Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 224: NỮ THÂN HÀN HOÀN TOÀN BẠI LỘ RỒI (2)
“Mọi người dừng lại chút đi, để tôi giới thiệu một đồng nghiệp mới, đây là Hàn Nhã Thanh, bắt đầu từ hôm nay sẽ làm việc ở Bộ phận nghiệp vụ, sau này là đồng nghiệp của mọi người, hy vọng mọi người chiếu cố đồng nghiệp mới nhiều một chút.”
Lời này thư ký Lưu nói rất đơn giản, nhưng cũng rất rõ ràng.
Kêu mọi người phải chiếu cố Hàn Nhã Thanh nhiều nhiều, đây là phu nhân Tổng giám đốc đó!
Việc tuyển dụng của Dương Thị luôn được thông qua đánh giá nghiêm ngặt, hôm nay một người mới đột nhiên từ trên trời rơi xuống, hơn nữa còn là thư ký Lưu đích thân đưa tới nữa, đây cũng đủ đặc biệt rồi!
Gần đây tin tức của Hàn Nhã Thanh không có ít, hơn nữa Hàn Thị và Dương Thị lại có hợp tác, cho nên mọi người đương nhiên là nhận ra Hàn Nhã Thanh.
Nhận ra Hàn Nhã Thanh chính là cô chủ ngốc nghếch trong truyền thuyết của nhà họ Hàn!!
Cho nên sau khi thư ký Lưu rời khỏi, đám người đều nhìn Hàn Nhã Thanh với ánh mắt vô cùng phức tạp, mọi người đều nhận định là nhà họ Hàn đã cưỡng ép nhét Hàn Nhã Thanh vào Dương Thị.
Chuyện Dương Thị và Hàn Thị hợp tác mọi người trông công ty đều biết, cho nên lúc này mọi người đều không khỏi suy đoán, ban đầu nhà họ Hàn chắc chắn đã đi cửa sau gì rồi nên mới lấy được sự hợp tác với Dương Thị.
Bây giờ chắc chăn lại dựa vào thủ đoạn ngâm gì đó mà nhét cô ngốc Hàn Nhã Thanh này vào Dương Thị, nếu không một cô ngốc như cô có thể đến Bộ phận nghiệp vụ của Dương Thị làm việc sao?
Tuy Hàn Nhã Thanh bây giờ đã trở thành Tổng giám đốc của Hàn Thị, nhưng sau khi Hàn Nhã Thanh lên nhậm chức thì không có làm ra bất kỳ thành tựu nào khác ngoại trừ hợp tác với Dương Thị, cho nên mọi người càng nhận định Hàn Nhã Thanh cái gì cũng tệ.
“Xía, đùa gì vậy, một cô ngốc vậy mà cũng vào được Dương Thị, còn đến Bộ phận nghiệp vụ nữa chứ.” Tôn Vân Vân in văn kiện, cũng không quên mỉa mai Hàn Nhã Thanh.
Hàn Nhã Thanh ngước mắt lên nhìn cô ta, sau đó liên đúng lúc nhìn thấy cô ta lấy một văn kiện mà Dương Tầm Chiêu đã ký qua bỏ vào máy huỷ giấy.
Hàn Nhã Thanh có thể nhìn ra Tôn Vân Vân vốn là muốn bỏ đống giấy vụn đó vào máy hủy giấy.
Chỉ là, bởi vì Tôn Vân Vân quá chuyên tâm thổ tào cô, cho nên lấy nhầm văn kiện rồi.
Đúng lúc này, Dương Tầm Chiêu và thư ký Lưu bước vào.
“Mang hợp đồng liên quan đến Minh Viễn qua đây, Tổng giám đốc cần xem.” Nếu đã đến rồi, thì phải cần có một lý do thích hợp, thư ký Lưu nhớ tới bản hợp đồng mà Tổng giám đốc vừa ký rồi chuyển xuống đây.
