Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 208: CẬU BA DƯƠNG QUÁ XẤU TÍNH (3)
Nhưng mà cô lại không thể phản bán được, không dám phản bác, nếu như cô phản bác thì sẽ bị bại lộ.
Cho nên, lúc này cho dù là Hàn Nhã Thanh có tức giận cũng chỉ có thể hờn dỗi, đương nhiên Hàn Nhã Thanh cố gắng để cho tâm trạng của mình ổn định lại, tự nhủ với mình không nên xúc động, xúc động sẽ chỉ làm hỏng việc chứ không giải quyết được vấn đề."
"Hơn nữa chuyện này là do em gây ra, nếu như giải quyết thì cũng hẳn là do em nghĩ cách giải quyết." Nhưng mà ở thời điểm này, Dương Tâm Chiêu lại cố ý nói một câu như vậy.
"Làm sao lại là do em gây ra chứ?" Hàn Nhã Thanh sửng sốt nhìn về phía anh, hài mắt của cô chớp liên hồi.
Cho hỏi là da mặt anh phải dày như thế nào mới nói ra được lời nói như thế này, nếu như anh không hôn cô ở trước mặt của mọi người thì chuyện này sẽ trở nên nghiêm trọng như vậy sao?
"Là do em đã quyến rũ tôi." Dương Tâm Chiêu lặp lại câu nói lúc nãy một lần nữa, vẫn là vẻ mặt vô tội như cũ, vẫn là giọng điệu ấm ức.
".." Hàn Nhã Thanh nghe thấy lời nói này của anh, cơn tức giận vừa mới cố gắng đè xuống lại lập tức bốc lên một lần nữa, anh không ngừng lặp lại câu nói này khiến cho Hàn Nhã Thanh cảm thấy phát điên, lại không có cách nào duy trì sự tỉnh táo của bình thường, sau đó cô có chút xúc động mà thốt ra: "Anh dám đảm bảo lúc nãy ở trung tâm thương mại không phải là muốn nói quan hệ của chúng ta không?”
Lúc đó, nếu như không phải là nhìn ra được Dương Tâm Chiêu có ý đồ muốn công khai mối quan hệ của bọn họ, cô cũng sẽ không mạo hiểm tiến lên mà cố ý thông đông với anh.
Ánh mắt của Dương Tâm Chiêu khẽ đảo, nhìn về phía cô, đuôi lông mày lại nhướng lên, đột nhiên nhích lại gần về phía cô một chút:
"Hửm? Nhưng mà lúc đó tôi chưa từng nói cái gì mà, vậy mà em liên biết tôi muốn nói cái gì? Sao vậy, em biết thuật đọc suy nghĩ à?”
".." Hàn Nhã Thanh lập tức yên lặng, ý thức được mình lại nói sai nữa rôi.
Quả nhiên quá kích động là ma quy.
Lúc này, lời nói của anh càng khiến cho cô sốc hơn, anh nói cô biết thuật đọc suy nghĩ, rõ ràng là có ý gì đó.
Anh vốn là vẫn luôn nghi ngờ cô, nhưng cô lại tự đưa mình chạm đến họng súng của anh
Hàn Nhã Thanh, có phải là mày bị ngốc hay không vậy?
"Ngược lại là em nói thử một chút xem, sao em lại biết được? Hửm?”" Rất hiển nhiên, Dương Tâm Chiêu cũng không định bỏ qua cho cô như thế, cơ thể của anh càng nhích gần, nhích gần lại về phía cô hơn.
"Thì em đoán thôi." Thân thể Hàn Nhã Thanh co lại theo tiềm thức, khí thế lúc nãy đã sớm biến mất hoàn toàn không thấy gì nữa rồi.
"Phải vậy không?” Anh tiếp tục đến gân, mặt của anh gân như muốn dán ở trên mặt của cô, môi của anh gân như muốn dán lên trên môi của cô.
Sát nhau như vậy, tư thế như vậy, khiến cho Hàn Nhã Thanh càng khẩn trương hơn.
"m” Hàn Nhã Thanh gật đầu theo bản năng.
Dương Tâm Chiêu nhìn cô với một khoảng cách gần như vậy, trong đôi mắt rõ ràng đã có thêm ánh sáng lạ thường: "Ồ, vợ của tôi thật là thông minh, đoán rất chuẩn, hóa ra là vợ của tôi biết thuật đọc suy nghĩ, thật là lợi hại nha. Em nói xem, tôi nên khen thưởng cho em như thế nào đây?"
Khen thưởng cho cô? Trong lúc nhất thời, Hàn Nhã Thanh có chút mộng mị, nói như thế nào mà lại nói đến chuyện khen thưởng rồi?
