Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-322
Chương 322: Làm xét nghiệm adn (1)
"Sao chú lại đánh anh trai cháu, anh trai mắng cháu thì liên quan gì đến chú, liên quan gì đến chú, chú đi đi, chú đi ra chỗ khác đi." Bạn học nhỏ Đường Vũ Kỳ vừa nghe có người đánh anh trai mình thì nước mắt ngưng lại, đã sớm quên mất mình tủi thân thế nào, lập tức giống như con nhím nhỏ quát lớn với người đàn ông kia.
Ai cũng không được bắt nạt anh trai nhà cô bé.
"Chú đánh anh trai cháu, chú là người xấu, chú tránh ra, tránh ra đi." Bạn học nhỏ Đường Vũ Kỳ lập tức dựng hết gai trên người, cô bé còn đi tới dùng sức đá vào chân người đàn ông kia: "Chú là tên xấu xa, cháu muốn gọi cảnh sát bắt chú đi."
Đường Minh Hạo nhìn em gái đá vào chân người đàn ông kia, lại còn nói muốn gọi cảnh sát tới, trái tim cậu nhất thời ngừng đập.
Người đó là sát thủ chuyên nghiệp, giết người không chớp mắt!!
Cũng may Thụy đã lấy được thứ mình muốn, mà cú đá của Đường Vũ Kỳ vốn không có lực gì, anh ta là sát thủ chuyên nghiệp nên sợ nhất là gây ra phiền phức không cân thiết, vì vậy anh ta không làm gì nữa mà nhanh chóng rời đi.
Đường Minh Hạo thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhóc nhìn vê phía em gái ruột, vừa rồi vô cùng nguy hiểm, nhóc vốn muốn nói cô bé mấy câu, nhưng nhóc thấy cô bé tức giận trừng mắt nhìn người nọ, sau đó lập tức thay đổi thành vẻ mặt lấy lòng cười với mình.
Nhóc không nhịn được cười, được rồi, cứ để em gái mãi mãi sống hồn thiên và vui vẻ trong thế giới này, không cần để cô bé đề phòng nguy hiểm, bởi vì nhóc sẽ bảo vệ cô bé.
“Anh trai, em đã đuổi người xấu đi rồi." Đường Vũ Kỳ nhìn anh trai, vẻ mặt đắc ý khoe công.
"Ừ, em lợi hại nhất." Đường Minh Hạo không nói gì với Đường Vũ Kỳ, sau đó lại nắm tay em gái đi về phía lớp học, chuyện này đã qua nên không cần lo lắng, đợi lát nữa gửi tin nhắn cho Tịch Xuyên báo một tiếng là được.
Đường Vũ Kỳ nghe thấy anh trai khen ngợi thì vô cùng vui vẻ, cô bé đã quên vừa rồi anh trai quát mắng mình lên chín tầng mây rồi.
Đường Vũ Kỳ vẫn luôn lạc quan, dễ thỏa mãn, thật ra điểm này di truyền từ Hàn Nhã Thanh.
Hàn Nhã Thanh đặc biệt nghiêm túc và nghiêm khắc trong công việc, còn bình thường lại cực kỳ lạc quan, cũng vô cùng dễ thỏa mãn, nguyên nhân chính là dễ mềm lòng.
Nếu không thì đêm qua Hàn Nhã Thanh cũng sẽ không nhìn dáng vẻ đau buồn của cậu ba Dương mà bán mình đi.
Ừm, chỉ có thể trách sự mềm lòng, thật đó.
Đường Minh Hạo tới lớp học, nhân lúc Đường Vũ Kỳ không chú ý thì gửi một tin nhắn cho Tịch Xuyên.
Tịch Xuyên nhận được tin nhắn của Đường Minh Hạo thì tảng đá trong lòng cũng rơi xuống, anh ta thở phào nhẹ nhõm.
May là, may là hai đứa nhỏ không sao.
Sau đó Tịch Xuyên gọi điện thoại cho lão đại Đường.
Từ trước đến nay lão đại Đường rất bận rộn, điện thoại vang lên mấy tiếng mới kết nối được, giọng nói vẫn như bình thường: "Lão tứ, có chuyện gì?
"Đại ca, em muốn anh giúp em một chuyện." Tịch Xuyên luôn nói nhiều, nhưng lúc này anh ta lại nói thẳng.
"Nói đi." Đường Lăng không hỏi, nhưng nghe giọng điệu này có nghĩa là đồng ý rồi.
