thiếu chủ, nếu như tôi làm sai, thì có thể có sai số nhất định, nhưng sai số cũng không quá lớn, nếu hai người thật sự có quan hệ huyết thống thì kết quả chắc chắn sẽ không thể nào bằng không được. Hơn nữa tôi dùng hai mẫu tóc mà Thành thiếu chủ đưa cho, không phải của người khác đưa nên có thể loại trừ khả năng sai sót.” Nhân viên giám định có cảm giác có miệng nhưng khó cải, cái quái gì vậy chứ.
Thành thiếu chủ không thể nghi ngờ kết quả xét nghiệm của anh ta chỉ vì anh ta không muốn chấp nhận kết quả như vậy được.
"Thành thiếu chủ, anh ta nói không sai, nếu như trong thao tác có vấn đề thì ít nhiều sẽ có chút sai sót, nhưng cũng sẽ không quá lớn. Còn bây giờ kết quả là con số không, e rằng..." Tiểu Cửu vô cùng ấn tượng trước phong thái của cô cả nhà họ Đường trong bệnh viện nên Tiểu Cửu cũng hy vọng cô Đường là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành, nhưng bây giờ kết quả xét nghiệm ADN đã ở trước mặt họ, là do bọn họ không tin, là do họ không muốn chấp nhận mà thôi.
“Không, không thể nào, nhất định là có sai sót thôi.” Thành thiếu chủ híp mắt lại, thái độ của anh ta rất rõ ràng, kiên quyết không chấp nhận kết quả này.
“Nhưng thiết bị hoạt động bình thường, quá trình thao tác cũng không có khả năng xảy ra sai sót, bản kết quả xét nghiệm này là sự thật.” Tiểu Cửu bình tĩnh hơn Thành thiếu chủ, bây giờ bọn họ không tin cũng không được.
“Có khi nào có tình huống ngoài ý muốn không?” Thành thiếu chủ không quan tâm Tiểu Cửu, anh ta nhìn chằm chằm nhân viên giám định, anh ta muốn biết có khi nào phát sinh chuyện ngoài ý muốn không.
Đúng vậy, trong mắt Thành thiếu chủ, đây là một chuyện ngoài ý muốn!
“Thành thiếu chủ, không có.” Nhân viên giám định lắc đầu: “Bình thường tình huống ngoài ý muốn trong xét nghiệm ADN phần lớn là do lấy mẫu không đủ tiêu chuẩn. Ví dụ như nang phôi trên tóc mang đến bị hư hỏng, không thể thực hiện xét nghiệm ADN được. Nhưng mà nang phôi trên tóc mà Thành thiếu chủ mang đến không bị vấn đề gì cả, hơn nữa nếu nang phôi trên tóc bị hư hỏng thì không thể đi giám định ADN được, sẽ không cho ra kết quả."
Nhân viên giám định âm thầm thở dài một hơi, anh ta cẩn thận nhìn Thành thiếu chủ, cuối cùng cắn răng nói thêm: "Chỉ cần mẫu thử không có vấn đề thì kết quả sẽ không có vấn đề gì, khả năng sai sót gần như bằng không."
Đây là sự thật, cho dù Thành thiếu chủ không muốn chấp nhận thì nhân viên giám định cũng phải nói rõ.
Thành thiếu chủ híp mắt: "Có tin tôi sẽ đá văng đầu anh ra không."
Thành thiếu chủ trước giờ rất nóng tính, đương nhiên Thành thiếu chủ sẽ không bao giờ để lộ điều đó trước mặt kẻ địch, anh ta chỉ bộc lộ ra trước mặt người của mình thôi.
Thành thiếu chủ giờ phút này thật muốn giết người!
“Thành thiếu chủ, chuyện này anh ta không sai, trách anh ta cũng vô dụng.” Tiểu Cửu nhìn Thành thiếu chủ đang cáu kỉnh, không thể không khuyên anh ta, đương nhiên Thành thiếu chủ sẽ không giết người, nhưng nếu như đánh nhân viên giám định này một trận để phát tiết cơn tức giận thì có thể đấy.
"Không trách anh ta thì trách ai? Kết quả này cô có tin không?" Thành thiếu chủ quay sang nhìn Tiểu Cửu, vẻ mặt không giấu được vẻ tức giận.
"..."
Kết luận của Tiểu Cửu là, cô ta không muốn chấp nhận kết quả này, nhưng bây giờ sự thật đang ở trước mắt, cô ta không tin cũng phải tin.
Vì đây chính là sự thật, một sự thật mà không ai trong số họ có thể thay đổi được.
"Kết quả sao lại như vậy được? Rốt cuộc là sai sót ở đâu? Hay là chúng ta đã nhầm rồi, cô Đường không phải con gái của Thành chủ?" Cậu Hàn cau mày, so với sự nóng nảy của Thành thiếu chủ thì anh ta lại bình tĩnh phân tích tình hình bây giờ, lời nói của anh ta cũng có lý.
“Nhảm nhí, chúng ta không thể nhầm được, cô ấy chắc chắn là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành chúng ta.” Thành thiếu chủ không hề nghĩ ngợi lập tức phủ định lời nói của cậu Hàn, anh ta sẽ không thừa nhận loại khả năng này.
“Thành thiếu chủ, những gì cậu Hàn nói cũng có lý, tôi nghĩ chúng ta phải nên lý trí…” Tiểu Cửu cảm thấy lúc này Thành thiếu chủ quá kích động rồi, như vậy cũng không giải quyết được vấn đề.
“Tôi rất lý trí, tôi rất lý lý để nói với các người rằng cô ấy là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành chúng ta, những thứ khác đều có thể sai, riêng điều này thì tuyệt đối không sai.” Thành thiếu chủ không muốn nghe Tiểu Cửu nói nên trực tiếp ngắt lời Tiểu Cửu, anh ta cũng không biết anh ta lấy tự tin ở đâu mà chắn chắn như vậy, tuyệt không dao động, không bao giờ thay đổi!
Khóe môi Tiểu Cửu mấp máy, nhìn thấy Thành thiếu chủ như vậy, cuối cùng cô ta cũng không khuyên anh ta nữa, cô ta biết bây giờ cô ta có nói gì thì Thành thiếu chủ cũng sẽ không nghe, nên có nói cũng vô dụng.
"Nếu cô ấy là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành chúng ta thì tại sao kết quả xét nghiệm ADN lại là 0%? Kết quả xét nghiệm ADN đang ở trước mặt chúng ta, rốt cuộc là đã sai ở đâu chứ?" Cậu Hàn không phản đối quan điểm của Thành thiếu chủ, có thể thấy cậu Hàn cũng đồng tình với Thành thiếu chủ.
“Nếu giống như ý Thành thiếu chủ nói, vậy thì chỉ có một khả năng, đó là thứ các người lấy được không phải là tóc của cô Đường.” Rốt cuộc, chú Lương cũng không nhịn được nữa, ông ta khách quan bổ sung một câu.
"Đương nhiên, cá nhân tôi cho rằng cách nghĩ của Thành thiếu chủ không chuẩn xác lắm. Theo tình hình bây giờ mà nói thì khả năng cô Đường là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành không lớn. Dù sao thì đồ mà Tiểu Cửu và Hàn đem về không thể nào xảy ra nhầm lẫn được. Lúc đó Tiểu Cửu và Hàn đều đang nhìn chằm chằm cô Đường, họ đã tận mắt nhìn thấy tóc bị kéo ra trên đầu cô Đường. Cho nên khả năng không phải tóc của cô Đường là không lớn.” Chú Lương biết Thành thiếu chủ không muốn chấp nhận kết quả này, chú Lương cũng biết Thành thiếu chủ là một người tính khí bướng bỉnh, nhưng có một số chuyện ông ta không thể không nói được.
Chú Lương cảm thấy chuyện này nên kết thúc được rồi, bọn họ không nên tiếp tục lãng phí thời gian trên người cô Đường nữa, bọn họ phải mở rộng phạm vi để tìm công chúa của Quỷ Vực Chi Thành.
“Thành thiếu chủ, cậu nghĩ tôi nói đúng hay không?” Chú Lương không muốn Thành thiếu chủ tiếp tục náo loạn nữa, chú Lương thấy cứ tiếp tục như vậy cũng không có ích lợi gì.
Thành thiếu chủ nheo mắt lại, khóe môi hơi mím lại, anh ta biết rất rõ năng lực của Tiểu Cửu và cậu Hàn, cả Tiểu Cửu và cậu Hàn đều nhìn chằm chằm như vậy thì khả năng sai sót gần như bằng không.
Đừng nói là hai người bọn họ cùng nhau theo dõi, cho dù là bất kỳ một người nào trong số họ thôi thì cũng không có khả năng sai sót được.
Nhiệm vụ mà Tiểu Cửu và cậu Hàn thực hiện chưa bao giờ xảy ra sai sót.
Cho nên, Thành thiếu chủ rất tin tưởng để Tiểu Cửu và cậu Hàn đi lấy tóc.
Nhưng bây giờ đi xét nghiệm ADN lại có kết quả như vậy, thiết bị không có vấn đề, cũng không phải thao tác có vấn đề, vậy xem ra chỉ có thể là có vấn đề ở mẫu xét nghiệm thôi.
Chẳng lẽ nói cọng tóc mà Tiểu Cửu và cậu Hàn mang về thật sự không phải của cô Đường?
Nhưng sao có thể?
Chuyện này căn bản không thể nào.
Thành thiếu chủ nhướng mắt nhìn cậu Hàn.
Cậu Hàn nhận ra ánh mắt của Thành thiếu chủ, anh ta lập tức nói: "Tôi có thể đảm bảo rằng tôi đã tận mắt nhìn thấy sợi tóc được kéo ra khỏi đầu cô Đường. Tôi cũng có thể đảm bảo rằng tôi vẫn luôn trông chừng, tôi không thấy tóc bị hoán đổi.”
Cậu Hàn nói câu này rất tự tin, nhưng anh ta không có nói tuyệt đối, chỉ nói tận mắt nhìn thấy thôi.
Tất nhiên, cũng có thể tồn tại những tình huống mà anh ta chưa nhìn thấy, mặc dù khả năng này rất nhỏ, nhỏ đến mức không đáng kể.
Thành thiếu chủ lại đưa mắt nhìn Tiểu Cửu.
"Tôi cũng có thể đảm bảo, những gì tôi muốn nói cũng giống cậu Hàn, hơn nữa tôi còn tự tay nhận lấy sợi tóc từ tay cô Đường, cho nên chắc chắn không có vấn đề." Tiểu Cửu cũng đáp lại một câu.
"Vậy thì chỉ có khả năng cuối cùng, tóc là của cô Đường, nhưng không khớp với Thành chủ, cho nên cô Đường không phải là con gái của Thành chủ." Những lời như vậy, bọn họ không dám nói, bởi vì bọn họ không dám chọc giận Thành thiếu chủ, chỉ có chú Lương dám nói.
"Thành thiếu chủ, chúng ta phải đối mặt với thực tế."
Cậu Hàn và Tiểu Cửu vội vàng nhìn chú Lương, mặc dù hai người đều hiểu tình huống bây giờ quả thật là như vậy, nhưng có cần thiết phải nói ra bây giờ để kích động Thành thiếu chủ không.
“Thực tế?” Thành thiếu chủ lúc này mới hoàn toàn thu lại cơn tức giận, anh ta nhìn chú Lương, khóe môi kéo ra, giống như đang mỉm cười: “Lúc đầu, chú Lương nói với Thành chủ rằng cô Đường có thể là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành, vậy chú có từng suy nghĩ đến thực tế chưa?”
