Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 416: CÔ QUÁ ĐẸP, CẬU BA DƯƠNG KHÔNG DÁM NHẬN (4)
Tuy nhiên, nhìn tình hình của Dương Tầm Chiêu, Hàn Nhã Thanh hẳn sẽ không tự mình về nhà.
Nếu không thì Dương Tầm Chiêu cũng sẽ không sốt sắng như lửa mà đến chỗ anh ta tìm người rồi.
Bọn họ là sao vậy?
“Dương Tầm Chiêu, trận thế này của anh là đến bắt người sao? Các người không phải vợ chồng ư?” Liên Cung cảm thấy chuyện này có vấn đề, hơn nữa là vấn đề rất lớn.
Dương Tầm Chiêu lạnh lùng quét mắt nhìn Liên Cung một cái, Dương Tầm Chiêu là người thông minh đến thế nào chứ, đương nhiên là hiểu ý của Liên Cung rồi, anh vừa định lên tiếng, nhưng lúc này, một người cấp dưới đi tới.
“Không phải bảo cậu đi đưa người sao? Sao lại quay lại nhanh như vậy?” Liên Cung nhìn thấy cấp dưới đó thì sững sờ, cấp dưới đó rõ ràng là đi đưa Hàn Nhã Thanh đi rồi, theo lý mà nói sẽ không về nhanh như vậy.
“Cô Đường lúc đến thôn Tinh Hồ thì đã xuống xe rồi, lúc đó có một người đàn ông đến đón cô ấy, cô ấy theo người đàn ông đó đi rồi, cô ấy nói người đàn ông đó là bạn.”
“Người đàn ông gì? Là người nào?” Liên Cung nhanh chóng hỏi một câu.
Đôi con ngươi của Dương Tầm Chiêu thì lập tức trở nên âm trầm đến cực điểm, người anh nghĩ đến đầu tiên chính là Đường Bách Khiêm.
Dương Tầm Chiêu nghĩ rất có khả năng chính là Đường Bách Khiêm đến đón cô đi.
“Tôi không biết, cô Đường có quen với người đàn ông đó, hơn nữa cô Đường trông có vẻ rất thân với người đàn ông đó, rất tin tưởng người đàn ông đó, là tự cô Đường đi theo người đàn ông đó cho nên tôi không có hỏi nhiều, vẻ ngoài của người đàn ông đó rất đẹp trai, vẻ mặt chính trực, chắc không phải người xấu.” Người cấp dưới báo cáo rất rõ ràng.
Dương Tầm Chiêu nghe thấy lời của người cấp dưới, liền cảm thấy chắc chắn là Đường Bách Khiêm rồi.
Nhưng đối với lời nói của người cấp dưới, Dương Tầm Chiêu không đồng ý, vẻ ngoài của Đường Bách Khiêm cũng không tồi, nhưng vẻ mặt chính trực? Không phải người xấu sao?
Cái rắm chó, đó đều là do Đường Bách Khiêm nguy trạng thì có.
“Liên Cung... " Dương Tầm Chiêu chỉ chỉ vào Liên Cung hai cái, nhưng cuối cùng không có nói gì cả.
Chuyện này cũng không thể trách Liên Cung.
Hơn nữa, bây giờ anh cũng không có thời gian tính sổ với Liên Cung, bây giờ điêu quan trọng nhất là lập tức tìm được cô.
Dương Tầm Chiêu nhanh chóng gọi điện thoại, phái người đi điều tra.
Anh vốn dĩ cho rằng có Liên Cung ở đây, Cố Ngũ và Thạch đúng lúc lại có chuyện khác, anh liền không có dặn dò bọn họ để mắt nữa.
Ai ngờ, chỉ một sơ suất nhỏ lại để cô chạy rồi.
Lại để cô chạy với Đường Bách Khiêm.
Dương Tầm Chiêu rất nhanh liên nhận được tin tức, được biết Hàn Nhã Thanh đã rời khỏi thành phố A, về nước M.
Cái mà Hàn Nhã Thanh ngồi là máy bay tư nhân, còn máy bay tư nhân là của ai thì nhất thời vẫn chưa tra ra được.
Sau khi Dương Tầm Chiêu nhận được tin tức, trong đôi con ngươi khẽ híp lại thoáng qua một tia cười lạnh, cái này còn cần tra sao? Chắc chắn là máy bay của Đường Bách Khiêm rồi.