"Em tìm được người phụ nữ của mình rồi, cô ấy mang theo hai đứa nhỏ, thật ra hai đứa nhỏ là con của bạn cô ấy, nhưng mẹ em lại nghĩ cô ấy
sinh nên cho người lấy tóc đứa bé làm xét nghiệm ADN, em sợ mẹ em sẽ tổn thương đến hai đứa nhỏ, vì vậy em muốn nhờ đại ca tráo đổi kết quả." Tịch Xuyên giải thích rất rõ ràng mọi chuyện, Tịch Xuyên và cậu ba Dương khác nhau, nếu là cậu ba Dương thì cho dù nhờ vả người khác cũng tuyệt đối tích chữ như vàng, kiêu ngạo đến tận trời, tuyệt đối sẽ không giải thích chữ nào.
"Tráo đổi? Cậu muốn tráo đổi thế nào?" Đường Lăng vẫn không hỏi nhiều, anh chỉ muốn biết Tịch Xuyên muốn có kết quả thế nào.
"Bình thường mẹ em rất sợ anh ba, em muốn nhờ đại ca làm kết quả xét nghiệm giả cho mẹ em xem, để mẹ em cho rằng đứa bé là của anh ba, vậy thì bà ấy sẽ không dám tổn thương hai đứa nhỏ." Tịch Xuyên nói suy nghĩ của mình cho Đường Lăng nghe.
"Vì sao lại muốn đổi thành lão tam?” Lúc này Đường Lăng hiếm khi đưa ra thắc mắc: "Lão tam có vợ của mình, cậu đột nhiên làm cho cậu ta có thêm hai đứa nhỏ sao? Cậu không thấy vợ chồng bọn họ yêu thương nhau à?”
Nhưng Tịch Xuyên cũng không nghĩ nhiều.
Thật ra Tịch Xuyên cảm thấy đó không phải là vấn đề, dù sao hai đứa nhỏ lại không phải của anh ba.
Cho nên việc này giải thích rõ là được, sẽ không tạo thành hiểu lầm gì, dường như đại ca lo lắng quá mức thôi.
"Ừm, Nhã Thanh rất hiểu chuyện, nhưng hôn nhân của bọn họ vốn rất đặc biệt, không nên có thêm hiểu lầm thì hơn." Lúc này Đường Lăng hỏi vấn đề này, đến bây giờ lại quan tâm hai người kia như thế, thay đổi rõ ràng so với trước kia.
"Đại ca, hình như anh đối xử rất đặc biệt với chị dâu." Tịch Xuyên là người thông minh, Đường Lăng nói rõ ràng như vậy nên anh ta chắc chắn hiểu được, hơn nữa Tịch Xuyên rất thẳng thắn, có chuyện gì cũng sẽ nói thẳng, chưa bao giờ che giấu.
Cho nên lúc này Tịch Xuyên cũng hỏi thẳng nhưng anh ta cảm thấy với tính cách của đại ca thì sẽ không trả lời mình.
Anh ta nói như vậy cũng chỉ muốn thử một chút, cũng không hy vọng đại ca sẽ thật sự trả lời.
"Ừ“" Nhưng Đường Lăng lại trả lời thẳng, một từ đơn giản không thể đơn giản hơn, ý nghĩa rõ ràng không thể rõ ràng hơn.
"..." Tịch Xuyên lập tức kinh ngạc, nhất thời im lặng.
Đại ca cứ trực tiếp thừa nhận đối xử đặc biệt với chị dâu?
Nhưng đó là vợ của anh ba, sao đại ca có thể như vậy...
Tịch Xuyên vẫn chưa lấy lại tinh thân trong kinh ngạc, sau đó anh ta lại nghe thấy lão đại Đường nói tiếp: "Cậu muốn tráo đổi thì tôi sẽ giúp, tôi đột nhiên cảm thấy cũng không phải là chuyện xấu gì."
Bàn tay Tịch Xuyên nắm điện thoại run lên, suýt nữa rơi điện thoại xuống đất, đây, đây là đại ca sao?
Từ trước đến nay đại ca nói một là một, rõ ràng trước đó đại ca còn nói không được, sao chưa đến một phút đã đổi ý rồi?
Lúc này Tịch Xuyên nghỉ ngờ người nghe điện thoại không phải là lão đại của bọn họ.
"Đại ca, là anh thật sao?" Tịch Xuyên nghỉ ngờ trong lòng nên lập tức hỏi lại, dù sao chuyện này không phải là chuyện nhỏ.
"Cậu nói xem?" Đường Lăng ở bên kia hỏi lại một câu, dường như còn cười khẽ một tiếng: "Được rồi, tôi sẽ giúp cậu chuyện đó."