Chú Lương khẽ mím môi, không lên tiếng, chuyện kia quả thực là lỗi của ông ta, trước đó đang đi xác nhận nên ông ta không báo cáo cho Thành chủ, trước khi mọi chuyện còn chưa xác nhận xong thì sao ông ta có thể nói với Thành chủ được.
Sau khi quản gia Trọng biết được tin tức thì ông ta đã nói cho Thành chủ, sau đó mới có những chuyện như sau này.
Nhưng mà lúc này chú Lương cũng không giải thích, bây giờ có nói gì cũng vô dụng.
“Ai cũng có thể sẽ mắc sai lầm, Tiểu Cửu cũng sẽ, Hàn cũng vậy, ai có thể bảo đảm hai người bọn họ sẽ không phạm sai lầm, tôi sẽ đi lấy một mẫu khác rồi làm giám định lại.” Thành thiếu chủ đã không còn kích động như vừa nãy, nhưng thái độ của anh ta vẫn không thay đổi.
Và ý của anh ta lúc này đã quá rõ ràng, anh ta cho rằng cọng tóc mà Tiểu Cửu và cậu Hàn mang về có thể không đúng nên phải lấy một mẫu khác của cô Đường.
"Thành thiếu chủ, cậu thà nghi ngờ năng lực của Tiểu Cửu và Hàn còn hơn tin tưởng bản kết quả này sao? Trước kia tôi và quản gia Trọng đã xác định cô Đường không phải là con gái của Thành chủ là bởi vì cô ấy là con của Hàn Trung Phương. Năm đó lúc ở nhà họ Hàn đã từng làm xét nghiệm ADN, hơn nữa năm đó chính là mẹ của cô ấy đưa cô ấy đến nhà họ Hàn, nếu cô ấy là con của Thành chủ thì mẹ của cô ấy chắc chắc rõ rất, mẹ của cô ấy tuyệt đối sẽ không mang cô ấy về nhà họ Hàn.” Chú Lương không muốn Thành thiếu chủ lãng phí thời gian nữa, chú Lương rất chắc chắn về chuyện đó.
Sở dĩ chú Lương chắc chắn như vậy không chỉ vì năm đó Hàn Nhã Thanh về nhà họ Hàn đã từng xét nghiệm ADN, mà còn bởi vì mẹ của Hàn Nhã Thanh đã đích thân đưa Hàn Nhã Thanh trở về nhà họ Hàn.
Hàn Nhã Thanh là con gái của ai? Mẹ của Hàn Nhã Thanh là người biết rõ nhất. Nếu mẹ của Hàn Nhã Thanh đưa cô về nhà họ Hàn thì chắc chắn cô không phải là con gái của Thành chủ.
Thành thiếu chủ nheo mắt lại, lần này anh ta không nói nữa, mặc dù anh ta không muốn chấp nhận kết quả này, nhưng những gì chú Lương nói quả thực có lý, nhưng anh ta không muốn thừa nhận, anh ta muốn làm lại lần cuối để xác nhận.
Thành thiếu chủ làm như vậy cũng không phải vì đang kích động, cũng không phải anh ta cứng đầu cứng cổ, chỉ là vì anh ta không muốn khiến Thành chủ thất vọng.
Hai mươi lăm năm qua, anh ta tận mắt nhìn thấy Thành chủ vẫn luôn đi tìm bà chủ, nhưng lại không có kết quả, anh ta hiểu rõ sự thống khổ của Thành chủ, một người giỏi giang như vậy, một người kiêu ngạo như vậy, nhưng hai mươi lăm năm qua lại luôn sống trong đau khổ.
Người kia là anh hùng của anh ta, thậm chí có thể nói là tín ngưỡng của anh ta, anh ta không muốn nhìn thấy ông ta đau khổ, anh ta muốn cho ông ta một tia hy vọng, anh ta hy vọng cuộc sống tương lai của ông ta có thể tươi sáng và ấm áp hơn một chút.
Mà anh ta thấy, cô Đường rất phù hợp với yêu cầu của anh ta.
Anh ta hi vọng cô Đường là con gái của Thành chủ, anh ta cũng biết Thành chủ cũng mong như vậy, cho nên anh ta không muốn để Thành chủ phải thất vọng, cho nên không thể kết thúc như vậy được.
Ít nhất anh ta cảm thấy chuyện này vẫn tồn tại một chút khúc mắt, vì vậy anh ta phải làm lại một lần cuối cùng.
Vì Thành chủ, vì người anh hùng trong lòng anh ta, anh ta không thể từ bỏ như vậy được.
Ông cụ bao năm qua đã quá đáng thương rồi!
Vì vậy, cho dù có một chút hy vọng nhỏ nhoi thôi thì anh ta cũng sẽ đấu tranh, cố gắng đảo ngược mọi chuyện.
“Lần này tôi sẽ tự mình đi lấy tóc, các người đừng nhúng tay vào.” Sắc mặc Thành thiếu chủ lúc này có chút nặng nề, nhưng lại bình tĩnh đến mức khiến người ta không nhìn ra được quá nhiều cảm xúc, chỉ sợ lúc này anh ta đang kìm chế trước mặt mọi người mà thôi.
“Cần giúp thì cứ nói, tôi đảm bảo sẽ có mặt ngay.” Cậu Hàn tuy rằng không nhiều lời, nhưng ý tứ rất rõ ràng, anh ta ủng hộ Thành thiếu chủ.
Theo lý mà nói thì Thành thiếu chủ làm như vậy là vì nghi ngờ anh ta, nhưng cậu Hàn lại không hề bất mãn, những gì Thành thiếu chủ nói vừa rồi rất đúng, ai cũng có thể phạm phải sai lầm, anh ta cũng vậy.
Anh ta đã tận mắt nhìn thấy năng lực của cô Đường, cho nên anh ta cảm thấy nếu cô Đường muốn động tay động chân thì anh ta và Tiểu Cửu sẽ không phát hiện ra.
Anh ta thậm chí còn cảm thấy bọn họ lấy được tóc của cô Đường quá dễ dàng. Điều này có vẻ không phù hợp với tính cách của cô Đường lắm, vì vậy anh ta cho rằng khả năng cô Đường đã đổi tóc của mình là rất lớn.
Vì vậy, anh ta rất ủng hộ Thành thiếu chủ điều tra lại, nhưng anh ta nghĩ Thành thiếu chủ sẽ khó có thể thành công lấy được mẫu tóc của cô Đường, bởi vì cô Đường thật sự không phải là người dễ đối phó.
Tuy rằng anh ta cũng biết năng lực của Thành thiếu chủ, năng lực quản lý Quỷ Vực Chi Thành của Thành thiếu chủ không ai có thể nghi ngờ, nhưng anh ta vẫn cảm thấy Thành thiếu chủ có thể chưa chắc đã là đối thủ của cô Đường.
Năng lực quản lý Quỷ Vực Chi Thành của Thành thiếu chủ không ai có thể nghi ngờ, nhưng anh ta vẫn cảm thấy Thành thiếu chủ có thể chưa chắc đã là đối thủ của cô Đường.
Cho nên cậu Hàn cảm thấy lần này Thành thiếu chủ tự mình đi, sợ rằng sẽ lớn chuyện.
"Thành thiếu chủ, Thành chủ đang đợi tin tức đúng không? Có cần gọi cho Thành chủ nói với ông ấy một tiếng không." Chú Lương không ngăn cản Thành thiếu chủ nữa, chú Lương cũng biết chuyện Thành thiếu chủ đã quyết thì không ai có thể thay đổi, ngay cả Thành chủ cũng ngăn không nổi Thành thiếu chủ.
Nhưng mà chú Lương biết Thành chủ chắc chắn vẫn đang chờ tin tức, Thành thiếu chủ đã nói sau khi có kết quả sẽ gọi điện cho Thành chủ, nhưng bây giờ Thành thiếu chủ lại quên mất chuyện này rồi.
“Ông gọi nói cho ông ấy đi.” Thành thiếu chủ dừng lại, anh ta vốn tưởng rằng kết quả xét nghiệm ADN nhất định sẽ là thứ ông ta muốn xem, cho nên ông ta vẫn luôn kỳ vọng, vì vậy anh ta đã hứa sau khi có kết quả thì sẽ lập tức báo cho Thành chủ.
Nhưng kết quả như bây giờ, bảo anh ta nói với Thành chủ như thế này đây?
Không phải là anh ta không dám gọi, mà là anh ta sợ nghe thấy giọng nói thất vọng của Thành chủ, cảm giác đó còn khó chịu hơn giết anh ta nữa.
Bây giờ kết quả xét nghiệm ADN đang ở đây, bây giờ ngoại trừ anh ta ra thì tất cả mọi người đều tin vào kết quả này, bọn họ cho rằng cô Đường không phải là con gái của Thành chủ.
Thật ra, đối mặt với kết quả xét nghiệm như vậy, anh ta không đủ tự tin để đi chất vấn, điều duy nhất anh ta cầu xin lúc này là cọng tóc mà Tiểu Cửu và cậu Hàn mang về không phải là của cô Đường, hi vọng duy nhất bây giờ của anh ta chính là có thể đảo ngược tình thế.
Anh ta ôm tia hy vọng này cho nên muốn nỗ lực làm một lần cuối cùng, nhưng anh ta cũng không thể nói với Thành chủ được.
Dù sao thì kết quả xét nghiệm ADN đã có rồi, anh ta nói nhiều cũng vô ích, hơn nữa nếu anh ta nói với Thành chủ lấy thêm một cọng tóc nữa chưa hẳn Thành chủ sẽ đồng ý.
Trước đây Thành chủ lo lắng sẽ làm xáo trộn cuộc sống của cô Đường, bây giờ kết quả xét nghiệm như vậy, e rằng Thành chủ sẽ hết hy vọng, không cho anh ta đi nữa.
Vì vậy, cuộc gọi này, anh ta không thể gọi được.
Thành thiếu chủ nói xong thì sải bước rời đi.
Cậu Hàn nhìn bóng lưng Thành thiếu chủ đang rời đi, vẻ mặt có chút phức tạp, nói thật thì anh ta rất muốn đi cùng Thành thiếu chủ, anh ta tin những việc Thành thiếu chủ làm tiếp theo sẽ rất náo nhiệt.
Thành thiếu chủ đối đầu với cô Đường, chắc chắn sẽ rất náo nhiệt đây.
Nhưng mà Thành thiếu chủ không cho anh ta đi theo, chú Lương cũng không nói gì nên anh ta chỉ có thể nhịn thôi.
Chú Lương lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi điện cho Thành chủ.
“Chú Lương, bây giờ chú muốn gọi báo cho Thành chủ sao?” Tiểu Cửu nhìn thấy hành động của chú Lương thì hai mắt lóe lên, Tiếu Cửu cảm thấy Thành chủ chưa chắc đã muốn biết kết quả như bây giờ, thật sự không cần phải vội nói với Thành chủ.
Cậu Hàn nghe thấy Tiểu Cửu nói vậy thì nhanh chóng đưa mắt nhìn chú Lương: "Chú Lương, bây giờ là ba giờ sáng, Thành chủ chắn hẳn đang ngủ. Bây giờ gọi điện thoại không thích hợp lắm, cho dù có muốn nói với Thành chủ thì cũng không cần vội đến như vậy đâu."
Cậu Hàn cũng cảm thấy không cần nói với Thành chủ vội như vậy.
“Thành chủ rất coi trọng chuyện này hơn những gì các người tưởng tượng đấy.” Chống lại ánh mắt của bọn họ, chú Lương khẽ thở dài, sau đó nói thêm: “Hoặc nên nói là Thành chủ xem trọng cô Đường nhiều hơn những gì các người tưởng tượng."