Cho nên, cô đây là lại chạy trốn nữa rồi.
Tốt, rất tốt.
Anh phải xem thử cô có thể chạy trốn đến lúc nào?
Về nước M, tất cả địa bàn của Đường Bách Khiêm ở nước M đều bị anh huỷ rồi, anh cũng đã thiết lập thiên la địa võng ở nước M, anh phải xem thử, cô về đến nước M rồi thì còn trốn thế nào nữa.
Hễ nghĩ đến cô lại chạy trốn cùng với Đường Bách Khiêm, hễ nghĩ đến cô ở cùng với Đường Bách Khiêm, Dương Tầm Chiêu liền có một kích động muốn giết người.
Tuy anh tin, cô về đến nước M rồi thì tuyệt đối không thể chạy được nữa, nhưng Dương Tầm Chiêu vẫn muốn vội vã qua đó ngay.
“Lão đại, Đường Bách Khiêm đã nhận nhiệm vụ của Vân Đằng, yến hội tối mai Đường Bách Khiêm sẽ đưa cô Hàn cùng xuất hiện.” Chính vào lúc này, Dương Tầm Chiêu nhận được điện thoại của Chương Bình.
Nghe thấy lời của Chương Bình, khoé môi Dương Tầm Chiêu khẽ cong lên, rất tốt, nếu đã như vậy, vậy anh sẽ đợi cô ở yến hội.
Đây vốn dĩ là do Dương Tầm Chiêu sắp xếp, đương nhiên cái anh sắp xếp không chỉ có một nhà Vân Đằng, lần trước sau khi gặp mặt Đường Bách Khiêm ở nước O, Đường Bách Khiêm liền đồng ý bắt đầu nhận án rồi.
Bên Vân Đằng này là do Đường Bách Khiêm nhận.
Cái vụ án của Vân Đằng đó là anh đặc biệt sắp xếp, cái vụ án đó vô cùng đặc thù, cần phải có chuyên môn của Hàn Nhã Thanh, cho nên Đường Bách Khiêm cần phải đưa Hàn Nhã Thanh theo.
Dương Tầm Chiêu rất rõ, nếu Đường Bách Khiêm đã đồng ý với Vân Đằng, thì tuyệt đối không thể và cũng không dám nuốt lời, Đường Bách Khiêm nếu đã biểu thị rõ là sẽ đưa Hàn Nhã Thanh xuất hiện, vậy thì nhất định sẽ đưa Hàn Nhã Thanh xuất hiện.
Cho nên, anh chỉ cần đợi ở yến hội là được rồi, anh đợi cô xuất hiện.
Sắp xếp của Đường Lăng rất ổn thoả, sau khi Hàn Nhã Thanh xuống máy bay, Đường Lăng còn sắp xếp người đón Hàn Nhã
Thanh đến thành phố.
Sau khi Hàn Nhã Thanh xuống xe, tìm đến địa chỉ mà Đường Bách Khiêm cho cô.
Lúc cô đến, bọn người Đường Bách Khiêm cũng mới đến, còn chưa có hoàn toàn sắp xếp xong.
“Mẹ, mẹ về rồi.” Đường Vũ Kỳ nhìn thấy cô, liền nhanh chóng chạy đến, trực tiếp ôm lấy cô.
“Ừm, mẹ về rồi.” Hàn Nhã Thanh trực tiếp ôm bé vào lòng mình, lại ôm lấy Đường Minh Hạo đúng lúc đi tới vào lòng.
“Minh Hạo cảm thấy thế nào rồi? Có khó chịu không?” Hàn Nhã Thanh nhìn Đường Minh Hạo, vẻ mặt lo lắng.
“Mẹ yên tâm, con không sao, con đã hoàn toàn khoẻ rồi, không có chút cảm giác khó chịu gì hết.” Đường Minh Hạo hiểu chuyện, đương nhiên không muốn Hàn Nhã Thanh lo lắng.
“Cô về cũng thật nhanh, chuyện bên đó làm xong rồi sao?” Nhạc Hồng Linh đi tới, trên mặt mang theo nụ cười khẽ.
“Làm xong hết rồi.” Hàn Nhã Thanh khẽ gật đầu, suy nghĩ một hôi, rồi lại nói: "Ý như vậy, là không có sao rồi ư?”