“Ở chỗ tôi” Tôn Vân Vân nghĩ cuối cùng cũng có cơ hội lộ diện trước mặt Tổng giám đốc rồi, trong lòng rất vui mừng, theo bản năng vươn tay định cầm lấy văn kiện đặt trên bàn vừa nãy.Đọc nhanh tại Vietwriter.net
Nhưng mà, không có sờ thấy đâu cả, cô ta nhanh chóng cúi đầu nhìn, sau đó nhìn thấy trên bàn trống không, không có gì cả.
Tôn Vân Vân đột nhiên nghĩ đến điêu gì đó, sắc mặt lập tức tái mét.
“Sao thế? Văn kiện đâu?” Thư ký Lưu thấy cô ta ngây ngốc không nhúc nhích, giả vờ ra vẻ mà thúc giục một câu.
Đương nhiên, anh ta không gấp, chủ yếu là Tổng giám đốc không gấp.
Tổng giám đốc chắc chắn là còn muốn ở Bộ phận nghiệp vụ lâu hơn chút nữa kìa.
“Văn kiện, văn kiện tôi mới vừa đưa cho Hàn Nhã Thanh rồi.” Tôn Vân Vân nghĩ đến Hàn Nhã Thanh mới tới, lại là tên ngốc, liền đẩy trách nhiệm lên người Hàn Nhã Thanh.
Hàn Nhã Thanh khẽ nhướng mày, đây là muốn vu hại cô sao?
Giỏi thật!
“Hàn Nhã Thanh, tôi hồi nãy đã đưa hợp đồng của Minh Viễn cho cô rồi, có phải cô đã không cẩn thận bỏ vào máy huỷ giấy rồi không?” Tôn Vân Vân hấp tấp muốn chứng thực tội danh cho Hàn Nhã Thanh, nhưng cô ta hiển nhiên đã quên mất, lúc này đứng ở trước mặt cô ta là ai rồi.
Dương Tầm Chiêu thì không cần phải nói, chỉ thư ký Lưu thôi cũng tuyệt đối không phải là người mà cô ta có thể lừa gạt được rồi.
Đôi con ngươi Dương Tầm Chiêu khẽ trầm xuống.
Thư ký Lưu trực tiếp ngây ngốc.
Đậu xanh?
Đây là tình huống gì vậy?
Đây là đang tìm chết sao?
Cô ta đổ oan ai mà không được, vậy mà lại dám đổ oan cho phu nhân Tổng giám đốc?
Hôm nay phu nhân Tổng giám đốc đi làm ngày đầu tiên, còn làm chưa đến một tiếng, Tổng giám đốc lấy việc công làm việc tư mà xuống đây thị sát, Tổng giám đốc phí tâm tư như vậy không phải là để nhìn bà chủ một cái sao?
Với thái độ của Tổng giám đốc đối với bà chủ, vậy mà còn có người dám vu nhọ bà chủ trước mặt Tổng giám đốc?
Đây không phải là tìm đường chết chứ là cái gì nữa?
Càng huống hô, phu nhân Tổng giám đốc cũng không phải là loại yếu đuối để mặc người ta bắt nạt, sự lợi hại của bà chủ anh ta phải khâm phục sát đất đó!!
Lúc này, sắc mặt của Dương Tầm Chiêu rất lạnh, rất lạnh, lạnh đến khiến đáy lòng người ta phát run.
Thư ký Lưu đột nhiên có một chút cười trên nỗi đau người khác, xem ra, tiếp theo đây sẽ có kịch hay xem rồi!!
“Xin lỗi, ngày đầu tiên đi làm, có rất nhiều chuyện không hiểu..." Hàn Nhã Thanh nghĩ, hay là cô cứ tương kế tựu kế này đi, ngày đầu tiên đi làm mà đã phạm sai lầm nghiêm trọng như vậy, nói không chừng có thể trực tiếp bị đuổi ra công ty.
Cô nghĩ bị đuổi ra công ty rồi, vậy thì cô có thể đi gặp hai bảo bối bất kỳ lúc nào.