Mặc dù chú Lương không ở bên cạnh Thành chủ mỗi ngày giống như quản gia Trọng, nhưng qua mấy lần báo cáo với Thành chủ, ông ta cũng thấy Thành chủ rất coi trọng cô Đường.
Vì vậy chú Lương rất chắc chắn bây giờ Thành chủ còn chưa ngủ, biết Thành chủ đang đợi tin tức, ông ta nhất định phải gọi báo cho Thành chủ, cho dù kết quả có ra sao thì cũng phải nói với Thành chủ.
Hơn nữa, kết quả xét nghiệm ADN này cũng không thể giấu mãi được, cho dù bây giờ ông ta không nói ra thì Thành chủ cũng sẽ biết, vậy hà cớ gì phải để Thành chủ đau khổ chờ đợi chứ.
Chú Lương cũng hy vọng cô Đường chính là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành, nhưng bây giờ hóa ra không phải, chú Lương cảm thấy cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là chuyện tốt.
Sẽ tàn nhẫn như thế nào nếu cứ gieo hy vọng cho Thành chủ rồi lại khiến Thành chủ phải thất vọng, thà không cho hi vọng ngay từ đầu còn hơn.
"Chú Lương, ý của chú là Thành chủ còn chưa ngủ? Còn đang chờ tin tức? Sao có thể được chứ? Thành chủ là loại người nào, tính tình như thế nào, sao có thể đợi một cuộc gọi cả đêm được, tôi không nghĩ...” Cậu Hàn cảm thấy không có khả năng, Thành chủ trong lòng anh ta không phải người có tính cách như vậy.
Chú Lương mặc kệ anh ta, ông ta gọi điện thoại cho Thành chủ.
Điện thoại mới đổ chuông một tiếng thì bên kia đã bắt máy, nói đúng hơn thì vẫn chưa hết một hồi chuông.
Cậu Hàn nghe thấy tốc độ nhận cuộc gọi này thì sửng sờ, miệng cứng ngắt, tốc độ này không chỉ đơn giản là đang chờ điện thoại, mà e rằng ông ta đã cầm điện thoại trong tay từ lâu rồi và chỉ đang đợi nó đổ chuông thôi.
Cho nên Thành chủ không những đang chờ điện thoại và mà còn rất nông nóng.
Lúc này không chỉ có cậu Hàn sửng sốt mà cả chú Lương cũng sửng sốt, ông ta nghĩ Thành chủ có thể đang chờ điện thoại, nhưng không ngờ Thành chủ lại bắt máy nhanh như vậy, nhanh đến mức khiến ông ta trở tay không kịp, nhanh đến mức khiến những lời ông ta định nói ra như mắc trong cổ họng.
Tốc độ mà Thành chủ trả lời điện thoại đủ cho thấy ông ta rất mong chờ kết quả, mà kết quả như bây giờ, muốn ông ta mở miệng thế nào, muốn ông ta nói với Thành chủ như thế nào đây?
“Sao rồi?” Thấy ông ta chậm chạp không nói, sắc mặt Trương Minh Hoàng bỗng trở nên nặng nề, ông ta dường như đã biết kết quả rồi, nếu kết quả tốt thì chắc chắn sẽ không chần chừ hay do dự nhiều như vậy đâu.
Hơn nữa, Thành đã từng nói sau khi có kết quả sẽ gọi điện cho ông ta, nhưng lúc này người gọi cho ông ta đã đổi thành chú Lương, mặc dù vừa nảy ông ta bắt máy rất nhanh nhưng ông ta vẫn nhìn rõ tên người gọi.
Ông ta hiểu rõ tính cách của Thành, nếu thật sự là kết quả tốt thì Thành đã lập tức gọi cho ông ta ngay chứ tuyệt đối sẽ không để cho người khác cướp mất cơ hội này.
Lúc này, ngay cả Trương Minh Hoàng cũng không nhận ra được trong giọng nói của mình có chút run rẩy, nhưng dù đã phân tích rất nhiều, cũng đã biết được kết quả, nhưng ông ta vẫn không nhịn được kỳ vọng, hy vọng có thể nghe được kết quả mà ông ta mong muốn.
“Thành chủ, kết quả xét nghiệm ADN đã có rồi.” Thành chủ đã lên tiếng nên chú Lương không thể tiếp tục im lặng được nữa.
“Ừm.” Trương Minh Hoàng đang kìm nén cảm xúc của mình, không để cho mình mất bình tĩnh.
Quản gia Trọng đứng bên cạnh nhìn ông chủ của mình, hai mắt lóe lên, lúc này quản gia Trọng nhìn ra được Thành chủ đang rất hồi hộp.
Đúng vậy, hồi hộp, lúc này Thành chủ đang rất hồi hộp.
quản gia Trọng không nghe thấy giọng nói ở đầu dây bên kia, nhưng ông ta cũng có thể đoán được là Lương đang gọi tới để nói về chuyện giám định ADN.
Chỉ là quản gia Trọng có hơi không hiểu lắm, câu kết quả xét nghiệm ADN cũng chỉ có một câu thôi, hơn nữa Lương từ trước đến nay không phải là người hay dài dòng, lẽ ra phải nói xong từ lâu rồi chứ.
Mà chữ "ừm" vừa rồi của Thành chủ là có gì?
Rốt cuộc là phải, hay là không phải?
Lúc này quản gia Trọng đang nhìn chằm chằm Thành chủ của mình, ông ta muốn nhìn ra đáp án từ sự thay đổi trong ánh mắt của Thành chủ, tuy rằng bình thường Thành chủ có tức giận hay vui mừng cũng chẳng biểu hiện ra mặt, nhưng chuyện này rõ ràng là Thành chủ không che giấu được.
Nhưng lúc này, quản gia Trọng không nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của Thành chủ, đương nhiên cũng không nhìn thấy vẻ thất vọng.
Vậy rốt cuộc thì kết quả là gì? Cô Đường có phải là con gái của Thành chủ không?
Đầu dây bên kia, tâm trạng của chú Lương cũng rất phức tạp, thậm chí còn phức tạp hơn so với quản gia Trọng, tiếng “ừm” của Thành chủ nghe rất nhẹ, nhưng truyền đến bên tai ông ta lại cảm thấy như sấm sét đùng đùng.
Mặc dù cách một lớp điện thoại nhưng vẫn nghe được sự chờ mong, hồi hộp, thậm chí có chút dè dặt của Thành chủ.
Chú Lương thở hắt ra một hơi, ông ta biết hiện thực rất tàn khốc, nhưng ông ta vẫn phải nói, dù sao chuyện này cũng không thể gạt mãi được.
“Thành chủ, kết quả xét nghiệm ADN, độ tương thích bằng không.” Chú Lương vẫn nói ra kết quả xét nghiệm, tuy rằng kết quả khiến mọi người thất vọng, nhưng bọn họ cũng không thể tự lừa dối mình.
Có một Thành thiếu chủ không tin vào sự thật là đủ rồi, bọn họ không thể cũng giống như Thành thiếu chủ được.
“Ý ông là gì?” Đầu dây bên kia, bàn tay cầm điện thoại của Trương Minh Hoàng đang run rẩy!
Sau khi nghe thấy lời nói của Lương, ông ta chỉ cảm thấy lòng mình siết chặt, ngột ngạt khó chịu, trong lúc nhất thời dường như nó làm cho ông ta thở không ra hơi.
Ông ta là một người thông minh như thế, mà giờ phút này Lương đã nói rất rõ ràng nhưng mà ông ta lại cảm thấy mình nghe không hiểu, hoặc là không phải do ông ta nghe không hiểu, mà là ông ta không muốn hiểu.
Lương ngây người, hoàn toàn sợ đến ngây người, lúc nãy ông ta nói còn chưa đủ rõ ràng à? Thành chủ thông minh tuyệt đỉnh như vậy mà còn hỏi ông ta, là có ý gì chứ?
Tình huống gì vậy, có ai có thể nói cho ông ta biết có tình huống gì không?
Lúc này quản gia Trọng đứng ở bên cạnh nghe thấy như vậy thì có hơi mơ màng, thành chủ hỏi như vậy là có ý gì?
Rốt cuộc là Lương nói với thành chủ như thế nào, Lương nói như thế nào mà thành chủ lại hỏi như vậy?
Quản gia Trọng nhìn thấy rõ tay cầm điện thoại di động của thành chủ nhà mình đang không ngừng nắm chặt lại, hơn nữa hình như là còn đang run rẩy, mà lúc này thành chủ cũng không cố gắng kiềm chế sắc mặt, nhưng mà ông ta lại không thể phân biệt rõ biểu cảm trên mặt của thành chủ là cái gì.
Cho nên rốt cuộc là tình huống gì vậy chứ?
Lúc này trong lòng của quản gia Trọng có quá nhiều nghi hoặc, nhưng mà quản gia Trọng cũng không hỏi.
“Thành chủ, kết quả xét nghiệm ADN hiển thị không, nói cách khác, ông với cô cả nhà họ Đường không phải là ba con.” Mặc dù Lương sợ đến ngây người, nhưng mà ông ta vẫn không quên trả lời vấn đề của thành chủ.
Lúc nãy thành chủ hỏi ông ta là có ý gì vậy thì ông ta cũng chỉ có thể giải thích rõ một lần nữa.
“Ông nói là... không phải.” Tay cầm điện thoại của Trương Minh Hoàng lại chặt hơn mấy phần, lúc này ông ta đột nhiên cảm thấy trái tim của mình quặn đau, đau đến nỗi thở không nổi.
Không phải, vậy mà lại không phải?
Cũng không phải là chưa từng nghĩ đến kết quả như vậy, huống hồ gì ông ta còn tưởng rằng mình đã làm tốt chuẩn bị để chấp nhận loại kết quả này, nhưng mà bây giờ tự tai nghe thấy kết quả đó, ông ta mới hiểu được ông ta căn bản vẫn còn chưa chuẩn bị sẵn sàng.
Không, căn bản là ông ta không thể chấp nhận kết quả như vậy.
Tại sao lại không phải chứ?
Tại sao lại không phải?
Là ông ta đã nghe lầm rồi à?
Hoặc là do Lương đã nói sai?
Đúng vậy, có lẽ là do Lương đã nói sai, cho nên lúc này trong giọng nói của Trương Minh Hoàng mang theo yêu cầu xác nhận sự thật, ông ta muốn xác nhận, ông ta không tin có kết quả như vậy.
Lương lại nghe thấy rõ ràng âm thanh cẩn thận của thành chủ mà kinh sợ một lần nữa, lúc nãy ông ta đã nói rõ ràng lắm mà, vậy mà thành chủ lại còn hỏi nữa?
Thành chủ không muốn chấp nhận kết quả này đến cỡ nào?
Lương cho là phản ứng lúc nào của Thành thiếu chủ đã đủ kịch liệt lắm rồi, nhưng mà hiện tại phản ứng của thành chủ so với Thành thiếu chủ cũng chỉ có hơn chứ không kém.
Nghĩ đến phản ứng lúc nãy của Thành thiếu chủ, lại nghe thấy giọng điệu này của thành chủ, Lương mới ý thức được cuộc gọi này có bao nhiêu khó khăn.
Khó trách lúc nãy Thành thiếu chủ không gọi mà lại để ông ta gọi.
Có lẽ là Thành thiếu chủ đã nghĩ đến tình huống này.
Nhưng mà cho dù lúc này có khó mở miệng, có một số việc ông ta vẫn phải nói, hơn nữa nhất định phải nói cho rõ ràng.
“Đúng.” Lúc Lương phun ra chữ này, ông ta cảm thấy dường như mình đã dùng hết sức lực toàn thân, có điều sợ thành chủ nghe không rõ, Lương vẫn bổ sung thêm một câu: “Từ kết quả xét nghiệm ADN này có thể nói rõ cô cả nhà họ Đường không phải là con gái của thành chủ.”