“Nếu đã về rồi thì hẳn là không có chuyện gì rồi, lão đại đã không còn hạn chế mọi người nhận án nữa.” Khoé môi Nhạc Hồng Linh bĩu lên: “Bày ra trận thế lớn như vậy, hình như cũng không có xảy ra chuyện gì, nhưng mà, địa bàn của chúng ta đều bị huỷ rồi.”
Hàn Nhã Thanh cũng cảm thấy chuyện này có chút thùng rỗng kêu to, nhưng nếu đã không sao rồi, thì không cần lo lắng nữa.
“Không đúng, lúc trước cô về thành phố A, vẫn xảy ra một số chuyện, kẻ địch chặn đến cửa, nhưng cuối cùng không làm gì hết mà lại đi, cái này cũng thật là kỳ lạ rồi, cô nói xem bọn họ rốt cuộc là vì cái gì?” Nhạc Hồng Linh lúc đó mãi rửa mặt cho Đường Vũ Kỳ, cho nên không biết chuyện Đường Minh Hạo len lén đi xuống dưới, cũng không hiểu tình hình cụ thể.
Dù sao khi cô làm xong cho Đường Vũ Kỳ thì người cũng đã đi rồi, chuyện gì cũng không có.
“Kỳ quái thật.” Đôi con ngươi của Hàn Nhã Thanh khẽ lập loè, chặn đến cửa nhưng không có làm gì hết, đích thực rất khiến người ta hoài nghi mục đích của mấy người này.
Đôi con ngươi của Đường Minh Hạo nhanh chóng lập loè.
“Thanh Thanh, em về rồi, em qua đây một lát, anh nói chuyện vụ án với em một chút, thời gian rất gắt, hơn nữa vụ án rất phức tạp.” Chính vào lúc này, Đường Bách Khiêm đột nhiên xuất hiện.
"Ồ, được.” Hàn Nhã Thanh nghe thấy chuyện liên quan đến vụ án, đương nhiên cũng không tiện thoái thác, chỉ là mới được gặp hai bảo bối, còn chưa được nói chuyện đàng hoàng với hai bảo bối nữa, trong lòng vô cùng không nỡ.
Đôi tay ôm lấy hai bảo bối của cô cứ không nỡ buông ra.
“Em sắp xếp cho hai bảo bối xong rồi qua đây đi.” Đường Bách Khiêm nhìn thấy bộ dạng của cô, cười cười, lại đột nhiên thay đổi chủ ý, anh quá rõ thứ cô để ý nhất là gì rồi.
Nếu không thì Dương Tầm Chiêu cũng sẽ không sốt sắng như lửa mà đến chỗ anh ta tìm người rồi.
Bọn họ là sao vậy?
“Dương Tầm Chiêu, trận thế này của anh là đến bắt người sao? Các người không phải vợ chồng ư?” Liên Cung cảm thấy chuyện này có vấn đề, hơn nữa là vấn đề rất lớn.
Dương Tầm Chiêu lạnh lùng quét mắt nhìn Liên Cung một cái, Dương Tầm Chiêu là người thông minh đến thế nào chứ, đương nhiên là hiểu ý của Liên Cung rồi, anh vừa định lên tiếng, nhưng lúc này, một người cấp dưới đi tới.
“Không phải bảo cậu đi đưa người sao? Sao lại quay lại nhanh như vậy?” Liên Cung nhìn thấy cấp dưới đó thì sững sờ, cấp dưới đó rõ ràng là đi đưa Hàn Nhã Thanh đi rồi, theo lý mà nói sẽ không về nhanh như vậy.
“Cô Đường lúc đến thôn Tinh Hồ thì đã xuống xe rồi, lúc đó có một người đàn ông đến đón cô ấy, cô ấy theo người đàn ông đó đi rồi, cô ấy nói người đàn ông đó là bạn.”
“Người đàn ông gì? Là người nào?” Liên Cung nhanh chóng hỏi một câu.
Đôi con ngươi của Dương Tầm Chiêu thì lập tức trở nên âm trầm đến cực điểm, người anh nghĩ đến đầu tiên chính là Đường Bách Khiêm.
Dương Tầm Chiêu nghĩ rất có khả năng chính là Đường Bách Khiêm đến đón cô đi.
“Tôi không biết, cô Đường có quen với người đàn ông đó, hơn nữa cô Đường trông có vẻ rất thân với người đàn ông đó, rất tin tưởng người đàn ông đó, là tự cô Đường đi theo người đàn ông đó cho nên tôi không có hỏi nhiều, vẻ ngoài của người đàn ông đó rất đẹp trai, vẻ mặt chính trực, chắc không phải người xấu.” Người cấp dưới báo cáo rất rõ ràng.