Sau đó, không đợi cô kịp phản ứng, Dương Tâm Chiêu lại hôn cô một lần nữa, vẫn là nụ hôn xâm nhập kịch liệt mà triên miên như lúc nãy.
Hàn Nhã Thanh hoàn toàn bị giật mình, trong lúc nhất thời quên cả hô hấp, theo nụ hôn không ngừng xâm nhập của anh, cô cảm giác được mình sắp nghẹt thở rồi, có thể là bởi vì sắp nghẹt thở nên trong đầu của cô cũng trở nên trống rỗng, hô hấp càng trở nên vội vã hơn.
Một lát sau, Dương Tâm Chiêu thả cô ra, thấy cô ngơ ngác và mơ hô, dáng vẻ ý loạn tình mê, khóe môi của anh cong lên, đột nhiên hỏi:
"Học những thứ về tâm lý đó, chắc chắn là rất buồn chán, rất mệt mỏi nhỉ?"
"Ừm"' Giờ phút này Hàn Nhã Thanh vẫn còn chưa lấy lại tinh thần, hô hấp hơi loạn, đầu óc căn bản cũng chưa suy nghĩ được, sau đó cứ lên tiếng theo bản năng như vậy. Bị Dương Tâm Chiêu dắt vào tròng rồi, lỡ miệng rồi!
Dương Tâm Chiêu rất là hài lòng mà nở nụ cười, quả nhiên là cô ấy, quả nhiên là cùng một người.
Anh rất thích bộ dáng ý loạn tình mê vào lúc này của cô, cũng rất thích dáng vẻ cô không hề có chút phòng bị nào đối với anh.
"Đã chán như vậy, mệt mỏi như vậy, tại sao lại còn muốn học?" Dương Tâm Chiêu là một người khôn khéo biết bao nhiêu, cho nên quyết định thừa thắng xông lên.
".." Hàn Nhã Thanh liên giật mình, đột nhiên hoàn hồn lại, phát hiện đã bị anh dắt đi rồi.
Người đàn ông này còn có thể xấu tính thêm nữa không hả? Anh còn có thể âm hiểm hơn nữa không hả? Vậy mà lại lừa con như thế.
Cô là một chuyên gia về tâm lý tội phạm, vậy mà lại bị anh lừa dễ dàng như thế.
Chiến thuật tâm lý này của anh chơi cũng quá độc ác, từ lúc mới bắt đầu anh đã cố ý kích thích cảm xúc của cô, hơn nữa còn hôn cô...
Kế hoạch từng bước từng bước của quả thật quá hoàn mỹ, ngay cả cô cũng không thể không bội phục.
Cô biết anh âm hiểm từ lâu, cũng đã biết anh nguy hiểm từ lâu.
Cô nhớ đến những lời mà học trưởng đã từng nói, lại nhớ đến chuyện lần trước Dương Tâm Chiêu đã đến cục cảnh sát để chặn cô.
Đối với chuyện ngày hôm đó Dương Tâm Chiêu đột nhiên đến cục cảnh sát để chặn cô, cô vẫn luôn suy nghĩ không hiểu nổi, không hiểu tại sao anh lại muốn làm như vậy.
Anh là muốn đến tra xem người ở cục cảnh sát ngày đó có phải là cô hay không ư? Nhưng mà làm sao anh phát hiện ra được?
Mà chuyện đó đối với anh có quan trọng như vậy à?
Bọn họ vốn chính là kết hôn hợp đồng, một năm sau hoặc là sau khi anh nhận được cổ phần của Dương thị, bọn họ liên ly hôn với nhau.
Cho nên, rốt cuộc cô có thân phận gì đối với anh mà nói hình như cũng không có khác biệt bao nhiêu.
Học trưởng đã từng nói thế lực của anh rất đáng sợ, nhưng mà ngoại trừ anh là tổng giám đốc của nhà họ Dương ra, vẫn còn có thân phận gì nữa?
Thân phận của cô là bí mật, toàn bộ tổ chức của bọn họ cũng bí mật, qua nhiêu năm như vậy, học trưởng đã dùng hết tất cả các biện pháp để che giấu thân phận chân chính của mọi người, chính là vì để bảo vệ cho mọi người.
Bởi vì qua nhiều năm như vậy, chuyện mà bọn họ làm đắc tội với rất nhiều người, thậm chí bao gồm cả vài phần tử khủng bố giết người không chớp mắt.
