Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 72: VỀ SỚM
“Mamii...” Đường Vũ Kỳ ôm lấy Hàn Nhã Thanh nũng nịu, âm thanh thì thào có chút vô lực. Vừa mới trở vê thành phố A, bé Hạo vô cùng tốt, ngược lại bé Kỳ lại không quen khí hậu, tuy rằng không có vấn đề gì lớn, nhưng suốt ngày dán lấy cô.
“Ừm” Hàn Nhã Thanh ôm đứa bé vào lòng, nhẹ nhàng sờ lên trán con. Nhiệt độ bình thường, không sốt, chỉ là con bé có chút khó chịu, khiến người làm mẹ như cô cũng không dễ chịu.
Bé Kỳ chơi cả buồi sáng cũng đã mệt, con bé nằm trong lòng cô, chẳng mấy chốc liền ngủ thiếp đi.
Hứa Dinh Dinh ngồi ở một bên nhìn, càng cảm thấy đau lòng. Chỉ là đột nhiên cô nghĩ đến một vấn đề khác: “Hôm nay Dương Tâm Chiêu trở về, đúng không?”
“Ừm” Hàn Nhã Thanh trầm giọng đáp lại, Dương Tâm Chiêu hôm qua có nói hôm nay sẽ về. Bé Kỳ như vậy, cô thực sự không nỡ rời đi, những Dương Tâm Chiêu vốn dĩ đã nghi ngờ cô, nếu như cô không trở về, chỉ e sẽ thêm rắc rối khác.
Cô e rằng nếu cô không về, Dương Tầm Chiêu sẽ phát hiện ra sự tồn tại của hai đứa trẻ.
“Vậy hôm nay cậu phải về à?” Hứa Dinh Dinh cũng hiểu tình hình hiện tại của cô, càng hiểu rõ Dương Tầm Chiêu - người đàn ông này nguy hiểm như thế nào.
“Tớ có thể không về không?” Hàn Nhã Thanh nhìn bé Kỳ như vậy, thực sự có chút không nỡ.
“Được, nhưng mà, tớ tin rằng ông xã nhà cậu chẳng mấy chốc sẽ tìm đến đây, đến lúc đó chuyện hai đứa trẻ nhất định sẽ bại lộ.” Hứa Dinh Dinh tuy rằng ngày thường tùy tiện, những chuyện liên quan đến hai đứa trẻ cô ấy vẫn luôn suy nghĩ thấu đáo.
Thanh Thanh đã nhiều năm không đưa hai đứa trẻ quay về, chính là bởi vì không muốn chúng chịu tổn thương.
Chưa chồng đã có con, thậm chí đến ngay cả ba đứa bé là ai cũng không biết. Chuyện này mà bị lộ ra, không những ảnh hưởng đến thanh danh của Thanh Thanh mà chắc chắn hai đưa bé cũng bị tổn thương.
“Cho dù hôm nay anh ấy có về thì cũng không sớm như vậy, để tớ hỏi xem mấy giờ về.” Hàn Nhã Thanh nghĩ ngợi rồi lấy điện thoại ra, tìm số điện thoại của Dương Tâm Chiêu rồi gọi cho anh.
“Alo.” Điện thoại kêu lên ba hồi chuông, anh liền bắt máy, âm thanh trầm thấp nhưng đầy nam tính, vô cùng dễ nghe.
“Ông xã, hôm nay anh về sao? Khi nào về đến nhà?” Hàn Nhã Thanh trực tiếp hỏi.
Ở đầu dây điện thoại bên kia, Dương Tâm Chiêu ngẩn người, khóe miệng hơi nhếch lên. Người phụ nữ này hai hôm nay biểu hiện không tệ, ngày nào cũng chủ động gọi điện thoại cho anh, hỏi anh bao giờ về.
“Cũng khá muộn, sau mười một giờ đêm.” Khi nói những lời này, ở chỗ sâu thẳm nơi đáy mắt anh dường như che giấu một chút kỳ vọng.
“Ừm, em biết rồi, thuận buồm xuôi gió.” Hàn Nhã Thanh nhẹ giọng đáp, sau đó liền cúp máy.