Như thế này đã đủ rõ ràng, đủ minh bạch.
Nhưng mà Lương cũng thấy quá tàn nhẫn.
Nếu biết là như thế này, ông ta sẽ không vội vàng gọi cuộc điện thoại này, cho dù kéo đến buổi sáng ngày mai cũng tốt, nhưng mà Lương cũng biết để thành chủ cứ luôn chờ đợi như vậy, chờ đợi giống như là đang giày vò là một chuyện rất tàn nhẫn.
Loại khả năng duy nhất để chuyện này không tàn nhẫn đó chính là cô cả nhà họ Đường là con gái của thành chủ, nhưng mà kết quả xét nghiệm lại trực tiếp loại bỏ khả năng đó.
Quản gia Trọng nghe thấy lúc thành chủ nhà mình nói không phải thì đã ngây người, không phải hả?
Cô cả nhà họ Đường không phải là con gái của thành chủ?
Mặc dù kể từ khi biết cô cả nhà họ Đường là Hàn Nhã Thanh, quản gia Trọng cảm thấy khả năng cô cả nhà họ Đường là người của Quỷ Vực Chi Thành bọn họ không cao cho lắm, nhưng mà Thành thiếu chủ lại tích cực như vậy, Thành thiếu chủ tràn đầy phấn khởi, trong lòng của ông ta vẫn ôm hy vọng.
Mà quản gia Trọng biết là thành chủ ôm hi vọng còn lớn hơn ông ta.
Kể từ lúc thành chủ chờ đợi kết quả đã đủ nhìn ra, nhưng mà bây giờ kết quả lại là...
Thành chủ có thể chấp nhận được không?
Thành chủ có thể chịu đựng loại đả kích ấy không?
Trương Minh Hoàng không nói gì thêm, cũng không tiếp tục chứng thực nữa, ông ta biết Lương nói rõ ràng lắm rồi, ông ta cũng đã nghe rất rõ. Lương không nói sai, ông ta cũng không nghe lầm, cho nên không cần thiết phải tiếp tục lừa mình dối người mà yêu cầu chứng thực.
Đã có kết quả, kết quả xét nghiệm nói là Đường Thấm Nhi không phải là con gái của ông ta, kết quả xét nghiệm nói không, ông ta với Đường Thấm Nhi không có bất cứ quan hệ gì.
Sau khi Trương Minh Hoàng cúp điện thoại, sắc mặt trông có vẻ rất bình tĩnh, cảm xúc lúc nãy trên gương mặt không còn gì nữa, dường như là hoàn toàn khôi phục lại sự bình tĩnh thường ngày.
Khóe môi của ông ta hơi nhếch lên, không nói gì, cũng không làm ra bất cứ hành động gì, ông ta cứ ngồi ở đằng đó như thế, im lặng không nói.
Quản gia Trọng nhìn thấy ông ta như thế này mà trong lòng giật mình, thành chủ lại có bộ dạng này...
Quản gia Trọng nhớ là thành chủ đã tìm kiếm lâu như vậy mà vẫn không tìm được vợ của mình, lúc thành chủ muốn từ bỏ, ông ta cũng có bộ dạng này, lòng như tro nguội, nản lòng thoái chí.
Dường như là bất cứ lúc nào cũng muốn rời khỏi thế giới này.
Thành chủ như thế này làm quản gia Trọng cảm thấy sợ hãi.
“Thành chủ...” Quản gia Trọng hoảng sợ lên tiếng nói, quản gia Trọng cũng không biết bây giờ mình muốn nói cái gì, không biết bây giờ mình có thể nói cái gì.
Nhưng mà quản gia Trọng sợ mình mà không nói gì đó, có lẽ là thành chủ nhà ông ta...
Trương Minh Hoàng không nói gì, cũng không động đậy, thậm chí ngay cả mắt cũng không chuyển động một chút, ông ta vẫn ngồi yên ở đó như cũ, cứ ngồi yên lặng như thế.
Dường như là mọi sự vật trên thế gian đã bị ông ta ngăn cách ở bên ngoài, dường như tất cả đều không có liên quan gì đến ông ta.
“Thành chủ, người nói một câu đi, người đừng có dọa tôi.” Quản gia Trọng thật sự bị hù dọa rồi, bộ dạng này của thành chủ còn dọa người hơn so với lúc trước không tìm được vợ.
Dường như là Trương Minh Hoàng thoáng tỉnh táo lại, rốt cuộc ông ta cũng đã nâng mắt lên nhìn về phía quản gia Trọng, chỉ có điều ông ta vẫn không nói chuyện, chỉ là kinh ngạc nhìn quản gia Trọng.
Dường như mang theo chút mờ mịt, dường như không biết là quản gia Trọng đang nói cái gì.
“Thành chủ, ông nói một câu đi.” Quản gia Trọng chỉ cảm thấy trái tim của mình đang không ngừng chìm xuống, thành chủ như thế nên ông ta cảm thấy sợ hãi, làm cho ông ta luống cuống.
Có vẻ cuối cùng Trương Minh Hoàng cũng đã nghe thấy lời của quản gia Trọng, đôi mắt của ông ta vẫn kinh ngạc mà nhìn quản gia Trọng, suy nghĩ thật lâu, sau đó mới chậm rãi mở miệng nói: “Ông trời vẫn đối xử rất tàn nhẫn với tôi, hoặc là nói hai mươi lăm năm trước tôi có quá nhiều, cho nên hai mươi lăm năm sau tôi nhất định không có cái gì cả.”
Lúc này, Trương Minh Hoàng dùng giọng điệu chắc chắn làm cho người nghe cảm thấy vô cùng chua xót.
Vừa mới ra đời ông ta đã là người thừa kế Quỷ Vực Chi Thành, cho nên từ nhỏ ông ta đã có rất nhiều rất nhiều thứ.
Ông ta không thiếu cái gì hết, ông ta muốn cái gì gì thì sẽ có người dâng đến tay của ông ta, ông ta muốn làm gì thì có thể làm cái đó.
Kể từ khi sinh ra, tất cả mọi chuyện đều quá thuận lợi.
Cho nên, hai mươi lăm năm sau nhất định phải như thế này à?
Những điều mà ông ta muốn phải mất đi, ông ta cũng không có được, nhất định không có cái gì cả ư?
Nếu là như vậy, ông ta tình nguyện trước đó mình không có cái gì hết, không cần cái gì, ông ta chỉ muốn có người phụ nữ mà mình yêu, ông ta chỉ muốn có một cô con gái của mình.
Nhưng mà ông ta biết ông trời sẽ không chiều theo ý ông ta, ông trời đối xử với ông ta tàn nhẫn như thế.
“Thành chủ, chúng ta lại tiếp tục tìm, cô cả nhà họ Đường không phải là công chúa Quỷ Vực Chi Thành, vậy chắc chắn là còn người khác, chúng ta lại đi tìm, nhất định sẽ có thể tìm được công chúa.” Quản gia Trọng nghe thấy giọng điệu của thành chủ nhà mình thì chỉ cảm thấy trong lòng chua xót muốn rơi nước mắt, thành chủ nhà ông ta là một người kiêu ngạo như thế, là một người cuồng vọng như thế.
Thành chủ bây giờ làm cho người ta cảm thấy đau lòng.
Mặc dù ông ta cũng hi vọng cô cả nhà họ Đường là công chúa Quỷ Vực Chi Thành bọn họ, nhưng mà hiện tại kết quả xét nghiệm lại chứng minh cô cả nhà họ Đường không phải.
Vậy thì bọn họ cũng chỉ có thể tiếp tục đi tìm đi tìm công chúa chân chính của bọn họ, chỉ cần công chúa vẫn còn sống, chắc chắn là bọn họ có thể tìm được.
“Không cần.” Tầm mắt của Trương Minh Hoàng nhìn thẳng về phương xa, không biết là đang suy nghĩ cái gì, giọng nói thì thào của ông ta không nghe ra quá nhiều cảm xúc, nhưng mà lại khiến cho người ta cảm thấy vô cùng kiềm nén.
“Không hả? Không cần nữa?” Quản gia Trọng hoảng sợ, ông ta không biết rõ thành chủ nhà mình có ý gì, bây giờ đã xác định cô cả nhà họ Đường không phải là công chúa Quỷ Vực Chi Thành, vậy thì chắc chắn phải tiếp tục đi tìm công chúa chân chính, tại sao thành chủ lại nói không cần.
Không, cho dù thành chủ không muốn tìm, vậy thì phải nói không cần tìm, tại sao thành chủ lại nói là không cần?
Thành chủ có ý gì, rốt cuộc là thành chủ suy nghĩ như thế nào, hoặc là phải nói thành chủ muốn làm cái gì?
Thành thiếu chủ nhìn lướt qua, sắc mặt thay đổi, anh ta nhìn về phía nhân viên giám định, quát lên: "Đây là ý gì?"
Khóe môi cậu Hàn không nhịn được cong lên, kết quả xét nghiệm ADN này nhìn một phát là biết liền, Thành thiếu chủ thật sự xem không hiểu sao?
Anh ta có chút nghi ngờ về chỉ số thông minh của Thành thiếu chủ rồi.
Cậu Hàn muốn mỉa mai Thành thiếu chủ, anh ta đoạt lấy bản kết quả xét nghiệm: "Thành thiếu chủ xem không hiểu sao? Nào, để tôi phân tích giúp Thành thiếu chủ nhé."
Đối với bản giám định ADN này thì chỉ cần nhìn vào phần trăm tương thích là được rồi.
Một vấn đề đơn giản như vậy mà Thành thiếu chủ này lại không hiểu, thật sự khiến người ta không nói nên lời mà.
Cậu Hàn nhìn thoáng qua kết quả xét nghiệm ADN, khi nhìn thấy kết quả cuối cùng, sắc mặt anh ta cũng thay đổi, lúc này hoàn toàn quên mất chuyện mỉa mai Thành thiếu chủ nữa, anh ta cũng nhìn nhân viên giám định, ngạc nhiên hỏi: "Đây là sao?"
Cũng giống như Thành thiếu chủ, lúc này anh ta cũng có tâm trạng giống như Thành thiếu chủ.
Bây giờ cậu Hàn rốt cục cũng hiểu được ý tứ của Thành thiếu chủ rồi, không phải là Thành thiếu chủ xem không hiểu, mà là kết quả này khiến người ta không muốn chấp nhận.
Phần trăm tương thích lại bằng không, vậy mà lại bằng không?
Đây là chuyện gì vậy?
Sao có thể?
Sao lại là không phần trăm?
Cậu Hàn hiểu không phần trăm có nghĩa là gì.
“Sao vậy?” Tiểu Cửu kinh ngạc nhìn phản ứng của hai người, hai người này bị sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì vậy.
Chú Lương đứng bên cạnh không lên tiếng, sắc mặt có hơi nặng nề, sau đó âm thầm thở dài, xem ra kết quả này không như ý muốn của hai người, cho nên mới có phản ứng như vậy.
Bây giờ ông ta không cần nhìn kết quả xét nghiệm ADN, chỉ cần nhìn phản ứng của hai người là đã biết đáp án, chắc chắn kết quả xét nghiệm ADN là cô Đường không phải con gái của Thành chủ.
Khi ông ta biết được cô Đường là con gái nhà họ Hàn, biết được ba của cô Đường là Hàn Trung Phương thì ông ta đã biết cô Đường có thể không phải là con gái của Quỷ Vực Chi Thành rồi.
Ông ta cũng đã nói với Thành chủ, quản gia Trọng cũng cho người đi điều tra, chứng cứ mà quản gia Trọng tìm được cũng cho thấy cô Đường là con gái của Hàn Trung Phương, không phải của Thành chủ.