Nhưng mà, cô mới nói được có một nửa, thì ánh mắt lạnh băng băng của Dương Tầm Chiêu liền trực tiếp quét thẳng vào cô, ý vị uy hiếp đó không thể rõ ràng hơn nữa.
Hàn Nhã Thanh lập tức hiểu ra con đường này sẽ không thành công, chỉ có con đường là hiểu được thời thế mới là người giỏi, Hàn Nhã Thanh lại nói vòng về: “Nhưng mà, số văn kiện đó đều là người ta đưa cho tôi, kêu tôi đi tiêu huỷ, tôi vốn không biết đó cụ thể là gì, càng không biết bên trong có phần văn kiện mà Tổng giám đốc cần.”
Lời nói của Hàn Nhã Thanh tự nhiên đến mức người ngoài căn bản không nghe ra chút dị thường nào cả.
Nhưng trong lòng Dương Tầm Chiêu thì rất rõ, khóe môi hơi nhếch lên.
Coi như cô thông minh
Tổ trưởng Tôn nghe thấy tin tức liền chạy tới, nghe thấy lời của Hàn Nhã Thanh, trái tim hơi chùng xuống, ý thức ra sự nghiêm trọng của vấn đề.
Bà ta vừa định mở miệng ra cứu vẫn.
“Sao cô lại không cẩn thận như vậy chứ, tại sao không nhìn cho rõ.” Nhưng, Tôn Vân Vân lại tưởng có cơ hội, nhanh chóng chen thêm một câu.
“Tôi mới đi làm ngày đầu tiên, cho dù có xem thì cũng không thể xác định cái nào là có ích, cái nào là không có ích được.” Hàn Nhã Thanh quét mắt nhìn Tôn Vân Vân một cái, thân sắc dửng dưng giống như là chuyện không liên quan đến mình vậy.
“Nhưng mà, có một chuyện tôi rất là chắc chắn, đó là cô vốn không đưa cho tôi bất kỳ văn kiện gì cả, cho nên, họa này tôi không gánh." Tổ trưởng Tôn biết lúc này cho dù mình có muốn cứu vãn cũng không kịp nữa rồi, bây giờ bà ta chỉ mong chuyện này có thể chuyện to hoá nhỏ thôi.
Thư ký Lưu xem náo nhiệt đến hưng phấn, thật muốn vỗ tay kêu hay quá đi.
Anh ta biết phu nhân Tổng giám đốc không phải loại yếu đuối để cho người ta ức hiếp mà.
Tổng giám đốc còn chưa ra tay nữa, đợi đi, đợi Tổng giám đốc ra tay rồi, chỗ cho cô khóc cũng không có nữa.
Thư ký Lưu chờ Tổng giám đốc của mình thể hiện, trên mặt lộ ra vẻ phấn khích nhàn nhạt chờ đợi kịch hay.
Sau đó thư ký Lưu bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Tổng giám đốc nhà mình.
Thư ký Lưu sững sờ, lập tức hiểu ý của Tổng giám đốc nhà mình rồi.
Vốn tưởng Tổng giám đốc sẽ đích thân ra mặt giải quyết chuyện này, mượn đó để chọc cho bà chủ vui.
Rất hiển nhiên, anh ta hồi nãy thật sự đã xem náo nhiệt đến hí hửng rồi, chuyện này đương nhiên phải để anh ta xử lý là thích hợp nhất.
“Tra, nhất định phải tra ra rõ ràng.” Thư ký Lưu chỉnh sửa lại thái độ, chắc như đinh đóng cột mà nói một câu.
Chuyện có liên quan đến phu nhân Tổng giám đốc, có thể không tra rõ ràng sao?
Tổ trưởng tôn nhìn bộ dạng của thư ký Lưu, đôi con ngươi khẽ lập loè, sao bà ta lại cảm thấy thái độ của thư ký Lưu lúc này quá tích cực rồi nhỉ.
Thực ra tra chuyện này vốn không khó, thậm chí có thể nói là không cần tra.