Dương Tầm Chiêu nghe thấy lời của người cấp dưới, liền cảm thấy chắc chắn là Đường Bách Khiêm rồi.
Nhưng đối với lời nói của người cấp dưới, Dương Tầm Chiêu không đồng ý, vẻ ngoài của Đường Bách Khiêm cũng không tồi, nhưng vẻ mặt chính trực? Không phải người xấu sao?
Cái rắm chó, đó đều là do Đường Bách Khiêm nguy trạng thì có.
“Liên Cung... " Dương Tầm Chiêu chỉ chỉ vào Liên Cung hai cái, nhưng cuối cùng không có nói gì cả.
Chuyện này cũng không thể trách Liên Cung.
Hơn nữa, bây giờ anh cũng không có thời gian tính sổ với Liên Cung, bây giờ điêu quan trọng nhất là lập tức tìm được cô.
Dương Tầm Chiêu nhanh chóng gọi điện thoại, phái người đi điều tra.
Anh vốn dĩ cho rằng có Liên Cung ở đây, Cố Ngũ và Thạch đúng lúc lại có chuyện khác, anh liền không có dặn dò bọn họ để mắt nữa.
Ai ngờ, chỉ một sơ suất nhỏ lại để cô chạy rồi.
Lại để cô chạy với Đường Bách Khiêm.
Dương Tầm Chiêu rất nhanh liên nhận được tin tức, được biết Hàn Nhã Thanh đã rời khỏi thành phố A, về nước M.
Cái mà Hàn Nhã Thanh ngồi là máy bay tư nhân, còn máy bay tư nhân là của ai thì nhất thời vẫn chưa tra ra được.
Sau khi Dương Tầm Chiêu nhận được tin tức, trong đôi con ngươi khẽ híp lại thoáng qua một tia cười lạnh, cái này còn cần tra sao? Chắc chắn là máy bay của Đường Bách Khiêm rồi.
Cho nên, cô đây là lại chạy trốn nữa rồi.
Tốt, rất tốt.
Anh phải xem thử cô có thể chạy trốn đến lúc nào?
Về nước M, tất cả địa bàn của Đường Bách Khiêm ở nước M đều bị anh huỷ rồi, anh cũng đã thiết lập thiên la địa võng ở nước M, anh phải xem thử, cô về đến nước M rồi thì còn trốn thế nào nữa.
Hễ nghĩ đến cô lại chạy trốn cùng với Đường Bách Khiêm, hễ nghĩ đến cô ở cùng với Đường Bách Khiêm, Dương Tầm Chiêu liền có một kích động muốn giết người.
Tuy anh tin, cô về đến nước M rồi thì tuyệt đối không thể chạy được nữa, nhưng Dương Tầm Chiêu vẫn muốn vội vã qua đó ngay.
“Lão đại, Đường Bách Khiêm đã nhận nhiệm vụ của Vân Đằng, yến hội tối mai Đường Bách Khiêm sẽ đưa cô Hàn cùng xuất hiện.” Chính vào lúc này, Dương Tầm Chiêu nhận được điện thoại của Chương Bình.
Nghe thấy lời của Chương Bình, khoé môi Dương Tầm Chiêu khẽ cong lên, rất tốt, nếu đã như vậy, vậy anh sẽ đợi cô ở yến hội.
Đây vốn dĩ là do Dương Tầm Chiêu sắp xếp, đương nhiên cái anh sắp xếp không chỉ có một nhà Vân Đằng, lần trước sau khi gặp mặt Đường Bách Khiêm ở nước O, Đường Bách Khiêm liền đồng ý bắt đầu nhận án rồi.
Bên Vân Đằng này là do Đường Bách Khiêm nhận.
Cái vụ án của Vân Đằng đó là anh đặc biệt sắp xếp, cái vụ án đó vô cùng đặc thù, cần phải có chuyên môn của Hàn Nhã Thanh, cho nên Đường Bách Khiêm cần phải đưa Hàn Nhã Thanh theo.
Dương Tầm Chiêu rất rõ, nếu Đường Bách Khiêm đã đồng ý với Vân Đằng, thì tuyệt đối không thể và cũng không dám nuốt lời, Đường Bách Khiêm nếu đã biểu thị rõ là sẽ đưa Hàn Nhã Thanh xuất hiện, vậy thì nhất định sẽ đưa Hàn Nhã Thanh xuất hiện.