Nhìn điện thoại ngay lập tức bị tắt đi, Dương Tâm Chiêu hơi giật mình. Cô liền trực tiếp tắt máy như vậy sao. Anh còn cho rằng cô sẽ đến sân bay đón anh.
“Anh ấy sau mười một giờ mới về đến nơi, tớ có thể dỗ bé Kỳ ngủ rồi trở về, không thể trì hoãn.”
Hàn Nhã Thanh nhẹ nhàng thở một hơi dài. Như vậy cũng không có ảnh hưởng gì lớn, bé Kỳ sau khi ngủ say liền rất ngoan.
“Ừm, như vậy thì tốt. Sau khi cậu trở về, tớ có thể ngủ cùng bé Kỳ.” Hứa Dinh Dinh cũng cảm thấy yên tâm hơn. Bởi vì bé Kỳ có chút không khỏe, cho nên buổi tối trước khi ngủ hơi âm ĩ, nếu như không có Thanh Thanh, con bé e rằng sẽ khóc.
Buổi tối sau khi dỗ dành bé Kỳ ngủ, Hàn Nhã Thanh mới gọi xe về, khi trở về biệt thự đã là hơn mười giờ. Khi phát hiện đèn trong nhà đang sáng, trong lòng cô không khỏi cả kinh. Dương Tâm Chiêu rõ ràng nói phải hơn mười một giờ mới về đến nhà, chẳng lẽ về sớm hơn sao? Hàn Nhã Thanh đang chìm đắm trong suy nghĩ, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.
“Là mợ chủ sao?” Một người phụ nữ trung niên tiến lại, vô cùng nhiệt tình: “Tôi là chị Lý, là cậu
chủ gọi tôi đến để chăm sóc cô.”
“Chị đến từ lúc nào?” Hàn Nhã Thanh ngẩn người, cô thực sự không nghĩ Dương Tâm Chiêu còn gọi người đến để chăm sóc cô, nhưng mấy ngày nay cô vốn dĩ không trở về.
“Tôi đến đây từ hôm trước.” Chị Lý không nghĩ ngợi gì nhiều, trả lời rất tự nhiên, trên khuôn mặt vẫn là nụ cười nhiệt tình như vậy.
“Ừm, chị đi nghỉ ngơi đi, tôi trở về phòng đây.” Hàn Nhã Thanh trầm giọng đáp, cũng không nói gì thêm nữa. Có những chuyện nói càng nhiều, người khác càng suy nghĩ. Cho nên đối với chuyện mấy ngày không về nhà này, Hàn Nhã Thanh một chữ cũng không nói mà trực tiếp trở về phòng của mình.
Chị Lý ngây người nhưng cũng chẳng nói gì thêm.
“Mợ chủ đâu?” Dương Tầm Chiêu trở về đã là mười một rưỡi. Khi bước vào cửa chỉ thấy một mình chị Ly, lông mày anh hơi cau lại.
“Mợ chủ về phòng rồi ạ.” Khi đối mặt với Dương Tâm Chiêu, chị Lý có chút câu nệ, khóe môi hơi động đậy, giống như muốn nói gì đó, nhưng nhìn sắc mặt Dương Tâm Chiêu như vậy, cuối cùng vẫn không nói ra.
Dương Tầm Chiêu ngước mắt nhìn về căn phòng của Hàn Nhã Thanh, sau đó sải bước đi lên lầu. Phòng cô không khóa, anh liền thuận tay đẩy cửa bước vào, thấy cô nằm trên giường đã say giấc.
Dương Tâm Chiêu nhẹ nhàng hít một hơi. Anh cho rằng cô hỏi anh khi nào về là muốn đi đón anh, hoặc là chờ anh trở về, thật không ngờ...
Nhưng mà hiện tại đúng là không còn sớm nữa.
Vài ngày sau đó, Hàn Nhã Thanh năm giờ chiều mỗi ngày đều gọi điện cho Dương Tâm Chiêu hỏi anh khi nào trở vê, sau đó thu xếp ổn thỏa cho hai đứa trẻ rồi mới về nhà. Mỗi ngày cô đều về nhà sớm trước anh khoảng hơn nửa tiếng.