“Cô nói, cô đưa văn kiện cho Hàn Nhã Thanh, đúng không?” Thư ký Lưu nhìn Tôn Vân Vân, trong mắt mang theo vài phân sắc bén.
Lời này thư ký Lưu nói rất đơn giản, nhưng cũng rất rõ ràng.
Kêu mọi người phải chiếu cố Hàn Nhã Thanh nhiều nhiều, đây là phu nhân Tổng giám đốc đó!
Việc tuyển dụng của Dương Thị luôn được thông qua đánh giá nghiêm ngặt, hôm nay một người mới đột nhiên từ trên trời rơi xuống, hơn nữa còn là thư ký Lưu đích thân đưa tới nữa, đây cũng đủ đặc biệt rồi!
Gần đây tin tức của Hàn Nhã Thanh không có ít, hơn nữa Hàn Thị và Dương Thị lại có hợp tác, cho nên mọi người đương nhiên là nhận ra Hàn Nhã Thanh.
Nhận ra Hàn Nhã Thanh chính là cô chủ ngốc nghếch trong truyền thuyết của nhà họ Hàn!!
Cho nên sau khi thư ký Lưu rời khỏi, đám người đều nhìn Hàn Nhã Thanh với ánh mắt vô cùng phức tạp, mọi người đều nhận định là nhà họ Hàn đã cưỡng ép nhét Hàn Nhã Thanh vào Dương Thị.
Chuyện Dương Thị và Hàn Thị hợp tác mọi người trông công ty đều biết, cho nên lúc này mọi người đều không khỏi suy đoán, ban đầu nhà họ Hàn chắc chắn đã đi cửa sau gì rồi nên mới lấy được sự hợp tác với Dương Thị.
Bây giờ chắc chăn lại dựa vào thủ đoạn ngâm gì đó mà nhét cô ngốc Hàn Nhã Thanh này vào Dương Thị, nếu không một cô ngốc như cô có thể đến Bộ phận nghiệp vụ của Dương Thị làm việc sao?
Tuy Hàn Nhã Thanh bây giờ đã trở thành Tổng giám đốc của Hàn Thị, nhưng sau khi Hàn Nhã Thanh lên nhậm chức thì không có làm ra bất kỳ thành tựu nào khác ngoại trừ hợp tác với Dương Thị, cho nên mọi người càng nhận định Hàn Nhã Thanh cái gì cũng tệ.
“Xía, đùa gì vậy, một cô ngốc vậy mà cũng vào được Dương Thị, còn đến Bộ phận nghiệp vụ nữa chứ.” Tôn Vân Vân in văn kiện, cũng không quên mỉa mai Hàn Nhã Thanh.
Hàn Nhã Thanh ngước mắt lên nhìn cô ta, sau đó liên đúng lúc nhìn thấy cô ta lấy một văn kiện mà Dương Tầm Chiêu đã ký qua bỏ vào máy huỷ giấy.
Hàn Nhã Thanh có thể nhìn ra Tôn Vân Vân vốn là muốn bỏ đống giấy vụn đó vào máy hủy giấy.
Chỉ là, bởi vì Tôn Vân Vân quá chuyên tâm thổ tào cô, cho nên lấy nhầm văn kiện rồi.
Đúng lúc này, Dương Tầm Chiêu và thư ký Lưu bước vào.
“Mang hợp đồng liên quan đến Minh Viễn qua đây, Tổng giám đốc cần xem.” Nếu đã đến rồi, thì phải cần có một lý do thích hợp, thư ký Lưu nhớ tới bản hợp đồng mà Tổng giám đốc vừa ký rồi chuyển xuống đây.
“Ở chỗ tôi” Tôn Vân Vân nghĩ cuối cùng cũng có cơ hội lộ diện trước mặt Tổng giám đốc rồi, trong lòng rất vui mừng, theo bản năng vươn tay định cầm lấy văn kiện đặt trên bàn vừa nãy.Đọc nhanh tại Vietwriter.net
Nhưng mà, không có sờ thấy đâu cả, cô ta nhanh chóng cúi đầu nhìn, sau đó nhìn thấy trên bàn trống không, không có gì cả.