"Sao chú lại đánh anh trai cháu, anh trai mắng cháu thì liên quan gì đến chú, liên quan gì đến chú, chú đi đi, chú đi ra chỗ khác đi." Bạn học nhỏ Đường Vũ Kỳ vừa nghe có người đánh anh trai mình thì nước mắt ngưng lại, đã sớm quên mất mình tủi thân thế nào, lập tức giống như con nhím nhỏ quát lớn với người đàn ông kia.
Ai cũng không được bắt nạt anh trai nhà cô bé.
"Chú đánh anh trai cháu, chú là người xấu, chú tránh ra, tránh ra đi." Bạn học nhỏ Đường Vũ Kỳ lập tức dựng hết gai trên người, cô bé còn đi tới dùng sức đá vào chân người đàn ông kia: "Chú là tên xấu xa, cháu muốn gọi cảnh sát bắt chú đi."
Đường Minh Hạo nhìn em gái đá vào chân người đàn ông kia, lại còn nói muốn gọi cảnh sát tới, trái tim cậu nhất thời ngừng đập.
Người đó là sát thủ chuyên nghiệp, giết người không chớp mắt!!
Cũng may Thụy đã lấy được thứ mình muốn, mà cú đá của Đường Vũ Kỳ vốn không có lực gì, anh ta là sát thủ chuyên nghiệp nên sợ nhất là gây ra phiền phức không cân thiết, vì vậy anh ta không làm gì nữa mà nhanh chóng rời đi.
Đường Minh Hạo thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhóc nhìn vê phía em gái ruột, vừa rồi vô cùng nguy hiểm, nhóc vốn muốn nói cô bé mấy câu, nhưng nhóc thấy cô bé tức giận trừng mắt nhìn người nọ, sau đó lập tức thay đổi thành vẻ mặt lấy lòng cười với mình.
Nhóc không nhịn được cười, được rồi, cứ để em gái mãi mãi sống hồn thiên và vui vẻ trong thế giới này, không cần để cô bé đề phòng nguy hiểm, bởi vì nhóc sẽ bảo vệ cô bé.
“Anh trai, em đã đuổi người xấu đi rồi." Đường Vũ Kỳ nhìn anh trai, vẻ mặt đắc ý khoe công.
"Ừ, em lợi hại nhất." Đường Minh Hạo không nói gì với Đường Vũ Kỳ, sau đó lại nắm tay em gái đi về phía lớp học, chuyện này đã qua nên không cần lo lắng, đợi lát nữa gửi tin nhắn cho Tịch Xuyên báo một tiếng là được.
Đường Vũ Kỳ nghe thấy anh trai khen ngợi thì vô cùng vui vẻ, cô bé đã quên vừa rồi anh trai quát mắng mình lên chín tầng mây rồi.
Đường Vũ Kỳ vẫn luôn lạc quan, dễ thỏa mãn, thật ra điểm này di truyền từ Hàn Nhã Thanh.
Hàn Nhã Thanh đặc biệt nghiêm túc và nghiêm khắc trong công việc, còn bình thường lại cực kỳ lạc quan, cũng vô cùng dễ thỏa mãn, nguyên nhân chính là dễ mềm lòng.
Nếu không thì đêm qua Hàn Nhã Thanh cũng sẽ không nhìn dáng vẻ đau buồn của cậu ba Dương mà bán mình đi.
Ừm, chỉ có thể trách sự mềm lòng, thật đó.
Đường Minh Hạo tới lớp học, nhân lúc Đường Vũ Kỳ không chú ý thì gửi một tin nhắn cho Tịch Xuyên.
Tịch Xuyên nhận được tin nhắn của Đường Minh Hạo thì tảng đá trong lòng cũng rơi xuống, anh ta thở phào nhẹ nhõm.
May là, may là hai đứa nhỏ không sao.
Sau đó Tịch Xuyên gọi điện thoại cho lão đại Đường.
Từ trước đến nay lão đại Đường rất bận rộn, điện thoại vang lên mấy tiếng mới kết nối được, giọng nói vẫn như bình thường: "Lão tứ, có chuyện gì?
"Đại ca, em muốn anh giúp em một chuyện." Tịch Xuyên luôn nói nhiều, nhưng lúc này anh ta lại nói thẳng.
"Nói đi." Đường Lăng không hỏi, nhưng nghe giọng điệu này có nghĩa là đồng ý rồi.