Cho nên, anh chỉ cần đợi ở yến hội là được rồi, anh đợi cô xuất hiện.
Sắp xếp của Đường Lăng rất ổn thoả, sau khi Hàn Nhã Thanh xuống máy bay, Đường Lăng còn sắp xếp người đón Hàn Nhã
Thanh đến thành phố.
Sau khi Hàn Nhã Thanh xuống xe, tìm đến địa chỉ mà Đường Bách Khiêm cho cô.
Lúc cô đến, bọn người Đường Bách Khiêm cũng mới đến, còn chưa có hoàn toàn sắp xếp xong.
“Mẹ, mẹ về rồi.” Đường Vũ Kỳ nhìn thấy cô, liền nhanh chóng chạy đến, trực tiếp ôm lấy cô.
“Ừm, mẹ về rồi.” Hàn Nhã Thanh trực tiếp ôm bé vào lòng mình, lại ôm lấy Đường Minh Hạo đúng lúc đi tới vào lòng.
“Minh Hạo cảm thấy thế nào rồi? Có khó chịu không?” Hàn Nhã Thanh nhìn Đường Minh Hạo, vẻ mặt lo lắng.
“Mẹ yên tâm, con không sao, con đã hoàn toàn khoẻ rồi, không có chút cảm giác khó chịu gì hết.” Đường Minh Hạo hiểu chuyện, đương nhiên không muốn Hàn Nhã Thanh lo lắng.
“Cô về cũng thật nhanh, chuyện bên đó làm xong rồi sao?” Nhạc Hồng Linh đi tới, trên mặt mang theo nụ cười khẽ.
“Làm xong hết rồi.” Hàn Nhã Thanh khẽ gật đầu, suy nghĩ một hôi, rồi lại nói: "Ý như vậy, là không có sao rồi ư?”
“Nếu đã về rồi thì hẳn là không có chuyện gì rồi, lão đại đã không còn hạn chế mọi người nhận án nữa.” Khoé môi Nhạc Hồng Linh bĩu lên: “Bày ra trận thế lớn như vậy, hình như cũng không có xảy ra chuyện gì, nhưng mà, địa bàn của chúng ta đều bị huỷ rồi.”
Hàn Nhã Thanh cũng cảm thấy chuyện này có chút thùng rỗng kêu to, nhưng nếu đã không sao rồi, thì không cần lo lắng nữa.
“Không đúng, lúc trước cô về thành phố A, vẫn xảy ra một số chuyện, kẻ địch chặn đến cửa, nhưng cuối cùng không làm gì hết mà lại đi, cái này cũng thật là kỳ lạ rồi, cô nói xem bọn họ rốt cuộc là vì cái gì?” Nhạc Hồng Linh lúc đó mãi rửa mặt cho Đường Vũ Kỳ, cho nên không biết chuyện Đường Minh Hạo len lén đi xuống dưới, cũng không hiểu tình hình cụ thể.
Dù sao khi cô làm xong cho Đường Vũ Kỳ thì người cũng đã đi rồi, chuyện gì cũng không có.
“Kỳ quái thật.” Đôi con ngươi của Hàn Nhã Thanh khẽ lập loè, chặn đến cửa nhưng không có làm gì hết, đích thực rất khiến người ta hoài nghi mục đích của mấy người này.
Đôi con ngươi của Đường Minh Hạo nhanh chóng lập loè.
“Thanh Thanh, em về rồi, em qua đây một lát, anh nói chuyện vụ án với em một chút, thời gian rất gắt, hơn nữa vụ án rất phức tạp.” Chính vào lúc này, Đường Bách Khiêm đột nhiên xuất hiện.
"Ồ, được.” Hàn Nhã Thanh nghe thấy chuyện liên quan đến vụ án, đương nhiên cũng không tiện thoái thác, chỉ là mới được gặp hai bảo bối, còn chưa được nói chuyện đàng hoàng với hai bảo bối nữa, trong lòng vô cùng không nỡ.
Đôi tay ôm lấy hai bảo bối của cô cứ không nỡ buông ra.
“Em sắp xếp cho hai bảo bối xong rồi qua đây đi.” Đường Bách Khiêm nhìn thấy bộ dạng của cô, cười cười, lại đột nhiên thay đổi chủ ý, anh quá rõ thứ cô để ý nhất là gì rồi.