Hơn nữa, cô biết những chuyện mà học trưởng tiếp nhận, bạch đạo có, hắc đạo có, chỉ là những chuyện liên quan đến hắc đạo thì từ xưa đến nay cô đều chưa từng tham gia vào.
Cho nên, dưới tình huống không biết thân phận chân chính của Dương Tâm Chiêu, không biết mục đích của anh, cô không thể mạo hiểm, cô không thể lấy tính mạng của tất cả mọi người để mạo hiểm.
Ở chung nhiều năm như vậy rồi, những người kia cũng giống như là người nhà của cô.
Hàn Nhã Thanh nhìn về phía anh, chỉ là cứ nhìn anh như vậy không nói một lời nào, bởi vì cô sợ mình sơ ý một chút thì lại nói sai.
Chỉ là Dương Tâm Chiêu cũng không tiếp tục hỏi cô nữa, anh biết một khi cô đã lấy lại tinh thân thì chắc chắn sẽ không bị mắc bẫy nữa, lúc nãy là do anh cố ý hôn cô cho cô ý loạn tình mê mới hỏi, chỉ là anh không ngờ đến cô lấy lại tinh thân nhanh như vậy.Đọc nhanh tại Vietwriter.net
Haiz, thật sự là đáng tiếc, nếu không thì anh lại hôn một lần nữa ha...
Đôi mắt của anh đang nhìn chằm chằm vào cánh môi ướt át kiều diễm của cô, muốn đến gần một lần nữa.
Có điều là lần này Hàn Nhã Thanh lại đột nhiên đưa tay ra, trực tiếp ngăn cản anh lại, đôi mắt tức giận nhìn về phía anh.
Anh lại còn dám sử dụng chiêu này nữa?
Cô sợ là mình lại bị nụ hôn của anh làm cho nghẹt thở, hôn đến nỗi đầu óc không thể suy nghĩ được, cô sợ là đến lúc đó cô lại nói lỡ miệng nữa.
Lúc nãy rốt cuộc là cô đã bị cái gì vậy hả? Vậy mà lại bởi vì nụ hôn của anh mà đầu óc lại không thế chuyển động được?
Dương Tâm Chiêu có chút thất vọng, nhưng mà cũng không bất ngờ gì, lúc nãy anh đã bày mưu tính kế để ép cô từng bước từng bước, sau đó thừa dịp lúc cô không chuẩn bị mà thực hiện được ý đồ, bây giờ chắc chắn không đơn giản như vậy rôi!
Có điều là...
Cho nên, lúc này cho dù là Hàn Nhã Thanh có tức giận cũng chỉ có thể hờn dỗi, đương nhiên Hàn Nhã Thanh cố gắng để cho tâm trạng của mình ổn định lại, tự nhủ với mình không nên xúc động, xúc động sẽ chỉ làm hỏng việc chứ không giải quyết được vấn đề."
"Hơn nữa chuyện này là do em gây ra, nếu như giải quyết thì cũng hẳn là do em nghĩ cách giải quyết." Nhưng mà ở thời điểm này, Dương Tâm Chiêu lại cố ý nói một câu như vậy.
"Làm sao lại là do em gây ra chứ?" Hàn Nhã Thanh sửng sốt nhìn về phía anh, hài mắt của cô chớp liên hồi.
Cho hỏi là da mặt anh phải dày như thế nào mới nói ra được lời nói như thế này, nếu như anh không hôn cô ở trước mặt của mọi người thì chuyện này sẽ trở nên nghiêm trọng như vậy sao?
"Là do em đã quyến rũ tôi." Dương Tâm Chiêu lặp lại câu nói lúc nãy một lần nữa, vẫn là vẻ mặt vô tội như cũ, vẫn là giọng điệu ấm ức.
".." Hàn Nhã Thanh nghe thấy lời nói này của anh, cơn tức giận vừa mới cố gắng đè xuống lại lập tức bốc lên một lần nữa, anh không ngừng lặp lại câu nói này khiến cho Hàn Nhã Thanh cảm thấy phát điên, lại không có cách nào duy trì sự tỉnh táo của bình thường, sau đó cô có chút xúc động mà thốt ra: "Anh dám đảm bảo lúc nãy ở trung tâm thương mại không phải là muốn nói quan hệ của chúng ta không?”
Lúc đó, nếu như không phải là nhìn ra được Dương Tâm Chiêu có ý đồ muốn công khai mối quan hệ của bọn họ, cô cũng sẽ không mạo hiểm tiến lên mà cố ý thông đông với anh.