Cho nên chú Lương đã không còn hy vọng gì với chuyện này nữa, nhưng Thành thiếu chủ muốn điều tra, mấy đứa nhỏ cũng muốn có được kết quả, Thành chủ không ngăn cản, nên tự nhiên ông ta cũng không thể ngăn cản.
Hầy, có vẻ như kết quả bây giờ sẽ khiến mấy đứa trẻ thất vọng rồi!
Nhân viên giám định hơi hoảng sợ trước ánh mắt đầy sát khí của Thành thiếu chủ và cậu Hàn, anh ta chịu trách nhiệm làm giám định ADN, còn những chuyện khác không liên quan gì đến anh ta, sao Thành thiếu chủ và cậu Hàn lại nhìn anh ta như vậy chứ?
“Anh giải thích cho tôi 0% này có nghĩa là gì? Tại sao lại là 0%?” Thành thiếu chủ rõ ràng không muốn chấp nhận kết quả như vậy, sao lại là 0%? Sao có thể là 0% được chứ?
Cô Đường rõ ràng chính là con gái của Thành chủ, anh ta tin chuyện này, sao có thể sai được chứ?
Anh ta đã lấy tóc của cô Đường và Thành chủ để làm xét nghiệm ADN, sao có thể là 0% được?
“Là 0% sao?” Tiểu Cửu sững sờ, rõ ràng có chút không muốn tin, nhưng Tiểu Cửu cũng không kích động như Thành thiếu chủ.
“Vâng.” Nhân viên giám định không dám nhìn thẳng vào ánh mắt giết người của Thành thiếu chủ, cho nên anh ta quay sang nhìn Tiểu Cửu rồi nói.
Nhân viên giám định cũng nhìn ra, mấy người có mặt ở đây đều không muốn chấp nhận kết quả này, đặc biệt là vị Thành thiếu chủ, nhưng kết quả xét nghiệm ADN lại như thế, anh ta có thể làm gì được?
Anh ta không thể làm giả kết quả được đúng không?
Trước mặt những nhân vật tai to mặt lớn này, anh ta không có cái gan đó.
"Vâng cái gì mà vâng? Sao có thể là 0% được? Anh làm sai rồi đúng không?" Vẻ mặt Thành thiếu chủ tràn đầy sát khí: "Anh làm lại lần nữa cho tôi, chắc chắn anh đã làm sai rồi."
Thành thiếu chủ không chấp nhận kết quả như vậy.
“Thành thiếu chủ, thiết bị của chúng tôi rất tân tiến, rất tinh vi, máy móc hoạt động bình thường cho nên kết quả không thể sai được.” Nhân viên giám định giải thích một lần nữa.
“Máy móc không thể làm sai, vậy chắc chắn là vấn đề ở anh rồi, chắc chắn là thao tác của anh đã sai.” Thành thiếu chủ cũng biết máy móc bình thường, kết quả thu được chắc chắn sẽ không sai, nhưng máy móc không có vấn đề thì chỉ có thể là do người thôi.
“Thành thiếu chủ, nếu như tôi làm sai, thì có thể có sai số nhất định, nhưng sai số cũng không quá lớn, nếu hai người thật sự có quan hệ huyết thống thì kết quả chắc chắn sẽ không thể nào bằng không được. Hơn nữa tôi dùng hai mẫu tóc mà Thành thiếu chủ đưa cho, không phải của người khác đưa nên có thể loại trừ khả năng sai sót.” Nhân viên giám định có cảm giác có miệng nhưng khó cải, cái quái gì vậy chứ.
Thành thiếu chủ không thể nghi ngờ kết quả xét nghiệm của anh ta chỉ vì anh ta không muốn chấp nhận kết quả như vậy được.
"Thành thiếu chủ, anh ta nói không sai, nếu như trong thao tác có vấn đề thì ít nhiều sẽ có chút sai sót, nhưng cũng sẽ không quá lớn. Còn bây giờ kết quả là con số không, e rằng..." Tiểu Cửu vô cùng ấn tượng trước phong thái của cô cả nhà họ Đường trong bệnh viện nên Tiểu Cửu cũng hy vọng cô Đường là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành, nhưng bây giờ kết quả xét nghiệm ADN đã ở trước mặt họ, là do bọn họ không tin, là do họ không muốn chấp nhận mà thôi.
“Không, không thể nào, nhất định là có sai sót thôi.” Thành thiếu chủ híp mắt lại, thái độ của anh ta rất rõ ràng, kiên quyết không chấp nhận kết quả này.
“Nhưng thiết bị hoạt động bình thường, quá trình thao tác cũng không có khả năng xảy ra sai sót, bản kết quả xét nghiệm này là sự thật.” Tiểu Cửu bình tĩnh hơn Thành thiếu chủ, bây giờ bọn họ không tin cũng không được.
“Có khi nào có tình huống ngoài ý muốn không?” Thành thiếu chủ không quan tâm Tiểu Cửu, anh ta nhìn chằm chằm nhân viên giám định, anh ta muốn biết có khi nào phát sinh chuyện ngoài ý muốn không.
Đúng vậy, trong mắt Thành thiếu chủ, đây là một chuyện ngoài ý muốn!
“Thành thiếu chủ, không có.” Nhân viên giám định lắc đầu: “Bình thường tình huống ngoài ý muốn trong xét nghiệm ADN phần lớn là do lấy mẫu không đủ tiêu chuẩn. Ví dụ như nang phôi trên tóc mang đến bị hư hỏng, không thể thực hiện xét nghiệm ADN được. Nhưng mà nang phôi trên tóc mà Thành thiếu chủ mang đến không bị vấn đề gì cả, hơn nữa nếu nang phôi trên tóc bị hư hỏng thì không thể đi giám định ADN được, sẽ không cho ra kết quả."
Nhân viên giám định âm thầm thở dài một hơi, anh ta cẩn thận nhìn Thành thiếu chủ, cuối cùng cắn răng nói thêm: "Chỉ cần mẫu thử không có vấn đề thì kết quả sẽ không có vấn đề gì, khả năng sai sót gần như bằng không."
Đây là sự thật, cho dù Thành thiếu chủ không muốn chấp nhận thì nhân viên giám định cũng phải nói rõ.
Thành thiếu chủ híp mắt: "Có tin tôi sẽ đá văng đầu anh ra không."
Thành thiếu chủ trước giờ rất nóng tính, đương nhiên Thành thiếu chủ sẽ không bao giờ để lộ điều đó trước mặt kẻ địch, anh ta chỉ bộc lộ ra trước mặt người của mình thôi.
Thành thiếu chủ giờ phút này thật muốn giết người!
“Thành thiếu chủ, chuyện này anh ta không sai, trách anh ta cũng vô dụng.” Tiểu Cửu nhìn Thành thiếu chủ đang cáu kỉnh, không thể không khuyên anh ta, đương nhiên Thành thiếu chủ sẽ không giết người, nhưng nếu như đánh nhân viên giám định này một trận để phát tiết cơn tức giận thì có thể đấy.
"Không trách anh ta thì trách ai? Kết quả này cô có tin không?" Thành thiếu chủ quay sang nhìn Tiểu Cửu, vẻ mặt không giấu được vẻ tức giận.
"..."
Kết luận của Tiểu Cửu là, cô ta không muốn chấp nhận kết quả này, nhưng bây giờ sự thật đang ở trước mắt, cô ta không tin cũng phải tin.
Vì đây chính là sự thật, một sự thật mà không ai trong số họ có thể thay đổi được.
"Kết quả sao lại như vậy được? Rốt cuộc là sai sót ở đâu? Hay là chúng ta đã nhầm rồi, cô Đường không phải con gái của Thành chủ?" Cậu Hàn cau mày, so với sự nóng nảy của Thành thiếu chủ thì anh ta lại bình tĩnh phân tích tình hình bây giờ, lời nói của anh ta cũng có lý.
“Nhảm nhí, chúng ta không thể nhầm được, cô ấy chắc chắn là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành chúng ta.” Thành thiếu chủ không hề nghĩ ngợi lập tức phủ định lời nói của cậu Hàn, anh ta sẽ không thừa nhận loại khả năng này.
“Thành thiếu chủ, những gì cậu Hàn nói cũng có lý, tôi nghĩ chúng ta phải nên lý trí…” Tiểu Cửu cảm thấy lúc này Thành thiếu chủ quá kích động rồi, như vậy cũng không giải quyết được vấn đề.
“Tôi rất lý trí, tôi rất lý lý để nói với các người rằng cô ấy là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành chúng ta, những thứ khác đều có thể sai, riêng điều này thì tuyệt đối không sai.” Thành thiếu chủ không muốn nghe Tiểu Cửu nói nên trực tiếp ngắt lời Tiểu Cửu, anh ta cũng không biết anh ta lấy tự tin ở đâu mà chắn chắn như vậy, tuyệt không dao động, không bao giờ thay đổi!
Khóe môi Tiểu Cửu mấp máy, nhìn thấy Thành thiếu chủ như vậy, cuối cùng cô ta cũng không khuyên anh ta nữa, cô ta biết bây giờ cô ta có nói gì thì Thành thiếu chủ cũng sẽ không nghe, nên có nói cũng vô dụng.
"Nếu cô ấy là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành chúng ta thì tại sao kết quả xét nghiệm ADN lại là 0%? Kết quả xét nghiệm ADN đang ở trước mặt chúng ta, rốt cuộc là đã sai ở đâu chứ?" Cậu Hàn không phản đối quan điểm của Thành thiếu chủ, có thể thấy cậu Hàn cũng đồng tình với Thành thiếu chủ.
“Nếu giống như ý Thành thiếu chủ nói, vậy thì chỉ có một khả năng, đó là thứ các người lấy được không phải là tóc của cô Đường.” Rốt cuộc, chú Lương cũng không nhịn được nữa, ông ta khách quan bổ sung một câu.
"Đương nhiên, cá nhân tôi cho rằng cách nghĩ của Thành thiếu chủ không chuẩn xác lắm. Theo tình hình bây giờ mà nói thì khả năng cô Đường là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành không lớn. Dù sao thì đồ mà Tiểu Cửu và Hàn đem về không thể nào xảy ra nhầm lẫn được. Lúc đó Tiểu Cửu và Hàn đều đang nhìn chằm chằm cô Đường, họ đã tận mắt nhìn thấy tóc bị kéo ra trên đầu cô Đường. Cho nên khả năng không phải tóc của cô Đường là không lớn.” Chú Lương biết Thành thiếu chủ không muốn chấp nhận kết quả này, chú Lương cũng biết Thành thiếu chủ là một người tính khí bướng bỉnh, nhưng có một số chuyện ông ta không thể không nói được.
Chú Lương cảm thấy chuyện này nên kết thúc được rồi, bọn họ không nên tiếp tục lãng phí thời gian trên người cô Đường nữa, bọn họ phải mở rộng phạm vi để tìm công chúa của Quỷ Vực Chi Thành.
“Thành thiếu chủ, cậu nghĩ tôi nói đúng hay không?” Chú Lương không muốn Thành thiếu chủ tiếp tục náo loạn nữa, chú Lương thấy cứ tiếp tục như vậy cũng không có ích lợi gì.
Thành thiếu chủ nheo mắt lại, khóe môi hơi mím lại, anh ta biết rất rõ năng lực của Tiểu Cửu và cậu Hàn, cả Tiểu Cửu và cậu Hàn đều nhìn chằm chằm như vậy thì khả năng sai sót gần như bằng không.
Đừng nói là hai người bọn họ cùng nhau theo dõi, cho dù là bất kỳ một người nào trong số họ thôi thì cũng không có khả năng sai sót được.