Quan niệm thời gian của Dương Tâm Chiêu rất mạnh, cho nên anh nói lúc nào về là chính lúc đó, thường không hơn không kém.
Cho nên thời gian mỗi lần cô về đều vừa vặn, không xảy ra chút sai sót nào.
Buổi tối mấy ngày nay Dương Tâm Chiêu vừa hay bận việc, cho nên đều rất muộn mới về nhà. Mỗi lần anh về cô đều đã ngủ rồi, mà buổi sáng lúc anh đi cô vẫn chưa thức giấc. Hàn Nhã Thanh cố ý giảm cơ hội gặp mặt của hai người. Cô nghĩ cơ hội xuất hiện trước mặt anh ít đi, ít nhất anh sẽ không phải lúc nào cũng nhớ chuyện của cô. Về chuyện gọi điện thoại kia cũng là bất đắc dĩ.
“Chồng à, anh hôm nay mấy giờ về?” Hàn Nhã Thanh gọi điện cho Dương Tâm Chiêu giống như thường ngày, hỏi anh thời gian về hôm nay. Nhìn hai bé con đang chơi vui, Hàn Nhã Thanh không nhịn được mà cong khóe môi.
“Hôm nay có buổi xã giao, chắc phải mười giờ.” Đối với những cuộc điện thoại hàng ngày của cô, anh dường như đã quá quen thuộc, hơn nữa anh cũng không hề bài xích loại thói quen này.
“Ừm, được.” Giọng Hàn Nhã Thanh vẫn dịu dàng giống như thường ngày.
Sau khi Dương Tầm Chiêu tắt điện thoại, con ngươi chợt sáng lên. Kể từ sau khi anh trở về từ nước M, mấy ngày nay anh đều về khá muộn, mà mỗi lần anh về cô đều đã ngủ say.
Dương Tầm Chiêu nghĩ một hồi, sau đó gọi đường dây nội bộ cho thư ký Lưu: “Hủy bỏ tất cả những hoạt động tối nay cho tôi.”
Anh tối nay đột nhiên không muốn đi xã giao nữa, anh muốn về sớm...
“Ừm” Hàn Nhã Thanh ôm đứa bé vào lòng, nhẹ nhàng sờ lên trán con. Nhiệt độ bình thường, không sốt, chỉ là con bé có chút khó chịu, khiến người làm mẹ như cô cũng không dễ chịu.
Bé Kỳ chơi cả buồi sáng cũng đã mệt, con bé nằm trong lòng cô, chẳng mấy chốc liền ngủ thiếp đi.
Hứa Dinh Dinh ngồi ở một bên nhìn, càng cảm thấy đau lòng. Chỉ là đột nhiên cô nghĩ đến một vấn đề khác: “Hôm nay Dương Tâm Chiêu trở về, đúng không?”
“Ừm” Hàn Nhã Thanh trầm giọng đáp lại, Dương Tâm Chiêu hôm qua có nói hôm nay sẽ về. Bé Kỳ như vậy, cô thực sự không nỡ rời đi, những Dương Tâm Chiêu vốn dĩ đã nghi ngờ cô, nếu như cô không trở về, chỉ e sẽ thêm rắc rối khác.
Cô e rằng nếu cô không về, Dương Tầm Chiêu sẽ phát hiện ra sự tồn tại của hai đứa trẻ.
“Vậy hôm nay cậu phải về à?” Hứa Dinh Dinh cũng hiểu tình hình hiện tại của cô, càng hiểu rõ Dương Tầm Chiêu - người đàn ông này nguy hiểm như thế nào.
“Tớ có thể không về không?” Hàn Nhã Thanh nhìn bé Kỳ như vậy, thực sự có chút không nỡ.
“Được, nhưng mà, tớ tin rằng ông xã nhà cậu chẳng mấy chốc sẽ tìm đến đây, đến lúc đó chuyện hai đứa trẻ nhất định sẽ bại lộ.” Hứa Dinh Dinh tuy rằng ngày thường tùy tiện, những chuyện liên quan đến hai đứa trẻ cô ấy vẫn luôn suy nghĩ thấu đáo.