"Em tìm được người phụ nữ của mình rồi, cô ấy mang theo hai đứa nhỏ, thật ra hai đứa nhỏ là con của bạn cô ấy, nhưng mẹ em lại nghĩ cô ấy
sinh nên cho người lấy tóc đứa bé làm xét nghiệm ADN, em sợ mẹ em sẽ tổn thương đến hai đứa nhỏ, vì vậy em muốn nhờ đại ca tráo đổi kết quả." Tịch Xuyên giải thích rất rõ ràng mọi chuyện, Tịch Xuyên và cậu ba Dương khác nhau, nếu là cậu ba Dương thì cho dù nhờ vả người khác cũng tuyệt đối tích chữ như vàng, kiêu ngạo đến tận trời, tuyệt đối sẽ không giải thích chữ nào.
"Tráo đổi? Cậu muốn tráo đổi thế nào?" Đường Lăng vẫn không hỏi nhiều, anh chỉ muốn biết Tịch Xuyên muốn có kết quả thế nào.
"Bình thường mẹ em rất sợ anh ba, em muốn nhờ đại ca làm kết quả xét nghiệm giả cho mẹ em xem, để mẹ em cho rằng đứa bé là của anh ba, vậy thì bà ấy sẽ không dám tổn thương hai đứa nhỏ." Tịch Xuyên nói suy nghĩ của mình cho Đường Lăng nghe.
"Vì sao lại muốn đổi thành lão tam?” Lúc này Đường Lăng hiếm khi đưa ra thắc mắc: "Lão tam có vợ của mình, cậu đột nhiên làm cho cậu ta có thêm hai đứa nhỏ sao? Cậu không thấy vợ chồng bọn họ yêu thương nhau à?”
Nhưng Tịch Xuyên cũng không nghĩ nhiều.
Thật ra Tịch Xuyên cảm thấy đó không phải là vấn đề, dù sao hai đứa nhỏ lại không phải của anh ba.
Cho nên việc này giải thích rõ là được, sẽ không tạo thành hiểu lầm gì, dường như đại ca lo lắng quá mức thôi.
"Ừm, Nhã Thanh rất hiểu chuyện, nhưng hôn nhân của bọn họ vốn rất đặc biệt, không nên có thêm hiểu lầm thì hơn." Lúc này Đường Lăng hỏi vấn đề này, đến bây giờ lại quan tâm hai người kia như thế, thay đổi rõ ràng so với trước kia.
"Đại ca, hình như anh đối xử rất đặc biệt với chị dâu." Tịch Xuyên là người thông minh, Đường Lăng nói rõ ràng như vậy nên anh ta chắc chắn hiểu được, hơn nữa Tịch Xuyên rất thẳng thắn, có chuyện gì cũng sẽ nói thẳng, chưa bao giờ che giấu.
Cho nên lúc này Tịch Xuyên cũng hỏi thẳng nhưng anh ta cảm thấy với tính cách của đại ca thì sẽ không trả lời mình.
Anh ta nói như vậy cũng chỉ muốn thử một chút, cũng không hy vọng đại ca sẽ thật sự trả lời.
"Ừ“" Nhưng Đường Lăng lại trả lời thẳng, một từ đơn giản không thể đơn giản hơn, ý nghĩa rõ ràng không thể rõ ràng hơn.
"..." Tịch Xuyên lập tức kinh ngạc, nhất thời im lặng.
Đại ca cứ trực tiếp thừa nhận đối xử đặc biệt với chị dâu?
Nhưng đó là vợ của anh ba, sao đại ca có thể như vậy...
Tịch Xuyên vẫn chưa lấy lại tinh thân trong kinh ngạc, sau đó anh ta lại nghe thấy lão đại Đường nói tiếp: "Cậu muốn tráo đổi thì tôi sẽ giúp, tôi đột nhiên cảm thấy cũng không phải là chuyện xấu gì."
Bàn tay Tịch Xuyên nắm điện thoại run lên, suýt nữa rơi điện thoại xuống đất, đây, đây là đại ca sao?
Từ trước đến nay đại ca nói một là một, rõ ràng trước đó đại ca còn nói không được, sao chưa đến một phút đã đổi ý rồi?
Lúc này Tịch Xuyên nghỉ ngờ người nghe điện thoại không phải là lão đại của bọn họ.
"Đại ca, là anh thật sao?" Tịch Xuyên nghỉ ngờ trong lòng nên lập tức hỏi lại, dù sao chuyện này không phải là chuyện nhỏ.
"Cậu nói xem?" Đường Lăng ở bên kia hỏi lại một câu, dường như còn cười khẽ một tiếng: "Được rồi, tôi sẽ giúp cậu chuyện đó."