Nhiệm vụ mà Tiểu Cửu và cậu Hàn thực hiện chưa bao giờ xảy ra sai sót.
Cho nên, Thành thiếu chủ rất tin tưởng để Tiểu Cửu và cậu Hàn đi lấy tóc.
Nhưng bây giờ đi xét nghiệm ADN lại có kết quả như vậy, thiết bị không có vấn đề, cũng không phải thao tác có vấn đề, vậy xem ra chỉ có thể là có vấn đề ở mẫu xét nghiệm thôi.
Chẳng lẽ nói cọng tóc mà Tiểu Cửu và cậu Hàn mang về thật sự không phải của cô Đường?
Nhưng sao có thể?
Chuyện này căn bản không thể nào.
Thành thiếu chủ nhướng mắt nhìn cậu Hàn.
Cậu Hàn nhận ra ánh mắt của Thành thiếu chủ, anh ta lập tức nói: "Tôi có thể đảm bảo rằng tôi đã tận mắt nhìn thấy sợi tóc được kéo ra khỏi đầu cô Đường. Tôi cũng có thể đảm bảo rằng tôi vẫn luôn trông chừng, tôi không thấy tóc bị hoán đổi.”
Cậu Hàn nói câu này rất tự tin, nhưng anh ta không có nói tuyệt đối, chỉ nói tận mắt nhìn thấy thôi.
Tất nhiên, cũng có thể tồn tại những tình huống mà anh ta chưa nhìn thấy, mặc dù khả năng này rất nhỏ, nhỏ đến mức không đáng kể.
Thành thiếu chủ lại đưa mắt nhìn Tiểu Cửu.
"Tôi cũng có thể đảm bảo, những gì tôi muốn nói cũng giống cậu Hàn, hơn nữa tôi còn tự tay nhận lấy sợi tóc từ tay cô Đường, cho nên chắc chắn không có vấn đề." Tiểu Cửu cũng đáp lại một câu.
"Vậy thì chỉ có khả năng cuối cùng, tóc là của cô Đường, nhưng không khớp với Thành chủ, cho nên cô Đường không phải là con gái của Thành chủ." Những lời như vậy, bọn họ không dám nói, bởi vì bọn họ không dám chọc giận Thành thiếu chủ, chỉ có chú Lương dám nói.
"Thành thiếu chủ, chúng ta phải đối mặt với thực tế."
Cậu Hàn và Tiểu Cửu vội vàng nhìn chú Lương, mặc dù hai người đều hiểu tình huống bây giờ quả thật là như vậy, nhưng có cần thiết phải nói ra bây giờ để kích động Thành thiếu chủ không.
“Thực tế?” Thành thiếu chủ lúc này mới hoàn toàn thu lại cơn tức giận, anh ta nhìn chú Lương, khóe môi kéo ra, giống như đang mỉm cười: “Lúc đầu, chú Lương nói với Thành chủ rằng cô Đường có thể là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành, vậy chú có từng suy nghĩ đến thực tế chưa?”
Chú Lương khẽ mím môi, không lên tiếng, chuyện kia quả thực là lỗi của ông ta, trước đó đang đi xác nhận nên ông ta không báo cáo cho Thành chủ, trước khi mọi chuyện còn chưa xác nhận xong thì sao ông ta có thể nói với Thành chủ được.
Sau khi quản gia Trọng biết được tin tức thì ông ta đã nói cho Thành chủ, sau đó mới có những chuyện như sau này.
Nhưng mà lúc này chú Lương cũng không giải thích, bây giờ có nói gì cũng vô dụng.
“Ai cũng có thể sẽ mắc sai lầm, Tiểu Cửu cũng sẽ, Hàn cũng vậy, ai có thể bảo đảm hai người bọn họ sẽ không phạm sai lầm, tôi sẽ đi lấy một mẫu khác rồi làm giám định lại.” Thành thiếu chủ đã không còn kích động như vừa nãy, nhưng thái độ của anh ta vẫn không thay đổi.
Và ý của anh ta lúc này đã quá rõ ràng, anh ta cho rằng cọng tóc mà Tiểu Cửu và cậu Hàn mang về có thể không đúng nên phải lấy một mẫu khác của cô Đường.
"Thành thiếu chủ, cậu thà nghi ngờ năng lực của Tiểu Cửu và Hàn còn hơn tin tưởng bản kết quả này sao? Trước kia tôi và quản gia Trọng đã xác định cô Đường không phải là con gái của Thành chủ là bởi vì cô ấy là con của Hàn Trung Phương. Năm đó lúc ở nhà họ Hàn đã từng làm xét nghiệm ADN, hơn nữa năm đó chính là mẹ của cô ấy đưa cô ấy đến nhà họ Hàn, nếu cô ấy là con của Thành chủ thì mẹ của cô ấy chắc chắc rõ rất, mẹ của cô ấy tuyệt đối sẽ không mang cô ấy về nhà họ Hàn.” Chú Lương không muốn Thành thiếu chủ lãng phí thời gian nữa, chú Lương rất chắc chắn về chuyện đó.
Sở dĩ chú Lương chắc chắn như vậy không chỉ vì năm đó Hàn Nhã Thanh về nhà họ Hàn đã từng xét nghiệm ADN, mà còn bởi vì mẹ của Hàn Nhã Thanh đã đích thân đưa Hàn Nhã Thanh trở về nhà họ Hàn.
Hàn Nhã Thanh là con gái của ai? Mẹ của Hàn Nhã Thanh là người biết rõ nhất. Nếu mẹ của Hàn Nhã Thanh đưa cô về nhà họ Hàn thì chắc chắn cô không phải là con gái của Thành chủ.
Thành thiếu chủ nheo mắt lại, lần này anh ta không nói nữa, mặc dù anh ta không muốn chấp nhận kết quả này, nhưng những gì chú Lương nói quả thực có lý, nhưng anh ta không muốn thừa nhận, anh ta muốn làm lại lần cuối để xác nhận.
Thành thiếu chủ làm như vậy cũng không phải vì đang kích động, cũng không phải anh ta cứng đầu cứng cổ, chỉ là vì anh ta không muốn khiến Thành chủ thất vọng.
Hai mươi lăm năm qua, anh ta tận mắt nhìn thấy Thành chủ vẫn luôn đi tìm bà chủ, nhưng lại không có kết quả, anh ta hiểu rõ sự thống khổ của Thành chủ, một người giỏi giang như vậy, một người kiêu ngạo như vậy, nhưng hai mươi lăm năm qua lại luôn sống trong đau khổ.
Người kia là anh hùng của anh ta, thậm chí có thể nói là tín ngưỡng của anh ta, anh ta không muốn nhìn thấy ông ta đau khổ, anh ta muốn cho ông ta một tia hy vọng, anh ta hy vọng cuộc sống tương lai của ông ta có thể tươi sáng và ấm áp hơn một chút.
Mà anh ta thấy, cô Đường rất phù hợp với yêu cầu của anh ta.
Anh ta hi vọng cô Đường là con gái của Thành chủ, anh ta cũng biết Thành chủ cũng mong như vậy, cho nên anh ta không muốn để Thành chủ phải thất vọng, cho nên không thể kết thúc như vậy được.
Ít nhất anh ta cảm thấy chuyện này vẫn tồn tại một chút khúc mắt, vì vậy anh ta phải làm lại một lần cuối cùng.
Vì Thành chủ, vì người anh hùng trong lòng anh ta, anh ta không thể từ bỏ như vậy được.
Ông cụ bao năm qua đã quá đáng thương rồi!
Vì vậy, cho dù có một chút hy vọng nhỏ nhoi thôi thì anh ta cũng sẽ đấu tranh, cố gắng đảo ngược mọi chuyện.
“Lần này tôi sẽ tự mình đi lấy tóc, các người đừng nhúng tay vào.” Sắc mặc Thành thiếu chủ lúc này có chút nặng nề, nhưng lại bình tĩnh đến mức khiến người ta không nhìn ra được quá nhiều cảm xúc, chỉ sợ lúc này anh ta đang kìm chế trước mặt mọi người mà thôi.
“Cần giúp thì cứ nói, tôi đảm bảo sẽ có mặt ngay.” Cậu Hàn tuy rằng không nhiều lời, nhưng ý tứ rất rõ ràng, anh ta ủng hộ Thành thiếu chủ.
Theo lý mà nói thì Thành thiếu chủ làm như vậy là vì nghi ngờ anh ta, nhưng cậu Hàn lại không hề bất mãn, những gì Thành thiếu chủ nói vừa rồi rất đúng, ai cũng có thể phạm phải sai lầm, anh ta cũng vậy.
Anh ta đã tận mắt nhìn thấy năng lực của cô Đường, cho nên anh ta cảm thấy nếu cô Đường muốn động tay động chân thì anh ta và Tiểu Cửu sẽ không phát hiện ra.
Anh ta thậm chí còn cảm thấy bọn họ lấy được tóc của cô Đường quá dễ dàng. Điều này có vẻ không phù hợp với tính cách của cô Đường lắm, vì vậy anh ta cho rằng khả năng cô Đường đã đổi tóc của mình là rất lớn.
Vì vậy, anh ta rất ủng hộ Thành thiếu chủ điều tra lại, nhưng anh ta nghĩ Thành thiếu chủ sẽ khó có thể thành công lấy được mẫu tóc của cô Đường, bởi vì cô Đường thật sự không phải là người dễ đối phó.
Tuy rằng anh ta cũng biết năng lực của Thành thiếu chủ, năng lực quản lý Quỷ Vực Chi Thành của Thành thiếu chủ không ai có thể nghi ngờ, nhưng anh ta vẫn cảm thấy Thành thiếu chủ có thể chưa chắc đã là đối thủ của cô Đường.
Năng lực quản lý Quỷ Vực Chi Thành của Thành thiếu chủ không ai có thể nghi ngờ, nhưng anh ta vẫn cảm thấy Thành thiếu chủ có thể chưa chắc đã là đối thủ của cô Đường.
Cho nên cậu Hàn cảm thấy lần này Thành thiếu chủ tự mình đi, sợ rằng sẽ lớn chuyện.
"Thành thiếu chủ, Thành chủ đang đợi tin tức đúng không? Có cần gọi cho Thành chủ nói với ông ấy một tiếng không." Chú Lương không ngăn cản Thành thiếu chủ nữa, chú Lương cũng biết chuyện Thành thiếu chủ đã quyết thì không ai có thể thay đổi, ngay cả Thành chủ cũng ngăn không nổi Thành thiếu chủ.
Nhưng mà chú Lương biết Thành chủ chắc chắn vẫn đang chờ tin tức, Thành thiếu chủ đã nói sau khi có kết quả sẽ gọi điện cho Thành chủ, nhưng bây giờ Thành thiếu chủ lại quên mất chuyện này rồi.
“Ông gọi nói cho ông ấy đi.” Thành thiếu chủ dừng lại, anh ta vốn tưởng rằng kết quả xét nghiệm ADN nhất định sẽ là thứ ông ta muốn xem, cho nên ông ta vẫn luôn kỳ vọng, vì vậy anh ta đã hứa sau khi có kết quả thì sẽ lập tức báo cho Thành chủ.
Nhưng kết quả như bây giờ, bảo anh ta nói với Thành chủ như thế này đây?
Không phải là anh ta không dám gọi, mà là anh ta sợ nghe thấy giọng nói thất vọng của Thành chủ, cảm giác đó còn khó chịu hơn giết anh ta nữa.
Bây giờ kết quả xét nghiệm ADN đang ở đây, bây giờ ngoại trừ anh ta ra thì tất cả mọi người đều tin vào kết quả này, bọn họ cho rằng cô Đường không phải là con gái của Thành chủ.