Thanh Thanh đã nhiều năm không đưa hai đứa trẻ quay về, chính là bởi vì không muốn chúng chịu tổn thương.
Chưa chồng đã có con, thậm chí đến ngay cả ba đứa bé là ai cũng không biết. Chuyện này mà bị lộ ra, không những ảnh hưởng đến thanh danh của Thanh Thanh mà chắc chắn hai đưa bé cũng bị tổn thương.
“Cho dù hôm nay anh ấy có về thì cũng không sớm như vậy, để tớ hỏi xem mấy giờ về.” Hàn Nhã Thanh nghĩ ngợi rồi lấy điện thoại ra, tìm số điện thoại của Dương Tâm Chiêu rồi gọi cho anh.
“Alo.” Điện thoại kêu lên ba hồi chuông, anh liền bắt máy, âm thanh trầm thấp nhưng đầy nam tính, vô cùng dễ nghe.
“Ông xã, hôm nay anh về sao? Khi nào về đến nhà?” Hàn Nhã Thanh trực tiếp hỏi.
Ở đầu dây điện thoại bên kia, Dương Tâm Chiêu ngẩn người, khóe miệng hơi nhếch lên. Người phụ nữ này hai hôm nay biểu hiện không tệ, ngày nào cũng chủ động gọi điện thoại cho anh, hỏi anh bao giờ về.
“Cũng khá muộn, sau mười một giờ đêm.” Khi nói những lời này, ở chỗ sâu thẳm nơi đáy mắt anh dường như che giấu một chút kỳ vọng.
“Ừm, em biết rồi, thuận buồm xuôi gió.” Hàn Nhã Thanh nhẹ giọng đáp, sau đó liền cúp máy.
Nhìn điện thoại ngay lập tức bị tắt đi, Dương Tâm Chiêu hơi giật mình. Cô liền trực tiếp tắt máy như vậy sao. Anh còn cho rằng cô sẽ đến sân bay đón anh.
“Anh ấy sau mười một giờ mới về đến nơi, tớ có thể dỗ bé Kỳ ngủ rồi trở về, không thể trì hoãn.”
Hàn Nhã Thanh nhẹ nhàng thở một hơi dài. Như vậy cũng không có ảnh hưởng gì lớn, bé Kỳ sau khi ngủ say liền rất ngoan.
“Ừm, như vậy thì tốt. Sau khi cậu trở về, tớ có thể ngủ cùng bé Kỳ.” Hứa Dinh Dinh cũng cảm thấy yên tâm hơn. Bởi vì bé Kỳ có chút không khỏe, cho nên buổi tối trước khi ngủ hơi âm ĩ, nếu như không có Thanh Thanh, con bé e rằng sẽ khóc.
Buổi tối sau khi dỗ dành bé Kỳ ngủ, Hàn Nhã Thanh mới gọi xe về, khi trở về biệt thự đã là hơn mười giờ. Khi phát hiện đèn trong nhà đang sáng, trong lòng cô không khỏi cả kinh. Dương Tâm Chiêu rõ ràng nói phải hơn mười một giờ mới về đến nhà, chẳng lẽ về sớm hơn sao? Hàn Nhã Thanh đang chìm đắm trong suy nghĩ, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.
“Là mợ chủ sao?” Một người phụ nữ trung niên tiến lại, vô cùng nhiệt tình: “Tôi là chị Lý, là cậu
chủ gọi tôi đến để chăm sóc cô.”
“Chị đến từ lúc nào?” Hàn Nhã Thanh ngẩn người, cô thực sự không nghĩ Dương Tâm Chiêu còn gọi người đến để chăm sóc cô, nhưng mấy ngày nay cô vốn dĩ không trở về.
“Tôi đến đây từ hôm trước.” Chị Lý không nghĩ ngợi gì nhiều, trả lời rất tự nhiên, trên khuôn mặt vẫn là nụ cười nhiệt tình như vậy.