Tôn Vân Vân đột nhiên nghĩ đến điêu gì đó, sắc mặt lập tức tái mét.
“Sao thế? Văn kiện đâu?” Thư ký Lưu thấy cô ta ngây ngốc không nhúc nhích, giả vờ ra vẻ mà thúc giục một câu.
Đương nhiên, anh ta không gấp, chủ yếu là Tổng giám đốc không gấp.
Tổng giám đốc chắc chắn là còn muốn ở Bộ phận nghiệp vụ lâu hơn chút nữa kìa.
“Văn kiện, văn kiện tôi mới vừa đưa cho Hàn Nhã Thanh rồi.” Tôn Vân Vân nghĩ đến Hàn Nhã Thanh mới tới, lại là tên ngốc, liền đẩy trách nhiệm lên người Hàn Nhã Thanh.
Hàn Nhã Thanh khẽ nhướng mày, đây là muốn vu hại cô sao?
Giỏi thật!
“Hàn Nhã Thanh, tôi hồi nãy đã đưa hợp đồng của Minh Viễn cho cô rồi, có phải cô đã không cẩn thận bỏ vào máy huỷ giấy rồi không?” Tôn Vân Vân hấp tấp muốn chứng thực tội danh cho Hàn Nhã Thanh, nhưng cô ta hiển nhiên đã quên mất, lúc này đứng ở trước mặt cô ta là ai rồi.
Dương Tầm Chiêu thì không cần phải nói, chỉ thư ký Lưu thôi cũng tuyệt đối không phải là người mà cô ta có thể lừa gạt được rồi.
Đôi con ngươi Dương Tầm Chiêu khẽ trầm xuống.
Thư ký Lưu trực tiếp ngây ngốc.
Đậu xanh?
Đây là tình huống gì vậy?
Đây là đang tìm chết sao?
Cô ta đổ oan ai mà không được, vậy mà lại dám đổ oan cho phu nhân Tổng giám đốc?
Hôm nay phu nhân Tổng giám đốc đi làm ngày đầu tiên, còn làm chưa đến một tiếng, Tổng giám đốc lấy việc công làm việc tư mà xuống đây thị sát, Tổng giám đốc phí tâm tư như vậy không phải là để nhìn bà chủ một cái sao?
Với thái độ của Tổng giám đốc đối với bà chủ, vậy mà còn có người dám vu nhọ bà chủ trước mặt Tổng giám đốc?
Đây không phải là tìm đường chết chứ là cái gì nữa?
Càng huống hô, phu nhân Tổng giám đốc cũng không phải là loại yếu đuối để mặc người ta bắt nạt, sự lợi hại của bà chủ anh ta phải khâm phục sát đất đó!!
Lúc này, sắc mặt của Dương Tầm Chiêu rất lạnh, rất lạnh, lạnh đến khiến đáy lòng người ta phát run.
Thư ký Lưu đột nhiên có một chút cười trên nỗi đau người khác, xem ra, tiếp theo đây sẽ có kịch hay xem rồi!!
“Xin lỗi, ngày đầu tiên đi làm, có rất nhiều chuyện không hiểu..." Hàn Nhã Thanh nghĩ, hay là cô cứ tương kế tựu kế này đi, ngày đầu tiên đi làm mà đã phạm sai lầm nghiêm trọng như vậy, nói không chừng có thể trực tiếp bị đuổi ra công ty.
Cô nghĩ bị đuổi ra công ty rồi, vậy thì cô có thể đi gặp hai bảo bối bất kỳ lúc nào.
Nhưng mà, cô mới nói được có một nửa, thì ánh mắt lạnh băng băng của Dương Tầm Chiêu liền trực tiếp quét thẳng vào cô, ý vị uy hiếp đó không thể rõ ràng hơn nữa.