Thật ra, đối mặt với kết quả xét nghiệm như vậy, anh ta không đủ tự tin để đi chất vấn, điều duy nhất anh ta cầu xin lúc này là cọng tóc mà Tiểu Cửu và cậu Hàn mang về không phải là của cô Đường, hi vọng duy nhất bây giờ của anh ta chính là có thể đảo ngược tình thế.
Anh ta ôm tia hy vọng này cho nên muốn nỗ lực làm một lần cuối cùng, nhưng anh ta cũng không thể nói với Thành chủ được.
Dù sao thì kết quả xét nghiệm ADN đã có rồi, anh ta nói nhiều cũng vô ích, hơn nữa nếu anh ta nói với Thành chủ lấy thêm một cọng tóc nữa chưa hẳn Thành chủ sẽ đồng ý.
Trước đây Thành chủ lo lắng sẽ làm xáo trộn cuộc sống của cô Đường, bây giờ kết quả xét nghiệm như vậy, e rằng Thành chủ sẽ hết hy vọng, không cho anh ta đi nữa.
Vì vậy, cuộc gọi này, anh ta không thể gọi được.
Thành thiếu chủ nói xong thì sải bước rời đi.
Cậu Hàn nhìn bóng lưng Thành thiếu chủ đang rời đi, vẻ mặt có chút phức tạp, nói thật thì anh ta rất muốn đi cùng Thành thiếu chủ, anh ta tin những việc Thành thiếu chủ làm tiếp theo sẽ rất náo nhiệt.
Thành thiếu chủ đối đầu với cô Đường, chắc chắn sẽ rất náo nhiệt đây.
Nhưng mà Thành thiếu chủ không cho anh ta đi theo, chú Lương cũng không nói gì nên anh ta chỉ có thể nhịn thôi.
Chú Lương lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi điện cho Thành chủ.
“Chú Lương, bây giờ chú muốn gọi báo cho Thành chủ sao?” Tiểu Cửu nhìn thấy hành động của chú Lương thì hai mắt lóe lên, Tiếu Cửu cảm thấy Thành chủ chưa chắc đã muốn biết kết quả như bây giờ, thật sự không cần phải vội nói với Thành chủ.
Cậu Hàn nghe thấy Tiểu Cửu nói vậy thì nhanh chóng đưa mắt nhìn chú Lương: "Chú Lương, bây giờ là ba giờ sáng, Thành chủ chắn hẳn đang ngủ. Bây giờ gọi điện thoại không thích hợp lắm, cho dù có muốn nói với Thành chủ thì cũng không cần vội đến như vậy đâu."
Cậu Hàn cũng cảm thấy không cần nói với Thành chủ vội như vậy.
“Thành chủ rất coi trọng chuyện này hơn những gì các người tưởng tượng đấy.” Chống lại ánh mắt của bọn họ, chú Lương khẽ thở dài, sau đó nói thêm: “Hoặc nên nói là Thành chủ xem trọng cô Đường nhiều hơn những gì các người tưởng tượng."
Mặc dù chú Lương không ở bên cạnh Thành chủ mỗi ngày giống như quản gia Trọng, nhưng qua mấy lần báo cáo với Thành chủ, ông ta cũng thấy Thành chủ rất coi trọng cô Đường.
Vì vậy chú Lương rất chắc chắn bây giờ Thành chủ còn chưa ngủ, biết Thành chủ đang đợi tin tức, ông ta nhất định phải gọi báo cho Thành chủ, cho dù kết quả có ra sao thì cũng phải nói với Thành chủ.
Hơn nữa, kết quả xét nghiệm ADN này cũng không thể giấu mãi được, cho dù bây giờ ông ta không nói ra thì Thành chủ cũng sẽ biết, vậy hà cớ gì phải để Thành chủ đau khổ chờ đợi chứ.
Chú Lương cũng hy vọng cô Đường chính là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành, nhưng bây giờ hóa ra không phải, chú Lương cảm thấy cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là chuyện tốt.
Sẽ tàn nhẫn như thế nào nếu cứ gieo hy vọng cho Thành chủ rồi lại khiến Thành chủ phải thất vọng, thà không cho hi vọng ngay từ đầu còn hơn.
"Chú Lương, ý của chú là Thành chủ còn chưa ngủ? Còn đang chờ tin tức? Sao có thể được chứ? Thành chủ là loại người nào, tính tình như thế nào, sao có thể đợi một cuộc gọi cả đêm được, tôi không nghĩ...” Cậu Hàn cảm thấy không có khả năng, Thành chủ trong lòng anh ta không phải người có tính cách như vậy.
Chú Lương mặc kệ anh ta, ông ta gọi điện thoại cho Thành chủ.
Điện thoại mới đổ chuông một tiếng thì bên kia đã bắt máy, nói đúng hơn thì vẫn chưa hết một hồi chuông.
Cậu Hàn nghe thấy tốc độ nhận cuộc gọi này thì sửng sờ, miệng cứng ngắt, tốc độ này không chỉ đơn giản là đang chờ điện thoại, mà e rằng ông ta đã cầm điện thoại trong tay từ lâu rồi và chỉ đang đợi nó đổ chuông thôi.
Cho nên Thành chủ không những đang chờ điện thoại và mà còn rất nông nóng.
Lúc này không chỉ có cậu Hàn sửng sốt mà cả chú Lương cũng sửng sốt, ông ta nghĩ Thành chủ có thể đang chờ điện thoại, nhưng không ngờ Thành chủ lại bắt máy nhanh như vậy, nhanh đến mức khiến ông ta trở tay không kịp, nhanh đến mức khiến những lời ông ta định nói ra như mắc trong cổ họng.
Tốc độ mà Thành chủ trả lời điện thoại đủ cho thấy ông ta rất mong chờ kết quả, mà kết quả như bây giờ, muốn ông ta mở miệng thế nào, muốn ông ta nói với Thành chủ như thế nào đây?
“Sao rồi?” Thấy ông ta chậm chạp không nói, sắc mặt Trương Minh Hoàng bỗng trở nên nặng nề, ông ta dường như đã biết kết quả rồi, nếu kết quả tốt thì chắc chắn sẽ không chần chừ hay do dự nhiều như vậy đâu.
Hơn nữa, Thành đã từng nói sau khi có kết quả sẽ gọi điện cho ông ta, nhưng lúc này người gọi cho ông ta đã đổi thành chú Lương, mặc dù vừa nảy ông ta bắt máy rất nhanh nhưng ông ta vẫn nhìn rõ tên người gọi.
Ông ta hiểu rõ tính cách của Thành, nếu thật sự là kết quả tốt thì Thành đã lập tức gọi cho ông ta ngay chứ tuyệt đối sẽ không để cho người khác cướp mất cơ hội này.
Lúc này, ngay cả Trương Minh Hoàng cũng không nhận ra được trong giọng nói của mình có chút run rẩy, nhưng dù đã phân tích rất nhiều, cũng đã biết được kết quả, nhưng ông ta vẫn không nhịn được kỳ vọng, hy vọng có thể nghe được kết quả mà ông ta mong muốn.
“Thành chủ, kết quả xét nghiệm ADN đã có rồi.” Thành chủ đã lên tiếng nên chú Lương không thể tiếp tục im lặng được nữa.
“Ừm.” Trương Minh Hoàng đang kìm nén cảm xúc của mình, không để cho mình mất bình tĩnh.
Quản gia Trọng đứng bên cạnh nhìn ông chủ của mình, hai mắt lóe lên, lúc này quản gia Trọng nhìn ra được Thành chủ đang rất hồi hộp.
Đúng vậy, hồi hộp, lúc này Thành chủ đang rất hồi hộp.
quản gia Trọng không nghe thấy giọng nói ở đầu dây bên kia, nhưng ông ta cũng có thể đoán được là Lương đang gọi tới để nói về chuyện giám định ADN.
Chỉ là quản gia Trọng có hơi không hiểu lắm, câu kết quả xét nghiệm ADN cũng chỉ có một câu thôi, hơn nữa Lương từ trước đến nay không phải là người hay dài dòng, lẽ ra phải nói xong từ lâu rồi chứ.
Mà chữ "ừm" vừa rồi của Thành chủ là có gì?
Rốt cuộc là phải, hay là không phải?
Lúc này quản gia Trọng đang nhìn chằm chằm Thành chủ của mình, ông ta muốn nhìn ra đáp án từ sự thay đổi trong ánh mắt của Thành chủ, tuy rằng bình thường Thành chủ có tức giận hay vui mừng cũng chẳng biểu hiện ra mặt, nhưng chuyện này rõ ràng là Thành chủ không che giấu được.
Nhưng lúc này, quản gia Trọng không nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của Thành chủ, đương nhiên cũng không nhìn thấy vẻ thất vọng.
Vậy rốt cuộc thì kết quả là gì? Cô Đường có phải là con gái của Thành chủ không?
Đầu dây bên kia, tâm trạng của chú Lương cũng rất phức tạp, thậm chí còn phức tạp hơn so với quản gia Trọng, tiếng “ừm” của Thành chủ nghe rất nhẹ, nhưng truyền đến bên tai ông ta lại cảm thấy như sấm sét đùng đùng.
Mặc dù cách một lớp điện thoại nhưng vẫn nghe được sự chờ mong, hồi hộp, thậm chí có chút dè dặt của Thành chủ.
Chú Lương thở hắt ra một hơi, ông ta biết hiện thực rất tàn khốc, nhưng ông ta vẫn phải nói, dù sao chuyện này cũng không thể gạt mãi được.
“Thành chủ, kết quả xét nghiệm ADN, độ tương thích bằng không.” Chú Lương vẫn nói ra kết quả xét nghiệm, tuy rằng kết quả khiến mọi người thất vọng, nhưng bọn họ cũng không thể tự lừa dối mình.
Có một Thành thiếu chủ không tin vào sự thật là đủ rồi, bọn họ không thể cũng giống như Thành thiếu chủ được.
“Ý ông là gì?” Đầu dây bên kia, bàn tay cầm điện thoại của Trương Minh Hoàng đang run rẩy!
Sau khi nghe thấy lời nói của Lương, ông ta chỉ cảm thấy lòng mình siết chặt, ngột ngạt khó chịu, trong lúc nhất thời dường như nó làm cho ông ta thở không ra hơi.
Ông ta là một người thông minh như thế, mà giờ phút này Lương đã nói rất rõ ràng nhưng mà ông ta lại cảm thấy mình nghe không hiểu, hoặc là không phải do ông ta nghe không hiểu, mà là ông ta không muốn hiểu.
Lương ngây người, hoàn toàn sợ đến ngây người, lúc nãy ông ta nói còn chưa đủ rõ ràng à? Thành chủ thông minh tuyệt đỉnh như vậy mà còn hỏi ông ta, là có ý gì chứ?
Tình huống gì vậy, có ai có thể nói cho ông ta biết có tình huống gì không?
Lúc này quản gia Trọng đứng ở bên cạnh nghe thấy như vậy thì có hơi mơ màng, thành chủ hỏi như vậy là có ý gì?
Rốt cuộc là Lương nói với thành chủ như thế nào, Lương nói như thế nào mà thành chủ lại hỏi như vậy?
Quản gia Trọng nhìn thấy rõ tay cầm điện thoại di động của thành chủ nhà mình đang không ngừng nắm chặt lại, hơn nữa hình như là còn đang run rẩy, mà lúc này thành chủ cũng không cố gắng kiềm chế sắc mặt, nhưng mà ông ta lại không thể phân biệt rõ biểu cảm trên mặt của thành chủ là cái gì.
Cho nên rốt cuộc là tình huống gì vậy chứ?
Lúc này trong lòng của quản gia Trọng có quá nhiều nghi hoặc, nhưng mà quản gia Trọng cũng không hỏi.