Ánh mắt của Dương Tâm Chiêu khẽ đảo, nhìn về phía cô, đuôi lông mày lại nhướng lên, đột nhiên nhích lại gần về phía cô một chút:
"Hửm? Nhưng mà lúc đó tôi chưa từng nói cái gì mà, vậy mà em liên biết tôi muốn nói cái gì? Sao vậy, em biết thuật đọc suy nghĩ à?”
".." Hàn Nhã Thanh lập tức yên lặng, ý thức được mình lại nói sai nữa rôi.
Quả nhiên quá kích động là ma quy.
Lúc này, lời nói của anh càng khiến cho cô sốc hơn, anh nói cô biết thuật đọc suy nghĩ, rõ ràng là có ý gì đó.
Anh vốn là vẫn luôn nghi ngờ cô, nhưng cô lại tự đưa mình chạm đến họng súng của anh
Hàn Nhã Thanh, có phải là mày bị ngốc hay không vậy?
"Ngược lại là em nói thử một chút xem, sao em lại biết được? Hửm?”" Rất hiển nhiên, Dương Tâm Chiêu cũng không định bỏ qua cho cô như thế, cơ thể của anh càng nhích gần, nhích gần lại về phía cô hơn.
"Thì em đoán thôi." Thân thể Hàn Nhã Thanh co lại theo tiềm thức, khí thế lúc nãy đã sớm biến mất hoàn toàn không thấy gì nữa rồi.
"Phải vậy không?” Anh tiếp tục đến gân, mặt của anh gân như muốn dán ở trên mặt của cô, môi của anh gân như muốn dán lên trên môi của cô.
Sát nhau như vậy, tư thế như vậy, khiến cho Hàn Nhã Thanh càng khẩn trương hơn.
"m” Hàn Nhã Thanh gật đầu theo bản năng.
Dương Tâm Chiêu nhìn cô với một khoảng cách gần như vậy, trong đôi mắt rõ ràng đã có thêm ánh sáng lạ thường: "Ồ, vợ của tôi thật là thông minh, đoán rất chuẩn, hóa ra là vợ của tôi biết thuật đọc suy nghĩ, thật là lợi hại nha. Em nói xem, tôi nên khen thưởng cho em như thế nào đây?"
Khen thưởng cho cô? Trong lúc nhất thời, Hàn Nhã Thanh có chút mộng mị, nói như thế nào mà lại nói đến chuyện khen thưởng rồi?
Sau đó, không đợi cô kịp phản ứng, Dương Tâm Chiêu lại hôn cô một lần nữa, vẫn là nụ hôn xâm nhập kịch liệt mà triên miên như lúc nãy.
Hàn Nhã Thanh hoàn toàn bị giật mình, trong lúc nhất thời quên cả hô hấp, theo nụ hôn không ngừng xâm nhập của anh, cô cảm giác được mình sắp nghẹt thở rồi, có thể là bởi vì sắp nghẹt thở nên trong đầu của cô cũng trở nên trống rỗng, hô hấp càng trở nên vội vã hơn.
Một lát sau, Dương Tâm Chiêu thả cô ra, thấy cô ngơ ngác và mơ hô, dáng vẻ ý loạn tình mê, khóe môi của anh cong lên, đột nhiên hỏi:
"Học những thứ về tâm lý đó, chắc chắn là rất buồn chán, rất mệt mỏi nhỉ?"
"Ừm"' Giờ phút này Hàn Nhã Thanh vẫn còn chưa lấy lại tinh thần, hô hấp hơi loạn, đầu óc căn bản cũng chưa suy nghĩ được, sau đó cứ lên tiếng theo bản năng như vậy. Bị Dương Tâm Chiêu dắt vào tròng rồi, lỡ miệng rồi!
Dương Tâm Chiêu rất là hài lòng mà nở nụ cười, quả nhiên là cô ấy, quả nhiên là cùng một người.
Anh rất thích bộ dáng ý loạn tình mê vào lúc này của cô, cũng rất thích dáng vẻ cô không hề có chút phòng bị nào đối với anh.
"Đã chán như vậy, mệt mỏi như vậy, tại sao lại còn muốn học?" Dương Tâm Chiêu là một người khôn khéo biết bao nhiêu, cho nên quyết định thừa thắng xông lên.
".." Hàn Nhã Thanh liên giật mình, đột nhiên hoàn hồn lại, phát hiện đã bị anh dắt đi rồi.
Người đàn ông này còn có thể xấu tính thêm nữa không hả? Anh còn có thể âm hiểm hơn nữa không hả? Vậy mà lại lừa con như thế.
Cô là một chuyên gia về tâm lý tội phạm, vậy mà lại bị anh lừa dễ dàng như thế.