Hàn Nhã Thanh lập tức hiểu ra con đường này sẽ không thành công, chỉ có con đường là hiểu được thời thế mới là người giỏi, Hàn Nhã Thanh lại nói vòng về: “Nhưng mà, số văn kiện đó đều là người ta đưa cho tôi, kêu tôi đi tiêu huỷ, tôi vốn không biết đó cụ thể là gì, càng không biết bên trong có phần văn kiện mà Tổng giám đốc cần.”
Lời nói của Hàn Nhã Thanh tự nhiên đến mức người ngoài căn bản không nghe ra chút dị thường nào cả.
Nhưng trong lòng Dương Tầm Chiêu thì rất rõ, khóe môi hơi nhếch lên.
Coi như cô thông minh
Tổ trưởng Tôn nghe thấy tin tức liền chạy tới, nghe thấy lời của Hàn Nhã Thanh, trái tim hơi chùng xuống, ý thức ra sự nghiêm trọng của vấn đề.
Bà ta vừa định mở miệng ra cứu vẫn.
“Sao cô lại không cẩn thận như vậy chứ, tại sao không nhìn cho rõ.” Nhưng, Tôn Vân Vân lại tưởng có cơ hội, nhanh chóng chen thêm một câu.
“Tôi mới đi làm ngày đầu tiên, cho dù có xem thì cũng không thể xác định cái nào là có ích, cái nào là không có ích được.” Hàn Nhã Thanh quét mắt nhìn Tôn Vân Vân một cái, thân sắc dửng dưng giống như là chuyện không liên quan đến mình vậy.
“Nhưng mà, có một chuyện tôi rất là chắc chắn, đó là cô vốn không đưa cho tôi bất kỳ văn kiện gì cả, cho nên, họa này tôi không gánh." Tổ trưởng Tôn biết lúc này cho dù mình có muốn cứu vãn cũng không kịp nữa rồi, bây giờ bà ta chỉ mong chuyện này có thể chuyện to hoá nhỏ thôi.
Thư ký Lưu xem náo nhiệt đến hưng phấn, thật muốn vỗ tay kêu hay quá đi.
Anh ta biết phu nhân Tổng giám đốc không phải loại yếu đuối để cho người ta ức hiếp mà.
Tổng giám đốc còn chưa ra tay nữa, đợi đi, đợi Tổng giám đốc ra tay rồi, chỗ cho cô khóc cũng không có nữa.
Thư ký Lưu chờ Tổng giám đốc của mình thể hiện, trên mặt lộ ra vẻ phấn khích nhàn nhạt chờ đợi kịch hay.
Sau đó thư ký Lưu bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Tổng giám đốc nhà mình.
Thư ký Lưu sững sờ, lập tức hiểu ý của Tổng giám đốc nhà mình rồi.
Vốn tưởng Tổng giám đốc sẽ đích thân ra mặt giải quyết chuyện này, mượn đó để chọc cho bà chủ vui.
Rất hiển nhiên, anh ta hồi nãy thật sự đã xem náo nhiệt đến hí hửng rồi, chuyện này đương nhiên phải để anh ta xử lý là thích hợp nhất.
“Tra, nhất định phải tra ra rõ ràng.” Thư ký Lưu chỉnh sửa lại thái độ, chắc như đinh đóng cột mà nói một câu.
Chuyện có liên quan đến phu nhân Tổng giám đốc, có thể không tra rõ ràng sao?
Tổ trưởng tôn nhìn bộ dạng của thư ký Lưu, đôi con ngươi khẽ lập loè, sao bà ta lại cảm thấy thái độ của thư ký Lưu lúc này quá tích cực rồi nhỉ.
Thực ra tra chuyện này vốn không khó, thậm chí có thể nói là không cần tra.
“Cô nói, cô đưa văn kiện cho Hàn Nhã Thanh, đúng không?” Thư ký Lưu nhìn Tôn Vân Vân, trong mắt mang theo vài phân sắc bén.