“Thành chủ, kết quả xét nghiệm ADN hiển thị không, nói cách khác, ông với cô cả nhà họ Đường không phải là ba con.” Mặc dù Lương sợ đến ngây người, nhưng mà ông ta vẫn không quên trả lời vấn đề của thành chủ.
Lúc nãy thành chủ hỏi ông ta là có ý gì vậy thì ông ta cũng chỉ có thể giải thích rõ một lần nữa.
“Ông nói là... không phải.” Tay cầm điện thoại của Trương Minh Hoàng lại chặt hơn mấy phần, lúc này ông ta đột nhiên cảm thấy trái tim của mình quặn đau, đau đến nỗi thở không nổi.
Không phải, vậy mà lại không phải?
Cũng không phải là chưa từng nghĩ đến kết quả như vậy, huống hồ gì ông ta còn tưởng rằng mình đã làm tốt chuẩn bị để chấp nhận loại kết quả này, nhưng mà bây giờ tự tai nghe thấy kết quả đó, ông ta mới hiểu được ông ta căn bản vẫn còn chưa chuẩn bị sẵn sàng.
Không, căn bản là ông ta không thể chấp nhận kết quả như vậy.
Tại sao lại không phải chứ?
Tại sao lại không phải?
Là ông ta đã nghe lầm rồi à?
Hoặc là do Lương đã nói sai?
Đúng vậy, có lẽ là do Lương đã nói sai, cho nên lúc này trong giọng nói của Trương Minh Hoàng mang theo yêu cầu xác nhận sự thật, ông ta muốn xác nhận, ông ta không tin có kết quả như vậy.
Lương lại nghe thấy rõ ràng âm thanh cẩn thận của thành chủ mà kinh sợ một lần nữa, lúc nãy ông ta đã nói rõ ràng lắm mà, vậy mà thành chủ lại còn hỏi nữa?
Thành chủ không muốn chấp nhận kết quả này đến cỡ nào?
Lương cho là phản ứng lúc nào của Thành thiếu chủ đã đủ kịch liệt lắm rồi, nhưng mà hiện tại phản ứng của thành chủ so với Thành thiếu chủ cũng chỉ có hơn chứ không kém.
Nghĩ đến phản ứng lúc nãy của Thành thiếu chủ, lại nghe thấy giọng điệu này của thành chủ, Lương mới ý thức được cuộc gọi này có bao nhiêu khó khăn.
Khó trách lúc nãy Thành thiếu chủ không gọi mà lại để ông ta gọi.
Có lẽ là Thành thiếu chủ đã nghĩ đến tình huống này.
Nhưng mà cho dù lúc này có khó mở miệng, có một số việc ông ta vẫn phải nói, hơn nữa nhất định phải nói cho rõ ràng.
“Đúng.” Lúc Lương phun ra chữ này, ông ta cảm thấy dường như mình đã dùng hết sức lực toàn thân, có điều sợ thành chủ nghe không rõ, Lương vẫn bổ sung thêm một câu: “Từ kết quả xét nghiệm ADN này có thể nói rõ cô cả nhà họ Đường không phải là con gái của thành chủ.”
Như thế này đã đủ rõ ràng, đủ minh bạch.
Nhưng mà Lương cũng thấy quá tàn nhẫn.
Nếu biết là như thế này, ông ta sẽ không vội vàng gọi cuộc điện thoại này, cho dù kéo đến buổi sáng ngày mai cũng tốt, nhưng mà Lương cũng biết để thành chủ cứ luôn chờ đợi như vậy, chờ đợi giống như là đang giày vò là một chuyện rất tàn nhẫn.
Loại khả năng duy nhất để chuyện này không tàn nhẫn đó chính là cô cả nhà họ Đường là con gái của thành chủ, nhưng mà kết quả xét nghiệm lại trực tiếp loại bỏ khả năng đó.
Quản gia Trọng nghe thấy lúc thành chủ nhà mình nói không phải thì đã ngây người, không phải hả?
Cô cả nhà họ Đường không phải là con gái của thành chủ?
Mặc dù kể từ khi biết cô cả nhà họ Đường là Hàn Nhã Thanh, quản gia Trọng cảm thấy khả năng cô cả nhà họ Đường là người của Quỷ Vực Chi Thành bọn họ không cao cho lắm, nhưng mà Thành thiếu chủ lại tích cực như vậy, Thành thiếu chủ tràn đầy phấn khởi, trong lòng của ông ta vẫn ôm hy vọng.
Mà quản gia Trọng biết là thành chủ ôm hi vọng còn lớn hơn ông ta.
Kể từ lúc thành chủ chờ đợi kết quả đã đủ nhìn ra, nhưng mà bây giờ kết quả lại là...
Thành chủ có thể chấp nhận được không?
Thành chủ có thể chịu đựng loại đả kích ấy không?
Trương Minh Hoàng không nói gì thêm, cũng không tiếp tục chứng thực nữa, ông ta biết Lương nói rõ ràng lắm rồi, ông ta cũng đã nghe rất rõ. Lương không nói sai, ông ta cũng không nghe lầm, cho nên không cần thiết phải tiếp tục lừa mình dối người mà yêu cầu chứng thực.
Đã có kết quả, kết quả xét nghiệm nói là Đường Thấm Nhi không phải là con gái của ông ta, kết quả xét nghiệm nói không, ông ta với Đường Thấm Nhi không có bất cứ quan hệ gì.
Sau khi Trương Minh Hoàng cúp điện thoại, sắc mặt trông có vẻ rất bình tĩnh, cảm xúc lúc nãy trên gương mặt không còn gì nữa, dường như là hoàn toàn khôi phục lại sự bình tĩnh thường ngày.
Khóe môi của ông ta hơi nhếch lên, không nói gì, cũng không làm ra bất cứ hành động gì, ông ta cứ ngồi ở đằng đó như thế, im lặng không nói.
Quản gia Trọng nhìn thấy ông ta như thế này mà trong lòng giật mình, thành chủ lại có bộ dạng này...
Quản gia Trọng nhớ là thành chủ đã tìm kiếm lâu như vậy mà vẫn không tìm được vợ của mình, lúc thành chủ muốn từ bỏ, ông ta cũng có bộ dạng này, lòng như tro nguội, nản lòng thoái chí.
Dường như là bất cứ lúc nào cũng muốn rời khỏi thế giới này.
Thành chủ như thế này làm quản gia Trọng cảm thấy sợ hãi.
“Thành chủ...” Quản gia Trọng hoảng sợ lên tiếng nói, quản gia Trọng cũng không biết bây giờ mình muốn nói cái gì, không biết bây giờ mình có thể nói cái gì.
Nhưng mà quản gia Trọng sợ mình mà không nói gì đó, có lẽ là thành chủ nhà ông ta...
Trương Minh Hoàng không nói gì, cũng không động đậy, thậm chí ngay cả mắt cũng không chuyển động một chút, ông ta vẫn ngồi yên ở đó như cũ, cứ ngồi yên lặng như thế.
Dường như là mọi sự vật trên thế gian đã bị ông ta ngăn cách ở bên ngoài, dường như tất cả đều không có liên quan gì đến ông ta.
“Thành chủ, người nói một câu đi, người đừng có dọa tôi.” Quản gia Trọng thật sự bị hù dọa rồi, bộ dạng này của thành chủ còn dọa người hơn so với lúc trước không tìm được vợ.
Dường như là Trương Minh Hoàng thoáng tỉnh táo lại, rốt cuộc ông ta cũng đã nâng mắt lên nhìn về phía quản gia Trọng, chỉ có điều ông ta vẫn không nói chuyện, chỉ là kinh ngạc nhìn quản gia Trọng.
Dường như mang theo chút mờ mịt, dường như không biết là quản gia Trọng đang nói cái gì.
“Thành chủ, ông nói một câu đi.” Quản gia Trọng chỉ cảm thấy trái tim của mình đang không ngừng chìm xuống, thành chủ như thế nên ông ta cảm thấy sợ hãi, làm cho ông ta luống cuống.
Có vẻ cuối cùng Trương Minh Hoàng cũng đã nghe thấy lời của quản gia Trọng, đôi mắt của ông ta vẫn kinh ngạc mà nhìn quản gia Trọng, suy nghĩ thật lâu, sau đó mới chậm rãi mở miệng nói: “Ông trời vẫn đối xử rất tàn nhẫn với tôi, hoặc là nói hai mươi lăm năm trước tôi có quá nhiều, cho nên hai mươi lăm năm sau tôi nhất định không có cái gì cả.”
Lúc này, Trương Minh Hoàng dùng giọng điệu chắc chắn làm cho người nghe cảm thấy vô cùng chua xót.
Vừa mới ra đời ông ta đã là người thừa kế Quỷ Vực Chi Thành, cho nên từ nhỏ ông ta đã có rất nhiều rất nhiều thứ.
Ông ta không thiếu cái gì hết, ông ta muốn cái gì gì thì sẽ có người dâng đến tay của ông ta, ông ta muốn làm gì thì có thể làm cái đó.
Kể từ khi sinh ra, tất cả mọi chuyện đều quá thuận lợi.
Cho nên, hai mươi lăm năm sau nhất định phải như thế này à?
Những điều mà ông ta muốn phải mất đi, ông ta cũng không có được, nhất định không có cái gì cả ư?
Nếu là như vậy, ông ta tình nguyện trước đó mình không có cái gì hết, không cần cái gì, ông ta chỉ muốn có người phụ nữ mà mình yêu, ông ta chỉ muốn có một cô con gái của mình.
Nhưng mà ông ta biết ông trời sẽ không chiều theo ý ông ta, ông trời đối xử với ông ta tàn nhẫn như thế.
“Thành chủ, chúng ta lại tiếp tục tìm, cô cả nhà họ Đường không phải là công chúa Quỷ Vực Chi Thành, vậy chắc chắn là còn người khác, chúng ta lại đi tìm, nhất định sẽ có thể tìm được công chúa.” Quản gia Trọng nghe thấy giọng điệu của thành chủ nhà mình thì chỉ cảm thấy trong lòng chua xót muốn rơi nước mắt, thành chủ nhà ông ta là một người kiêu ngạo như thế, là một người cuồng vọng như thế.
Thành chủ bây giờ làm cho người ta cảm thấy đau lòng.
Mặc dù ông ta cũng hi vọng cô cả nhà họ Đường là công chúa Quỷ Vực Chi Thành bọn họ, nhưng mà hiện tại kết quả xét nghiệm lại chứng minh cô cả nhà họ Đường không phải.
Vậy thì bọn họ cũng chỉ có thể tiếp tục đi tìm đi tìm công chúa chân chính của bọn họ, chỉ cần công chúa vẫn còn sống, chắc chắn là bọn họ có thể tìm được.
“Không cần.” Tầm mắt của Trương Minh Hoàng nhìn thẳng về phương xa, không biết là đang suy nghĩ cái gì, giọng nói thì thào của ông ta không nghe ra quá nhiều cảm xúc, nhưng mà lại khiến cho người ta cảm thấy vô cùng kiềm nén.
“Không hả? Không cần nữa?” Quản gia Trọng hoảng sợ, ông ta không biết rõ thành chủ nhà mình có ý gì, bây giờ đã xác định cô cả nhà họ Đường không phải là công chúa Quỷ Vực Chi Thành, vậy thì chắc chắn phải tiếp tục đi tìm công chúa chân chính, tại sao thành chủ lại nói không cần.
Không, cho dù thành chủ không muốn tìm, vậy thì phải nói không cần tìm, tại sao thành chủ lại nói là không cần?
Thành chủ có ý gì, rốt cuộc là thành chủ suy nghĩ như thế nào, hoặc là phải nói thành chủ muốn làm cái gì?