Chiến thuật tâm lý này của anh chơi cũng quá độc ác, từ lúc mới bắt đầu anh đã cố ý kích thích cảm xúc của cô, hơn nữa còn hôn cô...
Kế hoạch từng bước từng bước của quả thật quá hoàn mỹ, ngay cả cô cũng không thể không bội phục.
Cô biết anh âm hiểm từ lâu, cũng đã biết anh nguy hiểm từ lâu.
Cô nhớ đến những lời mà học trưởng đã từng nói, lại nhớ đến chuyện lần trước Dương Tâm Chiêu đã đến cục cảnh sát để chặn cô.
Đối với chuyện ngày hôm đó Dương Tâm Chiêu đột nhiên đến cục cảnh sát để chặn cô, cô vẫn luôn suy nghĩ không hiểu nổi, không hiểu tại sao anh lại muốn làm như vậy.
Anh là muốn đến tra xem người ở cục cảnh sát ngày đó có phải là cô hay không ư? Nhưng mà làm sao anh phát hiện ra được?
Mà chuyện đó đối với anh có quan trọng như vậy à?
Bọn họ vốn chính là kết hôn hợp đồng, một năm sau hoặc là sau khi anh nhận được cổ phần của Dương thị, bọn họ liên ly hôn với nhau.
Cho nên, rốt cuộc cô có thân phận gì đối với anh mà nói hình như cũng không có khác biệt bao nhiêu.
Học trưởng đã từng nói thế lực của anh rất đáng sợ, nhưng mà ngoại trừ anh là tổng giám đốc của nhà họ Dương ra, vẫn còn có thân phận gì nữa?
Thân phận của cô là bí mật, toàn bộ tổ chức của bọn họ cũng bí mật, qua nhiêu năm như vậy, học trưởng đã dùng hết tất cả các biện pháp để che giấu thân phận chân chính của mọi người, chính là vì để bảo vệ cho mọi người.
Bởi vì qua nhiều năm như vậy, chuyện mà bọn họ làm đắc tội với rất nhiều người, thậm chí bao gồm cả vài phần tử khủng bố giết người không chớp mắt.
Hơn nữa, cô biết những chuyện mà học trưởng tiếp nhận, bạch đạo có, hắc đạo có, chỉ là những chuyện liên quan đến hắc đạo thì từ xưa đến nay cô đều chưa từng tham gia vào.
Cho nên, dưới tình huống không biết thân phận chân chính của Dương Tâm Chiêu, không biết mục đích của anh, cô không thể mạo hiểm, cô không thể lấy tính mạng của tất cả mọi người để mạo hiểm.
Ở chung nhiều năm như vậy rồi, những người kia cũng giống như là người nhà của cô.
Hàn Nhã Thanh nhìn về phía anh, chỉ là cứ nhìn anh như vậy không nói một lời nào, bởi vì cô sợ mình sơ ý một chút thì lại nói sai.
Chỉ là Dương Tâm Chiêu cũng không tiếp tục hỏi cô nữa, anh biết một khi cô đã lấy lại tinh thân thì chắc chắn sẽ không bị mắc bẫy nữa, lúc nãy là do anh cố ý hôn cô cho cô ý loạn tình mê mới hỏi, chỉ là anh không ngờ đến cô lấy lại tinh thân nhanh như vậy.Đọc nhanh tại Vietwriter.net
Haiz, thật sự là đáng tiếc, nếu không thì anh lại hôn một lần nữa ha...
Đôi mắt của anh đang nhìn chằm chằm vào cánh môi ướt át kiều diễm của cô, muốn đến gần một lần nữa.
Có điều là lần này Hàn Nhã Thanh lại đột nhiên đưa tay ra, trực tiếp ngăn cản anh lại, đôi mắt tức giận nhìn về phía anh.
Anh lại còn dám sử dụng chiêu này nữa?
Cô sợ là mình lại bị nụ hôn của anh làm cho nghẹt thở, hôn đến nỗi đầu óc không thể suy nghĩ được, cô sợ là đến lúc đó cô lại nói lỡ miệng nữa.
Lúc nãy rốt cuộc là cô đã bị cái gì vậy hả? Vậy mà lại bởi vì nụ hôn của anh mà đầu óc lại không thế chuyển động được?
Dương Tâm Chiêu có chút thất vọng, nhưng mà cũng không bất ngờ gì, lúc nãy anh đã bày mưu tính kế để ép cô từng bước từng bước, sau đó thừa dịp lúc cô không chuẩn bị mà thực hiện được ý đồ, bây giờ chắc chắn không đơn giản như vậy rôi!
Có điều là...