“Ừm, chị đi nghỉ ngơi đi, tôi trở về phòng đây.” Hàn Nhã Thanh trầm giọng đáp, cũng không nói gì thêm nữa. Có những chuyện nói càng nhiều, người khác càng suy nghĩ. Cho nên đối với chuyện mấy ngày không về nhà này, Hàn Nhã Thanh một chữ cũng không nói mà trực tiếp trở về phòng của mình.
Chị Lý ngây người nhưng cũng chẳng nói gì thêm.
“Mợ chủ đâu?” Dương Tầm Chiêu trở về đã là mười một rưỡi. Khi bước vào cửa chỉ thấy một mình chị Ly, lông mày anh hơi cau lại.
“Mợ chủ về phòng rồi ạ.” Khi đối mặt với Dương Tâm Chiêu, chị Lý có chút câu nệ, khóe môi hơi động đậy, giống như muốn nói gì đó, nhưng nhìn sắc mặt Dương Tâm Chiêu như vậy, cuối cùng vẫn không nói ra.
Dương Tầm Chiêu ngước mắt nhìn về căn phòng của Hàn Nhã Thanh, sau đó sải bước đi lên lầu. Phòng cô không khóa, anh liền thuận tay đẩy cửa bước vào, thấy cô nằm trên giường đã say giấc.
Dương Tâm Chiêu nhẹ nhàng hít một hơi. Anh cho rằng cô hỏi anh khi nào về là muốn đi đón anh, hoặc là chờ anh trở về, thật không ngờ...
Nhưng mà hiện tại đúng là không còn sớm nữa.
Vài ngày sau đó, Hàn Nhã Thanh năm giờ chiều mỗi ngày đều gọi điện cho Dương Tâm Chiêu hỏi anh khi nào trở vê, sau đó thu xếp ổn thỏa cho hai đứa trẻ rồi mới về nhà. Mỗi ngày cô đều về nhà sớm trước anh khoảng hơn nửa tiếng.
Quan niệm thời gian của Dương Tâm Chiêu rất mạnh, cho nên anh nói lúc nào về là chính lúc đó, thường không hơn không kém.
Cho nên thời gian mỗi lần cô về đều vừa vặn, không xảy ra chút sai sót nào.
Buổi tối mấy ngày nay Dương Tâm Chiêu vừa hay bận việc, cho nên đều rất muộn mới về nhà. Mỗi lần anh về cô đều đã ngủ rồi, mà buổi sáng lúc anh đi cô vẫn chưa thức giấc. Hàn Nhã Thanh cố ý giảm cơ hội gặp mặt của hai người. Cô nghĩ cơ hội xuất hiện trước mặt anh ít đi, ít nhất anh sẽ không phải lúc nào cũng nhớ chuyện của cô. Về chuyện gọi điện thoại kia cũng là bất đắc dĩ.
“Chồng à, anh hôm nay mấy giờ về?” Hàn Nhã Thanh gọi điện cho Dương Tâm Chiêu giống như thường ngày, hỏi anh thời gian về hôm nay. Nhìn hai bé con đang chơi vui, Hàn Nhã Thanh không nhịn được mà cong khóe môi.
“Hôm nay có buổi xã giao, chắc phải mười giờ.” Đối với những cuộc điện thoại hàng ngày của cô, anh dường như đã quá quen thuộc, hơn nữa anh cũng không hề bài xích loại thói quen này.
“Ừm, được.” Giọng Hàn Nhã Thanh vẫn dịu dàng giống như thường ngày.
Sau khi Dương Tầm Chiêu tắt điện thoại, con ngươi chợt sáng lên. Kể từ sau khi anh trở về từ nước M, mấy ngày nay anh đều về khá muộn, mà mỗi lần anh về cô đều đã ngủ say.
Dương Tầm Chiêu nghĩ một hồi, sau đó gọi đường dây nội bộ cho thư ký Lưu: “Hủy bỏ tất cả những hoạt động tối nay cho tôi.”
Anh tối nay đột nhiên không muốn đi xã giao nữa, anh muốn về sớm...